Vô Ý Vi Chi
Chương 17
Vẫn ngủ đến tận 11 giờ, Lâm Vô Ý vẫy vùng mãi mới có thể xuống giường. Buổi tối luôn mơ thấy ba, ngủ dậy thì đầu óc choáng váng căng hết cỡ, lúc cậu rửa mặt sạch sẽ bằng nước lạnh mới thấy thư thái hơn chút. Không có tâm tình làm chuyện gì, cậu thay quần áo rồi xuống lầu. Còn chưa đến phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng mấy anh chị và mẹ nói chuyện với nhau.
Ổn định tinh thần, Lâm Vô Ý đi vào phòng khách.
“Mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, chị.”
“Vô Ý, dậy rồi à?”
“Uhm.”
“A Sinh, gọi người mang canh gà ra đây.”
Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo em trai lại đây ngồi, Lâm Chiếu Trinh ôm bả vai gầy yếu của em trai, đau lòng nói: “Sắc mặt vẫn kém quá. Nên dậy sớm một chút để ăn sáng mới tốt.”
Lâm Vô Ý cười nhẹ nói: “Thành thói quen rồi. Nếu dậy sớm quá cả ngày sẽ không có tinh thần.”
Canh gà được mang tới, Lâm Chiếu Trinh nói: “Sau này ngày nào cũng phải ăn một bát canh gà, bồi bổ cho tốt.”
“Vâng.”
Lâm Vô Ý không phụ ý tốt của chị, ăn canh gà.
“Vô Ý à, đừng cứ ở nhà cả ngày, có muốn đi đâu chơi không?” Lâm Chiếu Vũ hỏi.
Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Không sao, không buồn ạ. Anh cả, anh hai, chị, mọi người cứ yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện như hôm trước. Em cũng sẽ không để ba phải lo lắng cho em.”
Không nghĩ rằng cậu lại nói vậy, trong lòng Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều có chút không phải, dù sao ba cũng vừa mới qua đời, họ vẫn còn trong cảnh thương cảm. Lâm Chiếu Trinh sờ mái tóc hơi dài của em trai nói: “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất. Nhưng cũng đừng ngồi buồn bực ở nhà. Mấy ngày nữa thân thể tốt hơn thì ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Lâm Chiếu Đông ra hiệu bằng mắt cho vợ, Lâm Bàng Lệ Vân đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, lấy một chiếc thẻ tín dụng từ trong túi, đưa cho cậu, nói: “Vô Ý, em cầm lấy, muốn mua cái gì thì cứ quét thẻ.”
Lâm Vô Ý lập tức buông bát canh xuống, đứng lên đẩy thẻ trở về: “Chị dâu cả, em có tiền rồi.”
“Đây là thẻ tín dụng phụ của anh cả em. Chị dâu cả biết em có tiền, nhưng đây là tâm ý của anh cả, chị dâu cả, em không được từ chối.” Đặt thẻ tín dụng vào tay Lâm Vô Ý, Lâm Bàng Lệ Vân lập tức về chỗ của mình.
“Anh cả…” Lâm Vô Ý có chút khó xử. Tuy rằng chị dâu cả không nói, cậu cũng biết thẻ tín dụng này nhất định là có giá trị không nhỏ. Lúc này Lâm Hàn Thiến cũng đứng dậy đến trước mặt Lâm Vô Ý, trong tay cũng có thẻ tín dụng.
“Vô Ý, anh trai và chị dâu lớn tuổi, không biết em thích cái gì. Muốn mua gì thì cứ đi mua, hoặc là ra ngoài vui chơi một chút, làm quen bạn bè. Muốn định cư ở Hongkong mà không có bạn thì buồn lắm.”
Nói xong, Lâm Hàn Thiến cũng đặt thẻ tín dụng vào tay Lâm Vô Ý.
Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy hai chiếc thẻ trong tay nặng trình trịch, nặng đến nỗi cậu sắp không cầm được. Lâm Chiếu Trinh nắm chặt cổ tay em trai, kéo cậu ngồi xuống, cũng đưa thẻ tín dụng đến tay em trai.
“Chị…”
“Biết em sợ phiền phức, đây là thẻ tín dụng phụ của chị, mấy cái hóa đơn gì đó sẽ được gửi trực tiếp đến công ty, em không cần phải quan tâm.” Lâm Chiếu Trinh yêu thương nói: “Ở Hongkong, ngày nào cũng ở nhà thì quá lãng phí. Để mấy đứa Vu Chi đưa em đi đâu đó giải sầu, vui chơi, nên hưởng thụ cuộc sống thì cứ hưởng thụ. Không phải em muốn học lái xe sao? Tùy tiện gọi mấy đứa kia đến dạy em, học xong thì tự mua một cái mình thích, anh chị cho em chọn tùy ý.”
Lâm Vô Ý ôm chị gái, tươi cười cảm động với các anh trai và chị dâu: “Em đã hứa với ba, phải nói chuyện yêu đương, tiêu xài tuổi xuân, hưởng thụ cuộc sống, em sẽ cố gắng “tiêu xài” thật tốt”. Cậu giơ cao ba chiếc thẻ lên, Lâm Bàng Lệ Vân, Lâm Hàn Thiến, Lâm Chiếu Trinh đều nở nụ cười. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ gật đầu tán thành, có thể nhìn ra được em trai đang cố gắng thoát khỏi bi thương, đây là hiện tượng tốt. Giang Y Viện ngồi một bên cố gắng chớp mắt để ngăn những giọt nước bên trong, nói trong lòng: Chính Huy, ông yên tâm đi.
Ăn cơm trưa xong, mấy người lớn tuổi đều đi nghỉ trưa, Lâm Vô Ý ở trong phòng trẻ con chơi đùa với hai cậu bé đầy hoạt bát – hai con trai của Lâm Vu Hồng. Hai cậu bé mới hơn một tuổi, đang học cách đi. Lâm Vô Ý ngồi trên sofa xem hai cậu bé đang học đi với bảo mẫu, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên nét thương cảm cố đè nén. Trong những hình ảnh ba để lại cho cậu cũng có cảnh như vậy. Bất quá người dẫn cậu đi đường không phải bảo mẫu, mà chính là ba. Sở dĩ vào trong này ngồi vì Lâm Vô Ý cần có một chuyện gì đó giúp cậu rời lực chú ý. Có đôi khi, trẻ con cũng là “công cụ” chữa thương rất tốt.
Hai cậu bé thỉnh thoảng lại tò mò nhìn cái người “chú” xa lạ đang ngồi ở sofa. Mỗi lần hai bé nhìn sang, Lâm Vô Ý đều lộ ra nụ cười tươi thật tươi, nhận tiện còn vẫy tay. Trẻ con là một thể kết hợp giữa thiên sứ và ác ma, bất quá trước mắt vẫn là thiên sứ còn chưa biến thân. Lâm Vô Ý ngồi xuống thảm, ngoắc tay với ba cậu bé: “Ryan, Andrew, đến chỗ này với chú nhỏ.” Cái từ “ông” kia được cậu loại bỏ luôn.
Hai cậu bé đứng im ở đó, Lâm Vô Ý lộ ra nụ cười ôn hòa nhất của bản thân: “Nào, Ryan, Andrew, lại đây.”
Có lẽ là từng được Lâm Vô Ý dỗ dành, Andrew do dự chốc lát, rồi nâng chân hướng về phía ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý mở rộng hai tay: “Andrew ngoan, lại đây.”
Andrew cố gắng nhấc hai chân nhỏ bé về phía trước, một giây trước khi ngã xuống, bé được một người ôm vào lòng.
“Andrwe thật lợi hại.”
Từ trước đến nay rất có duyên với trẻ con, Lâm Vô Ý vỗ nhẹ vào cái mông be bé của Andrew, rồi nhìn về phía bé trai còn lại: “Ryan, lại đây.”
Andrew giãy khỏi ngực ông chú nhỏ, ngồi trên thảm, rõ ràng là đã tập đi mệt rồi. Ryan phun nước miếng, nói bi ba bi bô, đi về phía ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý cầm đồ chơi dẫn dụ bé, Ryan càng chạy nhanh hơn, trực tiếp ngã vào lòng ông chú nhỏ.
“Ha ha ha…”
Ôm Ryan, nâng lên cao, Lâm Vô Ý nhớ rõ ba cũng từng nâng cậu lên cao thế này, rồi quay quay. Ba luôn tiếc nuối vì không thể dẫn cậu đi chơi nhiều nơi như những người ba khác, hoặc là chơi những trò chơi mà hai ba con vẫn thường chơi cùng nhau, kỳ thực, tình yêu thương mà ba dành cho cậu hơn tất cả bất cứ điều gì. Chỉ là ba đã… đi rồi…
Hít vài hơi thật sâu, Lâm Vô Ý buông Ryan đang cười vui vẻ ra, muốn bảo mẫu tiếp tục dạy hai cậu bé đi đường. Trên người vẫn thấy suy yếu, một lần nữa cậu lại bò lên sofa, rúc trên đó.
“Đại đô…”
Sau khi Andrew rời khỏi hai tay đang đỡ bé của bảo mẫu, bé lắc lư đến chỗ ông chú nhỏ, miệng còn gọi gì đó. Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, ngồi dậy: “Andrew?”
“Đại đô đại đô…”
Andrew vui vẻ gọi vài tiếng, bảo mẫu ở một bên buồn cười, giải thích: “Tứ thiếu gia, Andrew thiếu gia gọi cậu làchú nhỏđó.”
“Thật hả?”
Lâm Vô Ý kinh ngạc cực kỳ, nghiêng người về phía trước ôm lấy Andrew, vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái: “Ngoan quá.” Ha ha, gọi cậu là chú nhỏ, không phải làôngchú nhỏ đâu.
“Đại đô.” Andrew vỗ tay, dường như rất thích đượcchú nhỏhôn.
“Ngoan quá…” Trong lời nói của Lâm Vô Ý mang theo chút cảm khái nồng đậm, hai đứa trẻ ngoan như thế là con trai của Vu Hồng, nhìn không ra đấy. Là giống mẹ sao? Lâm Vô Ý gật đầu với suy đoán của mình, chắc là vậy.
Chơi đến lúc hai cậu bé mệt rồi ngủ mất, Lâm Vô Ý ra khỏi phòng trẻ con. Mấy người Lâm Chiếu Đông đều đã ngủ trưa dậy, biết cậu trưa nay vào phòng trẻ con chơi với hai cậu bé, ai cũng đều vui mừng, cao hứng vì cậu đã chủ động thắt chặt tình cảm với mấy đứa nhỏ trong nhà. Mỗi người đều nhìn ra được Lâm Vô Ý đang rất cố gắng, cũng rất dụng tâm để hòa nhập với gia đình này.
Bốn rưỡi chiều, Ethan học tập một ngày đã trở về. Lễ phép chào hỏi những người lớn trong nhà, Ethan được bà nội đưa đi rửa tay. Lâm Vô Ý nhìn đứa trẻ vẫn còn bé mà cứ như tiểu đại nhân này, cảm thấy có chút không đúng.
“Nhà trẻ ở Hongkong tan học muộn thế sao?” Lâm Vô Ý hỏi chị gái ở bên cạnh. Cậu nhớ hồi còn nhỏ được mẹ đón về từ rất sớm rồi, hay là cậu nhớ lầm? Dù sao cũng qua nhiều năm rồi.
Lâm Chiếu Trinh ý tại ngôn ngoại nói: “Ethan là con trai độc nhất là Vu Chi, sau này có thể sẽ không có em trai em gái gì nữa, tất nhiên sẽ là người tiếp nhận sản nghiệp của anh cả em, cho nên không học tập ngay là không được. Hiện giờ thì buổi sáng nó đến nhà trẻ, đến chiều thì học chương trình học tập chuyên sâu. Vu Chi định chờ đến khi nó lên trung học sẽ đưa sang Mỹ du học.”
Lâm Vô Ý líu lưỡi: “Chương trình học tập chuyên sâu? Ethan mới bốn tuổi thôi mà.”
Lâm Hàn Thiến đứng một bên nói tiếp: “Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi đều là như vậy cả. Làm người thừa kế của gia tộc, từ nhỏ chúng nó đã bắt đầu học chuyên sâu, nếu không sau này giao công ty cho chúng nó còn không phá sản hết sao. Giống như nhị thế tổ của Trần gia vậy. Sớm muộn gì gia sản cũng mất sạch.”
Lâm Vô Ý không biết nhị thế tổ của Trần gia là ai, bất quá một đứa trẻ con mà phải tiếp nhận giáo dục “chuyên sâu”, cũng thật là làm khó cho chúng. Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi đều là như thế… Lâm Vô Ý nhìn về phía anh cả và anh hai không hề lên tiếng, Lâm Chiếu Đông khó có lúc giải thích: “Trước đây anh và anh hai em còn không biết giáo dục chuyên sâu là cái gì. Ba mẹ quản bọn anh rất nghiêm, nhất là mẹ lớn của em, bọn anh học không tốt về nhà sẽ bị ăn đòn.” Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, ba, sẽ đánh đòn? Cậu khó có thể tưởng tượng ra. Bất quá, cậu thật hạnh phúc, dường như cậu luôn trải qua thời thơ ấu với những cuốn sách và các bộ phim hoạt hình.
Lâm Bàng Lệ Vân đưa Ethan vào nhà tắm rửa tay và thay quần áo đã trở lại. Ethan ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đơn uống nước. Nhìn đứa trẻ này, Lâm Vô Ý không nhịn được phải nhíu mày, lúc 4 tuổi cậu còn đang làm gì?
“Ethan thật ngoan, thật hiểu chuyện, tôi chưa thấy đứa trẻ nào bốn tuổi lại ngoan như thế.” Giang Y Viện lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ hồi tưởng lại. “Hồi nhỏ Vô Ý không thích đi nhà trẻ liền chơi xấu với ba, còn nói nếu đưa nó đi nhà trẻ, nó sẽ trốn khỏi nhà. Chính Huy sợ tới mức ngay cả lúc ngủ cũng phải nhìn nó, chỉ sợ nó trốn nhà đi thật.”
“Mẹ…” Lâm Vô Ý thấy mất mặt vô cùng, có trẻ con ở đây mà.
Ethan giương đôi mắt có ánh nhìn giống y hệt ba mình nhìn cái vị ông chú nhỏ không hề giốngôngmột chút nào. Lâm Vô Ý xấu hổ cười cười: “Cũng không nhớ rõ nữa.”
Giang Y Viện tiếp tục vạch trần khuyết điểm của con trai: “Còn có một lần, Chính Huy muốn tham dự một hội nghị thương mại. Vô Ý không muốn ông ấy đi, muốn ba kể chuyện cho nó, cho nên nó liền trốn dưới gầm giường. Lúc Chính Huy ra cửa thì phát hiện không thấy Vô Ý ở trong nhà, sợ tới mức tìm nó ở khắp nơi, suýt nữa thì báo cảnh sát. Kết quả, Vô Ý thấy ba bị lỡ giờ tham dự hội nghị rồi thì chui ra khỏi gầm giường, bị Chính Huy đánh cho hai cái vào mông. Cuối cùng người làm “chuyện xấu” còn khóc đến nỗi ai cũng không tủi thân bằng. Chính Huy xem phim hoạt hình với nó hai giờ, nó mới ngừng khóc.”
Người ở đây đều bật cười, Ethan nghe không hiểu lắm thấy mọi người cười cũng cười theo, Lâm Vô Ý xin tha: “Mẹ… Chừa cho con chút mặt mũi đi…” Bất quá có thể được thấy đứa cháu nhỏ cười, cái “giá phải trả” cũng coi như là đáng đi.
“Không thể tưởng được Vô Ý còn có một mặt như vậy. Em có thể hiểu được tại sao ba lại yêu thương cậu ấy như thế.” Lâm Chiếu Trinh không phải không có chút tiếc nuối. “Ba anh em mình lớn lên đều tự lo chuyện của mình, rất ít khi ở cạnh ba, cho dù có về nhà, cùng lắm là ăn với ba một bữa cơm. Mấy đứa Vu Chi, Vu Hồng lúc nhỏ cũng rất độc lập, không thân thiết lắm với ông nội. Người ta đến tuổi đó rồi luôn mong có con cháu ở cạnh bên, có thể vui đùa ồn ào với mình.”
Lâm Chiếu Trinh nhìn Ethan, không hề che giấu niềm mong mỏi muốn được ôm cháu. Giang Y Viện cười nói: “Đến khi Tiếu Vi và Như Vi kết hôn, cháu sẽ bận rộn đấy.”
Lâm Chiếu Trinh bất đắc dĩ nói: “Như Vi còn nhỏ, tôi không muốn con bé kết hôn sớm như vậy, rất dễ không nhìn đúng người. Còn Tiếu Vi hả, con gái nó mang về nhà tháng trước và tháng sau tuyệt đối không phải cùng một người. Chỉ cần trước khi nó 35 tuổi có thể cho tôi ôm cháu tôi đã muốn cười trộm rồi.”
Lâm Hàn Thiến nói: “Ôm cháu không nhất thiết phải có con dâu. Em xem Vu Hồng đấy, chưa tìm con dâu cho chị đã mang hai đứa cháu về, chị cũng không thể nói gì được. Đương nhiên chị vẫn hy vọng nó có thể có một gia đình bình thường, có một người phụ nữ biết chăm sóc nó. Nhưng suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi vượt xa rồi, chúng ta không theo nổi.”
Lâm Chiếu Trinh nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi em trai: “Vô Ý, lại nói tiếp, tuổi em cũng không còn nhỏ, không phải là nói chuẩn bị yêu đương sao? Có thích con gái nhà ai không? Mang về cho anh chị xem.”
Lâm Vô Ý cũng không tránh né nói: “Bây giờ còn chưa có, nếu gặp được nhất định sẽ mang về cho anh chị xem mặt. Ba không thích em tìm cho ba một cô con dâu người phương Tây.”
“Con gái nước ngoài đều rất chín chắn. Em muốn định cư ở Hongkong, vậy thì tìm ở ngay Hongkong đi.”
“Vâng.”
Lâm Vô Ý không bài xích chuyện có “bạn gái” làm cho người nhà yên tâm không ít, cứ nhìn vào chuyện kia, mọi người vẫn có chút lo lắng vì vấn đề tính hướng của cậu, bất quá không bao gồm Giang Y Viện trong đó. Là một người mẹ tiến bộ, cho dù con trai đúng là đồng tính luyến ái bà cũng sẽ ủng hộ. Đương nhiên, đang ở trước mặt người của Lâm gia nên bà vẫn giữ yên lặng.
Trước giờ cơm chiều, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều đến đây, anh rể của Lâm Vô Ý, Thẩm Văn, cũng tới. Nơi mà người của Lâm gia tụ tập đại đa phần đều là nhà chính, có thể nói nhà chính rất ít khi náo nhiệt thế này. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu đều không nói nhiều lắm, trên bàn cơm phần lớn là trưởng bối nói chuyện. Dường như Thẩm Tiếu Vi cũng mệt mỏi, cũng nói rất ít.
Ổn định tinh thần, Lâm Vô Ý đi vào phòng khách.
“Mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, chị.”
“Vô Ý, dậy rồi à?”
“Uhm.”
“A Sinh, gọi người mang canh gà ra đây.”
Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo em trai lại đây ngồi, Lâm Chiếu Trinh ôm bả vai gầy yếu của em trai, đau lòng nói: “Sắc mặt vẫn kém quá. Nên dậy sớm một chút để ăn sáng mới tốt.”
Lâm Vô Ý cười nhẹ nói: “Thành thói quen rồi. Nếu dậy sớm quá cả ngày sẽ không có tinh thần.”
Canh gà được mang tới, Lâm Chiếu Trinh nói: “Sau này ngày nào cũng phải ăn một bát canh gà, bồi bổ cho tốt.”
“Vâng.”
Lâm Vô Ý không phụ ý tốt của chị, ăn canh gà.
“Vô Ý à, đừng cứ ở nhà cả ngày, có muốn đi đâu chơi không?” Lâm Chiếu Vũ hỏi.
Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Không sao, không buồn ạ. Anh cả, anh hai, chị, mọi người cứ yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện như hôm trước. Em cũng sẽ không để ba phải lo lắng cho em.”
Không nghĩ rằng cậu lại nói vậy, trong lòng Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều có chút không phải, dù sao ba cũng vừa mới qua đời, họ vẫn còn trong cảnh thương cảm. Lâm Chiếu Trinh sờ mái tóc hơi dài của em trai nói: “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất. Nhưng cũng đừng ngồi buồn bực ở nhà. Mấy ngày nữa thân thể tốt hơn thì ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Lâm Chiếu Đông ra hiệu bằng mắt cho vợ, Lâm Bàng Lệ Vân đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, lấy một chiếc thẻ tín dụng từ trong túi, đưa cho cậu, nói: “Vô Ý, em cầm lấy, muốn mua cái gì thì cứ quét thẻ.”
Lâm Vô Ý lập tức buông bát canh xuống, đứng lên đẩy thẻ trở về: “Chị dâu cả, em có tiền rồi.”
“Đây là thẻ tín dụng phụ của anh cả em. Chị dâu cả biết em có tiền, nhưng đây là tâm ý của anh cả, chị dâu cả, em không được từ chối.” Đặt thẻ tín dụng vào tay Lâm Vô Ý, Lâm Bàng Lệ Vân lập tức về chỗ của mình.
“Anh cả…” Lâm Vô Ý có chút khó xử. Tuy rằng chị dâu cả không nói, cậu cũng biết thẻ tín dụng này nhất định là có giá trị không nhỏ. Lúc này Lâm Hàn Thiến cũng đứng dậy đến trước mặt Lâm Vô Ý, trong tay cũng có thẻ tín dụng.
“Vô Ý, anh trai và chị dâu lớn tuổi, không biết em thích cái gì. Muốn mua gì thì cứ đi mua, hoặc là ra ngoài vui chơi một chút, làm quen bạn bè. Muốn định cư ở Hongkong mà không có bạn thì buồn lắm.”
Nói xong, Lâm Hàn Thiến cũng đặt thẻ tín dụng vào tay Lâm Vô Ý.
Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy hai chiếc thẻ trong tay nặng trình trịch, nặng đến nỗi cậu sắp không cầm được. Lâm Chiếu Trinh nắm chặt cổ tay em trai, kéo cậu ngồi xuống, cũng đưa thẻ tín dụng đến tay em trai.
“Chị…”
“Biết em sợ phiền phức, đây là thẻ tín dụng phụ của chị, mấy cái hóa đơn gì đó sẽ được gửi trực tiếp đến công ty, em không cần phải quan tâm.” Lâm Chiếu Trinh yêu thương nói: “Ở Hongkong, ngày nào cũng ở nhà thì quá lãng phí. Để mấy đứa Vu Chi đưa em đi đâu đó giải sầu, vui chơi, nên hưởng thụ cuộc sống thì cứ hưởng thụ. Không phải em muốn học lái xe sao? Tùy tiện gọi mấy đứa kia đến dạy em, học xong thì tự mua một cái mình thích, anh chị cho em chọn tùy ý.”
Lâm Vô Ý ôm chị gái, tươi cười cảm động với các anh trai và chị dâu: “Em đã hứa với ba, phải nói chuyện yêu đương, tiêu xài tuổi xuân, hưởng thụ cuộc sống, em sẽ cố gắng “tiêu xài” thật tốt”. Cậu giơ cao ba chiếc thẻ lên, Lâm Bàng Lệ Vân, Lâm Hàn Thiến, Lâm Chiếu Trinh đều nở nụ cười. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ gật đầu tán thành, có thể nhìn ra được em trai đang cố gắng thoát khỏi bi thương, đây là hiện tượng tốt. Giang Y Viện ngồi một bên cố gắng chớp mắt để ngăn những giọt nước bên trong, nói trong lòng: Chính Huy, ông yên tâm đi.
Ăn cơm trưa xong, mấy người lớn tuổi đều đi nghỉ trưa, Lâm Vô Ý ở trong phòng trẻ con chơi đùa với hai cậu bé đầy hoạt bát – hai con trai của Lâm Vu Hồng. Hai cậu bé mới hơn một tuổi, đang học cách đi. Lâm Vô Ý ngồi trên sofa xem hai cậu bé đang học đi với bảo mẫu, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên nét thương cảm cố đè nén. Trong những hình ảnh ba để lại cho cậu cũng có cảnh như vậy. Bất quá người dẫn cậu đi đường không phải bảo mẫu, mà chính là ba. Sở dĩ vào trong này ngồi vì Lâm Vô Ý cần có một chuyện gì đó giúp cậu rời lực chú ý. Có đôi khi, trẻ con cũng là “công cụ” chữa thương rất tốt.
Hai cậu bé thỉnh thoảng lại tò mò nhìn cái người “chú” xa lạ đang ngồi ở sofa. Mỗi lần hai bé nhìn sang, Lâm Vô Ý đều lộ ra nụ cười tươi thật tươi, nhận tiện còn vẫy tay. Trẻ con là một thể kết hợp giữa thiên sứ và ác ma, bất quá trước mắt vẫn là thiên sứ còn chưa biến thân. Lâm Vô Ý ngồi xuống thảm, ngoắc tay với ba cậu bé: “Ryan, Andrew, đến chỗ này với chú nhỏ.” Cái từ “ông” kia được cậu loại bỏ luôn.
Hai cậu bé đứng im ở đó, Lâm Vô Ý lộ ra nụ cười ôn hòa nhất của bản thân: “Nào, Ryan, Andrew, lại đây.”
Có lẽ là từng được Lâm Vô Ý dỗ dành, Andrew do dự chốc lát, rồi nâng chân hướng về phía ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý mở rộng hai tay: “Andrew ngoan, lại đây.”
Andrew cố gắng nhấc hai chân nhỏ bé về phía trước, một giây trước khi ngã xuống, bé được một người ôm vào lòng.
“Andrwe thật lợi hại.”
Từ trước đến nay rất có duyên với trẻ con, Lâm Vô Ý vỗ nhẹ vào cái mông be bé của Andrew, rồi nhìn về phía bé trai còn lại: “Ryan, lại đây.”
Andrew giãy khỏi ngực ông chú nhỏ, ngồi trên thảm, rõ ràng là đã tập đi mệt rồi. Ryan phun nước miếng, nói bi ba bi bô, đi về phía ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý cầm đồ chơi dẫn dụ bé, Ryan càng chạy nhanh hơn, trực tiếp ngã vào lòng ông chú nhỏ.
“Ha ha ha…”
Ôm Ryan, nâng lên cao, Lâm Vô Ý nhớ rõ ba cũng từng nâng cậu lên cao thế này, rồi quay quay. Ba luôn tiếc nuối vì không thể dẫn cậu đi chơi nhiều nơi như những người ba khác, hoặc là chơi những trò chơi mà hai ba con vẫn thường chơi cùng nhau, kỳ thực, tình yêu thương mà ba dành cho cậu hơn tất cả bất cứ điều gì. Chỉ là ba đã… đi rồi…
Hít vài hơi thật sâu, Lâm Vô Ý buông Ryan đang cười vui vẻ ra, muốn bảo mẫu tiếp tục dạy hai cậu bé đi đường. Trên người vẫn thấy suy yếu, một lần nữa cậu lại bò lên sofa, rúc trên đó.
“Đại đô…”
Sau khi Andrew rời khỏi hai tay đang đỡ bé của bảo mẫu, bé lắc lư đến chỗ ông chú nhỏ, miệng còn gọi gì đó. Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, ngồi dậy: “Andrew?”
“Đại đô đại đô…”
Andrew vui vẻ gọi vài tiếng, bảo mẫu ở một bên buồn cười, giải thích: “Tứ thiếu gia, Andrew thiếu gia gọi cậu làchú nhỏđó.”
“Thật hả?”
Lâm Vô Ý kinh ngạc cực kỳ, nghiêng người về phía trước ôm lấy Andrew, vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái: “Ngoan quá.” Ha ha, gọi cậu là chú nhỏ, không phải làôngchú nhỏ đâu.
“Đại đô.” Andrew vỗ tay, dường như rất thích đượcchú nhỏhôn.
“Ngoan quá…” Trong lời nói của Lâm Vô Ý mang theo chút cảm khái nồng đậm, hai đứa trẻ ngoan như thế là con trai của Vu Hồng, nhìn không ra đấy. Là giống mẹ sao? Lâm Vô Ý gật đầu với suy đoán của mình, chắc là vậy.
Chơi đến lúc hai cậu bé mệt rồi ngủ mất, Lâm Vô Ý ra khỏi phòng trẻ con. Mấy người Lâm Chiếu Đông đều đã ngủ trưa dậy, biết cậu trưa nay vào phòng trẻ con chơi với hai cậu bé, ai cũng đều vui mừng, cao hứng vì cậu đã chủ động thắt chặt tình cảm với mấy đứa nhỏ trong nhà. Mỗi người đều nhìn ra được Lâm Vô Ý đang rất cố gắng, cũng rất dụng tâm để hòa nhập với gia đình này.
Bốn rưỡi chiều, Ethan học tập một ngày đã trở về. Lễ phép chào hỏi những người lớn trong nhà, Ethan được bà nội đưa đi rửa tay. Lâm Vô Ý nhìn đứa trẻ vẫn còn bé mà cứ như tiểu đại nhân này, cảm thấy có chút không đúng.
“Nhà trẻ ở Hongkong tan học muộn thế sao?” Lâm Vô Ý hỏi chị gái ở bên cạnh. Cậu nhớ hồi còn nhỏ được mẹ đón về từ rất sớm rồi, hay là cậu nhớ lầm? Dù sao cũng qua nhiều năm rồi.
Lâm Chiếu Trinh ý tại ngôn ngoại nói: “Ethan là con trai độc nhất là Vu Chi, sau này có thể sẽ không có em trai em gái gì nữa, tất nhiên sẽ là người tiếp nhận sản nghiệp của anh cả em, cho nên không học tập ngay là không được. Hiện giờ thì buổi sáng nó đến nhà trẻ, đến chiều thì học chương trình học tập chuyên sâu. Vu Chi định chờ đến khi nó lên trung học sẽ đưa sang Mỹ du học.”
Lâm Vô Ý líu lưỡi: “Chương trình học tập chuyên sâu? Ethan mới bốn tuổi thôi mà.”
Lâm Hàn Thiến đứng một bên nói tiếp: “Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi đều là như vậy cả. Làm người thừa kế của gia tộc, từ nhỏ chúng nó đã bắt đầu học chuyên sâu, nếu không sau này giao công ty cho chúng nó còn không phá sản hết sao. Giống như nhị thế tổ của Trần gia vậy. Sớm muộn gì gia sản cũng mất sạch.”
Lâm Vô Ý không biết nhị thế tổ của Trần gia là ai, bất quá một đứa trẻ con mà phải tiếp nhận giáo dục “chuyên sâu”, cũng thật là làm khó cho chúng. Vu Chi, Vu Hồng và Tiếu Vi đều là như thế… Lâm Vô Ý nhìn về phía anh cả và anh hai không hề lên tiếng, Lâm Chiếu Đông khó có lúc giải thích: “Trước đây anh và anh hai em còn không biết giáo dục chuyên sâu là cái gì. Ba mẹ quản bọn anh rất nghiêm, nhất là mẹ lớn của em, bọn anh học không tốt về nhà sẽ bị ăn đòn.” Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, ba, sẽ đánh đòn? Cậu khó có thể tưởng tượng ra. Bất quá, cậu thật hạnh phúc, dường như cậu luôn trải qua thời thơ ấu với những cuốn sách và các bộ phim hoạt hình.
Lâm Bàng Lệ Vân đưa Ethan vào nhà tắm rửa tay và thay quần áo đã trở lại. Ethan ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đơn uống nước. Nhìn đứa trẻ này, Lâm Vô Ý không nhịn được phải nhíu mày, lúc 4 tuổi cậu còn đang làm gì?
“Ethan thật ngoan, thật hiểu chuyện, tôi chưa thấy đứa trẻ nào bốn tuổi lại ngoan như thế.” Giang Y Viện lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ hồi tưởng lại. “Hồi nhỏ Vô Ý không thích đi nhà trẻ liền chơi xấu với ba, còn nói nếu đưa nó đi nhà trẻ, nó sẽ trốn khỏi nhà. Chính Huy sợ tới mức ngay cả lúc ngủ cũng phải nhìn nó, chỉ sợ nó trốn nhà đi thật.”
“Mẹ…” Lâm Vô Ý thấy mất mặt vô cùng, có trẻ con ở đây mà.
Ethan giương đôi mắt có ánh nhìn giống y hệt ba mình nhìn cái vị ông chú nhỏ không hề giốngôngmột chút nào. Lâm Vô Ý xấu hổ cười cười: “Cũng không nhớ rõ nữa.”
Giang Y Viện tiếp tục vạch trần khuyết điểm của con trai: “Còn có một lần, Chính Huy muốn tham dự một hội nghị thương mại. Vô Ý không muốn ông ấy đi, muốn ba kể chuyện cho nó, cho nên nó liền trốn dưới gầm giường. Lúc Chính Huy ra cửa thì phát hiện không thấy Vô Ý ở trong nhà, sợ tới mức tìm nó ở khắp nơi, suýt nữa thì báo cảnh sát. Kết quả, Vô Ý thấy ba bị lỡ giờ tham dự hội nghị rồi thì chui ra khỏi gầm giường, bị Chính Huy đánh cho hai cái vào mông. Cuối cùng người làm “chuyện xấu” còn khóc đến nỗi ai cũng không tủi thân bằng. Chính Huy xem phim hoạt hình với nó hai giờ, nó mới ngừng khóc.”
Người ở đây đều bật cười, Ethan nghe không hiểu lắm thấy mọi người cười cũng cười theo, Lâm Vô Ý xin tha: “Mẹ… Chừa cho con chút mặt mũi đi…” Bất quá có thể được thấy đứa cháu nhỏ cười, cái “giá phải trả” cũng coi như là đáng đi.
“Không thể tưởng được Vô Ý còn có một mặt như vậy. Em có thể hiểu được tại sao ba lại yêu thương cậu ấy như thế.” Lâm Chiếu Trinh không phải không có chút tiếc nuối. “Ba anh em mình lớn lên đều tự lo chuyện của mình, rất ít khi ở cạnh ba, cho dù có về nhà, cùng lắm là ăn với ba một bữa cơm. Mấy đứa Vu Chi, Vu Hồng lúc nhỏ cũng rất độc lập, không thân thiết lắm với ông nội. Người ta đến tuổi đó rồi luôn mong có con cháu ở cạnh bên, có thể vui đùa ồn ào với mình.”
Lâm Chiếu Trinh nhìn Ethan, không hề che giấu niềm mong mỏi muốn được ôm cháu. Giang Y Viện cười nói: “Đến khi Tiếu Vi và Như Vi kết hôn, cháu sẽ bận rộn đấy.”
Lâm Chiếu Trinh bất đắc dĩ nói: “Như Vi còn nhỏ, tôi không muốn con bé kết hôn sớm như vậy, rất dễ không nhìn đúng người. Còn Tiếu Vi hả, con gái nó mang về nhà tháng trước và tháng sau tuyệt đối không phải cùng một người. Chỉ cần trước khi nó 35 tuổi có thể cho tôi ôm cháu tôi đã muốn cười trộm rồi.”
Lâm Hàn Thiến nói: “Ôm cháu không nhất thiết phải có con dâu. Em xem Vu Hồng đấy, chưa tìm con dâu cho chị đã mang hai đứa cháu về, chị cũng không thể nói gì được. Đương nhiên chị vẫn hy vọng nó có thể có một gia đình bình thường, có một người phụ nữ biết chăm sóc nó. Nhưng suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi vượt xa rồi, chúng ta không theo nổi.”
Lâm Chiếu Trinh nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi em trai: “Vô Ý, lại nói tiếp, tuổi em cũng không còn nhỏ, không phải là nói chuẩn bị yêu đương sao? Có thích con gái nhà ai không? Mang về cho anh chị xem.”
Lâm Vô Ý cũng không tránh né nói: “Bây giờ còn chưa có, nếu gặp được nhất định sẽ mang về cho anh chị xem mặt. Ba không thích em tìm cho ba một cô con dâu người phương Tây.”
“Con gái nước ngoài đều rất chín chắn. Em muốn định cư ở Hongkong, vậy thì tìm ở ngay Hongkong đi.”
“Vâng.”
Lâm Vô Ý không bài xích chuyện có “bạn gái” làm cho người nhà yên tâm không ít, cứ nhìn vào chuyện kia, mọi người vẫn có chút lo lắng vì vấn đề tính hướng của cậu, bất quá không bao gồm Giang Y Viện trong đó. Là một người mẹ tiến bộ, cho dù con trai đúng là đồng tính luyến ái bà cũng sẽ ủng hộ. Đương nhiên, đang ở trước mặt người của Lâm gia nên bà vẫn giữ yên lặng.
Trước giờ cơm chiều, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều đến đây, anh rể của Lâm Vô Ý, Thẩm Văn, cũng tới. Nơi mà người của Lâm gia tụ tập đại đa phần đều là nhà chính, có thể nói nhà chính rất ít khi náo nhiệt thế này. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu đều không nói nhiều lắm, trên bàn cơm phần lớn là trưởng bối nói chuyện. Dường như Thẩm Tiếu Vi cũng mệt mỏi, cũng nói rất ít.
Bình luận truyện