Chương 174
Chương 174
“Đồ nhà quê, đúng là không biết gì cả, thô tục không chịu nổi.” Trương Hoài Như trừng mắt nhìn cô.
“Cà phê chồn không phải là cho chồn ăn hạt cà phê sau đó lại lấy nhân cà phê chưa tiêu hóa từ phân của nó rồi lại bán cho người uống à?” Hy Nguyệt nói một cách từ tốn.
Trương Hoài Như nghe cô nói như thế thì cũng dần cảm thấy buồn nôn.
“Hy Nguyệt, cô là người mới là không biết tôn trọng người đi trước sao?””
“Tôi chỉ là nói thật mà thôi, không có không tôn trọng ai. Nếu cô cảm thấy tôi nói không đúng thì có thể lên mạng tìm xem.” Hy Nguyệt nhún vai rồi bưng cà phê lên uống.
Trong ánh mắt của Tiêu Ánh Minh xuất hiện sự nham hiểm. Cô ta huých Trương Hoài Như một chút, Trương Hoài Như hiểu ý thế là đột nhiên đi tới va vào Hy Nguyệt.
Cà phê nóng hổi vẩy ra ngoài, mặc dù cô buông tay kịp lúc nhưng cà phê vẫn văng tung tóe hai cánh tay của cô.
Trên làn da trắng nõn của cô nỗi lên những bong bóng đỏ bừng.
Rất đau, giống như là sống sờ sờ bị lột một lớp da vậy.
“Cô điên rồi à?” Hy Nguyệt vội vàng mở vòi nước lạnh rồi ngâm tay đưa tay vào đó.
“Đây chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ mà thôi. Ở bộ phận thiết kế này thì trừ tổng thanh tra, chị Minh là lớn nhất. Cô dám không tôn trọng chị Minh chính là không tôn trọng toàn bộ bộ phận thiết kế.” Trương Hoài Như và Tiêu Ánh Minh liếc nhau, giọng điệu của cô ta vừa bén nhọn lại vừa cay nghiệt, không có chút áy náy nào cả.
Đúng lúc Lục Lãnh Phong đi ngang qua đây và nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện.
Hy Nguyệt xối nước một hồi nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, xem ra phải mua thuốc bôi rồi.
Tiêu Ánh Minh thấy thế thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nếu như ly cà phê này dội thẳng vào mặt con nhà quê này thì càng tốt hơn. Mất đi gương mặt này thì xem cô ta còn quyến rũ được Lục Lãnh Phong nữa không.
Hy Nguyệt tắt nước rồi nhặt ly cà phê đang nằm dưới đất lên.
Cô không nói gì nhiều mà chuẩn bị quay người rời đi.
Hai chọi một, cô thua.
Ai ngờ vừa đi tới cửa thì đã đụng vào một bức tường thịt vững chắc.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà đẹp trai của Lục Lãnh Phong, khiến cho cô giật mình mà lùi về phía sau mấy bước: “Lục… Lục…”
Suýt chút nữa là Hy Nguyệt gọi tên của Lục Lãnh Phong ra, cô vội vàng đổi giọng biến thành: “Tổng giám đốc Lục.”
Tiêu Ánh Minh cũng bất ngờ, cô ta không nghĩ rằng Lục Lãnh Phong lại đột nhiên xuất hiện.
“Anh Lãnh Phong!” Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp, ra vẻ như rất thân mật với anh.
Lục Lãnh Phong không trả lời cô mà nhìn chằm chằm vào cẳng tay đỏ rực của Hy Nguyệt rồi hỏi: “Tay sao thế?”
“Bị bỏng một chút.” Hy Nguyệt trả lời rất cẩn thận.
“Ai bỏng?” Anh nghe vậy thì nhíu mày.
Hy Nguyệt cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời cô không biết có nên trả lời thật hay không.
“Nói!” Trong giọng nói của Lục Lãnh Phong xuất hiện một chút thiếu kiên nhẫn.
Hy Nguyệt nuốt nước miếng rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lùng như hố đen vũ trụ, nhìn không thấy đáy.
Bình luận truyện