Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
Lại có một công trình lớn phải xây rồi. Dương Thiên không có ý định tu kiến đường mòn bằng đá vụn, hắn muốn trực tiếp xây luôn quan đạo.
Quan đạo có thể cung cấp cho lãnh địa lưu lượng lưu thông rất lớn, nhanh hơn tốc độ thông hành bình thường. Hơn nữa về sau trong chiến tranh, có thể giúp binh lính trong lãnh địa cân đối việc công thủ, phối hợp càng thêm chặt chẽ. Phù hợp với thuyết lợi ích bền vững trong phát triển lãnh địa. Hơn nữa khó khăn nhất khiến người chơi không thể thăng cấp quan đạo chính là cần số lượng tài nguyên cực kỳ khổng lồ. Nhưng vấn đề này đối với Dương Thiên mà nói mặc dù cũng rất lớn, nhưng còn chưa đến tình trạng chịu không nổi, muốn kiếm tài phú, trước phải sửa đường. Đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Nên đạo quan đối với người khác thì khó chứ với Dương Thiên ngược lại là đồ tốt. Nhưng đạo sĩ? Kiếm đâu đây? Kiếp trước, Dương Thiên chưa biết hoặc cũng không thèm để ý đến vấn đề này. Bất quá Dương Thiên cũng không phải người cứng nhắc. Quang minh chính đại không có được thì sao chứ, đường đâu nhất định phải đi đường thẳng? Thiếu gì lối tắt. Mà một trong những lối tắt ở đây...có thể nói thí dụ như......“Đoạt”.
Đúng vậy, Dương Thiên sẽ đoạt. Tại Hán triều, Đạo giáo thịnh hành, rất nhiều đỉnh núi đều có đạo quan. Muốn từ bên trong bắt một tên sơ cấp đạo sĩ đi ra phi thường dễ dàng. Hơn nữa chỉ có một tên sơ cấp đạo sĩ mất tích, cũng sẽ không gây ra phản ứng gì quá lớn. Huống hồ thủ hạ Dương Thiên có Đại Ngưu là Thánh cấp võ tướng, muốn lặng yên không một tiếng động trộm đi một sơ cấp đạo sĩ, cũng không tính việc khó gì.
Hiện tại diện tích lãnh địa của Dương Thiên, cộng cả Bạo Phong thành và các thôn xóm, hương trấn phụ thuộc đã vượt qua một vạn km². 20 chi đội ngũ đi luyện cấp vừa mới tổ kiến xem ra lại không đủ dùng. Không phải hắn chuẩn bị không được đầy đủ mà do thế đạo biến hóa quá nhanh.
May mắn vừa mới tiếp nhận bảy vạn NPC, trong đó có chừng một trăm vị cấp S, mà trong Vọng thiên thôn, quân doanh một mực chưa hề động qua, nếu như đem quan doanh ở đây kiến tạo thành đặc cấp quân doanh, vậy lại có thể gia tăng 23 vị đặc cấp võ tướng rồi, tăng thêm vừa lấy được hai khối võ tướng chuyển chức lệnh, lại có thể gia tăng 12 đội ngũ đi luyện cấp. Mặt khác những ngày này Dương Thiên công huân lại tăng thêm gần bốn vạn, có thể đổi được không ít võ tướng chuyển chức lệnh.
Dương Thiên hiện tại thật sự rất hâm mộ những lãnh địa kia có được đại lượng người chơi kia, ít nhất không cần lo lắng vấn đề đi luyện cấp.
Kỳ thật binh lính bình thường tự luyện cấp cũng không phải không thể, nhưng dễ dàng xuất hiện thương vong, đây không phải chuyện Dương Thiên nguyện ý chứng kiến.
Hôm nay đúng ngày kỹ năng lợi dụ của Đỗ Hướng Nguyên làm CD xong. Bởi vậy Dương Thiên thăng cấp lãnh địa xong liền mang theo Đỗ Hướng Nguyên cùng một chỗ tới giặc cỏ doanh số 1 tiến hành chiêu hàng. Vận khí không tệ, hai người tổng cộng chiêu hàng đến hơn 13.000 người.
Ngày hôm sau, Dương Thiên cũng không có tham gia phòng thủ chiến tại Chương Mộc thôn, hắn muốn đi Thủy Trữ huyện thành hối đoái võ tướng chuyển chức lệnh và mua sắm bản vẽ đặc cấp quân doanh.
Tại Thủy Trữ huyện thành, Dương Thiên gặp một người quen, hoặc là nói hắn nhận thức người này, nhưng họ lại không biết hắn. Người này là băng hoa tường vi Đổng Băng Ngọc. Trong trò chơi cũng như trong thế giới hiện thực tướng mạo là giống nhau, bởi vậy Dương Thiên liếc cái đã nhận ra được.
Lúc này Đổng Băng Ngọc đang ở nơi tuyên bố nhiệm vụ trong nội thành, Dương Thiên hiếu kỳ đi qua nhìn nhìn.
“Chiêu mộ người chơi cao cấp tiến sơ cấp võ lâm Bí Cảnh, người nào muốn thỉnh sáng ngày mai 21 tháng 2 đến cửa nam Thủy Trữ huyện thành tập hợp. Võ lâm mật cảnh phi thường nguy hiểm, mọi người suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định. Bên trong mật cảnh hết thảy thu hoạch đều là của mình.”
Võ lâm Bí Cảnh?
Dương Thiên rất rõ ràng, nhưng giai đoạn này người chơi muốn xông qua võ lâm Bí Cảnh, thật đúng là không có khả năng.
Võ lâm Bí Cảnh thuộc về một loại phó bản, mở ra cần chìa khóa của Bí Cảnh. Chìa khóa khác nhau, Bí Cảnh mở ra cũng khác nhau. Tự nhiên, thu hoạch bên trong cũng đều không giống nhau. Có võ lâm tuyệt học, có thần binh lợi khí, hơn nữa võ lâm Bí Cảnh còn có một chỗ tốt, đó chính là trong Bí Cảnh chiến đấu, binh lính lại càng dễ lĩnh ngộ kỹ năng.
Chìa khóa Bí Cảnh rất khó kiếm được, chỉ ở trong số rất ít nhiệm vụ mới có thể đạt được. Mà Bí Cảnh mở ra chỉ tồn tại trong thời gian ba ngày, ba ngày sau sẽ tự động biến mất.
Mà qua cửa Bí Cảnh rất khó khăn, việc điều động quân số cũng làm cho người ta đau đầu. Chiến thuật biển người là không thể thực hiện được, nhưng nhân số càng nhiều, chỉnh thể tiền lời sẽ càng lớn, mở ra Bí Cảnh người sẽ có thêm vào tiền lời.
Nói như vậy, hiệu xuất tối đa khi vào võ lâm Bí Cảnh sẽ là đội ngũ toàn cao cấp võ tướng. Nhưng với thực lực hiện tại của người chơi, muốn làm đến điểm ấy xác thực không quá dễ dàng. Thật không biết đám Sắc Vi công hội này ở nơi nào lấy được chìa khóa Bí Cảnh.
Công ty Long Đằng cũng quá gian trá, trên Website Games rõ ràng không có bất kỳ nhắc nhở nào về võ lâm Bí Cảnh. Thế nên đoán chừng cô nương này trực tiếp không thèm chuẩn bị liền sử dụng chìa khóa Bí Cảnh. Sau đó đi vào, không ăn nổi mới đi ra, nghĩ cách chiêu mộ một ít người chơi cùng vào.
Dương Thiên lắc đầu, hắn hiện tại cũng có thể đoán được, ngày mai nhất định sẽ có đại lượng người chơi đi vào. Dương Thiên cũng không muốn mắc vào vũng nước đục này. Dù sao nhân số càng nhiều, tác dụng của mình ở trong đó phát ra lại càng ít. Mà là một dạng phó bản nên bên trong bất kỳ tình huống nào cũng có khả năng xuất hiện, coi như là chứng kiến nguyên đội cửu giai binh cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng nói thật, muốn Dương Thiên cự tuyệt hấp dẫn lớn như vậy thật đúng là vô cùng khó khăn. Dù sao võ lâm Bí Cảnh là nơi chủ yếu xuất xứ trang bị đẳng cấp cao. Trò chơi mở được một năm ở kiếp trước, tuyệt đại đa số vũ khí có thuộc tính đều là ở bên trong võ lâm Bí Cảnh lấy được. Mà kể cả toàn bộ server Vina cũng không quá đáng chỉ có gần vạn kiện. Mà ở bên trong địa đồ, trang bị lấy được trên cơ bản đều là trang bị cấp cao, không có hư hao trở lên. Cứ xem Dương Thiên giết nhiều như thế dị tộc giặc cỏ như thế mà chỉ kiếm được một trang bị hoàng kim là biết trang bị đẳng cấp cao khó kiếm được cỡ nào.
Chỉ là vật kia giá trị cực lớn nhưng cũng chỉ để cá nhân sử dụng. Trên chiến trường cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Bởi vậy Dương Thiên đối với thứ này cũng không quá để tâm. Mà ngay cả lúc mới Open Server, Dương Thiên lấy được cái da hổ - nguyên liệu đẳng cấp cao kia giờ vẫn vứt trong kho chưa thèm sử dụng. Cái này muốn chế được phải đi Lạc Dương, vì hắn biết chỉ có Lạc Dương mới có được Vương cấp thợ may.
Cũng không phải nói trang bị toàn bộ đều chỉ hữu hiệu đối với cá nhân, ví dụ như trước kia Dương Thiên lấy được tướng quân lệnh, đó chính là một kiện trang bị rất nghịch thiên.
Dương Thiên cuối cùng nhất vẫn là buông tha.
Xong xuôi chuyện của mình, Dương Thiên mang theo bản vẽ và 22 khối võ tướng chuyển chức lệnh về Vọng Thiên trấn.
Đưa bản vẽ đặc cấp quân doanh giao cho Lưu Kiệt xong, Dương Thiên mới phản hồi Bạch Vân trấn.
Đi trên đường phố ở Bạch Vân trấ , nhìn đám thôn dân bên cạnh đang bận rộn xung quanh. Trong nội tâm Dương Thiên rất là cảm khái.
Hiện tại theo phương tiện trụ cột trong Bạch Vân trấn dần dần đầy đủ hoàn mỹ, hệ thống vận chuyển đã dần hoàn thiện.
Mấy nhà tiệm may sơ cấp đã không hề sản xuất giáp da, bắt đầu chuyên môn sản xuất quần áo cho dân chúng bình thường. Hiện tại thôn dân của Bạch Vân trấn rốt cục không còn chỉ mặc quần áo đơn sơ do hệ thống cung cấp nữa. Do đó Bạch Vân đã trấn nhiều thêm vài phần sinh khí, dân tâm cũng bởi vậy đã tăng lên. Đồng dạng cũng có mấy tiệm rèn sơ cấp bắt đầu chuyển hình, sản xuất nông cụ, khí giới. Ví dụ như cuốc, liêm đao các loại, hiệu suất trồng trọt cũng được đề cao không ít.
Bởi vì toàn bộ lãnh địa đều sản xuất, sinh hoạt một mực gắn với các con đường di chuyển, lưu thông. Hơn nữa Dương Thiên cũng không có chiếm hữu thời gian nhàn rỗi của nhân dân trong thuộc địa, bởi vậy bình thường thôn dân đều phi thường giàu có. Cái này theo dân tâm đang dần dần gia tăng cũng có thể thấy được.
Một ít kiến trúc không phải của hệ thống bắt đầu xuất hiện, ví dụ như nhà hàng, thanh lâu......
Những điều này đều là theo thôn dân giàu có mà xây lên. Bạch Vân trấn có gần mười vạn nhân khẩu, tương đương với một cái tiểu thành cấp bốn rồi. Nhân khẩu tăng nhiều, đủ loại tiêu phí tự nhiên cũng xuất hiện. Có mấy thứ như nhà hàng, thanh lâu...cũng không kỳ quái. Hơn nữa ngay cả nhà dân cũng bắt đầu xuất hiện các loại kiểu dáng bất đồng. Dương Thiên đối với chuyện này lại không hạn chế. Do đó Bạch Vân trấn thoạt nhìn càng có hương vị của một thành thị .
Chỉ là cái tường đá thấp bé kia thoạt nhìn quá mức dọa người! Có chút không phù hợp phong phạm thành thị.
Nhìn hương trấn do chính mình một tay dựng lên, Dương Thiên chợt cảm giác rất tự hào. Nhưng sau đó hắn lại nhíu nhíu mày, hắn vừa phát hiện ra một sự tình rất quái dị: Trong thành thị có rất ít lão nhân và tiểu hài tử!
Suy nghĩ nửa ngày sau mới hiểu được. Nguyên lai đại lượng nhân khẩu hắn có được đều là chiêu hàng từ giặc cỏ doanh , mà mấy chỗ này hầu như là trai tráng có sức chiến đấu, có thể có nữ nhân cũng không tệ rồi. Làm sao có lão nhân và tiểu hài tử a!
Dương Thiên đi dạo một hồi lại phát hiện một ít hiện tượng dị thường. Một bộ phận thôn dân châu đầu ghé tai, bộ mặt biểu lộ tựa hồ có chút buồn rầu, nhưng chờ Dương Thiên gần lúc, những thôn dân này lại không hề nghị luận gì nữa. Đối với loại tình huống này, Dương Thiên rất là biết điều không có hỏi thăm.
Cẩn thận suy nghĩ, Dương Thiên vẫn không hiểu ra sao, dứt khoát mở ra thuộc tính thôn trang quan sát, lại thấy một sự kiện làm hắn giật mình. Dân tâm Bạch Vân trấn trong thời gian ngắn ngủn một ngày giảm xuống một điểm.
Phải biết rằng cái dân tâm và độ trị an này đều là thuộc tính phi thường khó đề cao. Hai hạng thuộc tính này có tác dụng quyết định đến lưu dân đổi mới tốc độ và hiệu suất công tác của thôn dân trong lãnh địa. Bình thường nhìn không ra cái gì, nhưng nếu như hai hạng thuộc tính này tụt xuống quá thấp, trong lãnh địa sẽ đình chỉ đổi mới lưu dân, hiệu suất cũng công tác của cư dân sẽ giảm xuống thật lớn. Thậm chí xuất hiện hiện tượng trốn tránh, đào vong ra khỏi thôn.
Thế mà chỉ trong một đêm, dân tâm rõ ràng đã giảm một điểm, làm cho trong lòng Dương Thiên nóng như lửa đốt. Từ kiếp trước cho tới kiếp này, hắn chưa nghe nói qua có hiện tượng tương tự.
Dương Thiên vội vã tìm Vương lão, đem tình huống nói cho hắn biết.
Ai dè Vương lão cười ha hả nói:“Việc này coi như là chúa công không nói, thuộc hạ cũng sẽ bẩm báo với chúa công.”
Dương Thiên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:“Vậy ngươi còn ấp a ấp úng làm gì? Là nguyên nhân gì mau nói ra đi”
Vương lão lơ đễnh cười nói :“Kỳ thật rất đơn giản, đây là thôn dân không hài lòng đối với sinh hoạt trong lãnh địa mà tạo thành. Lúc Bạch Vân thôn vừa thăng cấp thành hương trấn, ta nghe có người nghị luận trong trấn có con đường rất tồi. Mưa cái là đi rất khó, bùn đất lớp nhớp. Hơn nữa còn lầy lội không chịu nổi, thông hành không tiện, đặc biệt là trong trấn chúng ta nhân khẩu nhiều, càng tăng thêm loại hiện tượng này. Trước kia lãnh địa còn là thôn xóm, thôn dân trình độ không cao, tự nhiên không có người đề cập cái vấn đề này. Nhưng thăng cấp đến hương trấn, con đường toàn bùn đất này lại trở thành chướng mắt. Nhưng bởi vì thôn dân Bạch Vân trấn phi thường tín nhiệm chúa công, do đó đoạn thời gian trước mọi người đều lẳng lặng chờ đợi, hi vọng chúa công có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng hiện tại lãnh địa cũng đã thăng đến hương trấn cấp hai rồi, con đường vẫn không cải thiện. Một ít thôn dân cấp tiến, trong nội tâm dĩ nhiên là bắt đầu có ý kiến”
Dương Thiên cười khổ, cảm thấy những thôn dân này quả thực như kiểu đại gia rồi. Haizz, dù sao chính mình là lãnh chúa cũng cũng đã làm chưa tốt, nhiều điểm chưa chú ý tới làm cho người dân bất mãn.
Bỗng nhiên Dương Thiên nhớ tới một chuyện, nói :“trước kia chúng ta chiếm lĩnh Bạo Phong thành cũng là tiểu thành rồi, con đường trong nội thành cũng không phải đều là bùn đất hay sao? Như thế nào không có dị tộc bất mãn?”
Vương lão nói :“Vấn đề con đường này thực ra cũng không làm cho cư dân chán ghét quá lớn, lại càng không có người bởi vì con đường không tốt mà làm phản. Nếu như một lãnh địa, dân tâm chỉ có sáu bảy mươi, vậy con đường này không tốt cũng sẽ không ảnh hưởng tới dân tâm. Mặt khác, đám dị tộc điều kiện sinh hoạt gian khổ, sưu cao thuế nặng. Đến no cái bụng còn phải vất vả ngược xuôi, bọn hắn thời gian đâu mà có tâm tư đi quản một con đường khó đi chứ?”
Trong nội tâm Dương Thiên thầm than: Chẳng lẽ để thôn dân giàu có cũng là cái tội a?
Ngẫm lại cũng hiểu, chính mình đối với thôn dân mặc dù không thể nói là vô cùng tốt, nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ coi bọn họ chỉ là một tổ số liệu. Mỗi ngày dù đều bắt bọn họ chấp hành nghiêm túc chế độ tám giờ công tác, nhưng vẫn có lương. Thời gian rảnh còn có thể tự do lao động kiếm thêm thu nhập, hơn nữa lại có nhiều cửa hàng chuyên môn chế tác quần áo, đồ dùng trong nhà cho bọn họ. Nên giờ có con đường cùi, mãi không xây, người ta không vui cũng đúng.
Như Dương Thiên biết, kiếp trước, do lương thực không đủ, nhiều người chơi lãnh chúa còn cắt xén khẩu phần lương thực mỗi ngày của thôn dân, kéo dài thời gian làm việc mỗi ngày, nhưng đa số chưa có ai bị lâm vào tình cảnh nghiêm trọng do dân tâm xuống thấp cả. Bạo loạn cũng chưa xảy ra. Mà bây giờ trong lãnh địa của Dương Thiên, thôn dân có thể nói là ăn no mặc ấm, dân tâm tự nhiên sẽ chậm rãi dâng lên.
Quay qua Vương lão, Dương Thiên nói :“Không biết Vương lão cho rằng nên giải quyết việc này như thế nào?”
Chương 53: Vấn đề dân tâm
Lại có một công trình lớn phải xây rồi. Dương Thiên không có ý định tu kiến đường mòn bằng đá vụn, hắn muốn trực tiếp xây luôn quan đạo.
Quan đạo có thể cung cấp cho lãnh địa lưu lượng lưu thông rất lớn, nhanh hơn tốc độ thông hành bình thường. Hơn nữa về sau trong chiến tranh, có thể giúp binh lính trong lãnh địa cân đối việc công thủ, phối hợp càng thêm chặt chẽ. Phù hợp với thuyết lợi ích bền vững trong phát triển lãnh địa. Hơn nữa khó khăn nhất khiến người chơi không thể thăng cấp quan đạo chính là cần số lượng tài nguyên cực kỳ khổng lồ. Nhưng vấn đề này đối với Dương Thiên mà nói mặc dù cũng rất lớn, nhưng còn chưa đến tình trạng chịu không nổi, muốn kiếm tài phú, trước phải sửa đường. Đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Nên đạo quan đối với người khác thì khó chứ với Dương Thiên ngược lại là đồ tốt. Nhưng đạo sĩ? Kiếm đâu đây? Kiếp trước, Dương Thiên chưa biết hoặc cũng không thèm để ý đến vấn đề này. Bất quá Dương Thiên cũng không phải người cứng nhắc. Quang minh chính đại không có được thì sao chứ, đường đâu nhất định phải đi đường thẳng? Thiếu gì lối tắt. Mà một trong những lối tắt ở đây...có thể nói thí dụ như......“Đoạt”.
Đúng vậy, Dương Thiên sẽ đoạt. Tại Hán triều, Đạo giáo thịnh hành, rất nhiều đỉnh núi đều có đạo quan. Muốn từ bên trong bắt một tên sơ cấp đạo sĩ đi ra phi thường dễ dàng. Hơn nữa chỉ có một tên sơ cấp đạo sĩ mất tích, cũng sẽ không gây ra phản ứng gì quá lớn. Huống hồ thủ hạ Dương Thiên có Đại Ngưu là Thánh cấp võ tướng, muốn lặng yên không một tiếng động trộm đi một sơ cấp đạo sĩ, cũng không tính việc khó gì.
Hiện tại diện tích lãnh địa của Dương Thiên, cộng cả Bạo Phong thành và các thôn xóm, hương trấn phụ thuộc đã vượt qua một vạn km². 20 chi đội ngũ đi luyện cấp vừa mới tổ kiến xem ra lại không đủ dùng. Không phải hắn chuẩn bị không được đầy đủ mà do thế đạo biến hóa quá nhanh.
May mắn vừa mới tiếp nhận bảy vạn NPC, trong đó có chừng một trăm vị cấp S, mà trong Vọng thiên thôn, quân doanh một mực chưa hề động qua, nếu như đem quan doanh ở đây kiến tạo thành đặc cấp quân doanh, vậy lại có thể gia tăng 23 vị đặc cấp võ tướng rồi, tăng thêm vừa lấy được hai khối võ tướng chuyển chức lệnh, lại có thể gia tăng 12 đội ngũ đi luyện cấp. Mặt khác những ngày này Dương Thiên công huân lại tăng thêm gần bốn vạn, có thể đổi được không ít võ tướng chuyển chức lệnh.
Dương Thiên hiện tại thật sự rất hâm mộ những lãnh địa kia có được đại lượng người chơi kia, ít nhất không cần lo lắng vấn đề đi luyện cấp.
Kỳ thật binh lính bình thường tự luyện cấp cũng không phải không thể, nhưng dễ dàng xuất hiện thương vong, đây không phải chuyện Dương Thiên nguyện ý chứng kiến.
Hôm nay đúng ngày kỹ năng lợi dụ của Đỗ Hướng Nguyên làm CD xong. Bởi vậy Dương Thiên thăng cấp lãnh địa xong liền mang theo Đỗ Hướng Nguyên cùng một chỗ tới giặc cỏ doanh số 1 tiến hành chiêu hàng. Vận khí không tệ, hai người tổng cộng chiêu hàng đến hơn 13.000 người.
Ngày hôm sau, Dương Thiên cũng không có tham gia phòng thủ chiến tại Chương Mộc thôn, hắn muốn đi Thủy Trữ huyện thành hối đoái võ tướng chuyển chức lệnh và mua sắm bản vẽ đặc cấp quân doanh.
Tại Thủy Trữ huyện thành, Dương Thiên gặp một người quen, hoặc là nói hắn nhận thức người này, nhưng họ lại không biết hắn. Người này là băng hoa tường vi Đổng Băng Ngọc. Trong trò chơi cũng như trong thế giới hiện thực tướng mạo là giống nhau, bởi vậy Dương Thiên liếc cái đã nhận ra được.
Lúc này Đổng Băng Ngọc đang ở nơi tuyên bố nhiệm vụ trong nội thành, Dương Thiên hiếu kỳ đi qua nhìn nhìn.
“Chiêu mộ người chơi cao cấp tiến sơ cấp võ lâm Bí Cảnh, người nào muốn thỉnh sáng ngày mai 21 tháng 2 đến cửa nam Thủy Trữ huyện thành tập hợp. Võ lâm mật cảnh phi thường nguy hiểm, mọi người suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định. Bên trong mật cảnh hết thảy thu hoạch đều là của mình.”
Võ lâm Bí Cảnh?
Dương Thiên rất rõ ràng, nhưng giai đoạn này người chơi muốn xông qua võ lâm Bí Cảnh, thật đúng là không có khả năng.
Võ lâm Bí Cảnh thuộc về một loại phó bản, mở ra cần chìa khóa của Bí Cảnh. Chìa khóa khác nhau, Bí Cảnh mở ra cũng khác nhau. Tự nhiên, thu hoạch bên trong cũng đều không giống nhau. Có võ lâm tuyệt học, có thần binh lợi khí, hơn nữa võ lâm Bí Cảnh còn có một chỗ tốt, đó chính là trong Bí Cảnh chiến đấu, binh lính lại càng dễ lĩnh ngộ kỹ năng.
Chìa khóa Bí Cảnh rất khó kiếm được, chỉ ở trong số rất ít nhiệm vụ mới có thể đạt được. Mà Bí Cảnh mở ra chỉ tồn tại trong thời gian ba ngày, ba ngày sau sẽ tự động biến mất.
Mà qua cửa Bí Cảnh rất khó khăn, việc điều động quân số cũng làm cho người ta đau đầu. Chiến thuật biển người là không thể thực hiện được, nhưng nhân số càng nhiều, chỉnh thể tiền lời sẽ càng lớn, mở ra Bí Cảnh người sẽ có thêm vào tiền lời.
Nói như vậy, hiệu xuất tối đa khi vào võ lâm Bí Cảnh sẽ là đội ngũ toàn cao cấp võ tướng. Nhưng với thực lực hiện tại của người chơi, muốn làm đến điểm ấy xác thực không quá dễ dàng. Thật không biết đám Sắc Vi công hội này ở nơi nào lấy được chìa khóa Bí Cảnh.
Công ty Long Đằng cũng quá gian trá, trên Website Games rõ ràng không có bất kỳ nhắc nhở nào về võ lâm Bí Cảnh. Thế nên đoán chừng cô nương này trực tiếp không thèm chuẩn bị liền sử dụng chìa khóa Bí Cảnh. Sau đó đi vào, không ăn nổi mới đi ra, nghĩ cách chiêu mộ một ít người chơi cùng vào.
Dương Thiên lắc đầu, hắn hiện tại cũng có thể đoán được, ngày mai nhất định sẽ có đại lượng người chơi đi vào. Dương Thiên cũng không muốn mắc vào vũng nước đục này. Dù sao nhân số càng nhiều, tác dụng của mình ở trong đó phát ra lại càng ít. Mà là một dạng phó bản nên bên trong bất kỳ tình huống nào cũng có khả năng xuất hiện, coi như là chứng kiến nguyên đội cửu giai binh cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng nói thật, muốn Dương Thiên cự tuyệt hấp dẫn lớn như vậy thật đúng là vô cùng khó khăn. Dù sao võ lâm Bí Cảnh là nơi chủ yếu xuất xứ trang bị đẳng cấp cao. Trò chơi mở được một năm ở kiếp trước, tuyệt đại đa số vũ khí có thuộc tính đều là ở bên trong võ lâm Bí Cảnh lấy được. Mà kể cả toàn bộ server Vina cũng không quá đáng chỉ có gần vạn kiện. Mà ở bên trong địa đồ, trang bị lấy được trên cơ bản đều là trang bị cấp cao, không có hư hao trở lên. Cứ xem Dương Thiên giết nhiều như thế dị tộc giặc cỏ như thế mà chỉ kiếm được một trang bị hoàng kim là biết trang bị đẳng cấp cao khó kiếm được cỡ nào.
Chỉ là vật kia giá trị cực lớn nhưng cũng chỉ để cá nhân sử dụng. Trên chiến trường cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Bởi vậy Dương Thiên đối với thứ này cũng không quá để tâm. Mà ngay cả lúc mới Open Server, Dương Thiên lấy được cái da hổ - nguyên liệu đẳng cấp cao kia giờ vẫn vứt trong kho chưa thèm sử dụng. Cái này muốn chế được phải đi Lạc Dương, vì hắn biết chỉ có Lạc Dương mới có được Vương cấp thợ may.
Cũng không phải nói trang bị toàn bộ đều chỉ hữu hiệu đối với cá nhân, ví dụ như trước kia Dương Thiên lấy được tướng quân lệnh, đó chính là một kiện trang bị rất nghịch thiên.
Dương Thiên cuối cùng nhất vẫn là buông tha.
Xong xuôi chuyện của mình, Dương Thiên mang theo bản vẽ và 22 khối võ tướng chuyển chức lệnh về Vọng Thiên trấn.
Đưa bản vẽ đặc cấp quân doanh giao cho Lưu Kiệt xong, Dương Thiên mới phản hồi Bạch Vân trấn.
Đi trên đường phố ở Bạch Vân trấ , nhìn đám thôn dân bên cạnh đang bận rộn xung quanh. Trong nội tâm Dương Thiên rất là cảm khái.
Hiện tại theo phương tiện trụ cột trong Bạch Vân trấn dần dần đầy đủ hoàn mỹ, hệ thống vận chuyển đã dần hoàn thiện.
Mấy nhà tiệm may sơ cấp đã không hề sản xuất giáp da, bắt đầu chuyên môn sản xuất quần áo cho dân chúng bình thường. Hiện tại thôn dân của Bạch Vân trấn rốt cục không còn chỉ mặc quần áo đơn sơ do hệ thống cung cấp nữa. Do đó Bạch Vân đã trấn nhiều thêm vài phần sinh khí, dân tâm cũng bởi vậy đã tăng lên. Đồng dạng cũng có mấy tiệm rèn sơ cấp bắt đầu chuyển hình, sản xuất nông cụ, khí giới. Ví dụ như cuốc, liêm đao các loại, hiệu suất trồng trọt cũng được đề cao không ít.
Bởi vì toàn bộ lãnh địa đều sản xuất, sinh hoạt một mực gắn với các con đường di chuyển, lưu thông. Hơn nữa Dương Thiên cũng không có chiếm hữu thời gian nhàn rỗi của nhân dân trong thuộc địa, bởi vậy bình thường thôn dân đều phi thường giàu có. Cái này theo dân tâm đang dần dần gia tăng cũng có thể thấy được.
Một ít kiến trúc không phải của hệ thống bắt đầu xuất hiện, ví dụ như nhà hàng, thanh lâu......
Những điều này đều là theo thôn dân giàu có mà xây lên. Bạch Vân trấn có gần mười vạn nhân khẩu, tương đương với một cái tiểu thành cấp bốn rồi. Nhân khẩu tăng nhiều, đủ loại tiêu phí tự nhiên cũng xuất hiện. Có mấy thứ như nhà hàng, thanh lâu...cũng không kỳ quái. Hơn nữa ngay cả nhà dân cũng bắt đầu xuất hiện các loại kiểu dáng bất đồng. Dương Thiên đối với chuyện này lại không hạn chế. Do đó Bạch Vân trấn thoạt nhìn càng có hương vị của một thành thị .
Chỉ là cái tường đá thấp bé kia thoạt nhìn quá mức dọa người! Có chút không phù hợp phong phạm thành thị.
Nhìn hương trấn do chính mình một tay dựng lên, Dương Thiên chợt cảm giác rất tự hào. Nhưng sau đó hắn lại nhíu nhíu mày, hắn vừa phát hiện ra một sự tình rất quái dị: Trong thành thị có rất ít lão nhân và tiểu hài tử!
Suy nghĩ nửa ngày sau mới hiểu được. Nguyên lai đại lượng nhân khẩu hắn có được đều là chiêu hàng từ giặc cỏ doanh , mà mấy chỗ này hầu như là trai tráng có sức chiến đấu, có thể có nữ nhân cũng không tệ rồi. Làm sao có lão nhân và tiểu hài tử a!
Dương Thiên đi dạo một hồi lại phát hiện một ít hiện tượng dị thường. Một bộ phận thôn dân châu đầu ghé tai, bộ mặt biểu lộ tựa hồ có chút buồn rầu, nhưng chờ Dương Thiên gần lúc, những thôn dân này lại không hề nghị luận gì nữa. Đối với loại tình huống này, Dương Thiên rất là biết điều không có hỏi thăm.
Cẩn thận suy nghĩ, Dương Thiên vẫn không hiểu ra sao, dứt khoát mở ra thuộc tính thôn trang quan sát, lại thấy một sự kiện làm hắn giật mình. Dân tâm Bạch Vân trấn trong thời gian ngắn ngủn một ngày giảm xuống một điểm.
Phải biết rằng cái dân tâm và độ trị an này đều là thuộc tính phi thường khó đề cao. Hai hạng thuộc tính này có tác dụng quyết định đến lưu dân đổi mới tốc độ và hiệu suất công tác của thôn dân trong lãnh địa. Bình thường nhìn không ra cái gì, nhưng nếu như hai hạng thuộc tính này tụt xuống quá thấp, trong lãnh địa sẽ đình chỉ đổi mới lưu dân, hiệu suất cũng công tác của cư dân sẽ giảm xuống thật lớn. Thậm chí xuất hiện hiện tượng trốn tránh, đào vong ra khỏi thôn.
Thế mà chỉ trong một đêm, dân tâm rõ ràng đã giảm một điểm, làm cho trong lòng Dương Thiên nóng như lửa đốt. Từ kiếp trước cho tới kiếp này, hắn chưa nghe nói qua có hiện tượng tương tự.
Dương Thiên vội vã tìm Vương lão, đem tình huống nói cho hắn biết.
Ai dè Vương lão cười ha hả nói:“Việc này coi như là chúa công không nói, thuộc hạ cũng sẽ bẩm báo với chúa công.”
Dương Thiên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:“Vậy ngươi còn ấp a ấp úng làm gì? Là nguyên nhân gì mau nói ra đi”
Vương lão lơ đễnh cười nói :“Kỳ thật rất đơn giản, đây là thôn dân không hài lòng đối với sinh hoạt trong lãnh địa mà tạo thành. Lúc Bạch Vân thôn vừa thăng cấp thành hương trấn, ta nghe có người nghị luận trong trấn có con đường rất tồi. Mưa cái là đi rất khó, bùn đất lớp nhớp. Hơn nữa còn lầy lội không chịu nổi, thông hành không tiện, đặc biệt là trong trấn chúng ta nhân khẩu nhiều, càng tăng thêm loại hiện tượng này. Trước kia lãnh địa còn là thôn xóm, thôn dân trình độ không cao, tự nhiên không có người đề cập cái vấn đề này. Nhưng thăng cấp đến hương trấn, con đường toàn bùn đất này lại trở thành chướng mắt. Nhưng bởi vì thôn dân Bạch Vân trấn phi thường tín nhiệm chúa công, do đó đoạn thời gian trước mọi người đều lẳng lặng chờ đợi, hi vọng chúa công có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng hiện tại lãnh địa cũng đã thăng đến hương trấn cấp hai rồi, con đường vẫn không cải thiện. Một ít thôn dân cấp tiến, trong nội tâm dĩ nhiên là bắt đầu có ý kiến”
Dương Thiên cười khổ, cảm thấy những thôn dân này quả thực như kiểu đại gia rồi. Haizz, dù sao chính mình là lãnh chúa cũng cũng đã làm chưa tốt, nhiều điểm chưa chú ý tới làm cho người dân bất mãn.
Bỗng nhiên Dương Thiên nhớ tới một chuyện, nói :“trước kia chúng ta chiếm lĩnh Bạo Phong thành cũng là tiểu thành rồi, con đường trong nội thành cũng không phải đều là bùn đất hay sao? Như thế nào không có dị tộc bất mãn?”
Vương lão nói :“Vấn đề con đường này thực ra cũng không làm cho cư dân chán ghét quá lớn, lại càng không có người bởi vì con đường không tốt mà làm phản. Nếu như một lãnh địa, dân tâm chỉ có sáu bảy mươi, vậy con đường này không tốt cũng sẽ không ảnh hưởng tới dân tâm. Mặt khác, đám dị tộc điều kiện sinh hoạt gian khổ, sưu cao thuế nặng. Đến no cái bụng còn phải vất vả ngược xuôi, bọn hắn thời gian đâu mà có tâm tư đi quản một con đường khó đi chứ?”
Trong nội tâm Dương Thiên thầm than: Chẳng lẽ để thôn dân giàu có cũng là cái tội a?
Ngẫm lại cũng hiểu, chính mình đối với thôn dân mặc dù không thể nói là vô cùng tốt, nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ coi bọn họ chỉ là một tổ số liệu. Mỗi ngày dù đều bắt bọn họ chấp hành nghiêm túc chế độ tám giờ công tác, nhưng vẫn có lương. Thời gian rảnh còn có thể tự do lao động kiếm thêm thu nhập, hơn nữa lại có nhiều cửa hàng chuyên môn chế tác quần áo, đồ dùng trong nhà cho bọn họ. Nên giờ có con đường cùi, mãi không xây, người ta không vui cũng đúng.
Như Dương Thiên biết, kiếp trước, do lương thực không đủ, nhiều người chơi lãnh chúa còn cắt xén khẩu phần lương thực mỗi ngày của thôn dân, kéo dài thời gian làm việc mỗi ngày, nhưng đa số chưa có ai bị lâm vào tình cảnh nghiêm trọng do dân tâm xuống thấp cả. Bạo loạn cũng chưa xảy ra. Mà bây giờ trong lãnh địa của Dương Thiên, thôn dân có thể nói là ăn no mặc ấm, dân tâm tự nhiên sẽ chậm rãi dâng lên.
Quay qua Vương lão, Dương Thiên nói :“Không biết Vương lão cho rằng nên giải quyết việc này như thế nào?”
Bình luận truyện