Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên
Chương 18: Nhào vào ôm ấp!
Vưu Khinh Vũ vừa mở cửa phòng của mình ra, đã bị thiếu niên lõa thể trước mắt làm cho giật mình mà chấn động một cái.
Trên người thiếu niên không biết là mặc quần áo gì, che mà giống như không che, hơn phân nửa ngực lộ ra ngài, hai cái đùi cũng lộ ra ngoài. Phía dưới đầu gối dường như là phơi nắng lâu nên da có hơi đen, nhưng bộ phận từ gối trở lên hiển nhiên là chưa từng được ánh nắng lâm hạnh quá lần nào... Làn da trắng noãn lại mềm mại quả thực là không khác gì so với con gái.
Có lẽ là không ngờ tới sẽ có người bước vào, cho nên trên mặt đối phương hiện tại bịt kín một tầng đỏ ửng, dần dần lan xuống ngực, biến mất ở làn da được quần áo nửa che nửa hở. Nếu như không có mắt kính đỡ cho một chút, phỏng chừng gương mặt nhóc này sẽ đỏ tới mức tích huyết mất.
Này coi như... diễm ngộ?
Vưu Khinh Vũ khóe miệng hơi run rẩy, dù cho là mới sáng sớm ra đã diễm ngộ đi nữa, thì người đứng trước mắt, giới tính ít ra là nên hoán chuyển một chút mới phải chứ...
Trong đầu còn chưa kịp nghĩ nhiều, "diễm ngộ" kia đã nổi giận đùng đùng nhìn anh rống lên "Uy, anh có biết cái gì gọi là lễ phép hay không vậy a! Không biết trước khi vào là phải gõ cửa hay sao?"
Gương mặt đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận...
Vưu Khinh Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, có chút đùa cợt mà cười cười "Tới bây giờ tôi cũng không biết nha, vào phòng của chính mình lại cần phải gõ cửa..."
Anh hình như không nhớ bản thân cho phép tên tiểu tử Trần Viễn kia cho mấy người nọ mượn luôn cả phòng nghỉ của mình.
Những lời này vừa thốt ra, ngay lập tức liền khiến Tiếu Trác Hy á khẩu nghẹn họng không trả lời lại được, trong tay ôm quần áo, buông ra không được mà không buông ra cũng không xong, cuối cùng mới mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng cãi lại "Bọn họ đâu có nói đây là phòng của anh... cho dù là phòng của anh, bây giờ có người ở bên trong thay quần áo, lẽ ra anh nên gõ cửa cái rồi mới bước vào chứ?"
Tiểu Trác Hy nói đến cuối cùng, lại cảm thấy bắt đầu hợp lý hợp tình, thanh âm so với nửa câu đầu cũng lớn hơn rất nhiều.
Vưu Khinh Vũ nhìn một cái đầy xem thường "Xin lỗi, phòng nghỉ của tôi chưa từng cho ai mượn, cho nên cũng không biết bên trong có người nào đang thay quần áo, hơn nữa cậu cũng đâu phải cái gì hoàng hoa đại khuê nữ, bị nhìn một chút có chết ai đâu chứ!"
"Anh..." Tiếu Trác Hy nghẹn họng, nhưng mà bây giờ đang là tình thế cấp bách, không thể nghĩ ra được cái gì để phản bác.
"Tiếu Trác Hy, quần áo thay xong chưa? Mới nãy quên đưa cho cậu giày..." thanh âm của Khúc Bình Bình từ xa vọng đến, coi bộ sắp sửa bước đến cửa.
Tiếu Trác Hy trong lòng quýnh quáng lên, ôm quần áo càng chặt hơn, thụp người ngồi xuống bên cạnh sofa.
Vưu Khinh Vũ xì cười một tiếng, giữ lấy cửa ló người ra ngoài.
"Nha... Vưu ca, anh đến rồi sao." Khúc Bình Bình không thân với Vưu Khinh Vũ cho lắm, nói chuyện cũng lễ phép hơn so với đám người bên ngoài rất nhiều.
"Ân, cậu ta còn chưa mặc quần áo xong, đưa đây anh mang vào giúp cậu ta." Vưu Khinh Vũ đón lấy đôi giày mà Bình Bình đưa.
Khúc Bình Bình có chút xấu hổ cười cười "Thật ngại a, Vưu ca, phòng thay đồ bên kia bị đám con gái chiếm hết rồi, cho nên mới đẩy cậu ta vào phòng này... không sao chứ hả?"
"Không sao, em vội thì đi đi, khi nào mọi thứ xong xuôi thì sang đây gọi anh!" Vưu Khinh Vũ trước giờ cũng không phải là người thích tính toán so đo, tuy là mới nãy cũng bị nhóc con bên trong làm cho nghẹn một chút, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà trở mặt với cô nhỏ Bình Bì nh.
"Ân, vậy em qua bên kia trước nha!" Khúc Bình Bình nói xong rồi mới xoay mặt hướng về phía cửa hô to "Tiếu Trác Hy cậu nhanh lên a! Còn phải hóa trang nữa đó!"
Nói xong lại lộp bộp chạy đi.
Vưu Khinh Vũ cầm giày đẩy cửa bước vào, thấy Tiếu Trác Hy đã từ chỗ núp cạnh sofa đứng dậy, cũng đã mặc xong áo T-shirt cùng quần short của mình, nhưng trên mặt vẫn đỏ bừng như cũ, hiện tại đang cúi đầu nghịch nghịch cái mớ quần áo kia. Nghe thấy tiếng động biết có người bước vào, nhưng đầu cũng không thèm nâng lên một chút.
Vưu Khinh Vũ mang giày ném lên cạnh sofa "Nè, của cậu."
Tiếu Trác Hy cũng không ngẩng đầu lên "Cảm ơn."
"Ồ, không ngờ là vẫn rất biết lễ phép nha." Vưu Khinh Vũ khẽ cười một tiếng.
Tiếu Trác Hy ngay lập tức tức giận ngước mặt nhìn anh "Anh-- anh đừng có quá đáng!"
Vưu Khinh Vũ nhịn không được thấp giọng cười vài tiếng, xoay người hướng đến tủ lạnh trong phòng nghỉ "Mau thay đi, hôm nay người phụ trách chụp ảnh là tôi, đừng lãng phí thời gian nhiều quá."
Tiếu Trác Hy mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, vẫn là không có động tác nào.
Vưu Khinh Vũ đưa lưng về phía cậu, cũng không có cảm giác gì khác lạ, đưa tay mở cửa tủ lạnh lấy ra hai chai trà xanh "Khát hay không? Uống trà xanh được chứ?"
Vừa nói chuyện vừa ngoái đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt vẫn như cũ chứa đầy tức giận trừng trừng nhìn mình.
Vưu Khinh Vũ nhịn không được nhíu mày "Uy, tôi hình như không có đắc tội cậu chỗ nào thì phải?"
Tiếu Trác Hy dời tầm mắt đi chỗ khác "Cảm ơn, không khát."
Vưu Khinh Vũ chỉ có thể lắc đầu, gần đây tại sao cứ luôn gặp phải người dễ dàng xù lông lên như vậy nha?
Bỏ một chai trà trở lại vào tủ lạnh, Vưu Khinh Vũ vặn nắp uống vài hớp, nhìn nhìn, người ngồi trên salon vẫn đang ngồi im bất động không nhúc nhích, không nhịn được lại mở lời hỏi "Tại sao không thay đồ?"
Biểu tình trên mặt Tiếu Trác Hy có chút kỳ lạ, ôm lấy quần áo cùng giày, đứng dậy bước về phía cửa.
Vưu Khinh Vũ nhịn không được bật cười "Uy, không phải là cậu mắc cỡ đó chứ?"
Cả người Tiếu Trác Hy bỗng nhiên cứng đờ.
Tiếng cười trầm trầm cố nén của Vưu Khinh Vũ càng thêm rõ rệt, vừa cười vừa cố nhịn mở miệng "Cậu cứ yên tâm đi, tôi đối với đàn ông không có hứng thú."
Tiếu Trác Hy cuối cùng cũng bùng nổ "Ai mắc cỡ, anh mới mắc cỡ cả nhà anh đều mắc cỡ!!"
Ý cười vẫn còn nồng đậm trên mặt Vưu Khinh Vũ "Hảo hảo, là tôi mắc cỡ, tôi không nhìn cậu, tôi xoay người đi chỗ khác, cậu thay quần áo đi... hay là muốn tôi ra ngoài trước?"
"Không cần!" Tiếu Trác Hy lại lùi bước trở về, ném quần áo vắt lên sofa, loáng loáng hai ba cái lột sạch áo T-shirt lẫn quần short trên người ném xuống đất.
Cậu đã bảo không cần, cho nên Vưu Khinh Vũ cũng coi như là lẽ đường nhiên (kỳ thực là da mặt quá dày đi) mà tiếp tục quang minh chính đại nhìn người ta, theo dõi người ta lại một lần nữa đem cái bộ quần áo màu xanh lam mặc lên người, vừa rộng thùng thình lại vừa dài lượt thượt, ngay cả ngực cũng che không hết.
Tiếu Trác Hy bị ai kia nhìn, động tác thực sự là cứng ngắc, tư thế mặc quần áo lại càng ngắc ngứ khỏi phải nói.
Vưu đại thiếu gia liền một bên uống trà, một bên thưởng thức mỹ cảnh, trên môi còn cong cong nụ cười rất là đáng khinh.
Còn thiếu ngâm nga thêm một khúc nhạc nữa thôi.
Loay hoay nãy giờ vẫn không mặc được cái quần áo kỳ lạ này, Tiếu Trác Hy rốt cuộc phát điên "Uy, anh có thể đừng nhìn hay không vậy!"
Vưu Khinh Vũ thần tình vô tội "Tôi lúc nãy bảo không nhìn cậu, chính miệng cậu không cho mà"
"Hiện tại cho rồi! Anh mau đi ra ngoài!" Tiếu Trác Hy tức giận trừng mắt nhìn người nào đó.
Vưu Khinh Vũ nhăn nhăn mặt mày "Nhưng mà... hiện tại tôi lại không muốn đi ra ngoài!"
"..." bạn nhỏ Tiếu Trác Hy đại khái là bị ai đó chọc tức tới không còn gì để nói rồi.
Vưu Khinh Vũ hắc hắc cười thành tiếng, để chai trà xanh lên đầu tủ lạnh, bước về phía chỗ cậu "Bạn nhỏ à, quần áo của cậu hình như là mặc lộn thứ tự rồi?"
"A?" Tiếu Trác Hy bị lời nói chuyển đề tài đột ngột của ai đó làm cho sửng sốt ngạc nhiên "Mặc lộn?"
Vưu Khinh Vũ bước qua, nhặt lên một mảnh quần áo màu đen bị cậu ném trên ghé salon, đưa đến trước mặt cậu "Nè, có chút đầu óc hẳn là sẽ suy nghĩ tới nên mặc thứ này bên trong trước đi?"
Thứ Vưu Khinh Vũ đang cầm là một cái áo không có tay, từ đầu tới đuôi toàn bộ đen tuyền, nhìn thoáng qua có vẻ như là bó sát người.
"Loại bó sát, rất là mode nha." lời nói của Vưu Khinh Vũ như có chứa chút ý cười.
Tiếu Trác Hy phẫn uất cởi áo màu xanh lam trên người mình ra, túm lấy cái áo màu đen trên tay anh giật lấy "Anh mới là không đầu óc!"
Nếu không phải nãy giờ tên biến thái này cứ nhìn chằm chằm vào cậu, làm sao cậu lại mất tự nhiên đến mức ngay cả áo quần cũng không phân biệt rõ được chứ.
Cái áo nọ nhìn có vẻ nhỏ chật, nhưng mặc vào cũng không có cảm giác chật gì mấy, chất liệu vải may quả thực khá thoải mái.
Tiếu Trác Hy mặc áo đen xong, lại lần nữa phủ cái áo xanh lam lúc nãy bên ngoài, nhìn thoáng qua quả thực so với lúc nãy lộ nửa ngực thuận mắt hơn rất nhiều.
Áo ngoài rất dài, lại rộng, nhưng đến cổ tay áo lại hơi túm túm lại, màu sắc cũng không phải thuần một màu mà là chỗ này chỗ nọ bất đồng với nhau, cùng là màu trắng với quần, điểm thêm vài đạo màu đen ở hai bên, phần ở mu bàn tay còn hơi dôi ra một chút, nhìn qua quả thực có chút cảm giác cổ trang.
Bất quá vạt áo... hình như quá rộng đi? Cảm giác giống như là đạo bào vậy. Tiếu Trác Hy túm lấy vạt áo, nhìn trái nhìn phải... quần áo kỳ quái như vậy, không biết là cái kiểu nhân vật gì mặc đây nữa...
"Trước hết mặc quần vào đi, coi bộ là còn phải mang thêm đai lưng." Vư Khinh Vũ thực sự là không nhìn nổi Tiếu Trác Hy cứ một bộ vụng về như vậy, cầm lấy quần vắt trên sofa đưa cho cậu.
Lần này Tiếu Trác Hy lại ngoan ngoãn nghe lời, cởi quần short ra, mặc cái quần trắng kia vào.
Quần màu trắng ngần, trên ống quần còn viền thêm vài đạo màu vàng, màu sắc nhìn thực sự rất khá, nhưng mà --vẫn là rộng quá mức đi.
Tiếu Trác Hy nhịn không được trợn mắt xem thường, lại một lần nữa hối hận vì đã nhận lời đồng ý với Tiền Mặc mà tới đây cắm đầu vào vũng bùn này.
Một bên lầm bầm nguyền rủa Tiền Mặc, một bên cúi đầu điều chỉnh lại quần áo mặc trên người, Tiếu Trác Hy dường như hoàn toàn quên béng đi bên cạnh mình còn người nào đó đang đứng.
Vưu Khinh Vũ thở dài một tiếng, lại khom người cầm lấy cái đai lưng màu trắng bị bỏ quên vắt vẻo trên ghế sofa, chồm người qua, đưa tay choàng lên eo của Tiếu Trác Hy.
Tiếu Trác Hy bị động tác của anh khiến cho hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc "Anh... anh làm gì vậy, tôi tự mình mặc được rồi!"
Lời nói còn chưa dứt, Vưu Khinh Vũ đã định vị ngay ngắn đai lưng rồi thắt lại cho cậu, xong rồi còn cúi đầu nhìn, chỉnh chỉnh lại vạt áo cho cậu ngay ngắn.
Trên đai lưng còn dắt thêm xuyến liên tử kim sắc, quả thực rất hơp với những viền màu vàng trên quần trắng, hai bên còn có hai xuyến rũ xuống như đính kết vào viền vàng.
Vưu Khinh Vũ lại đem giày thảy xuống đất "Mau mang giày vào đi."
Tiếu Trác Hy đỏ mặt xỏ chân vào giày. Xỏ giày vào rồi, ống quần bị túm vào bên trong. Tiếu Trác Hy một thân y phục như vậy, trong nháy mắt bỗng có cảm giác như một thiếu hiệp thường xuất hiện trong phim cổ trang.
"Cảm ơn." Tiếu Trác Hy gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói lời cảm ơn với Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ cong cong khóe miệng "Không cần, chỉ là nhìn cậu vụng về tay chân như vậy, tôi mà không giúp không biết cậu lần khần tới bao giờ thôi."
"Uy, anh!" Tiếu Trác Hy lại bị người nào đó nói chuyện làm cho tức đến mức thiếu điều nhảy dựng.
"Trác Hy, xong chưa vậy, còn chờ mày thôi đó!" thanh âm lười nhác của Tiền Mặc từ ngoài cửa vọng vào, Tiếu Trác Hy vội vàng thu hồi móng vuốt sắc nhọn của mình, hung hăng trừng mắt liếc Vưu Khinh Vũ một cái, mới bước đến hướng cửa ra.
Còn chưa đến cửa, chợt nghe thấy phía sau vọng đến giọng nói vô cùng vô sỉ của ai đó "Uy, bộ dạng cậu lúc đỏ mặt thực sự rất đáng yêu a."
....
Tiếu Trác Hy đặt tay lên tay nắm cửa, hít sâu vài cái, rốt cuộc bình ổn lại hơi thở "Kháo, đáng yêu ngươi muội a, đồ biến thái!"
Tiếu Trác Hy rống xong câu kia, mới bạo lực mở cửa ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiền Mặc mới sực nhớ, thanh âm vừa mới nãy của mình thể nào cũng bị tên quỷ này nghe được toàn bộ rồi, nhất thời trên mặt lại nổi lên một trận lúng túng.
"Mày uống lộn thuốc sao?" Tiền Mặc ló đầu nhìn vào bên trong "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì!" Tiếu Trác Hy nhanh tay đóng cửa lại cái rầm, ngăn chặn lại tầm mắt của Tiền Mặc "Làm gì?"
Tiền Mặc làm dáng xoay một vòng trước mặt cậu, một thân bạch y phiêu phiêu, tóc giả cũng đã đội vào, hơn nữa bộ dạng khí thế kia của cậu ta, quả thực tạo ra một loại cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Sao hả, thấy anh mày đẹp trai không?" Khóe môi Tiền Mặc gợn lên một mạt cười, tuy rằng cùng là nam nhân, nhưng Tiếu Trác Hy không thể không thừa nhận, tên này nếu như ăn diện lên, quả thực là đẹp tới không có thiên lý.
Nhìn tên bạn mình một thân bạch y, lại cúi đầu nhìn trên người mình, vừa mới nãy rõ ràng còn cảm thấy rất là có khí chất, nhưng tại sao bây giờ tự nhiên lại có cảm giác mình rất là giống một tên mãng phu (2) vậy?
Tiếu Trác Hy cau mày ngẩng đầu nhìn Tiền Mặc "Cái gì chứ! Tao muốn mặc y phục trên người mày!"
Tiền Mặc phong tao mà vuốt lọn tóc dài của mình "Ngại ghê a mợi, y phục này dựa vào kích thước của tao mà may, mày mà mặc..."
Ngừng một chút, cao thấp đánh giá cậu một lần, mới khinh thường nói tiếp "Tao sợ mày vấp té..."
"Bánh mì thối, mày đi chết đi!" Tiếu Trác Hy gào rú một tiếng nhào lên, Tiền Mặc nhanh chóng chạy qua lại trốn trốn, cả hai người đều mặc y phục cổ trang, dài thượt lê thê quả thực không tiện rượt nhau.
"Ai ai, tao sai rồi có được chưa!"
"Mẹ nó, lão tử nhịn mày lâu rồi!" Tiếu Trác Hy hoàn toàn không đếm xỉa tới Tiền Mặc xin tha thứ.
Cánh cửa gần hai người mở ra, Vưu Khinh Vũ có chút không kiên nhẫn nhìn hai người "Làm ơn đi, hai anh bạn... A!"
Anh vừa mới mở cửa, Tiếu Trác Hy liền giật mình một cái, chân không kịp chạm đất, vấp phải vạt áo của Tiền Mặc, không thể khống chế được mà nhào tới phía trước , thoáng cái nhào lên người Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ hô lên một tiếng, lùi về sau hai bước, mới dừng lại được Tiếu Trác Hy.
Tự dưng lại nhào vào lòng người mình vừa mới chửi biến thái xong, Tiếu Trác Hy quả thực một trận buồn bực muốn chết, chưa kịp tránh ra, trên đỉnh đầu đã truyền đến một trận cười trầm trầm "Uy, tôi chỉ là khen cậu đáng yêu thôi, cậu cũng đâu cần phải nhào vào lòng tôi như vậy?"
Tiếu Trác Hy bật người nhảy ra, giương nanh múa vuốt nhìn ai kia "Chết đi! Ai thèm nhào vào lòng anh chứ!"
"Cậu nói thử xem?" Vưu Khinh Vũ khoanh tay dựa vào cửa, tà tà nhìn cậu.
Tiếu Trác Hy giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt "Tôi là không cẩn thận thôi, ai bảo anh không chịu tránh ra!"
"Có người nhào vào lòng mình mắc gì tôi phải tránh ra a." Vưu Khinh Vũ trả lời cứ như là đúng rồi, nói xong còn đảo mắt nhìn cậu từ đầu tới chân một lượt "Đáng tiếc, nếu như là mỹ nữ thì càng tốt hơn."
Thanh âm thốt ra, tựa hồ như còn mang theo một chút không thích thú.
"Anh... anh là đồ biến thái!" Tiếu Trác Hy thiếu điều muốn nhào lên cắn ai kia mấy cái cho hả giận.
Vưu Khinh Vũ nhìn cậu khẽ cười "Cảm ơn, mới nãy cậu đã khen tôi một lần rồi."
"Anh!" Tiếu Trác Hy lại một lần nữa bại trận trước cái sự vô địch vô sỉ của ai kia.
"Khụ, khụ... tao nói a Trác Hy..." Tiền Mặc đứng cạnh hai người bắn ra một trận ho khan "Mày... mày không phải thực sự muốn cùng nam nhân...thông đồng chứ?"
Tiếu Trác Hy vừa mới nãy còn bốc hỏa toàn thân nháy mắt biến thành hóa đá, nghiêng đầu tránh né nụ cười mang theo nghiền ngẫm của Vưu Khinh Vũ, hung hăng vỗ một cái lên bả vai Tiền Mặc "Thông cái đầu của mày! Mày nói nhăng nói cuội cái gì vậy!"
Tiền Mặc lệ tuôn "Rõ ràng là hai người mới nãy nói chuyện rất là ái muội, còn trách người khác hiểu lầm."
Tiếu Trác Hy hít sâu vài cái, cố gắng áp chế xúc động muốn giết người xuống, quay đầu lại liếc nhìn Vưu Khinh Vũ một cái "Bánh mì thối, mày nghi ngờ phẩm vị của tao hả, cho dù có muốn cùng nam nhân thì tao - cũng - sẽ - chọn - rất - kỹ!"
Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh, ý tứ rất rõ ràng, chính là loại người như Vưu Khinh Vũ là "kẻ không có đủ đẳng cấp", ta đây hoàn toàn không xem lọt vào mắt.
Bánh mì?
Cái tên này nghe hình như có chút quen tai, Vưu Khinh Vũ nhíu mày, hẳn là... không trùng hợp đến như thế đi?
Không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, Vưu Khinh Vũ chỉ nhìn Tiếu Trác Hy cười cười, giống như không hề đem lời khiêu khích mới của Tiếu Trác Hy lọt vào tai.
"Nguyên lai những lúc cậu muốn ấy với nam nhân cũng sẽ rất lựa chọn a." Vưu Khinh Vũ mở cửa đi ra, dường như là muốn rời khỏi, lúc bước ngang qua mặt Tiếu Trác Hy còn cố ý khom người kề sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói "Bất quá, sau khị chọn hảo rồi, nhớ là phải bắt đối phương mang bảo hiểm nha, mặc kệ nói như thế nào, an toàn vẫn là số một."
Âm lượng của lời nói kia tuy có thể xưng như là "thì thầm", nhưng hoàn toàn đủ để hai người còn lại nghe rõ mồn một.
Tiếu Trác Hy nghe lời nói kia, trên mặt càng lúc càng đỏ bừng, mà Vưu Khinh Vũ, sau khi nói xong lời kia, liền cười ha ha, nghênh ngang mà đi.
Tiền Mặc hắng giọng một cái "Khụ khụ... Trác Hy..."
Tiếu Trác Hy đấm một cái vào cửa phòng nghỉ "Hỗn đản! Lão tử phải đi giết hắn a a a a !!!"
Vưu Khinh Vũ vẫn chưa đi xa lắm, nghe thấy ở phía sau vọng lên tiếng hét kia, khóe môi lại gợn lên một mạt cười... gần đây bản thân mình... hình như là có hơi ác ôn một chút...
____________________
(1) H : viết tắt của Hỗn độn thời không, H1 H2 ... tương đương với tầng 1 tầng 2
(2) mãng phu : tên thô lỗ
bonus : nhân vật mà Tiểu Hy Hy cos là Hạng Thiếu Vũ trong Tần Thời Minh Nguyệt ( 秦 时明月 )
Trên người thiếu niên không biết là mặc quần áo gì, che mà giống như không che, hơn phân nửa ngực lộ ra ngài, hai cái đùi cũng lộ ra ngoài. Phía dưới đầu gối dường như là phơi nắng lâu nên da có hơi đen, nhưng bộ phận từ gối trở lên hiển nhiên là chưa từng được ánh nắng lâm hạnh quá lần nào... Làn da trắng noãn lại mềm mại quả thực là không khác gì so với con gái.
Có lẽ là không ngờ tới sẽ có người bước vào, cho nên trên mặt đối phương hiện tại bịt kín một tầng đỏ ửng, dần dần lan xuống ngực, biến mất ở làn da được quần áo nửa che nửa hở. Nếu như không có mắt kính đỡ cho một chút, phỏng chừng gương mặt nhóc này sẽ đỏ tới mức tích huyết mất.
Này coi như... diễm ngộ?
Vưu Khinh Vũ khóe miệng hơi run rẩy, dù cho là mới sáng sớm ra đã diễm ngộ đi nữa, thì người đứng trước mắt, giới tính ít ra là nên hoán chuyển một chút mới phải chứ...
Trong đầu còn chưa kịp nghĩ nhiều, "diễm ngộ" kia đã nổi giận đùng đùng nhìn anh rống lên "Uy, anh có biết cái gì gọi là lễ phép hay không vậy a! Không biết trước khi vào là phải gõ cửa hay sao?"
Gương mặt đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận...
Vưu Khinh Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, có chút đùa cợt mà cười cười "Tới bây giờ tôi cũng không biết nha, vào phòng của chính mình lại cần phải gõ cửa..."
Anh hình như không nhớ bản thân cho phép tên tiểu tử Trần Viễn kia cho mấy người nọ mượn luôn cả phòng nghỉ của mình.
Những lời này vừa thốt ra, ngay lập tức liền khiến Tiếu Trác Hy á khẩu nghẹn họng không trả lời lại được, trong tay ôm quần áo, buông ra không được mà không buông ra cũng không xong, cuối cùng mới mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng cãi lại "Bọn họ đâu có nói đây là phòng của anh... cho dù là phòng của anh, bây giờ có người ở bên trong thay quần áo, lẽ ra anh nên gõ cửa cái rồi mới bước vào chứ?"
Tiểu Trác Hy nói đến cuối cùng, lại cảm thấy bắt đầu hợp lý hợp tình, thanh âm so với nửa câu đầu cũng lớn hơn rất nhiều.
Vưu Khinh Vũ nhìn một cái đầy xem thường "Xin lỗi, phòng nghỉ của tôi chưa từng cho ai mượn, cho nên cũng không biết bên trong có người nào đang thay quần áo, hơn nữa cậu cũng đâu phải cái gì hoàng hoa đại khuê nữ, bị nhìn một chút có chết ai đâu chứ!"
"Anh..." Tiếu Trác Hy nghẹn họng, nhưng mà bây giờ đang là tình thế cấp bách, không thể nghĩ ra được cái gì để phản bác.
"Tiếu Trác Hy, quần áo thay xong chưa? Mới nãy quên đưa cho cậu giày..." thanh âm của Khúc Bình Bình từ xa vọng đến, coi bộ sắp sửa bước đến cửa.
Tiếu Trác Hy trong lòng quýnh quáng lên, ôm quần áo càng chặt hơn, thụp người ngồi xuống bên cạnh sofa.
Vưu Khinh Vũ xì cười một tiếng, giữ lấy cửa ló người ra ngoài.
"Nha... Vưu ca, anh đến rồi sao." Khúc Bình Bình không thân với Vưu Khinh Vũ cho lắm, nói chuyện cũng lễ phép hơn so với đám người bên ngoài rất nhiều.
"Ân, cậu ta còn chưa mặc quần áo xong, đưa đây anh mang vào giúp cậu ta." Vưu Khinh Vũ đón lấy đôi giày mà Bình Bình đưa.
Khúc Bình Bình có chút xấu hổ cười cười "Thật ngại a, Vưu ca, phòng thay đồ bên kia bị đám con gái chiếm hết rồi, cho nên mới đẩy cậu ta vào phòng này... không sao chứ hả?"
"Không sao, em vội thì đi đi, khi nào mọi thứ xong xuôi thì sang đây gọi anh!" Vưu Khinh Vũ trước giờ cũng không phải là người thích tính toán so đo, tuy là mới nãy cũng bị nhóc con bên trong làm cho nghẹn một chút, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà trở mặt với cô nhỏ Bình Bì nh.
"Ân, vậy em qua bên kia trước nha!" Khúc Bình Bình nói xong rồi mới xoay mặt hướng về phía cửa hô to "Tiếu Trác Hy cậu nhanh lên a! Còn phải hóa trang nữa đó!"
Nói xong lại lộp bộp chạy đi.
Vưu Khinh Vũ cầm giày đẩy cửa bước vào, thấy Tiếu Trác Hy đã từ chỗ núp cạnh sofa đứng dậy, cũng đã mặc xong áo T-shirt cùng quần short của mình, nhưng trên mặt vẫn đỏ bừng như cũ, hiện tại đang cúi đầu nghịch nghịch cái mớ quần áo kia. Nghe thấy tiếng động biết có người bước vào, nhưng đầu cũng không thèm nâng lên một chút.
Vưu Khinh Vũ mang giày ném lên cạnh sofa "Nè, của cậu."
Tiếu Trác Hy cũng không ngẩng đầu lên "Cảm ơn."
"Ồ, không ngờ là vẫn rất biết lễ phép nha." Vưu Khinh Vũ khẽ cười một tiếng.
Tiếu Trác Hy ngay lập tức tức giận ngước mặt nhìn anh "Anh-- anh đừng có quá đáng!"
Vưu Khinh Vũ nhịn không được thấp giọng cười vài tiếng, xoay người hướng đến tủ lạnh trong phòng nghỉ "Mau thay đi, hôm nay người phụ trách chụp ảnh là tôi, đừng lãng phí thời gian nhiều quá."
Tiếu Trác Hy mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, vẫn là không có động tác nào.
Vưu Khinh Vũ đưa lưng về phía cậu, cũng không có cảm giác gì khác lạ, đưa tay mở cửa tủ lạnh lấy ra hai chai trà xanh "Khát hay không? Uống trà xanh được chứ?"
Vừa nói chuyện vừa ngoái đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt vẫn như cũ chứa đầy tức giận trừng trừng nhìn mình.
Vưu Khinh Vũ nhịn không được nhíu mày "Uy, tôi hình như không có đắc tội cậu chỗ nào thì phải?"
Tiếu Trác Hy dời tầm mắt đi chỗ khác "Cảm ơn, không khát."
Vưu Khinh Vũ chỉ có thể lắc đầu, gần đây tại sao cứ luôn gặp phải người dễ dàng xù lông lên như vậy nha?
Bỏ một chai trà trở lại vào tủ lạnh, Vưu Khinh Vũ vặn nắp uống vài hớp, nhìn nhìn, người ngồi trên salon vẫn đang ngồi im bất động không nhúc nhích, không nhịn được lại mở lời hỏi "Tại sao không thay đồ?"
Biểu tình trên mặt Tiếu Trác Hy có chút kỳ lạ, ôm lấy quần áo cùng giày, đứng dậy bước về phía cửa.
Vưu Khinh Vũ nhịn không được bật cười "Uy, không phải là cậu mắc cỡ đó chứ?"
Cả người Tiếu Trác Hy bỗng nhiên cứng đờ.
Tiếng cười trầm trầm cố nén của Vưu Khinh Vũ càng thêm rõ rệt, vừa cười vừa cố nhịn mở miệng "Cậu cứ yên tâm đi, tôi đối với đàn ông không có hứng thú."
Tiếu Trác Hy cuối cùng cũng bùng nổ "Ai mắc cỡ, anh mới mắc cỡ cả nhà anh đều mắc cỡ!!"
Ý cười vẫn còn nồng đậm trên mặt Vưu Khinh Vũ "Hảo hảo, là tôi mắc cỡ, tôi không nhìn cậu, tôi xoay người đi chỗ khác, cậu thay quần áo đi... hay là muốn tôi ra ngoài trước?"
"Không cần!" Tiếu Trác Hy lại lùi bước trở về, ném quần áo vắt lên sofa, loáng loáng hai ba cái lột sạch áo T-shirt lẫn quần short trên người ném xuống đất.
Cậu đã bảo không cần, cho nên Vưu Khinh Vũ cũng coi như là lẽ đường nhiên (kỳ thực là da mặt quá dày đi) mà tiếp tục quang minh chính đại nhìn người ta, theo dõi người ta lại một lần nữa đem cái bộ quần áo màu xanh lam mặc lên người, vừa rộng thùng thình lại vừa dài lượt thượt, ngay cả ngực cũng che không hết.
Tiếu Trác Hy bị ai kia nhìn, động tác thực sự là cứng ngắc, tư thế mặc quần áo lại càng ngắc ngứ khỏi phải nói.
Vưu đại thiếu gia liền một bên uống trà, một bên thưởng thức mỹ cảnh, trên môi còn cong cong nụ cười rất là đáng khinh.
Còn thiếu ngâm nga thêm một khúc nhạc nữa thôi.
Loay hoay nãy giờ vẫn không mặc được cái quần áo kỳ lạ này, Tiếu Trác Hy rốt cuộc phát điên "Uy, anh có thể đừng nhìn hay không vậy!"
Vưu Khinh Vũ thần tình vô tội "Tôi lúc nãy bảo không nhìn cậu, chính miệng cậu không cho mà"
"Hiện tại cho rồi! Anh mau đi ra ngoài!" Tiếu Trác Hy tức giận trừng mắt nhìn người nào đó.
Vưu Khinh Vũ nhăn nhăn mặt mày "Nhưng mà... hiện tại tôi lại không muốn đi ra ngoài!"
"..." bạn nhỏ Tiếu Trác Hy đại khái là bị ai đó chọc tức tới không còn gì để nói rồi.
Vưu Khinh Vũ hắc hắc cười thành tiếng, để chai trà xanh lên đầu tủ lạnh, bước về phía chỗ cậu "Bạn nhỏ à, quần áo của cậu hình như là mặc lộn thứ tự rồi?"
"A?" Tiếu Trác Hy bị lời nói chuyển đề tài đột ngột của ai đó làm cho sửng sốt ngạc nhiên "Mặc lộn?"
Vưu Khinh Vũ bước qua, nhặt lên một mảnh quần áo màu đen bị cậu ném trên ghé salon, đưa đến trước mặt cậu "Nè, có chút đầu óc hẳn là sẽ suy nghĩ tới nên mặc thứ này bên trong trước đi?"
Thứ Vưu Khinh Vũ đang cầm là một cái áo không có tay, từ đầu tới đuôi toàn bộ đen tuyền, nhìn thoáng qua có vẻ như là bó sát người.
"Loại bó sát, rất là mode nha." lời nói của Vưu Khinh Vũ như có chứa chút ý cười.
Tiếu Trác Hy phẫn uất cởi áo màu xanh lam trên người mình ra, túm lấy cái áo màu đen trên tay anh giật lấy "Anh mới là không đầu óc!"
Nếu không phải nãy giờ tên biến thái này cứ nhìn chằm chằm vào cậu, làm sao cậu lại mất tự nhiên đến mức ngay cả áo quần cũng không phân biệt rõ được chứ.
Cái áo nọ nhìn có vẻ nhỏ chật, nhưng mặc vào cũng không có cảm giác chật gì mấy, chất liệu vải may quả thực khá thoải mái.
Tiếu Trác Hy mặc áo đen xong, lại lần nữa phủ cái áo xanh lam lúc nãy bên ngoài, nhìn thoáng qua quả thực so với lúc nãy lộ nửa ngực thuận mắt hơn rất nhiều.
Áo ngoài rất dài, lại rộng, nhưng đến cổ tay áo lại hơi túm túm lại, màu sắc cũng không phải thuần một màu mà là chỗ này chỗ nọ bất đồng với nhau, cùng là màu trắng với quần, điểm thêm vài đạo màu đen ở hai bên, phần ở mu bàn tay còn hơi dôi ra một chút, nhìn qua quả thực có chút cảm giác cổ trang.
Bất quá vạt áo... hình như quá rộng đi? Cảm giác giống như là đạo bào vậy. Tiếu Trác Hy túm lấy vạt áo, nhìn trái nhìn phải... quần áo kỳ quái như vậy, không biết là cái kiểu nhân vật gì mặc đây nữa...
"Trước hết mặc quần vào đi, coi bộ là còn phải mang thêm đai lưng." Vư Khinh Vũ thực sự là không nhìn nổi Tiếu Trác Hy cứ một bộ vụng về như vậy, cầm lấy quần vắt trên sofa đưa cho cậu.
Lần này Tiếu Trác Hy lại ngoan ngoãn nghe lời, cởi quần short ra, mặc cái quần trắng kia vào.
Quần màu trắng ngần, trên ống quần còn viền thêm vài đạo màu vàng, màu sắc nhìn thực sự rất khá, nhưng mà --vẫn là rộng quá mức đi.
Tiếu Trác Hy nhịn không được trợn mắt xem thường, lại một lần nữa hối hận vì đã nhận lời đồng ý với Tiền Mặc mà tới đây cắm đầu vào vũng bùn này.
Một bên lầm bầm nguyền rủa Tiền Mặc, một bên cúi đầu điều chỉnh lại quần áo mặc trên người, Tiếu Trác Hy dường như hoàn toàn quên béng đi bên cạnh mình còn người nào đó đang đứng.
Vưu Khinh Vũ thở dài một tiếng, lại khom người cầm lấy cái đai lưng màu trắng bị bỏ quên vắt vẻo trên ghế sofa, chồm người qua, đưa tay choàng lên eo của Tiếu Trác Hy.
Tiếu Trác Hy bị động tác của anh khiến cho hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc "Anh... anh làm gì vậy, tôi tự mình mặc được rồi!"
Lời nói còn chưa dứt, Vưu Khinh Vũ đã định vị ngay ngắn đai lưng rồi thắt lại cho cậu, xong rồi còn cúi đầu nhìn, chỉnh chỉnh lại vạt áo cho cậu ngay ngắn.
Trên đai lưng còn dắt thêm xuyến liên tử kim sắc, quả thực rất hơp với những viền màu vàng trên quần trắng, hai bên còn có hai xuyến rũ xuống như đính kết vào viền vàng.
Vưu Khinh Vũ lại đem giày thảy xuống đất "Mau mang giày vào đi."
Tiếu Trác Hy đỏ mặt xỏ chân vào giày. Xỏ giày vào rồi, ống quần bị túm vào bên trong. Tiếu Trác Hy một thân y phục như vậy, trong nháy mắt bỗng có cảm giác như một thiếu hiệp thường xuất hiện trong phim cổ trang.
"Cảm ơn." Tiếu Trác Hy gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói lời cảm ơn với Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ cong cong khóe miệng "Không cần, chỉ là nhìn cậu vụng về tay chân như vậy, tôi mà không giúp không biết cậu lần khần tới bao giờ thôi."
"Uy, anh!" Tiếu Trác Hy lại bị người nào đó nói chuyện làm cho tức đến mức thiếu điều nhảy dựng.
"Trác Hy, xong chưa vậy, còn chờ mày thôi đó!" thanh âm lười nhác của Tiền Mặc từ ngoài cửa vọng vào, Tiếu Trác Hy vội vàng thu hồi móng vuốt sắc nhọn của mình, hung hăng trừng mắt liếc Vưu Khinh Vũ một cái, mới bước đến hướng cửa ra.
Còn chưa đến cửa, chợt nghe thấy phía sau vọng đến giọng nói vô cùng vô sỉ của ai đó "Uy, bộ dạng cậu lúc đỏ mặt thực sự rất đáng yêu a."
....
Tiếu Trác Hy đặt tay lên tay nắm cửa, hít sâu vài cái, rốt cuộc bình ổn lại hơi thở "Kháo, đáng yêu ngươi muội a, đồ biến thái!"
Tiếu Trác Hy rống xong câu kia, mới bạo lực mở cửa ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiền Mặc mới sực nhớ, thanh âm vừa mới nãy của mình thể nào cũng bị tên quỷ này nghe được toàn bộ rồi, nhất thời trên mặt lại nổi lên một trận lúng túng.
"Mày uống lộn thuốc sao?" Tiền Mặc ló đầu nhìn vào bên trong "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì!" Tiếu Trác Hy nhanh tay đóng cửa lại cái rầm, ngăn chặn lại tầm mắt của Tiền Mặc "Làm gì?"
Tiền Mặc làm dáng xoay một vòng trước mặt cậu, một thân bạch y phiêu phiêu, tóc giả cũng đã đội vào, hơn nữa bộ dạng khí thế kia của cậu ta, quả thực tạo ra một loại cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Sao hả, thấy anh mày đẹp trai không?" Khóe môi Tiền Mặc gợn lên một mạt cười, tuy rằng cùng là nam nhân, nhưng Tiếu Trác Hy không thể không thừa nhận, tên này nếu như ăn diện lên, quả thực là đẹp tới không có thiên lý.
Nhìn tên bạn mình một thân bạch y, lại cúi đầu nhìn trên người mình, vừa mới nãy rõ ràng còn cảm thấy rất là có khí chất, nhưng tại sao bây giờ tự nhiên lại có cảm giác mình rất là giống một tên mãng phu (2) vậy?
Tiếu Trác Hy cau mày ngẩng đầu nhìn Tiền Mặc "Cái gì chứ! Tao muốn mặc y phục trên người mày!"
Tiền Mặc phong tao mà vuốt lọn tóc dài của mình "Ngại ghê a mợi, y phục này dựa vào kích thước của tao mà may, mày mà mặc..."
Ngừng một chút, cao thấp đánh giá cậu một lần, mới khinh thường nói tiếp "Tao sợ mày vấp té..."
"Bánh mì thối, mày đi chết đi!" Tiếu Trác Hy gào rú một tiếng nhào lên, Tiền Mặc nhanh chóng chạy qua lại trốn trốn, cả hai người đều mặc y phục cổ trang, dài thượt lê thê quả thực không tiện rượt nhau.
"Ai ai, tao sai rồi có được chưa!"
"Mẹ nó, lão tử nhịn mày lâu rồi!" Tiếu Trác Hy hoàn toàn không đếm xỉa tới Tiền Mặc xin tha thứ.
Cánh cửa gần hai người mở ra, Vưu Khinh Vũ có chút không kiên nhẫn nhìn hai người "Làm ơn đi, hai anh bạn... A!"
Anh vừa mới mở cửa, Tiếu Trác Hy liền giật mình một cái, chân không kịp chạm đất, vấp phải vạt áo của Tiền Mặc, không thể khống chế được mà nhào tới phía trước , thoáng cái nhào lên người Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ hô lên một tiếng, lùi về sau hai bước, mới dừng lại được Tiếu Trác Hy.
Tự dưng lại nhào vào lòng người mình vừa mới chửi biến thái xong, Tiếu Trác Hy quả thực một trận buồn bực muốn chết, chưa kịp tránh ra, trên đỉnh đầu đã truyền đến một trận cười trầm trầm "Uy, tôi chỉ là khen cậu đáng yêu thôi, cậu cũng đâu cần phải nhào vào lòng tôi như vậy?"
Tiếu Trác Hy bật người nhảy ra, giương nanh múa vuốt nhìn ai kia "Chết đi! Ai thèm nhào vào lòng anh chứ!"
"Cậu nói thử xem?" Vưu Khinh Vũ khoanh tay dựa vào cửa, tà tà nhìn cậu.
Tiếu Trác Hy giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt "Tôi là không cẩn thận thôi, ai bảo anh không chịu tránh ra!"
"Có người nhào vào lòng mình mắc gì tôi phải tránh ra a." Vưu Khinh Vũ trả lời cứ như là đúng rồi, nói xong còn đảo mắt nhìn cậu từ đầu tới chân một lượt "Đáng tiếc, nếu như là mỹ nữ thì càng tốt hơn."
Thanh âm thốt ra, tựa hồ như còn mang theo một chút không thích thú.
"Anh... anh là đồ biến thái!" Tiếu Trác Hy thiếu điều muốn nhào lên cắn ai kia mấy cái cho hả giận.
Vưu Khinh Vũ nhìn cậu khẽ cười "Cảm ơn, mới nãy cậu đã khen tôi một lần rồi."
"Anh!" Tiếu Trác Hy lại một lần nữa bại trận trước cái sự vô địch vô sỉ của ai kia.
"Khụ, khụ... tao nói a Trác Hy..." Tiền Mặc đứng cạnh hai người bắn ra một trận ho khan "Mày... mày không phải thực sự muốn cùng nam nhân...thông đồng chứ?"
Tiếu Trác Hy vừa mới nãy còn bốc hỏa toàn thân nháy mắt biến thành hóa đá, nghiêng đầu tránh né nụ cười mang theo nghiền ngẫm của Vưu Khinh Vũ, hung hăng vỗ một cái lên bả vai Tiền Mặc "Thông cái đầu của mày! Mày nói nhăng nói cuội cái gì vậy!"
Tiền Mặc lệ tuôn "Rõ ràng là hai người mới nãy nói chuyện rất là ái muội, còn trách người khác hiểu lầm."
Tiếu Trác Hy hít sâu vài cái, cố gắng áp chế xúc động muốn giết người xuống, quay đầu lại liếc nhìn Vưu Khinh Vũ một cái "Bánh mì thối, mày nghi ngờ phẩm vị của tao hả, cho dù có muốn cùng nam nhân thì tao - cũng - sẽ - chọn - rất - kỹ!"
Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh, ý tứ rất rõ ràng, chính là loại người như Vưu Khinh Vũ là "kẻ không có đủ đẳng cấp", ta đây hoàn toàn không xem lọt vào mắt.
Bánh mì?
Cái tên này nghe hình như có chút quen tai, Vưu Khinh Vũ nhíu mày, hẳn là... không trùng hợp đến như thế đi?
Không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, Vưu Khinh Vũ chỉ nhìn Tiếu Trác Hy cười cười, giống như không hề đem lời khiêu khích mới của Tiếu Trác Hy lọt vào tai.
"Nguyên lai những lúc cậu muốn ấy với nam nhân cũng sẽ rất lựa chọn a." Vưu Khinh Vũ mở cửa đi ra, dường như là muốn rời khỏi, lúc bước ngang qua mặt Tiếu Trác Hy còn cố ý khom người kề sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói "Bất quá, sau khị chọn hảo rồi, nhớ là phải bắt đối phương mang bảo hiểm nha, mặc kệ nói như thế nào, an toàn vẫn là số một."
Âm lượng của lời nói kia tuy có thể xưng như là "thì thầm", nhưng hoàn toàn đủ để hai người còn lại nghe rõ mồn một.
Tiếu Trác Hy nghe lời nói kia, trên mặt càng lúc càng đỏ bừng, mà Vưu Khinh Vũ, sau khi nói xong lời kia, liền cười ha ha, nghênh ngang mà đi.
Tiền Mặc hắng giọng một cái "Khụ khụ... Trác Hy..."
Tiếu Trác Hy đấm một cái vào cửa phòng nghỉ "Hỗn đản! Lão tử phải đi giết hắn a a a a !!!"
Vưu Khinh Vũ vẫn chưa đi xa lắm, nghe thấy ở phía sau vọng lên tiếng hét kia, khóe môi lại gợn lên một mạt cười... gần đây bản thân mình... hình như là có hơi ác ôn một chút...
____________________
(1) H : viết tắt của Hỗn độn thời không, H1 H2 ... tương đương với tầng 1 tầng 2
(2) mãng phu : tên thô lỗ
bonus : nhân vật mà Tiểu Hy Hy cos là Hạng Thiếu Vũ trong Tần Thời Minh Nguyệt ( 秦 时明月 )
Bình luận truyện