Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 337: Xuất phát



Đây xem như là Lâm tận lực chuẩn bị đi, hắn cũng không có cách, nếu để cho hải quân bí quá hóa liều, ẩn dấu lên đảo tạo thành phá hư.

Thì cho dù người của hắn có nhiều mười cũng ngăn không được, dù sao hiện tại ba tòa thị trấn trên đảo kiến tạo đã rất to lớn.

Phạm vi quá rộng, với binh lực hiển có của Lâm, vẫn rất khó kiểm soát từng chỗ một, bởi vậy thay vì chờ hải quân loạn lên đảo.

Thì cho bọn họ một chỗ đặt chân để đại chiến còn tốt hơn nhiều, mặc dù Lâm biết.

Có lẽ hải quân sẽ vì danh tiếng mà không dám ra tay trắng trợn với người bình thường, nhưng hắn không dám cược keo này a.

Một khi đại chiến động tới chân hỏa rồi, thì chưa chắc gì bọn hắn sẽ cố kỵ người bình thường, nhất là thế giới này tin tức truyền đi rất khó khăn.

Chỉ có thể thông qua báo chí nhìn đến tin tức, mà hầu như 90% tòa báo trên thế giới này toàn bộ bị chính phủ thế giới nắm trong tay.

Còn lại thì cũng sẽ vì chính phủ thế giới uy hiếp mà không dám loạn đăng tin, dù sao những tòa báo này không có mạnh như Tứ Hoàng a.

Bởi vậy chính phủ thế giới chỉ cần thả ra uy hiếp một chút, là bọn họ lập tức cụp lại cái đuôi làm người rồi.

Bởi vậy cho dù thật sự, hải quân không thèm quan tâm người bình thường tính mạng.

Thì chỉ cần chính phủ thế giới dẫn đạo che dấu, là rất ít người biết được chuyện này, đây chính là điều mà Lâm lo lắng.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵng sàng, thần sắc bọn hắn đại đa số đều rất kích động.

Chỉ có một số người biểu tình trậm trọng một ít thôi, nhưng khi Lâm nhìn thấy thì trong lòng lại càng thêm nặng nề.

Bởi vì hắn biết, trận chiến này một khi kết thúc, thì có rất nhiều người sẽ chết đi, hơn nữa đây là trận chiến khó khăn nhất từ trước tới giờ của bọn hắn.

Lâm trong lòng mặc dù thường xuyên khuyên bảo mình, hắn nắm rất rõ phong cách hành sự của hải quân, hắn đoán hải quân sẽ phái ra binh lực để tổ chức bọn hắn đủ sức chống lại.

Nhưng đây chỉ là Lâm phán đoán thôi, hắn không có trăm phần trăm dám chắc thực tế tình hình sẽ theo phán đoán của hắn phát triển.

Hắn không phải thần tiên, có thể tiên đoán tương lai, hắn chỉ là một người bình thường thôi, trong lòng hắn vẫn có một phần lo lắng.

Nếu như hải quân mạnh quá sức chịu đựng, thì hắn phải làm sao, dẫn theo tổ chức bỏ chạy.

Từ bỏ Đảo Cá Voi, từ bỏ công sức khoảng thời gian này cố gắng, từ bỏ hi vọng của người dân trên đảo đối với mình, hay là tử chiến đến cùng.

Lâm không biết khi chuyện này xảy ra, thì hắn sẽ làm gì, hiện tại thấy vẻ kích động trên mặt mọi người, Lâm mới đột nhiên trong lòng nặng nề.

Hắn đứng lại, nhìn mọi người trong giây lát, sau đó cất cao giọng nói: “ kích động không?”

Không chờ mọi người trả lời: “ nếu kích động, thì phát huy ra 200% chiến lực của bản thân đi, lần này không còn là một mình ta dương danh nữa, mà là tới phiên mọi người cùng nhau dương danh, hãy nói cho toàn bộ thế giới biết,

Chúng ta mạnh, rất mạnh, chúng ta không sợ chiến, chúng ta là người điên, là phần tử hiếu chiến, một khi quyết định cùng chúng ta chiến, thì phải bỏ ra đại giới mới được!”

“ xuất phát!”: nói xong Lâm rống to ra lệnh, sau đó bước chân lên thuyền, khí thế trực thẳng vân tiêu, xông thẳng lên bầu trời, từng đám mây bị khí thế khủng bố đánh tan.

“ xuất phát!”: các cán bộ đồng thanh rống to hô xuất phát, khí thế bọn hắn cũng bộc phát, làm cho một số người tâm tình trầm trọng hoàn toàn tiêu tán.

Lòng tin đối với Lâm, lòng tin đối với đồng đội tăng vọt, lập tức mọi người hành động, thuyền theo hiệu lệnh thu neo và từ từ rời bến.

Người dân trên đảo đều từ trong thị trấn nghe được hai tiếng này, bọn họ lần này không được ra bến cảng tiễn biệt bọn hắn nữa.

Cũng bởi vì Lâm hạ lệnh tất cả người dân phải ở trong thị trấn không được đi ra, một khi người dân đi ra tới gần bến cảng.

Thì sau đó hải quân cùng bọn hắn đại chiến, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới những người này.

Bởi vậy tốt nhất bọn họ núp trong thị trấn là được, bởi vậy lần này Lâm không thấy có người dân ra tiễn bọn hắn,.

Nhưng Lâm biết một điều, Lâm cùng mọi người gánh chịu hi vọng của tất cả người dân trên đảo.

Sau khi bước chân lên thuyền, Lâm đang nhìn thuyền rời bến, thì phía sau hắn có tiếng bước chân vang lên, sau đó bên tai hắn nghe một giọng nói nhỏ hỏi.

“ có nắm chắc không?”: người hỏi không ai khác ngoài Fiona, nàng cũng biết tình hình hiện tại của tổ chức, nàng cũng có chút lo lắng, bởi vì đối thủ của bọn hắn lúc này là hải quân.

Lâm nghe Fiona hỏi, thì trầm ngâm một chút, sau đó cũng lên tiếng trả lời: “ nắm chắc, mặc dù sẽ có nguy cơ nhất định, nhưng nguy cơ đồng nghĩa với cơ hội, cơ hội để cho mọi người càng tiến thêm một bước nữa!”

Fiona nghe Lâm trả lời, thì cũng yên lòng một chút, nàng thấy Lâm nói cũng không sai, quả thực có chút nguy hiểm, nhưng cơ hội càng lớn.

Phải biết, tổ chức khoảng thời gian này, rất nhiều người kẹt lại rồi, giống như gặp phải bình cảnh vậy, khó có thể tiến thêm.

Lần này nếu chiến đấu đủ kịch liệt, độ kích thích đủ mạnh, thì Lâm chắc chắn, tổ chức của hắn sẽ thêm ra nhiều người từ Thiếu Tướng trở lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện