Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 2 - Chương 25: Tiết 25
Editor: Toujifuu
***
Trong 《 Thế Giới 》 không phải không có sủng vật, thế nhưng những sủng vật đó đều là các loại động vật nhỏ dịu ngoan như tiểu miêu tiểu cẩu mà thương điếm hệ thống bán ra, có thêm nữa cũng chỉ là tọa kỵ sau cấp bốn mươi mới có thể mua, sủng vật chiến đấu chân chính là độc quyền của ngự thú sư, thế nhưng đó cũng là do triệu hồi mà ra, còn chưa có một ai tại dã ngoại thu phục được sủng vật. Lòng ta tràn đầy kinh ngạc mà cầm tin tức hệ thống nhìn lại nhìn, thật đúng là có loại sự tình này?
“Người chơi Du Nhiên (Thần Ngữ Giả) đạt được hảo cảm của Đại Nhĩ Hầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tự nguyện trở thành Truy Tùy Giả của ngươi (Truy Tùy Giả = người đi theo), xin hỏi có đồng ý Truy Tùy này hay không?”
Truy Tùy Giả? Đây là danh từ lần đầu tiên ta nghe thấy. Không phải sủng vật, vậy chứng minh nhất định có cái gì đó bất đồng so với sủng vật. Truy Tùy Giả này có thể làm được gì đây? Ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, ta muốn làm chút thí nghiệm.
“Tiểu Bạch, lại đây.”
Vẫy tay với tiểu hầu tử, Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to ngây thơ của nó, vô cùng cao hứng mà nhảy qua.
“Đến, cầm lấy cái này, vứt lên trên đầu kiếm sĩ phía trước kia đi.”
Ta nho nhỏ tiếng mà phân phó, Lăng Thiên a, xin lỗi, anh hi sinh vì tiểu đệ một chút đi. ^^
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, có thể cảm thấy khí lực bản thân chưa đủ, chần chừ mà lướt lên cây, lại đu vài cái về phía trước, kéo gần lại một ít cự ly với Lăng Thiên, không chút do dự vứt hòn đá nhỏ trong móng vuốt ra. Lấy thân thủ của Lăng Thiên, đánh lén của Tiểu Bạch đương nhiên không có khả năng thành công, anh ta tựa như có mọc một con mắt phía sau đầu mà bước nghiêng một bước, tảng đá nho nhỏ rơi trên mặt đất lăn vài vòng rồi bất động.
Xem ra Tiểu Bạch cũng là một nhóc con thông minh, biết người kia không thể chọc, một kích xuất thủ cũng không quản đánh trúng hay không, quay đầu bỏ chạy, không nhìn ra hóa ra động tác của nó thực nhanh, ba hai cái liền lướt trở về bên người ta, túm ống quần của ta chi chi kêu, giấu hơn phân nửa thân mình phía sau ta.
Lăng Thiên vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Bạch phía sau ta, quay đầu lại đi tới.
“Ban nãy là nhóc này?”
Câu nói của anh ta tràn ngập nghi vấn, chắc hẳn cũng không quá xác định. Ta đắc ý, loại sự tình này quả nhiên chỉ có ta gặp được.
“Đây là Truy Tùy Giả mới của tôi, nó tự mình muốn theo tôi. Thế nào, so với những sủng vật mà mấy tiểu cô nương nuôi kia tốt hơn chứ?”
Lăng Thiên thoáng cái đã bắt được then chốt, lộ ra một tia kinh ngạc:
“Quái hoang dã cũng có thể thu phục? Trò chơi này hình như không có loại thiết chế này đi? Có ích lợi gì?”
Nhún nhún vai, ta rất là bất đắc dĩ.
“Không biết. Tin tức hệ thống nói thực không rõ ràng, chỉ nói là Truy Tùy Giả, nếu muốn biết nó có thể làm gì, sợ là phải chậm rãi thử.”
“Vì vậy cậu kêu nó đến đánh lén tôi?”
Lăng Thiên liếc mắt nhìn ta, ta lấy lòng mà cười cười:
“Không nên nhỏ mọn như vậy a, đó là tôi tin tưởng thực lực của anh, sẽ không bị đánh trúng, hơn nữa chỉ là hòn đá nhỏ mà thôi.”
Lăng Thiên cười khẽ, xem ra cũng không phải thực lưu ý. Tiểu Lộ thấy chúng ta rơi lại phía sau, đang lớn tiếng kêu gọi. Lăng Thiên nhấc chân liền đi, ta nhanh chóng đuổi theo. Kỳ thực trong lòng ta đã có chút hiểu rõ, sự xuất hiện đặc biệt của Truy Tùy Giả này, hẳn là có quan hệ đến chức nghiệp “Thần Ngữ Giả” kỳ quái của ta kia. Trên giới triệu chức nghiệp không phải nói có thể giao tiếp cùng các loại sinh linh sao? Như vậy nếu như giao tiếp tốt có phải sẽ như Tiểu Bạch trở thành Truy Tùy Giả của ta hay không đây? Nhưng Truy Tùy Giả này lại không giống sủng vật có thể thu hồi, cũng không như triệu hoán thú đến thời gian sẽ biến mất, nó sẽ theo ta bao lâu, ta có thể có bao nhiêu Truy Tùy Giả, có hạn chế gì hay không, chúng nó có thể làm được gì cho ta, dưới dạng tình huống nào mới có thể thu phục Truy Tùy Giả, những điều này vẫn là mờ mịt, xem ra về sau nội dung ta phải nghiên cứu lại nhiều thêm một mục.
May mắn, động tác của nhóc con rất nhanh, dù sao vẫn là hầu tử, thân thủ nhanh nhẹn là trời sinh, hoàn toàn có thể đuổi theo cước bộ của ta. Sau khi theo kịp mọi người phía trước, ba nữ hài tử lại một trận thích thú, đùa một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà để cho tiểu hầu tử trốn về trong lòng ta. Lúc này nhóc con không muốn tự mình đi nữa, dán dính trên người ta nói cái gì cũng không chịu xuống, còn đem đầu vùi vào trong quần áo ta, dạng bịt tai trốn tránh điển hình.
Ta trực tiếp không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không, đối với sự truy vấn của Hoàng Cân Quân cũng chỉ lấy lý do nó tự mình muốn theo cho qua loa. Bí mật lớn như Truy Tùy Giả ta quyết sẽ không tùy tiện nói ra, đặc biệt tại trước mặt hai người ngoài có quan hệ không cạn với Thu Thủy Trường Thiên kia.
Một đường mọi người coi như ở chung hòa hợp, Hoàng Cân Quân là loại người đặc biệt sinh động, chọc cười ba tiểu cô nương đến mức xoay quanh, khiến quan hệ của hắn với ta và Lăng Thiên tựa hồ cũng thân cận không ít.
Đây chính là một nhân vật khá a, cũng không biết Thu Thủy Trường Thiên đào ra từ nơi nào. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau, từ trong mắt anh ta ta nhìn thấy một tia sáng tỏ, lấy kiến thức của anh ta chắc hẳn cũng nhìn ra chút gì đó, chỉ là đang đợi ý tứ của ta mà thôi. Đến bây giờ ta cũng có chút hứng thú, Thu Thủy Trường Thiên kia đến tột cùng đang nghĩ gì đây? Có lẽ tiếp mấy chiêu với hắn cũng là trò chơi thú vị cũng không chừng nga.
Sau khi vào thành hẹn xong thời gian gặp mặt ngày thứ hai, chúng ta cùng hai người Hoàng Cân Quân vẫy tay tạm biệt, lại canh cho ba nha đầu logout, Lăng Thiên ôn hoà mà quăng ra một câu:
“Không nên cười đắc ý như vậy, sẽ khiến người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra trong bụng cậu có chủ ý xấu.”
Ta vứt qua một cái bạch nhãn, vừa đi vừa hỏi:
“Lúc ở trên núi anh có phát hiện những cái đuôi đó không?”
“Bọn họ bất quá chỉ là theo dõi, nhìn không ra được là người của bên nào.”
Nguyên lai không phải là ảo giác của ta.
“Tôi nghĩ bọn họ chủ yếu là đến nhìn chăm chú hai tên tiểu tử kia. Thu Thủy Trường Thiên là muốn đem chúng ta bày ra trên mặt bàn (ý là cố tình đưa ra cho người khác xem cái giả nhằm đánh lạc hướng)? Hắn đại khái có động tác ngầm gì đó, không muốn để người ta biết. Tôi đã nói, người kia sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm tới tôi. Chắc hẳn hắn cảm thấy tôi với hắn không có giao tiếp gì, là lựa chọn an toàn nhất?”
“Vậy cậu còn muốn để hắn lừa?”
“A, luôn phải tìm chút lạc thú a, suốt ngày luyện cấp cũng không phải biện pháp, ba tiểu nha đầu kia cũng không có khả năng nhẫn nại được lâu, tìm những người này theo mấy nhỏ chơi chơi cũng tốt. Chờ mấy nhỏ có thể chiếu cố tốt bản thân, liền thả mấy nhỏ tự do bay.”
Lăng Thiên cười:
“Cậu nỡ được? Tôi còn tưởng rằng cậu chuẩn bị tiếp tục làm gà mái già đây.”
Cái người này, có đôi khi mồm mép đáng ghét đến mức thật muốn đá anh ta hai cước. Trừng anh ta một cái, ta thẳng tắp đi vào một gian quán rượu cũ nát nhỏ ven đường.
“Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Ông chủ mập mạp từ hậu đường chui ra. Ông ta còn nhớ rõ ta, cười ha ha hỏi:
“Lại tới mua rượu?”
“Không phải, là muốn để ông bình luận rượu tôi làm này thế nào.”
Ta lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra nút bình, một trận hương quả tản mát ra. Mũi của lão bản mập giật giật, lại đổ ra một chút nếm nếm, nói:
“Hương rượu có chút đạm, bất quá vị đạo rất đặc biệt, thanh đạm ngon miệng, chỉ là rượu trái cây mà nói coi như không tồi. Cậu dùng Tinh Quả làm? Nếu như kỹ thuật ủ rượu của cậu có thể lên tới cao cấp, vị đạo của rượu Tinh Quả này sẽ tốt hơn. Hiện tại cậu dùng tài liệu tốt bực này, có chút đáng tiếc.”
Ông chủ đáng ghét, ta chính là lần đầu tiên thử làm, cũng không biểu dương ngộ tính suy một ra ba biết bao của một tân thủ như ta đây một chút. Bất quá ta cũng không thể phản bác ông chủ mập, ông ta nói chính là lời thực, ta cũng thấy rượu trái cây này với nước trái cây không có gì khác nhau. Hay là ta nên mua chút tiểu mạch các loại để luyện tập trước? Ta chọn chọn nhặt nhặt ở trong một đống tài liệu ông chủ liệt ra, bổ sung một ít tài liệu bình thường, chuẩn bị hảo hảo luyện tập cái kỹ năng sinh hoạt này của ta một chút. Không chú ý một chút, bình nhỏ trong tay ta bị Lăng Thiên lấy qua, ngửa đầu một cái, một bình rượu Tinh Quả nhỏ đã bị anh ta nốc sạch, chậc chậc lưỡi nói:
“Lần đầu tiên mà nói, cũng không tồi. Về sau có thành phẩm gì cho tôi nếm thử trước.”
Ta câm nín, anh ta thật đúng là không khách khí a.
***
Trong 《 Thế Giới 》 không phải không có sủng vật, thế nhưng những sủng vật đó đều là các loại động vật nhỏ dịu ngoan như tiểu miêu tiểu cẩu mà thương điếm hệ thống bán ra, có thêm nữa cũng chỉ là tọa kỵ sau cấp bốn mươi mới có thể mua, sủng vật chiến đấu chân chính là độc quyền của ngự thú sư, thế nhưng đó cũng là do triệu hồi mà ra, còn chưa có một ai tại dã ngoại thu phục được sủng vật. Lòng ta tràn đầy kinh ngạc mà cầm tin tức hệ thống nhìn lại nhìn, thật đúng là có loại sự tình này?
“Người chơi Du Nhiên (Thần Ngữ Giả) đạt được hảo cảm của Đại Nhĩ Hầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tự nguyện trở thành Truy Tùy Giả của ngươi (Truy Tùy Giả = người đi theo), xin hỏi có đồng ý Truy Tùy này hay không?”
Truy Tùy Giả? Đây là danh từ lần đầu tiên ta nghe thấy. Không phải sủng vật, vậy chứng minh nhất định có cái gì đó bất đồng so với sủng vật. Truy Tùy Giả này có thể làm được gì đây? Ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, ta muốn làm chút thí nghiệm.
“Tiểu Bạch, lại đây.”
Vẫy tay với tiểu hầu tử, Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to ngây thơ của nó, vô cùng cao hứng mà nhảy qua.
“Đến, cầm lấy cái này, vứt lên trên đầu kiếm sĩ phía trước kia đi.”
Ta nho nhỏ tiếng mà phân phó, Lăng Thiên a, xin lỗi, anh hi sinh vì tiểu đệ một chút đi. ^^
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, có thể cảm thấy khí lực bản thân chưa đủ, chần chừ mà lướt lên cây, lại đu vài cái về phía trước, kéo gần lại một ít cự ly với Lăng Thiên, không chút do dự vứt hòn đá nhỏ trong móng vuốt ra. Lấy thân thủ của Lăng Thiên, đánh lén của Tiểu Bạch đương nhiên không có khả năng thành công, anh ta tựa như có mọc một con mắt phía sau đầu mà bước nghiêng một bước, tảng đá nho nhỏ rơi trên mặt đất lăn vài vòng rồi bất động.
Xem ra Tiểu Bạch cũng là một nhóc con thông minh, biết người kia không thể chọc, một kích xuất thủ cũng không quản đánh trúng hay không, quay đầu bỏ chạy, không nhìn ra hóa ra động tác của nó thực nhanh, ba hai cái liền lướt trở về bên người ta, túm ống quần của ta chi chi kêu, giấu hơn phân nửa thân mình phía sau ta.
Lăng Thiên vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Bạch phía sau ta, quay đầu lại đi tới.
“Ban nãy là nhóc này?”
Câu nói của anh ta tràn ngập nghi vấn, chắc hẳn cũng không quá xác định. Ta đắc ý, loại sự tình này quả nhiên chỉ có ta gặp được.
“Đây là Truy Tùy Giả mới của tôi, nó tự mình muốn theo tôi. Thế nào, so với những sủng vật mà mấy tiểu cô nương nuôi kia tốt hơn chứ?”
Lăng Thiên thoáng cái đã bắt được then chốt, lộ ra một tia kinh ngạc:
“Quái hoang dã cũng có thể thu phục? Trò chơi này hình như không có loại thiết chế này đi? Có ích lợi gì?”
Nhún nhún vai, ta rất là bất đắc dĩ.
“Không biết. Tin tức hệ thống nói thực không rõ ràng, chỉ nói là Truy Tùy Giả, nếu muốn biết nó có thể làm gì, sợ là phải chậm rãi thử.”
“Vì vậy cậu kêu nó đến đánh lén tôi?”
Lăng Thiên liếc mắt nhìn ta, ta lấy lòng mà cười cười:
“Không nên nhỏ mọn như vậy a, đó là tôi tin tưởng thực lực của anh, sẽ không bị đánh trúng, hơn nữa chỉ là hòn đá nhỏ mà thôi.”
Lăng Thiên cười khẽ, xem ra cũng không phải thực lưu ý. Tiểu Lộ thấy chúng ta rơi lại phía sau, đang lớn tiếng kêu gọi. Lăng Thiên nhấc chân liền đi, ta nhanh chóng đuổi theo. Kỳ thực trong lòng ta đã có chút hiểu rõ, sự xuất hiện đặc biệt của Truy Tùy Giả này, hẳn là có quan hệ đến chức nghiệp “Thần Ngữ Giả” kỳ quái của ta kia. Trên giới triệu chức nghiệp không phải nói có thể giao tiếp cùng các loại sinh linh sao? Như vậy nếu như giao tiếp tốt có phải sẽ như Tiểu Bạch trở thành Truy Tùy Giả của ta hay không đây? Nhưng Truy Tùy Giả này lại không giống sủng vật có thể thu hồi, cũng không như triệu hoán thú đến thời gian sẽ biến mất, nó sẽ theo ta bao lâu, ta có thể có bao nhiêu Truy Tùy Giả, có hạn chế gì hay không, chúng nó có thể làm được gì cho ta, dưới dạng tình huống nào mới có thể thu phục Truy Tùy Giả, những điều này vẫn là mờ mịt, xem ra về sau nội dung ta phải nghiên cứu lại nhiều thêm một mục.
May mắn, động tác của nhóc con rất nhanh, dù sao vẫn là hầu tử, thân thủ nhanh nhẹn là trời sinh, hoàn toàn có thể đuổi theo cước bộ của ta. Sau khi theo kịp mọi người phía trước, ba nữ hài tử lại một trận thích thú, đùa một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà để cho tiểu hầu tử trốn về trong lòng ta. Lúc này nhóc con không muốn tự mình đi nữa, dán dính trên người ta nói cái gì cũng không chịu xuống, còn đem đầu vùi vào trong quần áo ta, dạng bịt tai trốn tránh điển hình.
Ta trực tiếp không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không, đối với sự truy vấn của Hoàng Cân Quân cũng chỉ lấy lý do nó tự mình muốn theo cho qua loa. Bí mật lớn như Truy Tùy Giả ta quyết sẽ không tùy tiện nói ra, đặc biệt tại trước mặt hai người ngoài có quan hệ không cạn với Thu Thủy Trường Thiên kia.
Một đường mọi người coi như ở chung hòa hợp, Hoàng Cân Quân là loại người đặc biệt sinh động, chọc cười ba tiểu cô nương đến mức xoay quanh, khiến quan hệ của hắn với ta và Lăng Thiên tựa hồ cũng thân cận không ít.
Đây chính là một nhân vật khá a, cũng không biết Thu Thủy Trường Thiên đào ra từ nơi nào. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau, từ trong mắt anh ta ta nhìn thấy một tia sáng tỏ, lấy kiến thức của anh ta chắc hẳn cũng nhìn ra chút gì đó, chỉ là đang đợi ý tứ của ta mà thôi. Đến bây giờ ta cũng có chút hứng thú, Thu Thủy Trường Thiên kia đến tột cùng đang nghĩ gì đây? Có lẽ tiếp mấy chiêu với hắn cũng là trò chơi thú vị cũng không chừng nga.
Sau khi vào thành hẹn xong thời gian gặp mặt ngày thứ hai, chúng ta cùng hai người Hoàng Cân Quân vẫy tay tạm biệt, lại canh cho ba nha đầu logout, Lăng Thiên ôn hoà mà quăng ra một câu:
“Không nên cười đắc ý như vậy, sẽ khiến người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra trong bụng cậu có chủ ý xấu.”
Ta vứt qua một cái bạch nhãn, vừa đi vừa hỏi:
“Lúc ở trên núi anh có phát hiện những cái đuôi đó không?”
“Bọn họ bất quá chỉ là theo dõi, nhìn không ra được là người của bên nào.”
Nguyên lai không phải là ảo giác của ta.
“Tôi nghĩ bọn họ chủ yếu là đến nhìn chăm chú hai tên tiểu tử kia. Thu Thủy Trường Thiên là muốn đem chúng ta bày ra trên mặt bàn (ý là cố tình đưa ra cho người khác xem cái giả nhằm đánh lạc hướng)? Hắn đại khái có động tác ngầm gì đó, không muốn để người ta biết. Tôi đã nói, người kia sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm tới tôi. Chắc hẳn hắn cảm thấy tôi với hắn không có giao tiếp gì, là lựa chọn an toàn nhất?”
“Vậy cậu còn muốn để hắn lừa?”
“A, luôn phải tìm chút lạc thú a, suốt ngày luyện cấp cũng không phải biện pháp, ba tiểu nha đầu kia cũng không có khả năng nhẫn nại được lâu, tìm những người này theo mấy nhỏ chơi chơi cũng tốt. Chờ mấy nhỏ có thể chiếu cố tốt bản thân, liền thả mấy nhỏ tự do bay.”
Lăng Thiên cười:
“Cậu nỡ được? Tôi còn tưởng rằng cậu chuẩn bị tiếp tục làm gà mái già đây.”
Cái người này, có đôi khi mồm mép đáng ghét đến mức thật muốn đá anh ta hai cước. Trừng anh ta một cái, ta thẳng tắp đi vào một gian quán rượu cũ nát nhỏ ven đường.
“Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Ông chủ mập mạp từ hậu đường chui ra. Ông ta còn nhớ rõ ta, cười ha ha hỏi:
“Lại tới mua rượu?”
“Không phải, là muốn để ông bình luận rượu tôi làm này thế nào.”
Ta lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra nút bình, một trận hương quả tản mát ra. Mũi của lão bản mập giật giật, lại đổ ra một chút nếm nếm, nói:
“Hương rượu có chút đạm, bất quá vị đạo rất đặc biệt, thanh đạm ngon miệng, chỉ là rượu trái cây mà nói coi như không tồi. Cậu dùng Tinh Quả làm? Nếu như kỹ thuật ủ rượu của cậu có thể lên tới cao cấp, vị đạo của rượu Tinh Quả này sẽ tốt hơn. Hiện tại cậu dùng tài liệu tốt bực này, có chút đáng tiếc.”
Ông chủ đáng ghét, ta chính là lần đầu tiên thử làm, cũng không biểu dương ngộ tính suy một ra ba biết bao của một tân thủ như ta đây một chút. Bất quá ta cũng không thể phản bác ông chủ mập, ông ta nói chính là lời thực, ta cũng thấy rượu trái cây này với nước trái cây không có gì khác nhau. Hay là ta nên mua chút tiểu mạch các loại để luyện tập trước? Ta chọn chọn nhặt nhặt ở trong một đống tài liệu ông chủ liệt ra, bổ sung một ít tài liệu bình thường, chuẩn bị hảo hảo luyện tập cái kỹ năng sinh hoạt này của ta một chút. Không chú ý một chút, bình nhỏ trong tay ta bị Lăng Thiên lấy qua, ngửa đầu một cái, một bình rượu Tinh Quả nhỏ đã bị anh ta nốc sạch, chậc chậc lưỡi nói:
“Lần đầu tiên mà nói, cũng không tồi. Về sau có thành phẩm gì cho tôi nếm thử trước.”
Ta câm nín, anh ta thật đúng là không khách khí a.
Bình luận truyện