Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Quyển 3 - Chương 36: Hãm hại trí mạng
Sau khi tiễn Lăng Thiếu Nghị rời đi, huyệt thái dương của Kỳ Hinh hơi đau đau! Ở đây thật là buồn chán, cô lững thững đi ra ngoài.
Một đôi mắt đố kỵ vẫn luôn dõi theo từng hành động của Kỳ Hinh, khi Kỳ Hinh rời khỏi đại sảnh, chủ nhân của đôi mắt cũng đi theo sát phía sau.
Tất cả mọi chuyện đều không thoát nổi đôi mắt của Lăng Thiếu Đường dù ngoài mặt anh vẫn đang cười nói vui vẻ, đôi mắt đen như chim ưng của anh hơi nheo lại, hơi thở tản ra đầy mùi nguy hiểm.
Màn đêm yên tĩnh nhẹ nhàng bao phủ khắp boong tàu quanh du thuyền, Kỳ Hinh ngẩng đầu đón nhận làn gió biển, cô cảm thấy sự buồn bực trong lòng cũng bị gió cuốn đi.
- Cô là Kỳ Hinh? – Một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô quay người lại.
Là Hoàng Phủ Ngưng! Kỳ Hinh hơi ngẩn người, không phải cô ấy đang ở cùng Lăng Thiếu Đường à?
- Tôi là Hoàng Phủ Ngưng, cô đúng là Kỳ Hinh? – Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh xoay người lại, hơi nghi ngờ.
Vừa rồi nhìn từ xa, cô xác định cô gái này quả thật rất đẹp nhưng không ngờ cô ấy lại giống hệt một mỹ nhân như vậy. Bộ lễ phục màu đen lung linh ôm gọn lấy thân hình cô, hàng lông mày rậm như làn thu thủy, làn da trắng trẻo như ngọc nổi bật giữa màn đêm đen, đôi mắt trong veo như hồ nước hơi dao động nhưng lại hết sức thanh lạnh!
Kỳ Hinh hơi vuốt cằm: “Tôi là Kỳ Hinh, cô tìm tôi có việc gì?”
Giọng nói của cô trong veo như nước ngoài biển khơi.
- Nghe nói cô đã chết rồi, sao lại… – Hoàng Phủ Ngưng hít sâu một hơi, cô gái này quả nhiên là Kỳ Hinh, là vợ của Lăng Thiếu Đường! Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng cô.
- Cô Hoàng Phủ lại tin rằng trên đời này có quỷ à? – Kỳ Hinh hơi buồn cười khi nhìn phản ứng của cô gái này.
Hoàng Phủ Ngưng á khẩu, thẹn quá hóa giận:
- Hừ! Tôi đây không quan tâm đến chuyện trước kia của Lăng Thiếu Đường, tôi chỉ nói một câu thôi, tôi muốn cô rời khỏi Lăng Thiếu Đường!
Kỳ Hinh day tay lên trán, huyệt thái dương ngày càng đau nhức.
Giọng nói lanh lảnh của Hoàng Phủ Ngưng bỗng chốc đánh vỡ hoàn toàn ấn tượng của cô về cô gái này. Cô không ngờ nhìn bề ngoài một cô gái có vẻ yếu đuối như chiếc bình làm bằng gốm, nhưng thật ra…
- Cô Hoàng Phủ, tôi nghĩ cô nhầm rồi, những lời này cô phải nói cho Lăng Thiếu Đường nghe chứ! – Kỳ Hinh phản cảm, hơi nhíu mày lại.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô không thích tham gia những bữa tiệc thương mại như thế này, luôn có rất nhiều những cô gái đáng ghét!
- Haha, đúng là buồn cười, ý của cô là Lăng Thiếu Đường quấn quýt bên cô à? Anh ấy căn bản là chẳng thích cô! Không ngờ cô chủ của tập đoàn Kỳ thị lại không biết xấu hổ như vậy! – Hoàng Phủ Ngưng cất giọng khinh thường.
- Cô thích kiếm chuyện thì đi tìm người khác đi, tôi không có thời gian tiếp chuyện với cô! – Kỳ Hinh không còn bình tĩnh nữa, cô cảm thấy đứng ở đây cùng cô ta khiến cô hít thở không thông.
- Cô… – Hoàng Phủ Ngưng nghẹn họng! Khi thấy Kỳ Hinh chuẩn bị rời đi, cô ta nhảy lên trên, hai tay ôm chặt lấy lan can thành tàu.
- Cầu xin cô, nhường Thiếu Đường cho tôi đi, tôi thật sự rất thích anh ấy! –Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng cực kì mềm mại khiến người khác mềm lòng.
Kỳ Hinh hơi xoay người, khi thấy vị trí của Hoàng Phủ Ngưng, cô chấn động, vội vàng quay hẳn người lại.
- Cô Hoàng Phủ, cô đứng ở đó rất nguy hiểm, mau xuống đây đi!
Đùa gì vậy, chẳng lẽ cô gái này muốn dùng cách thức tự sát để uy hiếp cô? Cô ấy đứng ở chỗ cao như vậy, nhỡ ngã xuống…
Trán Kỳ Hinh toát mồ hôi lạnh, cô thật sự không dám tưởng tượng.
- Không… Cô Kỳ, tôi biết làm vậy là tùy hứng nhưng tôi thật sự không biết làm thế nào nữa, tôi… thật sự rất yêu Thiếu Đường, tôi không thể không có anh ấy!
Gió biển bắt đầu thổi mạnh làm tung bay mái tóc của Hoàng Phủ Ngưng, thân hình nhỏ bé của cô ta cũng bắt đầu lung lay khiến Kỳ Hinh khiếp sợ.
Tiếng nức nở của Hoàng Phủ Ngưng khiến trái tim Kỳ Hinh mềm nhũn cả ra, cô sững người.
Yêu một người căn bản là không hề sai, chỉ là dùng phương thức nào để tới được tình yêu mà thôi, dù người này có là người thế nào đi chăng nữa.
Kỳ Hinh bước lại gần Hoàng Phủ Ngưng, cố gắng trấn an cô ta:
- Cô xuống dưới trước đã, được không?
- Không… trừ khi cô đáp ứng yêu cầu rời khỏi Thiếu Đường của tôi, bằng không tôi sẽ nhảy từ đây xuống! – Hai mắt Hoàng Phủ Ngưng đầy nước mắt, che giấu đi tia giảo hoạt trong đó.
Đáng tiếc, Kỳ Hinh đang căng thẳng, chẳng hề nhìn ra được điều này.
- Được, tôi đồng ý với cô, cô mau xuống đây, được không? – Trong tình huống cấp bách, Kỳ Hinh bất đắc dĩ lên tiếng.
Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe xong liền mỉm cười nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
- Cô làm sao vậy? – Kỳ Hinh rất căng thẳng, nhỡ cô ấy bị gió biển thổi ngã xuống biển thì sao?
- Kỳ… cô Kỳ… chân tôi mềm nhũn cả ra rồi… Ngại quá, làm sao bây giờ… - Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng hơi run run.
Kỳ Hinh sợ hãi: “Cô đừng động đậy, tôi sẽ giúp cô!”
Nói xong, Kỳ Hinh lập tức leo lên trên, muốn bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngưng, nhưng vì lan can rất cao nên hai chân cô không thể chạm vào boong tàu được mà phải rướn người lên.
Khi bắt được tay Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt cô lộ rõ sự vui mừng: “Nắm chặt tay tôi rồi chậm rãi bước xuống!”
Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt lấy tay Kỳ Hinh, đột nhiên…
Ánh mắt cô ta lóe lên tia độc ác, khóe miệng nhếch lên, cô ta thuận đà nhảy xuống khoang thuyền rồi đẩy Kỳ Hinh lên trên…
- A… – Kỳ Hinh kêu lên đầy sợ hãi. Cô mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, sau đó cô như con bươm bướm rơi từ trên du thuyền xuống biển.
- Cứu mạng… cứu tôi với… khụ… - Kỳ Hinh không biết bơi, cô cảm giác lúc này dòng nước biển như con dao sắc đâm thẳng vào trong khoang miệng cô, xông lên mũi. Cô vừa mở miệng kêu cứu thì đã bị sóng biển nhấn chìm.
Hừ! Đúng là đồ ngu xuẩn, dám đấu với tôi!
Hoàng Phủ Ngưng kiêu ngạo đứng trên boong tàu, cô ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh một chút, đừng tưởng hôm nay được tham gia tiệc cùng Lăng Thiếu Đường thì sẽ trở thành người phụ nữ của anh ấy.
Qua lần giáo huấn này, cô ta cho rằng Kỳ Hinh sẽ biết sức mạnh của cô ta, từ đó không dám tranh giành với cô ta nữa.
Hoàng Phủ Ngưng lười biếng dựa người vào lan can, nhìn Kỳ Hinh đang không ngừng vùng vẫy dưới biển, ánh mắt lộ rõ sự sảng khoái. Cô ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh một chút, ngay sau đó, cô ta vứt chiếc phao cứu hộ xuống cho Kỳ Hinh.
Hừ, đợi lát nữa khi Kỳ Hinh lên được du thuyền thì cô ta nhất định sẽ khiến cô phải khuất nhục. Đều là con gái của nhà danh môn, vừa ngã xuống nước đã chật vật như vậy, đúng là quá mất mặt!
Kỳ Hinh nỗ lực muốn với lấy chiếc phao cứu hộ cách đó không xa nhưng cô lại phát hiện ra bản thân cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào!
Một đôi mắt đố kỵ vẫn luôn dõi theo từng hành động của Kỳ Hinh, khi Kỳ Hinh rời khỏi đại sảnh, chủ nhân của đôi mắt cũng đi theo sát phía sau.
Tất cả mọi chuyện đều không thoát nổi đôi mắt của Lăng Thiếu Đường dù ngoài mặt anh vẫn đang cười nói vui vẻ, đôi mắt đen như chim ưng của anh hơi nheo lại, hơi thở tản ra đầy mùi nguy hiểm.
Màn đêm yên tĩnh nhẹ nhàng bao phủ khắp boong tàu quanh du thuyền, Kỳ Hinh ngẩng đầu đón nhận làn gió biển, cô cảm thấy sự buồn bực trong lòng cũng bị gió cuốn đi.
- Cô là Kỳ Hinh? – Một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô quay người lại.
Là Hoàng Phủ Ngưng! Kỳ Hinh hơi ngẩn người, không phải cô ấy đang ở cùng Lăng Thiếu Đường à?
- Tôi là Hoàng Phủ Ngưng, cô đúng là Kỳ Hinh? – Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh xoay người lại, hơi nghi ngờ.
Vừa rồi nhìn từ xa, cô xác định cô gái này quả thật rất đẹp nhưng không ngờ cô ấy lại giống hệt một mỹ nhân như vậy. Bộ lễ phục màu đen lung linh ôm gọn lấy thân hình cô, hàng lông mày rậm như làn thu thủy, làn da trắng trẻo như ngọc nổi bật giữa màn đêm đen, đôi mắt trong veo như hồ nước hơi dao động nhưng lại hết sức thanh lạnh!
Kỳ Hinh hơi vuốt cằm: “Tôi là Kỳ Hinh, cô tìm tôi có việc gì?”
Giọng nói của cô trong veo như nước ngoài biển khơi.
- Nghe nói cô đã chết rồi, sao lại… – Hoàng Phủ Ngưng hít sâu một hơi, cô gái này quả nhiên là Kỳ Hinh, là vợ của Lăng Thiếu Đường! Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng cô.
- Cô Hoàng Phủ lại tin rằng trên đời này có quỷ à? – Kỳ Hinh hơi buồn cười khi nhìn phản ứng của cô gái này.
Hoàng Phủ Ngưng á khẩu, thẹn quá hóa giận:
- Hừ! Tôi đây không quan tâm đến chuyện trước kia của Lăng Thiếu Đường, tôi chỉ nói một câu thôi, tôi muốn cô rời khỏi Lăng Thiếu Đường!
Kỳ Hinh day tay lên trán, huyệt thái dương ngày càng đau nhức.
Giọng nói lanh lảnh của Hoàng Phủ Ngưng bỗng chốc đánh vỡ hoàn toàn ấn tượng của cô về cô gái này. Cô không ngờ nhìn bề ngoài một cô gái có vẻ yếu đuối như chiếc bình làm bằng gốm, nhưng thật ra…
- Cô Hoàng Phủ, tôi nghĩ cô nhầm rồi, những lời này cô phải nói cho Lăng Thiếu Đường nghe chứ! – Kỳ Hinh phản cảm, hơi nhíu mày lại.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô không thích tham gia những bữa tiệc thương mại như thế này, luôn có rất nhiều những cô gái đáng ghét!
- Haha, đúng là buồn cười, ý của cô là Lăng Thiếu Đường quấn quýt bên cô à? Anh ấy căn bản là chẳng thích cô! Không ngờ cô chủ của tập đoàn Kỳ thị lại không biết xấu hổ như vậy! – Hoàng Phủ Ngưng cất giọng khinh thường.
- Cô thích kiếm chuyện thì đi tìm người khác đi, tôi không có thời gian tiếp chuyện với cô! – Kỳ Hinh không còn bình tĩnh nữa, cô cảm thấy đứng ở đây cùng cô ta khiến cô hít thở không thông.
- Cô… – Hoàng Phủ Ngưng nghẹn họng! Khi thấy Kỳ Hinh chuẩn bị rời đi, cô ta nhảy lên trên, hai tay ôm chặt lấy lan can thành tàu.
- Cầu xin cô, nhường Thiếu Đường cho tôi đi, tôi thật sự rất thích anh ấy! –Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng cực kì mềm mại khiến người khác mềm lòng.
Kỳ Hinh hơi xoay người, khi thấy vị trí của Hoàng Phủ Ngưng, cô chấn động, vội vàng quay hẳn người lại.
- Cô Hoàng Phủ, cô đứng ở đó rất nguy hiểm, mau xuống đây đi!
Đùa gì vậy, chẳng lẽ cô gái này muốn dùng cách thức tự sát để uy hiếp cô? Cô ấy đứng ở chỗ cao như vậy, nhỡ ngã xuống…
Trán Kỳ Hinh toát mồ hôi lạnh, cô thật sự không dám tưởng tượng.
- Không… Cô Kỳ, tôi biết làm vậy là tùy hứng nhưng tôi thật sự không biết làm thế nào nữa, tôi… thật sự rất yêu Thiếu Đường, tôi không thể không có anh ấy!
Gió biển bắt đầu thổi mạnh làm tung bay mái tóc của Hoàng Phủ Ngưng, thân hình nhỏ bé của cô ta cũng bắt đầu lung lay khiến Kỳ Hinh khiếp sợ.
Tiếng nức nở của Hoàng Phủ Ngưng khiến trái tim Kỳ Hinh mềm nhũn cả ra, cô sững người.
Yêu một người căn bản là không hề sai, chỉ là dùng phương thức nào để tới được tình yêu mà thôi, dù người này có là người thế nào đi chăng nữa.
Kỳ Hinh bước lại gần Hoàng Phủ Ngưng, cố gắng trấn an cô ta:
- Cô xuống dưới trước đã, được không?
- Không… trừ khi cô đáp ứng yêu cầu rời khỏi Thiếu Đường của tôi, bằng không tôi sẽ nhảy từ đây xuống! – Hai mắt Hoàng Phủ Ngưng đầy nước mắt, che giấu đi tia giảo hoạt trong đó.
Đáng tiếc, Kỳ Hinh đang căng thẳng, chẳng hề nhìn ra được điều này.
- Được, tôi đồng ý với cô, cô mau xuống đây, được không? – Trong tình huống cấp bách, Kỳ Hinh bất đắc dĩ lên tiếng.
Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe xong liền mỉm cười nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
- Cô làm sao vậy? – Kỳ Hinh rất căng thẳng, nhỡ cô ấy bị gió biển thổi ngã xuống biển thì sao?
- Kỳ… cô Kỳ… chân tôi mềm nhũn cả ra rồi… Ngại quá, làm sao bây giờ… - Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng hơi run run.
Kỳ Hinh sợ hãi: “Cô đừng động đậy, tôi sẽ giúp cô!”
Nói xong, Kỳ Hinh lập tức leo lên trên, muốn bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngưng, nhưng vì lan can rất cao nên hai chân cô không thể chạm vào boong tàu được mà phải rướn người lên.
Khi bắt được tay Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt cô lộ rõ sự vui mừng: “Nắm chặt tay tôi rồi chậm rãi bước xuống!”
Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt lấy tay Kỳ Hinh, đột nhiên…
Ánh mắt cô ta lóe lên tia độc ác, khóe miệng nhếch lên, cô ta thuận đà nhảy xuống khoang thuyền rồi đẩy Kỳ Hinh lên trên…
- A… – Kỳ Hinh kêu lên đầy sợ hãi. Cô mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, sau đó cô như con bươm bướm rơi từ trên du thuyền xuống biển.
- Cứu mạng… cứu tôi với… khụ… - Kỳ Hinh không biết bơi, cô cảm giác lúc này dòng nước biển như con dao sắc đâm thẳng vào trong khoang miệng cô, xông lên mũi. Cô vừa mở miệng kêu cứu thì đã bị sóng biển nhấn chìm.
Hừ! Đúng là đồ ngu xuẩn, dám đấu với tôi!
Hoàng Phủ Ngưng kiêu ngạo đứng trên boong tàu, cô ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh một chút, đừng tưởng hôm nay được tham gia tiệc cùng Lăng Thiếu Đường thì sẽ trở thành người phụ nữ của anh ấy.
Qua lần giáo huấn này, cô ta cho rằng Kỳ Hinh sẽ biết sức mạnh của cô ta, từ đó không dám tranh giành với cô ta nữa.
Hoàng Phủ Ngưng lười biếng dựa người vào lan can, nhìn Kỳ Hinh đang không ngừng vùng vẫy dưới biển, ánh mắt lộ rõ sự sảng khoái. Cô ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh một chút, ngay sau đó, cô ta vứt chiếc phao cứu hộ xuống cho Kỳ Hinh.
Hừ, đợi lát nữa khi Kỳ Hinh lên được du thuyền thì cô ta nhất định sẽ khiến cô phải khuất nhục. Đều là con gái của nhà danh môn, vừa ngã xuống nước đã chật vật như vậy, đúng là quá mất mặt!
Kỳ Hinh nỗ lực muốn với lấy chiếc phao cứu hộ cách đó không xa nhưng cô lại phát hiện ra bản thân cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào!
Bình luận truyện