Vô Ý Vi Chi
Chương 76
Lâm Vô Ý rất nghe lời nên đã lên máy bay đi Sydney trước ngày thứ ba. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không về nhà riêng của mình, vẫn ở nhà cũ cùng ba. Lâm Vu Chu từ chối rất nhiều lời mời chụp ảnh, chuyên tâm vào công ty. Thừa dịp công ty ở vùng nội địa của Quách Điền Sơn vừa được thành lập, được anh trai giúp đỡ, Lâm Vu Chu cũng giành được đơn đặt hàng của Quách Điền Sơn. Lê Yến đã biểu hiện rõ sẽ ủng hộ Lâm Vu Chu tuyệt đối, trong khoảng thời gian Lâm Vu Chu đi Pháp, toàn bộ công ty “Diều” đều dựa vào Lê Yến trấn thủ. Thẩm Tiếu Vi cũng trở nên chăm chỉ hơn hẳn, sau khi tiễn Lâm Vô Ý lên liền lập tức về công ty. So sánh với đại công tử Thẩm gia thích đến quán đêm trước kia, Thẩm Tiếu Vi của hiện tại quả thực như là thay đổi thành một người khác, làm cho các bạn anh kêu to tận thế sắp đến rồi.
Ngồi cạnh cửa sổ, nhìn Hongkong cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng bị những tầng mây che mất, Lâm Vô Ý lấy bản vẽ trong chiếc túi luôn mang theo trên người ra. Từ lúc cậu về Hongkong, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều ở bên cậu. Hiện tại rời đi, trong cabin chỉ có một mình, Lâm Vô Ý cảm thấy có chút không quen. A, thói quen quả là rất đáng sợ. Cười với mình, cậu chuyên tâm vẽ tranh.
Trước cửa sổ sát đất trong văn phòng phó đổng của tập đoàn Huy Lai, Lâm Vu Chi nhìn lên bầu trời phía xa, không còn lòng dạ nào để làm việc. Có người gõ cửa, anh xoay người: “Vào đi.” Cửa mở, trợ lý của Lâm Vu Chi đi đến, đằng sau là một người phụ nữ đeo kính râm.
“Phó đổng, phu nhân đã tới.”
Ánh mắt Lâm Vu Chi trầm xuống, đi vòng qua bàn làm việc đến ghế sofa. Quách Bội Bội trở về sớm hơn vài ngày so với Lâm Vu Chi dự đoán, ngồi xuống ghế sofa đơn, Lâm Vu Chi nói với trợ lý: “Hai tách café.”
Trước lúc trợ lý mang café đến, hai người không ai nói gì. Dặn trợ lý đừng để ai quấy rầy, Lâm Vu Chi phá vỡ trầm mặc: “Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển 10% cổ phần của xí nghiệp Quách Thị đến danh nghĩa của cô. Biệt thự riêng của tôi ở Paris cũng tặng cho cô. Tuy rằng trong hiệp nghị trước hôn nhân tôi không cần cho cô phí phụng dưỡng, nhưng dù sao cô cũng là mẹ ruột của Ethan, tôi vẫn cho cô một số tiền. Tôi muốn xử lý xong thủ tục ly hôn trước khi truyền thông phát hiện, cô đã về, ngày mai tôi sẽ để luật sư của tôi liên hệ với cô.”
Quách Bội Bội bỏ kính râm xuống, cô đeo những đồ trang sức trang nhã, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy và khó xử. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có cảm xúc của Lâm Vu Chi, Quách Bội Bội khẽ cắn môi, hỏi: “Vu Chi… Anh, có phải anh, muốn tái hôn không?” Vốn dĩ cô muốn hỏi có phải người đàn ông này có thích người phụ nữ nào rồi không, nhưng nhớ ra mình không có quyền hỏi, nên thay đổi một cách hỏi khác.
Khí tức của Lâm Vu Chi trầm xuống vài phần, Quách Bội Bội lập tức nói: “Nếu, nếu anh có người phụ nữ nào muốn kết hôn, vậy em…” Xấu hổ tránh khỏi ánh nhìn chằm chằm của đối phương, Quách Bội Bội cúi đầu: “Nếu, anh vẫn độc thân, em thấy, chúng ta như bây giờ, không phải rất tốt sao?”
“Cô đổi ý.” Lâm Vu Chi thản nhiên nói ra nội tâm của Quách Bội Bội.
Quách Bội Bội xấu hổ cắn môi, rồi mới ngẩng đầu, khẩn cầu nói: “Vu Chi, anh biết rõ, nếu em và anh ly hôn, ba em tuyệt đối sẽ không đồng ý cho em và Rooneyton ở cùng nhau. Rooneyton chỉ là một người đi làm bình thường, một khi em và anh ly hôn, ba em lập tức bắt em về Hongkong, gả em cho một người đàn ông có thể giúp đỡ Quách Thị.” Nước mắt của Quách Bội Bội chảy ra. “Vu Chi, em thừa nhận em không phải là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, nhưng, nếu anh vẫn không có đối tượng muốn kết hôn, em hy vọng anh vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng với em. Em hứa với anh, sẽ thường xuyên về gặp Ethan.”
Lâm Vu Chi nhìn Quách Bội Bội, vẫn không nói gì, Quách Bội Bội hoảng sợ. Sau cái hôm gặp phải Lâm Vu Chi, cô liền lặng lẽ về Hongkong. Cô tưởng Lâm Vu Chi thích người phụ nữ nào rồi, nhưng kết quả điều tra suốt mấy ngày mà thám tử tư cô thuê tìm ra là Lâm Vu Chi không chỉ đã lâu không đến Duyệt Hải Hiên, mà bên cạnh anh càng không có người phụ nữ nào thân mật, lúc này Quách Bội Bội mới dám đến cầu Lâm Vu Chi. Nếu quả thực Lâm Vu Chi có bạn gái, dù cô không muốn cũng phải đồng ý ly hôn.
Thế nhưng, Lâm Vu Chi vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn cô như thế, Quách Bội Bội chột dạ cúi đầu, hai tay nắm chặt váy, cũng không dám nói gì nữa. Lâm Vu Chi thu hồi ánh mắt, trầm mặc uống café, rồi mới mở miệng: “Bội Bội, cô là mẹ ruột của Ethan, nếu không cần thiết, tôi vẫn sẽ giữ cho cô chút thể diện. Bất quá hình như cô đã quên, lúc cô tới tìm tôi muốn kết hôn, cô đã không còn quyền quyết định bất cứ cái gì. Nếu cô đồng ý hảo tụ hảo tán, tôi cũng đồng ý cho cô không ít giống vừa nãy; nếu cô vẫn không nhìn rõ…” Lâm Vu Chi không nói hết câu, Quách Bội Bội nghe thấy càng thêm sợ, cô kinh hoảng ngẩng đầu, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất.
Lâm Vu Chi không nhìn cô, uống café tiếp, lại nói: “Tôi và cô ly hôn không có liên quan đến việc tôi có phụ nữ hay không. Tôi muốn ly hôn, cô chỉ có cách ký tên vào đơn ly hôn. Đối với tôi mà nói, thân phận duy nhất của cô chính là phụ nữ sinh ra Ethan.” Anh nhìn Quách Bội Bội. “Bất quá có thể cô không biết, đối với Ethan, người mẹ như cô đã sớm ly hôn với tôi.”
Quách Bội Bội hít sâu một hơi. Lâm Vu Chi nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Xem ra tôi không cần cho cô thời gian suy nghĩ.”
Quách Bội Bội nhất thời không hiểu ý của Lâm Vu Chi, đã thấy đối phương lấy điện thoại di động gọi cho người ta. Lúc nghe thấy Lâm Vu Chi muốn luật sư mang đơn ly hôn đến văn phòng giải quyết, nhất thời cô thấy lạnh toát cả người. Quách Bội Bội muốn ngăn cản, Lâm Vu Chi lại cho một ánh mắt, cô ngã ngồi ra sofa, cử động một cái cũng không dám. Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt đáng sợ như thế của người đàn ông này, lần đầu tiên hiểu ra, người đàn ông này căn bản sẽ không vì đồng tình mà thỏa hiệp.
Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi lạnh lùng nói: “Cô và người đàn ông khác bị làm sao, có thể ở cùng nhau không, không liên quan đến tôi. Bội Bội, đừng khiêu chiến với tôi, cô tìm người điều tra chuyện của tôi, tôi không truy cứu. Còn có lần sau, tôi cam đoan Quách Thị sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Hongkong.”
“A!” Quách Bội Bội cứng ngắc cả người, giờ phút này cô đã hiểu, người đàn ông này không phải người mà cô có thể chi phối. Sao cô có thể khờ dại cho rằng mình có thể khống chế người đàn ông này?
Kế tiếp, Lâm Vu Chi không còn nói chuyện với Quách Bội Bội, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn qua. Anh trở lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc, Quách Bội Bội như ngồi trên đống lửa, cũng không dám đi. Cô có lớn mật đến đâu cũng không dám lấy toàn bộ Quách Thị để đùa giỡn. Cô rất hối hận, cô không nên đả động vào tâm tư của anh, cô hẳn là nên ngoan ngoãn ký tên vào đơn ly hôn, như vậy cô còn có thể xin Lâm Vu Chi cầu tình giúp mình với ba. Nhưng cô đã phá hỏng nó.
Hốt hoảng không tìm ra đường đi nào, Quách Bội Bội nghĩ đến con trai, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô đứng lên đi đến trước bàn làm việc, cầu xin: “Vu Chi, thực xin lỗi, là em rất ích kỷ. Em là mẹ Ethan, anh tha cho em đi. Em đồng ý ly hôn, em đồng ý.”
Lâm Vu Chi bất vi sở động cho một câu: “Chờ luật sư đến đi. Tôi muốn làm việc.”
Quách Bội Bội run rẩy cả người, ủ rũ quay về sofa, ngồi xuống. Nước mắt trào ra, mà người đàn ông kia ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, Quách Bội Bội lau nước mắt. Nước mắt của cô sẽ chỉ khiến người đàn ông kia thêm chán ghét hơn.
Nửa tiếng sau, luật sư đến. Khi luật sư đặt đơn ly hôn trước mặt Quách Bội Bội, mặt Quách Bội Bội trắng bệch như tờ giấy, không dám tin nhìn Lâm Vu Chi. Trên đơn ly hôn chỉ có phí phụng dưỡng là một ngàn vạn đô la Hongkong, trừ cái đó ra thì không còn gì! Nhưng người đàn ông này rõ ràng đã nói cho cô cổ phần của Quách Thị và biệt thự ở Paris! Chỉ có một ngàn vạn đô la Hongkong, quá ít!
Lâm Vu Chi ngay cả mí mắt cũng không nâng liền ký tên vào đơn ly hôn, rồi mới quay sang Quách Bội Bội: “Lúc tôi quyết định ly hôn với cô, tôi đã để luật sư chuẩn bị hai đơn ly hôn. Nếu cô ngoan ngoãn ký tên đúng theo hiệp nghị trước hôn nhân của chúng ta, tôi sẽ làm đúng như lời đã hứa, phí phụng dưỡng cũng sẽ nâng lên đến một trăm triệu đô la Hongkong. Nhưng nếu cô giở trò với tôi, vậy thì thật xin lỗi. Khấu trừ tiền chi tiêu và hoa hồng tôi đưa cho cô sau khi chúng ta kết hôn, một ngàn vạn đô la Hongkong này đã là tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Lâm Vu Chi! Anh không thể làm vậy với tôi!” Quách Bội Bội vứt đơn ly hôn đi, cự tuyệt ký tên.
Lâm Vu Chi nhìn sang luật sư, luật sự thông minh nói ngay: “Vậy Quách tiểu thư, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa. Theo hiệp nghị trước hôn nhân, sau khi cô và Lâm tiên sinh ly hôn, Lâm tiên sinh không cần cho cô chi phí nào hết. Hơn nữa hiệp nghị trước hôn nhân cũng nói rõ, trong thời gian hôn nhân Lâm tiên sinh không cần thiết phải gánh vác nghĩa vụ gì. Nếu Quách tiểu thư không muốn ký tên, vậy tất cả những chi phí tiêu dùng Lâm tiên sinh cho cô trong năm năm qua cô đều phải hoàn trả lại. Không chỉ có thế, Quách tiểu thư còn phải bồi thường phí tổn thất trong hôn nhân cho Lâm tiên sinh, phí bồi thường tinh thần và phí tiêu dùng cộng lại là hai tỷ năm ngàn vạn đô la Hongkong. Quách tiểu thư là phụ nữ có chồng, nhưng hàng năm không ở nhà, ở ngoài còn có vô số tình nhân, cũng không quan tâm đến con cái, nhất định quan tòa sẽ phán Lâm tiên sinh thắng kiện. Đến lúc đó, Quách tiểu thư không chỉ không lấy được một đồng tiền, mà còn phải mất đi một số tiền lớn, cô xác định muốn ầm ĩ đến tòa án sao?”
Quách Bội Bội run rẩy cả người.
Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ: “Tôi cho cô năm phút suy nghĩ.”
Quách Bội Bội nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, có thế nào cũng không ký được. Cô thử cố gắng lần cuối cùng: “Tôi là tiểu thư của Quách gia, anh làm vậy không nghĩ tới ba tôi sao?”
“Còn bốn phút!”
Người đàn ông này, thật sự không hề lo ngại một chút nào về Quách gia. Quách Bội Bội chỉ cảm thấy bản thân mình rơi vào tuyệt cảnh.
“Còn ba phút.”
Từng bước sai từng bước sai, Quách Bội Bội biết mình không có lợi thế nào trên tay để đối kháng lại người đàn ông này, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Tôi có thể, gọi điện thoại cho Ethan không?”
Lâm Vu Chi lấy di động, bấm số điện thoại đến Sydney. Sau khi điện thoại được thông, anh nói: “Bảo Ethan nghe máy.”
Trong mắt Quách Bội Bội hiện lên hy vọng, qua một lát, Lâm Vu Chi đưa điện thoại cho cô. Quách Bội Bội cầm lấy điện thoại liền gọi to: “Là Ethan sao? Mummy đây!”
“…” Đối phương không lên tiếng.
“Ethan! Là mummy, là mummy đây!”
Lúc này đầu bên kia điện thoại mới truyền đến tiếng gọi không phải rất cam nguyện: “Mummy!”
Quách Bội Bội gần như vui đến phát khóc. Lâm Vu Chi không một chút lo lắng, để mặc cô ta và con trai nói chuyện với nhau. Quách Bội Bội cầm chặt điện thoại, nói: “Ethan, mummy rất nhớ con, mummy gặp con được không?”
Tại sao mummy muốn gặp bé? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan nhăn lại.
“Ethan! Con nghe thấy không? Mummy rất nhớ con, mummy muốn gặp con!”
“Daddy đâu?”
“Ethan?”
“Daddy đâu?”
“Ethan! Con không muốn gặp mummy sao?”
“Daddy đâu?”
Ethan không trả lời mummy, chỉ hỏi daddy ở đâu. Quách Bội Bội nhìn điện thoại, nước mắt lại trào ra.
“Daddy! Daddy!”
Thấy mummy vẫn không cho bé và daddy nói chuyện, Ethan kêu to. Lâm Vu Chi lấy mạnh điện thoại trên tay Quách Bội Bội: “Ethan!”
Ethan thở hổn hển rõ ràng: “Daddy, mummy muốn gặp con?”
“Con muốn gặp mummy không?”
Ethan bĩu môi: “Tại sao mummy muốn gặp con? Không phải mummy và daddy ly hôn rồi à?”
“Daddy đang làm thủ tục ly hôn với mummy. Nếu con muốn gặp mummy, daddy cho con gặp.”
Ethan ôm chặt ô tô trong ngực, trầm mặc một phút đồng hồ, lần mở miệng tiếp theo là hỏi: “Daddy, ông chú nhỏ có ở nhà không?”
Một góc trong tim Lâm Vu Chi mềm mại hơn vài phần: “Daddy đang ở văn phòng, ông chú nhỏ ở nhà.”
“Có phải ông chú nhỏ vẫn đang ngủ không?”
“Uhm.”
“Vậy ông chú nhỏ có nói bao giờ đến đón con không?”
“Ông chú nhỏ mới từ Pháp về, cần nghỉ ngơi vài ngày, chắc cũng sắp rồi.”
“Thật hả?”
“Uhm.”
Ethan nhất thời cười lên: “Vậy daddy, lúc nào ông chú nhỏ tới nhất định phải nói cho con nha, con muốn đi đón ông chú nhỏ.”
“Được.”
“Vậy tạm biệt daddy.”
Dường như không biết phải trả lời vấn đề kia của daddy thế nào, có được tin mình muốn biết, Ethan cúp điện thoại luôn. Bé vừa cúp điện thoại xong, Lâm Bàng Lệ Vân đang ở ngay bên cạnh cháu lập tức hỏi: “Mummy con muốn đến Sydney gặp con à?”
Ethan khó khăn nói: “Mummy thật kỳ quái. Không phải mummy và daddy ly hôn rồi sao? Daddy nói sau khi ly hôn mummy sẽ không bao giờ về nhà nữa.” Ethan tự động xem nhẹ daddy “đang” làm thủ tục ly hôn với mummy, ở trong lòng bé, daddy đã sớm ly hôn với mummy rồi.
Lâm Bàng Lệ Vân vừa nghe thấy đã mất hứng, nhưng vẫn nhẫn nại nóng giận hỏi: “Con muốn gặp mummy không?”
Ethan cũng không nói có muốn không, đối với bé mà nói mummy chỉ là một dấu hiệu về thân phận mà thôi. Trẻ con bốn tuổi vẫn chưa thể nói rõ ra suy nghĩ đơn thuần của mình, lại dùng mánh khóe cũ nói sang chuyện khác: “Con nhớ ông chú nhỏ, bà nội, bà hỏi xem bao giờ ông chú nhỏ đến đón con.”
Lâm Bàng Lệ Vân nở nụ cười: “Được, đợi lát nữa ông chú nhỏ dậy, bà nội sẽ gọi điện thoại hỏi ông chú nhỏ.”
“Nhất định phải hỏi nha.” Dặn bà nội xong, Ethan ôm cái ô tô nhỏ của bé đi tìm mấy em trai. Ông chú nhỏ nói bé là anh trai, phải chơi cùng với các em trai, bé rất nghe lời đó. Sẽ chờ sau khi ông chú nhỏ đến đây khen ngợi bé.
Còn ở một nơi khác trên địa cầu, Quách Bội Bội thất hồn lạc phách nhìn tờ giấy ly hôn kia, biết hy vọng của mình đã thất bại hoàn toàn. Lâm Vu Chi cũng chưa nói con trai không muốn gặp người mẹ này, hành động của con trai đã đủ để chứng minh, anh không cần nói nhiều nữa. Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ: “Thời gian đã hết. Vậy chúng ta gặp mặt trên tòa đi.”
Luật sư nghe vậy, muốn lấy đơn ly hôn mà Quách Bội Bội đang cầm. Quách Bội Bội giật mình một cái, giữ tờ đơn, nghẹn ngào: “Tôi ký.”
Luật sư nhìn Lâm Vu Chi, đối phương khẽ gật đầu, hắn buông ra. Quách Bội Bội cầm bút, ký tên mình vào đơn ly hôn. Lâm Vu Chi nhìn cô ký xong mới thản nhiên nói: “Chỗ ba cô tôi sẽ nói. Mặc dù chúng ta ly hôn, Ethan vẫn là cháu ngoại ông ta, chờ Ethan lớn lên Quách Thị vẫn có người kế thừa. Đương nhiên, nếu cô có con, tôi sẽ không để nó tranh giành Quách Thị với con cô. Bất quá Bội Bội, Ethan là con trai duy nhất của tôi, cô đừng có tâm tư không nên có với nó. Cô cứ sống cuộc sống của cô, tôi sẽ không làm khó dễ cô; nhưng nếu cô vẫn chưa chịu buông tha, đừng trách tôi tàn nhẫn. Lâm gia quan trọng với tôi, Ethan càng quan trọng hơn với tôi, cô hiểu chưa?” Còn có người kia, là người mà anh phải bảo vệ thật tốt.
Không hiểu còn có thể thế nào? Quách Bội Bội khóc lóc gật đầu. Lâm Vu Chi để luật sư lấy lại đơn ly hôn, thu hồi giọng nói lạnh lùng, khôi phục vẻ nghiêm túc, cho Quách Bội Bội một lời khuyên: “Nếu người đàn ông của cô không thể chắn gió che mưa cho cô, chỉ để một mình cô đối mặt với áp lực từ gia đình, vậy thì đổi người khác. Đàn ông như vậy, không đáng để cô phó thác.”
Quách Bội Bội hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lâm Vu Chi, trong lòng chấn động vì lời nói của anh.
“Cô về đi, tôi sẽ hẹn ba cô đi ăn cơm. Nếu cô không thể phản kháng ông ta, vậy thì tiếp nhận; nếu không thể tiếp nhận, vậy thì phản kháng.”
Lâm Vu Chi tiễn khách. Quách Bội Bội đeo kính râm, nhìn kỹ anh một lát, đứng dậy rời đi. Sau khi cô đi, Lâm Vu Chi nói với luật sư: “Đề phòng Quách Bội Bội chưa từ bỏ ý định, đừng để cô ta tiếp cận Ethan.”
“Tôi đã biết.”
…
Học viện Tử La Lan, Oliver số khổ vừa mở cuộc gặp mặt xong xuôi lại phải đối mặt với đống công việc chồng chất như núi. Mặc dù công ty là do mọi người cùng nhau bỏ vốn đầu tư để mở, nhưng ngoại trừ anh, Crowe và chú Tom ra, những người khác chỉ phụ trách phân chia tiền, căn bản bỏ mặc chuyện làm ăn của công ty. Aizzz, ai bảo anh bỏ nghề chính, đi làm thương nhân chứ. Vừa mới đặt mông xuống ghế xong, điện thoại riêng của anh lại vang lên. Vừa thấy cuộc gọi là của bạn học cũ, anh tiếp may: “Này, Sylvester, sao đang yên đang lành lại gọi điện cho tôi?”
“Là chuyện quan trọng. Joss, có người đang điều tra tình hình của Dean ở trường học.”
Trong mắt Oliver lập tức có ánh sáng lạnh bắn ra: “Đối phương có lai lịch gì?”
“Hiện tại vẫn chưa rõ, là thông qua mạng lưới tư liệu của trường học để điều tra, tôi đã chặn lại rồi.”
“Có thể tra ra đối phương dùng network từ đâu không?”
“Tôi đang tra. Vì không để đối phương nghi ngờ, tôi đưa tư liệu che giấu cho đối phương.”
Oliver híp mắt, lạnh giọng: “Tra ra người kia là ai!”
“Tôi đã liên lạc với Burini, cô ấy nói sẽ lần theo dấu vết.”
“Tôi đến trường học ngay bây giờ.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Oliver cầm túi công văn rời đi, cũng không quản sai giờ ở New York, anh bấm số của Crowe. Mười phút sau, toàn bộ thành viên của “Học viên Tử La Lan” đều biết chuyện này.
Lúc này ở Hongkong là bốn rưỡi chiều, Lâm Vu Chi vừa chính thức ly hôn với Quách Bội Bội xong, đang ở cùng luật sư, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty và những nhân viên có liên quan để thảo luận một ít tình huống có thể sẽ gặp phải sau khi ly hôn. Cuộc hôn nhân của anh không phải chuyện cá nhân, sẽ liên lụy đến rất nhiều phương diện, thậm chí là cả cổ phiếu của công ty. Đương nhiên, ly hôn không có ảnh hưởng gì quá lớn đến Lâm Thị, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Quách Thị. Anh muốn làm tốt việc chuẩn bị cho thật vẹn toàn trước khi tin tức ly hôn được tuyên bố ra ngoài. Đang thảo luận, điện thoại trên bàn làm việc của anh vang lên.
“Phó đổng, điện thoại của giám đốc bộ phận tin tức của “Công ty Tinh Hoàng”, đường dây số 2.”
Lâm Vu Chi nhận điện thoại ở đường dây số 2.
“Lâm đổng, chào ngài, tôi là giám đốc bộ phận quản lý của “Tinh Hoàng”, họ Tằng.”
“Tằng tiên sinh.”
“Là thế này. Chúng tôi phát hiện một người tên là Thương Hạo Dương của Khổng Thị đang điều tra những bức ảnh mà Lâm Vô Ý tiên sinh bị truyền thông chụp được. Hắn ta tìm đến một nhân viên dưới tay tôi, bởi vì Dương đổng đã dặn không được để ảnh chụp của Lâm Vô Ý tiên sinh lộ ra ngoài, cho nên tôi đã mau chóng gọi điện cho ngài. Chẳng hay ngài đã biết chuyện này chưa?”
Nháy mắt, sắc mặt Lâm Vu Chi trở nên đông lạnh giống như Lâm Vu Hồng.
“Tôi không biết. Cám ơn ngài đã cho tôi biết.”
“Chuyện nên làm. Tôi nói chỗ chúng tôi không có, từ chối hắn.”
“Ngài có biết trên tay hắn đã có bao nhiêu bức ảnh không?”
“Chuyện này tôi không tiện hỏi thẳng, bất quá nghe từ ý của hắn hình như vẫn chưa có được tấm nào, chắc phải đến những tòa soạn báo nhỏ khác để tìm. Tôi đã hỏi mấy người trong ngành, họ đều nói không cho. Hơn nữa trước đây đều đã xóa hết những tấm ảnh lưu trong hồ sơ. Nhưng những tấm ảnh đã đăng lên báo sẽ rất khó để thu hồi.”
“Tôi biết rồi. Sau này có tình huống nào khác mong Tằng tiên sinh có thể nói cho tôi biết.”
“Lâm tiên sinh khách khí quá. Có tình huống mới nhất định tôi sẽ nói ngay với ngài.”
“Được.”
Lâm Vu Chi vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của anh lại vang lên. Thấy người gọi đến, anh nhanh chóng nhận máy.
“Lâm tiên sinh, là tôi, Joss.”
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm anh.”
Ra hiệu cho mấy người trong phòng làm việc ra ngoài trước, trong mắt Lâm Vu Chi là lửa giận hừng hực. Nửa giờ sau, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều lái xe rời công ty, quay về nhà cũ.
__Hết chương 76__
Ngồi cạnh cửa sổ, nhìn Hongkong cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng bị những tầng mây che mất, Lâm Vô Ý lấy bản vẽ trong chiếc túi luôn mang theo trên người ra. Từ lúc cậu về Hongkong, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều ở bên cậu. Hiện tại rời đi, trong cabin chỉ có một mình, Lâm Vô Ý cảm thấy có chút không quen. A, thói quen quả là rất đáng sợ. Cười với mình, cậu chuyên tâm vẽ tranh.
Trước cửa sổ sát đất trong văn phòng phó đổng của tập đoàn Huy Lai, Lâm Vu Chi nhìn lên bầu trời phía xa, không còn lòng dạ nào để làm việc. Có người gõ cửa, anh xoay người: “Vào đi.” Cửa mở, trợ lý của Lâm Vu Chi đi đến, đằng sau là một người phụ nữ đeo kính râm.
“Phó đổng, phu nhân đã tới.”
Ánh mắt Lâm Vu Chi trầm xuống, đi vòng qua bàn làm việc đến ghế sofa. Quách Bội Bội trở về sớm hơn vài ngày so với Lâm Vu Chi dự đoán, ngồi xuống ghế sofa đơn, Lâm Vu Chi nói với trợ lý: “Hai tách café.”
Trước lúc trợ lý mang café đến, hai người không ai nói gì. Dặn trợ lý đừng để ai quấy rầy, Lâm Vu Chi phá vỡ trầm mặc: “Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển 10% cổ phần của xí nghiệp Quách Thị đến danh nghĩa của cô. Biệt thự riêng của tôi ở Paris cũng tặng cho cô. Tuy rằng trong hiệp nghị trước hôn nhân tôi không cần cho cô phí phụng dưỡng, nhưng dù sao cô cũng là mẹ ruột của Ethan, tôi vẫn cho cô một số tiền. Tôi muốn xử lý xong thủ tục ly hôn trước khi truyền thông phát hiện, cô đã về, ngày mai tôi sẽ để luật sư của tôi liên hệ với cô.”
Quách Bội Bội bỏ kính râm xuống, cô đeo những đồ trang sức trang nhã, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy và khó xử. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có cảm xúc của Lâm Vu Chi, Quách Bội Bội khẽ cắn môi, hỏi: “Vu Chi… Anh, có phải anh, muốn tái hôn không?” Vốn dĩ cô muốn hỏi có phải người đàn ông này có thích người phụ nữ nào rồi không, nhưng nhớ ra mình không có quyền hỏi, nên thay đổi một cách hỏi khác.
Khí tức của Lâm Vu Chi trầm xuống vài phần, Quách Bội Bội lập tức nói: “Nếu, nếu anh có người phụ nữ nào muốn kết hôn, vậy em…” Xấu hổ tránh khỏi ánh nhìn chằm chằm của đối phương, Quách Bội Bội cúi đầu: “Nếu, anh vẫn độc thân, em thấy, chúng ta như bây giờ, không phải rất tốt sao?”
“Cô đổi ý.” Lâm Vu Chi thản nhiên nói ra nội tâm của Quách Bội Bội.
Quách Bội Bội xấu hổ cắn môi, rồi mới ngẩng đầu, khẩn cầu nói: “Vu Chi, anh biết rõ, nếu em và anh ly hôn, ba em tuyệt đối sẽ không đồng ý cho em và Rooneyton ở cùng nhau. Rooneyton chỉ là một người đi làm bình thường, một khi em và anh ly hôn, ba em lập tức bắt em về Hongkong, gả em cho một người đàn ông có thể giúp đỡ Quách Thị.” Nước mắt của Quách Bội Bội chảy ra. “Vu Chi, em thừa nhận em không phải là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, nhưng, nếu anh vẫn không có đối tượng muốn kết hôn, em hy vọng anh vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng với em. Em hứa với anh, sẽ thường xuyên về gặp Ethan.”
Lâm Vu Chi nhìn Quách Bội Bội, vẫn không nói gì, Quách Bội Bội hoảng sợ. Sau cái hôm gặp phải Lâm Vu Chi, cô liền lặng lẽ về Hongkong. Cô tưởng Lâm Vu Chi thích người phụ nữ nào rồi, nhưng kết quả điều tra suốt mấy ngày mà thám tử tư cô thuê tìm ra là Lâm Vu Chi không chỉ đã lâu không đến Duyệt Hải Hiên, mà bên cạnh anh càng không có người phụ nữ nào thân mật, lúc này Quách Bội Bội mới dám đến cầu Lâm Vu Chi. Nếu quả thực Lâm Vu Chi có bạn gái, dù cô không muốn cũng phải đồng ý ly hôn.
Thế nhưng, Lâm Vu Chi vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn cô như thế, Quách Bội Bội chột dạ cúi đầu, hai tay nắm chặt váy, cũng không dám nói gì nữa. Lâm Vu Chi thu hồi ánh mắt, trầm mặc uống café, rồi mới mở miệng: “Bội Bội, cô là mẹ ruột của Ethan, nếu không cần thiết, tôi vẫn sẽ giữ cho cô chút thể diện. Bất quá hình như cô đã quên, lúc cô tới tìm tôi muốn kết hôn, cô đã không còn quyền quyết định bất cứ cái gì. Nếu cô đồng ý hảo tụ hảo tán, tôi cũng đồng ý cho cô không ít giống vừa nãy; nếu cô vẫn không nhìn rõ…” Lâm Vu Chi không nói hết câu, Quách Bội Bội nghe thấy càng thêm sợ, cô kinh hoảng ngẩng đầu, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất.
Lâm Vu Chi không nhìn cô, uống café tiếp, lại nói: “Tôi và cô ly hôn không có liên quan đến việc tôi có phụ nữ hay không. Tôi muốn ly hôn, cô chỉ có cách ký tên vào đơn ly hôn. Đối với tôi mà nói, thân phận duy nhất của cô chính là phụ nữ sinh ra Ethan.” Anh nhìn Quách Bội Bội. “Bất quá có thể cô không biết, đối với Ethan, người mẹ như cô đã sớm ly hôn với tôi.”
Quách Bội Bội hít sâu một hơi. Lâm Vu Chi nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Xem ra tôi không cần cho cô thời gian suy nghĩ.”
Quách Bội Bội nhất thời không hiểu ý của Lâm Vu Chi, đã thấy đối phương lấy điện thoại di động gọi cho người ta. Lúc nghe thấy Lâm Vu Chi muốn luật sư mang đơn ly hôn đến văn phòng giải quyết, nhất thời cô thấy lạnh toát cả người. Quách Bội Bội muốn ngăn cản, Lâm Vu Chi lại cho một ánh mắt, cô ngã ngồi ra sofa, cử động một cái cũng không dám. Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt đáng sợ như thế của người đàn ông này, lần đầu tiên hiểu ra, người đàn ông này căn bản sẽ không vì đồng tình mà thỏa hiệp.
Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi lạnh lùng nói: “Cô và người đàn ông khác bị làm sao, có thể ở cùng nhau không, không liên quan đến tôi. Bội Bội, đừng khiêu chiến với tôi, cô tìm người điều tra chuyện của tôi, tôi không truy cứu. Còn có lần sau, tôi cam đoan Quách Thị sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Hongkong.”
“A!” Quách Bội Bội cứng ngắc cả người, giờ phút này cô đã hiểu, người đàn ông này không phải người mà cô có thể chi phối. Sao cô có thể khờ dại cho rằng mình có thể khống chế người đàn ông này?
Kế tiếp, Lâm Vu Chi không còn nói chuyện với Quách Bội Bội, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn qua. Anh trở lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc, Quách Bội Bội như ngồi trên đống lửa, cũng không dám đi. Cô có lớn mật đến đâu cũng không dám lấy toàn bộ Quách Thị để đùa giỡn. Cô rất hối hận, cô không nên đả động vào tâm tư của anh, cô hẳn là nên ngoan ngoãn ký tên vào đơn ly hôn, như vậy cô còn có thể xin Lâm Vu Chi cầu tình giúp mình với ba. Nhưng cô đã phá hỏng nó.
Hốt hoảng không tìm ra đường đi nào, Quách Bội Bội nghĩ đến con trai, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô đứng lên đi đến trước bàn làm việc, cầu xin: “Vu Chi, thực xin lỗi, là em rất ích kỷ. Em là mẹ Ethan, anh tha cho em đi. Em đồng ý ly hôn, em đồng ý.”
Lâm Vu Chi bất vi sở động cho một câu: “Chờ luật sư đến đi. Tôi muốn làm việc.”
Quách Bội Bội run rẩy cả người, ủ rũ quay về sofa, ngồi xuống. Nước mắt trào ra, mà người đàn ông kia ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, Quách Bội Bội lau nước mắt. Nước mắt của cô sẽ chỉ khiến người đàn ông kia thêm chán ghét hơn.
Nửa tiếng sau, luật sư đến. Khi luật sư đặt đơn ly hôn trước mặt Quách Bội Bội, mặt Quách Bội Bội trắng bệch như tờ giấy, không dám tin nhìn Lâm Vu Chi. Trên đơn ly hôn chỉ có phí phụng dưỡng là một ngàn vạn đô la Hongkong, trừ cái đó ra thì không còn gì! Nhưng người đàn ông này rõ ràng đã nói cho cô cổ phần của Quách Thị và biệt thự ở Paris! Chỉ có một ngàn vạn đô la Hongkong, quá ít!
Lâm Vu Chi ngay cả mí mắt cũng không nâng liền ký tên vào đơn ly hôn, rồi mới quay sang Quách Bội Bội: “Lúc tôi quyết định ly hôn với cô, tôi đã để luật sư chuẩn bị hai đơn ly hôn. Nếu cô ngoan ngoãn ký tên đúng theo hiệp nghị trước hôn nhân của chúng ta, tôi sẽ làm đúng như lời đã hứa, phí phụng dưỡng cũng sẽ nâng lên đến một trăm triệu đô la Hongkong. Nhưng nếu cô giở trò với tôi, vậy thì thật xin lỗi. Khấu trừ tiền chi tiêu và hoa hồng tôi đưa cho cô sau khi chúng ta kết hôn, một ngàn vạn đô la Hongkong này đã là tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Lâm Vu Chi! Anh không thể làm vậy với tôi!” Quách Bội Bội vứt đơn ly hôn đi, cự tuyệt ký tên.
Lâm Vu Chi nhìn sang luật sư, luật sự thông minh nói ngay: “Vậy Quách tiểu thư, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa. Theo hiệp nghị trước hôn nhân, sau khi cô và Lâm tiên sinh ly hôn, Lâm tiên sinh không cần cho cô chi phí nào hết. Hơn nữa hiệp nghị trước hôn nhân cũng nói rõ, trong thời gian hôn nhân Lâm tiên sinh không cần thiết phải gánh vác nghĩa vụ gì. Nếu Quách tiểu thư không muốn ký tên, vậy tất cả những chi phí tiêu dùng Lâm tiên sinh cho cô trong năm năm qua cô đều phải hoàn trả lại. Không chỉ có thế, Quách tiểu thư còn phải bồi thường phí tổn thất trong hôn nhân cho Lâm tiên sinh, phí bồi thường tinh thần và phí tiêu dùng cộng lại là hai tỷ năm ngàn vạn đô la Hongkong. Quách tiểu thư là phụ nữ có chồng, nhưng hàng năm không ở nhà, ở ngoài còn có vô số tình nhân, cũng không quan tâm đến con cái, nhất định quan tòa sẽ phán Lâm tiên sinh thắng kiện. Đến lúc đó, Quách tiểu thư không chỉ không lấy được một đồng tiền, mà còn phải mất đi một số tiền lớn, cô xác định muốn ầm ĩ đến tòa án sao?”
Quách Bội Bội run rẩy cả người.
Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ: “Tôi cho cô năm phút suy nghĩ.”
Quách Bội Bội nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, có thế nào cũng không ký được. Cô thử cố gắng lần cuối cùng: “Tôi là tiểu thư của Quách gia, anh làm vậy không nghĩ tới ba tôi sao?”
“Còn bốn phút!”
Người đàn ông này, thật sự không hề lo ngại một chút nào về Quách gia. Quách Bội Bội chỉ cảm thấy bản thân mình rơi vào tuyệt cảnh.
“Còn ba phút.”
Từng bước sai từng bước sai, Quách Bội Bội biết mình không có lợi thế nào trên tay để đối kháng lại người đàn ông này, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Tôi có thể, gọi điện thoại cho Ethan không?”
Lâm Vu Chi lấy di động, bấm số điện thoại đến Sydney. Sau khi điện thoại được thông, anh nói: “Bảo Ethan nghe máy.”
Trong mắt Quách Bội Bội hiện lên hy vọng, qua một lát, Lâm Vu Chi đưa điện thoại cho cô. Quách Bội Bội cầm lấy điện thoại liền gọi to: “Là Ethan sao? Mummy đây!”
“…” Đối phương không lên tiếng.
“Ethan! Là mummy, là mummy đây!”
Lúc này đầu bên kia điện thoại mới truyền đến tiếng gọi không phải rất cam nguyện: “Mummy!”
Quách Bội Bội gần như vui đến phát khóc. Lâm Vu Chi không một chút lo lắng, để mặc cô ta và con trai nói chuyện với nhau. Quách Bội Bội cầm chặt điện thoại, nói: “Ethan, mummy rất nhớ con, mummy gặp con được không?”
Tại sao mummy muốn gặp bé? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan nhăn lại.
“Ethan! Con nghe thấy không? Mummy rất nhớ con, mummy muốn gặp con!”
“Daddy đâu?”
“Ethan?”
“Daddy đâu?”
“Ethan! Con không muốn gặp mummy sao?”
“Daddy đâu?”
Ethan không trả lời mummy, chỉ hỏi daddy ở đâu. Quách Bội Bội nhìn điện thoại, nước mắt lại trào ra.
“Daddy! Daddy!”
Thấy mummy vẫn không cho bé và daddy nói chuyện, Ethan kêu to. Lâm Vu Chi lấy mạnh điện thoại trên tay Quách Bội Bội: “Ethan!”
Ethan thở hổn hển rõ ràng: “Daddy, mummy muốn gặp con?”
“Con muốn gặp mummy không?”
Ethan bĩu môi: “Tại sao mummy muốn gặp con? Không phải mummy và daddy ly hôn rồi à?”
“Daddy đang làm thủ tục ly hôn với mummy. Nếu con muốn gặp mummy, daddy cho con gặp.”
Ethan ôm chặt ô tô trong ngực, trầm mặc một phút đồng hồ, lần mở miệng tiếp theo là hỏi: “Daddy, ông chú nhỏ có ở nhà không?”
Một góc trong tim Lâm Vu Chi mềm mại hơn vài phần: “Daddy đang ở văn phòng, ông chú nhỏ ở nhà.”
“Có phải ông chú nhỏ vẫn đang ngủ không?”
“Uhm.”
“Vậy ông chú nhỏ có nói bao giờ đến đón con không?”
“Ông chú nhỏ mới từ Pháp về, cần nghỉ ngơi vài ngày, chắc cũng sắp rồi.”
“Thật hả?”
“Uhm.”
Ethan nhất thời cười lên: “Vậy daddy, lúc nào ông chú nhỏ tới nhất định phải nói cho con nha, con muốn đi đón ông chú nhỏ.”
“Được.”
“Vậy tạm biệt daddy.”
Dường như không biết phải trả lời vấn đề kia của daddy thế nào, có được tin mình muốn biết, Ethan cúp điện thoại luôn. Bé vừa cúp điện thoại xong, Lâm Bàng Lệ Vân đang ở ngay bên cạnh cháu lập tức hỏi: “Mummy con muốn đến Sydney gặp con à?”
Ethan khó khăn nói: “Mummy thật kỳ quái. Không phải mummy và daddy ly hôn rồi sao? Daddy nói sau khi ly hôn mummy sẽ không bao giờ về nhà nữa.” Ethan tự động xem nhẹ daddy “đang” làm thủ tục ly hôn với mummy, ở trong lòng bé, daddy đã sớm ly hôn với mummy rồi.
Lâm Bàng Lệ Vân vừa nghe thấy đã mất hứng, nhưng vẫn nhẫn nại nóng giận hỏi: “Con muốn gặp mummy không?”
Ethan cũng không nói có muốn không, đối với bé mà nói mummy chỉ là một dấu hiệu về thân phận mà thôi. Trẻ con bốn tuổi vẫn chưa thể nói rõ ra suy nghĩ đơn thuần của mình, lại dùng mánh khóe cũ nói sang chuyện khác: “Con nhớ ông chú nhỏ, bà nội, bà hỏi xem bao giờ ông chú nhỏ đến đón con.”
Lâm Bàng Lệ Vân nở nụ cười: “Được, đợi lát nữa ông chú nhỏ dậy, bà nội sẽ gọi điện thoại hỏi ông chú nhỏ.”
“Nhất định phải hỏi nha.” Dặn bà nội xong, Ethan ôm cái ô tô nhỏ của bé đi tìm mấy em trai. Ông chú nhỏ nói bé là anh trai, phải chơi cùng với các em trai, bé rất nghe lời đó. Sẽ chờ sau khi ông chú nhỏ đến đây khen ngợi bé.
Còn ở một nơi khác trên địa cầu, Quách Bội Bội thất hồn lạc phách nhìn tờ giấy ly hôn kia, biết hy vọng của mình đã thất bại hoàn toàn. Lâm Vu Chi cũng chưa nói con trai không muốn gặp người mẹ này, hành động của con trai đã đủ để chứng minh, anh không cần nói nhiều nữa. Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ: “Thời gian đã hết. Vậy chúng ta gặp mặt trên tòa đi.”
Luật sư nghe vậy, muốn lấy đơn ly hôn mà Quách Bội Bội đang cầm. Quách Bội Bội giật mình một cái, giữ tờ đơn, nghẹn ngào: “Tôi ký.”
Luật sư nhìn Lâm Vu Chi, đối phương khẽ gật đầu, hắn buông ra. Quách Bội Bội cầm bút, ký tên mình vào đơn ly hôn. Lâm Vu Chi nhìn cô ký xong mới thản nhiên nói: “Chỗ ba cô tôi sẽ nói. Mặc dù chúng ta ly hôn, Ethan vẫn là cháu ngoại ông ta, chờ Ethan lớn lên Quách Thị vẫn có người kế thừa. Đương nhiên, nếu cô có con, tôi sẽ không để nó tranh giành Quách Thị với con cô. Bất quá Bội Bội, Ethan là con trai duy nhất của tôi, cô đừng có tâm tư không nên có với nó. Cô cứ sống cuộc sống của cô, tôi sẽ không làm khó dễ cô; nhưng nếu cô vẫn chưa chịu buông tha, đừng trách tôi tàn nhẫn. Lâm gia quan trọng với tôi, Ethan càng quan trọng hơn với tôi, cô hiểu chưa?” Còn có người kia, là người mà anh phải bảo vệ thật tốt.
Không hiểu còn có thể thế nào? Quách Bội Bội khóc lóc gật đầu. Lâm Vu Chi để luật sư lấy lại đơn ly hôn, thu hồi giọng nói lạnh lùng, khôi phục vẻ nghiêm túc, cho Quách Bội Bội một lời khuyên: “Nếu người đàn ông của cô không thể chắn gió che mưa cho cô, chỉ để một mình cô đối mặt với áp lực từ gia đình, vậy thì đổi người khác. Đàn ông như vậy, không đáng để cô phó thác.”
Quách Bội Bội hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lâm Vu Chi, trong lòng chấn động vì lời nói của anh.
“Cô về đi, tôi sẽ hẹn ba cô đi ăn cơm. Nếu cô không thể phản kháng ông ta, vậy thì tiếp nhận; nếu không thể tiếp nhận, vậy thì phản kháng.”
Lâm Vu Chi tiễn khách. Quách Bội Bội đeo kính râm, nhìn kỹ anh một lát, đứng dậy rời đi. Sau khi cô đi, Lâm Vu Chi nói với luật sư: “Đề phòng Quách Bội Bội chưa từ bỏ ý định, đừng để cô ta tiếp cận Ethan.”
“Tôi đã biết.”
…
Học viện Tử La Lan, Oliver số khổ vừa mở cuộc gặp mặt xong xuôi lại phải đối mặt với đống công việc chồng chất như núi. Mặc dù công ty là do mọi người cùng nhau bỏ vốn đầu tư để mở, nhưng ngoại trừ anh, Crowe và chú Tom ra, những người khác chỉ phụ trách phân chia tiền, căn bản bỏ mặc chuyện làm ăn của công ty. Aizzz, ai bảo anh bỏ nghề chính, đi làm thương nhân chứ. Vừa mới đặt mông xuống ghế xong, điện thoại riêng của anh lại vang lên. Vừa thấy cuộc gọi là của bạn học cũ, anh tiếp may: “Này, Sylvester, sao đang yên đang lành lại gọi điện cho tôi?”
“Là chuyện quan trọng. Joss, có người đang điều tra tình hình của Dean ở trường học.”
Trong mắt Oliver lập tức có ánh sáng lạnh bắn ra: “Đối phương có lai lịch gì?”
“Hiện tại vẫn chưa rõ, là thông qua mạng lưới tư liệu của trường học để điều tra, tôi đã chặn lại rồi.”
“Có thể tra ra đối phương dùng network từ đâu không?”
“Tôi đang tra. Vì không để đối phương nghi ngờ, tôi đưa tư liệu che giấu cho đối phương.”
Oliver híp mắt, lạnh giọng: “Tra ra người kia là ai!”
“Tôi đã liên lạc với Burini, cô ấy nói sẽ lần theo dấu vết.”
“Tôi đến trường học ngay bây giờ.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Oliver cầm túi công văn rời đi, cũng không quản sai giờ ở New York, anh bấm số của Crowe. Mười phút sau, toàn bộ thành viên của “Học viên Tử La Lan” đều biết chuyện này.
Lúc này ở Hongkong là bốn rưỡi chiều, Lâm Vu Chi vừa chính thức ly hôn với Quách Bội Bội xong, đang ở cùng luật sư, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty và những nhân viên có liên quan để thảo luận một ít tình huống có thể sẽ gặp phải sau khi ly hôn. Cuộc hôn nhân của anh không phải chuyện cá nhân, sẽ liên lụy đến rất nhiều phương diện, thậm chí là cả cổ phiếu của công ty. Đương nhiên, ly hôn không có ảnh hưởng gì quá lớn đến Lâm Thị, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Quách Thị. Anh muốn làm tốt việc chuẩn bị cho thật vẹn toàn trước khi tin tức ly hôn được tuyên bố ra ngoài. Đang thảo luận, điện thoại trên bàn làm việc của anh vang lên.
“Phó đổng, điện thoại của giám đốc bộ phận tin tức của “Công ty Tinh Hoàng”, đường dây số 2.”
Lâm Vu Chi nhận điện thoại ở đường dây số 2.
“Lâm đổng, chào ngài, tôi là giám đốc bộ phận quản lý của “Tinh Hoàng”, họ Tằng.”
“Tằng tiên sinh.”
“Là thế này. Chúng tôi phát hiện một người tên là Thương Hạo Dương của Khổng Thị đang điều tra những bức ảnh mà Lâm Vô Ý tiên sinh bị truyền thông chụp được. Hắn ta tìm đến một nhân viên dưới tay tôi, bởi vì Dương đổng đã dặn không được để ảnh chụp của Lâm Vô Ý tiên sinh lộ ra ngoài, cho nên tôi đã mau chóng gọi điện cho ngài. Chẳng hay ngài đã biết chuyện này chưa?”
Nháy mắt, sắc mặt Lâm Vu Chi trở nên đông lạnh giống như Lâm Vu Hồng.
“Tôi không biết. Cám ơn ngài đã cho tôi biết.”
“Chuyện nên làm. Tôi nói chỗ chúng tôi không có, từ chối hắn.”
“Ngài có biết trên tay hắn đã có bao nhiêu bức ảnh không?”
“Chuyện này tôi không tiện hỏi thẳng, bất quá nghe từ ý của hắn hình như vẫn chưa có được tấm nào, chắc phải đến những tòa soạn báo nhỏ khác để tìm. Tôi đã hỏi mấy người trong ngành, họ đều nói không cho. Hơn nữa trước đây đều đã xóa hết những tấm ảnh lưu trong hồ sơ. Nhưng những tấm ảnh đã đăng lên báo sẽ rất khó để thu hồi.”
“Tôi biết rồi. Sau này có tình huống nào khác mong Tằng tiên sinh có thể nói cho tôi biết.”
“Lâm tiên sinh khách khí quá. Có tình huống mới nhất định tôi sẽ nói ngay với ngài.”
“Được.”
Lâm Vu Chi vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của anh lại vang lên. Thấy người gọi đến, anh nhanh chóng nhận máy.
“Lâm tiên sinh, là tôi, Joss.”
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm anh.”
Ra hiệu cho mấy người trong phòng làm việc ra ngoài trước, trong mắt Lâm Vu Chi là lửa giận hừng hực. Nửa giờ sau, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều lái xe rời công ty, quay về nhà cũ.
__Hết chương 76__
Bình luận truyện