Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 13: Làm ruộng đơn giản



Kiều Lân: “Chân tướng? Là các cậu không cần tiền lương tháng này sao?”

Phương pháp tiến vào lãnh địa bang phái giống như tiến vào bản đồ. Nói cách khác, lãnh địa bang phái là bản đồ riêng biệt. Trong trò chơi mà nói thì không lớn, nhưng khu vực để người chơi hoạt động xác thực không nhỏ. Lãnh địa bang phái có đủ loại thăng cấp. Trừ các loại có thể gia tăng thành viên bang hội, thuộc tính vật phẩm, phòng chế tác ra còn có thể thăng cấp diện tích đất đai. Nhưng điều kiện thăng cấp diện tích đất đai rất hà khắc, tất cả nội dung bang hội cần phải thăng cấp hết, sau đó mới được mở rộng đất đai.

Hai người đứng trước lối vào, điều đầu tiên Tiểu Ngư nhìn thấy không phải là sảnh đường bang hội như trong tưởng tượng mà là một rừng đào. Con đường đá vụn men theo cánhrừng uốn lượn hướng vào trong, hương hoa đàohòa quyện cùnghương cỏ thơm tràn ngập trong gió. “Đây là cửa sau à?”

Kiều Lân trong nháy mắt không thểhiểu đượcý Tiểu Ngư: “Cửa sau gì?”

Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Kiều Lân: “Tôi tưởng bước vào lãnh địa bang hội là có thể nhìn thấy ngay phòng ở”.

Kiều Lân sáng tỏ nở nụ cười: “Sơn Hà lãnh địa bang hội không giống các trò khác, sau khi lập bang hội, trong tay có hai tờ bản vẽ. Một cái là bản vẽ đại viện Trung Nghĩa Đường, một cái là bản vẽ lựa chọn hình dáng. Bình thường là chọn địa hình tốt, sau đó dựa theo địa phương mình thích mà kiến tạo Trung Nghĩa Đường. Kỳ thật đây là cách thức lấy lòng trung thành của hội viên bang hội, nếu lãnh địa bang hội tất cả đều giống nhau thì sẽ không có ý nghĩa gì.”

Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy có được lãnh địa bang hội là một việc không dễ dàng. “Hiện tại Cẩm Lân Đường cấp bao nhiêu?”

Kiều Lân tự hào: “Đương nhiên là cấp 5, hiện tại là cấp cao nhất trong trò chơi. Lãnh địa bang hội của chúng tôi gấp hai lần bang hội cấp 4. Cậu muốn trồng cái gì là có thể trồng cái đó.”

Tiểu Ngư hưng phấn: “Vậy mang tôi đi xem đất trồng trước đi! Nói cho anh biết, mỗi lần tôi và bọn lão đại liên hoan đều chọn khu nông gia, như vậy có thể nhìn thấy một vùng đất đai rộng lớn, cảm giác đặc biệt tốt.”

Kiều Lân gật đầu cười, sau đó một bên dẫn đường một bên hỏi: “Vậy cậu có bao giờ đi xa chưa? Như đi thảo nguyên, hay là ra biển?”

Tiểu Ngư chép miệng: “Trước đây ba mẹ có mang tôi đi biển một lần, nhưng ấn tượng không sâu. Sau khi bọn họ qua đời, tôi không đi đâu nữa. Thảo nguyên ấy à, tôi vẫn luôn muốn tới, nhưng đi một mình đâu có ý nghĩa gì. Cơ mà tôi luôn muốn thử cảm giác cưỡi ngựa trên thảo nguyên, không biết khi nào mới có cơ hội…”

Kiều Lân nhướng đuôi lông mày: “Muốn thử cảm giác cưỡi ngựa sao? Dễ thôi, tôi nhớ bọn Phi Long ở thành phố W, cậu chắc cũng thế?”

Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng vậy. Sao? Thành phố W có tràng ngựa à?”

“Đúng vậy. Nông trường Thủy Khê Loan ở ngoại ô phía tây mới mở một mã tràng, diện tích không lớn nhưng cũng đủ cho người ta cảm thụ thú vui cưỡi ngựa. Tuyệt đối khác hẳn với trong trò chơi.”

Tiểu Ngư hưng phấn: “Thật sao thật sao? Quá tuyệt vời!! Vừa lúc cuối tuần có cùng bọn lão đạitới đó tụ hội, vậy mà lạicó tràng ngựa nha! Chủ nông trường rất có học vấn!!! Thật yêu chết ông ta!!” Kỳ thật là yêu chết người có thể cho cậu được cưỡi ngựa.

Thế nhưnglỗ tai bang chủ bệ hạ nghe thấy lại mòi ra một phen ý tứ hàm xúc khác. Hửm? Yêu chết mình? Cảm giác cũng không tệ lắm, xem ra JQ đây phải phát triển một chút rồi. Con cá nhỏ ngốc ngốc đáng yêu này nói không chừng thật đúng là một nửa của mình. Cuối tuần này có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng ái phi. Nhưng mà, bộ dáng có vẻ cũng không biến hóa quá lớn, nghe Phi Long nói em ấy không thay đổi hình dáng.

Đứng nhìn mảnh đất lớn trước mắt, Tiểu Ngư sợ ngây người. Khu vực nào cũng trồng đủ loại hoa màu này nọ, hơn nữa đa số đều là quả to, có một số Tiểu Ngư nhận biết được, còn lại cậu hoàn toàn mù tịt. “Lân, trong này còn chút đất nào đâu? Bây giờ đều đủ hết rồi, còn có thể có chỗ của tôi sao?” Nghĩ đến bản thân không thể trồng trọt, nội tâm đột nhiên xoắn xuýt cả lên.

Kiều Lân nghe vậy lập tức lấy ra chưởng cơ, “câu thông” vớiGia Tử Tử một hồi, sau đó mới trả lời Tiểu Ngư: “Đây đều là dược liệu, cấp bậc trên lam phẩm. Cậu xem bên kia có chút ánh sáng tỏa ra xung quanh, đó là tử phẩm. Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cao cấp không thể trồng được.”

“Tử phẩm? Vậy có phải hay không rất cao? Còn có cấp cao hơn sao?” Nhìn thấy mấy thứ trước mắt,Tiểu Ngư cũng như mọi người đều cảm thấy hưng phấn.

Kiều Lân trả lời: “Trong Sơn Hà, bất kể là trang bị, vật phẩm chế tác hay các loại tài liệu đều có tám cấp bậc. Thấp nhất là hôi sắc, thẳng tay ném cho hệ thống thu về vàquăng shop cũngkhông khác gì nhau. Bạch sắc là vật phẩm phổ thông không có thuộc tính phụ trợ gì. Vật phẩm lục sắcsẽ có hai, ba cái thuộc tính kèm theo… Sau đó là lam sắc, tử sắc, hồng sắc, quất sắc, kim sắc. Một cấp gia tăng một thuộc tính nào đó. Nhưng trang bị và tài liệu kim phẩm vân vân đều có thuộc tính cố định, có tám thuộc tính phụ trợ. Rất khó tìm, chỉ có BOSS cuối ở ba phó bản cao cấp mới có tỉ lệ rơi xuống 0.3. Tôi đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua những vật phẩm kim sắc. Nghe nói Bá Long trang có một cái.”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Vì saoBá Long trang gì cũng có vậy?”

Kiều Lân nở nụ cười :“Bởi vì mọi người ở bang hội thượng lưu như thế đều là người có tiền, không nhưgiai cấp phổ thông chúng ta. Mặt khác bọn họ chỉ nhận cao thủ,dùlà trang bị hay thủ pháp thao tác đều tương đối lợi hại. Những người đứng top đầu trong game đa phần đều là người của họ.”

Tiểu Ngư suy nghĩ một hồi, sau đó thật thà nói: “Lão đại nhất định rất không thích mấy người đó.”

Kiều Lân lần này cười ra tiếng: “Cậu hiểu cậu ta nhỉ. Phi Long bang xác thực không thể đối phó với Bá Long trang, Phi Long đơn đấu với Bá Vương Long ba lượt, tất cả đều thất bại, cậu ta không phục cũng không có biện pháp.”

Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Kiều Lân: “Còn anh? Có thể đánh thắng hắn ta không?”

Kiều Lân nhìn Tiểu Ngư: “Cậu nói lão đại của cậu sao? Nếu là Phi Long, ba trận tôi có thể thắng hai. Nếu là Bá Vương Long, tôi sẽ không động thủ. Trẫm đây không có đam mê tự ngược. Huống chi kiếm tiền từ tay bọn họ mới là đạo lý đúng đắn. Cậu thấy đúng không?”

Tiểu Ngư thực đồng ý gật gật đầu: “Anh nói không sai! Đánh nhau gì đó là phương thức giao thủ cấp thấp. Kiếm tiền từ tay đối thủ mới là thủ đoạn cao minh!”

Xem đi, cách suy nghĩ của hai người giống nhau đến như vậy, đây mới là chân chính “cùng chung chí hướng”…

Nói nhảm hồi lâu, Tiểu Ngư cảm thấy phía sau truyền đến một trận ồn ào. Quay đầu xem, phát hiện ra có sáu người đang tới đây, kiểm tra tên một chút, chính là mấy vị mỗi ngày linh ta linh tinh vô nghĩa ở kênh bang hội. Hiện tại xem ra, tỉ lệ nhân vật nữ rất cao a! “Lân, bọn họ đến đây làm gì?”

Kiều Lân quay đầu, chỉ tay về phía nhóm bang chúng: “Gia Tử, chú em đem đám hư thối trên đất kia thu lại, Tiểu Ngư muốn trồng cây.” Chỉ đơn giản như vậy, địa chủ Lân đã dọntá điền tử phẩm đi rồi.

Gia Tử Tử làm ra bộ dáng ủy khuất: “Lão đại, ngài vì hoàng hậu bệ hạ mà đối đãi với thần tử trung thành nhất của ngài như thế sao? Cái này sao có thể là đồ hư thối được! Đó là dược liệu! Dược liệu đó!”

Kiều Lân liếc mắt nhìn hắn :“Nếu không thu thì 100% sung công.”

Gia Tử quân lập tức trở mặt: “Thần tuân chỉ!” Sau đó nhanh chóng nhảy vào, bắt đầu thu hoạch.

Tiểu Ngư nhìn kiểu thu hoạch này mà hoảng hốt. Vì sao? Không phải vì nguy hiểm, mà là cậu không nghĩ tới Gia Tử Tử đứng ở trong miếng đất làm tư thế thu hoạch, sau đó cái gì cũng không thấy, hơn nữa đất bị thu hoạch vẫn ở trạng thái tốt. Không đợi cậu kinh ngạc xong, Gia Tử đồng chí đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi thu xong đại khái có 5 mẫu đất lớn nhỏ.“Quá… quá lợi hại!”

Kiều Lân cười ha ha vỗ đầu Tiểu Ngư: “Có cái gì mà lợi hại. Trồng trọt trong trò chơi là do hệ thống bố trí, cậu chỉ cần thả hạt giống xuống đất, tưới chút nước, bón chút phân là được. Cho nên một lần thu gặt là được một mẫu đất. Cậu cũng có thể làm được.”

Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy: “Chuyện này thật không khoa học.”Hóa ralàm ruộng trong game đơn giản như vậy, thật uổng công chính mình mong đợi. Nhưng thôi cũng tốt, nếu kêu mình cầm cuốc một chút xới đất, gieo hạt, vun đất, tưới nước vân vân mây mây, một mẫu đất là có thể giày mình đến chết.

Kiều Lân nói: “Đi tìm NPC trồng trọt đi, muốn trồng cái gì thì mua một bao hạt giống, loại bạch sắcthông thườngthì cần ba ngày thời gian hiện thực là chín.”

Thấy Tiểu Ngư cực kỳvui vẻ đi tìm NPC trồng trọt, Phúc Tinh Tinh lập tức tiến đến trước mặt Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Lão đại! Hoàng hậu bệ hạ cực đáng yêu!! Cực MOE!”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại một bộ tiếc hận: “Là một đứa nhỏ rất tốt, nhưng bị lão đại đạp hư mất. Đáng tiếc đáng tiếc.”

Càn Khôn Đại Na Di: “Như thế nào, lão đại không đạp hư chú em, chú em trong lòng không vui sao?”

Phúc Tinh Tinh phụ họa gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu Cường đây là hâm mộ ghen tị!”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Đám con gái các người có thể nghĩ khác hay không a!!”

Phiên Gia Hồng: “Tui nói, cậu phải chạy nhanh tìm người cường hãn hơn lão đại rồi mau mau gả đi!”

Gia Tử Tử: “Lão bà nói đúng!”

Nhất Mạt Hồng Trần: “Lão nạp tin tưởng, tâm nguyện của Tiểu Cường thí chủ có đạt thành.”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Con lừa ngốc lục căn không sạch mi cút!!!”

Loại đồ vật điểm tâm trong trò chơi thật ra không nhất định phải có, chỉ có đám tham ăn này mới chấp nhất ngày ăn ba bữa trong trò chơi. Nhất là Phúc Tinh Tinh và Phiên Gia Hồng, hai vị em gái tham ăn có tiếng. Nghe được Tiểu Ngư trồng trọt xong muốn đi phòng bếp làm điểm tâm, lập tức liền phấn khởi, cùng Càn Khôn Đại Na Di ồn ào “Hoàng hậu bệ hạ, tụi tui cũng muốn ăn!”, túm Tiểu Ngư đi Trung Nghĩa Đường, hoàn toàn không để ý tới bộ dạng Tiểu Ngư quay đầu nhìn Kiều Lân, trong mắt mang theo tín hiệu cầu cứu.

Kiều Lân thực bất đắc dĩ, anh không tự nhận mình là thân sĩ, nhưng đối mặt với nhóm nguyên lão nữ ma đầu này, anh cảm thấy bản thân im lặng chẳng những để bản thân yên ổn mà còn là trân trọng Tiểu Ngư. Cho nên anh phất phất tay, ý bảo Tiểu Ngư đi theo đi, không có việc gì, con đường tương lai vẫn rất tươi sáng.

Ba người đàn bà một cái chợ, hiện tại cái chợ đã được dời đi, còn lại bốn người đàn ông nhất thời cảm thấy lỗ tai trở nên thanh tịnh.

Kiều Lân vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Cường, anh vừa thấy cậu treo bán sáo trúc cấp 34, cầm về đưa cho Tiểu Ngư, cuối tháng tính tiền.”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Có nhiêu đâu, em nhặt được một cái tử phẩm, nhàn rỗi treo bán thôi. Hoàng hậu muốn dùng, em liền cho cậu ấy.”

Kiều Lân cười: “Ô? Vậy không cần tiền?”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Không được! Nếu bị đám nữ sắc ma kia biết, nhất định sẽ thêu dệt tội danh cho em!”

Gia Tử Tử: “Hửm? Nữ sắc ma, tên này không tồi, lát nữa sẽ nói cho bà xã tui biết!”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Đừng mà!!! Đại ca, ngài đừng bán đứng huynh đệ!”

Gia Tử Tử: “Cũng được. Lấy thân báo đáp đi!”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: “Nằm mơ…”

Nhất Mạt Hồng Trần: “Lão nạp hôm nay phảng phất thấy được chân tướng.”

Kiều Lân: “Chân tướng? Là các cậu không cần tiền lương tháng này sao?”

Ba người rống giận: “Nghĩ hay quá! ! !”

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật người không đáng tin đều có. [đen mặt] Trong bang xuất hiện những người này đều là phối hợp diễn. Pháo hôi gì đó sẽ có, nhưng tuyệt đối không xuất hiện ở trong này.

Tiểu Cường đồng học rất bi đát .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện