Vô Ý Vi Chi
Chương 21
“Thu phục rồi?”
Thấy A Thang nhìn sang, Lâm Vô Ý vội vàng quay đầu, tránh mặt đối phương.
“Tôi sẽ không để hắn ta quấy rầy cậu nữa. Thắt dây an toàn vào.”
Lâm Vô Ý thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Cậu thu phục thế nào vậy?”
“Tôi nói cho hắn biết cho dù cậu muốn làm minh tinh cũng sẽ vào công ty của tôi.”
“Công ty của cậu? Vu Chu, cậu có công ty giải trí à?” Ánh mắt của Lâm Vô Ý làm Lâm Vu Chu rất hưởng thụ, lại có chút xấu hổ. Anh khụ khụ hai tiếng, chuyển động tay lái, nói: “Là công ty ông nội để lại cho tôi.”
Lâm Vô Ý cười nói: “Vậy nhất định là cậu có năng lực nên ba mới để lại cho cậu. Vu Chu, các cậu đều rất lợi hại đó.”
Khuôn mặt không phải rất trắng của Lâm Vu Chu có chút mất tự nhiên khi được người khác khen. Lâm Vô Ý nhìn ra, nói sang chuyện khác: “Thật là trùng hợp gặp được cậu, nếu không tôi còn phải đau đầu. Tôi nói với hắn tôi không muốn làm minh tinh, cũng không có hứng thú, nhưng hắn vô cùng kiên trì. Không ngờ rằng mấy người tìm kiếm ngôi sao ở Hongkong cũng có nghị lực như thế.”
Lâm Vu Chu dừng tay một chút, quay đầu: “Ở Pháp cậu cũng gặp phải?”
“Vu Chu, nhìn đường.”
Lâm Vu Chu nhìn đường. Lúc này Lâm Vô Ý mới trả lời: “Ở nước ngoài có gặp vài lần, đôi khi có bạn bè ở đó, họ ngăn cản giúp tôi, nếu tôi chỉ có một mình, dưới tình huống nói mãi không được tôi sẽ chạy luôn. Đúng rồi, Vu Chu, cậu còn chưa nói sao cậu lại ở đó.”
“Phòng làm việc của tôi ở gần đó, lúc đi ra thì thấy cậu bị người ta đuổi theo.”
“Trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, may là trùng hợp!”
Lâm Vu Chu nói dối. Phòng làm việc của anh đúng là ở Trung Hoàn, nhưng sở dic anh xuất hiện trùng hợp như vậy là do Lâm Vu Huệ gọi điện thoại cho anh, nói là Lâm Vô Ý đang ở Trung Hoàn, muốn đi cắt tóc. Lúc ấy Lâm Vu Chu không ở phòng làm việc mà đang cùng bạn bè nói chuyện công việc kiêm uống trà. Vừa nhận được điện thoại của Lâm Vu Huệ, Lâm Vu Chu liền bỏ lại đám bạn để tới đây. Không thể nói rõ tại sao, anh chỉ là lo lắng khi Lâm Vô Ý đi dạo phố một mình. Hongkong không thể so được với Provence, nhiều người hỗn tạp. Quả nhiên, anh tới đó là đúng. Sở dĩ giấu diếm, là không muốn Lâm Vô Ý cảm thấy không được tự nhiên vì sự quan tâm quá mức của họ.
“Muốn đi dạo ở đâu?”
Lâm Vu Chu hỏi.
Lâm Vô Ý vỗ vỗ đầu: “Cắt tóc.”
Khóe miệng Lâm Vu Chu lộ ra nụ cười thản nhiên: “Đi theo tôi đi.”
“Vậy giao cho cậu.”
Nhìn sườn mặt của Vu Chu, Lâm Vô Ý nhớ lại chuyện vừa rồi, còn cả hai người cháu và một đứa cháu ngoại nữa. Đột nhiên cậu cảm thấy kỳ thực có mấy người cháu gần tuổi với mình cũng rất tốt, không chỉ là người thân, còn có thể trở thành bạn bè, anh em, ba trong một đó.
“Vu Chu.”
“Uhm?”
“Vừa rồi cám ơn cậu.”
Lâm Vu Chu há miệng: “Chỉ cám ơn bằng miệng thôi sao?”
Lâm Vô Ý sửng sốt, đây là lời mà người thân, bạn bè, anh em sẽ nói sao?
“Đêm nay tôi ngủ ở nhà chính. Tôi cảm thấy tiếng Pháp của cậu cũng có tác dụng thôi miên với tôi.”
Lâm Vô Ý bật cười: “Không thành vấn đề.”
Thấy Lâm Vô Ý tươi cười, Lâm Vu Chu cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Khuôn mặt người này, chỉ thích hợp nhất với nụ cười tươi.
…
Lâm Vu Chu là nhiếp ảnh gia, tất nhiên có rất nhiều bạn bè ở phương diện tạo hình. Anh đưa Lâm Vô Ý đến thẳng phòng tạo hình của một người bạn, ở đó có những người tạo hình vô cùng chuyên nghiệp. Quan trọng chính là, nơi này rất yên tĩnh, không có những loại người tạp nham.
“Hi, John, quả nhiên là cậu, tôi còn tưởng tôi nhìn lầm chứ.”
Lâm Vu Chu vừa mới bước từ trên xe xuống, một người trẻ tuổi ăn mặc rất phong cách đi từ bên trong ra.
Lâm Vu Chu chào hỏi với đối phương: “Pitt.” Nói xong, một tay anh đặt ở phía sau Lâm Vô Ý, nói: “Đây là bạn tôi, Pitt.”
Lâm Vô Ý vươn tay: “Chào cậu.”
“Chào cậu.”
Hai mắt Pitt sáng lên khi nhìn Lâm Vô Ý, chờ Lâm Vu Chu giới thiệu. Nào biết, Lâm Vu Chu nói luôn: “Tôi dẫn cậu ấy đến cắt tóc. Cậu phải đích thân cầm kéo.”
“John, không giới thiệu sao?”
Lâm Vô Ý chủ động tự giới thiệu: “Tôi là biểu ca (anh bên họ ngoại) của Vu Chu. Cậu gọi tôi là Dean là được rồi.”
“Biểu ca của Vu Chu? Lần đầu tiên tôi biết Vu Chu còn có biểu ca đấy. Chào cậu, Dean, rất vui vì có thể phục vụ cậu. Vào đi.” Pitt mời Lâm Vô Ý như người bạn thân thiết.
Lâm Vô Ý ung dung thư thái kéo Lâm Vu Chu, mang khuôn mặt tươi cười đi phía sau Pitt. Pitt vừa vào phòng tạo hình đã dặn dò với mấy người làm: “Tôi có bạn, có người tìm tôi thì nói tôi bận.”
“Biết rồi.”
Mời Lâm Vô Ý lên lầu, Pitt tò mò nói: “Tôi chỉ biết John có anh ruột và đường ca (anh bên họ nội), chưa hề nghe cậu ấy nhắc đến biểu ca.”
Lâm Vô Ý mặt không đổi sắc nói: “Tôi mới từ nước ngoài về. Hôm nay làm phiền cậu.”
“Sao lại làm phiền. John có thể dẫn người đến chỗ tôi, tôi vui còn không kịp nữa là.” Pitt coi như Lâm Vu Chu không hề tồn tại, nhiệt tình tán gẫu mấy chuyện bát quái với Lâm Vô Ý: “Cậu không biết đâu, John chưa từng tự mình dẫn người nào đến chỗ tôi cả. Cùng lắm cậu ta cũng chỉ đưa địa chỉ của tôi cho bạn bè, để họ tự đến thôi.”
“Thật vậy hả? Vậy hôm nay tôi thật vinh hạnh.”
Lâm Vu Chu không thể vui nổi khi nhìn hai người đằng trước vừa nói vừa cười, vươn tay kéo Lâm Vô Ý đến bên mình: “Vô Ý, đừng có dẫn dụ Pitt.”
Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, giả bộ hồ đồ không biết gì cả. Pitt đang muốn hỏi Lâm Vu Chu có ý gì, Lâm Vu Chu rất không khách khí mà vạch trần người nào đó: “Cậu ta không phải biểu ca của tôi. Cậu ta là, chú nhỏ của tôi.”
“Vu Chu ____”
“John?”
Lâm Vô Ý buồn bực, Lâm Vu Chu cũng mang vẻ buồn bực nói với Pitt: “Cậu ta là con trai nhỏ của ông nội tôi, đừng để bề ngoài cậu ta đánh lừa.”
“Tôi không gạt người, tôi vốn chỉ có 30 tuổi.” Lâm Vô Ý là người đầu tiên kháng nghị.
“What? Ngài là chú nhỏ của John? A! Vừa rồi tôi còn muốn nói trông Vu Chu càng giống biểu ca của ngài hơn!” Không nhìn Lâm Vu Chu đang đen mặt, Pitt ngạc nhiên đánh giá Lâm Vô Ý: “Ngài bảo dưỡng thế nào vậy? Nói ngài hai mươi tuổi người ta cũng tin đó. Ôi, tôi nhỏ tuổi hơn ngài, đứng cùng một chỗ với ngài thật thấy xấu hổ mà.”
“Đừng nói như thế, ha ha…”
“Đến đây đi, nhất định tôi sẽ thiết kế cho ngài một tạo hình thật vừa lòng.”
“Cắt là được rồi, tôi không có yêu cầu gì cả.”
“Nếu chỉ biết cắt thôi thì sẽ đập tan biển hiệu của tôi mất. Đi theo tôi.”
Pitt dẫn đường, Lâm Vô Ý quay đầu bất mãn nói nhỏ với Lâm Vu Chu: “Sao cậu có thể vạch trần tôi, Vu Chu, cậu chả suy nghĩ gì cả.” Dứt lời, cậu đi theo Pitt vào một phòng chỉ để tạo kiểu tóc. Pitt gọi trợ thủ tới đổi quần áo rồi gội đầu cho Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu đứng tại chỗ nhìn một lát, khóe miệng có nụ cười lướt qua, không biết là bị người ta nói “chả suy nghĩ gì” nên cười, hay là do bất dắc dĩ vì không còn cách nào với ai đó.
Thay quần áo chuyên dùng trong cắt tóc, Lâm Vô Ý gội đầu xong liền ngồi vào vị trí theo yêu cầu của Pitt. Lâm Vu Chu đã trở lại, anh tiện tay đặt túi đựng cameras trên ghế sofa, lấy cameras rồi tìm một vị trí thích hợp.
“Vu Chu?”
Lâm Vô Ý bị Pitt quấn vải quanh người tò mò gọi một tiếng.
Lâm Vu Chu giơ cameras lên, ngắm chuẩn vào Lâm Vô Ý: “Cứ coi như tôi không tồn tại.”
“Cậu muốn chụp tôi, cắt tóc?” Lâm Vô Ý kinh hô.
“Vô Ý.” Mang theo vài phần ra lệnh.
Lâm Vô Ý chuyển hướng nhìn vào gương: “Tôi cắt tóc thì có gì hay để chụp? Không bằng cậu chờ tôi cắt xong rồi hẵng chụp.”
“Nghe lời!” Lâm Vu Chu nói xong, Pitt phì cười, Lâm Vô Ý xấu hổ. Chỉ có ba mới nói hai từ này với cậu.
“John, sao cậu có thể như vậy với Lâm tiên sinh?” Pitt không nhịn được mà nói thay cho Lâm Vô Ý.
Lâm Vu Chu nhanh chóng bấm máy: “Bắt đầu đi. Hoặc là cậu phối hợp với tôi, hoặc là chuyên tâm làm việc.” Hiển nhiên không hề biết thái độ của mình có gì không đúng.
“Vu Chu, nếu chụp không đẹp cậu phải xóa đó.”
“Cậu không tin tôi?”
“Tôi không tin bộ dáng hiện tại của mình.” Lâm Vô Ý nhìn cái đầu còn nhỏ nước trong gương, trông nó rối tung như kẻ điên.
Pitt từ trong gương nhìn Lâm Vô Ý, lại nhìn sang Lâm Vu Chu đang không ngừng bấm máy, cười cười. Xem ra hình thức ở chung của hai chú cháu này là như vậy. Một khi đã thế, hắn chỉ cần phối hợp là được.
Coi như Lâm Vu Chu không hề tồn tại, Pitt xoa xoa mái tóc Lâm Vô Ý đối diện với cái gương, rồi mới dùng tay tạo thành mấy kiểu tóc khác nhau, xem xem nên thiết kế theo kiểu nào. Suy xét khoảng năm phút đồng hồ, Pitt lấy túi dụng cụ của mình, bắt đầu làm việc.
Lúc Lâm Vô Ý không nhịn được sẽ liếc Lâm Vu Chu, tiếng bấm máy quấy nhiễu nghiêm trọng đến lực chú ý của cậu. Liếc vài lần, cậu liền đơn giản làm mặt quỷ. Hoặc là nhắm một mắt rồi le lưỡi ra, hoặc là nhíu ngũ quan trên mặt lại một chỗ. Pitt bật cười, tay cầm kéo vẫn hoạt động. Lâm Vu Chu không yêu cầu Lâm Vô Ý phải ngồi ngoan ngoãn, anh chụp toàn bộ những kiểu làm mặt quỷ của Lâm Vô Ý.
Cũng không hỏi Lâm Vô Ý thích kiểu tóc nào, Pitt cam tâm tình nguyện làm đạo cụ một lần. Hắn cố ý kéo cao tóc Lâm Vô Ý lên, Lâm Vô Ý lại phụ họa làm ra biểu tình kinh hô. Phần tóc hơi dài bị Pitt cắt, nỗi thương tâm của Lâm Vô Ý như cũng rơi theo. Hai trợ thủ của Pitt ở một bên không nhịn được cười, lần đầu tiên bọn họ thấy hai chú cháu như thế này.
“Vô Ý, nhắm mắt lại.”
“Nhìn bên này.”
“Đúng, cứ như vậy.”
“Đừng ăn cả tóc.”
Lâm Vu Chu coi nơi này thành phòng chụp ảnh, Lâm Vô Ý là người mẫu của anh. Nếu như nói Pitt cảm thấy lần trải nghiệm này thật kỳ lạ, vậy Lâm Vô Ý càng thấy kỳ lạ hơn. Có lẽ vì người chụp ảnh cho cậu là người thân cậu yên tâm nhất, Lâm Vô Ý không chỉ không thấy xấu hổ, ngược lại còn chơi đùa vô cùng hăng say. Trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng cười truyền ra.
Một giờ sau, cây kéo của Pitt ngừng, tóc đã cắt xong. Nhưng tiếng bấm máy của Lâm Vu Chu vẫn chưa dừng lại. Để trợ thủ lại gội đầu cho Lâm Vô Ý, thay quần áo, Pitt thấy Lâm Vu Chu cũng đi vào.
“Vu Chu, không phải gội đầu còn muốn chụp chứ.”
“Tôi là nhiếp ảnh gia, cậu phải nghe lời tôi.”
“Được rồi.”
Pitt lắc đầu, thật là một người kỳ lạ. Trong phạm vi ở Hongkong, có rất ít người không biết đến sự tồn tại của tiểu thiếu gia Lâm gia, đương nhiên Pitt cũng biết. Không ngờ rằng, người này không hề giống như trong tưởng tượng của hắn. Nhìn cái người vô cùng chuyên nghiệp kia, Pitt cười cười, khó trách John lại có nhiệt tình lớn đến vậy.
Thay quần áo, sấy khô tóc, Lâm Vô Ý cảm thấy tâm tình nặng nề bấy lâu nay của mình đều đi theo những sợi tóc đã bị cắt kia. Lâm Vu Chu dừng ngón tay bấm máy, cất cameras vào trong túi. Pitt đi tới, đưa danh thiếp cho Lâm Vô Ý: “Sau này muốn cắt tóc hay muốn tham dự hoạt động nào cần phải tạo hình, đều có thể đến tìm tôi. Nếu ngài muốn tìm ai đó ăn một bữa cơm hay đi uống trà cũng có thể tới tìm tôi. Chỗ này của tôi lúc nào cũng hoan nghênh ngài đến.”
“Cám ơn.” Lâm Vô Ý đưa hai tay nhận lấy. “Cậu gọi tôi là Dean là được rồi. Bạn tôi đều gọi như vậy.”
“Như vậy có nghĩa tôi là bạn của ngài?”
“Ha ha, phải.”
Lâm Vu Chu nói chen vào: “Cứ ghi sổ vào cho tôi. Vô Ý, đi thôi.”
Pitt cười nói: “Hôm nay tôi mời Dean, coi như là khởi đầu cho tình bạn, sao nào?”
“Cám ơn cậu. Hôm nào tôi mời cậu đi uống trà, coi như là khởi đầu cho tình bạn.”
“Một lời đã định.”
“Uhm, một lời đã định.”
Pitt còn muốn nói với Lâm Vô Ý mấy câu, Lâm Vu Chu lại kéo cánh tay Lâm Vô Ý xuống lầu luôn.
“Dean, có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Pitt đi nhanh theo sau.
Lâm Vu Chu không quay đầu nói: “Có chuyện gì cậu tìm tôi là được, cậu ấy bận rộn nhiều việc.”
“Vu Chu, tôi không…” Chữ “bận” trong lời Lâm Vô Ý bị ánh mắt của Lâm Vu Chu bức lại. Không rảnh đi hỏi tại sao đối phương lại hung dữ như thế, Lâm Vô Ý bị người ta kéo đi quay đầu về phía Pitt ý bảo tấm danh thiếp mà hắn vừa đưa cậu, trên đó có số điện thoại để liên hệ với Pitt, cậu sẽ liên lạc lại.
Pitt cũng làm dấu tay giống như gọi điện thoại với Lâm Vô Ý, buồn cười nhìn Lâm Vu Chu nhanh chóng lên xe, khởi động chân ga, đầu cũng không thèm quay lại một cái đã đi mất.
“Dean, phải liên lạc với tôi, rảnh thì đến chơi.”
Hắn cũng không biết Lâm Vô Ý có nghe thấy không, vì xe đã đi rồi.
“John, cậu đối đãi chú nhỏ như em trai sao?”
Pitt bĩu môi bất mãn, rồi mới mang tâm tình vui sướng trở về.
…
Lâm Vô Ý bị Lâm Vu Chu kéo lên xe xong liền cất danh thiếp của Pitt vào trong túi. Nhìn sườn mặt có chút không vui của Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý thở ra một hơi, không hỏi nguyên nhân làm đối phương mất hứng, cậu tránh đi lên họng súng, nói: “Vu Chu, tôi muốn xem ảnh vừa nãy cậu chụp cho tôi.”
Lâm Vu Chu quay đầu nhìn Lâm Vô Ý, thần sắc dịu đi một chút, chỉ chỉ ghế đằng sau: “Ở trong túi, tự cậu lấy.”
Lâm Vô Ý xoay người, vươn tay cầm lấy túi cameras, cố gắng nhấc lên.
“A, nặng quá.”
Hai tay cố gắng lấy túi đựng cameras đặt lên đùi, Lâm Vô Ý tìm được khóa liền kéo ra, tiếp đó liền kinh hô: “Oa a, nhiều máy ảnh thế hả! Có hai cái, thảo nào nặng như vậy. Đây đều là để cậu dùng hả?”
“Uhm.”
“Oa a! Lợi hại quá!”
Ánh mắt Lâm Vô Ý nhìn Lâm Vu Chu có một loại ánh sáng mang tên “sùng bái”. Sắc mặt Lâm Vu Chu lại tốt hơn khi nãy vài phần, anh chỉ vào một chiếc máy trong bao: “Ở trong này, tự cậu xem đi.”
“Loại cameras này quý lắm đó.” Lâm Vô Ý thật cẩn thận cầm lấy chiếc cameras rất nặng kia, xem xét tỉ mit: “Thật chuyên nghiệp. Tôi chỉ biết dùng loại máy bình thường thôi.”
“Cậu muốn học tôi có thể dạy.” Lâm Vu Chu mở cameras giúp Lâm Vô Ý, rồi ấn vào một nút: “Ấn chỗ này là có thể xem ảnh.”
“Được.”
Lâm Vô Ý ấn xuống một cái, bên trong là ảnh cậu vừa sấy tóc xong. Đặt túi đựng cameras quá nặng vào chính giữa hai đùi, cậu mở ảnh tiếp theo.
“Tôi thay quần áo cậu cũng chụp này!”
“Không được xóa!”
“Cậu xem này, toàn là xương, không đẹp!”
“Không được xóa!”
“… Rồi rồi.”
Thấy A Thang nhìn sang, Lâm Vô Ý vội vàng quay đầu, tránh mặt đối phương.
“Tôi sẽ không để hắn ta quấy rầy cậu nữa. Thắt dây an toàn vào.”
Lâm Vô Ý thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Cậu thu phục thế nào vậy?”
“Tôi nói cho hắn biết cho dù cậu muốn làm minh tinh cũng sẽ vào công ty của tôi.”
“Công ty của cậu? Vu Chu, cậu có công ty giải trí à?” Ánh mắt của Lâm Vô Ý làm Lâm Vu Chu rất hưởng thụ, lại có chút xấu hổ. Anh khụ khụ hai tiếng, chuyển động tay lái, nói: “Là công ty ông nội để lại cho tôi.”
Lâm Vô Ý cười nói: “Vậy nhất định là cậu có năng lực nên ba mới để lại cho cậu. Vu Chu, các cậu đều rất lợi hại đó.”
Khuôn mặt không phải rất trắng của Lâm Vu Chu có chút mất tự nhiên khi được người khác khen. Lâm Vô Ý nhìn ra, nói sang chuyện khác: “Thật là trùng hợp gặp được cậu, nếu không tôi còn phải đau đầu. Tôi nói với hắn tôi không muốn làm minh tinh, cũng không có hứng thú, nhưng hắn vô cùng kiên trì. Không ngờ rằng mấy người tìm kiếm ngôi sao ở Hongkong cũng có nghị lực như thế.”
Lâm Vu Chu dừng tay một chút, quay đầu: “Ở Pháp cậu cũng gặp phải?”
“Vu Chu, nhìn đường.”
Lâm Vu Chu nhìn đường. Lúc này Lâm Vô Ý mới trả lời: “Ở nước ngoài có gặp vài lần, đôi khi có bạn bè ở đó, họ ngăn cản giúp tôi, nếu tôi chỉ có một mình, dưới tình huống nói mãi không được tôi sẽ chạy luôn. Đúng rồi, Vu Chu, cậu còn chưa nói sao cậu lại ở đó.”
“Phòng làm việc của tôi ở gần đó, lúc đi ra thì thấy cậu bị người ta đuổi theo.”
“Trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, may là trùng hợp!”
Lâm Vu Chu nói dối. Phòng làm việc của anh đúng là ở Trung Hoàn, nhưng sở dic anh xuất hiện trùng hợp như vậy là do Lâm Vu Huệ gọi điện thoại cho anh, nói là Lâm Vô Ý đang ở Trung Hoàn, muốn đi cắt tóc. Lúc ấy Lâm Vu Chu không ở phòng làm việc mà đang cùng bạn bè nói chuyện công việc kiêm uống trà. Vừa nhận được điện thoại của Lâm Vu Huệ, Lâm Vu Chu liền bỏ lại đám bạn để tới đây. Không thể nói rõ tại sao, anh chỉ là lo lắng khi Lâm Vô Ý đi dạo phố một mình. Hongkong không thể so được với Provence, nhiều người hỗn tạp. Quả nhiên, anh tới đó là đúng. Sở dĩ giấu diếm, là không muốn Lâm Vô Ý cảm thấy không được tự nhiên vì sự quan tâm quá mức của họ.
“Muốn đi dạo ở đâu?”
Lâm Vu Chu hỏi.
Lâm Vô Ý vỗ vỗ đầu: “Cắt tóc.”
Khóe miệng Lâm Vu Chu lộ ra nụ cười thản nhiên: “Đi theo tôi đi.”
“Vậy giao cho cậu.”
Nhìn sườn mặt của Vu Chu, Lâm Vô Ý nhớ lại chuyện vừa rồi, còn cả hai người cháu và một đứa cháu ngoại nữa. Đột nhiên cậu cảm thấy kỳ thực có mấy người cháu gần tuổi với mình cũng rất tốt, không chỉ là người thân, còn có thể trở thành bạn bè, anh em, ba trong một đó.
“Vu Chu.”
“Uhm?”
“Vừa rồi cám ơn cậu.”
Lâm Vu Chu há miệng: “Chỉ cám ơn bằng miệng thôi sao?”
Lâm Vô Ý sửng sốt, đây là lời mà người thân, bạn bè, anh em sẽ nói sao?
“Đêm nay tôi ngủ ở nhà chính. Tôi cảm thấy tiếng Pháp của cậu cũng có tác dụng thôi miên với tôi.”
Lâm Vô Ý bật cười: “Không thành vấn đề.”
Thấy Lâm Vô Ý tươi cười, Lâm Vu Chu cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Khuôn mặt người này, chỉ thích hợp nhất với nụ cười tươi.
…
Lâm Vu Chu là nhiếp ảnh gia, tất nhiên có rất nhiều bạn bè ở phương diện tạo hình. Anh đưa Lâm Vô Ý đến thẳng phòng tạo hình của một người bạn, ở đó có những người tạo hình vô cùng chuyên nghiệp. Quan trọng chính là, nơi này rất yên tĩnh, không có những loại người tạp nham.
“Hi, John, quả nhiên là cậu, tôi còn tưởng tôi nhìn lầm chứ.”
Lâm Vu Chu vừa mới bước từ trên xe xuống, một người trẻ tuổi ăn mặc rất phong cách đi từ bên trong ra.
Lâm Vu Chu chào hỏi với đối phương: “Pitt.” Nói xong, một tay anh đặt ở phía sau Lâm Vô Ý, nói: “Đây là bạn tôi, Pitt.”
Lâm Vô Ý vươn tay: “Chào cậu.”
“Chào cậu.”
Hai mắt Pitt sáng lên khi nhìn Lâm Vô Ý, chờ Lâm Vu Chu giới thiệu. Nào biết, Lâm Vu Chu nói luôn: “Tôi dẫn cậu ấy đến cắt tóc. Cậu phải đích thân cầm kéo.”
“John, không giới thiệu sao?”
Lâm Vô Ý chủ động tự giới thiệu: “Tôi là biểu ca (anh bên họ ngoại) của Vu Chu. Cậu gọi tôi là Dean là được rồi.”
“Biểu ca của Vu Chu? Lần đầu tiên tôi biết Vu Chu còn có biểu ca đấy. Chào cậu, Dean, rất vui vì có thể phục vụ cậu. Vào đi.” Pitt mời Lâm Vô Ý như người bạn thân thiết.
Lâm Vô Ý ung dung thư thái kéo Lâm Vu Chu, mang khuôn mặt tươi cười đi phía sau Pitt. Pitt vừa vào phòng tạo hình đã dặn dò với mấy người làm: “Tôi có bạn, có người tìm tôi thì nói tôi bận.”
“Biết rồi.”
Mời Lâm Vô Ý lên lầu, Pitt tò mò nói: “Tôi chỉ biết John có anh ruột và đường ca (anh bên họ nội), chưa hề nghe cậu ấy nhắc đến biểu ca.”
Lâm Vô Ý mặt không đổi sắc nói: “Tôi mới từ nước ngoài về. Hôm nay làm phiền cậu.”
“Sao lại làm phiền. John có thể dẫn người đến chỗ tôi, tôi vui còn không kịp nữa là.” Pitt coi như Lâm Vu Chu không hề tồn tại, nhiệt tình tán gẫu mấy chuyện bát quái với Lâm Vô Ý: “Cậu không biết đâu, John chưa từng tự mình dẫn người nào đến chỗ tôi cả. Cùng lắm cậu ta cũng chỉ đưa địa chỉ của tôi cho bạn bè, để họ tự đến thôi.”
“Thật vậy hả? Vậy hôm nay tôi thật vinh hạnh.”
Lâm Vu Chu không thể vui nổi khi nhìn hai người đằng trước vừa nói vừa cười, vươn tay kéo Lâm Vô Ý đến bên mình: “Vô Ý, đừng có dẫn dụ Pitt.”
Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, giả bộ hồ đồ không biết gì cả. Pitt đang muốn hỏi Lâm Vu Chu có ý gì, Lâm Vu Chu rất không khách khí mà vạch trần người nào đó: “Cậu ta không phải biểu ca của tôi. Cậu ta là, chú nhỏ của tôi.”
“Vu Chu ____”
“John?”
Lâm Vô Ý buồn bực, Lâm Vu Chu cũng mang vẻ buồn bực nói với Pitt: “Cậu ta là con trai nhỏ của ông nội tôi, đừng để bề ngoài cậu ta đánh lừa.”
“Tôi không gạt người, tôi vốn chỉ có 30 tuổi.” Lâm Vô Ý là người đầu tiên kháng nghị.
“What? Ngài là chú nhỏ của John? A! Vừa rồi tôi còn muốn nói trông Vu Chu càng giống biểu ca của ngài hơn!” Không nhìn Lâm Vu Chu đang đen mặt, Pitt ngạc nhiên đánh giá Lâm Vô Ý: “Ngài bảo dưỡng thế nào vậy? Nói ngài hai mươi tuổi người ta cũng tin đó. Ôi, tôi nhỏ tuổi hơn ngài, đứng cùng một chỗ với ngài thật thấy xấu hổ mà.”
“Đừng nói như thế, ha ha…”
“Đến đây đi, nhất định tôi sẽ thiết kế cho ngài một tạo hình thật vừa lòng.”
“Cắt là được rồi, tôi không có yêu cầu gì cả.”
“Nếu chỉ biết cắt thôi thì sẽ đập tan biển hiệu của tôi mất. Đi theo tôi.”
Pitt dẫn đường, Lâm Vô Ý quay đầu bất mãn nói nhỏ với Lâm Vu Chu: “Sao cậu có thể vạch trần tôi, Vu Chu, cậu chả suy nghĩ gì cả.” Dứt lời, cậu đi theo Pitt vào một phòng chỉ để tạo kiểu tóc. Pitt gọi trợ thủ tới đổi quần áo rồi gội đầu cho Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu đứng tại chỗ nhìn một lát, khóe miệng có nụ cười lướt qua, không biết là bị người ta nói “chả suy nghĩ gì” nên cười, hay là do bất dắc dĩ vì không còn cách nào với ai đó.
Thay quần áo chuyên dùng trong cắt tóc, Lâm Vô Ý gội đầu xong liền ngồi vào vị trí theo yêu cầu của Pitt. Lâm Vu Chu đã trở lại, anh tiện tay đặt túi đựng cameras trên ghế sofa, lấy cameras rồi tìm một vị trí thích hợp.
“Vu Chu?”
Lâm Vô Ý bị Pitt quấn vải quanh người tò mò gọi một tiếng.
Lâm Vu Chu giơ cameras lên, ngắm chuẩn vào Lâm Vô Ý: “Cứ coi như tôi không tồn tại.”
“Cậu muốn chụp tôi, cắt tóc?” Lâm Vô Ý kinh hô.
“Vô Ý.” Mang theo vài phần ra lệnh.
Lâm Vô Ý chuyển hướng nhìn vào gương: “Tôi cắt tóc thì có gì hay để chụp? Không bằng cậu chờ tôi cắt xong rồi hẵng chụp.”
“Nghe lời!” Lâm Vu Chu nói xong, Pitt phì cười, Lâm Vô Ý xấu hổ. Chỉ có ba mới nói hai từ này với cậu.
“John, sao cậu có thể như vậy với Lâm tiên sinh?” Pitt không nhịn được mà nói thay cho Lâm Vô Ý.
Lâm Vu Chu nhanh chóng bấm máy: “Bắt đầu đi. Hoặc là cậu phối hợp với tôi, hoặc là chuyên tâm làm việc.” Hiển nhiên không hề biết thái độ của mình có gì không đúng.
“Vu Chu, nếu chụp không đẹp cậu phải xóa đó.”
“Cậu không tin tôi?”
“Tôi không tin bộ dáng hiện tại của mình.” Lâm Vô Ý nhìn cái đầu còn nhỏ nước trong gương, trông nó rối tung như kẻ điên.
Pitt từ trong gương nhìn Lâm Vô Ý, lại nhìn sang Lâm Vu Chu đang không ngừng bấm máy, cười cười. Xem ra hình thức ở chung của hai chú cháu này là như vậy. Một khi đã thế, hắn chỉ cần phối hợp là được.
Coi như Lâm Vu Chu không hề tồn tại, Pitt xoa xoa mái tóc Lâm Vô Ý đối diện với cái gương, rồi mới dùng tay tạo thành mấy kiểu tóc khác nhau, xem xem nên thiết kế theo kiểu nào. Suy xét khoảng năm phút đồng hồ, Pitt lấy túi dụng cụ của mình, bắt đầu làm việc.
Lúc Lâm Vô Ý không nhịn được sẽ liếc Lâm Vu Chu, tiếng bấm máy quấy nhiễu nghiêm trọng đến lực chú ý của cậu. Liếc vài lần, cậu liền đơn giản làm mặt quỷ. Hoặc là nhắm một mắt rồi le lưỡi ra, hoặc là nhíu ngũ quan trên mặt lại một chỗ. Pitt bật cười, tay cầm kéo vẫn hoạt động. Lâm Vu Chu không yêu cầu Lâm Vô Ý phải ngồi ngoan ngoãn, anh chụp toàn bộ những kiểu làm mặt quỷ của Lâm Vô Ý.
Cũng không hỏi Lâm Vô Ý thích kiểu tóc nào, Pitt cam tâm tình nguyện làm đạo cụ một lần. Hắn cố ý kéo cao tóc Lâm Vô Ý lên, Lâm Vô Ý lại phụ họa làm ra biểu tình kinh hô. Phần tóc hơi dài bị Pitt cắt, nỗi thương tâm của Lâm Vô Ý như cũng rơi theo. Hai trợ thủ của Pitt ở một bên không nhịn được cười, lần đầu tiên bọn họ thấy hai chú cháu như thế này.
“Vô Ý, nhắm mắt lại.”
“Nhìn bên này.”
“Đúng, cứ như vậy.”
“Đừng ăn cả tóc.”
Lâm Vu Chu coi nơi này thành phòng chụp ảnh, Lâm Vô Ý là người mẫu của anh. Nếu như nói Pitt cảm thấy lần trải nghiệm này thật kỳ lạ, vậy Lâm Vô Ý càng thấy kỳ lạ hơn. Có lẽ vì người chụp ảnh cho cậu là người thân cậu yên tâm nhất, Lâm Vô Ý không chỉ không thấy xấu hổ, ngược lại còn chơi đùa vô cùng hăng say. Trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng cười truyền ra.
Một giờ sau, cây kéo của Pitt ngừng, tóc đã cắt xong. Nhưng tiếng bấm máy của Lâm Vu Chu vẫn chưa dừng lại. Để trợ thủ lại gội đầu cho Lâm Vô Ý, thay quần áo, Pitt thấy Lâm Vu Chu cũng đi vào.
“Vu Chu, không phải gội đầu còn muốn chụp chứ.”
“Tôi là nhiếp ảnh gia, cậu phải nghe lời tôi.”
“Được rồi.”
Pitt lắc đầu, thật là một người kỳ lạ. Trong phạm vi ở Hongkong, có rất ít người không biết đến sự tồn tại của tiểu thiếu gia Lâm gia, đương nhiên Pitt cũng biết. Không ngờ rằng, người này không hề giống như trong tưởng tượng của hắn. Nhìn cái người vô cùng chuyên nghiệp kia, Pitt cười cười, khó trách John lại có nhiệt tình lớn đến vậy.
Thay quần áo, sấy khô tóc, Lâm Vô Ý cảm thấy tâm tình nặng nề bấy lâu nay của mình đều đi theo những sợi tóc đã bị cắt kia. Lâm Vu Chu dừng ngón tay bấm máy, cất cameras vào trong túi. Pitt đi tới, đưa danh thiếp cho Lâm Vô Ý: “Sau này muốn cắt tóc hay muốn tham dự hoạt động nào cần phải tạo hình, đều có thể đến tìm tôi. Nếu ngài muốn tìm ai đó ăn một bữa cơm hay đi uống trà cũng có thể tới tìm tôi. Chỗ này của tôi lúc nào cũng hoan nghênh ngài đến.”
“Cám ơn.” Lâm Vô Ý đưa hai tay nhận lấy. “Cậu gọi tôi là Dean là được rồi. Bạn tôi đều gọi như vậy.”
“Như vậy có nghĩa tôi là bạn của ngài?”
“Ha ha, phải.”
Lâm Vu Chu nói chen vào: “Cứ ghi sổ vào cho tôi. Vô Ý, đi thôi.”
Pitt cười nói: “Hôm nay tôi mời Dean, coi như là khởi đầu cho tình bạn, sao nào?”
“Cám ơn cậu. Hôm nào tôi mời cậu đi uống trà, coi như là khởi đầu cho tình bạn.”
“Một lời đã định.”
“Uhm, một lời đã định.”
Pitt còn muốn nói với Lâm Vô Ý mấy câu, Lâm Vu Chu lại kéo cánh tay Lâm Vô Ý xuống lầu luôn.
“Dean, có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Pitt đi nhanh theo sau.
Lâm Vu Chu không quay đầu nói: “Có chuyện gì cậu tìm tôi là được, cậu ấy bận rộn nhiều việc.”
“Vu Chu, tôi không…” Chữ “bận” trong lời Lâm Vô Ý bị ánh mắt của Lâm Vu Chu bức lại. Không rảnh đi hỏi tại sao đối phương lại hung dữ như thế, Lâm Vô Ý bị người ta kéo đi quay đầu về phía Pitt ý bảo tấm danh thiếp mà hắn vừa đưa cậu, trên đó có số điện thoại để liên hệ với Pitt, cậu sẽ liên lạc lại.
Pitt cũng làm dấu tay giống như gọi điện thoại với Lâm Vô Ý, buồn cười nhìn Lâm Vu Chu nhanh chóng lên xe, khởi động chân ga, đầu cũng không thèm quay lại một cái đã đi mất.
“Dean, phải liên lạc với tôi, rảnh thì đến chơi.”
Hắn cũng không biết Lâm Vô Ý có nghe thấy không, vì xe đã đi rồi.
“John, cậu đối đãi chú nhỏ như em trai sao?”
Pitt bĩu môi bất mãn, rồi mới mang tâm tình vui sướng trở về.
…
Lâm Vô Ý bị Lâm Vu Chu kéo lên xe xong liền cất danh thiếp của Pitt vào trong túi. Nhìn sườn mặt có chút không vui của Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý thở ra một hơi, không hỏi nguyên nhân làm đối phương mất hứng, cậu tránh đi lên họng súng, nói: “Vu Chu, tôi muốn xem ảnh vừa nãy cậu chụp cho tôi.”
Lâm Vu Chu quay đầu nhìn Lâm Vô Ý, thần sắc dịu đi một chút, chỉ chỉ ghế đằng sau: “Ở trong túi, tự cậu lấy.”
Lâm Vô Ý xoay người, vươn tay cầm lấy túi cameras, cố gắng nhấc lên.
“A, nặng quá.”
Hai tay cố gắng lấy túi đựng cameras đặt lên đùi, Lâm Vô Ý tìm được khóa liền kéo ra, tiếp đó liền kinh hô: “Oa a, nhiều máy ảnh thế hả! Có hai cái, thảo nào nặng như vậy. Đây đều là để cậu dùng hả?”
“Uhm.”
“Oa a! Lợi hại quá!”
Ánh mắt Lâm Vô Ý nhìn Lâm Vu Chu có một loại ánh sáng mang tên “sùng bái”. Sắc mặt Lâm Vu Chu lại tốt hơn khi nãy vài phần, anh chỉ vào một chiếc máy trong bao: “Ở trong này, tự cậu xem đi.”
“Loại cameras này quý lắm đó.” Lâm Vô Ý thật cẩn thận cầm lấy chiếc cameras rất nặng kia, xem xét tỉ mit: “Thật chuyên nghiệp. Tôi chỉ biết dùng loại máy bình thường thôi.”
“Cậu muốn học tôi có thể dạy.” Lâm Vu Chu mở cameras giúp Lâm Vô Ý, rồi ấn vào một nút: “Ấn chỗ này là có thể xem ảnh.”
“Được.”
Lâm Vô Ý ấn xuống một cái, bên trong là ảnh cậu vừa sấy tóc xong. Đặt túi đựng cameras quá nặng vào chính giữa hai đùi, cậu mở ảnh tiếp theo.
“Tôi thay quần áo cậu cũng chụp này!”
“Không được xóa!”
“Cậu xem này, toàn là xương, không đẹp!”
“Không được xóa!”
“… Rồi rồi.”
Bình luận truyện