Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 29: Hội họp mặt game thủ (Phần cuối)



Trong chớp mắt khi nhân vật Lăng Tiêu đính trên đầu danh hiệu ‘Bạn lữ của Thanh Kỳ’ xuất hiện tại màn hình trình chiếu cực lớn trong hội trường, game thủ có mặt đều hít một hơi khí lạnh, trước đó, không ai biết Thời đại Hàng hải còn cho phép kết hôn đồng tính.

Càng khiến mọi người không tưởng nổi là, nguyên bản quan hệ của Lăng Tiêu và Thanh Kỳ chỉ là do người ngoài phỏng đoán tán chuyện, chưa bao giờ được đương sự chứng thực, mà bởi vì thời nay hủ nữ lan tràn, gian tình giữa mấy bạn trai không nơi nào không có, mọi người rất bình thường đều nghĩ ái muội giữa hai người này kỳ thật cũng bất quá chỉ là cánh hủ nữ nhất sương tình nguyện mà YY thôi.

Về phần Thanh Kỳ cướp đá tặng thuyền, hành động vĩ đại Lăng Tiêu một phen nổi giận xung thiên vì lam nhan mà làm ra, cũng có thể giải thích là biểu hiện của nghĩa khí vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống.

Ai cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ cao điệu công khai quan hệ hai người trong trường hợp này, hai người cư nhiên không biết vào lúc nào ở chỗ nào bằng cách nào đã kết làm bạn lữ, lại còn điệu thấp ẩn tàng danh hiệu, chưa bao giờ bị người ta phát hiện.

Vừa mới minh xác sự thật bản thân đã có người trong lòng lúc phỏng vấn xong, hành vi Tiêu Trấn lúc này, không thể nghi ngờ là đang công nhiên come out!

Sau khi linh hồn bát quái của quần chúng bị lực trùng kích cực lớn tẩy trừ nhanh chóng bốc cháy, trong nhất thời hội trường trên dưới sôi trào, loại phản ứng nào cũng có.

Bọn họ chưa bao giờ gặp màn kịch hay nào phấn khích như thế!

Nhất là vị nam chính liên quan vừa mới xuống đài, mới không lâu trước đã dùng một ca khúc chinh phục mọi game thủ tại hiện trường, một hồi sau lại bị come out, cái tình tiết này quả thực rất cẩu huyết!

Một vị hủ nữ thậm chí kích động đến rơi lệ: “Mình bất quá là tới tham gia buổi họp mặt game thủ mà thôi, không nghĩ tới lại có thể chứng kiến thời khắc vĩ đại như thế, Lăng Tiêu đại đại em vĩnh viễn là fan não tàn của anh!”

Lăng Viễn còn đang nghẹn lời nhìn trân trối trong nỗi khiếp sợ Tiêu Trấn mang cho cậu, Robinson đã tự nhận mình rất săn sóc mà vỗ vỗ tay lên lưng cậu: “Đã sớm nghe nói trường mấy cậu thừa thãi đồng chí rồi, không ngờ cậu cũng… Bất quá cậu yên tâm, bọn anh sẽ không kỳ thị cậu, mặc kệ cậu thích nam hay nữ, là người hay không phải người, ca ca đây vĩnh viễn ủng hộ cậu.”

Phản ứng của Sinbad vẫn phù hợp điểm chú ý của cậu ta như cũ, “Khó trách Caribbean tiến trú Thiên Đường lại muốn hỏi quyết định của cậu, còn biết dùng tiệm trang phục hối lộ cậu, không biết đây có tính là đi cửa sau không?”

Về phần vài hủ nữ nổi danh ở C đại biểu hiện giờ phút này đều chẳng khác gì nhau: Cầu ký tên, cầu chụp ảnh chung, cầu nội tình, có thể cùng nhân vật chính của câu chuyện quen biết lại còn ngồi chung một bàn thật sự là rất hạnh phúc, cứ để ánh mắt hâm mộ ghen tị bắn tới mãnh liệt chút nữa đi!

Lăng Viễn nhất thời cảm thấy đầu đau, người chung quanh đều đang quan sát cậu, bàn tán về cậu, cậu vừa không thể đứng dậy bỏ đi, cũng không thể trốn xuống gầm bàn, vụng trộm ngó Lăng Lộ, đối phương cũng nhún nhún vai một bộ lực bất tòng tâm.

Cậu đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chờ mong màn kịch này chấm dứt nhanh một chút.

MC trên sân khấu vẫn còn đang mờ mịt chưa hiểu, “Cái tên Thanh Kỳ này thực quen tai, hình như là tên của ngoạn gia vừa rồi trúng thưởng?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy…” Cô điều động toàn bộ sức tưởng tượng suy nghĩ một hồi, “Nói cách khác anh ấy trong game chơi nhân vật nữ?”

Tiêu Trấn tỏ vẻ phủ nhận.

Đến đây MC vẫn chưa hiểu, “Vậy…Vậy các anh làm sao kết hôn được?”

Mỗi người đều quan tâm vấn đề này, vểnh tai lên nghe.

Chỉ thấy Tiêu Trấn lắc lắc đầu, “Xin lỗi, không thể trả lời.”

Người dẫn chương trình còn muốn nói gì đó, lại bị hắn ngắt lời, “Xin hỏi có thể tiến hành bước tiếp theo chưa?”

“Đương, đương nhiên có thể.”

Tiêu Trấn lễ độ gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, lập tức bắt đầu nghiêm túc triển lãm quân hạm của mình, đại bộ phận người ở đây vẫn là đàn ông con trai nhiệt huyết sôi trào, niềm yêu thích với thuyền vượt xa quan tâm với chuyện bát quái, lực chú ý rất nhanh bị hấp dẫn, đây chính là đúng theo ý nguyện của công ty trò chơi.

Bởi vì một khi trò chơi open beta thì sẽ thu phí, mà thuyền đặc chủng là hạng mục lợi nhuận được công ty xem trọng nhất trong tất cả các hạng mục thu phí.

Đây chính là lý do NPH lựa chọn Lăng Tiêu là người chơi đặc biệt lên sân khấu triển lãm, Tát Cổ Tư tuy rằng cũng có thuyền đặc chủng, nhưng thân phận anh trong game là hải tặc, trong trường hợp công khai thế này, NPH vẫn có khuynh hướng tuyên dương phe chính nghĩa, không thì rất có khả năng sẽ bị bộ văn hóa gây phiền toái.

Sau khi triển lãm Trấn Viễn hào một cách chi tiết toàn diện, thậm chí còn tại chỗ tiến hành một lần thực diễn hải chiến, Tiêu Trấn xong nhiệm vụ chuẩn bị xuống đài lại bị người dẫn chương trình giữ chặt bắt làm một bài tổng kết. Vừa rồi trong lúc Tiêu Trấn giới thiệu tài khoản, cô nàng MC đã nghe từ những tình nguyện viên ở sau sân khấu hiểu được vài tin tức râu ria truyền lưu trong hải vực Kim Cương, trong lòng đang nghẹn một cỗ lửa, giờ phút này hận không thể kéo Tiêu Trấn ngồi xuống làm một bài phỏng vấn nghệ thuật nhân sinh.

Đáng tiếc điều kiện hiện trường không cho phép, cô đành phải chọn đề tài trước mắt được quan tâm nhất hỏi: “Nếu hai người đã kết hôn trong game, vì sao lần này hai người các anh không cùng nhau đến, còn tách ra ngồi hai chỗ?”

Tiêu Trấn vẫn luôn mỉm cười nghe vậy cúi đầu cười khổ, tuy không rõ lắm, nhưng sau đó mỗi người tại đây đều chắc chắn Lăng Tiêu đại đại lúc ấy là biểu tình thụ thương, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy đang giận tôi.”

Ngao ô ~~~ nhóm hủ nữ nháy mắt manh chết, các loại thuật ngữ biệt nữu thụ, công sủng thụ ùn ùn kéo đến.

Tiêu Trấn xuống đài, vừa lúc ngang qua bàn Lăng Viễn đang ngồi, hắn nhìn như tùy ý dừng lại cước bộ, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Tiểu Viễn, đừng giận dỗi nữa.”

Nhất thời chung quanh vô số tầm mắt như lửa đạn bắn về phía Lăng Viễn, Lăng Viễn hoàn toàn ngơ ra, theo bản năng muốn rời khỏi trung tâm ánh nhìn của mọi người.

Cậu hơi mở miệng lắc lắc đầu, “Tôi không có...”

Tiêu Trấn nghe vậy vừa lòng gật gật đầu, rẽ ngoặt sải bước về chỗ ngồi của mình. Người ở đây chỉ cảm thấy Lăng Tiêu này động tác dứt khoát lưu loát, càng thêm phù hợp với hình tượng vị thượng tướng hải quân lãnh khốc cấm dục trong game, không khỏi cảm giác ngầu đến ngây người.

Biểu hiện của Tiêu Trấn chinh phục cơ hồ toàn thể hiện trường, chỉ duy độc mọi người trong Nightmare đang lẳng lặng ngồi ở góc Tây Bắc hội trường quan sát toàn bộ tình hình sự kiện phát triển giờ phút này là kiềm chế không nổi.

Bọn họ tuy chưa thấy qua Tiêu Trấn, nhưng đối với nguyên nhân lúc trước Lăng Viễn nhập viện cũng có biết một hai, lần này suy đoán một cái, liền biết Tiêu Trấn chính là thủ phạm hại Lăng Viễn vào viện.

Nay hắn lại mượn dư luận trước mặt mọi người bức Lăng Viễn tỏ thái độ, quả thực khinh người quá đáng!

Vu Vinh là người đầu tiên nhìn không được, đập bàn, “Mẹ nó nhịn không nổi mà.”

Y đang muốn tiến lên cho cái mặt đối phương chút màu thì đột nhiên di động vang lên âm báo tin nhắn, không chỉ của y, tiếng chuông tin nhắn di động của toàn đội cao thấp đều cùng lúc vang lên.

Y đối loại tình huống này nhìn mãi thành quen mắng một tiếng ‘Fuck’, căm giận rút di động khỏi túi quần nhìn liếc qua, lại nhìn về phía sếp của mình.

“Làm thế nào đây?”

“Đương nhiên là làm chính sự.” Lý Vân Đình đã dẫn đầu đứng lên, những người khác cũng lập tức rất có phép tắc mà theo anh ra ngoài.

Vu Vinh vừa ra đến trước cửa lại khó chịu phiêu mắt liếc hướng Tiêu Trấn một cái, “Thật tiện nghi cho thằng nhóc này.”

Đoàn người đi đến sảnh lớn, Lý Vân Đình đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước, hỏi Hồ Trí Viễn: “Người lần trước bảo cậu tra thế nào rồi?”

“Báo cáo sếp, đã thu phục.”

Lý Vân Đình gật gật đầu, “Phỏng chừng hôm nay y cũng tới, bên kia có bọn anh đủ rồi, cậu lưu lại, biết làm thế nào chứ?”

“Yên tâm đi,” Hồ Trí Viễn dùng hai ngón tay kính lễ.

“Dọa dẫm chút là được rồi, dù sao cũng không phải chuyện lớn.” Lý Vân Đình lại không yên lòng dặn, tiểu tử này mấy cái khác cũng được, chỉ là cái điểm dễ dàng xúc động gây chuyện thực khiến người ta đau đầu.

“Ai, em đâu phải cái loại người thích dùng bạo lực.”

Không khí trong hội trường đã bị nung thật nóng, ban tổ chức hoạt động ở hậu trường đánh cuộc là Hội họp mặt game thủ hải vực Kim Cương tuyệt đối là chương trình thành công nhất trong cả nước, tháng này tiền thưởng của mình nhất định không ít.

Lăng Viễn thật vất vả đợi sóng gió qua đi, lúc này mới nhớ tới chuyện Lý Vân Đình có đến, cậu theo hướng đường chéo nhìn qua, người mình muốn tìm cư nhiên không thấy, ngay cả đồng sự cùng theo anh đến cũng tập thể biến mất.

Một suy đoán thành hình trong đầu cậu, chẳng lẽ...?

Trên đời quả thực có chuyện trùng hợp vậy sao?

Bất quá nghĩ kỹ thì, hai người về mặt nào đó quả thật rất giống nhau, một dạng cuồng vọng kiêu ngạo, Tát Cổ Tư lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền đùa giỡn, mà Lý Vân Đình càng trực tiếp giở trò lưu manh… Xét theo phương diện này, trình độ không biết xấu hổ của hai người là hoàn toàn đồng đều.

Lý Vân Đình thổ lộ với mình ở bệnh viện, mà Tát Cổ Tư cũng là sau đó thì có người trong lòng, Lý Vân Đình bị thương nhập viện và thời gian Tát Cổ Tư biến mất cũng hoàn toàn ăn khớp, mà Nightmare thường xuyên vô cớ toàn đội mất tích, chính là bởi vì bọn họ trong hiện thực là cảnh sát?

Tát Cổ Tư hôm trước tìm mình cùng luyện cờ tỷ phú online, ngày hôm sau Lý Vân Đình cũng hệt như vậy, bất quá ID hai người không giống nhau, đương nhiên nếu mình có thể đổi ID, vậy đối phương cũng nhất định có thể.

Còn một manh mối rõ ràng nhất, Lăng Vân hào…

Lúc trước khi nhìn thấy cái tên này, cái  loại cảm giác quái dị lái đi không được ấy thì ra là do đây, chỉ là trong lòng từ trước đến nay không nghĩ theo hướng này. Giờ ngẫm lại, có cái thuyền hải tặc nào lại đặt cái tên chính nghĩa lẫm nhiên như vậy đâu? Này căn bản là giống y chang một thổ phỉ lại cố tình đặt tên là Tống Ái Quốc mà.

Càng ngày càng nhiều ký ức hợp lại nghiệm chứng suy đoán của Lăng Viễn, nhưng chưa đợi được một khắc đối phương chính miệng thừa nhận, thì cậu vẫn không thể trăm phần trăm xác định.

Lăng Viễn lấy di động ra, do dự nửa ngày rồi lại thả trở về.

Nghe hội trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, Lăng Viễn hướng nhìn lên sân khấu, phát hiện MC đã tuyên bố buổi họp mặt kết thúc mỹ mãn, thật vất vả mới chờ đến giờ phút này, Lăng Viễn đương nhiên là muốn chuồn càng nhanh càng tốt.

Lăng Lộ và Tiêu Trấn đã đứng lên nhìn về hướng cậu, hiển nhiên là đang chờ cậu, do dự mấy lần, cậu ngắn gọn tạm biệt bọn Robinson, bất chấp khó khăn hội hợp với hai người, trong mục quang tẩy lễ của mọi người bước nhanh ra khỏi hội trường.

Không ngờ ra khỏi cửa khách sạn Lăng Lộ lại tống cổ cậu, “Em tự về đi, chị có việc nói riêng với Tiêu Trấn. Còn nữa, tối chị về nhà bạn trong đội thuyền ở, em  không cần ngủ sô pha.”

“Nga......” Lăng Viễn không biết Lăng Lộ muốn nói chuyện gì với Tiêu Trấn, tâm tình có chút không yên.

“Lại nói, 19 nhà em đâu?” Lăng Lộ thấy bộ dáng cậu như thế, nhịn không được lại trêu đùa.

Lăng Viễn không biết giải thích thế nào, đành phải nói, “Em đi trước.”

Sau đó cậu quay người lại, nhìn thấy Jack.

Lúc này đổi thành Jack tươi cười xán lạn với cậu, không biết vì cái gì, nhìn thấy điệu cười đó, trong lòng Lăng Viễn có chút rờn rợn.

“Thì ra cậu chính là Kỳ Kỳ,” Jack mỉm cười nói,“Quả nhiên bộ dạng không tồi.”

Miệng cậu ta thì nói như vậy, cư nhiên còn vươn tay ngả ngớn sờ soạng mặt Lăng Viễn một phen, Lăng Viễn bị động tác cậu ta làm cho hoàn toàn ngớ ra, đứng sững tại chỗ.

Jack nhìn bộ dáng cậu ngây người, lại cười xán lạn cái nữa, “Vậy tạm biệt nha, tiểu Thanh Kỳ.”

Dứt lời xoay người liền đi.

Lăng Viễn cơ hồ theo bản năng vươn tay kéo đối phương lại, “Anh là ai?”

Jack kinh ngạc xoay người, dùng ánh mắt hỏi cậu.

Lăng Lộ cũng buồn bực, “Thằng em à chứng mù mặt của em có phải nghiêm trọng thêm không?”

Lăng Viễn cúi đầu nhìn cái tay mình đang giữ chặt đối phương, ấp a ấp úng nói, “Tôi có cảm giác… Là lạ chỗ nào…”

“Trước khi vào bàn Jack có tiếp xúc với tôi, da anh ta rất nhẵn nhụi.”

“Nhưng vừa rồi lúc anh sờ mặt tôi… Jack không phải con nhà giàu sao? Trên ngón tay không nên có vết chai chứ…”

Nụ cười trên mặt “Jack” từ lúc Lăng Viễn bắt đầu mở miệng liền từng chút biến mất, đến khi nghe xong câu cuối cùng thì biến mất hầu như không còn, cả gương mặt đều trở nên âm trầm.

Đằng sau cách không xa một người đàn ông đang đứng chờ cậu ta cũng đi tới, “Kỳ thật, vừa rồi tôi cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng tôi sợ cậu sẽ thương tổn con tin… Hiện tại, cậu có phải có thể nói tôi biết, Jack thật sự ở đâu rồi chứ?”

Biểu tình trên mặt người kia đổi rồi lại đổi, cuối cùng vẫn là khôi phục cái loại trạng thái ngoài cười nhưng trong không cười lúc đầu, “Phòng trong cùng nhà vệ sinh nam lầu một.”

Người hỏi lập tức đi, chỉ chốc lát sau, lại một Jack được mang lại, chỉ là so ra, cậu ta chật vật hơn, áo khoác bị lột, quần rõ ràng nhỏ hơn một số so với của bản thân, giày trên chân cũng không cánh mà bay.

Nhìn đến một người bộ dạng giống mình như đúc, cậu ta cũng không ngạc nhiên quá mức, chỉ là biểu tình giống như thấy quỷ, trốn ra sau lưng người đàn ông kia.

Không khí hiện trường xấu hổ muốn chết, cuối cùng Jack giả mở miệng trước, “Tôi biết các người muốn hỏi cái gì, bất quá mấy người không thấy là chúng ta nên đổi chỗ mà nói chuyện sao?”

Lăng Viễn phiền não của chính mình còn chưa giải quyết xong, không muốn can thiệp vào chuyện rắc rối của nhà người khác, đang muốn nhân cơ hội rời đi, không ngờ lại bị Jack giả ngăn lại, “Cậu cũng đi.”

Lăng Viễn khó hiểu, “Vì sao?”

“Bởi vì người bị hại cũng có quyền biết rõ.”

“…”

Cáo biệt Lăng Lộ, bốn người đi vào một quán café gần khách sạn, Tư Lạc và Jack ngồi một bên, Jack giả ngồi xuống đối diện Tư Lạc, Lăng Viễn kế bên cậu ta.

Lăng Viễn mượn cơ hội này cẩn thận đánh giá hai người, phát hiện hai người tuy rằng tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng vẫn có thể phân biệt rất dễ dàng, Jack giả gầy hơn, ngoài ra khí chất hai người là chênh lệch rõ ràng nhất.

Một đôi song sinh trưởng thành trong hoàn cảnh khác nhau, đại khái chính là như hai người này.

Jack giả từ sau khi gọi thức uống xong liền không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ, ba người khác đều là tới nghe cậu ta giải thích, Tư Lạc trầm lặng bình tĩnh, Jack muốn nói nhưng không dám, Lăng Viễn hoàn toàn không có lời nào để nói, nhất thời không khí tràn ngập an tĩnh quỷ dị.

Qua thật lâu, cậu ta mới thong thả mở miệng.

“Tôi nghĩ kỳ thật các người đều đã đoán được, không sai, tôi chính là Saga.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện