Chương 97: Chương 97
Tuy không biết ba quỷ vương lúc nào sẽ trở lại, ngày tháng thì vẫn phải tiếp tục trôi qua.
Vưu Minh cũng chỉ đành tận sức chuẩn bị sẵn sàng.
Bất quá khoảng thời gian này xảy ra một việc lớn, ba mẹ Giang nhận một đứa con nuôi.
Đứa bé kia gọi Lý Thanh, hiện đã sửa lại hộ khẩu, gọi là Giang Thanh, trên danh nghĩa chính là em trai của Giang Dư An.
Vưu Minh không ngờ tới ba mẹ Giang lại nhận nuôi Lý Thanh, cậu vẫn thỉnh thoảng đến cô nhi viện thăm Lý Thanh, cuộc sống ở đó rất tốt, dù sao cũng là cô nhi viện lớn của thành phố, có xã hội giám sát, không xảy ra việc ngược đãi trẻ em, nó còn quen biết được hai người bạn.
Mẹ Vưu bốn muốn nhận nuôi Lý Thanh, nhưng ba Vưu Không đồng ý.
Ba Vưu thích trẻ con, nhưng là do mình sinh ra, ông cũng chỉ yêu thương Vưu Minh.
Ba Vưu không đồng ý, mẹ Vưu không còn cách nào.
Có lẽ lúc dạo phố cùng mẹ Giang mẹ Vưu đã nhắc đến Lý Thanh, mới làm mẹ Giang có suy nghĩ này.
Lý Thanh không còn nhỏ, đã qua độ tuổi thích hợp để nhận nuôi, người nhận nuôi phần lớn đều không muốn nhận đứa bé hiểu chuyện, sẽ nói dối thân phận thật sự của chúng.
Sau khi bị bỏ rơi, được ba mẹ nuôi nuôi lớn, lớn lên, một là phụng dưỡng ba mẹ nuôi, hai là đi tìm ba mẹ ruột, mà phần lớn đều lựa chọn tìm ba mẹ ruột, nên người nhận nuôi lo lắng điều này cũng là dễ hiểu.
Dễ được nhận nuôi nhất là trẻ sơ sinh, sau đó là bé nam, bé nữ thì ít được nhận nuôi hơn.
Nếu không phải trẻ sơ sinh, thì tầm ba tuổi cũng được, chỉ cần là bé trai khỏe mạnh đều dễ được nhận, bé gái thì phải dựa vào vận may.
Càng lớn thì càng khó được nhận đặc biệt là trường hợp có bệnh tật bẩm sinh, thường những đứa trẻ như vậy ở cô nhi viện đã học cách tự lo cho chính mình.
Lý Thanh thuộc độ tuổi khó nhận trên năm dưới mười, là độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, cộng thêm tính cách quái gở, không có nhiều gia đình điều kiện phù hợp, đến tận bây giờ mới được ba mẹ Giang nhận về.
Giang Dư An biết chuyện này, anh không có ý kiến gì.
Ngày đầu đưa Lý Thanh về, toàn Vưu gia đã muốn chạy qua Giang gia.
Dù sao cũng là tụ họp gia đình, nên Vưu Minh có chuẩn bị quà cho ba mẹ Giang, tất nhiên phần của Lý Thanh nhiều hơn, nói sao thì Lý Thanh mới là nhân vật chính.
Đáng tiếc hôm nay không có mặt Giang Dư An.
“Đứa nhỏ kia sau này đã có một mái nhà.” Mẹ Vưu vui mừng thay cho Lý Thanh.
Nếu không phải mình nhận nuôi ba Vưu tất nhiên không có ý kiến, cười ha hả nói: “Thông gia là người tốt.”
Để chúc mừng Lý Thanh gia nhập Giang gia, mẹ Giang còn đặc biệt sửa lại phòng cho Lý Thanh, trang trí theo phong cách các bé trai ưa thích, giường theo kiểu thụ ốc, có xe lửa đồ chơi, còn có mô hình ô tô, siêu nhân.
Đây quả thật đã chinh phục Lý Thanh, dù nó có biểu hiện trấn định trưởng thành sớm, thì bản chất vẫn chỉ là đứa nhỏ.
“Tới thì tới, còn mang quà.” Mẹ Giang tươi cười đưa người vào trong nhà, dép lê mới đã được bày sẵn.
Tình cảm của mẹ Vưu và mẹ Giang rất tốt, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đi spa, đi dạo phố.
Mẹ Giang là người tinh xảo, từ trên xuống dưới cả người đều là đồ xa xỉ.
Trước đây mẹ Vưu không thích mua sắm, cảm thấy mua đồ online mấy chục đồng cũng xài được, từ khi thân thiết với mẹ Giang thì đã bắt đầu mua sắm hàng xa xỉ.
Ba Vưu trái lại rất vui mừng, ông kiếm tiền chính là muốn vợ con có cuộc sống tốt hơn, trước đây vợ không muốn dùng tiền, trong lòng ông tất nhiên không dễ chịu, hiện tại vợ ông nguyện ý dùng tiền, ông bỗng nhiên có động lực kiếm tiền hơn.
Dù sao hiện tại con trai làm ra tiền, không dùng đến tiền của ông, ông chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại trên người vợ.
“Mua cho bà túi Gucci loại mới.” Mẹ Vưu đưa quà qua.
Mẹ Giang cười: “Quá tốn kém.”
Mẹ Vưu: “Không đắt, cũng không phải bản limeted.”
Mẹ Giang: “Vậy lần sau tôi mua Chanel cho bà, mua cái kinh điển, không sợ lỗi thời.”
Đề tài này của hai bà nhóm nam nhân nghe không hiểu, mẹ Giang cười nói: “Tiểu Thanh đang trong phòng, lát ăn cơm lại kêu nó xuống.”
Mẹ Vưu vội nói: “Đứa nhỏ kia rất nghe lời, hiểu chuyện, sau này mọi người nhất định ở chung rất tốt.”
Bên kia, ba Giang đang cùng ba Vưu thảo luận tình huống gần đây: “Có thể phải khai thuế.”
“Nhà ông có bao nhiêu tiền thì mua nhà hết đi.”
“Còn có công ty, phải nộp thuế đầy đủ.”
Đến giờ cơm, mẹ Giang mới gọi Lý Thanh xuống.
Lần gặp lại này Vưu Minh nhận ra Lý Thanh mập lên không ít, trước đây mặt nó rất thon, cằm nhọn, hai bên má không có thịt, bây giờ hai má lại phúng phính, mặt thon đã biến thành mặt tròn.
“Vưu ca?” Lý Thanh không ngờ Vưu Minh sẽ đến, dì Giang chỉ nói với nó tối có khách đến nhà.
Nó và chú dì Giang có tiếp xúc một thời gian, trong khoảng thời gian đó có được đưa về Giang gia chơi mấy lần, mới chính thức được nhận nuôi.
Lúc này nhìn thấy Vưu Minh, Lý Thanh nở nụ cười, chạy đến bên cạnh Vưu Minh: “Sao anh lại tới đây?”
Vưu Minh: “Ghé thăm nhóc, mua cho nhóc ít đồ.”
Cậu không biết Lý Thanh thích gì, đành mua ít đồ chơi bé trai thường thích.
Lúc ăn cơm, hai nhà hòa thuận vui vẻ, uống rượu, ba Giang cùng ba Vưu nói tới hưng khởi, còn quyết định cùng nhau mở công ty game, cũng không biết vì sao hai người lại nói đến đề tài này.
Ăn tối xong, Lý Thanh mong muốn được cùng Vưu Minh ra ngoài chơi.
Vưu Minh không từ chối, mang Lý Thanh ra ngoài.
Ba mẹ Vưu muốn ở lại Giang gia một đêm, dì giúp việc cũng đã dọn phòng sẵn sàng.
“Có phải dạo này xảy ra chuyện gì không?”
Vưu Minh cùng Lý Thanh đi dạo bên bờ sông, Lý Thanh bỗng hỏi.
Vưu Minh gật đầu: “Ba bên quỷ vương đã tới một lần.”
Lý Thanh sắc mặt đại biến: “Chẳng trách.”
“Lúc trước em đã cảm thấy không đúng.” Lý Thanh cúi đầu đứng bên cạnh Vưu Minh, đâu ai ngờ tới đứa bé như nó lại như lão nhân bàn luận chuyện này với Vưu Minh.
Vưu Minh xoa đầu Lý Thanh: “Em không cần lo những việc này, nói cho em biết để em không phải đoán mò mà thôi.”
Lý Thanh: “Em có cách.”
Vưu Minh dừng bước, cúi đầu nhìn Lý Thanh.
Lý Thanh ngẩng đầu lên, đối mặt với Vưu Minh, nghiêm túc nói: “Sư phụ đã nói với em.”
“Sư phụ em là ai?” Vưu Minh khẽ nhíu mày.
Nếu như lợi hại như thế, không thể không có danh tiếng.
Lý Thanh: “Em cũng không biết.”
“Nhưng sư phụ rất lợi hại.” Lý Thanh nói: “Không có gì mà sự phụ không biết.”
“Em có cách gì?” Vưu Minh lấy làm lạ.
Lý Thanh: “Anh biết tác dụng của quỷ vương chứ?”
Vưu Minh gật đầu: “Biết, quỷ vương dùng để cân bằng quỷ quái trên nhân gian.”
Lý Thanh bắt lấy tay Vưu Minh, vẽ vài nét lên đó: “Em không dùng được, anh có thể thử xem sao.”
Vưu Minh nắm chặt tay.
Lý Thanh nói tiếp: “Em nghĩ kỹ rồi, hai người dì Giang cũng khuyên em, sau này em muốn học thật giỏi, chờ đến khi tốt nghiệp em mới quyết định xem bản thân có muốn làm thiên sư hay không.”
Vưu Minh cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
“Giang Dư An là bạn trai anh đúng không?” Lý Thanh hỏi.
Vưu Minh không phủ nhận: “Đúng.”
Lý Thanh: “Các anh rất tốt.”
“Chờ đến khi tốt nghiệp đại học, em sẽ bái anh làm sư”
“Nghĩ thật hay nha.” Vưu Minh kéo tay Lý Thanh: “Về thôi, ba mẹ Giang là người tốt, em cũng đừng tỏ ra khách khí như người xa lạ với họ.”
Lý Thanh mím môi cười.
Vưu Minh đưa Lý Thanh về lại Giang gia, cậu có phòng ở Giang gia, mỗi lần đến đây cậu đều ở phòng này, lâu dần căn phòng này trở thành phòng của cậu và Giang Dư An.
Vưu Minh tắm rửa xong leo lên giường, Giang Dư An từ cửa sổ bay vào.
“Anh có thêm đứa em trai.” Vưu Minh giang tay với Giang Dư An, Giang Dư An đi đến vên giường, vẻ mặt không tốt lắm.
Nhưng anh vẫn ôm lấy Vưu Minh.
Vưu Minh tựa cằm lên vai Giang De An, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Không còn là con một nên không vui à?”
Giang Dư An khẽ cười, hôn lên khóe miệng Vưu Minh: “Đúng thế, tôi không còn là con một.”
Vưu Minh dựa vào ngực Giang Dư An.
Bỗng nhiên! Vưu Minh ngồi bật dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Dư An: “Anh có nhịp tim rồi!”
Giang Dư An để mặc tay Vưu Minh mò mẫm trên ngực mình, nói: “Ngẫu nhiên mới đập, phần lớn thời gian thì vẫn không động đậy.”
“Bất quá, có động đã là chuyện tốt.” Tay Giang Dư An thăm dò luồn vào áo Vưu Minh.
Vưu Minh không nhúc nhích.
Trong phòng nhanh chóng tản ra một thứ mùi tanh, Vưu Minh hổn hển bình ổn.
Giang Dư An hôn hôn khóe miệng Vưu Minh: “Trở lại thăm em một chút, tôi còn phải trở lại cõi âm.”
Vưu Minh cắn lên môi anh: “Đi đi.”
“Đêm mai tôi lại về.” Giang Dư An cười.
Vưu Minh: “Anh có biết còn bao lâu nữa anh mới có thể giống người bình thường không?”
Giang Dư An nắm lấy tay cậu nghiêm túc nói: “Tháng sau.”
Vưu Minh nắm lấy bộ vị khó nói của Giang Dư An: “Vậy thứ này khi nào mới dùng được?”
Giang Dư An: “…”
Căn mệnh của anh đang bị túm trong tay.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng: “Trong vòng nửa năm?”
Vưu Minh đến gần hôn lên cổ Giang Dư An: “Không thể sớm hơn à?”
Thanh âm của cậu rất thấp, rất triền miên, cũng rất ái muội, trong mắt còn có thủy quang, môi ửng đỏ.
Giang Dư An rời tầm mắt, anh sợ bản thân không từ chối được dụ hoặc Vưu Minh mang đến, đêm nay phải ở lại.
Giang Dư An: “Tôi đã cố hết sức.”
Vưu Minh mím môi: “Em chỉ là không muốn mỗi lần như vậy chỉ có em được vui sướng, chuyện như thế phải là hai người cùng hưởng thụ.”
Giang Dư An vuốt ve hai má Vưu Minh: “Muốn tôi như vậy?”
Vưu Minh híp mắt, tay Giang Dư An vuốt ve làn da cậu, khiến cậu rất thoải mái: “Vẫn luôn rất muốn.”
Ngón tay Giang Dư An ma sát trên da Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Nói thêm một câu nữa là đêm nay tôi ở lại.”
Vưu Minh gật gù: “Vậy thì đừng đi.”
Trong nhất thời, Giang Dư An lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giờ phút này, anh không cách nào từ chối Vưu Minh, nhưng anh thật sự có việc cần phải quay lại cõi âm.
Cuối cùng Giang Dư An chỉ có thể trao cho Vưu Minh một nụ hôn gần như nghẹn thở, hôn cho Vưu Minh đầu óc mơ hồ xong rồi mới rời đi.
Giang Dư An cảm thấy bản thân đã bị Vưu Minh kiềm chế gắt gao, mà anh lại cam tâm tình nguyện.
Giang Dư An đi rồi, Vưu Minh cũng nhanh chóng ngủ.
Mới ngủ được chừng hai tiếng, điện thoại để trên tủ đầu giường đã vang lên không ngừng, Vưu Minh với điện thoại áp vào tai.
“Vưu Minh đúng không? Ông bà nội của cậu ở trong tay tôi, bây giờ cậu đến đây, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bọn họ.”
Vưu Minh: “…”
Bình luận truyện