Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
Chương 21: Anh hùng cứu mỹ nhân
Lương Tu Ngôn không nghĩ tới Hắc vân áp thành sẽ đến cứu cậu, ít nhất không nghĩ tới là phương thức này ── một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, dây thừng trên người Lương Tu Ngôn đều rơi xuống, mà người từ trên xà nhà phiêu nhiên rơi trên mặt đất.
Hắc y tóc đen, mày kiếm mắt sáng, thân hình phiêu dật, tư thái tiêu sái, mặc cho ai thấy đều trầm trồ khen ngợi một tiếng.
Vẫn là đẹp trai nghịch ngợm trước sau như một a……
Lương Tu Ngôn trong lòng nhịn không được nôn khan, bất quá cậu đối với việc Hắc vân áp thành đột nhiên xuất hiện tới cứu mình vẫn là thực kinh hỉ. “Uy, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến đây, trên mặt đần ra bao lâu rồi?”
Hắc vân áp thành cũng không đáp lời cậu, mặt đen lại, cứ như ai thiếu y mấy trăm vạn ấy, mở miệng liền chất vấn Lương Tu Ngôn:“Ngươi hy vọng gã ôm mỹ nhân về?”
Nghe ngữ khí y như thiếu nợ, Lương Tu Ngôn nhíu mày, người này sao vẫn phá tính vậy. Chút hảo cảm xa cách đã lâu cũng liền tan biến trong nháy mắt, “Nếu không phải do ngươi nên ta bị đem đến chỗ này sao?”
“Theo ta có quan hệ chi?” Hắc vân áp thành cười lạnh hỏi lại.
Lương Tu Ngôn khó chịu, phi thường khó chịu, chính mình vừa bị hắt nước lại bị trới chặt, đến tột cùng là vì cái gì! Lương Tu Ngôn học bộ dáng của y, cũng cười lạnh nói: “Còn không phải bởi gã nói ngươi thích ta.”
Hắc vân áp thành liếc mắt Lương Tu Ngôn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Chê cười.”
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp nói, Nhất kiếm tảo thiên hạ kích động đứng lên trước: “Ngươi không thích hắn?”
“Ta chỉ là cảm thấy hắn có vẻ thao được mà thôi.”
“Sát!” Lương Tu Ngôn nhịn không được chửi bậy, vung tay áo tiến lên cùng y liều mạng.
Người này quả nhiên vẫn chán ghét như trước, không, tuyệt đối so với trước kia càng chán ghét!
Tức sùi bọt mép Lương Tu Ngôn hiển nhiên quên người trước mắt năng lực cao thủ bậc nhất, bất luận thêm chút sức mạnh hay tốc độ cũng không biết cao hơn cậu bao nhiêu.
Lương Tu Ngôn xuất toàn lực một quyền vừa vung tới trước mặt Hắc vân áp thành, mắt thấy sẽ đánh tới, cổ tay lại đột nhiên bị nắm trụ, rồi sau đó xoay trở lại, toàn bộ cánh tay đã bị giữ ở sau lưng, mà cả người tiến vào trong lòng Hắc vân áp thành.
“Ngươi muốn mưu sát chồng sao?”
“Cút đi!”
Lương Tu Ngôn thực tức giận, nhưng cậu không có biện pháp phủ nhận, Hắc vân áp thành ở gáy mình như cún con ngửi tới ngửi lui khi, hơi thở nam tính đó, cử chỉ ái muội đó, nhưng lại khiến hông mình một trận mềm yếu.
Mà người ở một bên vây xem đã muốn chịu không nổi cẩu nam nam này, xuất ra vũ khí, quét hàng ma xử, bày ra tư thế chiến đấu, hô: “Hắc vân áp thành, lần này ông đây nhất định sẽ tóm được, cho ngươi làm ông vài lần, ngươi nhất định sẽ vứt bỏ tên tiểu bạch kiểm này!”
Nghe nói vậy, Lương Tu Ngôn nhịn không được đỡ trán, người này thật sự là bông hoa thần kỳ nha.
Mà Hắc vân áp thành thân là cao thủ bậc nhất, chung quy bị người đụng chạm khiêu khích như vậy, bởi vậy tỏ ra khinh thường cực kỳ. Một tay nhấc áo Lương Tu Ngôn, một tay cầm kiếm, thi triển khinh công liền hướng Nhất kiếm tảo thiên hạ bay đi.
Nhất kiếm tảo thiên hạ là đệ tử Thiếu Lâm, vô luận luyện võ công hay thêm chút thiên hướng thể chất và sức mạnh, chính là máu trâu thúc đẩy, nhưng gã đối Hắc vân áp thành hiểu rõ, đối phương chính là cao thủ bậc nhất, tuy rằng nội lực không đủ, nhưng lại chiêu cực nhanh, nào dám đón đỡ.
Chỉ thấy Nhất kiếm tảo thiên hạ đem hàng ma xử hướng trên thân kiếm Hắc vân áp thành cắt ngang, hai kiện binh khí chạm nhau phát ra thanh âm chói tai. Mắt thấy Hắc vân áp thành cả người và kiếm sẽ đánh lên Nhất kiếm tảo thiên hạ, gã lại dựa thế nhảy qua bên cạnh, né tránh công kích của Hắc vân áp thành. Dù như vậy, sau khi Nhất kiếm tảo thiên hạ thối lui, lập tức lấy ra huyết dược ăn vào.
Lương Tu Ngôn cũng không nhìn tán thưởng, không nghĩ tới tên gấu bự này thân thủ còn rất nhanh nhẹn, không hổ là một hội dài.
Khi cậu còn đang tán thưởng người khác, Hắc vân áp thành đã mang người chạy ra khỏi phòng.
Hắc y tóc đen, mày kiếm mắt sáng, thân hình phiêu dật, tư thái tiêu sái, mặc cho ai thấy đều trầm trồ khen ngợi một tiếng.
Vẫn là đẹp trai nghịch ngợm trước sau như một a……
Lương Tu Ngôn trong lòng nhịn không được nôn khan, bất quá cậu đối với việc Hắc vân áp thành đột nhiên xuất hiện tới cứu mình vẫn là thực kinh hỉ. “Uy, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến đây, trên mặt đần ra bao lâu rồi?”
Hắc vân áp thành cũng không đáp lời cậu, mặt đen lại, cứ như ai thiếu y mấy trăm vạn ấy, mở miệng liền chất vấn Lương Tu Ngôn:“Ngươi hy vọng gã ôm mỹ nhân về?”
Nghe ngữ khí y như thiếu nợ, Lương Tu Ngôn nhíu mày, người này sao vẫn phá tính vậy. Chút hảo cảm xa cách đã lâu cũng liền tan biến trong nháy mắt, “Nếu không phải do ngươi nên ta bị đem đến chỗ này sao?”
“Theo ta có quan hệ chi?” Hắc vân áp thành cười lạnh hỏi lại.
Lương Tu Ngôn khó chịu, phi thường khó chịu, chính mình vừa bị hắt nước lại bị trới chặt, đến tột cùng là vì cái gì! Lương Tu Ngôn học bộ dáng của y, cũng cười lạnh nói: “Còn không phải bởi gã nói ngươi thích ta.”
Hắc vân áp thành liếc mắt Lương Tu Ngôn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Chê cười.”
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp nói, Nhất kiếm tảo thiên hạ kích động đứng lên trước: “Ngươi không thích hắn?”
“Ta chỉ là cảm thấy hắn có vẻ thao được mà thôi.”
“Sát!” Lương Tu Ngôn nhịn không được chửi bậy, vung tay áo tiến lên cùng y liều mạng.
Người này quả nhiên vẫn chán ghét như trước, không, tuyệt đối so với trước kia càng chán ghét!
Tức sùi bọt mép Lương Tu Ngôn hiển nhiên quên người trước mắt năng lực cao thủ bậc nhất, bất luận thêm chút sức mạnh hay tốc độ cũng không biết cao hơn cậu bao nhiêu.
Lương Tu Ngôn xuất toàn lực một quyền vừa vung tới trước mặt Hắc vân áp thành, mắt thấy sẽ đánh tới, cổ tay lại đột nhiên bị nắm trụ, rồi sau đó xoay trở lại, toàn bộ cánh tay đã bị giữ ở sau lưng, mà cả người tiến vào trong lòng Hắc vân áp thành.
“Ngươi muốn mưu sát chồng sao?”
“Cút đi!”
Lương Tu Ngôn thực tức giận, nhưng cậu không có biện pháp phủ nhận, Hắc vân áp thành ở gáy mình như cún con ngửi tới ngửi lui khi, hơi thở nam tính đó, cử chỉ ái muội đó, nhưng lại khiến hông mình một trận mềm yếu.
Mà người ở một bên vây xem đã muốn chịu không nổi cẩu nam nam này, xuất ra vũ khí, quét hàng ma xử, bày ra tư thế chiến đấu, hô: “Hắc vân áp thành, lần này ông đây nhất định sẽ tóm được, cho ngươi làm ông vài lần, ngươi nhất định sẽ vứt bỏ tên tiểu bạch kiểm này!”
Nghe nói vậy, Lương Tu Ngôn nhịn không được đỡ trán, người này thật sự là bông hoa thần kỳ nha.
Mà Hắc vân áp thành thân là cao thủ bậc nhất, chung quy bị người đụng chạm khiêu khích như vậy, bởi vậy tỏ ra khinh thường cực kỳ. Một tay nhấc áo Lương Tu Ngôn, một tay cầm kiếm, thi triển khinh công liền hướng Nhất kiếm tảo thiên hạ bay đi.
Nhất kiếm tảo thiên hạ là đệ tử Thiếu Lâm, vô luận luyện võ công hay thêm chút thiên hướng thể chất và sức mạnh, chính là máu trâu thúc đẩy, nhưng gã đối Hắc vân áp thành hiểu rõ, đối phương chính là cao thủ bậc nhất, tuy rằng nội lực không đủ, nhưng lại chiêu cực nhanh, nào dám đón đỡ.
Chỉ thấy Nhất kiếm tảo thiên hạ đem hàng ma xử hướng trên thân kiếm Hắc vân áp thành cắt ngang, hai kiện binh khí chạm nhau phát ra thanh âm chói tai. Mắt thấy Hắc vân áp thành cả người và kiếm sẽ đánh lên Nhất kiếm tảo thiên hạ, gã lại dựa thế nhảy qua bên cạnh, né tránh công kích của Hắc vân áp thành. Dù như vậy, sau khi Nhất kiếm tảo thiên hạ thối lui, lập tức lấy ra huyết dược ăn vào.
Lương Tu Ngôn cũng không nhìn tán thưởng, không nghĩ tới tên gấu bự này thân thủ còn rất nhanh nhẹn, không hổ là một hội dài.
Khi cậu còn đang tán thưởng người khác, Hắc vân áp thành đã mang người chạy ra khỏi phòng.
Bình luận truyện