Vợ Yêu Xinh Đẹp Là Đại Boss

Chương 52: Chương 52




Ngươi nói cái gì?!” Cao Dã nghe vậy
đại kinh thất sắc, như sấm oanh đỉnh đầu sững sờ tại chỗ.

Xem hắn phản ứng kịch liệt, Lưu Nhạc Thị hứng thú: “Như thế nào? Cao tổng bộ, ngươi biết nàng sao?”
Cao Dã không có trực tiếp trả lời, để xác nhận, vội vàng hỏi lại: “Bên người nàng còn có một phụ nhân trung niên dáng người cao gầy, tướng mạo cực kỳ mỹ lệ đúng không?”
Ngày mười lăm tháng chín, gần nửa buổi trưa, Cao Dã phụng mệnh chạy đến Đông Lâm Thành tróc nã hung thủ giết người Vinh Thăng An về quy án, Tiểu Minh, Hoàng Tam, Lưu Hành liên tiếp cưỡi ngựa chạy vội sau bốn canh giờ, dừng lại trước cổng một quán trọ trên đường đi giữa hai thành.

“Đi vào ăn một chút gì đi rồi lại lên đường!” Cao Dã vội vàng nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho người trông coi rồi quay đầu lại vươn tay kêu mấy người còn đang ở ngoài.


Sáng nay, hắn cùng Tiểu Minh mang theo Lưu Nhạc Thị cùng “Thi cốt”
Vinh Lan Thị về nha môn, báo cáo
cho tri phủ Hách Minh Đường ngọn nguồn sự kiện, cũng triệu cha mẹ Vinh Lan Thị lên tiến hành lấy máu nghiệm cốt, cuối cùng xác nhận cốt liên kia quả nhiên là hài cốt của Vinh Lan Thị, tuy Hách Minh Đường vẫn có do dự nhưng rốt cuộc vẫn an bài mấy người bọn họ bắt lấy hung phạm.

Nhưng trước khi rời thành để theo dõi nơi ở của Vinh Thăng An, đám người Cao Dã đi Vinh phủ trước, bắt quản gia Vinh Lệ mà Vinh Bách Vinh nhắc tới, người đã giải quyết hậu quả khi Vinh Thảng An gi3t chết Vinh Lan Thị, gánh vác mấy mạng người về nha môn trị tội trừng phạt.

Có điều Vinh Lệ từ chối không nhận tội, bọn họ đành phải mạnh mẽ mang người về, tạm nhốt cùng một chỗ với Vinh Bách Vinh, tính toán sau khi bắt được Vinh Thăng An sẽ thẩm tra xử lí luôn lần.

về phần Vinh Thăng An, nghe nói tối ngày 11 mới tìm kiếm được cơ hội kinh doanh mới nên vội vàng cùng con trai Vinh Trừ chạy tới Đông Lâm Thành.

Cho nên, Cao Dã mới phải cưỡi ngựa không ngừng nghỉ đuổi tới Đông Lâm.

Vừa ra khỏi Nghi Lan Thành, đám người Cao Dã hướng về phía tây tiếp tục đi vội mấy canh giờ tới nay, hắn
chưa từng nói câu nào với Hoàng Tam Lưu Hành, chỉ rầu rĩ không ngừng kẹp ngựa phi nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ xa đám người Hoàng Tam phía sau.

Vào trạm dịch, gọi xong mấy món đơn giản cũng chuẩn bị vài gói lương khô và túi nước đầy đủ, Cao Dã mới ngồi xuống cạnh cửa sổ.


Lại qua một lúc, mới thấy đám người Hoàng Tam xuất hiện ở cửa.

Cao Dã dương dương tay, mời bọn họ ngồi ở cạnh bàn: “Chờ đồ ăn ra thì ăn mau chút! Ăn xong tiếp tục lên đường!”
Hoàng Tam Lưu Hành gật gật đầu, không có phản đối nhưng cảm xúc rõ ràng không tốt.

Tiểu Minh không có nhìn hai bọn họ, vừa xoa xoa phần trong đùi bị ma sát chảy máu vừa khó hiểu hỏi Cao Dã: “Bổ đầu, vì sao chúng ta phải sốt ruột như vậy?!”
Nghe có người mở miệng, Lưu Hành vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy bổ đầu, Vinh Thăng An kia đã bị nhận định là hung thủ giết người rồi, bắt hắn quy án là được rồi, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?
Mặc dù hắn nghe tiếng gió mà chạy, chúng ta chỉ cần hạ lệnh truy nã, để
các thành các quận huyện hỗ trợ lùng bắt, còn sự không bắt được hắn sao?”
Hoàng Tam cũng là tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy, từ từ cũng được mà! Huống chi, tuy rằng đại nhân hạ lệnh truy nã cũng chưa nói nhất định phải…”
Ý thức được chính mình thiếu chút nữa lỡ miệng, Hoàng Tam vội vàng nói sang chuyện khác, Cao Dã nhìn nhìn mấy người không nói gì, lặng im chờ đợi đồ ăn bưng lên.

Thấy hắn không có đáp lại, mấy người còn lại cũng chỉ có thể im miệng không nói gì nữa.


Đôi mắt Hoàng Tam cùng Lưu Hành thỉnh thoảng lại chạm nhau, không biết đang thương nghị chuyện gì, vẻ mặt Tiểu Minh lo lắng nhìn Cao Dã.

Người khác không biết nhưng Tiểu Minh vẫn có chút hiểu biết, sáng nay sau khi đơn độc nói chuyện với Lưu Nhạc Thị, từ đại đường Lưu phủ đi ra, Cao Dã vẫn luôn tâm sự nặng nề, nhíu mày thật chặt, hình như có vô hạn lo lắng.

Nhưng hắn không có dò hỏi, chỉ ở phía sau yên lặng đi theo.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện