Chương 57: Đây Là Bạn Gái Của Tôi
Thi Mị muốn cười, nhưng khóe môi cong lên, lại là chế nhạo lạnh đến thấu xương.
Bây giờ chỉ là bắt đầu thôi.
Sẽ có một ngày, cô sẽ khiến anh còn đau hơn.
-Thời Lệnh Diễn đi công tác rồi.
Sau vài ngày anh bị ông nội ép ‘cùng phòng’ với Thi Mị, cuối cùng anh cũng tìm được lý do hoàn hảo để bỏ của chạy lấy người.
Ba ngày sau, tại quán bar Cự Nhân.
Đây là quán bar khi còn sống Đường Vũ và Diệp Điệu cùng nhau mở.
Đường Vũ đầu tư, Diệp Điệu quản lý.
Bởi vì Đường Vũ luôn thích đến chỗ này, vì vậy không ít fans đều muốn đến chỗ này để ‘ ngẫu nhiên gặp ’ thần tượng của mình một chút.
Nói không chừng lúc đó may mắn, tâm trạng của Đường Vũ tốt còn có thể tiến lên nói chuyện.
Chật ních là chuyện thường.
Nhưng từ khi Đường Vũ qua đời, chuyện làm ăn lại kém hơn nhiều so với trước đây.
Bây giờ, bởi vì đoạn đường, cũng bởi vì Diệp Điệu không nguyện ý lấy người chết đến nâng nhiệt độ, thậm chí thu nhập còn không bằng một phần tư trước đây, gần đây tiền vào không bằng tiền ra.
Mấy bàn khách nắm tay uống rượu, trên đài ca sĩ hát yếu ớt không có mấy người nghe, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thời gian, đợi đến giờ sẽ trực tiếp rời đi.
Ánh mắt mới rời khỏi đồng hồ đeo tay, họ bỗng nhiên thấy một người phụ nữ từ cửa đi vào.
Người phụ nữ mặc quần dài đen trắng đơn giản sạch sẽ, từ xa đến gần.
Rõ ràng người này mặc đồ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng khí chất vô cùng khác biệt, khiến cô thoạt nhìn trở nên vô cùng rực rỡ.
Cô chỉ đứng đơn giản ở nơi đó, cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, trở thành tiêu điểm.
Đúng như dự đoán, mấy người khách vốn chìm đắm trong thế giới của mình, đều nhìn về phía cô.
Ca sĩ hát trên sân khấu vốn yếu ớt, một lát lại trở nên thâm tình chân thành.
Không khí trong quán bar thoáng chốc liền thay đổi.
Tất cả mọi người nhìn cô, chờ lúc cô đi tới chỗ có ánh sáng, mọi người mới phát hiện, hóa ra cô mang một chiếc mặt nạ trên mặt.
Mặt nạ dày màu đen, che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi anh đào đỏ mọng.
"Dưới lớp mặt nạ, nhất định là một cô gái đẹp.
"Không biết ai nói một câu, không ít người đều gật đầu tán thành.
Có một số người đàn ông không kiềm chế nổi, bưng chén rượu lên đi tới hướng cô: "Người đẹp, một mình sao?"Người đẹp cuối cùng cũng nhìn lại.
Đôi môi anh đào căng mọng hồng hào hơi nhếch lên, như cười mà không phải cười.
Dưới lớp mặt nạ, thậm chí không thấy rõ được hình dạng đôi mắt của cô.
Chỉ là đôi mắt này rực rỡ mang ý cười ngậm lấy những vì sao, soi sáng anh ta.
Trong lòng người đàn ông bỗng nhiên trở nên nóng bỏng.
Một ánh mắt khiến trái tim anh ta liền tan chảy!Cực phẩm!Nhất định là người đẹp!Người đàn ông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vai đã bị người đè lại.
Anh ta nâng mắt, Diệp Điệu ngậm thuốc lá, nhíu mày nhìn anh ta, nghiêm khắc nói: "Anh chiếm chỗ của tôi rồi.
"Diệp Điệu, có ai không nhận ra?Người đàn ông cười cợt: "Bà chủ, tôi đến trước mà.
""Đây là bạn gái của tôi.
" Diệp Điệu nhả ra một vài vòng khói, ý uy hiếp không hề che giấu trên khuôn mặt: "Tới trước, cũng phải xem đối tượng trước nhé?"Lúc Thi Mị nâng mắt nhìn thấy Diệp Điệu, trong lòng hơi khẽ rung động.
Ba năm, tóc dài đến eo năm ấy của Diệp Điệu đã không còn.
Thay vào đó là một mái tóc ngắn chỉ dài tới tai.
Hai bên sau tai bị cạo, trên trán toát ra vẻ anh hùng.
Cô nàng mặc một chiếc áo khoác da màu đen đơn giản, ngón tay kẹp điếu thuốc, chân đạp một cái ghế, cà lơ cà phất nhìn anh ta.
…………!.
Bình luận truyện