Vọng Môn Nam Quả

Chương 45



Cẩu Tử

Trên đường về Vưu Minh ghé vào mua một cây kem socola, lớp vỏ socola giòn rụm, kem bên trong mềm mịn, vị sữa rất nồng nhưng lại không ngấy.

Cậu biết Mạnh Thành sẽ tìm cách đối phó mình, nhưng cậu không sốt ruột.

Thủ đoạn của Mạnh Thành tuy thâm độc, nhưng không khó phá giải. Hôm nay cậu đến chỉ là muốn gặp mặt người hạ chú, xem là bị người áp bức hay vốn thiên tính độc ác.

Nếu là thiên tính độc ác, Vưu Minh không cần phải cân nhắc nhiều.

Cậu biết ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Thành, cũng biết Mạnh Thành mượn bát tự của ai để hạ chú.

Mượn thân phận người khác hạ chú, có bị phản phệ cũng không sợ phản phệ đến trên người, tương đương một vốn bốn lời, chỗ tốt bản thân hưởng, chỗ hại người khác mang.

Vưu Minh ăn xong miếng kem cuối cùng, nở nụ cười.

Nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Nơi Vưu Minh muốn đến lúc này, chính là nhà người bị Mạnh Thành mượn dùng thân phận.

Có cùng bát tự với Mạnh Thành là một ông cụ, một thân một mình sống trong hẻm nhỏ, hàng ngày nhặt rác duy trì cuộc sống, không cưới vợ, không có con, lẻ loi một mình.

Những căn nhà trong hẻm này đều đã cũ, liêu xiêu lụp xụp, không biết trước được khi nào sẽ đổ sập xuống. Phòng ở đây cho thuê với giá rẻ, một phòng lớn ngăn ra làm mấy phòng nhỏ, chỉ đủ chỗ bày một cái giường thêm một cái tủ, người làm công phần lớn đều đến đây thuê, tiện nghi, có thể tiết kiệm tiền gửi về cho gia đình.

Ông cụ sống trong một căn phòng nhỏ.

Lúc Vưu Minh gõ cửa, nhìn thấy chính là một ông cụ gầy trơ xương, ông cụ có cùng ngày sinh tháng đẻ với Mạnh Thành, chứng tỏ cùng tuổi, ấy vậy mà nhìn ông cụ lại già hơn Mạnh Thành rất nhiều, nói hơn bảy mươi cũng có người tin.

Ông cụ nằm trên giường, người mở cửa cho Vưu Minh là nam nhân trung niên cùng phòng với cụ, lúc thấy Vưu Minh còn tưởng là thân thích của ông cụ, mỗi lời nói ra đều mang theo ý trách móc, nói họ hàng của cụ không có lương tâm.

“Một mình ông ấy lẻ loi, đổ bệnh không ai chăm sóc, từ mấy năm trước sức khỏe dần kém đi, mấy tháng này còn không xuống được giường, vậy mà còn cố gắng chống đỡ đi nhặt rác.” Nam nhân trung niên liếc nhìn Vưu Minh, cảm thấy Vưu Minh không giống người nhà của ông cụ, nhưng không phải người nhà thì ai sẽ tới tìm ông ấy? Tìm làm gì?

Vưu Minh không phản bác, cậu nhìn ông cụ nằm trên giường, lại nhớ đến Mạnh Thành tai to mặt lớn vóc người cường tráng, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Nam nhân trung niên nói tiếp: “Ông ấy cũng không dễ dàng, một mình sống qua ngày, tiền nhặt rác trừ ăn uống còn muốn làm từ thiện, cậu khuyên ông ấy vài câu đi, nói ông ấy tự mà lo lấy thân, bản thân ăn không đủ no, còn đi lo cho người khác.”

Vưu Minh nói: “Cảm ơn chú đã đưa cháu vào, cháu muốn nói với ông cụ vài câu.”

Nam nhân trung niên: “Vậy tôi ra ngoài.”

Vưu Minh gật đầu, nam nhân trung niên đi ra ngoài.

Vưu Minh đi tới cạnh giường nhìn ông cụ, ông cụ chưa tỉnh. Phòng cho thuê đều là cửa gỗ, khóa cửa của căn phòng này đã hư, nhẹ nhàng đẩy một cái là ra, trong phòng ngoại trừ giấy bỏ đi cũng không còn thứ gì khác, giấy cũng đã được xử lý sạch sẽ, chứng tỏ ông cụ là người ngăn nắp gọn gàng.

Vưu Minh ngồi ở mép giường, thấp giọng niệm chú, khai nhãn.

Hiện tại cậu không cần nước sương cũng có thể khai nhãn, Giang Dư An nói cậu rất có thiên phú, còn không phải thiên phú bình thường.

Vưu Minh đã tin, học càng nhiều càng hiểu rõ thiên phú quan trọng cỡ nào.

Lần thứ hai nhìn về phía ông cụ, ông cụ nằm trên giường, toàn thân bao phủ huyết vụ, hắc tuyến che kín cổ tay cùng cổ chân, hắc tuyến như châm ghim vào trong đầu ông cụ, sinh mạng theo hắc tuyến đó trôi đi, nếu Vưu Minh không đến, e rằng ông cụ chỉ sống thêm được một, hai tháng.

Vưu Minh nhìn tướng tay của ông cụ, mím chặt môi.

Lúc này cậu không kìm được lửa giận, cậu chưa từng tức giận như thế này, như có một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực.

Mệnh của ông cụ vốn phải là phúc thọ song toàn, là mệnh tốt, có vợ có con, cuộc sống hạnh phúc, ông làm việc tốt nên có hảo báo mới đúng.

Thế nhưng bắt đầu từ năm ba mươi tuổi số mệnh của ông cụ đã thay đổi.

Vợ con ly tán, tan cửa nát nhà, lưu lạc xa xứ, tầng tầng đau khổ rơi xuống đầu.

Mà người tạo nên tất cả những biến số này chính là Mạnh Thành, từ năm ba mươi tuổi lão liền bắt đầu mượn thân phận ông cụ hạ chú, tất cả phản phệ đều rơi xuống người ông cụ.

Vưu Minh nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay ông cụ, mạch đập yếu ớt, tần suất lại rất ổn định.

Hẳn là ông cụ có gì đó không bỏ xuống được, mới luôn kiên trì không muốn nhắm mắt ra đi.

Vưu Minh cúi đầu, trước tiên rút hết hắc tuyến trên đầu ông cụ, sau đó mới bắt đầu xử lý hắc tuyến ở cổ tay và cổ chân.

Về phần huyết vụ, Vưu Minh dùng dao mổ heo hút đi.

Vưu Minh rất chuyên tâm, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ chăm chú làm việc trên tay, ánh mắt tập trung vào hắc tuyến, ngón tay linh hoạt mở hắc tuyến ra, tất cả tinh lực đều dồn hết trên đầu ngón tay.

Lúc này nếu có quỷ hồn ở bên cạnh nhìn đến, nhất định sẽ phát hiện đầu ngón tay Vưu Minh phát sáng.

Tia hắc tuyến cuối cùng được cởi bỏ, Vưu Minh bấm thủ quyết, một lần nữa niệm chú, dùng đến chính là tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ cùng nơi sinh của Mạnh Thành.

Phản phệ mà ông cụ phải chịu, bây giờ trả lại hết cho Mạnh Thành.

“Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh…”

Vưu Minh niệm xong câu cuối cùng, liếc nhìn ông cụ.

Những ngày tháng sau này, ông cụ sẽ nhận được bồi thường xứng đáng.

Tuy rằng bồi thường tới hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn là không có.

Tiếp đó, cậu chỉ cần nhìn Mạnh Thành ác giả ác báo là tốt rồi.

Bên kia, Mạnh Thành cũng đã điều tra được thân phận của Vưu Minh, tuy không tính ra bát tự của cậu, nhưng có năm sinh, hiệu quả hạ chú sẽ giảm đi, nhưng không hoàn toàn vô dụng.

Lão khắc tên Vưu Minh lên người gỗ, sau lưng người gỗ thì viết năm sinh của cậu.

Chu Lâm đứng một bên nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, không cần thiết phải hạ nguyền rủa tàn nhẫn như vậy đi?”

Đây là muốn nguyền rủa Vưu Minh tráng niên mất sớm, không được chết tử tế.

Mạnh Thành cười lạnh nói: “Mi biết cái gì? Không có bát tự, phải hạ chú tàn nhẫn mới hữu dụng.”

Chu Lâm ngậm miệng, cậu cũng sợ lão, công phu mèo quào của cậu trong mắt lão căn bản là vô dụng.

Nếu lỡ một ngày chọc tức sư phụ, bản thân chết như thế nào cũng không biết.

Mạnh Thành đặt đồ cúng lên, bắt đầu niệm chú.

Lão mời chính là ác quỷ.

Phàm người không thể thao túng quỷ, nhưng có thể giao dịch cùng quỷ.

Tỷ như dâng đồ ăn hoặc tiền âm phủ, cam kết sau khi thành công sẽ cho cái gì.

Quỷ đồng ý giúp lão làm việc sẽ lấy người gỗ đi.

Sau đó ác quỷ sẽ hoàn thành tâm nguyện của lão.

Nếu như hợp tác vui vẻ, nói không chừng sau này còn có thể tiếp tục hợp tác.

Đồ cúng Mạnh Thành dâng lên gồm có gà sống vịt sống cùng vài túi tiền âm phủ.

Hiện tại âm phủ lạm phát lợi hại, ngân hàng thiên địa âm phủ phát hành một lần từ mấy trăm triệu đến hàng chục tỷ.

Cho nên dưới âm phủ muốn mua cái gì cũng tốn cả mấy trăm triệu.

Có lúc không chỉ có quỷ hồn đến giao dịch, mà quỷ sai cũng tới.

Ngày tháng dưới cõi âm không phải quá tốt, quỷ hay quỷ sai cũng muốn kiếm thêm chút bổng lộc.

Lần này Mạnh Thành mời đến chính là ác quỷ, ác quỷ chia làm nhiều loại, loại từng hại người là cường đại nhất, oán khí cũng nặng nhất.

Mạnh Thành một mực cung kính cam kết: “Chỉ cần ngài hỗ trợ, sau khi chuyện thành công sẽ cho gấp đôi cống phẩm và tiền.”

Ác quỷ là dáng vẻ thiếu niên, môi hồng răng trắng hiếm thấy, vóc người đơn bạc, nhìn qua dị thường gầy yếu.

Mạnh Thành lại không dám coi thường, cúi đầu rất thấp.

Ác quỷ đưa ra năm ngón tay với Mạnh Thành.

Mạnh Thành vội đáp: “Năm lần, đến lúc đó nhất định dâng gấp năm lần cho ngài.”

Ác quỷ hài lòng vung tay, cống phẩm trên bàn biến mất.

Mạnh Thành nở nụ cười.

Dám đối nghịch với lão, thì phải trả giá lớn.

Lúc ác quỷ vừa xuất hiện Chu Lâm đã trốn đến góc tường, cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, cậu đều bị dọa đến hồn vía lên mây.

Chờ ác quỷ đi rồi, Chu Lâm mới cẩn thận đi đến bên cạnh Mạnh Thành: “Sư phụ… Làm vậy có phải không tốt lắm?”

Mạnh Thành trừng cậu ta: “Mi đừng nói với ta đột nhiên lương tâm mi đại phát?”

Chu Lâm nuốt nước miếng: “Thế nhưng nguyền rủa lần này cũng quá…”

Nguyền rủa càng độc ác, phản phệ càng nặng.

Quỷ không phải kẻ ngu, có thể làm giao dịch càng không phải quỷ ngốc, chúng nó sẽ không dây dưa đến nhân quả.

Mạnh Thành cười: “Sợ cái gì? Sư phụ ngươi hạ nguyền rủa nhiều năm như vậy, mi thấy ta từng bị phản phệ chưa? Cầu phú quý trong nguy hiểm, mi vẫn còn quá non.”

Chu Lâm vẫn còn lo lắng, cậu không nói rõ được là vì sao, chỉ là trong lòng thấp thỏm, cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.

Vưu gia, hừng đông.

Vạn vật im lặng, bên tai chỉ có thanh âm của cơn gió nhẹ lướt qua ngọn cây.

Vưu Minh đang nói chuyện cùng Giang Dư An.

Tiểu Phượng một mình một quỷ bay tới bay lui trong hoa viên, dạo gần đây ả có váy mới, không muốn về âm phủ, dưới âm phủ toàn là quỷ xếp hàng chờ đầu thai, sẽ không làm bạn cùng cô hồn dã quỷ như ả, càng không để ý đến váy mới của ả.

Vẫn là dương gian tốt, quỷ trên dương gian rảnh rỗi không có gì làm, nhìn thấy ả mặc váy mới sẽ khen ả xinh đẹp___ Tiểu Phượng nửa điểm cũng không cảm thấy là do bọn chúng sợ ả nuốt bọn chúng nên mới khen ả đẹp.

Ngay lúc Tiểu Phượng dùng tóc quấn lên cành cây chơi đu quay, hai mắt ả bỗng sáng lên, nhìn thấy một tiểu quỷ đang lấp ló trước cửa Vưu gia.

Lại có một tiểu khả ái đưa tới cửa muốn khen ả.

Tiểu Phượng im lặng không một tiếng động bay đến, tiểu quỷ không phát hiện ra ả.

Ác quỷ vốn muốn xuyên qua tường, đang chuẩn bị động liền cảm nhận được sát khí bao lấy bốn xung quanh, sát khí mang theo công kích khiến nó sợ hãi, nó đứng im, quay đầu 180 độ, muốn nhìn rõ ác quỷ đột nhiên đến này.

Lẽ nào người kia còn mời quỷ khác đến?

Còn mời được ác quỷ mạnh như vậy?

Ác quỷ không nghĩ tranh cống phẩm với con quỷ cường đại này.

Nó vừa định lui ra sau, một gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.

Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen thùi lùi không có tròng trắng, làn da loang lổ như vách tường cũ, không có đôi môi, lộ ra răng nanh đen nhòm.

Tiểu Phượng nhếch miệng với nó: “Ta có đẹp không?”

Ác quỷ không đáp lời.

Tiểu Phượng tiếp tục hỏi: “Ta đẹp không?”

Ác quỷ biết mình không trốn được, đành nói: “Đẹp.”

Tiểu Phượng há miệng lớn như miệng rắn, răng nanh gần ngay trước mắt nó.

Đó là hình ảnh cuối cùng ác quỷ nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.

Tiểu Phượng liếm môi, ợ một tiếng no nê: “Hài tử nói dối sẽ bị ăn nha~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện