Chương 89
Chương 89
Đường trơn đường trượt, mưa to gió lớn, Hy Nguyệt nhắm mắt nhắm mũi mà cố gắng vượt qua mà đi thôi.
Có người đang gặp nạn…cô không thể bỏ mặc anh ta được.
Bị Hy Nguyệt bỏ lại, Dụ Bạch Ngôn mơ hồ nhìn xung quanh.
Cô…cô gái đó đi đâu vậy chứ?
Sấm sét bên ngoài đùng đùng đùng, Dụ Bạch Ngôn chống tay ngồi dậy, anh nhìn ra cửa.
Toàn thân không còn sức lực, trời tối đen như vậy, cô gái đó một mình đi đâu vậy chứ?
” Cô ấy…đi tìm người giúp sao?”.
Dụ Bạch Ngôn chống tay đứng lên, anh lảo đảo đi ra cửa.
Không được, anh không thể để một cô gái gặp nguy hiểm vì mình như vậy được.
Mặc dù chẳng còn bao nhiêu sức lực, Dụ Bạch Ngôn vẫn cố chấp rời khỏi căn nhà hoang đó, anh lao mình vào trong mưa đi tìm Hy Nguyệt trở về.
…
Hy Nguyệt cứ đi theo linh cảm của mình, nhiều lúc sấm chớp làm cô giật cả mình, nhưng cứ đi thôi..
Cô phải tìm được người giúp mình, không thể để người đàn ông ở cùng cô gặp nguy hiểm được.
Hy Nguyệt cứ đi, nước mưa hất vào mặt cô rất khó chịu, cuối cùng không chú ý, đường đất rất trơn làm Hy Nguyệt bị ngã.
” Á…”.
Cô không biết mình đang ở đâu, cả cơ thể bỗng dưng lăn xuống, hình như cô đang ở trên dốc.
Cả người cứ lăn như vậy, Hy Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại, trời tối đen như mực, cô không thấy gì để bám víu cái gì đó để giữ mình lại.
Bộp
Tấm lưng của Hy Nguyệt bất ngờ đập mạnh vào một gốc cây lớn, Hy Nguyệt cảm giác như lưng mình muốn gãy cả ra.
” A…”.
Cô ôm mình lại, đau quá…
Nước mưa không ngừng hất vào người, vừa đau vừa lạnh lại còn tối…
” Lãnh Phong…Lãnh Phong…”.
Cô gọi tên anh, chỉ hy vọng bây giờ anh xuất hiện cứu mình.
” Lục Lãnh Phong… Làm ơn…”.
” Cứu em!!!”.
…
Lục Lãnh Phong và Lục Viên Thần mặc kệ trời mưa, cả hai cầm đèn pin cùng người của mình lao vào rừng tìm Hy Nguyệt và Dụ Bạch Ngôn.
Trời mưa mãi không dứt, Lục Lãnh Phong không hiểu sao nghe thấy tiếng Hy Nguyệt gọi mình.
” Tôi nghe tiếng Hy Nguyệt ” Lục Lãnh Phong thốt lên.
Anh liền tiến lên phía trước, cứ đi theo linh cảm mình…
Bình luận truyện