Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 118: Ngoại truyện Việt Vũ và Du Trinh Trinh 2
Đột nhiên giọng nói của Việt Vũ vang lên từ phía sau, làm Du Trinh Trinh ngỡ ngàng, vài giây sau cô mới quay đầu lại.
Đập vào mắt cô chính là gương mặt tuấn tú của Việt Vũ, trong lòng Du Trinh Trinh vừa tức giận vừa ái ngại, giống như cô vừa bị người khác bắt quả tan đang làm chuyện xấu.
Cô không quan tâm đến việc người phục vụ còn đang lau khô tay áo của cô, Du Trinh Trinh vội vàng bước thẳng ra cửa không muốn nhìn thấy Việt Vũ và cô gái kia nữa.
Việt Vũ nhìn thấy Du Trinh Trinh bỏ đi với thần thái hoảng hốt, anh không dám đuổi theo, chỉ sợ cô gặp anh sẽ càng thêm tức giận.
"Việt Vũ, anh đứng yên ở đó để làm gì? sao không đuổi theo."
Ý An vừa nói vừa dùng tay thúc Việt Vũ, ý bảo anh mau đuổi theo Du Trinh Trinh.
Được sự khuyến khích của Ý An, Việt Vũ liền chạy nhanh theo, ra đến cửa anh nhìn dáo dác tìm kiếm bóng đáng mỏng manh của Du Trinh Trinh.
Nhìn thấy cô bước thật nhanh về hướng đèn giao thông, như muốn trốn tránh điều gì đó.
Trong lòng Việt Vũ thật sự nổi giận, Trinh Trinh thật ra trong lòng em đang nghĩ gì, tại sao lại từ chói tình cảm của anh, hôm nay anh nhất định phải tìm ra đáp án.
Việt Vũ phóng nhanh theo cô, anh từ phía sau vươn tay chụp lấy cánh tay của Du Trinh Trinh kéo cô lại.
Du Trinh Trinh đang bước đi vội vã, vì hành động bất thình lình này của Việt Vũ nên thân thể của cô bất ngờ ngã về phía sau, nằm gọn trong lòng anh.
Du Trinh Trinh ngước khuôn mặt hốt hoảng của mình lên, đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp trai của Việt Vũ, ánh mắt thâm tình xen lẫn tia giận dữ nhìn thẳng vào mặt cô, làm cô bỡ ngỡ trong lòng.
Cô lúng túng đẩy thân hình mạnh mẽ của anh lúc này đang khóa chặt thân thể cao gầy của cô ra, nhưng thật không ngờ Việt Vũ lại bá đạo đến như vậy, cô càng dùng sức anh càng ôm chặt cô hơn.
Nhìn thấy phản ứng trốn tránh của Du Trinh Trinh, trong lòng anh càng thêm kiên quyết muốn giải quyết mọi chuyện ngày hôm nay.
Dù kết quả là tốt hay xấu anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, chứ cứ đoán mò như thế này thật sự khiến lòng anh rất đau.
"Trinh Trinh, anh biết em có tình cảm với anh.
Tại sao? Tại sao em không cho anh cơ hội?."
Việt Vũ nói với giọng giận dữ nét mặt cũng vì vậy đã trở nên đỏ ké, anh tức giận vì sao cô lại cố chấp lẫn tránh tình yêu của hai người.
Du Trinh Trinh hơi ngỡ ngàng với thái độ hung dữ này của anh, hai người quen nhau đã hai năm, trong suốt thời gian hai năm này, cho dù Việt Vũ luôn theo đuổi cô nhưng thái độ của anh thật điềm tĩnh không hề có hành động mạnh mẽ, nóng nảy như ngày bây giờ.
Du Trinh Trinh bối rối cô dùng sức xô mạnh anh ra, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, cô thật sự không còn dũng khí để đối mặt với anh.
"Giữa hai chúng ta không hề có tình cảm, trái tim của tôi chưa từng rung động vì anh."
Du Trinh Trinh nói ra những lời tuyệt tình này vì cô nghĩ Việt Vũ và cô gái trong quán bar đã phát sinh quan hệ.
Lời nói của cô không chỉ khiến Việt Vũ thất vọng, ngay cả trái tim của cô cũng đau đớn theo từng chữ cô thốt ra.
Thân thể cao lớn của Việt Vũ đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng hiện lên ý cười giờ phút này chỉ còn vẻ âm u khó tả.
"Được!
Em nói em không yêu anh có phải không?."
Đột nhiên Việt Vũ cất giọng trầm trầm hỏi Du Trinh Trinh, cô lúng túng không biết phải nói gì, liền cúi đầu không dám đối diện với nộ khí của anh.
"Phải!."
Giọng nói nhỏ nhẹ của Du Trinh Trinh vang lên, làm Việt Vũ tức đến muốn điên người.
Du Trinh Trinh chỉ thốt ra một chữ nhưng lại khiến trái tim của anh cảm giác như ngừng đập trong giây lát, Việt Vũ đau lòng buông Du Trinh Trinh ra, đôi chân chậm rãi bước xuống con đường đông đúc xe cộ.
"Anh làm gì vậy?
Mau lên đây, rất nguy hiểm."
Du Trinh Trinh thất kinh trong lòng khi cô nhìn thấy hành động liều lĩnh này của anh.
Anh vẫn ngoan cố đứng yên tại chỗ không có ý định nhúc nhích, nhìn Du Trinh Trinh nói.
"Nếu em nói em không yêu anh, vậy dù anh có chết em cũng sẽ không quan tâm có phải không?."
Nghe anh nói vậy Du Trinh Trinh không biết phải nói gì, cô chỉ biết hiện tại trong lòng cô nóng như lửa đốt.
"Bíppppppppp......bípppppppppppp....bíppppppppppp."
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên liên tục, Du Trinh Trinh bối rối chuyển tầm mắt của mình về hướng phát ra âm thanh chói tai kia.
Nhìn thấy mấy chiếc xe nhỏ không ngừng chuyển bánh lái sang chỗ khác để tránh đụng vào anh, nhưng còn một chiếc xe tải đang phóng tới với tốc độ nhanh như gió, cô kinh hãi trong lòng vì cô biết với tốc độ hiện tại chiếc xe tải kia không thể nào ngừng lại kịp lúc.
Du Trinh Trinh liền quay lại nhìn Việt Vũ, lúc này anh thật nhàn nhã đứng ngay chính giữa đường, gương mặt không hề đổi sắc trước sự cận kề của cái chết.
"Việt Vũ, anh lên đây trước rồi hãy nói.
Mau lên! xe sắp tới rồi."
Kỳ thật Du Trinh Trinh đã đối diện với sự sinh ly tử biệt hàng ngày trong công việc làm bác sĩ, nhưng khi nhìn thấy người cô quan tâm sắp rời khỏi thế gian này, cảm giác ngạt thở, trái tim đánh trống liên hồi làm đầu óc của Du Trinh Trinh cũng vì vậy trở nên choáng váng.
Việt Vũ nhếch môi cười trong sự giễu cợt, ánh mắt chờ mong nhìn Du Trinh Trinh lúc này sợ đến xanh cả mặt.
"Một người vô tâm như em cũng biết lo lắng cho anh sao?
Chết hay sống là việc của anh, em không cần bận tâm."
Việt Vũ nói với giọng bất cần, nếu hôm nay anh không ép cô đối mặt với tình yêu của hai người, anh sẽ không mang họ Việt.
Du Trinh Trinh thật sự không chịu nổi tính tình ngang ngược này của anh, cô tức giận trong lòng quyết định không thèm quan tâm đến anh nữa.
Cô nghĩ chắc anh chỉ muốn hụ dọa cô mà thôi.
Du Trinh Trinh không nói gì cô đứng yên chăm chú nhìn anh, đến khi chiếc xe tải chỉ còn lại một mét nữa sẽ đụng vào người anh.
Lúc này hai người thật cứng đầu giống y như trẻ con, ai lên tiếng trước xem như là kẻ thua cuộc.
Việt Vũ đã tính toán trong đầu với thân thủ của anh dù chỉ còn lại 50cm anh cũng có thể tránh được một cách dễ dàng, nhưng Du Trinh Trinh thì khác cô chưa từng được huấn luyện qua nhưng cô biết ở tốc độ này nếu chiếc xe tải kia đâm trúng Việt Vũ anh nhất định sẽ chết.
Du Trinh Trinh hốt hỏang kêu lên thật lớn.
"Em yêu anh!
Việt Vũ em yêu anh."
Vừa nghe Du Trinh Trinh nói vậy trong lòng Việt Vũ vui đến muốn bay vọt lên trời, anh nhanh chân lách mình sang một bên vừa vặn để chiếc xe tải lướt ngang qua người anh.
"Đồ điên!
Mày muốn chết nên tìm chỗ khác đừng làm hại đến tao."
Tên tài xế trong chiếc xe tải tò đầu ra ngòai cửa sổ xe, quát lên trong sự tức giận.
Muốn cua gái cũng không nên liều mạng đến như vậy, sẽ hại chết người.
Việt Vũ không quan tâm đến những người đi đường đang đứng xung quanh, xem một màn kịch do anh và cô đảm nhiệm vai chính.
Anh bước nhanh tới ôm Du Trinh Trinh vào lòng, cảm giác hạnh phúc anh đã khao khát từ lâu lúc này mới thật sự xuất hiện trong lòng anh.
Du Trinh Trinh đứng bất động để mặc cho Việt Vũ ôm mình, trong lòng còn hơi kinh ngạc với sự việc vừa mới diễn ra.
"Trinh Trinh, tình yêu khi đã đến dù em có muốn trốn tránh cũng không được.
Anh sẽ dùng thời gian và tình yêu của mình, để chứng minh quyết định của em là đúng."
Vừa nói dứt câu Việt Vũ đã ngang nhiên phủ đôi môi của mình lên môi cô.
Một nụ hôn sâu làm cho hai người quên đi tất cả, thế giới quanh họ bây giờ chỉ còn lại đối phương mà thôi.
*Chương ngoại truyện tiếp theo chị sẽ viết về Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.
Đập vào mắt cô chính là gương mặt tuấn tú của Việt Vũ, trong lòng Du Trinh Trinh vừa tức giận vừa ái ngại, giống như cô vừa bị người khác bắt quả tan đang làm chuyện xấu.
Cô không quan tâm đến việc người phục vụ còn đang lau khô tay áo của cô, Du Trinh Trinh vội vàng bước thẳng ra cửa không muốn nhìn thấy Việt Vũ và cô gái kia nữa.
Việt Vũ nhìn thấy Du Trinh Trinh bỏ đi với thần thái hoảng hốt, anh không dám đuổi theo, chỉ sợ cô gặp anh sẽ càng thêm tức giận.
"Việt Vũ, anh đứng yên ở đó để làm gì? sao không đuổi theo."
Ý An vừa nói vừa dùng tay thúc Việt Vũ, ý bảo anh mau đuổi theo Du Trinh Trinh.
Được sự khuyến khích của Ý An, Việt Vũ liền chạy nhanh theo, ra đến cửa anh nhìn dáo dác tìm kiếm bóng đáng mỏng manh của Du Trinh Trinh.
Nhìn thấy cô bước thật nhanh về hướng đèn giao thông, như muốn trốn tránh điều gì đó.
Trong lòng Việt Vũ thật sự nổi giận, Trinh Trinh thật ra trong lòng em đang nghĩ gì, tại sao lại từ chói tình cảm của anh, hôm nay anh nhất định phải tìm ra đáp án.
Việt Vũ phóng nhanh theo cô, anh từ phía sau vươn tay chụp lấy cánh tay của Du Trinh Trinh kéo cô lại.
Du Trinh Trinh đang bước đi vội vã, vì hành động bất thình lình này của Việt Vũ nên thân thể của cô bất ngờ ngã về phía sau, nằm gọn trong lòng anh.
Du Trinh Trinh ngước khuôn mặt hốt hoảng của mình lên, đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp trai của Việt Vũ, ánh mắt thâm tình xen lẫn tia giận dữ nhìn thẳng vào mặt cô, làm cô bỡ ngỡ trong lòng.
Cô lúng túng đẩy thân hình mạnh mẽ của anh lúc này đang khóa chặt thân thể cao gầy của cô ra, nhưng thật không ngờ Việt Vũ lại bá đạo đến như vậy, cô càng dùng sức anh càng ôm chặt cô hơn.
Nhìn thấy phản ứng trốn tránh của Du Trinh Trinh, trong lòng anh càng thêm kiên quyết muốn giải quyết mọi chuyện ngày hôm nay.
Dù kết quả là tốt hay xấu anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, chứ cứ đoán mò như thế này thật sự khiến lòng anh rất đau.
"Trinh Trinh, anh biết em có tình cảm với anh.
Tại sao? Tại sao em không cho anh cơ hội?."
Việt Vũ nói với giọng giận dữ nét mặt cũng vì vậy đã trở nên đỏ ké, anh tức giận vì sao cô lại cố chấp lẫn tránh tình yêu của hai người.
Du Trinh Trinh hơi ngỡ ngàng với thái độ hung dữ này của anh, hai người quen nhau đã hai năm, trong suốt thời gian hai năm này, cho dù Việt Vũ luôn theo đuổi cô nhưng thái độ của anh thật điềm tĩnh không hề có hành động mạnh mẽ, nóng nảy như ngày bây giờ.
Du Trinh Trinh bối rối cô dùng sức xô mạnh anh ra, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, cô thật sự không còn dũng khí để đối mặt với anh.
"Giữa hai chúng ta không hề có tình cảm, trái tim của tôi chưa từng rung động vì anh."
Du Trinh Trinh nói ra những lời tuyệt tình này vì cô nghĩ Việt Vũ và cô gái trong quán bar đã phát sinh quan hệ.
Lời nói của cô không chỉ khiến Việt Vũ thất vọng, ngay cả trái tim của cô cũng đau đớn theo từng chữ cô thốt ra.
Thân thể cao lớn của Việt Vũ đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng hiện lên ý cười giờ phút này chỉ còn vẻ âm u khó tả.
"Được!
Em nói em không yêu anh có phải không?."
Đột nhiên Việt Vũ cất giọng trầm trầm hỏi Du Trinh Trinh, cô lúng túng không biết phải nói gì, liền cúi đầu không dám đối diện với nộ khí của anh.
"Phải!."
Giọng nói nhỏ nhẹ của Du Trinh Trinh vang lên, làm Việt Vũ tức đến muốn điên người.
Du Trinh Trinh chỉ thốt ra một chữ nhưng lại khiến trái tim của anh cảm giác như ngừng đập trong giây lát, Việt Vũ đau lòng buông Du Trinh Trinh ra, đôi chân chậm rãi bước xuống con đường đông đúc xe cộ.
"Anh làm gì vậy?
Mau lên đây, rất nguy hiểm."
Du Trinh Trinh thất kinh trong lòng khi cô nhìn thấy hành động liều lĩnh này của anh.
Anh vẫn ngoan cố đứng yên tại chỗ không có ý định nhúc nhích, nhìn Du Trinh Trinh nói.
"Nếu em nói em không yêu anh, vậy dù anh có chết em cũng sẽ không quan tâm có phải không?."
Nghe anh nói vậy Du Trinh Trinh không biết phải nói gì, cô chỉ biết hiện tại trong lòng cô nóng như lửa đốt.
"Bíppppppppp......bípppppppppppp....bíppppppppppp."
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên liên tục, Du Trinh Trinh bối rối chuyển tầm mắt của mình về hướng phát ra âm thanh chói tai kia.
Nhìn thấy mấy chiếc xe nhỏ không ngừng chuyển bánh lái sang chỗ khác để tránh đụng vào anh, nhưng còn một chiếc xe tải đang phóng tới với tốc độ nhanh như gió, cô kinh hãi trong lòng vì cô biết với tốc độ hiện tại chiếc xe tải kia không thể nào ngừng lại kịp lúc.
Du Trinh Trinh liền quay lại nhìn Việt Vũ, lúc này anh thật nhàn nhã đứng ngay chính giữa đường, gương mặt không hề đổi sắc trước sự cận kề của cái chết.
"Việt Vũ, anh lên đây trước rồi hãy nói.
Mau lên! xe sắp tới rồi."
Kỳ thật Du Trinh Trinh đã đối diện với sự sinh ly tử biệt hàng ngày trong công việc làm bác sĩ, nhưng khi nhìn thấy người cô quan tâm sắp rời khỏi thế gian này, cảm giác ngạt thở, trái tim đánh trống liên hồi làm đầu óc của Du Trinh Trinh cũng vì vậy trở nên choáng váng.
Việt Vũ nhếch môi cười trong sự giễu cợt, ánh mắt chờ mong nhìn Du Trinh Trinh lúc này sợ đến xanh cả mặt.
"Một người vô tâm như em cũng biết lo lắng cho anh sao?
Chết hay sống là việc của anh, em không cần bận tâm."
Việt Vũ nói với giọng bất cần, nếu hôm nay anh không ép cô đối mặt với tình yêu của hai người, anh sẽ không mang họ Việt.
Du Trinh Trinh thật sự không chịu nổi tính tình ngang ngược này của anh, cô tức giận trong lòng quyết định không thèm quan tâm đến anh nữa.
Cô nghĩ chắc anh chỉ muốn hụ dọa cô mà thôi.
Du Trinh Trinh không nói gì cô đứng yên chăm chú nhìn anh, đến khi chiếc xe tải chỉ còn lại một mét nữa sẽ đụng vào người anh.
Lúc này hai người thật cứng đầu giống y như trẻ con, ai lên tiếng trước xem như là kẻ thua cuộc.
Việt Vũ đã tính toán trong đầu với thân thủ của anh dù chỉ còn lại 50cm anh cũng có thể tránh được một cách dễ dàng, nhưng Du Trinh Trinh thì khác cô chưa từng được huấn luyện qua nhưng cô biết ở tốc độ này nếu chiếc xe tải kia đâm trúng Việt Vũ anh nhất định sẽ chết.
Du Trinh Trinh hốt hỏang kêu lên thật lớn.
"Em yêu anh!
Việt Vũ em yêu anh."
Vừa nghe Du Trinh Trinh nói vậy trong lòng Việt Vũ vui đến muốn bay vọt lên trời, anh nhanh chân lách mình sang một bên vừa vặn để chiếc xe tải lướt ngang qua người anh.
"Đồ điên!
Mày muốn chết nên tìm chỗ khác đừng làm hại đến tao."
Tên tài xế trong chiếc xe tải tò đầu ra ngòai cửa sổ xe, quát lên trong sự tức giận.
Muốn cua gái cũng không nên liều mạng đến như vậy, sẽ hại chết người.
Việt Vũ không quan tâm đến những người đi đường đang đứng xung quanh, xem một màn kịch do anh và cô đảm nhiệm vai chính.
Anh bước nhanh tới ôm Du Trinh Trinh vào lòng, cảm giác hạnh phúc anh đã khao khát từ lâu lúc này mới thật sự xuất hiện trong lòng anh.
Du Trinh Trinh đứng bất động để mặc cho Việt Vũ ôm mình, trong lòng còn hơi kinh ngạc với sự việc vừa mới diễn ra.
"Trinh Trinh, tình yêu khi đã đến dù em có muốn trốn tránh cũng không được.
Anh sẽ dùng thời gian và tình yêu của mình, để chứng minh quyết định của em là đúng."
Vừa nói dứt câu Việt Vũ đã ngang nhiên phủ đôi môi của mình lên môi cô.
Một nụ hôn sâu làm cho hai người quên đi tất cả, thế giới quanh họ bây giờ chỉ còn lại đối phương mà thôi.
*Chương ngoại truyện tiếp theo chị sẽ viết về Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.
Bình luận truyện