Vòng Bảy Người

Chương 44



Trần Hạo nhìn Lâm Húc, như muốn từ trong mắt ông già gầy gò này nhìn thấy một tia giả dối, nhưng sự bình tình trong mắt ông ta tựa như tấm gương. Trần Hạo suy sụp ngồi xuống, anh nói: "Nhân số không phải mấu chốt. . . . . . .Vậy cái gì mới là mấu chốt đây?"

Lâm Húc uống một hớp nước nói: "Bản dập này mới là mấu chốt, nếu Hổ Tử bọn họ năm đó không gỡ xuống bản dập này có lẽ những chuyện về sau cũng sẽ không phát sinh."

Chu Quyết phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng hỏi: "Tại sao nói vậy?"

Lâm Húc nói: "Bởi vì bảy người sở dĩ như vậy, hoàn toàn bởi vì sau khi lấy bản dập kinh động ác linh, thức tỉnh bọn chúng nên mới có một loạt sự tình sau này, chủ nhân mộ kia cũng không phải ác linh, nàng chỉ muốn thoát khỏi hết thảy việc này thôi, không khác gì chúng ta. Tác dụng của đồ án trên bản dập này là kết nối với nghi lễ của Tương tộc một lần nữa, người Tương tộc đối với tử vong có nỗi sợ hãi rất lớn, mà đồng thời bọn họ lại phảng phất như có thể khống chế tử vong, nhưng cuối cùng cát bụi vẫn phải trở về với cát bụi, sinh linh có sống lại đi nữa kỳ thật khát vọng nhất chính là bình thản mà giải thoát. Cho nên nghi lễ cuối cùng của Tương tộc chính là Trấn Hồn, khiến cho những linh hồn bởi vì pháp thuật mà không cách nào nghỉ ngơi này nhận được sự an bình chân chính. Do đó ác quỷ này không cách nào trực tiếp sinh ra uy hiếp với các người, chỉ có thể thông qua môi giới khác, tỷ như ảo giác. . . . . ."

Phùng Lão Cửu bưng trán nói: "Nói cách khác ác quỷ tôi nhìn thấy trong ký túc xá kỳ thật là ảo giác?"

Lâm Húc thở dài nói: "Trong thật có giả, trong giả cũng có thật, quỷ hồn này đúng là có thật. Bọn chúng tồn tại trong bản dập kia, rồi lại không cách nào thoát khỏi bản dập này."

Lâm Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: "Sau khi đã viết xong câu chuyện, ta tìm được bạn bè làm việc ở xưởng in ấn, mời hắn làm riêng cho ta một quyển sách, trong đó ta đem tóc Thúy Nương trộn lẫn trong dây đóng sách, đó cũng là ước nguyện cuối cùng của nàng. . . . . . "

Chu Quyết hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của cô gái tóc dài nọ, tóc này phảng phất như kẻ dẫn dắt cậu đi tới đó, hiện tại xem ra có lẽ đây là Thúy Nương, không, có lẽ là chấp niệm của chủ mộ và Thúy Nương gộp lại, bọn họ đều muốn được giải thoát, so với những người còn sống kia càng thêm khát vọng giải thoát chân chính. Vậy Trần Như Lan có như vậy không? Ba người phụ nữ cùng sự tình này dây dưa nan giải như những sợi tóc quấn quít không rõ.

Khỉ Còi nhíu mày hỏi: "Lâm đại gia, chúng tôi hiện tại phải làm sao bây giờ? Quỷ hồn này có cách nào thoát khỏi không?"

Lâm Húc cười khổ nói: "Thoát khỏi? Ta đây cả đời chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng kia, những người đó, những chuyện này từng đêm đều xuất hiện trong mộng của ta, muốn nói thoát khỏi có lẽ chủ nhân trong mộ phần công chúa nọ càng muốn thoát khỏi hơn."

Chu Quyết hiếu kỳ hỏi han: "Vậy nàng, chủ mộ kia rốt cuộc là ai?"

Lâm Húc ngẩng đầu, ông cau mày cực kỳ bi ai nhìn Chu Quyết nói: "Một nữ nhân đáng thương. . . . . . .Một cô gái vốn có thể sống tự do tự tại, mà bây giờ nàng chỉ muốn giải thoát thôi. . . . . . .Chỉ một tâm nguyện đơn giản như vậy cũng làm không được. . . . . ."

Trần Hạo nói: "Tại sao nói thế?"

Lâm Húc nói: "Người phụ nữ kia cũng là một người đáng thương, nàng được thu xếp trong phần mộ kia, kỳ thật bản thân chính là một sự hành hạ trọn đời không được siêu sinh, cùng con quỷ kia giống nhau. . . . . . Nàng vẫn luôn ở trong phần mộ, hy vọng có thể thật sự được giải thoát."

Diệp Vỹ chen ngang nói: "Đích xác như thế, đãi ngộ như vậy căn bản không phải hoàng thân quốc thích gì, sự tình này chính là một loại hành hạ trọn đời, tới cùng ai mà xui xẻo vậy chứ?"

Lâm Húc nói: "Địa khí của nơi đó kỳ thật căn bản không thích hợp mai táng nữ giới. Có thể nói nếu gia tộc nào đem nữ nhân nhà mình chôn ở đó, vậy đời sau của người nhà nọ khẳng định nhiều thị phi, thậm chí không quá ba đời sẽ cửa nát nhà tan, toàn tộc đều diệt, hoàn toàn chính là một tử cục. Mặt khác trong mộ phần công chúa kia tìm được niên hiệu của Nam triều Thái Thủy, đó là niên hiệu của Nam triều Tống Minh Đế, theo ta thấy nữ giới mai táng trong cổ mộ này nhất định có quan hệ nào đó với Lưu Úc kia. Vị hoàng đế này kỳ thật cũng là phát động chính biến mới có được ngôi vị hoàng đế, ngay từ đầu cũng xem như cần chính yêu dân, đáng tiếc sau lại vô cùng hoang đường, cuối cùng dẫn đến họa diệt quốc."

Trần Hạo nói: "Đã như vậy, người phụ nữ kia khẳng định không phải trực hệ của Nam Trần Lưu Thị, thậm chí thị tộc cũng không, bởi nàng cùng vương tộc Lưu Thị không có quan hệ huyết thống. Nếu là như vậy tôi có thể lớn gan đoán, tác dụng của nàng kỳ thật chính là dùng bản thân để áp chế ác quỷ trong bản dập. Chí ít nàng khẳng định có quan hệ rất sâu xa với Tương tộc."

Lâm Húc đồng ý gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, bất quá nữ nhân kia có thể được phong làm công chúa khẳng định cũng có đạo lý của nàng, nhưng rồi lại bị đóng cọc tại loại mộ địa phong thủy kia, thành khán thủ của bảy hồn phách nọ. Việc này. . . . . .Ta cũng trăm điều không giải thích được."

Diệp Vỹ cười nói: "Vòng bảy người, vòng vòng móc giữ lẫn nhau, có lẽ đây là hàm nghĩa của tiểu thuyết ngài viết nhỉ."

Lâm Húc nói: "Đúng vậy, hàm nghĩa của vòng bảy người kỳ thật cũng không phải nhân số, mà lạ sự tình bảy khối bản dập dẫn dắt ra đều là một vòng tiếp nối một vòng, trong đó một mắc xích sai lầm, thì những thứ khác cho dù có thể tiếp tục cũng không cách nào thành công. Chúng tôi lúc đầu vẫn tưởng rằng đã tháo gỡ được bí ẩn, nhưng phát hiện kỳ thật chúng tôi vẫn như cũ đang đi vòng vèo, một vòng nọ chúng tôi thủy chung không cách nào tháo gỡ."

Trần Hạo cau mày nói: "Nói cách khác đầu mối trên đầu chúng ta đây nhìn như đã vô cùng phong phú vẫn như cũ vô cùng thiếu thốn, chỉ cần trong chúng ta sai một mắc xích, vậy sẽ thất bại."

Lâm Húc không trả lời, dùng trầm mặc trả lời vấn đề của Trần Hạo. Điều này làm cho nội tâm mọi người lại bị một tảng đá lớn đè nặng.

Tam Béo chưa từ bỏ ý định nói: "Không phải đâu, đại gia ngài không phải còn sống sao? Ngài làm thế nào được? Ngài hẳn đã thành công nha?"

Lâm Húc cúi đầu, nhưng tay ông bắt đầu có chút run rẩy, ông chậm rãi nói: "Không, ta đã thất bại, bản thân ta cũng không ta hiện tại rốt cuộc là còn sống hay đã chết, kỳ thật sau khi tiến vào mộ Quách Phác chúng ta đã phát hiện hình như đã phạm sai lầm ở chỗ nào đó, Thúy Nương và Lưu Phi cuối cùng cũng. . . . . . .Cho nên ta mới viết quyển sách Vòng Bảy Người này. Ít nhất ta phải hoàn thành hứa hẹn với Thúy Nương, lý do ta sống tiếp chính là để ghi nhớ lại sự tình này, để cho người có duyên chân chính giải quyết số mệnh đã giằng co vài thế hệ kia. Đó cũng là một nguyên nhân khác mà ta đặt tên như vậy cho tiểu thuyết, có lẽ có chút ích kỷ, nhưng ta thật tình hy vọng bí ẩn liên hoàn bảy người này dẫn ra một ngày nào đó có thể tháo gỡ."

Bấy giờ Trần Hạo mở miệng nói: "Chúng tôi đã điều tra tất cả tin tức có thể lấy được, phát hiện mộ phần công chúa là về sau mới tạo ra để hấp dẫn địa khí của mộ Quách Phác, hình thành song sinh mộ, bí thuật như vậy là một loại thiết kế đem Âm Dương Ngũ Hành học phát huy đến mức tận cùng, chỉ có đồng thời tiến vào mới có thể không đến mức chạm phải cơ quan bên trong."

Lâm Húc trầm tư nói: "Thì ra là thế. . . . . . .Nhưng ta chỉ đi qua mộ Quách Phác, về phần mộ công chúa cũng chỉ từ miệng đám người Thúy Nương biết được, hơn nữa bọn họ đều tỏ vẻ đối với việc này có điều che giấu, thậm chí đến cuối cùng vẫn như cũ để cho ta rất nhiều bí ẩn."

Trần Hạo lại nói ra một chỗ vướng mắc khác, anh nói: "Còn một vấn đề mấu chốt chính là làm thế nào hoàn thành nghi thức Trấn Hồn cuối cùng, có phải chỉ cần chúng ta hoàn thành nghi thức, cái gọi là u linh này có thể nghỉ ngơi hay không? Vẫn có những điều kiện tiền đề khác phải làm, về phần ác quỷ không cách nào trực tiếp thương tổn chúng ta mà ngài nói, điểm này ta cũng đã phát hiện, chỉ có mỗi lần chúng ta tới thời khắc mấu chốt huyết khí này mới có thể bốc lên càng nhiều, nhưng chúng nó lại thủy chung chưa từng chân chính tiếp xúc với chúng tôi."

Lâm Húc ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, ông nói: "Cậu. . . . . . Chính là con cháu của Khất Nhi?"

Trần Hạo gật đầu nói phải, Lâm Húc lại nhìn anh từ đầu đến cuối một lần nữa, nặng nề gật đầu nói: "Phải, Thúy Nương sau khi tiến vào mộ Quách Phác chính là để hoàn thành nghi thức cuối cùng. Nhưng nghi thức lại thất bại. Vốn ta cũng không hiểu được, nhưng nếu các cậu nói song sinh mộ ta liền hiểu ra. Nguyên nhân chính là chúng ta không đồng thời tiến vào, cho rằng chỉ cần đến mộ Quách Phác thì có thể được cứu. . . . . .Mà nơi đó ta nhớ rõ ràng nhất chính là một vách tường đồng thật lớn, ở giữa cũng có bảy hốc lõm cổ quái, ta nghĩ đây có lẽ chính là chỗ đồng dạng để đặt bản dập giống trong mộ phần công chúa."

Khỉ Còi lúc này nhịn không được chen ngang nói: "Nhưng phải làm thế nào mới có thể đồng thời tiến vào chứ?"

Tất cả mọi người không nhắc lại, Chu Quyết sắc mặt khó coi nói: "Xem ra. . . . . . chúng ta chỉ có thể phân hai nhóm tiến vào. . . . . ."

Tam Béo lập tức nhảy dựng lên, hắn kích động nói: "Cái gì? Tách ra? Không được!"

Khỉ Còi vội vàng nói: "Đúng vậy, nếu tách ra nói không chừng chúng ta sẽ không có cách nào chiếu ứng cho nhau, dù sao cũng là hai địa phương."

Tam Béo nhìn thoáng qua Khỉ Còi, nói tiếp: "Hai địa phương, làm thế nào đồng bộ? Hơn nữa chúng ta hiện tại làm sao tin được lời ông ta nói, hơn nữa ông ta đã thất bại! Kéo theo chúng ta cũng chết luôn thì sao?"

Chu Quyết có chút nghe không vô, cậu đứng lên nói: "Vậy mày muốn làm sao đây? Mày có biện pháp gì tốt hơn mày nói ra xem!"

Tam Béo ấm ức nói: "Tao chỉ không muốn chúng ta mơ hồ bị người nắm mũi dắt đi, chúng ta giống như con ruồi không đầu xoay quanh ở Nam Kinh, kiếm cả nửa ngày cái gì cũng chưa kiếm được, trái lại đã chết nhiều người như vậy. Lão tử cũng không muốn thành người kế tiếp!"

Phùng Lão Cửu nhìn Tam Béo nói: "Nhưng ông ấy là người duy nhất còn sống, chúng ta không tin ông ấy còn có thể thế nào?"

Tam Béo nhất thời nghẹn giọng, nhưng hắn rất nhanh lại nói: "Mày đã nói thế, vậy tao lựa chọn cùng ông già này một tổ, tao muốn đi mộ Quách Phác, chí ít ông ta là người duy nhất còn sống, cái mộ công chúa chó má gì kia lão tử không đi."

Khỉ Còi muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng không nói ra, Chu Quyết nhìn vẻ mặt mọi người, lúc này cậu cũng không cách nào tỏ thái độ nữa, cậu cũng đang tranh đấu.

Phùng Lão Cửu nhìn mặt mọi người, cười lạnh một tiếng, ra vẻ dễ dàng nói: "Tôi trái lại có thể đi mộ phần công chúa, dù sao tôi cũng từng đi rồi."

Tam Béo bị hắn nói vậy, tựa như xuống đài không được. Hắn khó xử nói: "Đây không phải phương pháp giải quyết duy nhất, còn cách mà. Chúng ta tính toán lại một chút đi."

Chu Quyết nhìn Tam Béo nói như thế, cũng tiếp lời: "Chúng ta cứ ngẫm lại đi. Có lẽ còn những cách khác."

Lúc này Diệp Vỹ lại cười ha ha nói: "Nói tới cùng mấy người các cậu cũng không chịu từ bỏ phương hướng có hy vọng lớn hơn một chút kia, tại sao không kéo mặt xuống mà nói đại lời thật chứ? Các người đây vừa buồn cười lại vừa đáng thương."

Khỉ Còi cổ đỏ rần nói: "Nếu siêu nhiên vậy, ngươi đi mộ phần công chúa là được, ngươi không phải rất trâu sao?"

Diệp Vỹ mang trên mặt ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng âm trầm nói: "Cậu đi nơi nào, tôi liền đi nơi đó? Thế nào?"

Khỉ Còi phảng phất như bị nói trúng tim đen có chút khó chịu, hắn không cách nào tiếp tục nói nữa, bởi vì đích xác trong lòng hắn cũng không hy vọng vứt bỏ một cửa sống còn lớn hơn. Ai mà không muốn sống sót chứ?

Lâm Húc nặng nề thở dài, ông thu hồi chén nói: "Chờ các cậu nghĩ xong thì tới tìm tôi. Tôi đây đem xương cốt sống tới ngày nay rồi thì sao cũng được, các cậu còn trẻ cứ ngẫm lại đi. . . . . "

Những lời này của ông ta xem như đã giảm bớt cho phần cảm giác tội lỗi trong lòng mọi người một ít áp lực, Tam Béo đặt mông ngồi trên quan tài, hắn vẻ mặt khóc tang nói: "Đúng vậy, chúng ta rõ ràng không nên gặp loại sự tình này, hiện tại cư nhiên phải đến loại địa phương quỷ quái. . . . . ."

Diệp Vỹ tiếp tục vuốt hắc miêu nói: "Nếu đã đến bước này rồi, có quay đầu lại thì cũng ích lợi gì? Hay là các cậu cũng muốn dẫm vào vết xe đổ của nhóm người Trần Như Lan bọn họ?" Nói xong gã ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trần Hạo, anh vẫn như cũ không phát biểu ý kiến, chẳng qua sắc mặt tái nhợt dọa người, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Vỹ, rất nhanh liền dời mắt đi, phảng phất như những lời gã nói đã không còn ảnh hưởng gì đến anh nữa. Chẳng qua khi anh nhìn Chu Quyết, thần sắc của Chu Quyết lại làm cho anh có chút không yên lòng, Trần Hạo biết bọn họ đã đến cực hạn, hoặc nói tất cả mọi người bọn họ đã đến cực hạn, chỉ là hiện tại ủng hộ duy nhất của bọn họ chỉ có những đầu mối vẫn mập mờ không rõ này thôi.

Chu Quyết bất đắc dĩ ngồi xuống, cậu vô lực nói: "Thế này đi, chúng ta rút thăm nhé, ông trời sẽ quyết định."

Ngay khi cậu nói xong, ngoài phòng chẳng biết tại sao, cư nhiên truyền đến tiếng khóc la, thanh âm này nghe như có người đang khóc tang, Khỉ Còi nói: "Không phải lại bắt đầu nữa chứ. . . . . . "

Chu Quyết hỏi: "Bắt đầu cái gì?"

Khỉ Còi nói: "Thôn kia chẳng phải muốn chuẩn bị tang lễ giả sao? Sẽ không. . . . . ."

Khỉ Còi còn chưa nói dứt lời, ngoài phòng lại tiếng khóc la và chiêng trống lại càng ngày càng rõ ràng. Ngoài cửa vẫn một mảnh tối tăm mờ mịt, dưới tình huống không có đèn đường, chỉ có tiếng khóc tang cực kỳ thê lương nọ vốn càng gần, nhưng không hề nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Trán Chu Quyết bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cười khan nói: "Khóc đúng là. . . . . . .Như người chết thật."

Dần dần phương xa màu xám nọ ánh ra vài điểm trắng, hoảng hoảng hốt hốt hướng tới gần cửa hàng quan tài. Thanh âm cũng càng ngày càng vang, tiếp theo một mặt người đầy mặt nếp nhăn như mặt nạ sáp lộ ra trước cửa, mọi người bị dọa sợ, nhìn kỹ lại liền phát hiện chỉ là một ông già bình thường, so với Lâm Húc trẻ tuổi hơn một tí, chờ sau khi ông ta tiến vào, một nhóm người lần lần lượt lượt theo vào, những người này không ngoại lệ đều khoác trang phục vải đay để tang.

Ông ta nhìn thấy đám người Chu Quyết đầu tiên là sửng sốt, không đợi ông ta kịp phản ứng, Lâm Húc lại từ trong phòng đi ra, ông chỉ vào quan tài bên cạnh nói: "Cái này."

Ông già nói: "Nơi này sao lại có người ngoài?"

Lâm Húc nói: "Bọn họ không phải người ngoài, là tới tìm tôi." Nói xong ông quay đầu lại giải thích với Trần Hạo: "Bây giờ là giờ phải đến từ đường tế tự, các cậu tránh đi một chút. Hoặc trực tiếp đi cùng tôi, tới đó rồi các cậu tiếp tục quyết định cũng được."

Ông già có hơi băn khoăn, nhưng có vẻ như lời Lâm Húc nói rất có phân lượng với bọn họ, nói xong không ai đưa ra dị nghị gì.

Trần Hạo nhìn Chu Quyết, Chu Quyết gật đầu, những người khác cũng không phản đối. Bọn họ yên lặng đeo hành lý chuẩn bị đi theo Lâm Húc bọn họ cùng đi "Đưa tang" một chuyến.

Ông già đưa cho Lâm Húc một bộ áo choàng đay trắng nói: "Ông anh, bắt đầu thôi."

Lâm Húc tùy tiện khoác áo ông già đưa tới, từ trên tấm ngăn bên cạnh cầm một cờ lê hình dạng cổ quái, sau đó nói với ông già: "Khởi quan."

Mấy người đàn ông trung niên hợp lực nâng quan tài lên, những nữ nhân này lại bắt đầu rướn cổ khóc, cẩn thận nghe mới phát hiện kỳ thật bọn họ đang xướng một bài hát rất cổ quái, dùng phương ngôn của địa phương, thoạt nghe cùng tiếng khóc tang chẳng khác là mấy, nhưng thanh âm quả thật có tiết tấu và nhịp điệu. Bất quá bị bọn họ xướng thật sự khó lọt tai.

Lâm Húc dẫn đầu phía trước, ông già kia thì đi bên cạnh quan tài, phụ trách che chở quan tài không cho nó lay động. Còn đám nữ nhân một bên khóc một bên tung tiền giấy. Đi theo nữ nhân còn có hai nam nhân, bọn họ một người gõ chiêng một người thổi kèn xô-na. Hợp cùng tiếng khóc xướng của nữ nhân thỉnh thoảng lại đánh tiết tấu. Chu Quyết phát hiện đại lễ tế tự mang tính toàn thôn này cư nhiên chỉ có vài người tham gia thế này, còn những thôn dân khác lại không hề xuất hiện.

Đám người Chu Quyết đi theo sau cùng, có vẻ cực kỳ không ăn nhập. Bởi vì tranh chấp trước đó, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, mỗi người đều tự hỏi vấn đề trong lòng mình, thỉnh thoảng sẽ nhìn xem người khác, phát hiện người khác cũng là vẻ mặt đầy tâm sự, nội tâm sẽ càng thêm bất an lo âu.

Bọn họ ra khỏi hẻm nhỏ, lúc này cửa ngõ cả thôn đều đóng chặt, chỉ là ở cửa chất đầy vòng hoa và đồ cúng, đều là bánh bao và đậu hũ thuần một màu trắng, cũng không làm đội ngũ đưa tang dừng lại. Chẳng qua Lâm Húc từ trong túi tiền móc ra cái bát sứ, hướng xuống đất hung hăng đập bể, tiếp theo ông già liền hướng trong thôn hô: "Lạc địa khai hoa, trường mệnh bách tuế a."

Trong thôn vẫn an tĩnh như đã chết, mà đội ngũ đưa tang lại cũng vẫn tiếp tục đi tới.

Bọn họ đi rất chậm, trên đường còn có thể nghỉ ngơi một chút, một là quan tài rất nặng. Hai là những người đó cũng không còn trẻ. Lúc này các nữ nhân cũng hô đến miệng khô lưỡi khô, các cô thay phiên uống trà, trong đó một nữ nhân tuổi khá lớn đối với sự có mặt của Chu Quyết bọn họ vô cùng hiếu kỳ, cô ta hỏi: "Các cậu sao lại ở đây?"

Chu Quyết cũng không biết nên nói thế nào, nữ nhân thấy cậu muốn nói lại thôi, liền càng thêm hiếu kỳ, cô ta nói: "Còn giả bộ thần bí gì chứ, đừng cho là tôi không biết, có phải tới đây dò xét phong tục tập quán dân tộc gì không? Lúc đầu cũng có người từng đến. Đối với việc phong tục của thôn này cảm thấy hứng thú, bất quá thôn chúng ta từ rất lâu trước kia đã bắt đầu làm như vậy. Biết nguyên do thế hệ trước hiện tại cũng chỉ còn lại có Lâm đại gia và bác Vương."

Chu Quyết thấy nữ nhân này hình như đặc biệt muốn khoe khoang với mình một phen, nghĩ thầm nói không chừng có thể hỏi, cậu hỏi: "Vậy ý tứ của ca từ này cô có hiểu không?"

Nữ nhân nói: "Ai u, ca từ cậu nói chúng tôi từ thế hệ trước đã niệm, nhưng ý tứ gì quả thật không hiểu. Hình như nói về một cô gái đã chết muốn về nhà, nhưng núi sông cách trở, vẫn không cách nào về nhà. Cho nên dọc theo đường đi liền xướng như vậy, cũng không biết cuối cùng có trở về được không. Mặc dù không biết ý tứ gì, bất quá bây giờ người có thể xướng cũng không nhiều, tôi cũng là nhờ được bà cụ ở nhà truyền miệng cho, mỗi lần đi một đám tang có thể kiếm không ít tiền, người trong thôn khách khí với tôi lắm đó."

Chu Quyết vừa nghe, chung quy cảm thấy ca từ này cùng nữ quỷ trong mộ phần công chúa nói không chừng có liên hệ khó hiểu nào đó. Trong đầu Chu Quyết không ngừng hiện ra một bóng dáng nữ tử mơ hồ, nàng giống như một luồng khói khó có thể nắm bắt, loáng thoáng hiện lên phía sau mọi người, rồi lại mơ hồ suy yếu.

Chu Quyết hỏi: "Vậy các cô tại sao phải duy trì phong tục này mãi thế?"

Nữ nhân nói: "Việc này sao. . . . . nghe người già nói nguyên lai dưới nơi này còn có một tòa thành đá, con người ở đây sau khi chết sẽ vào trong tòa thành đá tiếp tục sống, có đôi khi còn có thể cùng người trong nhà ở dương gian gặp mặt, sau lại bị triều đình biết được, những người ban đầu đã chết kia lại bị giết lần nữa, mà tòa thành đá cũng không còn. Tiếp đó nơi này của chúng tôi bắt đầu gặp nạn ôn dịch, rất nhiều trùng xuất hiện, hàng năm đều phải chết hơn chục người, mắt thấy sắp không xong rồi. Đây dù sao cũng là lão tổ tông của chúng tôi, vẫn không đành lòng nhìn chúng tôi cứ thế chết hết, liền báo mộng nói nhất định hằng năm phải vào lúc này đưa tang một lần, thoạt tiên tạo trên tòa thành đá kia từ đường đó của chúng tôi. Dù sao hàng năm đều làm vậy, tôi cũng làm theo, quả thật sau đó liền bình yên không ít."

Nữ nhân nói hết lời thì tiếp tục xướng, đổi lại một nữ nhân khác uống trà nghỉ ngơi, bất quá cô này và nữ nhân kia trái ngược, đối với mấy người Chu Quyết không chút hảo cảm, ngược lại cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người Chu Quyết, lúc uống trà cũng tránh rất xa.

Lúc này cư nhiên bắt đầu đổ một trận mưa nhỏ, thế mưa không lớn, nhưng vô cùng dày, chưa đến một lát trên người mọi người đều ướt cả. Ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ. Mọi người lấy đèn pin ra, cơn mưa được chiếu sáng giống như một dải sợi tơ màu trắng liên miên không dứt.

Lâm Húc lại thét to một tiếng, xem chừng phải chạy đi rồi.

Nữ nhân không nói lời nào kia cuống cuồng uống cạn trà, tiếp tục rướn cổ hô, bọn họ đi so với trước đó còn nhanh hơn. Rất nhanh đã tới cánh rừng hoang kia. Ngay khi bọn họ sắp đi vào cánh rừng, đột nhiên có con mèo rừng từ bên trong chạy ra, đứng trước mặt mọi người. Ông già gọi là bác Vương kia nói: "Trời mưa gặp mèo rừng, đây là điềm xấu. . . . . . .Ông anh xem. . . . . . "

Lâm Húc đưa tay bảo đội ngũ dừng lại, con mèo rừng nọ cũng không kêu không chạy, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm quan tài nọ.

Chu Quyết phát hiện con hắc miêu trong balô Diệp Vỹ có vẻ như cũng có động tĩnh, chẳng qua bị Diệp Vỹ gắt gao kẹp lại ra không được thôi.

Lâm Húc nói: "Các người mở quan tài nhìn xem."

Bác Vương nói: "Nửa đường khai quan không phải điềm tốt."

Lâm Húc nói: "Không sao, chỗ này của tôi có vài sợi dây đỏ, mọi người đeo vào, hiện tại không phải buổi trưa, nhìn một chút cũng không hề gì."

Bác Vương để thôn dân buông quan tài, quan tài cũng không đóng đinh, hai nam nhân dùng sức đẩy quan tài liền mở ra. Trong quan tài đặt chăn bông bằng lụa đỏ thẫm và gối thọ, còn có một cây lược và một mặt gương hướng xuống, ngoại ra không còn gì khác. Bác Vương thả lỏng nói: "Không có việc gì. . . . . Đều bình thường cả, đuổi con mèo hoang kia rồi lên đường nhanh."

Lâm Húc dùng nhánh cây đuổi mèo rừng đi, mèo rừng giống như u linh thoáng cái lại lủi đi, trong lòng mọi người mặc dù cũng không vững bụng, nhưng cũng không dám nhiều lời, vội vàng cột chắc quan tài rồi tiếp tục đi, bởi vì vào cánh rừng, mưa ban đầu cơ bản đều bị lá cây chặn lại, nhưng hơi nước lại ở bốn phía hình thành một loại sương trắng. Thình lình từ sâu bên trong cánh rừng truyền đến thanh âm của lục lạc, vô cùng nhỏ, cơ hồ nghe không ra. Trần Hạo bắt lấy cánh tay Chu Quyết nói: "Cẩn thận một chút."

Chu Quyết gật đầu, bọn họ không đi cuối cùng nữa mà đến bên cạnh quan tài.

Ngay khi bọn họ sắp đến được từ đường, nữ nhân không nói lời nào trong đó đột ngột chỉ vào cổ họng mình, thanh âm như bị máy cắt kim loại cắt đứt nói: "Đại gia. . . . . .Tôi, tôi xướng không ra nữa. . . . . ."

Lâm Húc bảo nàng há miệng, ông nói có chút đỏ phỏng chừng là trời mưa bị nhiễm lạnh. Lý tẩu tử cô đừng hát nữa. Chờ chúng ta trở về vẫn phân tiền cho cô.

Nữ nhân hình như rất thống khổ, nàng gật đầu rồi ngoan ngoãn theo sát hai nam nhân khua chiêng gõ trống nọ. Mà nữ nhân nhiều chuyện kia cũng không dám xướng nữa, Lâm Húc cũng không miễn cưỡng bọn họ, đội ngũ này tựa như tắt tiếng. Mọi người đi trong cánh rừng hoang, thanh âm lục lạc lúc ẩn lúc hiện, Chu Quyết cảm thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào bọn họ, cậu vội vàng nhìn quét qua phảng phất như cũng có thể nhìn thấy sâu bên trong cánh rừng có bóng người nào đó đang rục rịch.

Nhưng cậu không lên tiếng, chỉ yên lặng theo sát đội ngũ, mọi người càng đi càng bất an, dường như quan tài cũng càng ngày càng nặng nề, mấy nam nhân nâng quan tài đều không ngừng thở dốc, phảng phất như quan tài nọ làm bằng sắt đá vậy.

Nhưng vào lúc này Khỉ Còi chợt dừng bước, hắn đưa tay chỉ vào phía dưới quan tài nói: "Các cậu, nhìn xem dưới quan tài sao lại nhỏ máu?"

Hắn vừa dứt lời, quan tài bắt đầu kịch liệt lay động, người nâng quan tài sợ đến vội vàng vứt quan tài xuống chạy trở về. Hai nữ nhân thì khóc lóc ôm lấy nhau thành một đoàn. Lâm Húc mở to hai mắt, ông ta một bước dài vọt tới hướng ván quan tài vỗ mạnh, quan tài nọ quả thật không còn lay động nữa.

Bác Vương sợ hãi vội vàng hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lâm Húc nói: "Có thể đã kinh động linh hồn rồi, nhớ kỹ vài năm trước không phải chúng ta cũng từng gặp việc này sao?"

Bác Vương nói: "Chứ không phải có liên quan đến mấy người trẻ tuổi kia sao?"

Lâm Húc không trả lời, ông chỉ vào mấy người Tam Béo nói: "Các cậu giúp tôi mở quan tài ra nhìn lại xem."

Tam Béo chỉ vào chính mình nói: "Tôi?"

Lâm Húc không cho là đúng nói: "Cậu tướng tá lớn nhất, không phải cậu chẳng lẽ là đứa nhỏ con bên cạnh?"

Nói xong lời này, Tam Béo không nhảy dựng lên, nhưng Khỉ Còi lại thoáng cái nổi xung. Hắn xắn tay áo chỉ vào quan tài nói: "Nâng bên kia?"

Lâm Húc nói: "Đem cả nắp quan tài xốc lên, ta phải nhìn xem bên trong tới cùng xảy ra chuyện gì."

Khỉ Còi ra hiệu cho Chu Quyết, hai người cùng nhau lật cả nắp quan tài lên, trong quan tài nọ vẫn là những đồ vật kia. Nhưng Tam Béo lại chỉ vào quan tài hô: "Á!"

Trên quan tài cư nhiên kết đầy thứ gì đó màu xám trắng như đá tảng, nhìn kỹ lại, mấy thứ này hình như là xương trắng.

Chu Quyết và Khỉ Còi lập tức ném nắp quan tài xuống, bọn họ giật mình nhìn nắp quan tài, bên trong nắp quan tài màu nâu đỏ kết rất nhiều xương trắng. Chúng nó bị gắt gao hút bên trong sườn nắp quan tài, mà vết máu nọ là do chất lỏng trong xương trắng tiết ra. . . .

Chu Quyết chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cậu chán ghét hỏi: "Thế này là sao, sao lại buồn nôn như vậy. . . . . "

Nhưng lúc này Lâm Húc và bác Vương cũng đã bị dọa đến nói không nên lời, sắc mặt Lâm Húc tràn đầy mồ hôi lạnh, mà bác Vương cũng run rẩy thành một đoàn, ông chỉ vào nắp quan tài nói: "Đây, đây chẳng phải là. . . . . . "

Lâm Húc nói: "Đúng vậy, năm đó khi chúng ta tu kiến từ đường, ở sân sau từng phát hiện mấy thứ này."

Bác Vương vẫn không nhịn được nói: "Xong. . . . Lại nữa rồi. . . . . Thứ kia lại xuất hiện nữa rồi. . . . . ."

Ông ta vừa dứt lời chợt nghe thấy từ nơi vốn là từ đường truyền đến thanh âm khua chiêng gõ trống quen thuộc, ca từ tang ma quỷ dị nọ truyền ra từ sâu bên trong cánh rừng, hai nữ nhân kia nghe được tiếng ca oa một tiếng, sợ đến ngồi bệt dưới đất, còn bác Vương túm Lâm Húc hô: "Thứ kia xuất hiện nữa rồi, mau, chạy mau! Quỷ táng lại bắt đầu rồi!"

Thế nhưng Lâm Húc lại không hề động, bác Vương thấy thế dứt khoát bỏ tay Lâm Húc, quay đầu chạy, hai nữ nhân thấy ông ta chạy cũng lảo đảo theo sát phía sau cùng nhau chạy, Chu Quyết không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu lại phát hiện đôi mắt Lâm Húc nhìn chòng chọc sâu bên trong khu rừng kia, trong miệng yên lặng thì thầm gì đó, cậu chỉ nghe rõ ràng một câu: Rốt cuộc lại đến rồi. . . . . . .

Chu Quyết hỏi làm sao vậy, Lâm Húc cũng không nói gì, cởi áo tang trắng trên người, vứt cờ lê trong tay xuống, hướng sâu bên trong cánh rừng vụt chạy như điên. Mọi người thoáng chốc sững sờ, mãi đến khi Trần Hạo cũng chạy theo vào, mới cũng nhấc chân chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện