Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2002



Chương 2002

“Người phụ nữ kia định gây thêm rắc rối.” Sát khí trên khuôn mặt khiến biểu cảm của Lục Lãnh Phong trở nên lạnh lùng.

“Cô ta tỏ tình với anh?” Cô dùng giọng điệu trêu chọc hỏi anh.

Lục Lãnh Phong dùng tay búng vào trán cô: “Có người đào góc tường nhà em mà em không vội hả?”

Cô vươn tay, vòng quanh cổ anh: “Em tin anh sẽ không ngoại tình.”

Như có sao băng vụt qua mắt Lục Kiến: “Em tin anh?”

“Tất nhiên.” Cô gật đầu như giã tỏi.

Khóe môi mỏng hồng của Lục Lãnh Phong nhếch lên tạo ra một đường cong quyến rũ, xem ra cuối cùng giữa bọn họ cũng có sự tin tưởng lẫn nhau.

“Vợ yêu, anh tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của em.”

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô… Đỗ Di Nhiên trốn sau cây, nhìn trộm bọn họ, mắt sắp nhỏ máu. Có lẽ Lục Lãnh Phong đã quên mất chuyện đêm qua của bọn họ hôm qua, anh cứ coi nó như một làn gió nhẹ thoảng qua vậy sao. Cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cô ta phải nhắc nhở anh từng phút từng giây, để anh nhớ rằng cô ta cũng là người phụ nữ của an. Ngủ với cô ta rồi thì đừng hòng đá cô ta đi.

Trở về từ rừng hoa đào, sau khi ăn cơm chiều xong, Đỗ Tư Nam gọi Lục Lãnh Phong vào thư phòng cùng nhau chơi cờ. Ông không đến rừng hoa đào mà nghiên cứu chiến thuật một mình để tối nay đánh một trận ra trò với Lục Lãnh Phong. Hai người chơi cờ ba giờ mà vẫn chưa phân thắng bại nên quyết định ngày mai đối chiến tiếp.

Khi Lục Lãnh Phong ra khỏi thư phòng thì không thấy Hy Nguyệt đâu nên xuống nhà tìm cô. Đỗ Di Nhiên xuất hiện như một con ma góc xó.

“Anh Lãnh Phong, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Tôi không có chuyện gì cần nói với cô.” Giọng điệu của Lục Lãnh Phong cực kỳ lạnh lùng, ngay cả hơi ấm anh thở ra cũng kết thành băng. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chuyện tối qua em sẽ không nói với ai, anh đừng lo lắng, về sau chúng ta trộm gặp mặt là được, em cũng không cần làm tình nhân của anh.” Đỗ Di Nhiên bày ra dáng vẻ đáng thương, cô ta phải lấy lui làm tiến.

Ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Lãnh Phong lướt qua mặt của cô ta, coi cô ta như một con rệp đáng ghét: “Nể mặt bà của cô, tôi không tính toán chuyện tối qua với cô, tốt nhất cô nên tránh xa tôi ra, đừng có làm bẩn mắt tôi.”

Đỗ Di Nhiên giật mình, trông cô ta như vừa bị bắn trúng vậy.

Cô ta cắn môi, liều lĩnh xông lên, ôm lấy anh: “Em đã là người của anh, đêm qua anh có như vậy đâu, anh như ngọn lửa hòa tan em. Một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, em là một người phụ nữ trung trinh, nếu em đã thuộc về anh thì từ nay về sau em sống là người của anh, chết cũng là người của anh. Nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ cho cả thế giới biết chuyện của chúng ta.” Cô ta vừa đấm vừa xoa, muốn ép anh đi vào khuôn khổ.

Lục Lãnh Phong không khách khí hất tay cô ta ra như ném một túi rác ra, hất mạnh đến nỗi cô ta trượt ra ngoài hơn một mét, quỳ rạp trên đất suýt nghẹt thở.

May mà trên đất là lớp thảm đày nếu là lớp gạch men bình thường thì sợ cô ta đã gãy xương rồi.

“Có bệnh thì đi uống thuốc mau lên, đừng có nói năng linh tinh như người điên nữa.” Lạnh lùng bỏ cô ta lại, anh bước thẳng xuống dưới nhà.

Đỗ Di Nhiên òa khóc. Sao anh có thể đối xử với cô ta như vậy? Triền miên với cô ta một đêm xong ném cô ta đi như rác rưởi? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy? Một người từ hành lang bên cạnh bước tới, là Mike. Vừa rồi gã ta vẫn trốn trong góc phòng quan sát việc này từ đầu đến cuối.

Bước lên trước, gã ta vươn tay: “Cô Đỗ, cô có cần tôi giúp không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện