Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 327



Chương 327

Lục Lãnh Phong đứng lên, tựa hồ có hơi bực bội: “Tránh cái gì mà tránh, ở trong nhà mình còn cần trốn tránh thế này sao?” Nói xong, anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra bên ngoài. Anh muốn xem xem Lục Kiều Sam muốn tiếp tục tìm đường chết như thế nào.

Ở dưới lầu, Tần Nhân Thiên cảm thấy buồn bực trong lòng, quay sang châm chọc người khiến anh ta thấy phiền phức: “Lục Kiều Sam, em dâu của cô vừa trông thấy tôi đã chạy đi tựa như chuột thấy mèo, cô hài lòng chưa?”

“Hai người như thế này là tốt nhất, vĩnh viễn đừng gặp mặt nhau.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong mắt của Tần Nhân Thiên hiện lên rõ ràng vẻ chán ghét: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Để tránh những hiểu lầm không cần thiết, sau này mỗi lần tới đây tôi đều sẽ dẫn theo một người phụ nữ, như vậy thì cô sẽ không làm hại người vô tội nữa.”

Anh ta búng tay một cái, người phụ nữ đứng ngoài cửa lập tức bước vào trong.

Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, có thể nói là đẹp tuyệt trần.

Với dáng người chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ, cô ta bước tới bên cạnh Tần Nhân Thiên.

Lục Kiều Sam trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy có một tia sét đánh trúng vào đỉnh đầu của cô ta: “Tần Nhân Thiên, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy hả? Công khai đưa người phụ nữ khác vào trong nhà của tôi.”

Ở trên cầu thang, Hy Nguyệt sửng sốt, chiêu này của anh rể thật sự quá tuyệt.

Cô đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua Hứa Nhã Thanh đã nói với cô rằng sẽ dạy cho Lục Kiều Sam một bài học, hôm nay lại có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tần Nhân Thiên. Chuyện này có liên quan gì đến Hứa Nhã Thanh không?

Bà Lục có chút choáng váng: “Nhân Thiên, mặc dù mấy ngày nay Kiều Sam hơi hồ đồ nhưng cháu cũng không thể đối xử với con bé thế này được. Hai đứa chưa kết hôn mà cháu đã dẫn theo một người phụ nữ ở bên cạnh như vậy, làm sao Kiều Sam chịu nổi được?”

“Khi cô ta suốt ngày nghi ngờ này nọ, có bao giờ cô ta nghĩ đến cảm giác của cháu chưa?”

Tần Nhân Thiên vừa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy Hy Nguyệt đang đứng ở trên cầu thang cùng với Lục Lãnh Phong. Ánh mắt của anh ta hơi gợn sóng, sự dịu dàng không dễ nhận ra lặng yên xẹt qua đáy mắt anh ta.

Lục Kiều Sam cũng nhìn thấy Hy Nguyệt, lửa giận bùng lên trong lòng cô ta: “Cô giỏi chơi trò giả vờ thật đấy, vừa rồi giả bộ sợ hãi, còn chạy nhanh hơn cả thỏ, vậy mà giờ đã lại xuống đây cười trên nỗi đau của người khác.”

“Là em mang cô ấy xuống.” Ánh mắt của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lẽo, giọng điệu cũng lạnh như băng.

Lục Kiều Sam còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị bà Lục âm thầm nhéo một cái, lập tức ngậm chặt miệng.

“Nhân Thiên, trước đây Kiều Sam đã làm những chuyện không đúng, dì sẽ bảo con bé giải thích với cháu, hai đứa đừng đối chọi gay gắt với nhau như này nữa.”

Tần Nhân Thiên nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười: “Dì Sở, dì đừng hiểu lầm cháu. Người phụ nữ này tên là Vân Nghệ, cô ấy không phải là người tình của cháu mà là trợ lý của cháu. Không ai hiểu rõ con gái bằng mẹ, chắc hẳn dì là người hiểu tính cách của Kiều Sam nhất, cô ta không sửa cái tính vừa thấy cháu đi cạnh người phụ nữ nào khác là sẽ điên lên được đâu. Về sau Vân Nghệ làm việc cho cháu nên cháu muốn Kiều Sam làm quen với điều này. Bình thường cháu phải xã giao với rất nhiều người, bảo cháu không được tiếp xúc với phụ nữ là chuyện không thể nào xảy ra. Kiều Sam luôn luôn tưởng tượng ra các loại tình địch, động một tí là lại ghen tuông, sẽ khiến cháu mất hết mặt mũi. Cháu không thể không bận tâm chuyện này, cho nên mong dì thông cảm cho cháu.”

Cơ thịt trên mặt bà Lục co giật, những người được mang danh là trợ lý trong công việc cuối cùng cũng sẽ trợ lý luôn cả việc giường chiếu, bà ta hiểu rất rõ điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện