Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 34: Hoàn trả từng món một
"001! Mang một đám mười mấy người ở bên kia ra đây cho tôi!" Tư Mộ Thần
xoa xoa bội đao, trong con ngươi đều tràn ngập tia sáng khát máu.
"Không phải là trên hòn đảo này có lưới đánh cá sao? Đi tìm cho tôi một cái lưới có lỗ lớn một chút!"
"Năm đó, không phải là các ông thích giết người bằng cách thi đấu sao? Tôi cũng muốn để cho các ông nếm thử cảm giác nhìn người thân chết ở trước mặt của mình nhưng không làm gì được. Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông cũng cần phải nếm thử một chút mới biết được!" Tư Mộ Thần khát máu, giống như là điên cuồng muốn thấy máu.
"Lão đại, anh thật sự muốn làm như vậy sao? Như vậy là trái với kỷ luật của quân đội!" Đường Tuấn nghẹn ngào, cậu biết Tư Mộ Thần làm như vậy một nửa là bởi vì mình.
"A Tuấn, nỗi hận năm đó, lão đại vẫn còn nhớ!"
Năm ấy, Đường Tuấn là con út, đi theo ba mẹ và chị cả vẫn luôn ở tại bên kia. Ba của Đường Tuấn, Đường Thiên là đại sứ, mẹ cũng là đại sứ hình ảnh, chỉ cả Đường Nhụy cũng là quan chức ngoại giao của bộ ngoại giao.
Vốn dĩ Đường Tuấn cho rằng mình sẽ không bao giờ tiếp bước đi lên con đường chính trị này, nhưng mà…
Tết âm lịch năm ấy, Cung Bổn Kỳ Tuấn thân là đại sứ Trung Hoa, để tỏ lòng hữu nghị đã mời ba mẹ và chị cả của cậu tới khách sạn ăn cơm. Nhưng mà không nghĩ tới từ đó một đi không trở lại. Cậu đã qua lại rất nhiều nơi, đồng thời cũng sai người đi tìm, nhưng mà đều không tìm được người.
Cho đến một ngày, cậu đi ngang qua một chỗ tương tự như kỹ viện, cậu đã nhìn thấy một cô gái bị hủy dung đang bị mười người đàn ông làm nhục ở trước mặt mọi người. Cô ấy thật vất vả mới có thể trốn thoát, nhưng vì không biết phương hướng, nên cô ấy lại bị những gã đàn ông kia túm đầu lại lần nữa và bắt đầu lượt kế tiếp .
Đường Tuấn vừa nhìn một cái đã nhận ra đó là chị cả của mình, nhưng mà trước mặt không ai thân thích, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng chính vào lúc đó, cậu đã gặp được Tư Mộ Thần đang dẫn theo Lục Phạm đi tới đó. Đêm hôm ấy, cậu đã cứu được chị cả ra ngoài, đồng thời tiễn mấy người anh em nhỏ của những gã đàn ông kia về tây thiên, vào lúc đó cậu không thể gây chuyện.
Chị cả lấy một con Chip từ trong hàm răng ra, trong đó đã ghi lại toàn bộ quá trình ba mẹ họ bị giết hại. Từng hình ảnh một, từ từ hiện rõ ở trong mắt cậu.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn!" Ở giữa bầu trời của hòn đảo Quyển Quyển, Đường Tuấn thét lên một tiếng cuối cùng giống như một con sư tử đang bị bao vây. Chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, thì Đường Tuấn lại muốn nổi điên, cậu rút một cây mã tấu của tên tù binh đã bị bắt ra, chém ngang qua người nọ một nhát.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ngày đó ông đã làm những gì trên người ba mẹ Đường Tuấn, tôi sẽ lần lượt thực hiện cho ông xem, thực hiện ở ngay trên người những tên đệ tử của ông. Theo tôi được biết, những người mà ông dẫn theo đều là đồ đệ của ông có đúng không? Không phải là ông có thể sử dụng nhẫn thuật sao? Tôi cũng rất muốn xem thử đồ đệ của ông dùng nhẫn thuật như thế nào!"
Nghe lời này, trong lòng Cung Bổn Kỳ Tuấn dâng lên một tia hi vọng. Chỉ cần mình có thể dùng nhẫn thuật đánh thắng bọn họ, lúc đó, người Trung Quốc cũng sẽ bỏ qua cho tù binh, có phải là có thể trở về rồi hay không? Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Tư Mộ Thần đã hoàn toàn đánh vỡ mọi hi vọng của hắn.
"Ông nói xem, nếu như bọn họ thắng, tôi sẽ trực tiếp để cho bọn họ chết toàn thây, còn nếu như không thắng, vậy thì hãy để cho tôi dùng những hình phạt kia thử qua một lần, có được không?" Anh đang hỏi thăm, nhưng lại cần phải trải qua sự đồng ý của ai đây? "Chiêu một!"
Tù binh bị cởi dây trói cầm dao tiến lên phía trước, một nhát dao, dao rơi, sắc mặt tù binh xám như tro tàn.
"001, treo lên lưới đánh cá!" Khi lưới đánh cá được kéo xuống, người nọ bị treo lên.
Tư Mộ Thần cởi một tấm vải đỏ xuống, nhìn người nọ một lần cuối cùng. Người này cũng là một trong những tên đã lăng nhục chị Đường Nhụy. Che hai mắt của mình lại: "Thật sự là không muốn làm bẩn hai mắt của mình!" Từng nhát dao sạch sẽ lưu loát, anh dựa vào chút ánh sáng còn sót lại quan sát nhưng chỗ anh còn có thể nhìn thấy.
Từng miếng thịt bị cắt rời, chó nghiệp vụ ngửi thấy mùi ở phía trước, nhưng mà vừa ngửi xong thì lắc đầu một cái rồi rời đi. Khiến cho các tướng sĩ đều phải vui vẻ cười to, ngay cả chó nghiệp vụ cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn bọn chúng.
"Chích thuốc tê chưa?"
"Lão đại, đã bỏ thêm vào trong đồ ăn của bọn chúng rồi!"
"Vậy thì tốt!" Cái mà anh muốn chính là cảm giác này, không biết đau.
"Nghe nói ở trên đảo có một hồ nước, trong đó chỉ toàn là cá ăn thịt người đúng không? Cái hồ đó cách chỗ này rất gần phải không?" Tư Mộ Thần tốt bụng hỏi thăm, giống như là rất lo lắng.
"Đúng vậy, lão đại, "
"002, 003 mang theo người anh em này đi gặp cá ăn thịt người đi!" Người Nhật Bản nghe không hiểu tiếng Trung, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể không hề cảm thấy đau đớn của chính mình máu thịt be bét, bị người ta khiêng đi.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông nói xem hắn ta sẽ bị khiêng tới chỗ nào?" Đường Tuấn buồn cười nhìn đôi tay đang run rẩy của lão ta, đây cũng chỉ là một bước trong kế hoạch. Dĩ nhiên, Cung Bổn Kỳ Tuấn chính là loại người nhẫn tâm khiến cho ba mẹ của mình bị mất đi hai chân.
"Mày... mày.. chúng mày…" Bây giờ, Cung Bổn Kỳ Tuấn cũng đã nhìn ra được, hiện nay người Trung Quốc không còn dễ nói chuyện như ngày trước. Hiện tại bọn họ có khác nào đang ngồi nhổ lông trên lưng cọp chứ?
"Người tiếp theo!" Mỗi một người đều là dựa theo trình tự ba mẹ Đường Tuấn bị hại, bọn họ cũng quay lại thành một video clip thật chi tiết. Hơn nữa còn là từng máy quay phim lần lượt quay lại.
Khi máy bay trinh sát bay qua đảo Quyển Quyển thì người trên máy bay vẫn còn đang nói giỡn, người Trung quốc này thật là buồn cười, lúc này mà vẫn còn có tâm trạng đi quay phim ở trên đảo.
Một người khác lại vui vẻ nói, sắp tới đã không còn thuộc về bọn họ nữa, đương nhiên là bọn họ muốn quay phim lại cho thật tốt rồi.
Người điều khiển cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như vậy cuối cùng cảm thấy người Trung Quốc có bệnh, đã tối khuya còn quay phim, dù sao ngày mai người Nhật Bản cũng lên đảo rồi, chúng ta quay về thôi!
Được.
"Lão đại, máy bay trinh sát vừa mới bay qua!" Sắc mặt 001 lộ vẻ hốt hoảng.
"Vội cái gì? Ông đây đang làm gì hả?"
"À, à, không có, chúng ta chỉ đang quay phim, rồi xem xét địa hình một chút thôi!"
"Đúng vậy! Tiếp tục!"
"Mọi thứ đều tốt chứ?" Nhìn thắt lưng được giao đến, ánh mắt Tư Mộ Thần khẽ liếc ngang một cái.
Đường Tuấn và Tư Mộ Thần còn có cả Cung Bổn Kỳ Tuấn đều ở trong một căn phòng nhỏ, không ai biết được bọn họ đang làm gì ở trong đó.
Bọn họ chỉ biết là sau khi đi ra, Cung Bổn Kỳ Tuấn quay về, nhưng mà ngày thứ hai sau khi trở về Nhật Bản thì hắn ta đã tự sát. Nhưng mà những người Cung Bổn Kỳ Tuấn đã mang đi thì không một ai còn sống, ngày đó lúc trở về chỉ biết là Cung Bổn Kỳ Tuấn vẫn luôn lẩm bẩm nói ‘ quái vật ’!
"Lão đại, con mẹ nó, thật là không cam lòng!" Đường Tuấn đập mạnh xuống mặt bàn.
"A Tuấn, đợi khi về nước tôi sẽ tặng cho cậu một món quà lớn!" Tư Mộ Thần vỗ vỗ bả vai của Đường Tuấn, thần bí nói như vậy.
"Tốt lắm! Mặc dù có chiến hạm siêu cấp, nhưng mà mấy năm này khoa học kỹ thuật của bọn giặc ngoại xâm kia cũng không kém, nếu như muốn khai chiến với chúng ta ở khoảng cách xa, thì chúng ta cũng sẽ chịu thiệt."
"Lão đại, ngộ nhỡ không thể lấy lại hòn đảo này, thật sự phải hủy diệt sao?"
"Cấp trên đã hạ mệnh lệnh cuối cùng!" Tư Mộ Thần có chút bi thương: "Người anh em, chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này!"
"Lão đại, chúng ta là quân nhân, chuẩn bị lâu như vậy không phải là vì ngày này sao?"
"Nhưng tôi không bỏ được cô nhóc kia."
"Lão đại…" Đường Tuấn nhìn lính do thám đang hốt hoảng tiến lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
"Thiếu tướng Tư, có một chiếc thuyền bất minh đang tới gần bờ bắc!"
"Không phải là trên hòn đảo này có lưới đánh cá sao? Đi tìm cho tôi một cái lưới có lỗ lớn một chút!"
"Năm đó, không phải là các ông thích giết người bằng cách thi đấu sao? Tôi cũng muốn để cho các ông nếm thử cảm giác nhìn người thân chết ở trước mặt của mình nhưng không làm gì được. Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông cũng cần phải nếm thử một chút mới biết được!" Tư Mộ Thần khát máu, giống như là điên cuồng muốn thấy máu.
"Lão đại, anh thật sự muốn làm như vậy sao? Như vậy là trái với kỷ luật của quân đội!" Đường Tuấn nghẹn ngào, cậu biết Tư Mộ Thần làm như vậy một nửa là bởi vì mình.
"A Tuấn, nỗi hận năm đó, lão đại vẫn còn nhớ!"
Năm ấy, Đường Tuấn là con út, đi theo ba mẹ và chị cả vẫn luôn ở tại bên kia. Ba của Đường Tuấn, Đường Thiên là đại sứ, mẹ cũng là đại sứ hình ảnh, chỉ cả Đường Nhụy cũng là quan chức ngoại giao của bộ ngoại giao.
Vốn dĩ Đường Tuấn cho rằng mình sẽ không bao giờ tiếp bước đi lên con đường chính trị này, nhưng mà…
Tết âm lịch năm ấy, Cung Bổn Kỳ Tuấn thân là đại sứ Trung Hoa, để tỏ lòng hữu nghị đã mời ba mẹ và chị cả của cậu tới khách sạn ăn cơm. Nhưng mà không nghĩ tới từ đó một đi không trở lại. Cậu đã qua lại rất nhiều nơi, đồng thời cũng sai người đi tìm, nhưng mà đều không tìm được người.
Cho đến một ngày, cậu đi ngang qua một chỗ tương tự như kỹ viện, cậu đã nhìn thấy một cô gái bị hủy dung đang bị mười người đàn ông làm nhục ở trước mặt mọi người. Cô ấy thật vất vả mới có thể trốn thoát, nhưng vì không biết phương hướng, nên cô ấy lại bị những gã đàn ông kia túm đầu lại lần nữa và bắt đầu lượt kế tiếp .
Đường Tuấn vừa nhìn một cái đã nhận ra đó là chị cả của mình, nhưng mà trước mặt không ai thân thích, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng chính vào lúc đó, cậu đã gặp được Tư Mộ Thần đang dẫn theo Lục Phạm đi tới đó. Đêm hôm ấy, cậu đã cứu được chị cả ra ngoài, đồng thời tiễn mấy người anh em nhỏ của những gã đàn ông kia về tây thiên, vào lúc đó cậu không thể gây chuyện.
Chị cả lấy một con Chip từ trong hàm răng ra, trong đó đã ghi lại toàn bộ quá trình ba mẹ họ bị giết hại. Từng hình ảnh một, từ từ hiện rõ ở trong mắt cậu.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn!" Ở giữa bầu trời của hòn đảo Quyển Quyển, Đường Tuấn thét lên một tiếng cuối cùng giống như một con sư tử đang bị bao vây. Chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, thì Đường Tuấn lại muốn nổi điên, cậu rút một cây mã tấu của tên tù binh đã bị bắt ra, chém ngang qua người nọ một nhát.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ngày đó ông đã làm những gì trên người ba mẹ Đường Tuấn, tôi sẽ lần lượt thực hiện cho ông xem, thực hiện ở ngay trên người những tên đệ tử của ông. Theo tôi được biết, những người mà ông dẫn theo đều là đồ đệ của ông có đúng không? Không phải là ông có thể sử dụng nhẫn thuật sao? Tôi cũng rất muốn xem thử đồ đệ của ông dùng nhẫn thuật như thế nào!"
Nghe lời này, trong lòng Cung Bổn Kỳ Tuấn dâng lên một tia hi vọng. Chỉ cần mình có thể dùng nhẫn thuật đánh thắng bọn họ, lúc đó, người Trung Quốc cũng sẽ bỏ qua cho tù binh, có phải là có thể trở về rồi hay không? Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Tư Mộ Thần đã hoàn toàn đánh vỡ mọi hi vọng của hắn.
"Ông nói xem, nếu như bọn họ thắng, tôi sẽ trực tiếp để cho bọn họ chết toàn thây, còn nếu như không thắng, vậy thì hãy để cho tôi dùng những hình phạt kia thử qua một lần, có được không?" Anh đang hỏi thăm, nhưng lại cần phải trải qua sự đồng ý của ai đây? "Chiêu một!"
Tù binh bị cởi dây trói cầm dao tiến lên phía trước, một nhát dao, dao rơi, sắc mặt tù binh xám như tro tàn.
"001, treo lên lưới đánh cá!" Khi lưới đánh cá được kéo xuống, người nọ bị treo lên.
Tư Mộ Thần cởi một tấm vải đỏ xuống, nhìn người nọ một lần cuối cùng. Người này cũng là một trong những tên đã lăng nhục chị Đường Nhụy. Che hai mắt của mình lại: "Thật sự là không muốn làm bẩn hai mắt của mình!" Từng nhát dao sạch sẽ lưu loát, anh dựa vào chút ánh sáng còn sót lại quan sát nhưng chỗ anh còn có thể nhìn thấy.
Từng miếng thịt bị cắt rời, chó nghiệp vụ ngửi thấy mùi ở phía trước, nhưng mà vừa ngửi xong thì lắc đầu một cái rồi rời đi. Khiến cho các tướng sĩ đều phải vui vẻ cười to, ngay cả chó nghiệp vụ cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn bọn chúng.
"Chích thuốc tê chưa?"
"Lão đại, đã bỏ thêm vào trong đồ ăn của bọn chúng rồi!"
"Vậy thì tốt!" Cái mà anh muốn chính là cảm giác này, không biết đau.
"Nghe nói ở trên đảo có một hồ nước, trong đó chỉ toàn là cá ăn thịt người đúng không? Cái hồ đó cách chỗ này rất gần phải không?" Tư Mộ Thần tốt bụng hỏi thăm, giống như là rất lo lắng.
"Đúng vậy, lão đại, "
"002, 003 mang theo người anh em này đi gặp cá ăn thịt người đi!" Người Nhật Bản nghe không hiểu tiếng Trung, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể không hề cảm thấy đau đớn của chính mình máu thịt be bét, bị người ta khiêng đi.
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông nói xem hắn ta sẽ bị khiêng tới chỗ nào?" Đường Tuấn buồn cười nhìn đôi tay đang run rẩy của lão ta, đây cũng chỉ là một bước trong kế hoạch. Dĩ nhiên, Cung Bổn Kỳ Tuấn chính là loại người nhẫn tâm khiến cho ba mẹ của mình bị mất đi hai chân.
"Mày... mày.. chúng mày…" Bây giờ, Cung Bổn Kỳ Tuấn cũng đã nhìn ra được, hiện nay người Trung Quốc không còn dễ nói chuyện như ngày trước. Hiện tại bọn họ có khác nào đang ngồi nhổ lông trên lưng cọp chứ?
"Người tiếp theo!" Mỗi một người đều là dựa theo trình tự ba mẹ Đường Tuấn bị hại, bọn họ cũng quay lại thành một video clip thật chi tiết. Hơn nữa còn là từng máy quay phim lần lượt quay lại.
Khi máy bay trinh sát bay qua đảo Quyển Quyển thì người trên máy bay vẫn còn đang nói giỡn, người Trung quốc này thật là buồn cười, lúc này mà vẫn còn có tâm trạng đi quay phim ở trên đảo.
Một người khác lại vui vẻ nói, sắp tới đã không còn thuộc về bọn họ nữa, đương nhiên là bọn họ muốn quay phim lại cho thật tốt rồi.
Người điều khiển cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như vậy cuối cùng cảm thấy người Trung Quốc có bệnh, đã tối khuya còn quay phim, dù sao ngày mai người Nhật Bản cũng lên đảo rồi, chúng ta quay về thôi!
Được.
"Lão đại, máy bay trinh sát vừa mới bay qua!" Sắc mặt 001 lộ vẻ hốt hoảng.
"Vội cái gì? Ông đây đang làm gì hả?"
"À, à, không có, chúng ta chỉ đang quay phim, rồi xem xét địa hình một chút thôi!"
"Đúng vậy! Tiếp tục!"
"Mọi thứ đều tốt chứ?" Nhìn thắt lưng được giao đến, ánh mắt Tư Mộ Thần khẽ liếc ngang một cái.
Đường Tuấn và Tư Mộ Thần còn có cả Cung Bổn Kỳ Tuấn đều ở trong một căn phòng nhỏ, không ai biết được bọn họ đang làm gì ở trong đó.
Bọn họ chỉ biết là sau khi đi ra, Cung Bổn Kỳ Tuấn quay về, nhưng mà ngày thứ hai sau khi trở về Nhật Bản thì hắn ta đã tự sát. Nhưng mà những người Cung Bổn Kỳ Tuấn đã mang đi thì không một ai còn sống, ngày đó lúc trở về chỉ biết là Cung Bổn Kỳ Tuấn vẫn luôn lẩm bẩm nói ‘ quái vật ’!
"Lão đại, con mẹ nó, thật là không cam lòng!" Đường Tuấn đập mạnh xuống mặt bàn.
"A Tuấn, đợi khi về nước tôi sẽ tặng cho cậu một món quà lớn!" Tư Mộ Thần vỗ vỗ bả vai của Đường Tuấn, thần bí nói như vậy.
"Tốt lắm! Mặc dù có chiến hạm siêu cấp, nhưng mà mấy năm này khoa học kỹ thuật của bọn giặc ngoại xâm kia cũng không kém, nếu như muốn khai chiến với chúng ta ở khoảng cách xa, thì chúng ta cũng sẽ chịu thiệt."
"Lão đại, ngộ nhỡ không thể lấy lại hòn đảo này, thật sự phải hủy diệt sao?"
"Cấp trên đã hạ mệnh lệnh cuối cùng!" Tư Mộ Thần có chút bi thương: "Người anh em, chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này!"
"Lão đại, chúng ta là quân nhân, chuẩn bị lâu như vậy không phải là vì ngày này sao?"
"Nhưng tôi không bỏ được cô nhóc kia."
"Lão đại…" Đường Tuấn nhìn lính do thám đang hốt hoảng tiến lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
"Thiếu tướng Tư, có một chiếc thuyền bất minh đang tới gần bờ bắc!"
Bình luận truyện