Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ
Chương 20: Playboy
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Thương Hải huynh, anh thiệt ngốc!
Chỗ này bạn Thương Hải gõ một đống số 2, số 2 là nhị, mà nhị gần âm với ngu ngốc
Kết thúc bằng dấu chấm than, Bạch Văn lại lần nữa vứt bỏ đám người xấu xa này, rất vui vẻ chạy đi tìm kiếm tình địch.
Bạch Văn dạo một vòng, phát hiện chẳng tìm được ai có thể hỏi thăm, cuối cùng đành phải quay lại tìm đám Công Tử Phong Lưu. Đương nhiên không khỏi bị chế giễu một phen, nhưng đám Công Tử Phong Lưu thích xem trò vui, ngoài miệng thì nói rất nhiều, nhưng những gì cần biết lại không hé răng nói lời nào.
Hơn nữa còn đi lôi kéo đám người thích hóng hớt trong bang, gặm hạt dưa, chuẩn bị nước trà định cùng nhau đứng xem trò hay.
Bạch Văn theo chân bọn họ mấy ngày hôm nay, đã biết tỏng thuộc tính của mấy người này, nên chỉ chấp nhận tư liệu có thể dùng được, những thứ vô dụng khác đều tự động loại bỏ.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân, mấy ngày nay không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
Lần này Lộ Hồng Trần trả lời rất nhanh.
Sau khi rời khỏi Ngạo Thị, lần đầu tiên Lộ Hồng Trần trả lời cậu nhiệt tình như vậy.
Mặc dù chỉ là một cái biểu cảm, nhưng Bạch Văn cực kì kích động, ngay cả chuyện tình địch tỏ tình trước mặt mọi người, cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng kích động lúc này của cậu.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Một ngày không thấy như cách ba thu!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: A~ Lộ Lộ nà, người ta rất nhớ anh ~(@^_^@)~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Đột nhiên cảm thấy, được gọi là đại nhân cũng rất tốt.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nếu em gọi anh thêm mấy tiếng đại nhân, anh có yêu em hông?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân… tỉnh lược n+1 chữ
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: (^o^)/~ Anh có yêu em không?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-||| Hình như tôi chưa nói gì hết.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi, em biết anh xấu hổ, không nói nên lời.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cô hiểu lầm tôi rất nhiều!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(ToT)/~~ Em biết, em không nên hiểu lầm anh chạy theo kẻ thứ ba.
Vòng vo cả nửa ngày, rốt cuộc đi vào chủ đề chính rồi.
Một lúc lâu sau Lộ Hồng Trần vẫn chưa trả lời.
Bạch Văn từ kiên nhẫn chờ đến lo lắng bất an, từ bình tĩnh đến không ngừng xê dịch mông, chờ mãi mà chẳng thấy tin nhắn của Lộ Hồng Trần, trong lòng Bạch Văn bắt đầu khẩn trương.
Không phải trúng phóc rồi chứ?
Bạch Văn muốn bóp cổ tay, sớm biết như thế, mặc kệ có chuyện gì với Hoa Nguyệt Dạ, cậu cũng không rời khỏi Ngạo Thị. Ít nhất khi còn ở đấy khi Linh Nhi nào đó tỏ tình, cậu có thể nghĩ mọi cách để phá đám rồi!
Sau khi Bạch Văn bóp cổ tay mười mấy lần, rốt cục Lộ Hồng Trần gửi tin tới.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *nhíu mày*~~~~~~~~ Người thứ ba?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Chẳng phải chúng ta đã sớm hứa hẹn cả đời rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: A? Tại sao tôi không biết?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(ToT)/~~ Bởi vì anh mất trí nhớ.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *Sờ cằm* ~ Câu chuyện ngôn tình rất đặc sắc, cô nên đi làm nhà văn.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi, anh không tin em. Anh quả nhiên không quan tâm em mà! /(tot)/~~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Anh yêu ơi, anh cũng thấy em rất có thiên phú làm nhà văn đúng không? Tất cả mọi người đều nói vậy hết đó, hí hí.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *Trợn mắt*
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Con gái thích mơ mộng cũng tốt, nhưng nhất định phải biết ý tứ một chút. Hơn nữa, tôi là người thiên triều điển hình, không quen cách gọi thân mật quá mức như thế!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Em chỉ nghe lời chồng mình thôi … chờ khi nào anh nhớ ra em là vợ anh …
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-||| Rốt cuộc cô có chuyện gì thế?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nghe nói có người tỏ tình với anh, muốn nghe chút ý kiến của người trong cuộc, quá trình từ chối đối phương thế nào.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Sao cô biết người trong cuộc từ chối?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Bởi vì em tin tình cảm của người trong cuộc đối với mình!
Lộ Hồng Trần im lặng, Lộ Nam Minh cũng im lặng theo.
Lộ Nam Minh im lặng lấy một điếu thuốc, hắn không hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc, chỉ là thời điểm muốn suy nghĩ, hắn quen đốt một điếu, mùi thuốc lá cùng khói thuốc giúp hắn tỉnh táo để suy nghĩ.
Cảm giác Lộ Nam Minh đối với Nhiễu Chỉ Nhu rất phức tạp.
Con gái trong trò chơi so với động vật quý hiếm cần được bảo vệ của quốc gia còn trân quý hơn, mặc kệ có tùy hứng bao nhiêu, tính tình tiểu thư thế nào, đều có rất nhiều đàn ông vây quanh các cô ấy.
Nhiễu Chỉ Nhu đánh quái như điên, hoàn toàn khác những cô bé chuyên bám sau lưng đàn ông để ăn ké kinh nghiệm.
Cô rất đặc biệt.
Nhưng cô càng thích đi gây phiền phức cho bạn hơn.
Mỗi lần đánh quái với cô, Lộ Nam Minh cũng phải xốc 120% tinh thần để tăng máu. Hơn nữa, từ trước đến nay cô rất tự nhiên, luôn tự cho mình là fan hâm mộ của hắn, thỉnh thoảng nói chút ít lời mờ ám không thể hiểu nỗi, khiến Lộ Nam Minh im lặng không biết nói gì.
Không thể phủ nhận, ở chung một chỗ với Nhiễu Chỉ Nhu rất thú vị, ít nhất đi phó bản sẽ không buồn chán. Là đàn ông đều thích theo đuổi những cô gái mạnh mẽ kiểu này, rất kích thích.
Nếu là bạn bè, Lộ Nam Minh rất thích cô, nhưng nếu cô vẫn cứ nói những lời kỳ quái vồn vã thái quá như vậy, khiến hắn chẳng dám quá nhiệt tình với cô.
Thậm chí Lộ Nam Minh còn nghi ngờ Nhiễu Chỉ Nhu thích hắn, chỉ là nhìn kiểu gì, loại thích này cũng không được bình thường cho lắm. Ngoại trừ một ít lời nói mờ ám, Nhiễu Chỉ Nhu cũng không quá bám dính lấy hắn, không giống như những cô gái khác, sẽ đòi tặng đồ, hoặc là theo sau đòi chơi cùng.
Nói chung, Lộ Nam Minh cảm thấy, Nhiễu Chỉ Nhu càng giống như đang trêu chọc hắn hơn.
Chỉ là hiện tại Lộ Nam Minh không chắc chắn về điều đó nữa.
Một điếu thuốc đã cháy hết, Lộ Nam Minh không muốn tìm hiểu kết quả thật sự là gì nữa.
Lộ Nam Minh nhìn tàn thuốc cùng khói bụi rơi trên tay, hắn trầm mặc – đột nhiên hắn giật mình nhận ra, suy nghĩ của mình đối với Nhiễu Chỉ Nhu hình như đã vượt quá phạm vi thông thường.
Nhiễu Chỉ Nhu có thích hắn hay không, thật sự quan trọng đến vậy sao? Hơn nữa, cô ấy không phải đã có “người trong lòng” rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cẩn thận Cà Phê Mất Khống Chế nhốt cô lại đó?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ╭(╯^╰)╮Cậu ấy không có ở đây. Hơn nữa, trong lòng cậu ấy chỉ có đại thần thôi, làm sao có thời gian để ý em làm gì chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ mong em gả cho người khác thôi.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: A…
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cô không vào bang bọn họ sao?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(tot)/~~ Bang bọn họ nhiều yêu râu xanh lắm!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: … Tại sao tôi lại cảm thấy cô rất thích nhỉ?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Ai nha, bị phát hiện mất rồi.
Hai người cứ thế nói chuyện đến khi thoát game.
Bạch Văn lưu luyến không nỡ nói ngủ ngon với hắn, nhìn thấy ava của Lộ Hồng Trần xám xịt, cậu sờ khóe miệng đang cong lên của mình, lại chụp ảnh màn hình save vào máy tính, sau đó quay qua báo cáo tình hình cho đám người bang Hắc Bạch.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Ôi chao, rốt cục cậu tới rồi, bọn này chờ đến hoa cũng phải rụng rồi đó!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Vì muốn hóng hớt, uống hai cốc cà phê liền, thật sự không chịu nỗi!
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Cậu đã già khọm rồi, lại còn uống cà phê, chậc chậc!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Tui dù có là một lão già, đánh cậu vẫn dư sức.
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Bớt nói nhảm đi, Nhu Nhu, đưa món chính ra nào!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Bọn tui vẫn nói chuyện đến tận giờ.
Im lặng, im lặng, vẫn luôn im lặng.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Khụ khụ, sau đó thì sao?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Hết rồi.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: -_-||| Lỗ vốn rồi.
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Lật bàn! ~ Nói chuyện lâu vậy, cứ thế hết rồi? Gian tình đâu?! Tỏ tình đâu! Tra hỏi đâu!
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Sớm biết vậy nên nghe lời Tiếu Tiếu, logout lúc nãy cho rồi, mắc công phải chịu kích thích lớn như này.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: ╭(╯^╰)╮Kích thích gì chứ? Là muốn làm ít chuyện thiếu nhi không nên biết hả?
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Mấy người hiểu mà, tạm biệt, không cần tiễn!
[Hệ thống] Bạn tốt [Nhị Thủ Yên] đã rời đội ngũ.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: *trợn mắt* Cứ thế đi mất rồi?
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đi rồi.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *mài răng* !!!! Hâm mộ quá đi~~~~~~~~~~~
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Phong Lưu, bình tĩnh ~ đối với Tàn Thuốc – trong lòng trong mắt chỉ có chuyện của Thần Thám, phải tập làm quen dần đi.
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(tot)/~~ Sau này còn có đại thần và chị dâu, hiu hiu, người đàn ông độc thân chân thành này tổn thương quá!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tổn thương quá +1
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: +2
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Mấy người cút đi, Nhu Nhu và Phong Lưu, hai tên đã có người trong lòng rồi, còn kêu to tổn thương mịe gì chứ, không xấu hổ hả?
Bốn người, hai người độc thân, hai người đơn phương.
Tâm trạng đối lập nhau, lại giống nhau ở cô đơn tịch mịch.
Tổ đội bọn họ, một bên làm chuyện của mình, một bên chờ đợi cho qua một đêm dài, ngoài miệng mặc dù công kích lẫn nhau, nhưng thực ra đều đang kêu gào bất mãn trong lòng.
“cốc cốc cốc”
Nửa đêm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Bạch Văn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, tiếng động ở ngay cửa kí túc xá của mình, chẳng nhẽ nửa đêm có ma?
Bởi vì bốn người trong kí túc xá, trừ cậu còn đang chơi game ra, ba người khác đi sớm đi ngủ rồi, hơn nửa đêm, còn ai gõ cửa đây?
Ngụy Vũ Thông kéo màn giường ra, mặt mũi sầm sì nói: “Đi mở cửa đi!”
Bạch Văn nghi ngờ hỏi: “Ai gõ cửa vậy?”
“Làm sao anh biết!” Giọng điệu Ngụy Vũ Thông thật kém, gần đây tâm trạng anh không tốt, nửa đêm lại bị đánh thức nữa! Muốn cho giọng anh dễ chịu hơn, thật sự rất khó khăn.
Bạch Văn vuốt mũi, đi mở cửa.
“Không tốt… hả?” Một giọng nói ấm áp xen lẫn chút từ tính vang lên.
Bởi vì giọng nói của gã rất dễ nghe, Bạch Văn quyết định nghe lí do gã đến quấy rầy mọi người lúc nửa đêm là gì, nhưng không đợi gã mở miệng, Ngụy Vũ Thông đã kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại về thế?”
Người kia nói, “Ngụy Vũ Thông?”
“Ừ.”
Người nọ đi thẳng vào kí túc xá, thở dài một tiếng nói: “Còn tưởng gõ nhầm cửa rồi chứ!”
“Ngay cả kí túc xá của mình cũng không nhớ sao?” Ngụy Vũ Thông không còn gì để nói nữa rồi.
Bạch Văn thử gọi, “Khang Phi?”
Khang Phi cười cười, “Đúng, tôi đây.”
Bạch Văn: “…” Xong rồi, tên playboy này đã trở về, Vũ Vũ phải làm sao đây?
END 20
Chỗ này bạn Thương Hải gõ một đống số 2, số 2 là nhị, mà nhị gần âm với ngu ngốc
Kết thúc bằng dấu chấm than, Bạch Văn lại lần nữa vứt bỏ đám người xấu xa này, rất vui vẻ chạy đi tìm kiếm tình địch.
Bạch Văn dạo một vòng, phát hiện chẳng tìm được ai có thể hỏi thăm, cuối cùng đành phải quay lại tìm đám Công Tử Phong Lưu. Đương nhiên không khỏi bị chế giễu một phen, nhưng đám Công Tử Phong Lưu thích xem trò vui, ngoài miệng thì nói rất nhiều, nhưng những gì cần biết lại không hé răng nói lời nào.
Hơn nữa còn đi lôi kéo đám người thích hóng hớt trong bang, gặm hạt dưa, chuẩn bị nước trà định cùng nhau đứng xem trò hay.
Bạch Văn theo chân bọn họ mấy ngày hôm nay, đã biết tỏng thuộc tính của mấy người này, nên chỉ chấp nhận tư liệu có thể dùng được, những thứ vô dụng khác đều tự động loại bỏ.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân, mấy ngày nay không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
Lần này Lộ Hồng Trần trả lời rất nhanh.
Sau khi rời khỏi Ngạo Thị, lần đầu tiên Lộ Hồng Trần trả lời cậu nhiệt tình như vậy.
Mặc dù chỉ là một cái biểu cảm, nhưng Bạch Văn cực kì kích động, ngay cả chuyện tình địch tỏ tình trước mặt mọi người, cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng kích động lúc này của cậu.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Một ngày không thấy như cách ba thu!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: A~ Lộ Lộ nà, người ta rất nhớ anh ~(@^_^@)~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Đột nhiên cảm thấy, được gọi là đại nhân cũng rất tốt.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nếu em gọi anh thêm mấy tiếng đại nhân, anh có yêu em hông?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân… tỉnh lược n+1 chữ
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: (^o^)/~ Anh có yêu em không?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-||| Hình như tôi chưa nói gì hết.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi, em biết anh xấu hổ, không nói nên lời.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cô hiểu lầm tôi rất nhiều!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(ToT)/~~ Em biết, em không nên hiểu lầm anh chạy theo kẻ thứ ba.
Vòng vo cả nửa ngày, rốt cuộc đi vào chủ đề chính rồi.
Một lúc lâu sau Lộ Hồng Trần vẫn chưa trả lời.
Bạch Văn từ kiên nhẫn chờ đến lo lắng bất an, từ bình tĩnh đến không ngừng xê dịch mông, chờ mãi mà chẳng thấy tin nhắn của Lộ Hồng Trần, trong lòng Bạch Văn bắt đầu khẩn trương.
Không phải trúng phóc rồi chứ?
Bạch Văn muốn bóp cổ tay, sớm biết như thế, mặc kệ có chuyện gì với Hoa Nguyệt Dạ, cậu cũng không rời khỏi Ngạo Thị. Ít nhất khi còn ở đấy khi Linh Nhi nào đó tỏ tình, cậu có thể nghĩ mọi cách để phá đám rồi!
Sau khi Bạch Văn bóp cổ tay mười mấy lần, rốt cục Lộ Hồng Trần gửi tin tới.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *nhíu mày*~~~~~~~~ Người thứ ba?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Chẳng phải chúng ta đã sớm hứa hẹn cả đời rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: A? Tại sao tôi không biết?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(ToT)/~~ Bởi vì anh mất trí nhớ.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *Sờ cằm* ~ Câu chuyện ngôn tình rất đặc sắc, cô nên đi làm nhà văn.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi, anh không tin em. Anh quả nhiên không quan tâm em mà! /(tot)/~~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Anh yêu ơi, anh cũng thấy em rất có thiên phú làm nhà văn đúng không? Tất cả mọi người đều nói vậy hết đó, hí hí.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: *Trợn mắt*
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Con gái thích mơ mộng cũng tốt, nhưng nhất định phải biết ý tứ một chút. Hơn nữa, tôi là người thiên triều điển hình, không quen cách gọi thân mật quá mức như thế!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Em chỉ nghe lời chồng mình thôi … chờ khi nào anh nhớ ra em là vợ anh …
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-||| Rốt cuộc cô có chuyện gì thế?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nghe nói có người tỏ tình với anh, muốn nghe chút ý kiến của người trong cuộc, quá trình từ chối đối phương thế nào.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Sao cô biết người trong cuộc từ chối?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Bởi vì em tin tình cảm của người trong cuộc đối với mình!
Lộ Hồng Trần im lặng, Lộ Nam Minh cũng im lặng theo.
Lộ Nam Minh im lặng lấy một điếu thuốc, hắn không hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc, chỉ là thời điểm muốn suy nghĩ, hắn quen đốt một điếu, mùi thuốc lá cùng khói thuốc giúp hắn tỉnh táo để suy nghĩ.
Cảm giác Lộ Nam Minh đối với Nhiễu Chỉ Nhu rất phức tạp.
Con gái trong trò chơi so với động vật quý hiếm cần được bảo vệ của quốc gia còn trân quý hơn, mặc kệ có tùy hứng bao nhiêu, tính tình tiểu thư thế nào, đều có rất nhiều đàn ông vây quanh các cô ấy.
Nhiễu Chỉ Nhu đánh quái như điên, hoàn toàn khác những cô bé chuyên bám sau lưng đàn ông để ăn ké kinh nghiệm.
Cô rất đặc biệt.
Nhưng cô càng thích đi gây phiền phức cho bạn hơn.
Mỗi lần đánh quái với cô, Lộ Nam Minh cũng phải xốc 120% tinh thần để tăng máu. Hơn nữa, từ trước đến nay cô rất tự nhiên, luôn tự cho mình là fan hâm mộ của hắn, thỉnh thoảng nói chút ít lời mờ ám không thể hiểu nỗi, khiến Lộ Nam Minh im lặng không biết nói gì.
Không thể phủ nhận, ở chung một chỗ với Nhiễu Chỉ Nhu rất thú vị, ít nhất đi phó bản sẽ không buồn chán. Là đàn ông đều thích theo đuổi những cô gái mạnh mẽ kiểu này, rất kích thích.
Nếu là bạn bè, Lộ Nam Minh rất thích cô, nhưng nếu cô vẫn cứ nói những lời kỳ quái vồn vã thái quá như vậy, khiến hắn chẳng dám quá nhiệt tình với cô.
Thậm chí Lộ Nam Minh còn nghi ngờ Nhiễu Chỉ Nhu thích hắn, chỉ là nhìn kiểu gì, loại thích này cũng không được bình thường cho lắm. Ngoại trừ một ít lời nói mờ ám, Nhiễu Chỉ Nhu cũng không quá bám dính lấy hắn, không giống như những cô gái khác, sẽ đòi tặng đồ, hoặc là theo sau đòi chơi cùng.
Nói chung, Lộ Nam Minh cảm thấy, Nhiễu Chỉ Nhu càng giống như đang trêu chọc hắn hơn.
Chỉ là hiện tại Lộ Nam Minh không chắc chắn về điều đó nữa.
Một điếu thuốc đã cháy hết, Lộ Nam Minh không muốn tìm hiểu kết quả thật sự là gì nữa.
Lộ Nam Minh nhìn tàn thuốc cùng khói bụi rơi trên tay, hắn trầm mặc – đột nhiên hắn giật mình nhận ra, suy nghĩ của mình đối với Nhiễu Chỉ Nhu hình như đã vượt quá phạm vi thông thường.
Nhiễu Chỉ Nhu có thích hắn hay không, thật sự quan trọng đến vậy sao? Hơn nữa, cô ấy không phải đã có “người trong lòng” rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cẩn thận Cà Phê Mất Khống Chế nhốt cô lại đó?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ╭(╯^╰)╮Cậu ấy không có ở đây. Hơn nữa, trong lòng cậu ấy chỉ có đại thần thôi, làm sao có thời gian để ý em làm gì chứ? Bây giờ cậu ấy chỉ mong em gả cho người khác thôi.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: A…
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cô không vào bang bọn họ sao?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(tot)/~~ Bang bọn họ nhiều yêu râu xanh lắm!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: … Tại sao tôi lại cảm thấy cô rất thích nhỉ?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Ai nha, bị phát hiện mất rồi.
Hai người cứ thế nói chuyện đến khi thoát game.
Bạch Văn lưu luyến không nỡ nói ngủ ngon với hắn, nhìn thấy ava của Lộ Hồng Trần xám xịt, cậu sờ khóe miệng đang cong lên của mình, lại chụp ảnh màn hình save vào máy tính, sau đó quay qua báo cáo tình hình cho đám người bang Hắc Bạch.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Ôi chao, rốt cục cậu tới rồi, bọn này chờ đến hoa cũng phải rụng rồi đó!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Vì muốn hóng hớt, uống hai cốc cà phê liền, thật sự không chịu nỗi!
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Cậu đã già khọm rồi, lại còn uống cà phê, chậc chậc!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Tui dù có là một lão già, đánh cậu vẫn dư sức.
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Bớt nói nhảm đi, Nhu Nhu, đưa món chính ra nào!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Bọn tui vẫn nói chuyện đến tận giờ.
Im lặng, im lặng, vẫn luôn im lặng.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Khụ khụ, sau đó thì sao?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Hết rồi.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: -_-||| Lỗ vốn rồi.
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Lật bàn! ~ Nói chuyện lâu vậy, cứ thế hết rồi? Gian tình đâu?! Tỏ tình đâu! Tra hỏi đâu!
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Sớm biết vậy nên nghe lời Tiếu Tiếu, logout lúc nãy cho rồi, mắc công phải chịu kích thích lớn như này.
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: ╭(╯^╰)╮Kích thích gì chứ? Là muốn làm ít chuyện thiếu nhi không nên biết hả?
[Đội ngũ] [Nhị Thủ Yên]: Mấy người hiểu mà, tạm biệt, không cần tiễn!
[Hệ thống] Bạn tốt [Nhị Thủ Yên] đã rời đội ngũ.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: *trợn mắt* Cứ thế đi mất rồi?
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đi rồi.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *mài răng* !!!! Hâm mộ quá đi~~~~~~~~~~~
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Phong Lưu, bình tĩnh ~ đối với Tàn Thuốc – trong lòng trong mắt chỉ có chuyện của Thần Thám, phải tập làm quen dần đi.
[Đội ngũ] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(tot)/~~ Sau này còn có đại thần và chị dâu, hiu hiu, người đàn ông độc thân chân thành này tổn thương quá!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tổn thương quá +1
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: +2
[Đội ngũ] [Tớ Thích Crayon Shin – Chan]: Mấy người cút đi, Nhu Nhu và Phong Lưu, hai tên đã có người trong lòng rồi, còn kêu to tổn thương mịe gì chứ, không xấu hổ hả?
Bốn người, hai người độc thân, hai người đơn phương.
Tâm trạng đối lập nhau, lại giống nhau ở cô đơn tịch mịch.
Tổ đội bọn họ, một bên làm chuyện của mình, một bên chờ đợi cho qua một đêm dài, ngoài miệng mặc dù công kích lẫn nhau, nhưng thực ra đều đang kêu gào bất mãn trong lòng.
“cốc cốc cốc”
Nửa đêm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Bạch Văn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, tiếng động ở ngay cửa kí túc xá của mình, chẳng nhẽ nửa đêm có ma?
Bởi vì bốn người trong kí túc xá, trừ cậu còn đang chơi game ra, ba người khác đi sớm đi ngủ rồi, hơn nửa đêm, còn ai gõ cửa đây?
Ngụy Vũ Thông kéo màn giường ra, mặt mũi sầm sì nói: “Đi mở cửa đi!”
Bạch Văn nghi ngờ hỏi: “Ai gõ cửa vậy?”
“Làm sao anh biết!” Giọng điệu Ngụy Vũ Thông thật kém, gần đây tâm trạng anh không tốt, nửa đêm lại bị đánh thức nữa! Muốn cho giọng anh dễ chịu hơn, thật sự rất khó khăn.
Bạch Văn vuốt mũi, đi mở cửa.
“Không tốt… hả?” Một giọng nói ấm áp xen lẫn chút từ tính vang lên.
Bởi vì giọng nói của gã rất dễ nghe, Bạch Văn quyết định nghe lí do gã đến quấy rầy mọi người lúc nửa đêm là gì, nhưng không đợi gã mở miệng, Ngụy Vũ Thông đã kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại về thế?”
Người kia nói, “Ngụy Vũ Thông?”
“Ừ.”
Người nọ đi thẳng vào kí túc xá, thở dài một tiếng nói: “Còn tưởng gõ nhầm cửa rồi chứ!”
“Ngay cả kí túc xá của mình cũng không nhớ sao?” Ngụy Vũ Thông không còn gì để nói nữa rồi.
Bạch Văn thử gọi, “Khang Phi?”
Khang Phi cười cười, “Đúng, tôi đây.”
Bạch Văn: “…” Xong rồi, tên playboy này đã trở về, Vũ Vũ phải làm sao đây?
END 20
Bình luận truyện