Chương 10: 10: Xuất Phát
Người dịch: Serena BùiĐôi mắt Mộc Phỉ sáng lên, so với mấy danh hiệu kia, cả chức nghiệp che giấu nàng không hiểu kia thì cái bệ bếp này lại là thứ thực tế và tốt nhất với nàng.
Có cái bệ bếp này, nghĩa là nàng luôn mang theo một cái phòng bếp bên người, thật sự là quá tiện lợi!Mộc Phỉ chân thành tha thiết cảm ơn nói: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài tặng nó cho ta.
”Đồ tể vẫy vẫy tay, nói: “Không cần cảm ơn ta, đồ này ngươi xứng đáng nhận được.
”Kiếm Tiên Tiên là là người có kinh nghiệm chơi trò chơi, hắn nói với đồ tể: “Ngươi nói Phỉ tỷ đã giải khóa các món ăn, vậy thực đơn đâu?”Đồ tể trả lời nói: “Nghĩa là những đồ ăn ngươi có thể làm đều có thể làm, thực đơn dĩ nhiên do ngươi tự mình tìm được, đương nhiên, ngươi có thể tới chỗ huấn luyện sư ở chủ thành để học rồi.
”Với kinh nghiệm của Kiếm Tiên Tiên, nấu nướng là một kỹ năng quan trọng nhất trong những kỹ năng sinh hoạt, liên quan tới sức sống, độ đói khát, đồ ăn đặc biệt còn có thêm sức chiến đấu…Nơi có của huấn luyện sư chắc có thực đơn cấp cơ sở, nếu có thể được thực đơn cao cấp hơn, bọn họ sẽ phát tài, lên cấp cũng có sự đảm bảo!“Thực đơn?” Mộc Phỉ hỏi, tuy rằng biết thực đơn là thứ gì, nhưng nàng cảm giác hai người nói chuyện có thể không giống như trong suy nghĩ của mình.
Mộc Phỉ hỏi: “Cần làm theo thực đơn à?”Kiếm Tiên Tiên giải thích nói: “Không phải, làm theo thực đơn, đồ ăn sẽ có thuộc tính, còn không, thì sẽ không có, giống như đồ ăn ngươi làm… Ta thao!”Kiếm Tiên Tiên không thể tưởng tượng được nhìn về phía đĩa thịt bên kia.
Chỉ thấy bên trên viết:“Đồ ăn chưa được đặt tên”Miêu tả: Do người chơi Vân Phỉ tạo ra, tài liệu chính là thỏ hoang.
Công năng: Mỗi giây khôi phục giá trị sinh mệnh 1, giá trị pháp lực 1 điểm, liên tục trong 15 phút.
“Làm sao vậy?” Mộc Phỉ khó hiểu hỏi.
Kiếm Tiên Tiên bắt lấy đôi tay Mộc Phỉ, vẻ mặt kích động: “Tỷ, ngươi đùng tỷ tỷ của ta a!”“?” Mộc Phỉ đầy mặt dấu hỏi, đứa nhỏ này lại phát cái gì điên.
“Về sau ta chính là tiểu đệ số một của Phỉ tỷ, Phỉ tỷ nhất định không được bỏ rơi ta?” Kiếm Tiên Tiên dùng vẻ mặt lấy lòng mà nói.
Không phải hắn không có cốt khí, Phỉ tỷ tùy tay dùng thỏ hoang cấp 1 nấu ăn, đều có thể thêm thuộc tính, nếu về sau tìm được nguyên liệu cao cấp, còn không có tương lai sao?Hơn nữa, càng đáng sợ hơn, bây giờ mới ngày đầu tiên a!Bản thân nàng là chủng tộc đặc thù, còn đang làm nhiệm vụ chức nghiệp che giấu, còn đạt được cấp bậc nấu nướng cao nhất, tiết tấu này có khác gì nhân vật chính trong các bộ phim mà hắn từng tham gia diễn chứ.
Mộc Phỉ không biết hắn vì cái gì mà phát điên, tiểu hài tử cảm xúc dễ bị thay đổi, đặc biệt là loại còn đang ở tuổi dậy.
Nàng nhắc nhở nói: “Chúng ta có đi dã lang quật không?”“Đúng vậy, đi, Phỉ tỷ, đi bên này.
”Mộc Phỉ nói tạm biệt với đồ tể, liền đi theo Kiếm Tiên Tiên.
Kiếm Tiên Tiên đi trước dẫn đường đi tới nơi cho thuê ngựa, hắn giải thích nói: “Phỉ tỷ, dã lang quật cách đây khá xa, chúng ta nên ngồi ngựa đi tới đó.
”“Ân.
”Trước kia Mộc Phỉ từng ngồi trên lưng ngựa rồi, nhưng bọn chúng đều là ngựa nhỏ thấp và lúc đó nàng cũng còn nhỏ.
Con ngựa trước mắt, không thể coi là quý báu, nhưng thân hình nó rất cao lớn, nhìn qua cũng rất khỏe mạnh.
Kiếm Tiên Tiên còn tưởng nàng chưa từng thấy ngựa, rốt cuộc biểu hiện trong trò chơi của nàng là chưa chơi qua bao giờ, ngựa là loại động vật đã tuyệt chủng ở tinh tế, cũng chỉ xuất hiện trong phim truyền hình.
Thế giới này còn câu lạc bộ cưỡi ngựa, nhưng rất hiếm thấy, mọi người đi đâu cũng sử dụng cơ giáp, hoặc các loại máy phi hành.
Kiếm Tiên Tiên nói: “Ngươi yên tâm, ngựa trong trò chơi đều dịu ngoan, không phải sợ.
”Mộc Phỉ cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với ý tốt của người khác, nàng cũng sẽ không phản bác, nàng gật gật đầu, ngồi trên ngựa.
Sau đó liền thấy Kiếm Tiên Tiên cùng mã phu* nói mục đích của hai người, mã phu thu tiền xong mới vỗ vỗ mông ngựa, con ngựa như được chỉ dẫn tự chạy đi.
*Mã phu: Người chăn ngựaVẫn là không giống trong hiện thực, Mộc Phỉ nhớ rõ, lần đầu tiên cưỡi ngựa, mông và hai bên háng đều đau vô cùng, nhưng con ngựa này đi rất êm, ngồi rất thoải mái.
Thấy hai con ngựa đến đoạn đường giao nhau liền rẽ trái, không cần ai chỉ huy cả, nàng tò mò hỏi: “Bọn chúng tự biết đường sao?”Kiếm Tiên Tiên cười khúc khích: “Phỉ tỷ, trước kia ngươi chưa từng chơi trò chơi đúng không?”Mộc Phỉ gật gật đầu, nàng trước kia chỉ chơi trò ‘Rắn tham ăn’ cùng Anipop*, còn chơi hai trò đó có vài lần thôi.
*Anipop là một thể dạng trò chơi các loại câu đố.
“Ta giải thích cho tỷ, NPC, phương tiện giao thông đều tự động có chỉ dẫn, chỉ cần lựa chọn mục đích đến là có thể tới nơi.
” Kiếm Tiên Tiên nói, “Tiểu bạch tinh khiết như tỷ, cơ hồ đều đã tuyệt chủng.
”Thế giới tương lai, trò chơi thực tế ảo là một thú tiêu khiển rất được chào đón và đa phần người nào trên tinh tế cũng chơi.
Đương nhiên cũng có hạn chế, ví như nhiều trò chơi yêu cầu người chơi phải trên 16 tuổi mới được tham gia, nhỏ hơn thì sẽ có các loại trò chơi dành cho lứa tuổi này, hơn nữa, trên thế giới có rất nhiều loại trò chơi thực tế ảo, không chỉ khoang trò chơi, còn có mũ giáp trò chơi, Kiếm Tiên Tiên đã từng chơi một trò chơi còn gặp được tiểu hài tử mười tuổi thôi.
Kiếm Tiên Tiên cảm thấy, với trình độ của Phỉ tỷ, học sinh tiểu học chơi càng thuần thục hơn nàng.
“Phỉ tỷ, ngươi nếu là thích con ngựa này, có thể dùng tiền mua một con.
”“Có thể mua sao?” Mộc Phỉ hỏi.
“Đương nhiên, ngươi mở hệ thống linh thú ra.
”Mộc Phỉ theo lời mở ra, hệ thống linh thú bên trong trống không, có thể có hai cách đạt được linh thú.
“Phỉ tỷ thấy chưa, trong trò chơi《 tu tiên 》, mỗi người có thể có hai con linh thú, một con để đánh nhau, một con để cưỡi.
” Kiếm Tiên Tiên giải thích nói, “Có nhiều quá thì có thể phóng sinh bớt đi, sau này có phòng ở riêng, có thể nuôi được thêm.
”Kiếm Tiên Tiên nói có chút nhiều, Mộc Phỉ hỏi theo thứ tự: “Linh thú là cái gì?”“Ngô, chính là bảo bảo, biết bảo bảo chứ?”“Bảo bảo?” Mộc Phỉ trong đầu xuất hiện một hình tượng trẻ con, càng thêm ngốc.
“Chính là sủng vật, sủng vật biết không?”Cái từ này nàng biết, Mộc Phỉ gật gật đầu.
“Linh thú là sủng vật ngươi có thể thu phục được, có thể giúp ngươi đánh nhau, cũng có thể cưỡi bọn nó, giống như con ngựa này, nếu ngươi mua thì sẽ trở thành sủng vật của ngươi.
Nhưng loại linh thú này, nếu đem ra để đánh nhau thì khả năng vừa lên đã bị cắn chết rồi.
Mộc Phỉ gật gật đầu, “Ân ân, chỉ có thể sở hữu hai con sao?”“Đúng vậy, nhiều hơn thì phải thả đi.
”“Vậy phòng ở là sao?” Mộc Phỉ hỏi.
“Sau này trò chơi sẽ mở ra ‘phòng ở’, giá cả có thể thực cao, ta chờ mở ra hoán đổi tiền sẽ nạp vào mua một cái.
”Nhắc tới tiền, hứng thú mới vừa rồi của Mộc Phỉ đã không còn, nàng nếu có thể mua phòng ở trong trò chơi thì vì sao không mua trong hiện thực cơ chứ?Không mua được phòng ở, thì cũng mua bộ quần áo đều tốt hơn.
Vừa định hỏi còn đường kiếm tiền, ngựa đã dừng lại ở trạm, khá giống với điểm xe bus ngày xưa.
“Phỉ tỷ, chúng ta đến đây thôi, quãng đường còn lại là phải tự đi.
”.
Bình luận truyện