Vong Hoan

Chương 2: Trung



“Lương Phi, quả nhiên ngươi đang ở đây.” Một vị thanh niên mình vận cẩm y hoa phục mang theo năm sáu người hầu chầm chậm đi tới.

Lương Phi giật mình ngẩng đầu, cả kinh nói: “Thái tử điện hạ? Sao ngài lại đến nơi này?”

Trên mặt thái tử Kiền mang theo nụ cười bí hiểm: “Lẽ nào ngươi đã quên, trước đây chúng ta rất thường đến đây chơi đùa.”

Lương Phi đứng dậy, vũ quần áo hướng thái tử hành lễ, Hoan tức thì nhanh chóng cúi đầu quỳ gối bên chân Lương Phi im bặt, không dám lên tiếng.

“Thái tử điện hạ tìm thần, có việc gì phân phó?”

“Không có chuyện gì thì không được đến tìm ngươi sao? Chúng ta, tốt xấu thế nào cũng đã từng là bằng hữu chi giao từ thưở ấu thơ.” Từ lúc nhỏ, thái tử Kiền đối với Lương Phi đã có tính chiếm hữu rất cao, cùng với năm tháng tăng trưởng lớn dần hắn càng ngày càng không muốn Lương Phi thân cận với những người khác, Lương Phi phải là sở hữu duy nhất của hắn, không ai có thể tước đoạt đi được. Hắn từng nhiều lần trộm hôn lên gương mặt đang say ngủ của Lương Phi, dù vậy nhưng vẫn không dám hôn lên bờ môi của người hắn thương yêu, hắn sợ Lương Phi sẽ sinh khí, sẽ không để hắn đến gần nữa. Mới đây thôi, ba năm trước hắn ở trước mặt phụ hoàng cực lực đề cử Lương Phi nhậm chức đại tướng quân, để cho Lương Phi phụ trách phòng giữ hoàng thành, dụng ý mang Lương Phi lưu giữ bên người.

Đối với tâm tình cổ quái của thái tử, Lương Phi ít nhiều cũng có điểm phát hiện, mỗi lần hắn cùng với các quan viên khác đi đâu đó đều bị thái tử giám sát chặt chẽ, thái tử sẽ hướng ánh mắt như thể muốn sát nhân nhìn trân trân về phía bọn họ, khiến bọn họ không rét mà run. Bất quá hôm nay, tâm tình của thái tử thậm chí còn tệ hơn rất nhiều, ánh lên sắc mặt tối sầm trầm lắng.

Thái tử Kiền cũng nhìn ra Lương Phi không dám tùy tiện trò chuyện, vì thế mới mở miệng nói trước: “Chúng ta hãy cứ giống như trước kia thôi, không được sao? Ngươi gọi ta là A Kiền, ta gọi ngươi một tiếng Tiểu Phi, lễ tiết quân thần cứ cho hết qua một bên.”

“Thái tử nói đùa sao. Thần – lúc ấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thái tử điện hạ đường đường là đương triều thái tử, thần đương nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết quân thần, để tránh mạo phạm điện hạ.”

“Ngươi không phải là đang trốn tránh ta chứ?”

“Thần không dám.”

Thái tử Kiền mơ hồ cảm thấy Lương Phi đã hoàn toàn thay đổi, trở nên từng trải và lõi đời, có lẽ ngay từ đầu Lương Phi cũng chưa bao giờ từng thích hắn, tuy rằng trước kia, hễ thái tử đưa ra bất cứ yêu cầu nào, dù vô lý ra sao Lương Phi đều đáp ứng hết, tất cả những thứ này đều xuất phát từ nghĩa quân thần. Lương Phi chưa từng có một cử chỉ nào thân mật với hắn, nhưng thái tử Kiền vẫn một mực cho rằng Lương Phi trời sinh bản tính vốn đã lạnh lùng không thích sự đời, vậy mà vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Lương Phi hôn âu yếm một tên nô lệ. Trong mắt hắn như thiêu đốt, loại cảm xúc mãnh liệt bừng bừng hỏa dục này, thái tử Kiền chưa bao giờ gặp qua, hắn ghen tị, ghen tị với tên nô lệ đang được Lương Phi đặt dưới thân kia. Hắn hận…

“Ngươi có tên nô lệ cũng không tồi a.” Thái tử Kiền đột nhiên chuyển giọng lái sang chuyện khác: “Cho ta mượn chơi vài ngày đi. Ta đem một tên nô lệ khác trao đổi với ngươi.”

Lương Phi có chút do dự, nhưng cũng không tìm ra lý do nào để cự tuyệt. Thời thơ ấu, hai người họ vẫn luôn luôn trao đổi những món đồ chơi ưa thích cho nhau như vậy. Lương Phi biết, kỳ thật thái tử hoàn toàn có thể trực tiếp ra lệnh bắt hắn phục tùng tất cả những gì mà mình muốn, nhưng thái tử đối với hắn luôn từ tốn thương lượng, còn chọn phương thức trao đổi để hắn không cảm thấy bị thiệt.

“Được rồi. Nhưng chỉ mượn vài ngày thôi, ta cũng khá thích hắn.” Lương Phi cuối cùng cũng đồng ý.

Thái tử Kiền nhếch miệng nở nụ cười ngầm sâu âm hiểm: “Tùy ngươi, chắc chắn sẽ bảo toàn tính mạng đem hắn hoàn trả cho ngươi.” Nói xong vung tay lên gọi ra một tên nô lệ có diện mạo đôi phần tuấn mỹ, “Tiểu Hà, ngươi cần phải hảo hảo hầu hạ Lương đại tướng quân đó, biết không?”

Nhìn thấy Hoan bị trói dắt theo sau ngựa của người hầu thái tử, cước bộ lảo đảo rời đi, Lương Phi nhịn không được có chút lo lắng. Đôi lúc cẩn thận ngẫm lại, bất chợt cảm thấy thật nực cười, bản thân vì cớ gì lại vì một tên nô lệ thấp hèn mà nóng ruột nóng gan như vậy? Nhưng Hoan quả thật rất đặc biệt, là một người hắn không bao giờ muốn buông tay từ bỏ.

Bọn thị vệ của thái tử không hề đếm xỉa đến tên nô lệ đang bị trói theo phía sau, hung hăng giục ngựa, trên chân Hoan khóa trụ xiềng xích căn bản không có khả năng chạy trốn, huống hồ hạ thân hắn đau xót sớm đã khiến cho mỗi bước đi đều phải cố gồng hết sức, vì thế hắn cơ hồ cứ như vậy suốt dọc đường bị tha túm, lôi về hoàng cung. Xiềng xích trên cổ nối với yên ngựa đột ngột bị gỡ xuống tụt lại phía sau, Hoan mất đà té ngã trên mặt đất, lại bị người khác túm lấy lôi tới giữa sân, trói vào một cột đá, bị hắt mấy gáo nước lạnh mới miễn cưỡng tỉnh lại.

Thái tử Kiền ngồi chễm chệ trên ghế phía dưới hành lang, nhóm cung nhân kính cẩn đứng hầu hai bên, chờ đợi mệnh lệnh chủ nhân.

“Người đâu, tới quất tên nô lệ *** đãng kia cho ta, còn dám câu dẫn Tiểu Phi của ta hôn ngươi, cũng không ngẫm lại ngươi là cái thứ thấp hèn gì!” Thái tử Kiền căm giận nói, “Phải hung hăng đánh, mỗi một roi đều phải thấy máu, không có lệnh ta bảo dừng, thì vẫn đánh tiếp.”

Hoan không cầu xin, thái tử Kiền trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chứa oán độc khắc cốt ghi tâm, như thể muốn lập tức lao vào xé xác hắn ra làm muôn mảnh. Quả thật là lỗi của hắn, là hắn câu dẫn chủ nhân, một nô lệ ti tiện như vậy làm sao xứng đáng để chủ nhân hôn hắn, nhận lấy hình phạt cũng là lẽ dĩ nhiên.

Quất roi duy trì được bao lâu Hoan cũng không nhớ rõ, chỉ biết là đau đớn ngất đi lại bị nước muối xát tỉnh. Y phục sớm đã rách nát lấm tấm dính đầy máu tươi trào ra không ngừng từ miệng vết thương, hắn ngay cả khí lực để rên rỉ cũng không có. Nhưng hắn thừa biết, tra tấn kia bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Quả nhiên thái tử Kiền mệnh lệnh thị vệ lột trần y phục Hoan xuống, động tác của thị vệ cực kì thô bạo, đem thô y rách tươm xen lẫn một ít huyết nhục lột xả xuống dưới, miệng vết thương cứ thế rách toét càng sâu. Hoan đau thống ngất đi, mặc cho bọn thị vệ đá đánh như thế nào, hắn cũng không hề nhúc nhích.

Đến khi Hoan tỉnh lại đã là giữa đêm khuya lạnh lẽo, hắn toàn thân trần trụi, tay bị trói ngược ở sau lưng, xiềng xích trên cổ vẫn đang xích tại cột đá, xung quanh có nhen nhóm vài tên thị vệ, vừa thấy Hoan tỉnh lại đều lân la đi tới cởi bỏ quần xuống, rục rịch lấy ra phân thân nhét vào miệng Hoan cùng tiểu huyệt nơi hạ thể hắn. Cứ thế thay nhau luân phiên ra trận, Hoan đến ngay cả cơ hội để kịp thở một hơi cũng không có, hạ thể và miệng rất nhanh liền tràn ra một loại chất lỏng sắc hồng pha lẫn nhầy nhụa.

Giống như dã thú, lao vào điên cuồng bạo luân đến rạng sáng mới chấm dứt, phát tiết xong bọn thị vệ nghênh ngang rời đi, Hoan tựa như một con rối gỗ tàn tạ bị bỏ lại giữa sân. Hai chân bởi vì lăng nhục quá độ mà không thể khép lại, chỉ có thể dạng ra thật lớn, hạ thân không ngừng chảy máu, cổ họng cũng sưng đỏ thối rữa không phát ra âm tiếng, khoé miệng cũng chỉ là chảy ra hỗn hợp tơ máu cùng dịch thể. Ý thức Hoan chìm trong bóng tối, song song với hiện thực trong cảnh mộng hết lần này đến lần khác bị chà đạp hành hạ, vô vọng lặp lại, hắn sợ hãi, vội vã cầu xin nhưng cố thế nào cũng không phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ có thể vĩnh viễn để ngạt thở vây quanh đau đớn nhận chìm toàn thân, từng chút từng chút một gậm nhấm, tàn phá hết thảy sinh mệnh hắn.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoan vì cường lực xuân dược kích thích hạ thể, đau dục dậy lên mà tỉnh lại, hắn rên rỉ cầu xin, khát vọng được ân ái, dù là có cường bạo cũng đủ tốt lắm rồi. Hắn hoàn toàn bỏ mặc lý trí cùng thể diện, thậm chí còn chủ động bày ra tư thế *** đãng mời gọi người khác, chỉ cần ở xa xa liếc mắt nhìn thấy một lần sẽ lập tức bị kích thích khơi mào dục niệm, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai dám tới gần hắn, đơn giản là vì không có ai cả gan dám cãi lệnh thái tử.

Tra tấn như vậy so với bạo luân càng làm cho Hoan khó chịu hơn rất nhiều. Hắn vô thức trên cột đá thô ráp đương cố định xiềng xích ở cổ, kịch liệt ma xát hạ thể, xúc cảm lãnh ngạnh dường như có thể giảm bớt dục hỏa đang hừng hực thiêu đốt trong người hắn.

Cứ thế mãi đến lúc mặt trời lặn đi, thái tử mới động chút lòng trắc ẩn, bảo thuộc hạ tùy tiện tìm về một cây mộc côn, ra sức tống đẩy vào hạ thể Hoan. Tức thì u huyệt hắn lần nữa bị xé rách, nhưng dày vò bởi xuân dược tra tấn đã khiến Hoan phát cuồng nổi loạn cố không hơn toàn tâm đau đớn, tận lực vặn vẹo thân thể để mộc côn cực lực ma xát trong cơ thể hắn.

“Thật sự là *** đãng a.” Thái tử Kiền cười lạnh lên tiếng, “Chỉ một cây mộc côn đã có thể khiến cho một tiểu súc sinh hưng phấn cả đêm. Xem ra ngày mai phải tìm thêm nhiều súc sinh nữa, mới có thể thỏa mãn nổi hắn.”

Tác dụng của xuân dược vẫn tiếp tục cho đến khi bầu trời chuyển ngọ mới dần dần giảm xuống, mộc côn cắm vào hạ thể Hoan tức thì cũng được rút khỏi, theo cùng với nó là một mảng huyết nhục đồng loạt bị tướt ra, Hoan mơ hồ mất đi tri giác, chìm sâu vào hôn mê. Thái tử Kiền không để cho Hoan có cơ hội thở dốc, lập tức sai người dẫn đến ba con chó săn hung mãnh bị hạ đầy xuân dược.

Chó săn chùng chân không tiến lại gần, dường như đối cái xác bất động của Hoan cũng không cảm thấy hứng thú, thái tử Kiền chỉ có thể ngồi kiên nhẫn chờ đợi đám cung nhân đem Hoan cứu tỉnh. Từ phía sau, nô lệ Tiểu Hà nơm nớp lo sợ đi tới run rẩy xuất hiện trước mặt hắn.

“Sao ngươi lại trở về? Chẳng lẽ mới ba ngày đã bị Lương Phi chơi chán rồi ư?” Thái tử Kiền lớn tiếng quát hỏi.

Tiểu Hà có chút thất kinh, hắn dựa vào dung mạo xinh đẹp cùng công phu xuất sắc trên giường vẫn là tính nô thân cận được thái tử sủng ái nhất bấy giờ, chủ nhân chưa từng đối với hắn quát lớn như vậy. Hắn tuy rằng biết chuyện, lập tức quỳ sụp trên đất, nhưng mà trong lòng vẫn âm thầm ủy khuất, run giọng vì chính mình biện giải nói: “Chủ nhân, Lương đại tướng quân ba ngày qua đều không hề chạm vào ta, thậm chí cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta một lần. Mỗi lần đi đâu ta đều tận lực đi theo bên cạnh hắn, mà hắn lại xem ta là không khí, bỏ ngoài tai mọi lời mời gọi của ta.”

“Ngươi đã cỡi hết quần áo ra khiêu khích hắn, hắn là nam nhân tuyệt đối không thể nào không có phản ứng.” Thái tử Kiền hung hăng nói.

“Đêm qua ta thật sự nhịn không được, liền y theo lời ngài dặn dò, ở trong phòng ngủ hắn cởi sạch quần áo bày ra tư thế ti tiện nhất câu dẫn hắn. Kết quả, hắn rốt cục chỉ nói với ta một câu: Ngươi tên là Tiểu Hà à? Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, sáng mai ngươi có thể trở về hoàng cung, và hãy chuyển cáo đến thái tử điện hạ, thỉnh hắn đem nô lệ của ta sớm trả trở về. Hắn nói xong câu đó liền không hề để ý ta nữa, mặc cho ta đau khổ cầu xin, thậm chí nằm sấp trên người hắn, bất kể hôn cách một lớp quần áo hắn, nhưng hắn vẫn một mực phất tay đánh ta ngã nhào trên mặt đất......” Tiểu Hà cùng hai mắt đẫm lệ, nấc nghẹn còn nói chưa hết lời, năm dấu bàn tay của thái tử Kiền đã hung hăng giáng xuống trên mặt.

“Đồ vô dụng, mới ba ngày đã bị ném trả về.” Thái tử Kiền nghiến răng nghiến lợi: Ta bên đây còn chưa phát tiết đủ mà, làm sao đem tên đê tiện kia đưa trở về được, thật không cam lòng. Nhưng hắn không muốn bị người hắn thương yêu cho hắn là kẻ bội tín, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn là sai người đem Hoan từ cột đá cởi xiềng, móc vào yên, lôi ở sau ngựa tha về phủ đại tướng quân.

Đã không còn Hoan để phát tiết, thái tử Kiền chỉ có thể đem lửa giận chưa được giải phóng trút hết lên người Tiểu Hà, màn biểu diễn đẫm máu do nhân thú giao hoan tạm thời cũng làm cho hắn nguôi ngoai phần nào.

Vài ngày sau đó, Hoan mới tỉnh lại, toàn thân bị đau đớn vây quanh so với thời điểm hôn mê càng thêm rõ ràng, tựa như có một cái gì đó rất buốt giá càng ngày càng siết chặt, sắc bén bao bọc quấn thành nhiều lớp vòng quanh hắn, cứa nát da thịt đâm xuyên đến tận xương, khiến cho hắn không có cách nào trốn tránh được. Hắn cắn răng chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng nhỏ đơn sơ. Hơn nữa, còn đang nằm ở trên một cái giường riêng biệt. Tuy rằng, hắn có thể cảm giác được toàn thân trần trụi, nhưng dưới tấm thân tàn tạ kia là đệm giường êm ái mềm mại, trên người cũng được phủ một tấm chăn bông, cho hắn cảm giác ấm áp cùng thoải mái hệt như ở trong mộng tưởng. Là hắn nằm mơ sao? Chưa từng mơ một giấc mơ nào tuyệt vời như thế, Hoan vội vàng nhắm mắt lại, chỉ mong cơn mộng đẹp đẽ này đừng bao giờ tỉnh lại.

Lẫn trong làn sương mông lung, Hoan nghe thấy cách bức vách trong phòng truyền đến vài thanh âm liên miên cằn nhằn, Hoan dần dần hiểu được nơi này có lẽ là hậu viện của người hầu trong phủ. Thì ra hắn đã trở lại phủ đại tướng quân, thật tốt quá, lại nhớ tới giây phút thân cận được chủ nhân ôn nhu. Hắn đột nhiên sợ hãi. Hắn vì sao lại ngủ trong phòng hạ nhân? Làm một tên tính nô ti tiện thì sàn nhà trong phòng chủ nhân mới là nơi hắn ở. Chẳng lẽ chủ nhân đã chán ghét hắn rồi ư? Tùy tiện đem hắn ban cho một tên hạ nhân nào đó sao?

Nhất định là như vậy. Nghĩ đến đó, Hoan kiềm không được đau thương rơi lệ. Dù có khóc hay làm bất cứ thứ gì thì quyết định của chủ nhân cũng sẽ không thể nào thay đổi được, hắn làm thân nô lệ phải nhất nhất phục tùng, chỉ có thể yên lặng cam chịu số mệnh. Nói không chừng sẽ lập tức phải hầu hạ chủ nhân mới, hắn phải tranh thủ chút thời gian ít ỏi này mau chóng đối mặt với sự thật.

Hoan lại nằm yên trong chốc lát, gom chút khí lực xốc chăn lên, xoay người lăn xuống giường, lê thân lết đến biên tường, cố cuộn mình đứng dậy. Chờ đến thời khắc tân chủ nhân tiến vào, hắn phải lập tức quỳ trên mặt đất, sau đó tận lực dùng thân thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của chủ nhân, như vậy may ra có thể giảm đi một ít tra tấn.

Rét lạnh cùng đau xót làm cho Hoan không thể thiếp đi, kỳ quái nhất là không cảm thấy đói khát, chẳng lẽ nhiều ngày hôn mê đã có ai đó hảo tâm đút hắn ăn uống sao? Đang lưỡng lự tự hỏi, thì tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, dồn dập liên tiếp cứ như của rất nhiều người. Hoan có chút tuyệt vọng cắn nhanh môi, không biết thân thể mình đêm nay có thể hầu hạ hết được từng ấy người như vậy không.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hoan cố gắng quỳ sát trên mặt đất băng lạnh, chờ đợi vận rủi buông xuống.

“Hoan, sao ngươi lại quỳ trên mặt đất?” Lương Phi ngạc nhiên hỏi. Năm ngày trước lúc Hoan hấp hối bị tha về tới phủ, toàn thân trên dưới trong ngoài đều là vết thương nhìn thấy ghê người, không ai nghĩ rằng hắn còn có thể sống sót. Nhưng Lương Phi vẫn không từ bỏ Hoan, thậm chí còn vì Hoan thỉnh lang y đến dụng dược. Hắn không thể để cho Hoan cứ như vậy chết đi, bởi vì hắn phát hiện những ngày không có Hoan, tâm hắn giống như khoảng không vô niệm, hắn thừa nhận hắn lo lắng cho Hoan, một tên nô lệ thấp hèn suốt ngày chỉ biết dùng thân thể để lấy lòng chủ nhân.

Lương Phi nhiều lần hoài nghi bản thân như người mất trí, luôn nhớ tới gương mặt mang sắc đẹp tái nhợt hòa trong đôi mắt lưu động nồng đậm đau thương lại xen lẫn với vẻ nhu nhược yếu đuối của Hoan làm cho hắn động tâm, Hoan ngẫu nhiên lộ ra khí chất thần bí khiến hắn say mê trong cơn loạn. Hắn vì muốn Hoan dưỡng thương thật tốt, mà cố ý sai người ta dọn một gian phòng trống nơi người hầu thường nghỉ lại trong viện, trừ Hoan ra, chưa từng có một tên tính nô nào được hưởng qua đãi ngộ cao đến như vậy.

Vậy mà Hoan vừa mới tỉnh dậy cư nhiên liền quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, thân thể trần trụi run lên nhè nhẹ tựa như đang cực kỳ sợ hãi. Hắn sợ hãi cái gì chứ?

Hoan không rõ ý tứ của chủ nhân, chủ nhân đang trách cứ hắn thân là nô lệ ti tiện dơ bẩn không tư cách được ở trong phòng ư, hẳn là nên quỳ ở ngoài phòng mới đúng? Hoan chần chừ do dự, hắn hiện tại từng đợt choáng váng, chỉ sợ không có đủ khí lực ngay lập tức lết ra ngoài phòng được. Mà hắn lại hoang mang không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể run giọng, cầu xin nói: “Thực xin lỗi, chủ nhân, ta sẽ lập tức đi ra ngoài ngay.”

Lương Phi biết Hoan lại hiểu sai ý hắn, đành phải cười khổ phân phó hạ nhân ôm Hoan quay trở về giường. Hắn kéo chăn bông qua phủ lên che lại vết thương chưa lành trên mình Hoan, ôn nhu nói: “Ngươi hiện tại tạm thời cứ ở nơi này, ta lệnh cho ngươi hãy ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mau chóng mang thương tích dưỡng lành.”

Nguyên lai chủ nhân không có vứt bỏ hắn, Hoan mừng rỡ đến nỗi cơ hồ quên hết đau xót, trong lòng bắt đầu dậy lên một niềm sung sướng vô danh, đây có phải là hạnh phúc không? Hắn phải nhanh nhanh khỏe lại, sau đó mới có thể dùng thân thể này hảo hảo hầu hạ chủ nhân.

Lại một ngày lâm triều, Hoàng Thượng đột nhiên hỏi Lương Phi một việc.

“Lương ái khanh, ngươi có biết Đoạn Lăng Tiêu vì sao mang tội không?”

“Đoạn Lăng Liêu kể công kiêu ngạo ý đồ mưu phản, chết chưa hết tội.” Lương Phi tuy rằng không mấy tin cách nói này lắm, nhưng cũng không dám đối Hoàng Thượng anh minh đưa ra dị nghị.

“Có rất nhiều đại thần đều nghĩ rằng, trẫm là sợ Đoạn Lăng Tiêu ỷ công lấn áp, nên tùy tiện tìm một cái cớ nào đó để diệt trừ hắn.” Hoàng thượng dừng lại một chút rồi chuyển giọng trầm xuống, “Kỳ thật, nếu nói Đoạn Lăng Tiêu mưu phản thì vẫn chưa đủ, việc hắn thông đồng với địch quốc là có bằng chứng rõ ràng. Bốn năm trước, Đoạn Lăng Tiêu đã lãnh binh thảo phạt vào tận vùng trung tâm của Lan Quốc, thậm chí còn có lời đồn, nói hắn từng bắt sống vua của Lan Quốc khi tên đó vừa nhởn nhơ ra ngoài du ngoạn. Nếu lúc ấy, hắn nắm lấy cơ hội thừa thắng xông lên hoàn toàn có thể công hãm Lan Quốc, khiến Xích Quốc ta từ nay về sau thống nhất thiên hạ. Ai ngờ, hắn chẳng những không tiến đánh mà đột ngột lui về biên cảnh, án binh bất động. Trẫm đoán hắn có thể đã cùng với vua Lan Quốc bí mật kí kết hiệp định, thu về không ít ưu đãi. Trẫm thấy hắn sau một năm vẫn tư không tiến thủ, liền triệu hắn trở về kinh thành, có ý định thu hồi binh quyền. Đoạn Lăng Tiêu biết thời biết thế, vâng theo ý chỉ của trẫm, không cần phí quá nhiều hơi sức, hắn cũng đã hoàn toàn trầm mê tửu sắc chìm trong hưởng lạc.”

“Thì ra còn có ẩn tình như vậy. Hoàng Thượng anh minh quyết đoán, từ sớm đã trảm trừ hậu họa, thật là nhìn xa trông rộng.” Lương Phi phụ họa nói thêm, tuy rằng chỉ vào triều làm quan chưa đầy ba năm, nhưng từ thuở nhỏ ở trong cung làm thư đồng cho thái tử, mưa dầm thấm đất ít nhiều cũng biết được hoàng thượng thích nghe cái gì.

Hoàng thượng nghe xong mấy lời của Lương Phi cực kì dễ nghe, lòng càng rạo rực thoải mái, nên hưng phấn nói tiếp: ” Hiệp nghị bí mật giữa Lan Quốc và Đoạn Lăng Tiêu rất có thể vẫn còn lưu lại văn kiện nào đó, việc này can hệ khá lớn đến lợi ích của Xích Quốc ta, mặt khác hắn từ Lan Quốc chắc chắn đã mang về không ít bảo vật. Trẫm mấy ngày trước đây, mệnh ngươi sao chép toàn bộ tài sản của hắn, ngươi hiện tại hẳn đã có bản thống kê rõ ràng rồi, ngươi hãy cẩn thận đối chiếu toàn bộ xem có thể tìm được chút manh mối nào không.”

Lương Phi hiểu được hoàng thượng viện cớ truy tìm hiệp nghị bí mật chỉ là ngụy trang, kỳ thật mục đích thật sự chính là cảm thấy hứng thú với món bảo vật mà Lan Quốc dùng để mua chuộc Đoạn Lăng Tiêu. Lương Phi cũng rất hiếu kì, lúc đến kiểm toán tài sản ở Bình Viễn Hầu phủ cũng chỉ thấy vài thứ thô sơ bình thường, không hề phát hiện ra bất cứ cái gì hiếm quý nào cả, rốt cuộc là thứ gì lại hấp dẫn Đoạn Lăng Tiêu như thế, có thể khiến hắn dễ dàng từ bỏ thắng lợi trước mắt, phản bội lại sự kỳ vọng của cả quốc gia?

Sau buổi thiết triều, Lương Phi lập tức mang danh sách đến khố phòng lần lượt đối chiếu với bản sao chép gia sản tịch biên từ phủ Bình Viễn Hầu, vàng bạc, châu báu, ngọc quý, đồ cổ Lương Phi xem qua cũng chẳng lấy làm lạ, cùng là xuất thân quý tộc hẳn là Đoạn Lăng Tiêu sẽ không dễ dàng thu mua mấy thứ dung tục bình thường. Lương Phi lại dấn thân đi thẳng một vòng đến phủ Bình Viễn Hầu, xé mở giấy niêm phong trên cửa bước vào, ngoài viện tiêu điều hoang phế, trong phủ ngổn ngang lộn xộn. Toàn bộ những thứ đáng giá đều bị đào xới mang đi, trên đất chỉ còn sót lại mấy mớ hỗn độn không định hình cùng một cái bàn lật ngửa xiêu vẹo.

Lương Phi lơ đãng nhìn xuống đất cạnh bên chân giường trong gian phòng ngủ phát hiện một cây quạt xếp, có thể đã bị đánh rớt nằm ở nơi đó khá lâu mà chủ nhân nó thờ ơ chẳng buồn tìm kiếm. Lương Phi khom người nhặt lên, từ đâu rơi trên đất, một khung quạt được làm từ loại tre trúc bình thường cũng không nạm ngọc viền vàng, ở khung quạt có khắc một hàng cổ tự: Túy mộng chẩm giang sơn – Đàm tiếu lộng Càn Khôn. Tùy tay mở ra, trên lớp giấy trắng thuần của quạt hiện ra một bức họa đồ sùng sơn tuấn lạnh tràng giang trải dài, cảnh ý thâm sâu, những từ khắc trên khung quạt hoàn toàn phù hợp. Phần đề chữ không có ghi ngày tháng, chỉ có một con dấu màu đỏ thắm ấn tích: Chiêu Hoa, xem ra đây chính là người đề bút. Khí phách hào hùng như thế, tiêu sái không gì sánh bằng, rõ ràng đây không phải là bút tích của người tầm thường, văn nhân mặc khách bình thường dù có thể vẽ ra bức họa sơn thủy, cũng không lưu lại được những từ ngữ mang tầm nhìn bao quát toàn thiên hạ như vậy. Nhìn toàn bút pháp của họa đồ câu cú cùng hàm nghĩa đều thuộc hàng đẳng cấp, xem ra Chiêu Hoa – con người với tài hoa bất phàm này hẳn phải có một thân phận danh vọng như vương công quý tộc mới hợp tình hợp lý. Trong giới quý tộc Xích Quốc hình như không có ai tên gọi như vậy, hơn nữa cây quạt này không ai lưu tâm tùy ý vứt nó vào góc phòng của một hạ nhân bình thường, điều này chỉ có thể xác minh một việc, đây chính là chiến lợi phẩm mà Đoạn Lăng Tiêu từ đâu đoạt về. Vì căn bản, nhìn thoáng qua bề ngoài cây quạt không mấy giá trị, Đoạn Lăng Tiêu lại không thích văn thơ, mà trên khung quạt đó lại lưu khắc những dòng cổ tự rồng bay phượng múa, hắn làm sao có thể hiểu được những ý tứ kia, nên tùy tiện ban thưởng cho tên hạ nhân nào đó. Người được thưởng quạt hẳn cũng không biết chữ, nếu không khi nhìn thấy những dòng chữ đó chắc chắn sẽ không dám dùng, chứ đừng nói là vứt bỏ.

Lương Phi cầm quạt rời khỏi phòng, dưới ánh mặt trời cẩn thận quan sát, phát hiện loại trúc làm thành khung quạt có lớp hoa văn tinh tế tự nhiên, tựa như lưu vân phi yên uốn quyện vào nhau, ẩn hiện những ánh tím lấp lánh nhàn nhạt, thì ra đây là tử vân trúc chuyên dùng để làm thành khung quạt đặc chế phẩm nổi tiếng của Lan Quốc. Nguyên lai Chiêu Hoa chủ nhân của cây quạt này rất có thể là người Lan Quốc. Người cùng Đoạn Lăng Tiêu thông đồng với địch quốc với hắn chính xác là có can hệ gì hay không? Hắn quay lại trong phòng tìm tòi một lần nữa, nhưng rốt cuột cũng không tìm được thứ gì hữu dụng, hiệp nghị bí mật kia cũng không thấy tăm hơi đâu cả, cho dù Đoạn Lăng Tiêu thật sự cùng Lan Quốc ký qua hiệp nghị, nhất định phải cất giữ ở một nơi nào đó cực kỳ bí mật, nếu tìm kiếm cũng phải mất vài ngày, hơn nữa còn phải điều động nhiều người đào quật xuống ba thước đất, tìm tòi hết mọi ngóc ngách may ra có thể tìm thấy. Nghĩ thế, Lương Phi quyết định ngày mai vào triều, sẽ khẩn cầu hoàng thượng gia hạng thêm chút thời gian tiện cho việc cẩn thận điều tra.

Sau một ngày áp lực và tù túng, Lương Phi mang theo cây quạt xếp mệt mỏi trở về Lương phủ. Dùng xong cơm chiều, chốc lát lại mở quạt trong tay ra ngồi ở đầu giường cẩn thận nghiên cứu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Hoan ngoan ngoãn quỳ gối bên chân Lương Phi, trên người mặc một lớp áo thô cũ, ánh sáng từ nến hạ xuống tôn lên gương mặt càng thêm tái nhợt, nhưng hắn lại mỉm cười. Bởi vì từ ngày dưỡng thương, chủ nhân luôn đối với hắn ôn nhu sủng ái, mỗi ngày đều cho hắn ăn, sau khi thương lành còn cho hắn ngủ trong gian phòng ấm áp của chủ nhân, cho hắn thảm lông để lót nằm, còn cho phép hắn mặc quần áo bình thường. Cho dù có cần thân thể Hoan để thỏa mãn dục vọng, chủ nhân cũng không còn dụng lực quá thô bạo nữa, mà cố hết sức ôn như khiến cho nỗi thống khổ ở hạ thể Hoan giảm xuống ở mức thấp nhất, thậm chí mỗi một lần như vậy đều dịu dàng hôn lên môi Hoan, bày tỏ tình cảm vô cùng nồng đượm.

Hoan cảm thấy hôm nay chủ nhân tựa như có chút rầu rĩ không vui, rốt cuộc là đồ vật gì mà khiến cho chủ nhân nghiên cứu lo nghĩ đến mỏi mệt như thế? Hoan liếc mắt qua nhìn một lượt, trong lòng chợt dậy lên một loại cảm giác khác thường quen thuộc, mà ba năm qua chưa từng gặp phải, chẳng lẽ trước ba năm kia đã từng thấy qua vật phẩm này sao? Hắn nhịn không được nhìn chằm chằm vào cây quạt trong tay chủ nhân thất thần suy nghĩ.

Lương Phi phát hiện Hoan có chút khác thường, bèn hỏi: “Hoan, ngươi đã gặp qua cây quạt này à? Ta nhặt nó ở phủ Bình Viễn Hầu. Đây dường như không phải là vật phẩm do quốc gia ta chế tạo, ngươi có biết lai lịch của nó không?” Lương Phi vừa nói vừa đem cây quạt đưa tới trước mặt Hoan, để Hoan có thể xem thật cẩn thận.

Trên mặt quạt họa hình thác nước từ trên núi chảy xuống thanh lệ thoát tục tươi đẹp tuyệt trần, Hoan cảm thấy được tựa như từng hòa mình ở nơi đó, phần đề chữ có một con dấu cư nhiên lại nhận biết đó là chữ gì “Chiêu hoa” Hoan nhẹ nhàng đọc ra, dường như ở nơi nào đã từng nghe qua cái tên này, cố gắng nhớ lại nhưng rốt cuộc cũng không thấy ấn tượng.

Chẳng lẽ Hoan biết chữ? Lương Phi hoảng hốt khi nghe được từ miệng Hoan đọc ra cái tên “Chiêu hoa”. Không thể nào, ai có thể dạy một tên nô lệ ti tiện học chữ chứ? Có lẽ Hoan chỉ là vừa vặn biết lai lịch của cây quạt này mà thôi. “Đây là món đồ mà chủ nhân trước kia của ngươi dùng à? Trước khi ngươi đến phủ Bình Viễn Hầu có phải đã từng được gặp qua nó ư?”

Hoan mê man lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

“Vậy ngươi làm sao biết cái tên ‘ Chiêu Hoa ’ này?”

Hoan đang cố gắng suy nghĩ, nghe được câu hỏi của Lương Phi nhìn xuống cây quạt, nhẹ nhàng đáp: “Mặt trên có viết mà, ta chỉ là đọc ra thôi.”

“Ngươi cư nhiên biết chữ?”

“Không phải, một tên nô lệ ti tiện như ta như thế nào có thể biết chữ?” Hoan vội vàng phủ nhận, hắn không nhớ rõ chủ nhân trước kia có dạy hắn học chữ hay không, nhưng ở Bình Viễn Hầu phủ hắn duy nhất chỉ học được làm cách nào để nói những lời cầu xin *** đãng thấp hèn mà thôi, chủ nhân hiện tại tuy đối với hắn sủng ái có thừa, nhưng cũng không làm những chuyện hoang đường đến nỗi đi dạy một cái nô lệ học chữ.

Lương Phi hiển nhiên không tin: “Trên khung quạt cũng có khắc vài chữ, ngươi có biết mấy chữ đó không? Nếu có thì hãy đọc ra đi, ta từ nay về sau ngày nào cũng cho ngươi cơm no, áo ấm.”

Đánh vào yếu điểm chịu đói của Hoan mà nói đây rõ ràng là hấp dẫn lớn nhất, Hoan vội vàng liếc mắt nhìn lên khung quạt, phát hiện những từ trên khung quạt cùng với họa đồ trên mặt quạt có nhiều điểm khác biệt, nhưng cũng không quá khó để nhận biết. Miệng hắn khẽ mấp mấy lại không phát ra âm thanh nào, bởi vì hắn hiểu được ý tứ của những lời này, nghĩ đến hắn chỉ là một tên nô lệ thấp hèn nhất căn bản không xứng đem những từ cao quý như vậy đọc ra. Do dự mãi, Hoan mới bấm bụng lên tiếng: “Chủ nhân, ta không biết những chữ này.” Hắn lần đầu tiên ở trước mặt chủ nhân nói dối, trong lòng lo sợ bất an, không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt hoài nghi của chủ nhân.

Lương Phi là thông qua lời nói cùng sự quan sát sắc sảo, ý thức được Hoan rất có thể lại lừa hắn, giận tái mặt nói: “Ngươi thật sự không biết sao? Nếu ngươi không đọc được, ta sẽ y theo thái tử điện hạ như vậy, trừng phạt ngươi.”

Cảnh tượng trước kia ở trong hoàng cung chịu đựng phi nhân ngược đãi khiến Hoan nhớ tới liền cả người phát run, hắn nhấp môi run rẩy, vẫn là quyết không đọc ra, dù sao trừng phạt gì cũng đã từng chịu qua, làm thân nô lệ trừng phạt như vậy là không thể tránh khỏi, chì là chuyện sớm hay muộn mà thôi, thân thể hắn cũng dần tập thành thói quen rồi.

Lương Phi xem Hoan vẫn không phản ứng, lại uy hiếp nói: “Ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt, ngươi nếu không nói thật, ta chẳng những sẽ hung hăng trừng phạt ngươi, hơn nữa trừng phạt xong sẽ mang ngươi bán đi, đỡ phải sau này chọc ta nổi giận.”

“Đừng mà, chủ nhân, cầu ngài đừng vứt bỏ ta.” Hoan cầu xin nói, hắn lần đầu tiên gặp được một chủ nhân ôn nhu với hắn như vậy, hắn thật sự không muốn rời đi.

“Ta biết ngươi biết chữ mà, hãy ngoan ngoãn đọc nó ra đi.” ngữ khí Lương Phi có phần dịu đi, hắn bất quá chỉ muốn hù dọa Hoan mà thôi, cái Hoan sợ nhất cư nhiên không phải là trừng phạt tàn nhẫn, mà là sợ bị chủ nhân vứt bỏ. Hoan ngoan ngoãn như vậy khiến hắn không thể không yêu thương Hoan. Loại cổ tự này có lẽ Hoan thật sự không biết, Lương Phi cũng không bắt ép Hoan nữa nếu hắn thật sự không biết những chữ đó, hắn sẽ không trêu đùa Hoan mà hảo hảo cho Hoan một nụ hôn cùng hắn vuốt ve ân ái như trước.

Hoan nhìn sắc mặt chủ nhân trầm xuống mang theo chút đăm chiêu, nghĩ rằng chủ nhân đang toan tính sẽ đem hắn bán đi thật, rốt cuộc nhịn không được run giọng đem câu nói kia từ tốn đọc ra: “Túy mộng chẩm giang sơn, đàm tiếu lộng Càn Khôn.”

Tuy rằng Hoan sợ hãi đọc ra, nhưng là ngữ tốc đúng nhịp, âm điệu không hề sai biệt chút nào. Lương Phi trong lòng kinh ngạc, Hoan quả thật là một sự bí ẩn nan giải, ngay cả tầng lớp quý tộc cũng chưa chắc có thể nhận biết được những cổ tự này, vậy mà Hoan cư nhiên lại nhận biết hơn nữa còn lý giải câu tự, đọc ra chẳng những lưu loát còn trôi chảy tựa như hết sức quen thuộc căn bản như đã từng đọc qua hàng ngàn lần. Lương Phi đột nhiên toát ra một loại ý niệm cổ quái trong đầu, cây quạt này có thể là của Hoan hay không, thậm chí hào khí tiêu sái đề tự này cũng là xuất từ bút tích của Hoan? Thật là hoang đường nực cười làm sao, Lương Phi lắc đầu thở dài, cho dù chính mình tin là thật Hoan cũng sẽ không bao giờ hội tin.

——————————————

Túy mộng chẩm giang sơn
Đàm tiếu lộng Càn khôn

Tạm dịch

Gối đầu say ngủ trên thiên hạ
Xuất ngôn tiếu lộng chuyển Càn Khôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện