Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 5 - Chương 19: Tiết 19
Editor: Toujifuu
Đường Carew dẫn đi căn bản là xuyên qua trong rễ cây dây cỏ, có lúc cần thiết cùng sử dụng tứ chi, có lúc còn phải học vượn khỉ nắm lấy dây mây đu một đoạn, cũng thật khó cho hắn vòng tới vòng lui như vậy vậy mà còn có thể phân biệt rõ được phương hướng. Theo như lời hắn, vùng đất rừng này khoảng chừng là lãnh địa của Quạ Hàn, tuyệt không có quái vật khác xuất hiện, ước chừng hơn hai mươi phút sau chúng ta không kinh không hiểm đi tới địa phương theo như lời hắn.
“Tới rồi, mọi người cẩn thận dưới chân.”
Carew đẩy một bụi rậm cỏ dại cao nửa người, lộ ra một cửa động nho nhỏ phía dưới. Tình cảnh như vậy khiến cho ta cảm thấy quen thuộc, không khỏi thấp giọng cười nói:
“Tiểu tử này sẽ không phải là khi chạy trốn hoảng không chọn đường, không cẩn thận rơi vào đấy chứ.”
“Khi tôi bị hai con Quạ Hàn đáng chết kia đuổi theo, một cước giẫm phải chỗ trống không, còn tưởng rằng bản thân chết chắc rồi, ai biết đi xuống mới phát hiện phía dưới có một vùng thiên địa khác.”
Carew có chút đắc ý giới thiệu “vận may” của hắn, ta ngẩn người, không thể nào, thật là ngã xuống mà kiếm ra được? Thế này cũng quá khéo rồi.
Tiến vào cửa động, phía dưới là một đài cao nho nhỏ chỉ chứa được một người đứng, bốn phía tối đen một mảnh không thể thấy mọi vật. Ba mặt khiến người ta có cảm giác bế tắc, chỉ có một mặt có không khí lưu động, bên đó hẳn chính là cửa vào. Bất quá kỳ quái chính là Barbarian vào trước đó nửa điểm thanh âm cũng không có, hắn không có khả năng chạy xa được như thế trong vài giây. Ta nghi hoặc bước ra một bước về phía phương hướng có thể hành tẩu duy nhất, một cỗ sức kéo mạnh mẽ túm ta xuống phía dưới, trong nháy mắt ta mất đi cân đối ngã xuống. Do chuyện xảy ra đột nhiên, ta cả kinh kêu một tiếng, kinh ngạc phát hiện thanh âm của bản thân tuyệt không có truyền vào trong tai, dường như đột nhiên mất tiếng vậy. May mắn chính là sau khi ta ngã xuống tuyệt không có rớt vào hố sâu, mà là nhanh chóng trượt xuống theo một sườn dốc, như vậy chí ít ta không cần lo lắng vào thời điểm bản thân “vừa điếc vừa câm” ngã chết bất minh.
Trượt ước chừng nửa phút, ta ở trên nửa đường nỗ lực điều chỉnh tư thế bất lợi đầu dưới chân trên của bản thân, để có thể thuận lợi chạm đất. Sau khi rơi xuống đất xúc cảm dưới chân mềm mại, không kiên cố như mặt đất bình thường, hơn nữa gập ghềnh. Theo một tiếng kêu đau đớn, “mặt đất” rung động lên. Ta vội vàng nhảy dựng qua bên cạnh. Nghĩ thầm:
“Hỏng rồi.”
Một bóng đen cao lớn đứng lên từ vị trí ban nãy ta đứng, trong miệng lầm bầm. Có kim loại xẹt qua mặt đất.
“Cái địa phương gặp quỷ này, Carew đáng chết cũng không nhắc nhở một tiếng.”
Cái giọng nói sang sảng của Barbarian khiến cho hắn dù là nhỏ giọng nói chuyện, ta cũng vẫn nghe thấy rõ ràng. Thẹn thùng nho nhỏ một chút, thừa dịp Reo còn chưa có phát giác có người lấy hắn làm đệm kê, ta vội vàng đề xuất chủ đề:
“Reo. Biết đi như thế nào không?”
“Hửm?”
Tay Reo nhẹ đập trước người vài cái, mới nói:
“Là Du đúng không? Cậu nói cái gì?”
“Anh biết kế tiếp đi như thế nào không?”
“Không biết, tiểu tử Carew đó cái gì cũng không nói.”
Ta nghĩ cũng đúng. Lúc này, lại có một người trượt xuống từ phía trên, ngay sau đó lại là một người, người xuống thứ hai từ dưới đếm lên ta liếc mắt một cái nhận ra đó là Lăng Thiên. Sau khi Lăng Thiên xuống, sau cùng chính là Carew. Cái tên này một đường cười ha ha cứ như ngồi cầu tuột trượt ra, còn cố ý mô phỏng ra tiếng gõ “bang bang”.
“Hey, mọi người. Thế nào? Cầu tuột dài này kích thích đúng không? Khi lần đầu tiên tôi tới đã bị dọa nhảy dựng rất lớn đó.”
Reo trầm tiếng nói:
“Cậu là cố ý muốn làm chúng tôi sợ đúng không?”
Hắn sờ sờ đầu, ta cười thầm, cái tên này ban nãy khi xuống bị đụng choáng, trên đầu khẳng định mọc một cục u rất lớn. Carew hi cười, nửa điểm cũng không để vào mắt sự tức giận của Reo. Hắn lấy ra một mồi lửa. Thoáng châm lên. Cùng sử dụng một loại ngữ điệu khoa trương xướng lên:
“Hoan nghênh các vị đi tới thông đạo Thủy Tinh.”
Một chút nguồn sáng của mồi lửa khi mắt chúng ta đã thích ứng với hắc ám là đột nhiên sáng đến gai mắt, theo phản xạ nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra. Phát hiện xung quanh sáng rõ. “Thông đạo Thủy Tinh” theo như lời Carew có chút khoa trương, nhưng cũng không phải không có lý: Trên vách nguyên cả thông đạo hình vuông rải vô số thủy tinh cỡ nắm tay, một chút ánh sáng của mồi lửa trong tay Carew chiếu lên thủy tinh được phóng đại mấy lần, từ một khối thủy tinh chiết xạ đến một khối khác, chiếu rọi lẫn nhau khiến cho thông đạo hoàn toàn sáng lên.
“Mọi người đi thôi, dọc theo đường đi này không có gì nguy hiểm, chỉ là có mấy chỗ không dễ đi lắm, cẩn thận không nên đi nhầm.”
Đi tới ước chừng mười phút trong thông đạo rạng rỡ sinh huy, ta đã hiểu rõ được cái gì kêu “không dễ đi lắm”. Đây là quan ải đầu tiên chúng ta gặp phải, dưới hố sâu dài năm mươi mét đầy đao nhọn, toàn bộ mũi đao hướng lên trên lấp lóe hàn quang chờ chúng ta ngã xuống. Mà phía trên cũng không yên ổn, rất nhiều mũi nhọn hình tam giác giắt ở trên đỉnh, dài ngắn không đồng nhất, dài thì gần như có thể chạm đến ngang bằng mặt đất, ngắn thì cũng chỉ lưu lại một vị trí chỉ cao bằng một người. Trong đó đối ứng phía dưới những mũi nhọn ngắn rải rác đó là những cọc đá có thể cung cấp cho người đặt chân, phân bố lung tung rối loạn, nhất định phải cẩn thận mới sẽ không giẫm phải chỗ trống không.
“Bước lên cọc đá đi qua là được, chỉ là phải cẩn thận một chút, đừng ngã xuống.”
Carew không hổ là đạo tặc, thân thủ linh hoạt, không thấy dừng lại thế nào thì đã nhanh như chớp đi qua rồi, đứng ở đối diện ngoắc hướng chúng ta. Ta nhún nhún vai, nhảy qua theo cũng không tốn bao nhiêu thời gian, thân thủ của Lăng Thiên thì càng không cần phải lo lắng, ngay cả Mê Lộ cũng qua dễ dàng vô cùng. Để cho chúng ta lo lắng chẳng qua là Reo với Ger. Khổ người Reo quá lớn, lại là chiến sĩ loại hình máu trâu, làm loại chuyện linh xảo này rõ ràng không phải sở trường của hắn. Ger thân là mục sư, đương nhiên cũng sẽ không tinh thông thể thuật. May mắn cọc đá nơi đây tuy khó đi, thế nhưng chỉ cầnn cẩn thận một chút thì còn không phải đặc biệt khó có thể thông qua, bọn họ phí chút công phu cũng coi như là có kinh không hiểm.
Cứ như thế chúng ta lại thông qua vài quan ải nữa, cái gì mà xích sắt đường trượt, biển lửa thuyền đơn các loại, đều là một số địa phương tương đối mạo hiểm nhưng tốn chút thời gian vẫn có thể thông qua. Sau cùng đi tới trước một cánh cửa lớn.
Cửa lớn nối tiếp với một hàng lan can bằng sắt, do một nguyên một khối nham thạch màu đen cực đại chế thành, bên trên có điêu khắc rất nhiều loại đồ án quái thú, mỗi một con quái thú đều là diện mục dữ tợn, giương lớn miệng muốn chọn người mà ăn. Ta tỉ mỉ đếm, tổng cộng mười hai loại.
“Cánh cửa này tôi không biết mở thế nào, bất quá chúng ta có thể nhìn qua từ những lan can này. Các cậu xem xem phía sau kia là cái gì.”
Carew hưng phấn mà chỉ phía sau lan can, ta tiếp cận qua nhìn, mới phát hiện phía sau đó có càn khôn khác.
Đó là một vùng bình địa rộng hơn rất nhiều cũng cao lớn hơn rất nhiều so với bên này, kéo dài đi không biết bao xa. Dùng hết thị lực có thể thấy chỗ đầu cùng là một mảnh kiến trúc, phòng xá nhà cửa, đài cao phố dài, nghiễm nhiên là một tòa thành thị nho nhỏ. Chỉ là tòa thành thị này hoàn toàn không có sinh khí, không có nửa bóng người, ngay cả cái bóng của một con động vật cũng nhìn không thấy, nhìn về nơi xa xám cũ kỹ một vùng, như là tòa thành trống sớm đã bị vứt bỏ.
“Đó là một tòa thành? Đây là di tích sao?”
Ger ngơ ngác nhìn, khả năng sau khi tuyệt vọng đột nhiên đến được mục tiêu khiến cho hắn không thể phản ứng lại. Mê Lộ lắc đầu giội nước lã:
“Từ vị trí mà xem thì không phải. Tuy rằng địa phương này là ở trên phương hướng đi tới di tích, bất quá căn bản chúng ta không có đi xa được như vậy.”
“Vậy chính là nói nơi này là tòa thành thị dưới đất khác?”
Carew thoạt nhìn rất hưng phấn, Mê Lộ trải hai tay:
“Tôi lại chưa từng tiến vào thế nào biết. Thế nhưng theo đạo lý mà nói trong một khu vực thì sẽ không xây hai tòa thành thị, bất quá đây là trò chơi, có lẽ cũng có khả năng này đi.”
Carew ha ha cười, Ger thu hồi ánh mắt si ngốc nhìn phía tòa thành dưới đất, thở dài nói:
“Nếu có thể đi vào thì tốt rồi.”
“Anh cũng đừng suy nghĩ nữa, chúng ta không có khả năng đi vào.”
“Vì sao?”
Ta chỉ vào cánh cửa lớn kia nói:
“Các anh không phát hiện sao, trên cửa này có mười hai loại đồ án quái thú, trong đó thì có Thanh Ngao với Quạ Hàn. Ger, đưa hai viên Thú Kết Tinh kia cho tôi.”
Ger đưa qua hai viên bảo thạch, ta cầm bọn nó lần lượt sắp đặt vào trong miệng giương lớn của đồ án quái thú Thanh Ngao với Quạ Hàn, hai cái miệng há chậm rãi khép lại, đầu thú dữ tợn rốt cuộc thong thả nhắm mắt lại, thoạt nhìn yên bình hơn rất nhiều.
“Xem, đây là chìa khoá, chúng ta còn phải đánh mười viên bảo thạch nữa mới có thể.”
Mọi người không nói gì, Ger ủ rũ xua tay:
“Đi thôi, không có gì hay mà xem. Carew, cậu đi lên thế nào?”
“Nga, ngay địa phương vào còn có cây thang, bất quá chỉ có thể mở ra từ bên trong, trở ra rồi thì đi vào không được.”
Không nói gì mà nhìn lại tòa cổ thành chỉ có thể nhìn mà không thể gần kia, chúng ta mất hết hăng hái bước trên đường về.
Đường Carew dẫn đi căn bản là xuyên qua trong rễ cây dây cỏ, có lúc cần thiết cùng sử dụng tứ chi, có lúc còn phải học vượn khỉ nắm lấy dây mây đu một đoạn, cũng thật khó cho hắn vòng tới vòng lui như vậy vậy mà còn có thể phân biệt rõ được phương hướng. Theo như lời hắn, vùng đất rừng này khoảng chừng là lãnh địa của Quạ Hàn, tuyệt không có quái vật khác xuất hiện, ước chừng hơn hai mươi phút sau chúng ta không kinh không hiểm đi tới địa phương theo như lời hắn.
“Tới rồi, mọi người cẩn thận dưới chân.”
Carew đẩy một bụi rậm cỏ dại cao nửa người, lộ ra một cửa động nho nhỏ phía dưới. Tình cảnh như vậy khiến cho ta cảm thấy quen thuộc, không khỏi thấp giọng cười nói:
“Tiểu tử này sẽ không phải là khi chạy trốn hoảng không chọn đường, không cẩn thận rơi vào đấy chứ.”
“Khi tôi bị hai con Quạ Hàn đáng chết kia đuổi theo, một cước giẫm phải chỗ trống không, còn tưởng rằng bản thân chết chắc rồi, ai biết đi xuống mới phát hiện phía dưới có một vùng thiên địa khác.”
Carew có chút đắc ý giới thiệu “vận may” của hắn, ta ngẩn người, không thể nào, thật là ngã xuống mà kiếm ra được? Thế này cũng quá khéo rồi.
Tiến vào cửa động, phía dưới là một đài cao nho nhỏ chỉ chứa được một người đứng, bốn phía tối đen một mảnh không thể thấy mọi vật. Ba mặt khiến người ta có cảm giác bế tắc, chỉ có một mặt có không khí lưu động, bên đó hẳn chính là cửa vào. Bất quá kỳ quái chính là Barbarian vào trước đó nửa điểm thanh âm cũng không có, hắn không có khả năng chạy xa được như thế trong vài giây. Ta nghi hoặc bước ra một bước về phía phương hướng có thể hành tẩu duy nhất, một cỗ sức kéo mạnh mẽ túm ta xuống phía dưới, trong nháy mắt ta mất đi cân đối ngã xuống. Do chuyện xảy ra đột nhiên, ta cả kinh kêu một tiếng, kinh ngạc phát hiện thanh âm của bản thân tuyệt không có truyền vào trong tai, dường như đột nhiên mất tiếng vậy. May mắn chính là sau khi ta ngã xuống tuyệt không có rớt vào hố sâu, mà là nhanh chóng trượt xuống theo một sườn dốc, như vậy chí ít ta không cần lo lắng vào thời điểm bản thân “vừa điếc vừa câm” ngã chết bất minh.
Trượt ước chừng nửa phút, ta ở trên nửa đường nỗ lực điều chỉnh tư thế bất lợi đầu dưới chân trên của bản thân, để có thể thuận lợi chạm đất. Sau khi rơi xuống đất xúc cảm dưới chân mềm mại, không kiên cố như mặt đất bình thường, hơn nữa gập ghềnh. Theo một tiếng kêu đau đớn, “mặt đất” rung động lên. Ta vội vàng nhảy dựng qua bên cạnh. Nghĩ thầm:
“Hỏng rồi.”
Một bóng đen cao lớn đứng lên từ vị trí ban nãy ta đứng, trong miệng lầm bầm. Có kim loại xẹt qua mặt đất.
“Cái địa phương gặp quỷ này, Carew đáng chết cũng không nhắc nhở một tiếng.”
Cái giọng nói sang sảng của Barbarian khiến cho hắn dù là nhỏ giọng nói chuyện, ta cũng vẫn nghe thấy rõ ràng. Thẹn thùng nho nhỏ một chút, thừa dịp Reo còn chưa có phát giác có người lấy hắn làm đệm kê, ta vội vàng đề xuất chủ đề:
“Reo. Biết đi như thế nào không?”
“Hửm?”
Tay Reo nhẹ đập trước người vài cái, mới nói:
“Là Du đúng không? Cậu nói cái gì?”
“Anh biết kế tiếp đi như thế nào không?”
“Không biết, tiểu tử Carew đó cái gì cũng không nói.”
Ta nghĩ cũng đúng. Lúc này, lại có một người trượt xuống từ phía trên, ngay sau đó lại là một người, người xuống thứ hai từ dưới đếm lên ta liếc mắt một cái nhận ra đó là Lăng Thiên. Sau khi Lăng Thiên xuống, sau cùng chính là Carew. Cái tên này một đường cười ha ha cứ như ngồi cầu tuột trượt ra, còn cố ý mô phỏng ra tiếng gõ “bang bang”.
“Hey, mọi người. Thế nào? Cầu tuột dài này kích thích đúng không? Khi lần đầu tiên tôi tới đã bị dọa nhảy dựng rất lớn đó.”
Reo trầm tiếng nói:
“Cậu là cố ý muốn làm chúng tôi sợ đúng không?”
Hắn sờ sờ đầu, ta cười thầm, cái tên này ban nãy khi xuống bị đụng choáng, trên đầu khẳng định mọc một cục u rất lớn. Carew hi cười, nửa điểm cũng không để vào mắt sự tức giận của Reo. Hắn lấy ra một mồi lửa. Thoáng châm lên. Cùng sử dụng một loại ngữ điệu khoa trương xướng lên:
“Hoan nghênh các vị đi tới thông đạo Thủy Tinh.”
Một chút nguồn sáng của mồi lửa khi mắt chúng ta đã thích ứng với hắc ám là đột nhiên sáng đến gai mắt, theo phản xạ nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra. Phát hiện xung quanh sáng rõ. “Thông đạo Thủy Tinh” theo như lời Carew có chút khoa trương, nhưng cũng không phải không có lý: Trên vách nguyên cả thông đạo hình vuông rải vô số thủy tinh cỡ nắm tay, một chút ánh sáng của mồi lửa trong tay Carew chiếu lên thủy tinh được phóng đại mấy lần, từ một khối thủy tinh chiết xạ đến một khối khác, chiếu rọi lẫn nhau khiến cho thông đạo hoàn toàn sáng lên.
“Mọi người đi thôi, dọc theo đường đi này không có gì nguy hiểm, chỉ là có mấy chỗ không dễ đi lắm, cẩn thận không nên đi nhầm.”
Đi tới ước chừng mười phút trong thông đạo rạng rỡ sinh huy, ta đã hiểu rõ được cái gì kêu “không dễ đi lắm”. Đây là quan ải đầu tiên chúng ta gặp phải, dưới hố sâu dài năm mươi mét đầy đao nhọn, toàn bộ mũi đao hướng lên trên lấp lóe hàn quang chờ chúng ta ngã xuống. Mà phía trên cũng không yên ổn, rất nhiều mũi nhọn hình tam giác giắt ở trên đỉnh, dài ngắn không đồng nhất, dài thì gần như có thể chạm đến ngang bằng mặt đất, ngắn thì cũng chỉ lưu lại một vị trí chỉ cao bằng một người. Trong đó đối ứng phía dưới những mũi nhọn ngắn rải rác đó là những cọc đá có thể cung cấp cho người đặt chân, phân bố lung tung rối loạn, nhất định phải cẩn thận mới sẽ không giẫm phải chỗ trống không.
“Bước lên cọc đá đi qua là được, chỉ là phải cẩn thận một chút, đừng ngã xuống.”
Carew không hổ là đạo tặc, thân thủ linh hoạt, không thấy dừng lại thế nào thì đã nhanh như chớp đi qua rồi, đứng ở đối diện ngoắc hướng chúng ta. Ta nhún nhún vai, nhảy qua theo cũng không tốn bao nhiêu thời gian, thân thủ của Lăng Thiên thì càng không cần phải lo lắng, ngay cả Mê Lộ cũng qua dễ dàng vô cùng. Để cho chúng ta lo lắng chẳng qua là Reo với Ger. Khổ người Reo quá lớn, lại là chiến sĩ loại hình máu trâu, làm loại chuyện linh xảo này rõ ràng không phải sở trường của hắn. Ger thân là mục sư, đương nhiên cũng sẽ không tinh thông thể thuật. May mắn cọc đá nơi đây tuy khó đi, thế nhưng chỉ cầnn cẩn thận một chút thì còn không phải đặc biệt khó có thể thông qua, bọn họ phí chút công phu cũng coi như là có kinh không hiểm.
Cứ như thế chúng ta lại thông qua vài quan ải nữa, cái gì mà xích sắt đường trượt, biển lửa thuyền đơn các loại, đều là một số địa phương tương đối mạo hiểm nhưng tốn chút thời gian vẫn có thể thông qua. Sau cùng đi tới trước một cánh cửa lớn.
Cửa lớn nối tiếp với một hàng lan can bằng sắt, do một nguyên một khối nham thạch màu đen cực đại chế thành, bên trên có điêu khắc rất nhiều loại đồ án quái thú, mỗi một con quái thú đều là diện mục dữ tợn, giương lớn miệng muốn chọn người mà ăn. Ta tỉ mỉ đếm, tổng cộng mười hai loại.
“Cánh cửa này tôi không biết mở thế nào, bất quá chúng ta có thể nhìn qua từ những lan can này. Các cậu xem xem phía sau kia là cái gì.”
Carew hưng phấn mà chỉ phía sau lan can, ta tiếp cận qua nhìn, mới phát hiện phía sau đó có càn khôn khác.
Đó là một vùng bình địa rộng hơn rất nhiều cũng cao lớn hơn rất nhiều so với bên này, kéo dài đi không biết bao xa. Dùng hết thị lực có thể thấy chỗ đầu cùng là một mảnh kiến trúc, phòng xá nhà cửa, đài cao phố dài, nghiễm nhiên là một tòa thành thị nho nhỏ. Chỉ là tòa thành thị này hoàn toàn không có sinh khí, không có nửa bóng người, ngay cả cái bóng của một con động vật cũng nhìn không thấy, nhìn về nơi xa xám cũ kỹ một vùng, như là tòa thành trống sớm đã bị vứt bỏ.
“Đó là một tòa thành? Đây là di tích sao?”
Ger ngơ ngác nhìn, khả năng sau khi tuyệt vọng đột nhiên đến được mục tiêu khiến cho hắn không thể phản ứng lại. Mê Lộ lắc đầu giội nước lã:
“Từ vị trí mà xem thì không phải. Tuy rằng địa phương này là ở trên phương hướng đi tới di tích, bất quá căn bản chúng ta không có đi xa được như vậy.”
“Vậy chính là nói nơi này là tòa thành thị dưới đất khác?”
Carew thoạt nhìn rất hưng phấn, Mê Lộ trải hai tay:
“Tôi lại chưa từng tiến vào thế nào biết. Thế nhưng theo đạo lý mà nói trong một khu vực thì sẽ không xây hai tòa thành thị, bất quá đây là trò chơi, có lẽ cũng có khả năng này đi.”
Carew ha ha cười, Ger thu hồi ánh mắt si ngốc nhìn phía tòa thành dưới đất, thở dài nói:
“Nếu có thể đi vào thì tốt rồi.”
“Anh cũng đừng suy nghĩ nữa, chúng ta không có khả năng đi vào.”
“Vì sao?”
Ta chỉ vào cánh cửa lớn kia nói:
“Các anh không phát hiện sao, trên cửa này có mười hai loại đồ án quái thú, trong đó thì có Thanh Ngao với Quạ Hàn. Ger, đưa hai viên Thú Kết Tinh kia cho tôi.”
Ger đưa qua hai viên bảo thạch, ta cầm bọn nó lần lượt sắp đặt vào trong miệng giương lớn của đồ án quái thú Thanh Ngao với Quạ Hàn, hai cái miệng há chậm rãi khép lại, đầu thú dữ tợn rốt cuộc thong thả nhắm mắt lại, thoạt nhìn yên bình hơn rất nhiều.
“Xem, đây là chìa khoá, chúng ta còn phải đánh mười viên bảo thạch nữa mới có thể.”
Mọi người không nói gì, Ger ủ rũ xua tay:
“Đi thôi, không có gì hay mà xem. Carew, cậu đi lên thế nào?”
“Nga, ngay địa phương vào còn có cây thang, bất quá chỉ có thể mở ra từ bên trong, trở ra rồi thì đi vào không được.”
Không nói gì mà nhìn lại tòa cổ thành chỉ có thể nhìn mà không thể gần kia, chúng ta mất hết hăng hái bước trên đường về.
Bình luận truyện