Vốn Là Nhân Duyên
Chương 41
Đúng lúc chiếc nhẫn cưới sắp chạm đến ngón tay của Trần Đan Thanh thì điện thoại trong túi quần của Trịnh Hạo Vũ bỗng nhiên rung lên.
Lý do suốt từ đầu hôn lễ cho đến bây giờ, anh luôn đút tay vào túi quần cũng chỉ là để chờ tin nhắn này. Bây giờ, sau khi chờ được rồi, Hạo Vũ ngay lập tức tạm ngừng đeo nhẫn vào tay của Đan Thanh, lẳng lặng rút điện thoại ra. Cả hội trường cũng theo từng cử chỉ của anh mà hồi hộp nín thở.
Trên màn hình hiển thị đúng một chữ trong tin nhắn mà Trịnh Thiên Vỹ gửi đến: "OK".
Đọc xong, ánh mắt Trịnh Hạo Vũ sáng rực lên, trái tim tưởng như vừa phá được khỏi gông xiềng, nhẹ nhõm thở phào một tiếng. Trần Đan Thanh ở phía bên đối diện nhìn thấy sắc mặt của anh như vậy liền cảm thấy có chuyện gì đó cực kỳ không ổn, cô ta lén liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ của mình rồi quay sang sốt sắng hỏi Hạo Vũ:
"Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đại ma vương đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ, nụ cười này lạnh lẽo kinh khủng đến mức một kẻ tâm địa độc ác như cô ta cũng phải lạnh buốt sống lưng
"Anh...Vũ...Sao vậy?". Trong lòng Đan Thanh lúc này đã cực kỳ lo sợ, cô ta vốn tưởng mình đã nắm đằng chuôi, cứ nghĩ rằng Trịnh Hạo Vũ rút cục cũng nhất định sẽ phải thuộc về cô ta...Thế nhưng, bây giờ sự tự tin ấy lại lung lay triệt để.
Trước sự kinh ngạc của toàn bộ khách mời lẫn hai bên gia đình, Trịnh Hạo Vũ lạnh lùng đưa tay lên cổ, giằng chiếc nơ trên cổ áo sơ mi, dứt khoát ném xuống thảm đỏ: "Mẹ kiếp, không cưới nữa".
Sau đó, ngẩng cao đầu rời đi.
Tuy nhiên, khi anh vừa ra đến cửa thì lập tức một đoàn vệ sĩ của Trần Đức Quân lao ra chặn lại.
"Anh Vũ, xin anh mau trở về tiếp tục hôn lễ".
Đại ma vương không nói không rằng một câu, chỉ hờ hững bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Vệ sĩ của anh thấy Sếp "khởi động chân tay" như vậy, cũng nhanh chóng lao đến sát cánh bên Trịnh Hạo Vũ, sẵn sàng nghênh chiến.
Hai bên vệ sĩ chằm chằm nhìn nhau, không bên nào dám lùi một bước, cũng không bên nào dám tiến một bước, không khí căng thẳng như cung tên đã lên dây, mặt mày ai ai cũng ngập tràn sát khí.
Phía bên trong khán đài, khách mời nhìn thấy hai nhà vài phút trước kết thành xui gia, vài phút sau liền trở mặt với nhau như vậy, tất cả đều nhao nhao hết cả lên, náo loạn không sao kể xiết.
Trịnh Văn Nhiên tức giận, lớn tiếng nói với Trần Đức Quân:
"Ông làm cái gì vậy?"
"Vậy phải hỏi con trai ông đang làm cái gì"
Trần Đức Quân dửng dưng trả lời, bộ mặt thật cuối cùng cũng đã được lộ rõ: "Gia đình ông đừng tưởng chúng tôi dễ qua mặt. Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Mau bảo thằng nghịch tử nhà ông quay lại, tiếp tục tổ chức lễ kết hôn".
"Khốn kiếp". Trịnh Văn Nhiên đấm mạnh tay xuống bàn: "Đừng tưởng có 20% vốn thì muốn làm gì thì làm"
Trần Đức Quân cười lớn: "Haha, ông tưởng tôi chỉ nắm trong tay 20% vốn thôi sao? Bây giờ cổ phiếu sụt giá, các công ty lớn cùng đồng thời rút chân ra khỏi dự án khai thác Núi Cấm, tập đoàn AON của ông không còn nguồn vốn xoay vòng, có thể trụ nổi sao? Đừng quên, dự án Núi Cấm đã ngốn mất hơn một nửa lượng vốn điều động của tập đoàn của các người"
Ngừng một lát, dường như ông ta cảm thấy đe dọa như vậy còn chưa đủ, cho nên còn bổ sung thêm: "Chẳng qua con gái cưng của tôi một lòng muốn kết hôn với thằng con trai của ông. Nếu không, tôi đã sớm đem AON nghiền nát dưới chân Vượng Phát từ lâu rồi".
Trịnh Văn Nhiên liếc mắt nhìn xuống khán đài, khi thấy tất cả khách mời đã bỏ chạy khỏi khách sạn thì lạnh nhạt nói: "Có bản lĩnh đó rồi hãy nói"
"Cứ thử bước ra khỏi lễ đường này xem".
Trần Đức Quân lạnh giọng, không biết lôi từ đâu ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng lên thái dương Trịnh Văn Nhiên.
Lần này, Trịnh Văn Nhiên mặt mày không đổi sắc, thái độ lạnh lùng giống hệt Trịnh Hạo Vũ, từ đầu đến cuối đều dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Trần Đức Quân nhìn thấy biểu tình của ông như vậy, đột nhiên chột dạ, cảm thấy có điều gì đó cực kỳ không ổn. Cho đến khi ông ta nhìn xuống dưới eo mình, liền phát hiện ra Trịnh Văn Nhiên cũng đã lẳng lặng đặt một khẩu súng giảm thanh ở đó từ bao giờ.
Cáo già đấu với mãnh hổ. Không hổ danh là huyền thoại một thời của giới kinh doanh. Quá mức cảnh giác!!!
Phía bên ngoài, Trịnh Hạo Vũ liếc mắt thấy cha mình và Trần Đức Quân chĩa súng vào nhau như vậy, liền cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Anh lãnh đạm mở miệng nói với đám vệ sĩ đúng một từ: "Lên".
Nhận lệnh đại ma vương, mấy người vệ sĩ được rèn luyện qua quân đội cùng Hạo Vũ nhiều năm, ngay lập tức cùng sếp xông lên, trong lòng ai nấy đều ngập tràn hào khí. Từ sau khi rời quân ngũ cho đến bây giờ, đã lâu rồi chưa được đánh một trận cho sảng khoái, hôm nay nhất định phải dần cho vệ sĩ của Trần Đức Quân sống không được, chết cũng không xong.
Trịnh Hạo Vũ sắc mặt lạnh như tảng băng dẫn đầu đoàn vệ sĩ, từng điệu bộ giơ chân nhấc tay đều cực kỳ đường hoàng khí phách, anh mười tám tuổi đã cùng Quách Cảnh Đức đoạt Nhất đẳng huyền đai Taekwondo, đến hôm nay người ta mới có dịp tận mắt trông thấy Huyền đai nhất đẳng Trịnh Hạo Vũ mỗi một quyền cước tung ra đều đẹp hoàn hảo như tranh vẽ, cũng vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, vệ sĩ đối phương còn chưa kịp giơ tay chống đỡ thì đã bị ăn đòn ngã xuống như ngả rạ.
Trần Đan Thanh nhân lúc mọi người đang náo loạn như vậy liền lập tức cầm điện thoại gọi cho sát thủ ra lệnh giết chết Vân San ngay tại sân bay, có điều có gọi bao nhiêu cuộc thì điện thoại của cô ta cũng đều không thể kết nối được bởi vì hội trường tổ chức lễ kết hôn này... không hề có sóng điện thoại.
"Chị dâu, định gọi cho ai vậy?". Trịnh Thiên Vỹ đứng tựa vào cánh gà, cầm bộ dụng cụ thiết bị phá sóng điện thoại trên tay lắc lắc, cười cười nhìn Trần Đan Thanh.
"Đ.M". Cô ta nghiến răng nghiến lợi chửi thề, vừa xách váy quay người định rời đi thì ấn đường đột nhiên đụng phải một họng súng cực kỳ lạnh lẽo:
"Muốn đi đâu?"
Mẹ của Trịnh Thiên Vỹ bàn tay cực kỳ nhỏ nhắn quý phái, nhưng khi cầm súng lại vô cùng mạnh mẽ cứng cỏi, trước đây bà từng cùng sát cánh bên Trịnh Văn Nhiên trong xã hội ngầm nhiều năm, phong ba sóng gió nào cũng đều đã được trải nghiệm. Tuy bình thường bà rất yêu thương Trần Đan Thanh, cũng cảm thấy chỉ có cô ta mới xứng đôi vừa lứa với Hạo Vũ, thế nhưng hôm nay cha con cô ta lại lật lọng muốn thâu tóm cả tập đoàn AON lẫn đứa con trai vàng ngọc "hoàn hảo hơn cả diễn viên Hollywood" của bà. Người làm mẹ như bà, nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn thấy thế cũng giơ chân đá đá người đàn ông mình đầy máu me nằm trong cánh gà lăn ra ngoài, miệng cười rất thản nhiên: "Nhị thiếu gia của tập đoàn Vượng Phát, mau dậy cứu chị gái đi kìa".
Nghe thấy Thiên Vỹ nói vậy, Đan Thanh mới giật mình nhìn rõ người đàn ông khắp mình nhầy nhụa máu me kia, phát hiện ra đó chính là em trai mình, cô ta càng hận đến mức hai hốc mắt đỏ lòm, gằn lên: "Chúng mày chờ đấy".
...
Phía bên ngoài, Trịnh Hạo Vũ cùng vệ sĩ hào khí ngút trời, chỉ mười phút sau đã hạ gục sạch sẽ vệ sĩ của Trần Đức Quân. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi quay lại nói với Trịnh Văn Nhiên: "Ba, chỗ này giao lại cho ba". Sau đó nhanh chóng bước qua rất nhiều vệ sĩ nằm la liệt dưới đất, chạy thẳng đến gara đỗ xe.
Đại ma vương lái xe như bay trên đường quốc lộ, thậm chí còn vượt đèn đỏ, đi trên vỉa hè, cả thành phố A hôm ấy được chứng kiến một cảnh đuổi bắt còn nháo hơn cả Fast & Furious.
Một người cảnh sát giao thông mới vào ngành, chưa biết đến chiếc xe Roll Royce huyền thoại mang biển ngũ quý 9 của nhân vật lừng lẫy nhất thành phố A cho nên dám cả gan vẫy xe anh tấp vào lề đường. Tất nhiên, Hạo Vũ chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến luật lệ giao thông vào thời điểm này, cho nên anh vẫn hiên ngang phóng như điên trên đường. Người cảnh sát kia thấy vậy cũng lấy xe rú còi đuổi theo anh, cảnh tượng rượt đuổi kinh điển không sao kể xiết.
Khi Trịnh Hạo Vũ vừa đến sân bay thì chiếc xe cảnh sát kia cũng đuổi kịp. Anh ta đứng chặn đường của đại ma vương, lôi xấp biên lai phạt ra, nói: "Vi phạm tốc độ giao thông, không chấp hành hiệu lệnh của cảnh sát, vượt đèn đỏ, đi sai làn...."
Vị cảnh sát chưa kịp nói hết câu, Hạo Vũ đã nhanh chóng ngắt lời: "Thu luôn xe đi". Sau đó, anh không thèm quan tâm tới nét mặt nghệt ra của viên cảnh sát, vội vàng chạy vào sảnh chờ sân bay.
Sân bay thành phố A...Một buổi sáng nhân duyên!!!
***
Lời tác giả: Cho dù sấm chớp mưa giông, ốm đau liệt giường thì vẫn bò dậy để viết truyện cho các đồng chí đọc. Kịch tính thì cũng kịch tính rồi, bất ngờ cũng bất ngờ rồi, đến cả đám cưới cũng bị hủy rồi. Bây giờ còn lăn tăn gì nữa mà không thả tim cho bạn Hổ điiiii. Heheeee
Lý do suốt từ đầu hôn lễ cho đến bây giờ, anh luôn đút tay vào túi quần cũng chỉ là để chờ tin nhắn này. Bây giờ, sau khi chờ được rồi, Hạo Vũ ngay lập tức tạm ngừng đeo nhẫn vào tay của Đan Thanh, lẳng lặng rút điện thoại ra. Cả hội trường cũng theo từng cử chỉ của anh mà hồi hộp nín thở.
Trên màn hình hiển thị đúng một chữ trong tin nhắn mà Trịnh Thiên Vỹ gửi đến: "OK".
Đọc xong, ánh mắt Trịnh Hạo Vũ sáng rực lên, trái tim tưởng như vừa phá được khỏi gông xiềng, nhẹ nhõm thở phào một tiếng. Trần Đan Thanh ở phía bên đối diện nhìn thấy sắc mặt của anh như vậy liền cảm thấy có chuyện gì đó cực kỳ không ổn, cô ta lén liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ của mình rồi quay sang sốt sắng hỏi Hạo Vũ:
"Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đại ma vương đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ, nụ cười này lạnh lẽo kinh khủng đến mức một kẻ tâm địa độc ác như cô ta cũng phải lạnh buốt sống lưng
"Anh...Vũ...Sao vậy?". Trong lòng Đan Thanh lúc này đã cực kỳ lo sợ, cô ta vốn tưởng mình đã nắm đằng chuôi, cứ nghĩ rằng Trịnh Hạo Vũ rút cục cũng nhất định sẽ phải thuộc về cô ta...Thế nhưng, bây giờ sự tự tin ấy lại lung lay triệt để.
Trước sự kinh ngạc của toàn bộ khách mời lẫn hai bên gia đình, Trịnh Hạo Vũ lạnh lùng đưa tay lên cổ, giằng chiếc nơ trên cổ áo sơ mi, dứt khoát ném xuống thảm đỏ: "Mẹ kiếp, không cưới nữa".
Sau đó, ngẩng cao đầu rời đi.
Tuy nhiên, khi anh vừa ra đến cửa thì lập tức một đoàn vệ sĩ của Trần Đức Quân lao ra chặn lại.
"Anh Vũ, xin anh mau trở về tiếp tục hôn lễ".
Đại ma vương không nói không rằng một câu, chỉ hờ hững bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Vệ sĩ của anh thấy Sếp "khởi động chân tay" như vậy, cũng nhanh chóng lao đến sát cánh bên Trịnh Hạo Vũ, sẵn sàng nghênh chiến.
Hai bên vệ sĩ chằm chằm nhìn nhau, không bên nào dám lùi một bước, cũng không bên nào dám tiến một bước, không khí căng thẳng như cung tên đã lên dây, mặt mày ai ai cũng ngập tràn sát khí.
Phía bên trong khán đài, khách mời nhìn thấy hai nhà vài phút trước kết thành xui gia, vài phút sau liền trở mặt với nhau như vậy, tất cả đều nhao nhao hết cả lên, náo loạn không sao kể xiết.
Trịnh Văn Nhiên tức giận, lớn tiếng nói với Trần Đức Quân:
"Ông làm cái gì vậy?"
"Vậy phải hỏi con trai ông đang làm cái gì"
Trần Đức Quân dửng dưng trả lời, bộ mặt thật cuối cùng cũng đã được lộ rõ: "Gia đình ông đừng tưởng chúng tôi dễ qua mặt. Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Mau bảo thằng nghịch tử nhà ông quay lại, tiếp tục tổ chức lễ kết hôn".
"Khốn kiếp". Trịnh Văn Nhiên đấm mạnh tay xuống bàn: "Đừng tưởng có 20% vốn thì muốn làm gì thì làm"
Trần Đức Quân cười lớn: "Haha, ông tưởng tôi chỉ nắm trong tay 20% vốn thôi sao? Bây giờ cổ phiếu sụt giá, các công ty lớn cùng đồng thời rút chân ra khỏi dự án khai thác Núi Cấm, tập đoàn AON của ông không còn nguồn vốn xoay vòng, có thể trụ nổi sao? Đừng quên, dự án Núi Cấm đã ngốn mất hơn một nửa lượng vốn điều động của tập đoàn của các người"
Ngừng một lát, dường như ông ta cảm thấy đe dọa như vậy còn chưa đủ, cho nên còn bổ sung thêm: "Chẳng qua con gái cưng của tôi một lòng muốn kết hôn với thằng con trai của ông. Nếu không, tôi đã sớm đem AON nghiền nát dưới chân Vượng Phát từ lâu rồi".
Trịnh Văn Nhiên liếc mắt nhìn xuống khán đài, khi thấy tất cả khách mời đã bỏ chạy khỏi khách sạn thì lạnh nhạt nói: "Có bản lĩnh đó rồi hãy nói"
"Cứ thử bước ra khỏi lễ đường này xem".
Trần Đức Quân lạnh giọng, không biết lôi từ đâu ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng lên thái dương Trịnh Văn Nhiên.
Lần này, Trịnh Văn Nhiên mặt mày không đổi sắc, thái độ lạnh lùng giống hệt Trịnh Hạo Vũ, từ đầu đến cuối đều dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Trần Đức Quân nhìn thấy biểu tình của ông như vậy, đột nhiên chột dạ, cảm thấy có điều gì đó cực kỳ không ổn. Cho đến khi ông ta nhìn xuống dưới eo mình, liền phát hiện ra Trịnh Văn Nhiên cũng đã lẳng lặng đặt một khẩu súng giảm thanh ở đó từ bao giờ.
Cáo già đấu với mãnh hổ. Không hổ danh là huyền thoại một thời của giới kinh doanh. Quá mức cảnh giác!!!
Phía bên ngoài, Trịnh Hạo Vũ liếc mắt thấy cha mình và Trần Đức Quân chĩa súng vào nhau như vậy, liền cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Anh lãnh đạm mở miệng nói với đám vệ sĩ đúng một từ: "Lên".
Nhận lệnh đại ma vương, mấy người vệ sĩ được rèn luyện qua quân đội cùng Hạo Vũ nhiều năm, ngay lập tức cùng sếp xông lên, trong lòng ai nấy đều ngập tràn hào khí. Từ sau khi rời quân ngũ cho đến bây giờ, đã lâu rồi chưa được đánh một trận cho sảng khoái, hôm nay nhất định phải dần cho vệ sĩ của Trần Đức Quân sống không được, chết cũng không xong.
Trịnh Hạo Vũ sắc mặt lạnh như tảng băng dẫn đầu đoàn vệ sĩ, từng điệu bộ giơ chân nhấc tay đều cực kỳ đường hoàng khí phách, anh mười tám tuổi đã cùng Quách Cảnh Đức đoạt Nhất đẳng huyền đai Taekwondo, đến hôm nay người ta mới có dịp tận mắt trông thấy Huyền đai nhất đẳng Trịnh Hạo Vũ mỗi một quyền cước tung ra đều đẹp hoàn hảo như tranh vẽ, cũng vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, vệ sĩ đối phương còn chưa kịp giơ tay chống đỡ thì đã bị ăn đòn ngã xuống như ngả rạ.
Trần Đan Thanh nhân lúc mọi người đang náo loạn như vậy liền lập tức cầm điện thoại gọi cho sát thủ ra lệnh giết chết Vân San ngay tại sân bay, có điều có gọi bao nhiêu cuộc thì điện thoại của cô ta cũng đều không thể kết nối được bởi vì hội trường tổ chức lễ kết hôn này... không hề có sóng điện thoại.
"Chị dâu, định gọi cho ai vậy?". Trịnh Thiên Vỹ đứng tựa vào cánh gà, cầm bộ dụng cụ thiết bị phá sóng điện thoại trên tay lắc lắc, cười cười nhìn Trần Đan Thanh.
"Đ.M". Cô ta nghiến răng nghiến lợi chửi thề, vừa xách váy quay người định rời đi thì ấn đường đột nhiên đụng phải một họng súng cực kỳ lạnh lẽo:
"Muốn đi đâu?"
Mẹ của Trịnh Thiên Vỹ bàn tay cực kỳ nhỏ nhắn quý phái, nhưng khi cầm súng lại vô cùng mạnh mẽ cứng cỏi, trước đây bà từng cùng sát cánh bên Trịnh Văn Nhiên trong xã hội ngầm nhiều năm, phong ba sóng gió nào cũng đều đã được trải nghiệm. Tuy bình thường bà rất yêu thương Trần Đan Thanh, cũng cảm thấy chỉ có cô ta mới xứng đôi vừa lứa với Hạo Vũ, thế nhưng hôm nay cha con cô ta lại lật lọng muốn thâu tóm cả tập đoàn AON lẫn đứa con trai vàng ngọc "hoàn hảo hơn cả diễn viên Hollywood" của bà. Người làm mẹ như bà, nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn thấy thế cũng giơ chân đá đá người đàn ông mình đầy máu me nằm trong cánh gà lăn ra ngoài, miệng cười rất thản nhiên: "Nhị thiếu gia của tập đoàn Vượng Phát, mau dậy cứu chị gái đi kìa".
Nghe thấy Thiên Vỹ nói vậy, Đan Thanh mới giật mình nhìn rõ người đàn ông khắp mình nhầy nhụa máu me kia, phát hiện ra đó chính là em trai mình, cô ta càng hận đến mức hai hốc mắt đỏ lòm, gằn lên: "Chúng mày chờ đấy".
...
Phía bên ngoài, Trịnh Hạo Vũ cùng vệ sĩ hào khí ngút trời, chỉ mười phút sau đã hạ gục sạch sẽ vệ sĩ của Trần Đức Quân. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi quay lại nói với Trịnh Văn Nhiên: "Ba, chỗ này giao lại cho ba". Sau đó nhanh chóng bước qua rất nhiều vệ sĩ nằm la liệt dưới đất, chạy thẳng đến gara đỗ xe.
Đại ma vương lái xe như bay trên đường quốc lộ, thậm chí còn vượt đèn đỏ, đi trên vỉa hè, cả thành phố A hôm ấy được chứng kiến một cảnh đuổi bắt còn nháo hơn cả Fast & Furious.
Một người cảnh sát giao thông mới vào ngành, chưa biết đến chiếc xe Roll Royce huyền thoại mang biển ngũ quý 9 của nhân vật lừng lẫy nhất thành phố A cho nên dám cả gan vẫy xe anh tấp vào lề đường. Tất nhiên, Hạo Vũ chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến luật lệ giao thông vào thời điểm này, cho nên anh vẫn hiên ngang phóng như điên trên đường. Người cảnh sát kia thấy vậy cũng lấy xe rú còi đuổi theo anh, cảnh tượng rượt đuổi kinh điển không sao kể xiết.
Khi Trịnh Hạo Vũ vừa đến sân bay thì chiếc xe cảnh sát kia cũng đuổi kịp. Anh ta đứng chặn đường của đại ma vương, lôi xấp biên lai phạt ra, nói: "Vi phạm tốc độ giao thông, không chấp hành hiệu lệnh của cảnh sát, vượt đèn đỏ, đi sai làn...."
Vị cảnh sát chưa kịp nói hết câu, Hạo Vũ đã nhanh chóng ngắt lời: "Thu luôn xe đi". Sau đó, anh không thèm quan tâm tới nét mặt nghệt ra của viên cảnh sát, vội vàng chạy vào sảnh chờ sân bay.
Sân bay thành phố A...Một buổi sáng nhân duyên!!!
***
Lời tác giả: Cho dù sấm chớp mưa giông, ốm đau liệt giường thì vẫn bò dậy để viết truyện cho các đồng chí đọc. Kịch tính thì cũng kịch tính rồi, bất ngờ cũng bất ngờ rồi, đến cả đám cưới cũng bị hủy rồi. Bây giờ còn lăn tăn gì nữa mà không thả tim cho bạn Hổ điiiii. Heheeee
Bình luận truyện