Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 95: Quỷ súc công X nữ vương thụ



Vào lúc ba người Lương Tu Ngôn ở bên trong thạch thất biểu diện cảnh mười tám công, thì trong căn thạch thất khác cũng đang phát sinh một ít chuyện không muốn cho người ta biết.

Đồ Tô chân trước vừa bước vào thạch thất, còn chưa kịp nhìn rõ bố cục của thạch thất thì đã bị một cổ sức mạnh túm về sau, dưới chân bất ổn, tầm mắt cũng rối theo.

“Binh!”

Lưng và bức tường đá phía sau va chạm mạnh, Đồ Tô còn chưa kịp tỉnh tảo lại sau cơn đau, thì môi đã bị lấp lên.

Trong tầm mắt là gương mặt tươi cười được phóng lớn vô cùng của Tùy Phong, ngay cả chiều dài lông mi cũng có thể thấy rõ.

Ta biết mà…

Đồ Tô đã sớm đoán trước, thấy biến mà không sợ. Hắn trừng mắt nhìn nam nhân đang nổi điên này, ánh mắt sắc bén, cho dù bị cưỡng ép, thân rơi vào hoàn cảnh xấu thì khí thế lên mặt trên người vẫn không đổi.

Đáng tiếc Tùy Phong hình như làm ngơ dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, vẫn gặm cắn bờ môi hắn, đầu lưỡi nỗ lực tiến vào khoang miệng hắn.

Đồ Tô cắn chặt khớp hầm, không cho y thực hiện được. Đồng thời, nâng lên đầu gối, đánh tới vị trí yếu ớt nhất của nam nhân.

Tùy Phong dường như sớm đã chuẩn bị, trong nháy mắt hắn nâng đầu gối, chen vào giữa hai chân hắn, dùng hai chân mình ngăn chặn đối phương, làm cho hắn không thể nhúc nhích.

Cũng không biết là vì Tùy Phong là cao thủ chỉ sau Hắc Vân Áp Thành, hay y đã xem việc này thành thói quen, động tác áp chế lưu loát thành thạo.

Hai chân chẳng những không thể nhúc nhích, mà còn gây sức ép, khiến cho nửa thân dưới của hai người dính sát vào nhau, tiếp xúc gần gũi như vậy, Đồ Tô thậm chí có thể cảm nhận được bộ hạ của đối phương hơi phồng lên.

Tư thế mờ ám này khiến cho Đồ Tô có chút bối rối. Hơn nữa người này lại còn đối hắn cương, càng làm cho hắn tức giận, phải biết rằng chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy.

Cho dù nửa người dưới đã bị kìm hãm, nhưng nửa người trên của hắn vẫn linh hoạt. Đồ Tô không nghĩ nhiều, đánh nắm dấm qua gương mặt tuấn tú của Tùy Phong.

Mắt thấy sắp đánh trúng, cánh tay lại không thể nào hướng về trước nửa phân, thì ra cổ tay bị đối phương nắm lấy. Đồ Tô thử giãy dụa, nhưng đối phương là con nhà võ, một người chức nghiệp trị liệu như hắn có thể so sánh sao.

Tùy Phong không chút khách khí, thuận thế nâng hai tay Đồ Tô lên qua đỉnh đầu, một bàn tay nắm lấy hai cổ tay hắn, đặt cả người hắn ở trên tường.

Phía sau là vách tường, làm cho hắn không có chỗ trốn, phía trước là thân thể cường tráng của nam nhân, hắn chẳng qua chỉ là một người gầy yếu mảnh khảnh nào có sức bật lại.

Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đụng nhau, hô hấp chạm vào hô hấp nóng rực của nam nhân. Hành động thân mật, không làm Đồ Tô tim đập loạn nhịp, chỉ làm hắn càng thêm phẫn nộ. Bởi vì hắn biết, trong ánh mắt tràn ngập ý cười của đối phương, chỉ dâng lên ngọn lửa tham lam, thèm máu.

Đó là điềm báo nguy hiểm.

“Buông tay.” Đồ Tô lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên càng hung ác, tựa như muốn đốt đối phương ra hai cái động.

Tùy Phong không chút để ý, hoặc là nói, ánh mắt càng cường thế như vậy, lại càng dễ dàng khơi gợi dục vọng chinh phục của y. Y hơi cúi đầu, muốn bắt giữ đôi môi đối phương, lại bị  đối phương không lưu tình né đi.

Tùy Phong cũng không nổi giận, lại cảm khái: “Tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta không biết là vợ chồng mấy ngày, thế mà trên dọc đường ngươi lại làm bộ như không biết ta.”

Nói xong còn thở dài một hơi, làm bộ dáng oán phu bị vứt bỏ.

Đô Tồ hừ lạnh một tiếng, xem như không thấy tên nam nhân làm ra vẻ này.

Có điều, trình độ dày mặt của Tùy Phong còn hơn cả sự tưởng tượng của hắn. Cho dù Đồ Tô không có phản ứng, nhưng Tùy Phong lại chủ động sáp qua, nhẹ nhàng liếm sườn mặt, vành tai, ngả ngớn nói: “Ta lại không thể quên được tư vị mất hồn đó của ngươi.”

Đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp lên làn da, đó thôi đã làm Đồ Tô chịu không nổi, huống chi Tùy Phong còn nói ra những lời lẽ không biết xấu hổ, Đồ Tô tức đến đỏ mặt, lông mày nhăn lại, quát lớn: “Ngươi đừng xằng bậy, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”

“Hối hận? Đúng vậy, mỗi lần ta đều hối hận.” Tùy Phong ý cười càng sâu, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên tia sáng khác thường, không chút ý tứ hối hận, “Hối hận tại sao không làm ngươi nhiều hơn.”

Bị từ ngữ vũ nhục như vậy, nam nhân bình thường đều sẽ tức giận, huống chi là một người kiêu ngạo như Đồ Tô.

“Ngươi – -”

Lời trách cứ phía sau còn chưa thành lời, đã bị đối phương hôn lấp về.

Tùy Phong thừa dịp thời điểm Đồ Tô mở miệng nói chuyện, lập tức hôn lên môi, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội luồn vào trong khoang miệng hắn.

Bất quá Đồ Tô cũng chẳng phải đèn cạn dầu, thấy đầu lưỡi của đối phương luồn vào, dứt khoát hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, ngậm lại khớp hàm, tính cắn đứt thứ đó.

May mắn Tùy Phong hiểu rõ hắn, kịp thời lẫn mất, cuối cùng không bị cắn đến.

“Ngươi cắn thiệt à?” Tùy Phong oán trách, nhưng vẫn trương ra bản mặt tươi cười không sao cả, “Ta câm thì không sao, nhưng sau này ai khẩu giao cho ngươi chứ?”

Tùy Phong nói tùy ý như thế, Đồ Tô nghe, trên mặt lại nổi lên lớp đỏ ửng hơi mỏng.

Đồ Tô vốn đã tuyệt sắc, nay bộ dạng ngượng ngùng, lại khiến người ta nhìn mà tâm dương khó nhịn. Tùy Phong không phải là người thích dây dưa, trong lòng nổi lên ý niệm trong đầu, tất nhiên hạ thủ ngay.

Lúc này y đã có kinh nghiệm, trước nắm hai má Đồ Tồ, khiến cho hắn không thể nhắm miệng lại, lập tức hôn lên.

Đồ Tô bị kiềm kẹp cơ thể, dùng lực cũng vô ích, chỉ có thể tùy ý đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng hắn khuấy đảo.

Bất đồng với vẻ ngoài hiền hòa của y, Tùy Phong hôn thiệt cuồng dã, mang theo dục vọng chiếm giữ cực mạnh. Đồ Tô chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị y mút đến run lên, nhưng lại không cách nào phủ nhận, nụ hôn nồng nhiệt thô bạo như vậy lại mang đến khoái cảm.

Nhiệt độ thân thể dần dâng cao, khoái cảm theo vĩ chuy lan lên, phần eo chợt mềm nhũn.

“Ừm….”

Đồ Tô bởi vì thoải mái mà phát ra giọng mũi, càng kích thích dục vọng của Tùy Phong. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn công thành bạt trại trong khoang miệng đối phương, làm cho nam nhân kiêu ngạo này dục hỏa đốt người dưới thân mình.

Mà vào lúc y đang khí thế dào dạt, hôn đến hừng hực, thì cảm giác đau đớn chợt truyền đến từ đầu lưỡi. Tùy Phong không thể không buông đối phương ra, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, không cần phải nói cũng biết, lại bị người này cắn.

Tùy Phong nhăn hàng mày, trên mặt lộ chút không vui, “Ngươi mỗi lần không nên biến thành như cưỡng gian vậy chứ?”

“Hừ, những lại này ta cũng tặng lại cho ngươi.” Ánh mắt Đồ Tô sắc bén, trong lòng lại đang cẩn thận đề phòng. Bởi vì hắn biết, mùi máu tươi sẽ không làm tên điên này lùi bước, mà ngược lại càng kích thích dục vọng biến thái của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện