Vọng Môn Nam Quả

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cẩu Tử

Đêm đến, biệt thự Giang gia không để đèn sáng, điểm sáng duy nhất trong phòng là đôi nến đỏ cháy lập lòe, thời gian cháy của loại nến này rất ngắn, hai tiếng có thể cháy hết, cái này cũng là để cho Vưu Minh có giấc ngủ tốt hơn.

Thế nhưng đôi nến này đã cháy gần bốn tiếng, còn không có dấu hiệu muốn tắt.

Vưu Minh nằm ngửa trên giường không nhúc nhích, hai tay gác trên ngực, nhìn qua như người đã chết.

Mắt cậu mở to, chỉ có động tác chớp mắt báo hiệu cậu vẫn còn sống.

Có ‘người’ đè lên người cậu, đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu không thể động đậy, cậu có thể cảm giác được thân thể của đối phương, cao, gầy, chắc khỏe, cơ bắp rắn rỏi, lớn lên như liệp báo, đồng thời ấm áp không giống như lúc đầu băng lãnh.

Vưu Minh không biết đối phương có mặc quần áo hay không, dù sao cậu cũng không nhìn thấy, có lẽ quỷ cũng cần mặc quần áo đi? Trong phim, quỷ thường mặc trường bào màu trắng, bên trong có áo lót thời cổ đại, không biết đến thời hiện đại có biến thành hai bộ không nữa, rồi có mặc quần lót hay không?

Bị đè như thế, Vưu Minh vẫn có thể tiếp thu, cảm giác không khác bị quỷ áp giường cho lắm, về sau cũng cần làm quen. Trong phòng có ánh sáng, tầm mắt cậu không bị che chắn, sợ hãi qua đi, Vưu Minh dần khôi phục bình tĩnh.

Từ khi có ý thức, cậu thường xuyên phải tới lui từ nhà đến bệnh viện, bên mũi tựa hồ vĩnh viễn ngửi thấy mùi thuốc vờn quanh, có thể nói cậu đã trải qua sinh tử vô số lần, mỗi lần tỉnh lại trên giường bệnh, đều cảm nhận được ấn ký tử thần lưu lại.

Vưu Minh bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi không biết anh có phải là ảo giác của tôi, hay là thực sự tồn tại.”

“Sở dĩ kết hôn với anh là do nguyên nhân sức khỏe của tôi, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, tôi sẽ hiếu thuận với ba mẹ anh, cũng sẽ không có ý đồ gì với gia tài nhà anh.” Vưu Minh thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn tràn ngập từ tính, còn có cỗ gợi cảm mà chính cậu không phát hiện ra.

‘Người’ đề trên người cậu dường như ngẩn người, sau đó, Vưu Minh nhận thấy đối phương cúi đầu, bờ môi ấm áp rơi trên trán cậu, rồi đến chóp mũi, đến cằm, chỉ là không chạm đến môi cậu. Vưu Minh nhắm mắt lại, cậu chưa từng thân cận với ai, cho dù là người sống hay người chết.

Thời còn đi học có nữ sinh yêu thích cậu, các cô vì sức khỏe cậu yếu mà đau lòng, thương hại cậu.

Cũng bởi vì thế, đám nam sinh thường xuyên vũ nhục cậu trước mặt đám nữ sinh, cười nhạo cậu, nói cậu như ma ốm, lên giường cũng chả động nổi. Nếu có nữ sinh nào lên tiếng bênh vực cậu, bọn nam sinh sẽ càng làm lớn chuyện, cho rằng làm như vậy mới có khí khái nam nhi.

Vưu Minh chưa bao giờ sinh ra hảo cảm với người khác phái hay đồng tính, càng đừng nói cùng ai đó thân mật qua.

Hôn môi là khoảng thời gian bảy, tám tuổi hôn qua ba mẹ.

Đối với Vưu Minh của hiện tại mà nói, đây là một trải nghiệm mới mẻ.

Mặc dù hôn môi cậu chính là cái quỷ hồn, cũng là cảm giác chưa từng trải qua.

Vưu Minh cảm thấy đai lưng áo ngủ bị người cởi ra.

Một bàn tay tiến vào xoa nắn trên bụng cậu, tuy rằng Vưu Minh chưa thử qua chuyện này, nhưng cảm giác như động tác này không giống như âu yếm.

Dùng lực quá lớn, giống như cạo lông heo.

“Có chút đau.” Vưu Minh nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy không có tình cảm thì không nên lăn giường, tôi là người tương đối bảo thủ.”

Câu nói vừa dứt, vặt áo một lần nữa bị ‘người’ xốc lên.

Vưu Minh ngẩng đầu, phát hiện khoảng không trước mắt xuất hiện dòng chữ vặn vẹo màu đỏ tươi.

“Chúng ta là vợ chồng”

“Tối nay là đêm tân hôn “

“Em là người của tôi”

Vưu Minh chấn kinh: “Thời điểm rời đi anh mới mười sáu tuổi, hẳn là đã học qua luật pháp, cho dù hai ta đã kết hôn, nếu tôi không đồng ý, vẫn tính là cưỡng gian.”

Nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống, Vưu Minh cảm giác cả người như bị đóng băng, hàm răng bất giác va vào nhau cầm cập.

Nguyên bản chữ nhỏ vặn vẹo bỗng chốc biến thành dòng chữ siêu to.

“EM LÀ CỦA TÔI” ( Viết hoa in đậm )

Không có dấu chấm câu, Vưu Minh lại cảm thấy như thêm một cái dấu chấm than mới có thể biểu đạt được tâm tình của đối phương.

Vưu Minh hiểu mình không thể cùng Giang Dư An giảng đạo lý, nhìn qua thì anh ta có điểm cố chấp.

Vưu Minh: “Nếu như anh không có ý lấy mạng tôi, thì để tôi ngủ một lát được không? Đêm mai chúng ta nói chuyện tiếp, hiện tại tôi rất mệt.”

“Hơn nữa đêm nay lúc lạnh lúc nóng.” Vưu Minh nói tiếp: “Rất có thể tôi sẽ cảm mạo, sức khỏe tôi không tốt, cho dù là cảm vặt cũng khiến tôi một tháng không lết nổi ra cửa.”

“Giang Dư An” không tỏ vẻ gì, Vưu Minh cảm giác trên người nhẹ đi, Giang Dư An không tiếp tục đè trên người cậu.

Nhiệt độ chậm rãi tăng lên, điều hòa trong phòng phút chốc ổn định, cửa sổ cũng được đóng lại. Vưu Minh vốn muốn nói giữ lại khe hở thông gió, nghĩ nghĩ, cảm thấy sai khiến Giang Dư An làm việc thì không tốt cho lắm, đành ngậm miệng.

Vưu Minh trở mình không ngủ được, bởi vì không biết Giang Dư An còn ở đây hay không, cho nên cậu nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh không đi đầu thai, mười năm đã qua rồi.”

Mười năm trước Giang Dư An khí phách hăng hái, theo lời người khác nói thì chính là thiếu niên phi thường hoàn mỹ.

Bóng rổ, bóng đá, thành tích luôn đứng đầu, lớn lên cao ráo đẹp trai, đi đến đâu hấp dẫn ánh nhìn đến đó.

Hơn nữa gia nghiệp Giang gia rất lớn, không chỉ làm bên mảng bất động sản, còn vươn tay sang mảng internet, cho nên Giang Dư An sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh rất được yêu mến, tương phản hoàn toàn với Vưu Minh.

Thế nhưng anh càng thích độc lai độc vãng, không giống như Vưu Minh bị động, anh thíc chủ động lựa chọn.

Ngoại trừ thời gian vận động, những lúc khác anh sẽ không xuất hiện giữa đám đông.

Vưu Minh từng nghe nói qua tên của anh, mặc dù anh đã chết nhiều năm. Lúc Vưu Minh thi đậu sơ trung cùng cao trung, vẫn nghe mọi người đàm luận về nhân vật phong vân một thời, đó chính là Giang dư An.

Anh vừa thông minh, vừa thần bí, rất có sức hút trong đám nam sinh, hầu hết nam sinh thời điểm đó đều muốn trở nên giống anh.

Đáng tiếc một người như vậy lại chết quá sớm, thậm chí không ai biết nguyên do cái chết của anh.

Vưu Minh nhìn dòng chữ xuất hiện giữa không trung, lần này dòng chữ trông ôn hòa hơn nhiều, không vặn vẹo huyết tinh như lần trước

“Không nỡ.”

“Không nỡ bác trai bác gái?” Vưu Minh suy nghĩ chốc lát: “Nếu như tôi là anh, có lẽ tôi cũng không nỡ.”

Ba mẹ cậu rất thương cậu, nếu như cậu chết, cũng sẽ hy vọng được ở lại bảo hộ hai người.

Đột nhiên Vưu Minh không còn cảm thấy sợ hãi Giang Dư An nữa, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng kéo đến, cậu híp mắt nói: “Tôi muốn ngủ, hy vọng ngày mai có thể ra nhìn ánh nắng mặt trời, ngủ ngon.”

Vưu Minh ngủ, cậu quá buồn ngủ rồi.

Sau khi Vưu Minh ngủ, một bàn tay nhợt nhạt xuất hiện bên tai cậu, bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài mạnh mẽ. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thái dương Vưu Minh, sau đó dịu dàng xoa lên má cậu, ôn nhu tựa như không dám dùng lực.

Thế nhưng rất nhanh, bàn tay kia liền thu về.

Chỉ có một vệt bóng đen, ngồi bên giường Vưu Minh, cứ ngồi như vậy cả đêm.

Mãi đến tận lúc hửng sáng, mới yên lặng biến mất.

Thời điểm Vưu Minh thức dậy, liếc mắt liền nhìn thấy ánh mặt trời lọt qua khe hở rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng lạn xua tan nỗi sợ hãi đêm qua còn lưu lại.

Thanh âm mẹ Giang từ bên ngoài truyền vào: “Tiểu Minh, cháu dậy rồi sao? Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Vưu Minh vội vã đáp lời, mặc quần áo ngủ vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đứng trước gương đánh răng, Vưu Minh lầm bầm nhẹ giọng hỏi: “Anh còn ở đây chứ?”

Mặt gương bị hơi nước bao trùm hiện lên một chữ “Ở”.

Không hiểu vì sao, trên mặt Vưu Minh hiện lên nụ cười.

Vưu Minh rửa mặt xong, rời khỏi phòng, đi xuyên qua hành lang, tới cửa kính sát đất dưới nhà ăn, cửa kính này là mời chuyên gia làm vườn đến thiết kế, chủ yếu để người nhà thưởng thức phóng cảnh ngoài vườn.

Ba Giang đã ngồi ở đó, ông mặc âu phục, ông đã năm mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, vẫn giữ được mị lực nam tính, mẹ Giang nói với ông: “Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại.”

Ba Giang thở dài, nhún vai với Vưu Minh, ý nói ông đã hết cách, khóe miệng không hề che dấu ý cười sủng nịch, sau đó liền buông điện thoại xuống.

Hai người là tự do yêu đương, giống như Romeo và Juliet, hai bên gia đình không đồng ý, hai người vẫn khăng khăng ở bên nhau, tất cả đều chờ xem chuyện cười của hai người, kết quả hai người yêu nhau hơn nửa đời người, không có phản bội, không có nói dối, giống như truyện cổ tích.

Điểm duy nhất khuyết thiếu trong câu chuyện cổ tích này, chính là cái chết của Giang Dư An.

Cô giúp việc dọn chén đũa, bưng cháo và thức ăn lên.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vưu Minh đột nhiêu đổ chuông.

Cậu áy náy nói: “Thật xin lỗi, cháu ra ngoài nhận điện thoại.”

Ba Giang cười nói: “Đi đi, đừng nghe điện thoại trước mặt bà ấy, bà ấy sẽ hỏi một đống vấn đề.”

Vưu Minh đi tới bệ cửa sổ trong phòng khách, đem điện thoại đưa lên bên tai, màn hình điện thoại hiện lên số máy xa lạ, cậu cau mày hỏi: “Ai?”

Người bên kia cười nhẹ nói: “Nhanh như vậy đã quên tôi? Nghe nói cậu nhận Giang phu nhân làm mẹ nuôi? Đắc đạo thăng thiên nha, thật ghê gớm, có thời gian liền đến đây họp mặt chút? Cậu vớ được chỗ tốt, cũng không thể quên mất bạn bè chứ?”

Vưu Minh: “Xin lỗi, xin hỏi anh tên gì? Tôi không lưu tên trong điện thoại.”

Người kia: “…”

Vưu Minh: “Này? Xin hỏi vẫn còn ở đó chứ?”

Người kia tựa hồ đè nén lửa giận: “Cậu quên tôi? Cậu thế mà lại quên tôi?!”

Vưu Minh: “Lẽ nào anh là nhân vật rất quan trọng? Nếu như tôi không nợ anh tiền, tôi hẳn là không cần phải nhớ tên anh.”

Người kia cười lạnh: “Trương Tử Phong, nhớ ra chưa?”

Vưu Minh nghĩ nghĩ, thật là có chút ấn tượng, ngẫm nghĩ chốc lát liền hỏi: “Là Trương Tử Phong thời điểm cao trung tung tin nói tôi là đồng tính luyến ái, còn nhìn lén người khác tắm rửa đó sao?”

Trương Tử Phong: “Mày đây là cố ý đi? “

Vưu Minh không rõ nguyên do: “Cái gì?”

Trương Tử Phong: “Mày cố ý nói như vậy, cố ý chọc giận tao, có đúng hay không?!”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Trương tiên sinh, không quản anh với tôi có hiểu lầm gì, tôi nhất định phải nói, không phải miêu miêu cẩu cẩu nào cũng đáng để tôi nhọc lòng tức giận, thời gian của tôi rất quý giá, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”

Trương Tử Phong: “Tao có ảnh khỏa thân của mày.”

Vưu Minh dừng lại động tác cúp điện thoại.

Trương Tử Phong cười nói: “Mày hẳn là cũng không muốn bức ảnh này lan truyền rỗng rãi đi? Xương sườn tinh*?”

( *Thằng này nó đang chế nhạo em thụ bệnh tật gầy yếu chỉ có da bọc xương, thích hợp đi bán cơm sườn).

“Tao muốn cho người khác biết từ thời đi học mày đã bắt đầu lạm giao, là nam nhân giường của ai cũng muốn trèo lên, mày cảm thấy Giang gia còn có thể chấp nhận được mày?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện