Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam
Chương 81: Thú Tội Khó Lắm, Lùi Bước Lại Rất Dễ
Ban đầu Cảnh Hoan tưởng trong không gian đông người như thế, mình sẽ không còn quá lúng túng nữa.
Nhưng cậu đâu ngờ rằng Lục Văn Hạo đã lải nhải gần mười tiếng đồng hồ bấy giờ lại im hơi lặng tiếng, lúc trước nói mình say xe buồn nôn, bây giờ ngồi trên ghế lái phụ ngủ như heo.
Cả Cao Tự Tường bên cạnh cũng dựa vào cửa sổ lim dim.
Cảnh Hoan ôm hộp quà ngồi ghế giữa, dè dặt rụt người lại, cảm thấy mình như thằng ngốc.
“Im lặng quá.” Lộ Hàng chợt nói: “Hay mở nhạc nghe nhé?”
Cảnh Hoan hạ giọng: “Được.”
Lộ Hàng mở nhạc trong điện thoại, kết nối bluetooth, phiền muộn rằng: “Giọng cậu sao vậy?”
“…”
Tuy cậu dùng phần mềm chỉnh giọng trong game, nhưng sau khi biết Lộ Hàng là Lộ Điều Điều, cậu vẫn hơi sợ, trong không gian yên ắng, cậu vô thức muốn che đậy bản thân.
Cảnh Hoan tằng hắng một tiếng: “Chắc hồi nãy gió đêm thổi quá nên cổ họng không thoải mái.”
Hướng Hoài Chi quay đầu nhìn cậu.
Cậu chàng vẫn nhìn chăm chăm phía trước, tư thế ngồi thẳng tắp, ai không biết còn tưởng đang ngồi học trong lớp.
Anh hỏi: “Ngồi khó chịu à?”
Cảnh Hoan cứng người, lắc đầu: “Không có.”
Cảm nhận thấy cậu đang gồng, Hướng Hoài Chi tưởng cậu ngại nói ra.
Trầm ngâm vài giây, Hướng Hoài Chi không nhích sang kia để cậu ngồi rộng hơn, còn nói: “Cậu có thể dựa vào tôi.”
Lo làm ồn người đang ngủ trong xe, Lộ Hàng mở nhạc rất nhỏ.
Cảnh Hoan gật đầu lung tung, tiếng tim đập như đang va nhẹ lên màng nhĩ, cậu chẳng dám quay đầu sang.
Họ vốn đã vai kề vai rồi, phải thế nào mới gọi là dựa chứ.
Cảnh Hoan gian nan vượt qua cả chặng đường, lúc xe về đến trường, chân cậu đã mỏi rã rời.
Lục Văn Hạo hoảng hốt tỉnh lại, cảm thấy đầu hơi choáng, cậu ta kéo cửa sổ xe xuống, nào ngờ vừa mở được một khe nhỏ, gió lạnh bên ngoài đã tràn vào làm cậu ta tỉnh luôn.
“Đệt…” Cậu ta giật mình, vội đóng cửa sổ lại, bấy giờ trong xe vẫn còn hơi lạnh: “Sao lạnh vậy? Nhiệt độ giảm à?”
Lộ Hàng nhìn màn hình hiển thị nhiệt độ: “Ừ, bên ngoài hai mươi độ, thời tiết quái quỷ.”
Cao Tự Tường cũng tỉnh giấc vì lạnh, cậu ta kéo kín áo khoác: “Mẹ, ai cho cậu mở cửa sổ vậy! Tôi còn tưởng mình ngáy bị Cảnh Hoan vứt xuống xe đó.”
Cảnh Hoan khụt khịt mũi, không quan tâm cậu ta.
Bản thân ông đây còn muốn nhảy xe nè, ai rảnh vứt cậu xuống chứ.
Không được lái xe vào trường, bãi đỗ xe cách trường một khoảng ngắn. Lộ Hàng cân nhắc một lúc, nói: “Hay tôi đưa các cậu đến trường trước, rồi tự lái vào bãi đỗ xe.”
“Vậy sao được.” Lục Văn Hạo nói: “Cứ vào thẳng bãi đỗ xe đi, đàn ông con trai cả, không sợ lạnh.”
“Các cậu không sợ, nhưng trên xe còn nhân vật chính kìa.” Lộ Hàng cười nói: “Không sao, đưa các cậu về trước.”
Lục Văn Hạo nghe anh ta nói thế, cũng không cố phản bác nữa. Cậu ta ngáp một cái, quay đầu nhìn: “Hoan Hoan, cậu cầm gì trong tay vậy?”
Cảnh Hoan đáp: “Khăn choàng, anh Hướng tặng.”
Mắt Lục Văn Hạo đầy ngưỡng mộ: “Đệt, tốt quá, lát choàng xuống xe luôn, đỡ lạnh.”
Cảnh Hoan chẳng hề nghĩ ngợi: “Thôi, chỉ một đoạn ngắn, không cần thiết.”
“Vẫn nên choàng đi, hễ mùa đông là cậu hay bị cảm lắm.” Lục Văn Hạo hỏi: “Hay cậu không thích kiểu dáng khăn choàng?”
Cảnh Hoan nhận thấy rất rõ rằng người bên cạnh đang quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cảnh Hoan nở nụ cười dữ tợn với Lục Văn Hạo.
Cậu mẹ nó ngủ tiếp luôn đi cho lành.
“Sao thế được, tôi chỉ… cảm thấy không cần thiết.” Cậu mở hộp ra, lấy khăn choàng, cắn răng nói: “Thôi, hình như lạnh lắm, tôi cứ choàng vậy.”
“Hoan Hoan.” Lộ Hàng gọi cậu: “Nhà cậu thuê ở đâu?”
“Cách cổng sau không xa, tôi xuống xe chung với các anh là được, cảm ơn anh Lộ.” Cảnh Hoan vội nói.
Xuống xe, Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, tầm mắt không biết đặt ở đâu, chỉ đành nhìn Lục Văn Hạo: “Vậy tôi về trước đây.”
Cảnh Hoan đi đến tiểu khu như đang chạy trốn, đến tận khi rẽ vào tòa nhà rồi, xác nhận Hướng Hoài Chi không thấy nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào thang máy, cảm giác cổ bị khăn choàng bao quanh toát cả mồ hôi, tháo ra nhìn thì không thấy ướt.
Đến nhà, cậu treo khăn choàng vào tủ áo, sau đó cởi đồ chạy thẳng vào phòng tắm.
Nằm trong bồn, cậu ngả người ra sau, mặc nước ấm thấm ướt gáy mình, cuối cùng cũng thoải mái được đôi chút.
Cậu thả lỏng đầu óc nằm một lúc, bị tiếng thông báo điện thoại gọi hồn về.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Tiểu Cảnh Cảnh, đang làm gì vậy? Lên đánh phó bản không?
Cảnh Hoan giật thót, cảm giác căng thẳng ban nãy lại ùa về.
Cậu thở ra một hơi nặng nhọc, bình tĩnh gõ chữ.
Tiểu Cảnh Nè: Tôi có chút việc, tối nay không lên được T▽T xin lỗi nhé.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Ok, vậy để mai.
Nhìn khung đối thoại với Lộ Hàng, Cảnh Hoan buộc mình một lần nữa nhìn vào sự thật.
Trên đường về cậu đã làm lạnh đầu mình để ngẫm nghĩ, thật ra có rất nhiều dấu vết chứng minh.
Mấy tháng acc Tâm Hướng Vãng Chi được tên cày thuê chơi, cũng là khoảng thời gian Hướng Hoài Chi bị thương ở chân, phải về nhà tĩnh dưỡng.
Khi họ gặp nhau trong khu nghỉ dưỡng, vừa hay Tâm Hướng Vãng Chi cũng leo núi.
Thậm chí cả Hội thao cũng được tổ chức cùng lúc.
Nhiều chuyện trùng hợp cùng xảy ra như thế thì không còn là trùng hợp nữa.
Mọi việc quá rõ ràng, cậu nên nhận ra từ sớm… cái con khỉ!!!
Làm sao nhận ra được!
Ai mà nhận ra được!!
Cảnh Hoan hít sâu, thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.
Cậu phải nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Phải thế nào mới giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp nhất.
Cảnh Hoan bắt đầu ngẫm lại những việc mình đã làm mấy tháng qua.
Cũng chỉ theo đuổi Hướng Hoài Chi nhiệt tình trong mấy tháng.
Cũng chỉ gọi mấy trăm lần tiếng anh ơi.
Cũng chỉ “gạt” anh ấy vài món trang bị và “một chút” vàng.
… Cũng chỉ gửi tấm ảnh chụp đùi cho anh ấy.
… Còn gọi anh ấy là ông xã, chỉ một lần.
… Rồi ép Hướng Hoài Chi gọi mình là “cục cưng”.
?
Đệt?
Lúc đó mình điên rồi sao, tại sao mình phải dụ dỗ một thằng con trai gọi mình là cục cưng?
Cảnh Hoan sốc nặng với một bản thân không biết xấu hổ của mấy tháng trước.
Chẳng biết do ngâm lâu quá hay tự chọc tức mình, khoảnh khắc ấy, Cảnh Hoan như sắp ngất.
Cậu không dám nghĩ nữa, bước ra khỏi bồn, về giường tiếp tục tự kiểm điểm.
Nửa tiếng sau, kiểm điểm xong, điều cậu đang suy nghĩ không còn là “mình phải giải thích với anh ấy thế nào mới khiến anh ấy bằng lòng tha thứ cho mình” nữa, mà là “mình phải van xin thế nào mới bảo vệ được cái mạng quèn này”.
Cảnh Hoan đổi lập trường suy nghĩ, nếu có ai dám đối xử với cậu như vậy…
Không lột da của kẻ đó ra, cậu sẽ không mang họ Cảnh nữa.
Điện thoại lại vang lên khiến Cảnh Hoan điếng người, cậu bực dọc cầm điện thoại, vừa nhìn thoáng qua đã xoay phắt người đi.
Hướng Hoài Chi: Đến nhà chưa?
Tiểu Cảnh Nè: Đến rồi!
Vì chột dạ nên mới thấy tên đối phương, tim Cảnh Hoan đã như nổi trống.
Điện thoại rung thêm lần nữa.
Hướng: Trưa mai đánh phó bản.
Tiểu Cảnh Nè: Vâng!
Trả lời xong, Cảnh Hoan ném bừa điện thoại xuống, nhìn trần nhà thở dài.
May mà bây giờ Hướng Hoài Chi vẫn chưa biết cậu là ai, cậu còn thời gian suy nghĩ.
Cảnh Hoan, lạc quan lên nào!
Phải mạnh mẽ lên!
Cảnh Hoan chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Mười giây sau, mắt mở bừng, ngồi phắt dậy như con cá đang giãy chết!
Cậu hoảng hốt cầm điện thoại, ngón tay run rẩy nhấp hồi lâu mới mở được WeChat.
Chợt thấy trên WeChat, ảnh đại diện của hai acc “Hướng” và “Hướng Hoài Chi” xếp sát nhau, như đang cười nhạo cậu.
Cảnh Hoan thẫn thờ.
Trước đây cậu chê tạo acc clone phiền quá, nên trực tiếp dùng acc chính để thêm Tâm Hướng Vãng Chi.
Và đồng thời, acc chính của cậu cũng thêm Hướng Hoài Chi.
Nếu Hướng Hoài Chi không ngốc sẽ nhận ra được, bà xã và đàn em của mình dùng chung một WeChat.
Tất nhiên Hướng Hoài Chi không ngốc rồi.
“…”
Thông tin này đã khiến Cảnh Hoan choáng ngộp, cậu bỗng chốc không biết nên suy nghĩ từ đâu nữa.
Nếu Hướng Hoài Chi đã biết cậu là ai, tại sao không vạch trần cậu?
Tại sao còn kết hôn với cậu?
Thậm chí còn tổ chức hôn lễ lớn vậy nữa???
Cảnh Hoan hoang mang quá rồi.
Nếu muốn chơi ngược lại cậu, anh ấy vốn không cần phải bỏ nhiều tiền ra như thế.
Vả lại cậu không nghĩ Hướng Hoài Chi là loại người lấy việc kết hôn ra để đùa.
Cảnh Hoan nghĩ đến vô số nguyên nhân, thậm chí cuối cùng còn nảy ra một ý tưởng hoang đường: Hướng Hoài Chi thật sự thích mình.
Suy nghĩ này khiến cậu quên cả thở.
Nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hai WeChat kia, trống ngực đập đồn dập.
Nếu, nếu thật sự như thế, vậy người Hướng Hoài Chi thích là Tiểu Điềm Cảnh, hay là Cảnh Hoan?
…
Dù là ai đều mẹ nó chết mất thôi.
Sinh nhật hai mươi tuổi trôi qua trong cơn hốt hoảng.
Hôm sau thức dậy, Cảnh Hoan xây xẩm mặt mày.
Cậu không nhớ đêm qua mình ngủ lúc mấy giờ, không đắp chăn, gió ngoài cửa sổ thổi vào, khoảng mười giây sau, cậu mới muộn màng thấy lạnh.
Tay còn cầm điện thoại.
Đêm qua cậu muốn thú nhận với Hướng Hoài Chi, nhưng chần chừ cả buổi tối cũng chẳng biết mở lời thế nào.
Cảnh Hoan giơ điện thoại xem giờ, phát hiện điện thoại đã tự động tắt nguồn từ lâu.
Cắm dây sạc, chậm chạp lê lết thân mình, khó khăn lắm mới xuống được giường mặc thêm cái áo. Lúc quay lại, điện thoại đang mở nguồn, thời gian là 13:11.
Cậu sửng sốt, vài tin nhắn WeChat nhảy ra.
Tổng cộng tám tin, trong đó sáu tin đều là Lộ Hàng và Ăn Ăn gửi.
Hướng Hoài Chi chỉ gửi hai tin.
Hướng: Dậy chưa.
Hướng: Dậy thì nói.
Cảnh Hoan phiền muộn vò đầu, vội vã trả lời.
Tiểu Cảnh Nè: Dậy rồi, xin lỗi, em ngủ quên…
Hướng: Hôm nay lên không?
Tiểu Cảnh Nè: Lên.
Hướng: Ừ, chờ em.
Cảnh Hoan cắn môi, thầm hạ quyết tâm, đoạn quay đầu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đi không vững nên va trúng góc giường, khiến cậu đau đến hít sâu.
Cậu biết trạng thái mình bây giờ không ổn, rửa mặt xong nhân tiện đo nhiệt độ cơ thể, 38.7 độ.
Cảnh Hoan mở máy tính, đầu tiên là nhờ bọn Lục Văn Hạo xin nghỉ giúp mình, sau đó rề rà đăng nhập game.
Mới vào đã nhận được thông báo thú vị của hệ thống con cái.
[Ồ~ Bé cưng đá nhẹ một cái lên bụng bạn! ^^]
“…”
Ông mới có bầu mấy ngày thôi, thai nhi chưa biết động đậy đâu nhé!
Vừa xỉa xói xong, Cảnh Hoan đã nhận được tin nhắn của Hướng Hoài Chi.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Về nhà.
Cảnh Hoan truyền tống về nhà, giật nảy mình bởi bày trí trong sân.
Cỏ dại trong sân đã biến mất sạch, cây cối hàng rào ngã đổ trở thành bờ tường vững chãi, khoảnh sân nhỏ hẹp có thêm một cây đào và vài bồn hoa không biết tên.
Trong sân được đặt thêm xích đu gỗ và ngựa gỗ.
Tuy không xa hoa, nhưng mộc mạc ấm áp, trông giống tổ ấm gia đình hơn ngôi nhà to lớn sang trọng của Hướng Hoài Chi.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Anh mua bừa vài món.
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Không thích à?
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: Thích.
Cảnh Hoan liếm môi, bắt đầu gõ bản nháp.
Chết sớm giải thoát sớm.
Cậu phải thú tội.
Nhưng đắn đo cả chục lần về bài thú tội, viết rồi xóa hết lần này đến lần khác mãi chẳng xong.
Cảnh Hoan cảm thấy tập làm văn hồi cấp ba cũng không khó như vậy.
Tận khi họ vào đội đánh phó bản rồi, Cảnh Hoan vẫn chưa gửi được chữ nào.
“Tiểu Cảnh Cảnh.” Lộ Hàng hỏi với giọng hứng thú: “Sao, hài lòng về cái sân mới không?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Hài lòng… Sao anh biết bọn tôi có sân mới?
“Tất nhiên biết rồi, hồi nãy Hướng Hướng cứ lướt diễn đàn tìm cách trang trí sân mà.” Lộ Hàng tấm tắc: “Nghiêm túc hơn đi học nữa.”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: …
Cảnh Hoan cảm thấy cổ họng khô rát, cầm ly nước cạnh chuột máy tính lên, uống một hớp lớn.
Bấy giờ, mấy cái loa nhảy ra ở góc dưới màn hình.
[Loa] Tương Tư Không Màng: Khiêu chiến không thích Xuân Tiếu, ngày đầu tiên.
[Loa] Tương Tư Không Màng: Khiêu chiến thất bại!
[Loa] Tương Tư Không Màng: Năm thứ ba vui vẻ~
“Ồ, sao Tương Tư lại học theo cậu rồi?” Lộ Hàng hí hửng: “Nhưng dạo này không thấy cậu khiêu chiến không thích anh thân yêu của cậu vậy?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần khiêu chiến nữa.
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không thấy xưng hô vợ chồng à?
Cảnh Hoan cảm giác nhiệt độ cơ thể của mình lại tăng cao.
Cậu nâng tay bụm mặt, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hay là… chờ mình hết bệnh rồi nói?
Đang sốt, không chừng Hướng Hoài Chi đánh cũng không thoải mái?
Thú tội khó lắm, lùi bước lại rất dễ.
Cúi đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, Cảnh Hoan quyết định lại lần nữa. Mặc kệ đối phương hùa theo lời nói dối của cậu với mục đích gì… Hãy cho cậu làm rùa rụt đầu thêm hai ngày nữa thôi, chờ hết bệnh, cậu sẽ tự cởi mai rùa ra, mặc Hướng Hoài Chi chém giết.
Nhưng cậu đâu ngờ rằng Lục Văn Hạo đã lải nhải gần mười tiếng đồng hồ bấy giờ lại im hơi lặng tiếng, lúc trước nói mình say xe buồn nôn, bây giờ ngồi trên ghế lái phụ ngủ như heo.
Cả Cao Tự Tường bên cạnh cũng dựa vào cửa sổ lim dim.
Cảnh Hoan ôm hộp quà ngồi ghế giữa, dè dặt rụt người lại, cảm thấy mình như thằng ngốc.
“Im lặng quá.” Lộ Hàng chợt nói: “Hay mở nhạc nghe nhé?”
Cảnh Hoan hạ giọng: “Được.”
Lộ Hàng mở nhạc trong điện thoại, kết nối bluetooth, phiền muộn rằng: “Giọng cậu sao vậy?”
“…”
Tuy cậu dùng phần mềm chỉnh giọng trong game, nhưng sau khi biết Lộ Hàng là Lộ Điều Điều, cậu vẫn hơi sợ, trong không gian yên ắng, cậu vô thức muốn che đậy bản thân.
Cảnh Hoan tằng hắng một tiếng: “Chắc hồi nãy gió đêm thổi quá nên cổ họng không thoải mái.”
Hướng Hoài Chi quay đầu nhìn cậu.
Cậu chàng vẫn nhìn chăm chăm phía trước, tư thế ngồi thẳng tắp, ai không biết còn tưởng đang ngồi học trong lớp.
Anh hỏi: “Ngồi khó chịu à?”
Cảnh Hoan cứng người, lắc đầu: “Không có.”
Cảm nhận thấy cậu đang gồng, Hướng Hoài Chi tưởng cậu ngại nói ra.
Trầm ngâm vài giây, Hướng Hoài Chi không nhích sang kia để cậu ngồi rộng hơn, còn nói: “Cậu có thể dựa vào tôi.”
Lo làm ồn người đang ngủ trong xe, Lộ Hàng mở nhạc rất nhỏ.
Cảnh Hoan gật đầu lung tung, tiếng tim đập như đang va nhẹ lên màng nhĩ, cậu chẳng dám quay đầu sang.
Họ vốn đã vai kề vai rồi, phải thế nào mới gọi là dựa chứ.
Cảnh Hoan gian nan vượt qua cả chặng đường, lúc xe về đến trường, chân cậu đã mỏi rã rời.
Lục Văn Hạo hoảng hốt tỉnh lại, cảm thấy đầu hơi choáng, cậu ta kéo cửa sổ xe xuống, nào ngờ vừa mở được một khe nhỏ, gió lạnh bên ngoài đã tràn vào làm cậu ta tỉnh luôn.
“Đệt…” Cậu ta giật mình, vội đóng cửa sổ lại, bấy giờ trong xe vẫn còn hơi lạnh: “Sao lạnh vậy? Nhiệt độ giảm à?”
Lộ Hàng nhìn màn hình hiển thị nhiệt độ: “Ừ, bên ngoài hai mươi độ, thời tiết quái quỷ.”
Cao Tự Tường cũng tỉnh giấc vì lạnh, cậu ta kéo kín áo khoác: “Mẹ, ai cho cậu mở cửa sổ vậy! Tôi còn tưởng mình ngáy bị Cảnh Hoan vứt xuống xe đó.”
Cảnh Hoan khụt khịt mũi, không quan tâm cậu ta.
Bản thân ông đây còn muốn nhảy xe nè, ai rảnh vứt cậu xuống chứ.
Không được lái xe vào trường, bãi đỗ xe cách trường một khoảng ngắn. Lộ Hàng cân nhắc một lúc, nói: “Hay tôi đưa các cậu đến trường trước, rồi tự lái vào bãi đỗ xe.”
“Vậy sao được.” Lục Văn Hạo nói: “Cứ vào thẳng bãi đỗ xe đi, đàn ông con trai cả, không sợ lạnh.”
“Các cậu không sợ, nhưng trên xe còn nhân vật chính kìa.” Lộ Hàng cười nói: “Không sao, đưa các cậu về trước.”
Lục Văn Hạo nghe anh ta nói thế, cũng không cố phản bác nữa. Cậu ta ngáp một cái, quay đầu nhìn: “Hoan Hoan, cậu cầm gì trong tay vậy?”
Cảnh Hoan đáp: “Khăn choàng, anh Hướng tặng.”
Mắt Lục Văn Hạo đầy ngưỡng mộ: “Đệt, tốt quá, lát choàng xuống xe luôn, đỡ lạnh.”
Cảnh Hoan chẳng hề nghĩ ngợi: “Thôi, chỉ một đoạn ngắn, không cần thiết.”
“Vẫn nên choàng đi, hễ mùa đông là cậu hay bị cảm lắm.” Lục Văn Hạo hỏi: “Hay cậu không thích kiểu dáng khăn choàng?”
Cảnh Hoan nhận thấy rất rõ rằng người bên cạnh đang quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cảnh Hoan nở nụ cười dữ tợn với Lục Văn Hạo.
Cậu mẹ nó ngủ tiếp luôn đi cho lành.
“Sao thế được, tôi chỉ… cảm thấy không cần thiết.” Cậu mở hộp ra, lấy khăn choàng, cắn răng nói: “Thôi, hình như lạnh lắm, tôi cứ choàng vậy.”
“Hoan Hoan.” Lộ Hàng gọi cậu: “Nhà cậu thuê ở đâu?”
“Cách cổng sau không xa, tôi xuống xe chung với các anh là được, cảm ơn anh Lộ.” Cảnh Hoan vội nói.
Xuống xe, Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, tầm mắt không biết đặt ở đâu, chỉ đành nhìn Lục Văn Hạo: “Vậy tôi về trước đây.”
Cảnh Hoan đi đến tiểu khu như đang chạy trốn, đến tận khi rẽ vào tòa nhà rồi, xác nhận Hướng Hoài Chi không thấy nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào thang máy, cảm giác cổ bị khăn choàng bao quanh toát cả mồ hôi, tháo ra nhìn thì không thấy ướt.
Đến nhà, cậu treo khăn choàng vào tủ áo, sau đó cởi đồ chạy thẳng vào phòng tắm.
Nằm trong bồn, cậu ngả người ra sau, mặc nước ấm thấm ướt gáy mình, cuối cùng cũng thoải mái được đôi chút.
Cậu thả lỏng đầu óc nằm một lúc, bị tiếng thông báo điện thoại gọi hồn về.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Tiểu Cảnh Cảnh, đang làm gì vậy? Lên đánh phó bản không?
Cảnh Hoan giật thót, cảm giác căng thẳng ban nãy lại ùa về.
Cậu thở ra một hơi nặng nhọc, bình tĩnh gõ chữ.
Tiểu Cảnh Nè: Tôi có chút việc, tối nay không lên được T▽T xin lỗi nhé.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Ok, vậy để mai.
Nhìn khung đối thoại với Lộ Hàng, Cảnh Hoan buộc mình một lần nữa nhìn vào sự thật.
Trên đường về cậu đã làm lạnh đầu mình để ngẫm nghĩ, thật ra có rất nhiều dấu vết chứng minh.
Mấy tháng acc Tâm Hướng Vãng Chi được tên cày thuê chơi, cũng là khoảng thời gian Hướng Hoài Chi bị thương ở chân, phải về nhà tĩnh dưỡng.
Khi họ gặp nhau trong khu nghỉ dưỡng, vừa hay Tâm Hướng Vãng Chi cũng leo núi.
Thậm chí cả Hội thao cũng được tổ chức cùng lúc.
Nhiều chuyện trùng hợp cùng xảy ra như thế thì không còn là trùng hợp nữa.
Mọi việc quá rõ ràng, cậu nên nhận ra từ sớm… cái con khỉ!!!
Làm sao nhận ra được!
Ai mà nhận ra được!!
Cảnh Hoan hít sâu, thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.
Cậu phải nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Phải thế nào mới giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp nhất.
Cảnh Hoan bắt đầu ngẫm lại những việc mình đã làm mấy tháng qua.
Cũng chỉ theo đuổi Hướng Hoài Chi nhiệt tình trong mấy tháng.
Cũng chỉ gọi mấy trăm lần tiếng anh ơi.
Cũng chỉ “gạt” anh ấy vài món trang bị và “một chút” vàng.
… Cũng chỉ gửi tấm ảnh chụp đùi cho anh ấy.
… Còn gọi anh ấy là ông xã, chỉ một lần.
… Rồi ép Hướng Hoài Chi gọi mình là “cục cưng”.
?
Đệt?
Lúc đó mình điên rồi sao, tại sao mình phải dụ dỗ một thằng con trai gọi mình là cục cưng?
Cảnh Hoan sốc nặng với một bản thân không biết xấu hổ của mấy tháng trước.
Chẳng biết do ngâm lâu quá hay tự chọc tức mình, khoảnh khắc ấy, Cảnh Hoan như sắp ngất.
Cậu không dám nghĩ nữa, bước ra khỏi bồn, về giường tiếp tục tự kiểm điểm.
Nửa tiếng sau, kiểm điểm xong, điều cậu đang suy nghĩ không còn là “mình phải giải thích với anh ấy thế nào mới khiến anh ấy bằng lòng tha thứ cho mình” nữa, mà là “mình phải van xin thế nào mới bảo vệ được cái mạng quèn này”.
Cảnh Hoan đổi lập trường suy nghĩ, nếu có ai dám đối xử với cậu như vậy…
Không lột da của kẻ đó ra, cậu sẽ không mang họ Cảnh nữa.
Điện thoại lại vang lên khiến Cảnh Hoan điếng người, cậu bực dọc cầm điện thoại, vừa nhìn thoáng qua đã xoay phắt người đi.
Hướng Hoài Chi: Đến nhà chưa?
Tiểu Cảnh Nè: Đến rồi!
Vì chột dạ nên mới thấy tên đối phương, tim Cảnh Hoan đã như nổi trống.
Điện thoại rung thêm lần nữa.
Hướng: Trưa mai đánh phó bản.
Tiểu Cảnh Nè: Vâng!
Trả lời xong, Cảnh Hoan ném bừa điện thoại xuống, nhìn trần nhà thở dài.
May mà bây giờ Hướng Hoài Chi vẫn chưa biết cậu là ai, cậu còn thời gian suy nghĩ.
Cảnh Hoan, lạc quan lên nào!
Phải mạnh mẽ lên!
Cảnh Hoan chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Mười giây sau, mắt mở bừng, ngồi phắt dậy như con cá đang giãy chết!
Cậu hoảng hốt cầm điện thoại, ngón tay run rẩy nhấp hồi lâu mới mở được WeChat.
Chợt thấy trên WeChat, ảnh đại diện của hai acc “Hướng” và “Hướng Hoài Chi” xếp sát nhau, như đang cười nhạo cậu.
Cảnh Hoan thẫn thờ.
Trước đây cậu chê tạo acc clone phiền quá, nên trực tiếp dùng acc chính để thêm Tâm Hướng Vãng Chi.
Và đồng thời, acc chính của cậu cũng thêm Hướng Hoài Chi.
Nếu Hướng Hoài Chi không ngốc sẽ nhận ra được, bà xã và đàn em của mình dùng chung một WeChat.
Tất nhiên Hướng Hoài Chi không ngốc rồi.
“…”
Thông tin này đã khiến Cảnh Hoan choáng ngộp, cậu bỗng chốc không biết nên suy nghĩ từ đâu nữa.
Nếu Hướng Hoài Chi đã biết cậu là ai, tại sao không vạch trần cậu?
Tại sao còn kết hôn với cậu?
Thậm chí còn tổ chức hôn lễ lớn vậy nữa???
Cảnh Hoan hoang mang quá rồi.
Nếu muốn chơi ngược lại cậu, anh ấy vốn không cần phải bỏ nhiều tiền ra như thế.
Vả lại cậu không nghĩ Hướng Hoài Chi là loại người lấy việc kết hôn ra để đùa.
Cảnh Hoan nghĩ đến vô số nguyên nhân, thậm chí cuối cùng còn nảy ra một ý tưởng hoang đường: Hướng Hoài Chi thật sự thích mình.
Suy nghĩ này khiến cậu quên cả thở.
Nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hai WeChat kia, trống ngực đập đồn dập.
Nếu, nếu thật sự như thế, vậy người Hướng Hoài Chi thích là Tiểu Điềm Cảnh, hay là Cảnh Hoan?
…
Dù là ai đều mẹ nó chết mất thôi.
Sinh nhật hai mươi tuổi trôi qua trong cơn hốt hoảng.
Hôm sau thức dậy, Cảnh Hoan xây xẩm mặt mày.
Cậu không nhớ đêm qua mình ngủ lúc mấy giờ, không đắp chăn, gió ngoài cửa sổ thổi vào, khoảng mười giây sau, cậu mới muộn màng thấy lạnh.
Tay còn cầm điện thoại.
Đêm qua cậu muốn thú nhận với Hướng Hoài Chi, nhưng chần chừ cả buổi tối cũng chẳng biết mở lời thế nào.
Cảnh Hoan giơ điện thoại xem giờ, phát hiện điện thoại đã tự động tắt nguồn từ lâu.
Cắm dây sạc, chậm chạp lê lết thân mình, khó khăn lắm mới xuống được giường mặc thêm cái áo. Lúc quay lại, điện thoại đang mở nguồn, thời gian là 13:11.
Cậu sửng sốt, vài tin nhắn WeChat nhảy ra.
Tổng cộng tám tin, trong đó sáu tin đều là Lộ Hàng và Ăn Ăn gửi.
Hướng Hoài Chi chỉ gửi hai tin.
Hướng: Dậy chưa.
Hướng: Dậy thì nói.
Cảnh Hoan phiền muộn vò đầu, vội vã trả lời.
Tiểu Cảnh Nè: Dậy rồi, xin lỗi, em ngủ quên…
Hướng: Hôm nay lên không?
Tiểu Cảnh Nè: Lên.
Hướng: Ừ, chờ em.
Cảnh Hoan cắn môi, thầm hạ quyết tâm, đoạn quay đầu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đi không vững nên va trúng góc giường, khiến cậu đau đến hít sâu.
Cậu biết trạng thái mình bây giờ không ổn, rửa mặt xong nhân tiện đo nhiệt độ cơ thể, 38.7 độ.
Cảnh Hoan mở máy tính, đầu tiên là nhờ bọn Lục Văn Hạo xin nghỉ giúp mình, sau đó rề rà đăng nhập game.
Mới vào đã nhận được thông báo thú vị của hệ thống con cái.
[Ồ~ Bé cưng đá nhẹ một cái lên bụng bạn! ^^]
“…”
Ông mới có bầu mấy ngày thôi, thai nhi chưa biết động đậy đâu nhé!
Vừa xỉa xói xong, Cảnh Hoan đã nhận được tin nhắn của Hướng Hoài Chi.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Về nhà.
Cảnh Hoan truyền tống về nhà, giật nảy mình bởi bày trí trong sân.
Cỏ dại trong sân đã biến mất sạch, cây cối hàng rào ngã đổ trở thành bờ tường vững chãi, khoảnh sân nhỏ hẹp có thêm một cây đào và vài bồn hoa không biết tên.
Trong sân được đặt thêm xích đu gỗ và ngựa gỗ.
Tuy không xa hoa, nhưng mộc mạc ấm áp, trông giống tổ ấm gia đình hơn ngôi nhà to lớn sang trọng của Hướng Hoài Chi.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Anh mua bừa vài món.
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Không thích à?
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: Thích.
Cảnh Hoan liếm môi, bắt đầu gõ bản nháp.
Chết sớm giải thoát sớm.
Cậu phải thú tội.
Nhưng đắn đo cả chục lần về bài thú tội, viết rồi xóa hết lần này đến lần khác mãi chẳng xong.
Cảnh Hoan cảm thấy tập làm văn hồi cấp ba cũng không khó như vậy.
Tận khi họ vào đội đánh phó bản rồi, Cảnh Hoan vẫn chưa gửi được chữ nào.
“Tiểu Cảnh Cảnh.” Lộ Hàng hỏi với giọng hứng thú: “Sao, hài lòng về cái sân mới không?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Hài lòng… Sao anh biết bọn tôi có sân mới?
“Tất nhiên biết rồi, hồi nãy Hướng Hướng cứ lướt diễn đàn tìm cách trang trí sân mà.” Lộ Hàng tấm tắc: “Nghiêm túc hơn đi học nữa.”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: …
Cảnh Hoan cảm thấy cổ họng khô rát, cầm ly nước cạnh chuột máy tính lên, uống một hớp lớn.
Bấy giờ, mấy cái loa nhảy ra ở góc dưới màn hình.
[Loa] Tương Tư Không Màng: Khiêu chiến không thích Xuân Tiếu, ngày đầu tiên.
[Loa] Tương Tư Không Màng: Khiêu chiến thất bại!
[Loa] Tương Tư Không Màng: Năm thứ ba vui vẻ~
“Ồ, sao Tương Tư lại học theo cậu rồi?” Lộ Hàng hí hửng: “Nhưng dạo này không thấy cậu khiêu chiến không thích anh thân yêu của cậu vậy?”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần khiêu chiến nữa.
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không thấy xưng hô vợ chồng à?
Cảnh Hoan cảm giác nhiệt độ cơ thể của mình lại tăng cao.
Cậu nâng tay bụm mặt, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hay là… chờ mình hết bệnh rồi nói?
Đang sốt, không chừng Hướng Hoài Chi đánh cũng không thoải mái?
Thú tội khó lắm, lùi bước lại rất dễ.
Cúi đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, Cảnh Hoan quyết định lại lần nữa. Mặc kệ đối phương hùa theo lời nói dối của cậu với mục đích gì… Hãy cho cậu làm rùa rụt đầu thêm hai ngày nữa thôi, chờ hết bệnh, cậu sẽ tự cởi mai rùa ra, mặc Hướng Hoài Chi chém giết.
Bình luận truyện