Vòng Bảy Người

Chương 48



4:20 Âm dương đạo.

Trần Hạo lim dim mắt nhìn thi thể giăng khắp nơi này, anh lắc đầu nói: "Không, đây không phải là thi thể, đây là cây."

Tam Béo lấy tay dựng một cái mái che nắng nói: "Làm sao có thể được? Cây gì mà như vậy?"

Diệp Vỹ buông tay nói: "Cây Hoàng Tuyền. . . . . ."

Trần Hạo kiểm tra xong hành lý, anh nói: "Đúng vậy, năm đó trong truyền thuyết thần thoại, trong Trảm Mộc Đoạn Thiên Đạo từng nói rằng sử dụng bậc thang gỗ, có thể thông suốt thiên giới, rồi sau đó Thiên Đế hạ lệnh chặt đứt tất cả thần mộc, chặt đứt liên hệ giữa người phàm và thượng thiên. Nhưng thông đạo của địa phủ lại không bị chém đứt, mà thi mộc chính là bậc thang hướng đến địa phủ, do đó nó được gọi là cây Hoàng Tuyền. Nói chung chỉ có ở khí hậu cận nhiệt đới gió mùa ẩm ướt của châu Á mới có thể sinh trưởng, bởi vì nó cần rất nhiều hơi nước, nhu cầu lượng chất dinh dưỡng cực lớn, chỉ sinh trưởng ở nơi có lượng lớn thi thể thối rữa tồn tại. Cảnh nội phía tây Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam) nghe nói còn có người từng nhìn thấy loại cây hi hữu này."

Trần Hạo nhìn Chu Quyết nói: "Thanh âm này chính là những cây bắt đầu nảy mầm này phát ra, chính giữa trống rỗng. Đây là thủy môn hóa mộc môn."

Dần dần thế mưa càng ngày càng nhỏ, mà giữa tiếng khóc la khủng bố nọ, cây Hoàng Tuyền dần dần sản sinh biến hóa quỷ dị, nó bắt đầu bành trướng, giống như được nạp khí, từng khối màu xám trắng phủ kín toàn bộ thạch bích.

Khỉ Còi nói: "Con mẹ nó thật buồn nôn, quả thực giống như là một khối bệnh vảy nến lớn."

Lão Cửu nói: "Như vậy căn bản cũng bò không lên được, chúng ta khẳng định sẽ ngã chết."

Diệp Vỹ nhìn những khối thi thể này, ánh mắt hưng phấn nói: "Bắt đầu rồi."

Gã vừa dứt lời, giữa những khối đá bành trướng kia cư nhiên chậm rãi lộ ra rất nhiều dây leo màu xanh tím, tốc độ dây leo lên dốc cực nhanh quả thực làm cho người ta tán thưởng không thôi, mà đồng thời theo dây leo sinh trưởng, đầu cành cũng nở ra một đám nụ hoa, toàn bộ bên trái đều là màu trắng, mà bên phải còn lại là hoa màu đen. Giống như một vách tường hoa thật lớn do hai hàng hoa trắng đen tạo thành.

Lão Cửu nói: "Đây là ý tứ gì?"

Lâm Húc kinh thán: "Những thứ này. . . . . .Lộ tuyến lúc đầu Thúy Nương mang nhóm bọn ta đi toàn bộ đều là hoa màu trắng. Đây. . . . . . Là hoa dẫn đường?"

Trần Hạo nói: "Đến lúc rồi, phải bò được lên trên, chờ tất cả hoa đều nở sẽ có phấn hoa bay ra, nó có độc."

Nói xong anh bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, anh ném cho mỗi người một bộ dụng cụ leo núi và dây thừng, anh nói: "Diệp Vỹ, nhớ kỹ canh giờ."

Người nọ cười cười nói: "Cậu cũng đừng cản trở."

Nhưng Trần Hạo cũng không nói giỡn anh nắm trang bị không buông tay, anh nói: "Đáp ứng tôi, phải mang theo bọn họ còn sống ra ngoài."

Diệp Vỹ tiếp nhận dụng cụ, trong ánh mắt của gã xuất hiện một tia do dự, bởi phần do dự này càng khiến lực đạo trong tay Trần Hạo càng thêm nặng, Trần Hạo nói: "Ít nhất Khỉ Còi bọn họ có quyền sống sót."

Diệp Vỹ quay đầu lại nhìn Khỉ Còi đang cắm đầu sửa sang lại trang bị một chút, gã tiếp nhận dụng cụ, nhưng cũng không hứa hẹn gì với Trần Hạo. Trần Hạo la lớn: "Diệp Vỹ!"

Diệp Vỹ ngẩng đầu, gã chỉ yên lặng nói một câu: "Tôi biết."

Chu Quyết cầm dây thừng, cuối cùng cậu nhìn thoáng qua Lão Cửu và Khỉ Còi, trong ánh mắt Lão Cửu tràn ngập hưng phấn, hắn phảng phất như không hề để ý đến tử vong của chính mình, chỉ vì có thể tiếp cận chân tướng mà hưng phấn. Tâm Chu Quyết như bị mũi khoan đâm vào đau đớn. Cậu biết Lão Cửu đã không bình thường nữa, nhưng cậu vẫn như cũ hy vọng bọn họ còn có một ngày gặp lại nhau, cậu hy vọng đến lúc trở về trường học, trở về ký túc xá. Bốn người bọn họ vẫn như cũ sẽ vì ai đi múc nước, ai đi ký tên mà tranh giành ầm ĩ. Vì nhìn nữ sinh dưới lầu giặt quần áo trở về mà chế giễu nhau. Cậu hy vọng có thể trở lại quá khứ. . . . . . .

Tam Béo vỗ Chu Quyết một cái, hắn nói: "Đi thôi, nếu không sẽ không kịp nữa."

Chu Quyết cố nén kỳ vọng trong lòng, cậu hô: "Lão Cửu, Khỉ Còi! Các cậu phải sống sót ra ngoài!"

Khỉ Còi cúi đầu, hắn nặng nề gật đầu. Chu Quyết phát hiện hắn cư nhiên đã rơi lệ, Khỉ Còi luôn mặt mày kiên nghị, phảng phất như không sợ trời không sợ đất đã khóc. Khỉ Còi rất nhanh dùng mu bàn tay lau mặt, hắn hít mũi nói: "Lão Nhị, Tam Béo, các cậu cũng phải còn sống trở về!"

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Khi mọi người đều tự đi hướng tới những vị trí bất đồng, Lão Cửu rốt cuộc buông xuống tất cả ngụy trang, trong ánh mắt của hắn lộ ra sự bình tĩnh và bi ai. Hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Các bạn, vĩnh biệt. . . . . ."

Hoa nở cũng không nhanh lắm, nhưng cây Hoàng Tuyền sâu bên trong những đóa hoa này lại khiến người ta sợ hãi cực kỳ, phảng phất như phía dưới những đóa hoa này chính là thi thể thật sự. Những đóa hoa quỷ dị này phảng phất như chính là nở trên thi thể vậy. Hai nhóm người bắt đầu chia nhau hướng về hai bên trái phải thạch bích bò đi, gian nan nhất phải tính đến Lâm Húc và Tam Béo, mà danh tự Khỉ Còi quả nhiên không phải nói suông, xoẹt xoẹt xoẹt vài cái tìm được cảm giác rồi, bò so với khỉ còn nhanh nhẹn hơn, hắn thậm chí còn có thể lực kéo lên một người khác. Rõ ràng tiến độ của bọn họ so với nhóm Trần Hạo mau hơn nhiều.

Trong quá trình này mọi người một câu cũng không nói, dần dần khoảng cách giữa hai nhóm người càng kéo càng xa, chờ bò đến trung gian, bọn họ phát hiện mưa đã tạnh, trèo lên càng thêm dễ dàng.

Hai tổ đội ngũ dọc theo những đóa hoa trên cây Hoàng Tuyền này dẫn dắt hướng lên trên, lấy hình chữ Y bắt đầu theo hai bên trái phải thạch bích tách ra.

Chu Quyết bò được một nửa đã thở hồng hộc, cậu chợt nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng, cậu hỏi: "Chúng ta làm thế nào đồng bộ được với Khỉ Còi bọn họ?"

Trần Hạo nhìn sắc hoa bốn phía nói: "Canh giờ. Anh cùng Diệp Vỹ đều biết canh giờ lúc nào thì tiến hành."

Chu Quyết hỏi: "Lúc nào?"

Trần Hạo nhìn đồng hồ nói: "Bây giờ là 4h40', thuộc về giờ dần, chúng ta còn thời gian hơn 7 tiếng nữa, phải hợp lại thành công lúc 12h trưa. Nếu không hết thảy đều uổng phí."

Chu Quyết cắn răng nhìn thạch bích tràn đầy dây leo xanh tím, cậu hỏi: "Thất bại sẽ ra sao?"

Trần Hạo cúi đầu, anh nhìn cánh tay mình nói: "Anh cũng không biết."

Chu Quyết không tiếp tục hỏi nữa, cậu nắm chắc dây thừng trên tay, dây leo này cắt tay cậu đầy vết máu, nhưng kỳ quái chính là cậu phát hiện chính cậu không hề có cảm giác đau đớn.

Chu Quyết nắm chặt hai đấm tay liều mạng bò hướng lên trên, trong lòng cậu, vẫn có một loại sợ hãi nói không nên lời, cậu cảm thấy có khả năng chính cậu đã chết. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cậu vẫn muốn tiếp tục sống.

Thình lình Tam Béo bò trên đầu ngừng lại, Chu Quyết thiếu chút nữa đụng trúng hắn, cậu hỏi: "Cậu làm sao vậy, tiếp tục bò đi."

Tam Béo mở miệng hỏi: "Anh Trần, phía dưới thật là gỗ, không phải thi thể sao?"

Trần Hạo nói: "Đúng, trong tư liệu của Như Lan cho thấy một bức ảnh thực vật chính là cái này, tôi cũng từng nghe nói tới."

Trên mặt tam Béo co rút một chút, hắn nói: "Nhưng phía trước tôi cảm giác gỗ nọ hình như lay động một cái, không, không phải là chỉ bành trướng gì gì đó, mà là nó cứ thế run lên một cái! Tôi nghĩ phía dưới có một vật sống đang bò."

Trần Hạo quay đầu lại nhìn một chút, những bông hoa cổ quái này càng ngày càng dày đặc, trên thi mộc màu xám có vẻ tái nhợt như tang lễ, xem chừng không bao lâu nữa sẽ nở ra toàn bộ.

Trần Hạo nói: "Mặc kệ, mau trèo đi. Chờ hoa nở rồi chúng ta sẽ phiền toái! Phấn hoa sẽ làm người ta sinh ra ảo giác!"

Chu Quyết quay đầu lại nhìn Lâm Húc rơi ở phía sau cùng của đội ngũ một chút, cậu hô: "Ông Lâm, ông đi được không! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!"

Lâm Húc không trả lời, mà đem tất cả khí lực đều dùng vào việc leo lên, thình lình Lâm Húc bỗng dưng hú lên quái dị, cả người đều lơ lửng treo ngược trên thạch bích, ông ta chỉ có thể liều mạng kéo lấy dây thừng, ông quay về phía mọi người nói: "Có cái gì túm lấy ta!" Ông lung lay muốn đổ dựa vào một tay kéo dây thừng, cơ hồ tùy thời sẽ té xuống.

Trần Hạo quay đầu, anh phát hiện giữa dây leo cư nhiên có một đôi tay, Trần Hạo kéo mạnh cánh tay của Lâm Húc, cái tay nọ liền từ trong dây leo rút về, Lâm Húc thở hổn hển nói: "Tay kia! Phía dưới có cái gì đó!"

Trần Hạo nhìn hoa mọc càng ngày càng dày đặc, anh nói: "Đừng quản nhiều như vậy, bò mau."

Trần Hạo đẩy Lâm Húc hướng lên trên, anh thúc giục mọi người tiếp tục bò đừng quay đầu lại, mà tại một khắc khi anh hướng giữa đám dây leo nhìn lại, từ trong dây leo lại mạnh mẽ vươn ra một đôi tay. Trần Hạo nhìn nó nói: "Còn chưa tới lúc, còn chưa tới. . . . . . . Vẫn chưa thể. . . . . ."

Cánh tay kia phảng phất như có cảm ứng, nó yên lặng rút về giữa đám dây leo hỗn độn, giữa dây leo đan chéo phức tạp kia phát ra thanh âm sột soạt, Trần Hạo chợt cảm giác được trên tay một trận đau đớn bứt rứt, anh bưng cánh tay mình, tận lực không để mọi người nhìn ra.

Mà đồng thời khi mọi người ở đây tiếp tục trèo hướng lên trên, phế thành Tương tộc ban đầu kia cũng bắt đầu tràn ngập một luồng sương mù dày đặc đỏ tươi như máu, giữa sương khói đẫm màu máu kia, cổ thôn của Tương tộc bắt đầu sụp đổ, từ dưới nền đất truyền đến tiếng lèo xèo làm cho lòng người ngứa ngáy, thình lình vốn là thôn xóm thoáng cái ầm ầm sa vào lòng đất, cả thôn xóm trở thành một hố cực lớn, tiếp theo giống như suối phun, lượng lớn Tương trùng từ dưới đất tuôn ra, trùng này cùng sương mù màu đỏ dung hợp, không ngừng hướng về phía thạch bích lan tràn, tiếng chuông cổ quái như hồi chuông báo tử không ngừng gõ vang.

Diệp Vỹ quay đầu nhìn lại phía dưới, trên khuôn mặt tái nhợt của gã lộ ra một phần lo âu. Ánh mắt của gã cực kỳ bất an, Khỉ Còi hỏi làm sao vậy, gã chỉ nhìn thạch bích nói: "Tiếp tục, phải bò được lên trên. Chúng ta không còn đường lui nữa."

Lão Cửu bưng ngực nói: "Mấy thứ kia. . . . . . . .Đã theo tới. . . . . . . Chúng nó muốn mạng của chúng ta. . . . . ."

Đội ngũ này của bọn họ tương đối nhanh hơn nhiều so với tổ của Trần Hạo. Rất nhanh cũng đã bò đến vị trí hai phần ba. Tới nơi này rồi, đá tảng khô ráo, hoa cũng có vẻ thưa thớt hơn, cơ hồ nhìn không thấy loại cây Hoàng Tuyền màu xám trắng kia nữa. Nhưng đá tảng khô ráo ngược lại so với dây leo trơn ướt kia bò tốt hơn nhiều.

Đang khi ba người sắp bò đến đỉnh, bọn họ phát hiện phía bên phải thạch bích lăn qua một tảng đá thật lớn, Diệp Vỹ rất nhanh di chuyển thân thể, tảng đá nọ dọc theo thạch bích một đường lăn xuống. Diệp Vỹ nhìn bốn phía nói: "Chất liệu của tảng đá nọ không phải trên thạch bích này, hẳn là cẩm thạch."

Nói xong gã chậm rãi tới gần phía bên phải, Diệp Vỹ kéo dây leo ra, phát hiện cư nhiên có một phiến cửa đá, gã nhìn bên mép đường hầm nói: "Cái này đúng rồi, đây mới là thông đạo chân chính của mộ phần công chúa, lúc đầu Lâm Húc bọn họ tiến vào chỉ là đạo động mà thôi."

Thông đạo cũng không lớn như trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ là so với cửa nhà bình thường hơi lớn hơn một chút, bên cạnh cánh cửa có dấu vết bị cạy mở, Diệp Vỹ vướt bên mép nói: "Cửa này vốn là dùng da thú phong trụ, xem ra Trần Như Lan quả nhiên đã thật sự lựa chọn vào nơi này."

Cổng của thông đạo có một khối cẩm thạch ngay ngắn điêu khắc thành, phía trên có rất nhiều hoa văn và đồ án đan xen phức tạp. Diệp Vỹ dùng ống tay áo lau đi tro bụi trên cửa, gã một bên vuốt ve cánh cửa, một bên nói: "Nơi này viết cực kỳ rõ ràng tên của chủ mộ và phong hào của nàng, đồ đằng phượng hoàng bên cạnh cũng đã tượng trưng cho địa vị hoàng tộc của nàng, nàng quả thật là một công chúa."

Khỉ Còi nói: "Nàng là ai?"

Diệp Vỹ vuốt cái tên kia nói: "Công chúa Tương Linh, bất quá phong hào này là sau khi nàng chết mới được truy phong. Từ tên đến xem nàng hẳn là thi nhân đại tông chủ môn đã làm phép sống lại trong Tương tộc.

Diệp Vỹ thử đẩy phiến cửa đá nọ, nhưng cửa đá không nhúc nhích tí nào.

Khỉ Còi đẩy gã ra nói: "Để tôi!"

Nhưng mặc cho Khỉ Còi dùng bao nhiêu sức lực, cánh cửa nọ cũng không mảy may di động. Khỉ Còi sĩ diện không nén được giận, cả người hắn dán trên cửa dùng hết toàn lực vừa đẩy vừa kéo, nhưng căn bản một chút tác dụng cũng không có.

Thình lình Khỉ Còi chợt nhảy ra, hắn nói: "Không đúng! Bên trong cánh cửa có động tĩnh!"

Diệp Vỹ cũng dán lên cánh cửa nghe ngóng, bên trong quả nhiên truyền đến tiếng hít thở phì phò, gã nói: "Không có khả năng, ngoại trừ nhóm đến năm năm trước kia, hẳn là không ai vào nữa."

Khỉ Còi nói: "Cho dù đi vào, không ăn không uống đến giờ còn có thể gọi là người sao?"

Lão Cửu lắc đầu nói: "Nhưng các cậu đã quên, bên trong sách đích xác còn có một người ở lại mộ phần công chúa."

Diệp Vỹ dừng một chút, gã nói: "Là người chết đầu tiên --- Thầy lang?"

Khỉ Còi dán lên cánh cửa, hắn nói: "Hình như không có thanh âm gì nữa. . . . . . . Chẳng lẽ đã đi rồi?"

Hắn lại thử đẩy vài cái, Khỉ Còi rốt cuộc tức giận nói: "Diệp Vỹ, cửa này mở thế nào?"

Diệp Vỹ khoanh tay trước ngực, gã nhìn chăm chú Khỉ Còi dùng một loại phương thức rất miệt thị lắc lắc đầu, sau đó gã nhìn bao quát bốn phía nói: "Nhìn thấy cái hõm kia không? Cơ quan này rất thường thấy trong mộ đạo."

Khỉ Còi gật đầu, Diệp Vỹ tiếp tục nói: "Tìm bốn cây gậy đồng thời cắm vào trong bốn hõm này, sau đó đẩy cửa hẳn là có thể mở ra."

Khỉ Còi đỏ mặt trừng mắt liếc gã, từ trong balô lấy ra một cây gậy leo núi, đem nó bẻ thành bốn khúc đưa cho Diệp Vỹ. Diệp Vỹ nhìn gậy, khóe mắt co quắp một chút, Lão Cửu ở bên cạnh nói: "Lúc đầu cậu ấy đánh anh tuyệt đối là thủ hạ lưu tình rồi, nếu không anh hiện tại cùng cây gậy này không khác gì nhau."

Trán Diệp Vỹ có chút đổ mồ hôi, gã quay đầu nói với hai người này: "Đầu tiên tôi phải nhắc nhở các cậu, từ giờ trở đi toàn bộ phải nghe tôi chỉ huy, sai một bước, hỏng toàn bộ, mọi người cùng nhau xong đời. Đã hiểu chưa?"

Khỉ Còi khinh thường hừ một tiếng, Diệp Vỹ lập tức nói: "Các cậu đã không có ý kiến, vậy chúng ta cứ tiếp tục đi. Bất quá tôi muốn nói cho các cậu, chúng ta phải vào thời khắc giữa trưa, đem bản dập hợp lại hoàn tất, qua thời gian đó, ngũ hành sẽ sinh ra dị động, chúng ta xem như thất bại. Đến lúc đó trốn cũng kịp."

Lão Cửu nói: "Nhưng chúng ta không cách nào tiến vào chỗ sâu nhất của mộ phần công chúa, còn chưa tới đã bị văng ra rồi.

Diệp Vỹ cười lạnh nói: "Đó là vì cậu không sử dụng chìa khóa trên người cậu."

Lão Cửu bưng túi trước ngực nói: "Cố hồn phách?"

Diệp Vỹ nhìn phía trên nói: "Đúng, cậu không phải cũng đã biết nữ nhân trong mộ phần công chúa rốt cuộc là ai rồi sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa nàng và cố hồn phách?"

Lão Cửu cảnh giác nhìn gã nói: "Vậy thì thế nào?"

Diệp Vỹ nhếch miệng, nói: "Tôi nghĩ Trần Hạo kỳ thật cũng biết, có thể nói cậu ta kỳ thật đã biết tất cả nội dung rồi, nhưng lại không chịu nói, người này tới cùng đang dự định làm gì tôi đến giờ cũng nhìn không thấu."

Lão Cửu hỏi: "Vậy tại sao anh muốn đi vào mộ phần công chúa? Anh có thể lựa chọn mộ Quách Phác mà."

Diệp Vỹ nhìn Khỉ Còi bên cạnh, gã nói: "Tôi muốn sửa chữa sai lầm."

Nói xong gã đem gậy nhét vào trong bốn hõm, sau đó dặn dò Khỉ Còi và Lão Cửu nói: "Các cậu đè lại, ngàn vạn lần đừng buông ra, trước khi cánh cửa chưa đẩy ra mà buông tay, cửa này sẽ bắn ngược trở về. Đến lúc đó cả ba chúng ta đều trực tiếp bị cánh cửa này đập chết."

Diệp Vỹ thong thả đẩy cửa đá, cửa đá nọ quả nhiên phát ra tiếng vang chói tai, mà hai người Khỉ Còi cũng cảm giác hõm này càng ngày càng sâu.

Diệp Vỹ cẩn thận đẩy cánh cửa, thình lình nghe được một tiếng răng rắc cả cánh cửa đá hướng sang bên bắn ra. Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, từ trong thông đạo này truyền ra trận trận âm phong. Trong tiếng gió nọ phảng phất như còn trộn lẫn vài thanh âm cổ quái khác, nhưng Khỉ Còi bọn họ lại không cách nào phân biệt được.

Diệp Vỹ thở phào một hơi nói: "Tốt lắm, bật sáng đèn, chúng ta phải vào rồi."

5:25 Âm dương đạo.

Ngay khi Diệp Vỹ bọn họ sắp phải vào mộ phần công chúa, Trần Hạo bọn họ lại gặp phiền toái lớn, bởi vì tuổi tác Lâm Húc thật sự quá lơn, do đó tốc độ căn bản không theo kịp người trẻ tuổi, dần dần bọn họ đã bị hoa trên cây Hoàng Tuyền vây quanh, hoa mới nở này tản mát ra một cỗ mùi như máu tươi. Mà không khí bốn phía bởi vì hơi nước càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khô, trên bầu trời cư nhiên bắt đầu có những bông tuyết tung bay. . . . .

Trần Hạo kéo dây thừng nói: "Mọi người cẩn thận, đều mang khẩu trang vào, phấn hoa này sẽ làm người ta mất đi sức lực."

Chu Quyết nhìn phía trên, nói: "Mọi người cố chịu đựng . . . . . ."

Mọi người chột dạ gật đầu, giúp nhau mang khẩu trang chống độc thô sơ, Trần Hạo nói: "Tiếp tục thôi."

Chu Quyết gật đầu cắn răng tiếp tục liều mạng bò lên trên, Trần Hạo ở lại lót sau cùng. Bọn họ dù sao cũng không phải vận động viên leo núi chuyên nghiệp, khoảng cách cao như vậy đã khiến bọn họ cạn kiệt rất nhiều thể lực, cảm giác không cách nào đứng vững, khiến cho nội tâm mọi người càng ngày càng yếu ớt, tinh thần đã bị đẩy đến cực hạn. Mà càng bò lên cao tuyết cũng càng lớn, tuyết tụ thành khối nện trên mặt mọi người, quả thực làm cho người ta mắt mở không lên, nhưng bọn họ không tìm được cửa vào, phóng tầm mắt nhìn lại tất cả có thể nhìn thấy cũng chỉ có từng tảng đá lớn màu trắng. Đã phân không rõ rốt cuộc là hoa hay tuyết nữa.

Tam Béo thở phì phò, hắn móc trên thừng leo núi, thở phì phò nói: "Không được. . . . . . Hết sức rồi."

Chu Quyết nhìn mọi người nói: "Mọi người. . . . . . . Mọi người phải cố lên."

Trần Hạo cố định dây thừng xong, ngẩng đầu nhìn phía trên nói: "Chúng ta không còn đường lui nữa, chỉ có hướng lên trên. Nơi này chỉ có một con đường."

Tam Béo nhìn phía trên nói: "Hoa sơn. . . . . . Hoa sơn một đường, nhưng không có điểm chót tôi thật sự không còn sức bò nữa."

Lâm Húc hơi tỏ ra khinh thường, treo trên sợi dây, thanh âm hít thở như kéo bể. Chu Quyết nghĩ ông già này phỏng chừng lăn qua lăn lại vài lần nữa sẽ nằm lại đây luôn.

Trần Hạo nói: "Các cậu có phát hiện không, nơi này cực kỳ khô ráo."

Chu Quyết vân vê bọt tuyết bên cạnh nói: "Đây. . . . . . .Không phải tuyết sao?"

Trần Hạo nói: "Không đúng, gỗ Hoàng Tuyền chỉ có thể sinh trưởng dưới hoàn cảnh cực kỳ ẩm ướt, hiện tại khô ráo vậy làm sao có thể có hoa, chúng ta đã để lỡ rồi."

Chu Quyết nắm sợi dây nói: "Vấn đề hiện tại đều là tuyết chúng ta căn bản phân biệt không được."

Tam Béo gật đầu, hắn nói: "Thật đó, bò tiếp nữa tôi nhất định sẽ suy nhược thần kinh mà nhảy xuống luôn, đây quả thực so với chết còn khó chịu hơn."

Trần Hạo kéo thừng bảo hiểm đến gần, anh nói: "Sẽ tìm được thôi."

Lâm Húc trở mình một cái, tóc và lông mi của ông đều là tuyết, ông híp mắt nhìn bốn phía: "Tuyết quá lớn, ta nhìn không rõ phương hướng nữa, bất quá ta nhớ kỹ lúc đầu chúng ta cũng không bò đến cuối, ở đoạn giữa Thúy Nương mang bọn ta vào một nơi như là sơn động, Thúy Nương nói đó là động Đăng Tiên, thông đạo để cho linh hồn Quách Phác mọc cánh thành tiên."

Chu Quyết nói: "Tuyết lớn như vậy, làm sao biết thông đạo nọ ở đâu!"

Đột nhiên cả người Lâm Húc run lên một chút, dây thừng của ông cư nhiên không biết tại sao lại đứt, cả người liền muốn ngã xuống, mà cách ông gần nhất là Chu Quyết cơ hồ cũng muốn bị ông ta kéo xuống theo. Chu Quyết kéo sợi dây, nhưng Lâm Húc thật sự không còn sức lực, cả người ông liền rơi xuống, thẳng đến khi bị thừng an toàn cài trên người Chu Quyết kéo lấy, cả người mới lơ lửng treo giữa không trung.

Chu Quyết gọi vài tiếng, nhưng Lâm Húc đã mất tri giác, Trần Hạo vội vàng cố định một cây chốt cuối cùng, anh hướng tới phía dưới chầm chậm di chuyển, Tam Béo mặt mày trắng bệch, hắn nói: "Không đúng, sợi dây này là dây leo núi chuyên nghiệp, ngay cả dao nhíp cũng chưa chắc cắt đứt được, làm sao nói đứt liền đứt ngay chứ?"

Chu Quyết thuận thế hướng trên thạch bích nhìn lại, trên thạch bích nửa đoạn dây thừng nọ rõ ràng là bị kéo đứt, nhưng phải có bao nhiêu khí lực mới có thể kéo đứt dây thừng leo núi chuyên nghiệp này?

Chu Quyết nói với Tam Béo: "Đem cả chốt bảo hiểm cài đàng hoàng vào."

Cằm Tam Béo run rẩy, hắn càng không ngừng nức nở. Chu Quyết bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cậu cũng chầm chậm di chuyển xuống phía dưới. Lúc này Trần Hạo đã an trí ổn thỏa cho dây thừng của Lâm Húc, nhưng nhìn tình hình trong quá trình té xuống, ông lão này đã bị đập vào lồng ngực, hít chưa đầy một hơi cũng khiến ông ấy đau đến cong người. Trần Hạo từ trong túi lấy ra một viên thuốc, đút cho Lâm Húc vài viên. Anh nói: "Chỉ có thuốc giảm đau, trước cứ để ông ấy nghỉ ngơi một chút."

Chu Quyết nhìn một mảnh trắng xóa này, cậu sợ hãi nói: "Anh Trần, nơi này còn có một người, nhất định là vậy. Dây thừng nọ căn bản không có khả năng đứt."

Trần Hạo túm lấy Chu Quyết, anh lắc vai cậu, nói: "Tỉnh táo một chút, hiện tại không thể hoảng, chúng ta phải tìm được động Đăng Tiên kia."

Chu Quyết cầm lấy sợi dây, cậu nhìn Lâm Húc, trên mặt Lâm Húc cùng người chết không có gì khác nhau, Chu Quyết hỏi: "Tìm được sao? Chúng ta có thể tìm được sao? Chúng ta sẽ chết ở đây. . . . . ."

Trần Hạo quát: "Tin tưởng anh! Anh sẽ không để em chết,"

Chu Quyết nhìn vào mắt Trần Hạo, cậu ngây ra như khúc gỗ gật đầu, Trần Hạo lau tuyết trên mặt, anh nhìn chung quanh nói: "Còn có cơ hội, nếu như không có hẳn là ngay gần đây thôi, đúng, sẽ không sai được."

Ngay khi anh vừa nói xong, phảng phất như mỉa mai anh, Tam Béo kêu lên một tiếng thảm thiết tê tâm liệt phế, sau đó hắn cũng từ phía trên lăn xuống, Trần Hạo liền vội vàng kéo dây, sau khi kéo một đoạn anh liền phát hiện kéo không nhúc nhích nữa. Anh nói: "Hình như còn người, không có té xuống. Nhưng. . . . . ."

Chu Quyết sợ đến trán đều là một tầng mồ hôi lạnh, thanh âm của cậu cũng hẫng cả xuống, cậu hỏi: "Tam Béo, Tam Béo không có việc gì chứ?"

Trần Hạo nói: "Mọi người chờ ở đây, tôi đi xuống nhìn xem."

Chu Quyết cầm lấy sợi dây, giống như đang treo giữa không trung, cảm giác hai chân không cách nào đứng vững làm cho người ta muốn sụp đổ, cậu chỉ muốn nhảy xuống, cậu cầm lấy sợi dây sợ hãi nhìn phía trên, phảng phất như tùy thời sợi dây phía trên kia sẽ đứt, cậu hoảng loạn gật gật đầu.

Trần Hạo lo lắng nhìn cậu một cái, lau tuyết trên mặt, ôn nhu nói: "Không có việc gì đâu."

Nói xong anh liền mở chốt, trượt xuống. Chu Quyết trong nháy mắt Trần Hạo trượt xuống đó, rốt cuộc không cách nào khống chế được tâm tình của mình nữa, cậu bắt đầu nức nở co rúm người lại.

Đột nhiên Lâm Húc bên cạnh chợt cầm lấy cánh tay Chu Quyết nói: "Cậu. . . . . . Cậu cũng cùng qua đó nhìn xem đi. Không cần lo cho ta nữa."

Chu Quyết nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Húc, cậu vuốt mặt, run rẩy nói: "Không được, không thể bỏ lại ông, là chúng tôi tới tìm ông."

Lâm Húc bắt lấy tay Chu Quyết, ông nuốt nước bọt nói: "Cậu đi đi, cậu nhất định phải đi. Phía trước tôi nhìn thấy bên trong dây leo nọ không phải thi thể gì. Nàng là Thúy Nương. . . . . . . Các cậu không phải nói thi thể của nàng không thấy nữa sao?"

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cậu nhìn Lâm Húc, con ngươi Lâm Húc cực kỳ đục, ông hít thở, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh nói: "Lúc đầu ta vác thi thể của Thúy Nương bò ra khỏi cổ mộ này, ta đã cảm thấy ta cõng ra không phải là Thúy Nương nữa. Ta cũng không biết nàng là cái gì? Dù sao nàng có thể khống chế người khác. Tựa như viết quyển sách kia, đúng, Trần Hạo nói rất đúng. Khi viết quyển sách kia ta căn bản không chịu sự khống chế của chính mình, nhưng ta không thể nói, nói ra ai tin đây? Ta nhất định phải tới đây, đó là vì Lưu Phi. . . . . . .Lưu Phi cậu ấy còn ở bên trong."

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cậu nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bắt lấy cổ tay cậu, ông nói: "Ta có thể. . . . . . .Có thể sẽ không vào được, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, cẩn thận Thúy Nương! Nàng không phải Thúy Nương ban đầu kia nữa. Còn có, còn có thằng nhóc Trần Hạo kia nữa, nó. . . . . . .Nó cũng bất thường rồi. Cậu phải cận thận nó, còn nhớ rõ các cậu lúc đầu gặp ta, thằng bé mập mạo kia hỏi ta, người thứ bảy xuất hiện có thể giết chết nhóm các cậu không. Ta trả lời nhân số không phải vấn đề."

Chu Quyết gật đầu, cậu nói: "Đúng vậy, lúc đó ông đã nói, trọng điểm là bản dập."

Lâm Húc thống khổ cười thành tiếng, ông gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, bản dập. . . . . . Trong bản dập bảy con quỷ kia cực kỳ lợi hại, nhưng bản thân vòng bảy người chính là một lời nguyền. . . . . ."

Đầu Chu Quyết bị làm cho muốn hôn mê, cậu bưng trán nói: "Không đúng, ông tới cùng muốn nói cái gì, ông không phải nói nhân số không sao cả sao, nhân số hiện tại đích xác cũng không liên quan nữa nha. Chúng ta. . . . . ."

Cậu đột ngột dừng lại, cậu hơi có vẻ khô khốc nói: "Tính cả ông, chúng ta đích xác vừa vặn bảy người."

Lâm Húc bưng ngực, ông nói: "Bởi vì lời nguyền của vòng bảy người cũng không phải quyết định ở nhân số, mà là mỗi một người tham dự trong đó đều có thể có một người sẽ là quỷ. Quyển sách kia là Thúy Nương muốn ta viết, mà Thúy Nương này kỳ thật chính là chủ nhân của mộ phần công chúa kia, bên trong quyển sách này có hai linh hồn, một là chủ mộ kia, mà còn lại chính là bản thân Thúy Nương."

Chu Quyết nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bỗng dưng trừng to hai mắt, ông nói: "Đi thôi! Đi mau! Cậu nhất định phải cùng qua đó." Lâm Húc đẩy mạnh Chu Quyết, Chu Quyết thuận thế liền trượt xuống một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Húc. Lâm Húc bụm vết thương, mà ngay trong nháy mắt cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, cậu phát hiện thạch bích phía trên treo ngược một người, cậu chỉ nhìn thấy đầu tóc kia vừa dài vừa đen dán bên mép thạch bích, cùng bông tuyết màu trắng hình thành đối nghịch mãnh liệt. Thứ kia đang từ từ bò hướng đến Lâm Húc.

Nhưng Chu Quyết căn bản không kịp hô lên, cậu liền rơi xuống, mà ngay trong nháy mắt, thừng bảo hiểm phát huy tác dụng cậu bị rơi trên thạch bích, theo quán tính khiến cậu đập mạnh về hướng thạch bích, cậu vội vàng lấy khuỷu tay bảo vệ mình, nhưng ngay cả như vậy cũng làm cho cậu đau đến hít ngược một hơi.

Bất quá ứng với dạng đau đớn kịch liệt này, cậu cảm giác dường như đã tỉnh táo lên không ít, đại não đã không còn loại cảm giác chết lặng khủng bố như lúc trước, cậu ra sức bắt lấy tảng đá, dù cho tảng đá ma sát rách lòng bàn tay, nhưng cậu vẫn không buông ra, thẳng đến khi thân thể cậu đã nắm vững trọng tâm, gắt gao dán trên vách đá. Cậu ngẩng đầu nhìn phía trên, nhưng ngoại trừ tuyết thì không còn động tĩnh gì nữa, cậu không biết Lâm Húc sẽ ra sao, nhưng hiện tại cậu căn bản không có thời gian suy nghĩ. Cậu chỉ có thể chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Khi cậu đang không ngừng hạ xuống, đột nhiên một cánh tay duỗi ra, nó ôm chầm lấy thắt lưng Chu Quyết, Chu Quyết thuận thế bị kéo sang, Chu quyết bị kéo vào bên trong đám dây leo này, mà bên trong cư nhiên là một huyệt động cực sâu.

Trần Hạo nói: "Đánh bậy đánh bạ mà gặp, nơi này chính là lối vào mộ Quách Phác, động Đăng Tiên."

Trần Hạo vừa nói dứt lời, Chu Quyết liền cảm thấy phía sau đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, cậu mạnh quay đầu lại nhưng đã không kịp nhìn thấy gì. Chỉ có đầu sợi thừng bị kéo đứt đang không ngừng lắc lư qua lại.

Chu Quyết trừng lớn mắt, Trần Hạo nhìn sợi dây cũng không nói gì, hai người liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia hoài nghi và âm ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện