Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 40: Trả nụ hôn đầu lại cho tôi!
Anh đồ chết tiệt!!! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!!!
Sau khi “mỗi người một ngả” với ba người Phiên Gia Hồng, Tiểu Ngư cùng Kiều Lân bệ hạ tới tầng thứ ba đi tìm Long Tường, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ “Gọi Long Tường về nhà”. Phần thưởng nhiệm vụ không nhiều, chỉ có một khối phục cùng mới 10 Hồng Ti Kết. Kinh nghiệm vân vân coi như không tồi, bởi vì nền móng khi trước vô cùng tốt, cho nên Tiểu Ngư quang vinh bước vào cấp 39. Khoảng cách để tiến vào đại bản Trung thu chỉ còn xa một cấp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo nguyên tắc khen thưởng cân bằng của nhiệm vụ hoạt động chủ thành, cậu khi hoàn thành xong nhiệm vụ thành Lạc Dương tuyệt đối sẽ vượt qua cấp 40.
Lại nói tới cậu nhóc Long Tường này, dùng “cậu nhóc” để hình dung Long Tường thật sự rất vũ nhục chỉ số thông minh của Tiểu Ngư. Tên này căn bản là một thằng cha ước khoảng 40, mày rậm mắt to mũi cao miệng rộng, rõ ràng chẳng thể nối được cái quan hệ meo meo nào với chữ “cậu nhóc” phía trên. Cho nên, khi nó nói bản thân mới 13 tuổi, ngay cả Kiều Lân bệ hạ bên trong rút não bên ngoài khí phách cũng khống chế không được cười to không ngớt.
Các bạn nghĩ xem, một người đàn ông cao lớn thô kệch trước mặt bạn lộ đôi mắt tròn xoe, sau đó ủy khuất nói một câu: “Các ngươi sao lại cười người ta!”. Bạn sẽ như thế nào? Đúng! Bạn như thế nào Kiều Lân bệ hạ cùng Tiểu Ngư sẽ như thế đấy. Phản ứng chỉ có thể x2, tuyệt đối không khoa trương!
Vô luận như thế nào, Tiểu Ngư luôn có nhân tính hơn Kiều Lân, cho nên khi cậu phát giác “tiểu bằng hữu” Long Tường rưng rưng ủy khuất sắp biến thành nước mắt ào ào liền nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, dù cho hành động này quả thật siêu cấp khó khăn. “Vậy tại sao nhóc cao lớn hơn chị gái nhóc nhiều như vậy?”. Nhìn xem, Tiểu Ngư có bao nhiêu quan tâm, cậu ta tuyệt đối sẽ không hỏi bạn vì sao lại già hơn chị gái bạn nhiều đến thế. Đó là chuyện vô nhân đạo!
Long Tường hít hít thút tha thút thít đáp trả lời: “Ta, ta hai năm trước chơi cạnh bờ sông Lạc, nhặt được một quả đào, ăn xong rồi ngã bệnh. Sau khi hết bệnh liền càng ngày càng lớn. Ban đầu ta rất vui mừng, nhanh nhanh trở thành người cao lớn là có thể giúp đỡ tỷ tỷ rồi, nhưng ta càng cao lớn càng sợ hãi. Người trong thôn đều bảo ta là yêu quái, tỷ tỷ sợ ta bị khi dễ, liền mang ta rời khỏi thôn.”
Nghe xong cố sự, Tiểu Ngư thật lòng thương xót Long Tường: “Vậy hai người cậu bây giờ ở nơi nào?” Thế nào cũng không thể không có chỗ ở cố định, bằng không Long Hương sẽ không đưa nhiệm vụ “Gọi đệ đệ về nhà”.
Long Tường trả lời: “Ta với tỷ tỷ ngụ trong một ngôi miếu đổ nát ở Đào Lâm Ổ. Hôm qua ra ngoài chơi với tỷ tỷ, cuối cùng ta vô ý vào tháp, gặp rất nhiều người xấu, ta sợ quá không dám xuống. May mà có các ngươi tìm được ta, các ngươi hộ tống ta về nhà được không?”
Đúng! Hiện tại bọn họ nhận được nhiệm vụ hộ tống Long Tường quay về Đào Lâm Ổ. Tiểu Ngư lắm miệng hỏi một câu: “Chúng ta còn phải tìm ngọc trâm của tỷ tỷ ngươi, ngươi trước tiên đứng đây chờ, đợi khi tìm thấy trâm ngọc sẽ dắt ngươi về nhà.”
Long Tường nhấc tay: “Ta biết! Ta bắt gặp cây trâm ngọc của tỷ tỷ ta bị một người tên Ác Tác nhặt được! Ngươi đi tìm hắn, đánh bại hắn là có thể cầm lại trâm ngọc của tỷ tỷ!”
Tốt lắm. Nhận được gợi ý nhiệm vụ, Tiểu Ngư phất phất tay: “Vậy cậu chờ ở đây, chúng tôi làm xong sẽ về đón cậu.” Sau đó cho “tiểu bằng hữu” Long Tường một phần đậu phộng rang muối. Nhưng lúc này Long Tường cũng không như Phù Tang cho Tiểu Ngư thứ dư thừa gì đó, điều này khiến Tiểu Ngư không khỏi có chút thất vọng.
Này này, cậu thất vọng cái gì chứ?… Một Thần Thụ với một “thằng nhóc” xui xẻo làm sao có thể có hành vi giống nhau!!
Ác Tác là quái hình người tầng thứ năm, cấp 36. Lúc này đã có không ít người ở bên trong ngược bọn chúng. Vừa nhìn kênh phụ cận, bệ hạ thoáng nhíu mày, xem ra tỉ suất bạo ra trâm ngọc thấp đến độ giận sôi người.
【Phụ Cận】Ai Haiz Haiz: Bà già nó! Đã 67 con rồi đó! Cư nhiên chưa rớt!! Toàn lụm đồ rách nát!
【Phụ Cận】Bà Xã À Đừng Đi: 67 tính cái chim! Ông đây là lần thứ 89! Mày còn đỡ, được một cái túi rách nát, tao ngay cả đồ vứt cũng chưa có cái nào!
【Phụ Cận】Đói Bụng Ăn Đậu Hủ: Bình tĩnh bình tĩnh, tiểu tăng tại lần thứ 105 rốt cuộc đã nhặt được trâm ngọc. Đàn bà gì đó quả thật người xuất gia chúng tôi không thể động tới! Đói bụng ăn đậu hủ!
【Phụ Cận】Chị Không Họ Cúm: Một trăm! Nếu còn không ra cô nãi nãi không thèm làm nữa! ! !
Nhìn khắp kênh chỉ có vài người đánh tới tin tức, Tiểu Ngư áp lực rất lớn. “Lân, anh nói xem có phải hệ thống vì góp đủ số nên mới cố ý để tỉ lệ bạo dẫn thấp không?”
Kiều Lân thật thận trọng suy xét một chút, sau đó gật đầu: “Cậu nghĩ rất có đạo lý. Được rồi, nhanh nhanh đánh thôi.”
Tiểu Ngư thở dài: “Cũng đúng, tôi sao cũng thấy kinh nghiệm bản đồ Thang Cốc tốt hơn nhiều.”
Kiều Lân bệ hạ nhịn không được tay xoa đầu Tiểu Ngư: “Quái nơi này cấp thấp hơn cậu. Cậu cũng đánh đi, chúng ta cùng nhau đánh sẽ nhanh hơn.”
“Được rồi! Cuối cùng ta đã có thể thi triển bản lĩnh rồi! Tiểu Hỉ Tử mau tránh, ta muốn xông lên trước!!”
Nói như thế nào đây, ngốc lâu với một người nội tâm không đáng tin, bên ngoài cũng sẽ bị lây nhiễm. Tiểu Ngư bất hạnh cỡ nào chứ…
Cũng không biết là do may mắn của Kiều Lân đồng chí hay mị lực Tiểu Ngư cao, vào thời điểm hai người bọn họ đánh lần thứ 59, bọn họ đã đụng được cây trâm ngọc. Tiểu Ngư rất muốn lên mặt tại kênh phụ cận một hồi, đi cười nhạo đám nhân loại bi đát kia. Nhưng cậu vô cùng lý trí không làm như thế, trước mặt một đống người xa lạ tìm đánh mới là hành vi đứa ngu mới làm. Thật hiển nhiên, cậu không phải.
Đuổi Lâm Tường về Đào Lâm Ổ, hai người dùng roi thúc ngựa quay về tân thủ trấn. Sau khi giao nhiệm vụ cho Long Hương, kinh nghiệm Tiểu Ngư chỉ gia tăng 10%. Kiều Lân bệ hạ nhíu mày, hỏi Long Hương: “Nghe đồn ngài biết Hậu Nghệ ở đâu.” Thỉnh chú ý, bệ hạ sử dụng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Long Hương nhìn thoáng qua Kiều Lân, trong mắt lóe ra vài tia sáng khác thường, Tiểu Ngư nhất thời cảm thấy không thoải mái trong lòng. “Đúng vậy! Lúc đó ngài bảo tôi giao nhiệm vụ rồi sẽ nói cho tôi biết!”
Liếc về phía Tiểu Ngư, Long Hương hừ một tiếng. Sau đó khuynh thanh tế ngữ nói với Kiều Lân: “Vị tướng quân này, nếu ngài muốn tìm Tông Bố thần [1], nên vào Đào Lâm Ổ xem sao. Hắn ta sẽ xuất hiện vào ban đêm, bên người dắt theo một con hổ.”
Tông Bố thần? Lại là cái gì nữa? Xem nhẹ đãi ngộ rõ ràng không công bình đến nỗi không thể rõ ràng hơn của NPC nữ này, Tiểu Ngư quay đầu nhìn Kiều Lân, đương nhiên cậu không hỏi ra miệng, dù sao bản thân đã thể hiện không học vấn nhiều lần rồi. Thất học vân vân có thể thừa nhận, nhưng không thể phải nghe dạy bảo trước mặt đông đảo quần chúng.
Không nói lời cảm tạ với Long Hương, Kiều Lân lôi kéo Tiểu Ngư thoát khỏi đám người. Hai người ngồi trên ngựa, vừa đi anh vừa nói với Tiểu Ngư: “Hậu Nghệ sau khi bị Đào Mộc kích sát được phong làm Tông Bố thần. Truyền thuyết nói Tông Bố thần luôn xuất hiện bên dưới cây đào, bên người dắt theo một con hổ, mỗi quỷ hồn đều phải đến trước mặt hắn nhận phán xét, nếu là quỷ ác, linh hồn sẽ bị hổ nuốt trọn.”
“Anh sao biết được nhiều chuyện như vậy a? Dường như đều rất quen thuộc với những cố sự thần thoại này, anh học chuyên ngành gì?” Tiểu Ngư rất tò mò, vô cùng tò mò đối chuyện của Kiều Lân trong hiện thực.
Anh ấy cười trả lời: “Tôi học nông nghiệp, từ nhỏ đã xem một vài cuốn sách loạn thất bát tao.”
Vốn đang nghĩ mình sẽ nghe được rất nhiều chuyện trong hiện thực của Tiểu Hỉ Tử, tỷ như nói về trường học nè, còn tu qua ngành học gì, bình thường đam mê thứ gì linh tinh. Kết quả người ta chỉ vứt cho mình một câu không mặn không nhạt như thế, Tiểu Ngư biết ngậm miệng, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Kiều Lân đồng chí cười man dại trong lòng. Tiểu bảo bối nhà chúng ta đã bắt đầu muốn biết chuyện trong hiện thực của anh! Sảng! Cực sảng! Muah hahaha!!! Không được, phải dự tính xem tuần trăng mật nên du lịch tới đâu mới tốt. Ừm, Tiểu Ngư nhà chúng ta say xe, không biết có say máy bay không. Nếu nghĩ không ra thì “hưu nhàn” một tháng trong tân phòng cũng khá tốt, phương pháp tiết kiệm tiền như thế Tiểu Ngư nhất định sẽ thích kakakaka!!! [Đủ rồi đủ rồi! Nhanh đi gặp bác sĩ thôi!!!]
Nếu Long Hương bảo Tông Bố thần xuất hiện vào ban đêm, vậy việc cần làm hiện giờ là chờ đợi. Mà thời gian chờ đợi đương nhiên không thể uổng phí, vì thế bọn họ một bên đánh gà hoang thỏ hoang một bên chờ trời tối. Tiểu Ngư không những bổ sung được không ít thịt gà thịt thỏ vào kho trữ hàng của mình, còn thuận tiện thăng cấp kỹ năng thu thập. Ở rừng đào trong Đào Lâm Ổ, trên mặt đất có không ít thảo dược cấp 1, cậu còn phát hiện vài chỗ không trong phạm vi thu thập nhưng có thể đào ra rau dại, trên cây ngẫu nhiên còn có vài quả đào mật chin mọng, phẩm chất còn tốt hơn cả quả được trồng trong bang hội!
Sắc trời bắt đầu tối mịt, hai người đúng giờ ăn tối ngồi trên tảng đá lớn, ăn thịt bò tương uống Thiêu Dao Tử(một loại rượu), Tiểu Ngư có loại ảo giác bản thân mình là Lục Lâm hảo hán [2]. “Lân, anh xem tôi có khí thế không!” Nói xong đứng dậy, nhấc bình rượu lên, một chân giẫm lên tảng đá, làm tư thế “vạt áo tung bay”.
Kiều Lân thống khoái mà gật đầu: “Rất khí thế! Sao, Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta muốn chiêm sơn vi vương?” Mặt ngoài tuy rất bình tĩnh, kỳ thật nội tâm bị manh muốn chết rồi.
Tiểu Ngư bĩu môi, ngồi về chỗ cũ cắn một ngụm thịt bò: “Không phải! Là Lục Lâm hảo hán! Không phải sơn tặc! Hứ!”
Ngồi sát qua ôm lấy cái eo nhỏ của Tiểu Ngư, Kiều Lân cười hi hi giải thích: “Là trẫm nói không đúng. Hảo hán đừng trách nhoa ~~~~”
Vẻ mặt nghênh nghênh ngang ngang, âm cuối rung lên một phát của anh là có ý gì chứ? Tiểu Ngư khinh bỉ nhìn Kiều Lân: “Đừng có đột nhiên được thế lợi dụng! Tôi xem thấu nội tâm của anh rồi!”
Mặt Kiều Lân bệ hạ đột nhiên lạnh băng: “Cậu thấy được?”
Tâm Tiểu Ngư bởi vì Kiều Lân thình lình nghiêm túc mà giật mình một cái.
“Thấy…thấy thì sao, anh làm gì chứ?”
Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu: “Vậy cậu đồng ý rồi?”
Tiểu Ngư mê mang: “Đồng ý cái gì cơ? Anh có thể nói một câu tiếng người không?”
Kiều Lân bệ hạ gật đầu lần nữa: “Được. Tiếng người của anh chính là…” Mạnh mẽ nhào qua, trực tiếp ngậm môi của Tiểu Ngư vào miệng. Cảm giác mềm mại kia! Vị ngọt ngào kia! Tâm vui sướng cực độ!
“Ưm…” Khi Tiểu Ngư phát giác ra mình đang bị Kiều Lân hôn môi, trừ bỏ hai mắt trừng lớn, cả người đều cứng ngắc. Cái gì mà rít gào a, phản kháng a, say mê a vân vân mấy phản ứng bất đồng này cậu không có một cái. Giờ này khắc này, miêu tả cậu ta hồn du thái hư là khá chuẩn xác. Thỉnh tin tưởng, khi kinh hãi với một sự việc đột ngột nào đó, phản ứng của Tiểu Ngư ấy à, người thường không thể chạm tới được.
Cảm giác hô hấp Tiểu Ngư càng ngày càng gấp gáp, Kiều Lân nhanh chóng kết thúc nụ hôn kỳ thật không thâm nhập quá sâu. Dù sao trong trò chơi, bạn vói đầu lưỡi vào hôn triền miên cỡ nào, ngoại trừ tâm lý vô cùng tươi đẹp, trên mặt sinh lý hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác sung sướng. Cho nên đồng chí bệ hạ không hề suy nghĩ đáng khinh như chúng ta [Thật ra anh ta đáng khinh hơn nhiều]. “Thở! Hít thở a tiểu bảo bối!”
Thần trí phiêu đãng bên ngoài vũ trụ của Tiểu Ngư rốt cuộc bị thanh âm “tiểu bảo bối” của Kiều Lân bệ hạ kéo về nhân gian, tiếp đó là giọng thét theo bản năng của cậu: “Anh đồ chết tiệt!!! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!!!”
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Lân bệ hạ rốt cục đột phá rồi! ! Thật đáng chúc mừng!
Chú thích
[1] Tông Bố thần:
Trong điển tịch《Hoài Nam Tử · Phiếm luận huấn》được ghi chép sớm nhất hiện giờ có viết, “Nghệ trừ hại thiên hạ, chết trở thành Tông Bố”.
Mà truyền thuyết Đào Mộc trừ tà, cũng có thể là căn nguyên truyền thuyết của Hậu Nghệ, sách cổ ghi lại, Hậu Nghệ bị Đào Mộc bổng đánh chết, sau khi chết được phong làm Tông Bố thần, thần này thường ở dưới một gốc cây đào, dắt theo một con hổ, từng con quỷ đều phải đi vào kiểm nghiệm, Tông Bố thần vừa nghe, nếu như là ác quỷ, sẽ bị hổ ăn mất.
[2] Lục Lâm (vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại) (Theo QT)
Sau khi “mỗi người một ngả” với ba người Phiên Gia Hồng, Tiểu Ngư cùng Kiều Lân bệ hạ tới tầng thứ ba đi tìm Long Tường, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ “Gọi Long Tường về nhà”. Phần thưởng nhiệm vụ không nhiều, chỉ có một khối phục cùng mới 10 Hồng Ti Kết. Kinh nghiệm vân vân coi như không tồi, bởi vì nền móng khi trước vô cùng tốt, cho nên Tiểu Ngư quang vinh bước vào cấp 39. Khoảng cách để tiến vào đại bản Trung thu chỉ còn xa một cấp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo nguyên tắc khen thưởng cân bằng của nhiệm vụ hoạt động chủ thành, cậu khi hoàn thành xong nhiệm vụ thành Lạc Dương tuyệt đối sẽ vượt qua cấp 40.
Lại nói tới cậu nhóc Long Tường này, dùng “cậu nhóc” để hình dung Long Tường thật sự rất vũ nhục chỉ số thông minh của Tiểu Ngư. Tên này căn bản là một thằng cha ước khoảng 40, mày rậm mắt to mũi cao miệng rộng, rõ ràng chẳng thể nối được cái quan hệ meo meo nào với chữ “cậu nhóc” phía trên. Cho nên, khi nó nói bản thân mới 13 tuổi, ngay cả Kiều Lân bệ hạ bên trong rút não bên ngoài khí phách cũng khống chế không được cười to không ngớt.
Các bạn nghĩ xem, một người đàn ông cao lớn thô kệch trước mặt bạn lộ đôi mắt tròn xoe, sau đó ủy khuất nói một câu: “Các ngươi sao lại cười người ta!”. Bạn sẽ như thế nào? Đúng! Bạn như thế nào Kiều Lân bệ hạ cùng Tiểu Ngư sẽ như thế đấy. Phản ứng chỉ có thể x2, tuyệt đối không khoa trương!
Vô luận như thế nào, Tiểu Ngư luôn có nhân tính hơn Kiều Lân, cho nên khi cậu phát giác “tiểu bằng hữu” Long Tường rưng rưng ủy khuất sắp biến thành nước mắt ào ào liền nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, dù cho hành động này quả thật siêu cấp khó khăn. “Vậy tại sao nhóc cao lớn hơn chị gái nhóc nhiều như vậy?”. Nhìn xem, Tiểu Ngư có bao nhiêu quan tâm, cậu ta tuyệt đối sẽ không hỏi bạn vì sao lại già hơn chị gái bạn nhiều đến thế. Đó là chuyện vô nhân đạo!
Long Tường hít hít thút tha thút thít đáp trả lời: “Ta, ta hai năm trước chơi cạnh bờ sông Lạc, nhặt được một quả đào, ăn xong rồi ngã bệnh. Sau khi hết bệnh liền càng ngày càng lớn. Ban đầu ta rất vui mừng, nhanh nhanh trở thành người cao lớn là có thể giúp đỡ tỷ tỷ rồi, nhưng ta càng cao lớn càng sợ hãi. Người trong thôn đều bảo ta là yêu quái, tỷ tỷ sợ ta bị khi dễ, liền mang ta rời khỏi thôn.”
Nghe xong cố sự, Tiểu Ngư thật lòng thương xót Long Tường: “Vậy hai người cậu bây giờ ở nơi nào?” Thế nào cũng không thể không có chỗ ở cố định, bằng không Long Hương sẽ không đưa nhiệm vụ “Gọi đệ đệ về nhà”.
Long Tường trả lời: “Ta với tỷ tỷ ngụ trong một ngôi miếu đổ nát ở Đào Lâm Ổ. Hôm qua ra ngoài chơi với tỷ tỷ, cuối cùng ta vô ý vào tháp, gặp rất nhiều người xấu, ta sợ quá không dám xuống. May mà có các ngươi tìm được ta, các ngươi hộ tống ta về nhà được không?”
Đúng! Hiện tại bọn họ nhận được nhiệm vụ hộ tống Long Tường quay về Đào Lâm Ổ. Tiểu Ngư lắm miệng hỏi một câu: “Chúng ta còn phải tìm ngọc trâm của tỷ tỷ ngươi, ngươi trước tiên đứng đây chờ, đợi khi tìm thấy trâm ngọc sẽ dắt ngươi về nhà.”
Long Tường nhấc tay: “Ta biết! Ta bắt gặp cây trâm ngọc của tỷ tỷ ta bị một người tên Ác Tác nhặt được! Ngươi đi tìm hắn, đánh bại hắn là có thể cầm lại trâm ngọc của tỷ tỷ!”
Tốt lắm. Nhận được gợi ý nhiệm vụ, Tiểu Ngư phất phất tay: “Vậy cậu chờ ở đây, chúng tôi làm xong sẽ về đón cậu.” Sau đó cho “tiểu bằng hữu” Long Tường một phần đậu phộng rang muối. Nhưng lúc này Long Tường cũng không như Phù Tang cho Tiểu Ngư thứ dư thừa gì đó, điều này khiến Tiểu Ngư không khỏi có chút thất vọng.
Này này, cậu thất vọng cái gì chứ?… Một Thần Thụ với một “thằng nhóc” xui xẻo làm sao có thể có hành vi giống nhau!!
Ác Tác là quái hình người tầng thứ năm, cấp 36. Lúc này đã có không ít người ở bên trong ngược bọn chúng. Vừa nhìn kênh phụ cận, bệ hạ thoáng nhíu mày, xem ra tỉ suất bạo ra trâm ngọc thấp đến độ giận sôi người.
【Phụ Cận】Ai Haiz Haiz: Bà già nó! Đã 67 con rồi đó! Cư nhiên chưa rớt!! Toàn lụm đồ rách nát!
【Phụ Cận】Bà Xã À Đừng Đi: 67 tính cái chim! Ông đây là lần thứ 89! Mày còn đỡ, được một cái túi rách nát, tao ngay cả đồ vứt cũng chưa có cái nào!
【Phụ Cận】Đói Bụng Ăn Đậu Hủ: Bình tĩnh bình tĩnh, tiểu tăng tại lần thứ 105 rốt cuộc đã nhặt được trâm ngọc. Đàn bà gì đó quả thật người xuất gia chúng tôi không thể động tới! Đói bụng ăn đậu hủ!
【Phụ Cận】Chị Không Họ Cúm: Một trăm! Nếu còn không ra cô nãi nãi không thèm làm nữa! ! !
Nhìn khắp kênh chỉ có vài người đánh tới tin tức, Tiểu Ngư áp lực rất lớn. “Lân, anh nói xem có phải hệ thống vì góp đủ số nên mới cố ý để tỉ lệ bạo dẫn thấp không?”
Kiều Lân thật thận trọng suy xét một chút, sau đó gật đầu: “Cậu nghĩ rất có đạo lý. Được rồi, nhanh nhanh đánh thôi.”
Tiểu Ngư thở dài: “Cũng đúng, tôi sao cũng thấy kinh nghiệm bản đồ Thang Cốc tốt hơn nhiều.”
Kiều Lân bệ hạ nhịn không được tay xoa đầu Tiểu Ngư: “Quái nơi này cấp thấp hơn cậu. Cậu cũng đánh đi, chúng ta cùng nhau đánh sẽ nhanh hơn.”
“Được rồi! Cuối cùng ta đã có thể thi triển bản lĩnh rồi! Tiểu Hỉ Tử mau tránh, ta muốn xông lên trước!!”
Nói như thế nào đây, ngốc lâu với một người nội tâm không đáng tin, bên ngoài cũng sẽ bị lây nhiễm. Tiểu Ngư bất hạnh cỡ nào chứ…
Cũng không biết là do may mắn của Kiều Lân đồng chí hay mị lực Tiểu Ngư cao, vào thời điểm hai người bọn họ đánh lần thứ 59, bọn họ đã đụng được cây trâm ngọc. Tiểu Ngư rất muốn lên mặt tại kênh phụ cận một hồi, đi cười nhạo đám nhân loại bi đát kia. Nhưng cậu vô cùng lý trí không làm như thế, trước mặt một đống người xa lạ tìm đánh mới là hành vi đứa ngu mới làm. Thật hiển nhiên, cậu không phải.
Đuổi Lâm Tường về Đào Lâm Ổ, hai người dùng roi thúc ngựa quay về tân thủ trấn. Sau khi giao nhiệm vụ cho Long Hương, kinh nghiệm Tiểu Ngư chỉ gia tăng 10%. Kiều Lân bệ hạ nhíu mày, hỏi Long Hương: “Nghe đồn ngài biết Hậu Nghệ ở đâu.” Thỉnh chú ý, bệ hạ sử dụng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Long Hương nhìn thoáng qua Kiều Lân, trong mắt lóe ra vài tia sáng khác thường, Tiểu Ngư nhất thời cảm thấy không thoải mái trong lòng. “Đúng vậy! Lúc đó ngài bảo tôi giao nhiệm vụ rồi sẽ nói cho tôi biết!”
Liếc về phía Tiểu Ngư, Long Hương hừ một tiếng. Sau đó khuynh thanh tế ngữ nói với Kiều Lân: “Vị tướng quân này, nếu ngài muốn tìm Tông Bố thần [1], nên vào Đào Lâm Ổ xem sao. Hắn ta sẽ xuất hiện vào ban đêm, bên người dắt theo một con hổ.”
Tông Bố thần? Lại là cái gì nữa? Xem nhẹ đãi ngộ rõ ràng không công bình đến nỗi không thể rõ ràng hơn của NPC nữ này, Tiểu Ngư quay đầu nhìn Kiều Lân, đương nhiên cậu không hỏi ra miệng, dù sao bản thân đã thể hiện không học vấn nhiều lần rồi. Thất học vân vân có thể thừa nhận, nhưng không thể phải nghe dạy bảo trước mặt đông đảo quần chúng.
Không nói lời cảm tạ với Long Hương, Kiều Lân lôi kéo Tiểu Ngư thoát khỏi đám người. Hai người ngồi trên ngựa, vừa đi anh vừa nói với Tiểu Ngư: “Hậu Nghệ sau khi bị Đào Mộc kích sát được phong làm Tông Bố thần. Truyền thuyết nói Tông Bố thần luôn xuất hiện bên dưới cây đào, bên người dắt theo một con hổ, mỗi quỷ hồn đều phải đến trước mặt hắn nhận phán xét, nếu là quỷ ác, linh hồn sẽ bị hổ nuốt trọn.”
“Anh sao biết được nhiều chuyện như vậy a? Dường như đều rất quen thuộc với những cố sự thần thoại này, anh học chuyên ngành gì?” Tiểu Ngư rất tò mò, vô cùng tò mò đối chuyện của Kiều Lân trong hiện thực.
Anh ấy cười trả lời: “Tôi học nông nghiệp, từ nhỏ đã xem một vài cuốn sách loạn thất bát tao.”
Vốn đang nghĩ mình sẽ nghe được rất nhiều chuyện trong hiện thực của Tiểu Hỉ Tử, tỷ như nói về trường học nè, còn tu qua ngành học gì, bình thường đam mê thứ gì linh tinh. Kết quả người ta chỉ vứt cho mình một câu không mặn không nhạt như thế, Tiểu Ngư biết ngậm miệng, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Kiều Lân đồng chí cười man dại trong lòng. Tiểu bảo bối nhà chúng ta đã bắt đầu muốn biết chuyện trong hiện thực của anh! Sảng! Cực sảng! Muah hahaha!!! Không được, phải dự tính xem tuần trăng mật nên du lịch tới đâu mới tốt. Ừm, Tiểu Ngư nhà chúng ta say xe, không biết có say máy bay không. Nếu nghĩ không ra thì “hưu nhàn” một tháng trong tân phòng cũng khá tốt, phương pháp tiết kiệm tiền như thế Tiểu Ngư nhất định sẽ thích kakakaka!!! [Đủ rồi đủ rồi! Nhanh đi gặp bác sĩ thôi!!!]
Nếu Long Hương bảo Tông Bố thần xuất hiện vào ban đêm, vậy việc cần làm hiện giờ là chờ đợi. Mà thời gian chờ đợi đương nhiên không thể uổng phí, vì thế bọn họ một bên đánh gà hoang thỏ hoang một bên chờ trời tối. Tiểu Ngư không những bổ sung được không ít thịt gà thịt thỏ vào kho trữ hàng của mình, còn thuận tiện thăng cấp kỹ năng thu thập. Ở rừng đào trong Đào Lâm Ổ, trên mặt đất có không ít thảo dược cấp 1, cậu còn phát hiện vài chỗ không trong phạm vi thu thập nhưng có thể đào ra rau dại, trên cây ngẫu nhiên còn có vài quả đào mật chin mọng, phẩm chất còn tốt hơn cả quả được trồng trong bang hội!
Sắc trời bắt đầu tối mịt, hai người đúng giờ ăn tối ngồi trên tảng đá lớn, ăn thịt bò tương uống Thiêu Dao Tử(một loại rượu), Tiểu Ngư có loại ảo giác bản thân mình là Lục Lâm hảo hán [2]. “Lân, anh xem tôi có khí thế không!” Nói xong đứng dậy, nhấc bình rượu lên, một chân giẫm lên tảng đá, làm tư thế “vạt áo tung bay”.
Kiều Lân thống khoái mà gật đầu: “Rất khí thế! Sao, Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta muốn chiêm sơn vi vương?” Mặt ngoài tuy rất bình tĩnh, kỳ thật nội tâm bị manh muốn chết rồi.
Tiểu Ngư bĩu môi, ngồi về chỗ cũ cắn một ngụm thịt bò: “Không phải! Là Lục Lâm hảo hán! Không phải sơn tặc! Hứ!”
Ngồi sát qua ôm lấy cái eo nhỏ của Tiểu Ngư, Kiều Lân cười hi hi giải thích: “Là trẫm nói không đúng. Hảo hán đừng trách nhoa ~~~~”
Vẻ mặt nghênh nghênh ngang ngang, âm cuối rung lên một phát của anh là có ý gì chứ? Tiểu Ngư khinh bỉ nhìn Kiều Lân: “Đừng có đột nhiên được thế lợi dụng! Tôi xem thấu nội tâm của anh rồi!”
Mặt Kiều Lân bệ hạ đột nhiên lạnh băng: “Cậu thấy được?”
Tâm Tiểu Ngư bởi vì Kiều Lân thình lình nghiêm túc mà giật mình một cái.
“Thấy…thấy thì sao, anh làm gì chứ?”
Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu: “Vậy cậu đồng ý rồi?”
Tiểu Ngư mê mang: “Đồng ý cái gì cơ? Anh có thể nói một câu tiếng người không?”
Kiều Lân bệ hạ gật đầu lần nữa: “Được. Tiếng người của anh chính là…” Mạnh mẽ nhào qua, trực tiếp ngậm môi của Tiểu Ngư vào miệng. Cảm giác mềm mại kia! Vị ngọt ngào kia! Tâm vui sướng cực độ!
“Ưm…” Khi Tiểu Ngư phát giác ra mình đang bị Kiều Lân hôn môi, trừ bỏ hai mắt trừng lớn, cả người đều cứng ngắc. Cái gì mà rít gào a, phản kháng a, say mê a vân vân mấy phản ứng bất đồng này cậu không có một cái. Giờ này khắc này, miêu tả cậu ta hồn du thái hư là khá chuẩn xác. Thỉnh tin tưởng, khi kinh hãi với một sự việc đột ngột nào đó, phản ứng của Tiểu Ngư ấy à, người thường không thể chạm tới được.
Cảm giác hô hấp Tiểu Ngư càng ngày càng gấp gáp, Kiều Lân nhanh chóng kết thúc nụ hôn kỳ thật không thâm nhập quá sâu. Dù sao trong trò chơi, bạn vói đầu lưỡi vào hôn triền miên cỡ nào, ngoại trừ tâm lý vô cùng tươi đẹp, trên mặt sinh lý hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác sung sướng. Cho nên đồng chí bệ hạ không hề suy nghĩ đáng khinh như chúng ta [Thật ra anh ta đáng khinh hơn nhiều]. “Thở! Hít thở a tiểu bảo bối!”
Thần trí phiêu đãng bên ngoài vũ trụ của Tiểu Ngư rốt cuộc bị thanh âm “tiểu bảo bối” của Kiều Lân bệ hạ kéo về nhân gian, tiếp đó là giọng thét theo bản năng của cậu: “Anh đồ chết tiệt!!! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!!!”
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Lân bệ hạ rốt cục đột phá rồi! ! Thật đáng chúc mừng!
Chú thích
[1] Tông Bố thần:
Trong điển tịch《Hoài Nam Tử · Phiếm luận huấn》được ghi chép sớm nhất hiện giờ có viết, “Nghệ trừ hại thiên hạ, chết trở thành Tông Bố”.
Mà truyền thuyết Đào Mộc trừ tà, cũng có thể là căn nguyên truyền thuyết của Hậu Nghệ, sách cổ ghi lại, Hậu Nghệ bị Đào Mộc bổng đánh chết, sau khi chết được phong làm Tông Bố thần, thần này thường ở dưới một gốc cây đào, dắt theo một con hổ, từng con quỷ đều phải đi vào kiểm nghiệm, Tông Bố thần vừa nghe, nếu như là ác quỷ, sẽ bị hổ ăn mất.
[2] Lục Lâm (vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại) (Theo QT)
Bình luận truyện