Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 79



Thật ra tân nương tên là Mạc Vân Trúc, không phải Mạt Vân Trúc. Đã sửa lại ở chương trước

Giang Phong Nguyệt nguyên tưởng rằng chỉ cần tìm địa điểm phát sinh, tránh được đoàn kiệu phu tân lang là có thể cướp tân nương Mạc Vân Trúc về, nhưng đến địa điểm phát sinh mới biết được, đoạt Mạt Vân Trúc đã khó càng thêm khó.

Hồng Hi trấn cụ thể có bao nhiêu người Giang Phong Nguyệt không nghiên cứu qua, nhưng ai có thể nói cho hắn biết, năm sáu chục người vây toàn bộ góc đường chật như nêm cối là muốn gây động tĩnh cỡ nào a?

Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần đừng nói nhìn thấy Mạc Vân Trúc, còn phải vọt qua đám người chen lấn chạy tới chỗ kiệu hoa, cộng thêm coi chừng dây tơ hồng ở chân không bị NPC vấp ngã, bằng không xui xẻo chính là hai người bọn họ.

Đợi cho Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần thật vất vả “giúp đỡ” lẫn nhau lách qua đám NPC quần chúng, nhìn lại chỉ còn một đống hỗn độn —— tân lang trẻ tuổi rớt nón ngồi dưới đất, mặt bị cào cấu, hỉ phục đã không còn có thể xưng là hỉ phục, rách rưới nát thành từng mảnh vải, tóc như ổ gà ổ vịt, muốn có bao nhiều thê thảm liền có bấy nhiêu.

Mặt khác, vài kiệu phu còn có bà mối đều kêu ai u ai u, mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất.

Tràng cảnh này… không khỏi quá khoa trương đi?

Thiết kế sư thiết kế khoản nhiệm vụ đoạt thân này tuyệt đối là kỳ tài!

Đi trong chốc lát, Tiếu Khinh Trần đột nhiên nói: “Ta muốn bỏ nhiệm vụ này.”

“Tuyệt đối không được!!!” Giang Phong Nguyệt lúc này nghiêm nghị phủ quyết, “Bất luận nhiệm vụ gì ngươi cũng có thể buông tha, duy độc cái này tuyệt đối không được.”

“A, vì cái gì?” Tiếu Khinh Trần nhướng mày hỏi.

“Bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ có một giải thưởng cực lớn.”

“Giải thưởng lớn sáu chữ số sao?” Tiếu Khinh Trần không hề gì nhún nhún vai, còn nói: “Ta không thiếu tiền.”

“Chỉ nói là giá trị giải thưởng sáu chữ số mà thôi, chưa nói là sáu chữ số thật.” Giang Phong Nguyệt bĩu môi, không đợi Tiếu Khinh Trần đáp liền vội nói: “Ta tiến trò chơi thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhận được loại nhiệm vụ quy mô lớn như này, sẵn tiện còn có kinh nghiệm ta mãn cấp, mỹ nhân ngươi phải giúp ta làm xong.”

“…” Tiếu Khinh Trần bị ngữ khí của hắn làm nổi tầng da gà, hắc tuyến nói: “Ngươi một đại thanh niên dùng cái giọng nữ sinh bé nhỏ nói chuyện có phù hợp với bản thân hay không a?”

Giang Phong Nguyệt trước mặt Tiếu Khinh Trần không còn điểm giới hạn, vẫn như trước dùng ngữ khí nữ sinh bé nhỏ nói: “Ngươi đáp ứng ta, cùng ta làm xong nhiệm vụ này mới được.”

“… Ngươi bệnh thần kinh phải không?” Tiếu Khinh Trần trừng hắn một phát, xoay người bước đi.

Giang Phong Nguyệt một chân giẫm lên dây hồng, Tiếu Khinh Trần chỉ có thể đứng cách Giang Phong Nguyệt không tới một thước, lạnh lùng nhìn hắn.

Hai mắt tranh đấu hồi lâu, vẫn là Giang Phong Nguyệt bại trận.

“Mỹ nhân, cùng ta làm được không?” Giang Phong Nguyệt ủy khuất nhìn y.

Tiếu Khinh Trần hơi hơi nâng cằm lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Ngươi biết phần thưởng hoạt động?” Mặc dù là một vấn đề, nhưng ngữ khí thuộc dạng câu trần thuật.

“Ta đại khái biết, nhưng ta hiện tại sẽ không nói cho ngươi biết.” Giang Phong Nguyệt có đôi khi rất chán ghét Tiếu Khinh Trần thông minh.

Nghe được hắn nói như vậy, biểu tình Tiếu Khinh Trần có chút vi diệu.

Kỳ thật nguyên nhân y đoán Giang Phong Nguyệt biết giải thưởng lớn là bởi vì tính cách của Giang Phong Nguyệt, y không đi hỏi Giang Phong Nguyệt làm sao biết được, nhưng từ việc hắn sống chết gì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà xem, chỉ sợ “giải thưởng lớn” kia có liên quan tới chuyện nào đó.

Tiếu Khinh Trần không nói lời nào, Giang Phong Nguyệt cũng không mở miệng.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

“Văn Tỉnh?” Trầm mặc giữa hai người bị một ngoại nhân đánh gãy.

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đồng thời nhìn về phía thanh âm phát ra.

Giang Phong Nguyệt và Mộng Tuyết Như từng có gặp mặt một lần, từ ngày đó hắn đến xem anh trai hắn giao lưu với Mộng Tuyết Như, cần kết bạn cùng gia tộc có liên quan.

“Quân Lâm Thiên Hạ, nhiệm vụ các ngươi đã làm gần xong vòng cuối cùng?” Mộng Tuyết Như đi đến trước mặt hai người, lực chú ý tự nhiên dừng ở dây hồng dưới chân bọn họ.

Giang Phong Nguyệt đối tình địch hư hư thực thực này cũng không có hảo cảm gì, không nóng không lạnh nói: “Đúng thì thế nào?”

Ngữ khí đạm mạc ngược lại không khiến Mộng Tuyết Như mất hứng, nàng ta chỉ kinh ngạc một lát, sau đó khẽ cười một tiếng: “Giang nhị thiếu, ngươi không cần tràn ngập địch ý với ta, ta không phải tình địch ngươi.”

“Phải không?” Giang Phong Nguyệt bị người nhìn thấu tâm tư cũng không có nửa điểm xấu hổ.

“Ta đã có hôn phu, tháng sau kết hôn.” Mộng Tuyết Như mỉm cười.

Nghe vậy biểu tình Giang Phong Nguyệt hơi coi được một chút, nếu tình địch giả tưởng biểu thị có đối tượng giả tưởng, vậy hắn có thể không cần đề phòng.

“Chúc mừng.” Giang Phong Nguyệt không mặn không nhạt nói hai chữ.

Nhận thấy được lũy thừa hảo cảm của Giang Phong Nguyệt nâng lên một chút, Mộng Tuyết Như nhẹ nhàng thở ra, nói với Văn Tỉnh: “Văn Tỉnh, tháng sau ta cùng anh họ ngươi kết hôn, Văn bá phụ và Tiếu bá phụ đều về tham gia hôn lễ của chúng ta, ngươi… cũng sẽ tham gia đi?”

Giang Phong Nguyệt theo bản năng nhìn về phía Tiếu Khinh Trần, không biết có phải ảo giác hắn không, hắn rất ít, cơ hồ là không nghe Tiếu Khinh Trần nhắc tới người nhà y, chỉ duy nhất nhắc tới quản gia trong nhà thường chiếu cố đồ ăn hằng ngày của y mà thôi, nhưng đó là do lúc tán dóc nhắc tới một chút.

Mỗi khi Giang Phong Nguyệt hỏi Tiếu Khinh Trần khi nào thì dẫn hắn về nhà gặp gia trưởng, Tiếu Khinh Trần sẽ chuyển đề tài, tựa hồ không thích thú khi nhắc tới cha mẹ y, điều này làm cho hắn bất đắc dĩ lại đau lòng.

“Để xem đã, có thời gian thì đi.” Tiếu Khinh Trần ngược lại trả lời thẳng thắn.

Giang Phong Nguyệt cùng Mộng Tuyết Như yên lặng ở trong lòng bỏ thêm ba chữ “không thời gian”, trong tiềm thức Tiếu Khinh Trần không phải là không thời gian sao?

Mộng Tuyết Như sớm biết kết quả sẽ như thế, bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi, nếu ngươi đi, đừng quên đem theo Quân Lâm Thiên Hạ, các ngươi cũng nên tới lúc gặp gia trưởng rồi đi?” Không phải không thừa nhận, nhìn thấy thời điểm hai người bọn họ thân mật khăng khít, nàng có chút ghen tị, hai nam nhân đều thuộc dạng trưởng thành nổi bật như thế, tựa hồ tập trung tất cả các ưu điểm trên người, có thể không khiến người hâm mộ ghen tị sao?

Nàng ở trong lòng an ủi mình: may mắn ta không phải nam nhân, bằng không vị hôn phu của nàng cũng nhỏ nhen như thế, thật không biết xử lý thế nào mới tốt.

“Nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi.” Giang Phong Nguyệt cười cực kỳ đắc ý.

“Phải không? Vậy chúc mừng các ngươi.” Mộng Tuyết Như sửng sốt một chút rồi nói chúc mừng, khẽ cười nháy mắt về phía Giang Phong Nguyệt: “Nếu đã vậy, đừng quên phát thiệp mời cho ta a.”

“Được thôi, có điều ngươi giúp bọn ta qua nhiệm vụ mới được.” Giang Phong Nguyệt chỉa chỉa dây hồng ở chân bọn họ, trong mắt lóe ra quang mang tà ác.

“…” Mộng Tuyết Như đột nhiên cảm thấy, bản thân mình lại đây chào hỏi kỳ thật rất liều lĩnh.

Từ đầu đến cuối bị lời nói Giang Phong Nguyệt độc quyền Tiếu Khinh Trần không còn cách nào để nói, lại bảo, có sức lao động miễn phí, bọn họ giảm không ít sức lực.

Bởi vì nhiệm vụ đêm thất tịch và nhiệm vụ tròn một năm đều là nhiệm vụ hạn định, hơn nữa nhiệm vụ tương đối biến thái, cho nên đại bộ phận ngoạn gia đều có trách nhiệm bản thân, đặc biệt là nhiệm vụ vợ chồng, thuộc loại nhiệm vụ phu thê, làm sao có thể để người khác ra tay tương trợ? Chuẩn xác mà nói, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần là đôi tình lữ đầu tiên tới Hồng Hi trấn, trước mắt người chơi khác còn không có tự giác này.

Đương nhiên, nhiệm vụ tình lữ dù sao cũng là nhiệm vụ tình lữ, chỉ có thể từ đôi yêu nhau nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng cũng chỉ có thể từ bọn họ.

Cho nên nói, Mộng Tuyết Như kỳ thật chính là lao động miễn phí, tuy cô nàng này cấp bậc không cao, nhưng đối phó vài NPC giá trị vũ lực tà tà rất dư dả, tối thiểu so với Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần chỉ có bốn nắm tay và hai chân không tự do tốt hơn nhiều.

Chỉ là nhiệm vụ [Tân nương lạc đường] khó ở chỗ đông người, hơn nữa có đủ loại đoạt thân, ví dụ như, một bên đoạt người sẽ dùng một tân nương giả dạng tân nương thật. Mộng Tuyết Như ngăn cản một trong số đó, vén khăn voan lên, rõ ràng là một “thiên kim” mặt rỗ đen thui.

Lại ví dụ như, có một tên tân lang đoạt thân dùng mười hai cỗ kiệu hoa đỏ thẫm để che đậy tầm tắm, trước cỗ kiệu có bốn kiệu phu tổng cộng có 48 người, những người này đổ trên một con đường, may Mộng Tuyết Như có khinh công, có thể nhảy lên ngói mái nhà, cũng bị một mảnh sắc đỏ kia làm hoa cả mắt.

Cái gọi là biến thái, đây mới chân chính biến thái!

Vài lần đoạt thân, đều là vô tật mà chết (ý nói không có kết quả gì), Giang Phong Nguyệt, Tiếu Khinh Trần giận dữ. Mộng Tuyết Như tựa hồ nhìn không thấy sắc mặt hai người, thở hổn hển mà nói rằng: “Ta nhớ địa phương bọn họ chạy đi, nếu ta đoán không lầm, lần sau bọn họ sẽ ở XX mà tranh đoạt.”

“Cho nên?” Tiếu Khinh Trần so Giang Phong Nguyệt lý trí một chút.

Đôi mi thanh tú của Mộng Tuyết Như nhíu lại, nói: “So với chờ bọn họ khi dễ, không bằng chúng ta tới làm chủ trước.”

Ý tưởng của Mộng Tuyết Như rất đơn giản, chính là xuất hiện trước địa điểm đội ngũ đoạt thân đón dâu thiết hạ bẫy rập, sau đó cắm cọc chờ đợi, về phần bẫy rập… Đương nhiên không phải cái loại hố to chấm đất mà Giang Phong Nguyệt nói. Thứ nhất, bọn họ không có nhiều thời gian như vậy để mà đào hố hại ngườ, thứ hai, thứ này cũng không dễ dàng mua được, thứ ba nếu đội ngũ đoạt thân rơi rớt xuống, nếu NPC phổ thông bị thương thì lo liệu làm sao?

Bẫy rập chính là loại dây thừng bình thường, Hồng Hi trấn không có nhiều thứ, nhưng nhiều cột, cách năm thước mỗi chỗ có thể nhìn thấy một căn gỗ chắc chắn. Hơn nữa trò chơi không như hiện thực, một cái dây thừng dài, sau đó vòng quanh cây cột vài vòng, kéo kéo, lập tức liền thẳng băng.

Chờ bẫy rập thiết lập xong, độ hảo cảm Giang Phong Nguyệt đối cô nương này bay lên vèo vèo.

Bất quá đại khái do lần đầu tiên thiết lập bẫy rập, bọn Giang Phong Nguyệt không có nắm thời gian làm dây thừng cho tốt, cho nên tuy làm ngã không ít thân nhân bên đoạt dâu, cuối cùng vẫn để đội ngũ đoạt thân chạy mất.

“Chúng ta đi một chỗ.” Tiếu Khinh Trần lôi Giang Phong Nguyệt bỏ chạy.

Phía sau Mộng Tuyết Như chạy theo, thở dốc liên tục hỏi: “Ngươi đã biết địa phương kế tiếp ở đâu sao?”

Tiếu Khinh Trần không nói, vẻ mặt Giang Phong Nguyệt kiêu ngạo, biểu tình kia như là đang nói “Xem, đây chính là lão bà ta, rất thông minh”.

May mắn Tiếu Khinh Trần đang lôi kéo hắn không chú ý tới vẻ mặt của hắn, bằng không tuyệt đối mời hắn ăn vài cái bốp bốp.

Có kinh nghiệm thất bại khi nãy, lần này ba người lựa chọn góc độ cây cột đều qua tính toán, làm như thế nào để vây khốn người, làm như thế nào để chặn lại đường đi đội ngũ đoạt thân, đội ngũ đoạt thân sau khi đoạt thân sẽ mất bao nhiêu thời gian để biến mất đều tính toán kỹ lưỡng.

Giang Phong Nguyệt trước vài lần thất bại không tính kế gì, hắn chỉ chú ý chi tiết tân nương, hắn vẽ ra, đối từng bộ phận chi tiết càng thêm chú ý. Đừng tưởng việc này vô dụng, phải biết trò chơi trừ bỏ dùng mười mấy tân nương giả mạo tân nương thật, còn sẽ dùng mấy chục cỗ kiệu để che tầm nhìn, bao quát cả mặt tân thân đoạt thân và mặt tân lang đón dâu, hắn đều nhớ kỹ, như thế trong một lần động thủ có thể chuẩn xác tìm ra tân nương chân chính ở đâu.

Đội ngũ đoàn thân từ trong không khí xuất hiện, không hề biết bản thân đã đi vào bẫy rập của ngoạn gia —— <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện