Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 1 - Chương 17



“Lại có thể tiếp được một kích của ta, xem ra cũng có chút bản lĩnh,” Quỷ Điệp lạnh lùng nói “thế nhưng lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy. Thiên Thu Tuyết, không muốn chết thì tránh ra một bên.”

“Đừng ── ” Tuyết Sinh thấy xung quanh thân thể Quỷ Điệp bắt đầu ngưng tụ một mảnh hắc khí, hơn nữa thấp thoáng còn có luồng điện bạch lam chuyển động, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho một đợt công kích tiếp theo, nhưng vô luận là Thiên Hồng hay chính bản thân cậu cũng vô pháp thừa nhận 1 lần đánh nữa. Nghĩ đến cái loại đau đớn do bị phong thích đâm xuyên thân thể vừa rồi, Tuyết Sinh sợ đến phát run, nhưng vẫn quật cường mở ra hai tay chắn phía trước mặt Thiên Hồng, bình thường đều là Thiên Hồng bảo hộ cậu, bây giờ đến phiên cậu bảo hộ Thiên Hồng.

“Nếu ngươi làm tổn thương hắn, ta, ta sẽ tự sát!” Tuyết Sinh dưới tình thế cấp bách hô lên lời uy hiếp duy nhất có thể nghĩ ra, bởi vì Quỷ Điệp từng nói qua máu cùa cậu ăn thật ngon, hi vọng hắn có thể vì vậy mà cân nhắc một chút.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” trong con ngươi tử hắc sắc sâu thẳm của Quỷ Điệp loá ra quang mang hứng thú.

555, đại nhân ngươi lầm rồi, ta sao dám a? Tuyết Sinh tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không khống chế được nói: “Đúng! Nếu ngươi không buông tha cho hắn ta sẽ tự sát, cho ngươi cái gì cũng không ăn được!” Ô a a, ánh mắt Quỷ Điệp ngày càng lạnh, cứu mạng a ──“Hừ, có ý tứ” mặc dù Quỷ Điệp đang cười nhưng trong ánh mắt một chút ý cười cũng không có, hắc khí quanh người càng trở nên nồng đậm, cho thấy cơn giận lúc này của hắn, “Ngươi là đồ ăn ta chọn. Muốn chết? Còn phải hỏi qua ta có đáp ứng hay không!”

Vừa dứt lời, ống tay áo Quỷ Điệp vung lên, một đạo khí nhận hắc sắc vô thanh vô tức hướng về phía hai người bay đến…

Vào lúc Tuyết Sinh nhắm mắt chờ chết, Thiên Hồng đang bị trọng thương ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã ra sức đem Tuyết Sinh đẩy qua bên cạnh.

Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, chờ đến khi Tuyết Sinh mở mắt ra, đã thấy Thiên Hồng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, suy sụp té xuống mặt đất, vết thương thật lớn từ vai trái kéo dài tới bụng cơ hồ đem nửa người trên của hắn chém thành hai nửa, xương cốt trắng bệch từ thịt đỏ hiện ra, hình thành thảm cảnh nhìn mà đau lòng.

“Không ──”

Tuyết Sinh thống khổ gào khóc, bỏ công cố gắng dùng tay đè chặt vết thương đang chảy máu ào ào, thế nhưng rất nhiều máu vẫn nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất dưới thân Thiên Hồng. Vết thương trí mạng này, trị liệu thuật đã hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, tử vong, chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù chỉ có 10% cảm giác đau, nhưng cơn đau đớn mãnh liệt vẫn khiến trước mắt Thiên Hồng từ từ biến thành màu đen, hắn không ngừng nháy mắt, nỗ lực để mình thấy rõ mặt Tuyết Sinh, dùng giọng nói yếu ớt an ủi “Đừng khóc… đừng khóc… ta không sao, chỉ là… có một chút đau thôi…”

“Ngươi đừng chết! Đừng chết!”

Tuyết Sinh liều mạng lắc đầu nhắc nhở chính mình, đây chỉ là trò chơi, nhưng vẫn vô pháp ức chế nỗi bi thương và nước mắt cuộn trào mãnh liệt. Cậu chưa bao giờ thống hận sự vô năng của mình như lúc này.

Đúng rồi!

Con mắt Tuyết Sinh sáng ngời, còn có phương pháp kia, cũng chỉ có phương pháp kia.

Không chút chần chờ, Tuyết Sinh nâng lên hai tay dính đầy máu tươi chấp trước ngực, trong lòng mặc niệm chú ngữ, ngay tức khắc, trong luồng bạch quang mờ ảo, một đóa liên hoa thuần bạch hiện ra trên vết thương đáng sợ của Thiên Hồng..

Thần a, van cầu ngươi, nhất định phải để ta thành công!

Tuyết Sinh ở trong lòng mặc niệm, liều mạng thôi động pháp lực, sử xuất kỹ năng đặc thù —–“Ký Sinh”!

Kỳ tích xuất hiện, ngay khi liên hoa dần dần thu nhỏ rồi cuối cùng tiêu thất ở miệng vết thương của Thiên Hồng thì vết thương đáng sợ thật to lập tức đình chỉ chảy máu, bắt đầu khép lại!

Thiên Hồng lại bị giá trị pháp lực và giá trị sinh mệnh của Tuyết Sinh nhanh chóng giảm xuống dọa sợ, đem hết toàn lực rống lên: “Tuyết Sinh, dừng tay!”

Cùng lúc, thanh âm hệ thống vang lên nhắc nhở “Cảnh báo! Giá trị pháp lực của ngoạn gia Thiên Thu Tuyết về 0, giá trị sinh mệnh đến cực hạn!”

Tuyết Sinh đối với cảnh báo của hệ thống làm ngơ, vẫn cố gắng hết sức phát động kỹ năng “Chữa trị”, trong lòng chỉ có một ý niệm ── cứu hắn, nhất định phải cứu hắn! Thẳng đến toàn thân cảm thấy đau đớn như bị xé ra… Tiếp theo là một mảnh hắc ám…

“Chúc mừng ngoạn gia Thiên Thu Tuyết lĩnh ngộ kỹ năng ‘Xả Thân’. ”

“Ngoạn gia Thiên Thu Tuyết tử vong!”

….

….

….

Thiên Hồng… hẳn là được cứu rồi đi…

Tuyết Sinh bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi gỡ mũ giáp xuống, lại cảm giác trên mặt ngứa ngáy, lấy tay sờ mới biết được, mình đã nước mắt ràn rụa.

Vừa rồi tuy rằng lý trí nói đây chỉ là trò chơi, nhưng cậu lại không cách nào khống chế được bi thương và xúc động của mình, kinh lịch vừa rồi cũng để cho hắn chân chính cảm nhận được tình cảm của mình và Thiên Hồng đối với nhau, trong thế giới huyền ảo đó, chỉ có tình cảm là chân thật, lúc đó hai người bọn họ đều nguyện ý vì đối phương mà hy sinh, tình cảm đó là chân thật.

Không biết sau khi cậu treo Thiên Hồng sẽ ra sao, Quỷ Điệp có tiếp tục công kích Thiên Hồng hay không, tuy rằng thực lo lắng, nhưng <>  đã đặt ra ngoạn gia sau khi tử vong phải ở trong hiện thực 24 tiếng mới có thể tiến nhập trò chơi, hiện tại Tuyết Sinh dù có tiếp tục lo lắng cũng vô dụng.

Tuyết Sinh đến phòng Vân Sinh, chậm rãi tìm cái ghế ngồi xuống nhìn Vân Sinh đang nằm trên giường, hiện tại điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến, chính là chờ Vân Sinh từ trong trò chơi đi ra cho cậu biết tình hình của Thiên Hồng.

Trong đầu Tuyết Sinh trống trơn, cái gì cũng không muốn nghĩ, thế nhưng nỗi bi thương tuyệt vọng và bình thản khi thấy Thiên Hồng cận kề cái chết, một lần rồi lại một lần quanh quẩn trong đầu cậu.

Thiên Hồng….

Trong lòng Tuyết Sinh đột nhiên có một dục vọng mãnh liệt rất muốn gặp hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện