Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 27: Thượng Vũ





A Tề nghe vậy liền gật đầu rồi lại xoay người lại nhìn hoàng hậu, ánh mắt đầy triều mến rồi nhẹ nhàng ôm hoàng hậu khẽ nói:
- Mẫu hậu… chờ con… con sẽ quay về sớm thôi.

Hoàng hậu vuốt vuốt vai A Tề rồi xúc động nói:
- Được… được… mẫu hậu ở đây… chờ ngày con khải hoàn quay về… được không?
A Tề rưng rưng nước mắt khi nghe hoàng hậu nói như vậy liền siết chặt người hoàng hậu hơn rồi nói:
- Ùm… ùm… con nhất định sẽ quay về sớm nhất có thể.

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, Toàn Phong nhìn thấy mẫu tử họ như vậy cũng không đành lòng thúc giục thêm, Triều Tống cũng vậy chỉ đành đứng chờ, hoàng hậu tinh ý nhìn thấy vậy liền vỗ vai buông A Tề ra rồi nói:
- Thiên Nhi… mọi người vẫn đang chờ con đấy… đừng để trễ giờ lành xuất binh, mau… mau khởi hành đi.

A Tề nghe vậy liền quay đầu lại nhìn thì thấy Toàn Phong và Triều Tống vẫn đang chờ mình, A Tề quay đầu nhìn hoàng hậu rồi gật đầu nói:
- Con biết rồi… con xuất phát đây… mẫu hậu bảo trọng.

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, dứt lời A Tề quay đầu bước đi đến ngựa của mình, tay cầm lấy cương ngựa rồi đạp bàn đạp phóng thẳng lên lưng ngựa một cách đầy hiên ngang, nhìn thấy dáng vẻ đầy ngạo nghễ của A Tề hoàng hậu thầm mỉm cười lòng nghĩ:
- Nữ nhi của ta trưởng thành rồi… không biết từ khi nào mà nữ nhi của ta đã trưởng thành đến như vậy rồi.


Toàn Phong bước đến cúi chào rồi nói:
- Hoàng hậu hãy ở đây mà xin người hãy chờ tin vui của điện hạ.

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu nói:
- Nhớ phải cẩn trọng.

Toàn Phong mỉm cười gật đầu rồi quay đầu bước đi, Triều Tống bước đến nhìn hoàng hậu cúi đầu chào rồi rời đi, đi được hai bước Triều Tống quay đầu lại nói với hoàng hậu:
- Hoàng hậu xin người an tâm, Triều Tống thần xin lấy tính mạng mình ra để đảm bảo nhất định sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn.

Câu nói của Triều Tống khiến hoàng hậu ấm lòng, khoé mắt rưng rưng nhìn Triều Tống, Triều Tống thấy vậy chỉ gật đầu mỉm cười rồi rời đi, Toàn Phong và Triều Tống đồng loạt nhìn sang hoàng hậu rồi chắp tay cúi đầu hành lễ rồi cùng phóng lên lưng ngựa, hoàng hậu hai mắt ngấn lệ nhìn A Tề kéo cương ngựa quay lưng rời đi, ngựa của hai người kia cũng rời đi theo sau A Tề, hoàng hậu lặng lẽ đứng quan sát đoàn quân rời đi, lòng thầm cầu nguyện nói:
- Nhất định phải bình bình an an mà quay về… mẫu hậu chờ con… Ý Nhi à.

A Tề mới chợt nhận ra không thấy Tuệ Nghi đến đưa quân, lòng đầy thắc mắc, A Tề kéo cương ngựa quay đầu chờ ngựa của Toàn Phong lên rồi hỏi:
- Phong ca… sao hôm nay không thấy Hà nương tử vậy, muội ấy không ra tiễn huynh sao.

Toàn Phong ú ớ lắc đầu đáp:
- À thì tại vì… hôm qua muội ấy bảo với ta rằng… chắc sẽ không đưa tiễn… bởi vì… bởi vì… muội ấy sợ bản thân sẽ không nở rời xa mọi người rồi lại khóc lóc… điện hạ biết đấy… ngày đầu xuất binh mà… nếu… như vậy thì không cát tường nên…
A Tề vẫn tròn mắt chăm chú nghe Toàn Phong nói tiếp:
- Nên…
Toàn Phong vẻ mặt có chút bối rối liền nói:
- Thì… nên… mới như vậy…
A Tề lộ rõ ánh mắt khó hiểu nói:
- Mới như vậy sao…?
Toàn Phong quay mặt sang một bên rồi đáp:
- Đúng vậymới như vậy đấy.

A Tề khó hiểu liền nói:
- Hôm nay huynh sao vậy… không khỏe sao… sao nói chuyện không đầu không đuôi khó hiểu như vậy…
Không quá để tâm đến sự khác lạ của Toàn Phong, A Tề kéo cương đi tiếp, ngay lúc chuẩn bị rời kinh thành thì một chiếu chỉ của Ninh công công đến nơi, nhìn thấy đoàn quân đã đi xa thế là Ninh công công cùng đoàn người của mình thay nhau la toáng lên:
- Điện hạ…xin dừng bước…điện hạ.


Hoàng hậu và tì nữ cũng bị tiếng gọi ấy thu hút liền quay đầu lại, thì nhìn thấy Ninh công công đang chạy vội chạy đến ngăn bước A Tề, đám người Ninh công công không ngừng la hét:
- Điện hạ… Tề Vương điện hạ… xin người dừng bước.

Nghe gọi mọi người liền dừng ngựa rồi quay đầu lại nhìn, A Tề kéo cương ngựa xoay đầu lại nhìn liền bất ngờ nói:
- Ninh công công… sao người?
Ninh công công chạy lên phía trước ngựa hai chân run lẩy bẩy thở hổn hển nói:
- Tề Vương điện hạ… mời người tiếp chỉ….

.

Vừa nhìn thấy chiếu chỉ A Tề và mọi người liền bước xuống ngựa quỳ xuống tiếp chỉ của hoàng thượng, Ninh công công bước đến hai tay dưng một chiếc hộp đặt lên tay của A Tề rồi nói khẩu vụ của Hoàng thượng:
- Tề Vương điện hạ… đây là thanh kiếm mà đích thân hoàng thượng đã cho người chuẩn bị… cho điện hạ.

A Tề nghe vậy liền cầm lấy rồi mở nắp hộp ra, một thanh kiếm vô cùng sắc sảo ấy đã thu hút ánh nhìn đầu tiên của A Tề, một cảm giác rất lạ thường khiến A Tề ngước nhìn mắt không rời, tỉ mỉ quan sát lưỡi kiếm sắt bén cho đến hoa văn đường nét trên thân kiếm, A Tề lòng đầy cảm thán nói:
- Thanh kiếm này… quá tinh tế rồi….

Ninh công công gật đầu mỉm cười nói tiếp:
- Bệ hạ bảo thanh kiếm này tên là Thượng Vũ… bệ hạ không chỉ mong người có thể cùng Thượng Vũ kể vai sánh cánh mà còn có thể vang danh khải hoàn trở về.

A Tề gật đầu rồi tiếp tục nhìn thanh kiếm lẩm bẩm nói:
- Thượng… Vũ, thanh kiếm này tên là Thượng… Vũ… sao?
Trầm tư quan sát thanh kiếm, A Tề suy ngẫm hồi lâu rồi mỉm cười thầm nói:
- Thượng Vũ… cái tên rất đẹp.

Ninh công công nhìn thấy A Tề vẫn còn ngẩn ngơ liền khẽ nhắc nói:
- Tề Vương điện hạ…….

A Tề ngẩng đầu lên nhìn, Ninh công công liền nháy mắt rồi nói:
- Thần… tạ chủ… lòng ân.

A Tề nghe nhắc liền nở nụ cười nhìn Ninh công công rồi nói:
- Thần… đa tạ ân điển của bệ hạ.


Ninh công công mỉm cười gật đầu rồi đưa tay mời A Tề rồi nói:
- Điện hạ, nhất lộ thuận phong… mời.

A Tề mỉm cười gật đầu đứng dậy rồi bước đi, thế là mọi người lên ngựa xuất phát tiến hành theo kế hoạch A Tề phải đưa quân nhanh chóng đến giao địa trước để chờ sẵn địch thế là A Tề dẫn quân ba ngày ba đêm không ngủ tranh thủ tiến ra chiến trường đóng doanh trại cách biên giới trăm dặm chiếm trước lợi thế.

Quân doanh vừa lập xong trong lúc A Tề, Toàn Phong và Triều Tống đang thương lượng kĩ càng tuyến đường tác chiến thì bên ngoài có một tên quân binh chạy vào, A Tề và Triều Tống bất ngờ ngước nhìn, tên binh lính đứng trước Toàn Phong rồi bẩm báo:
- Thưa phó soái, tình báo đã gửi tin về rồi, theo như thống kê thì quân số của Hoả Chu là năm mươi vạn quân, nguyên soái thống lĩnh tên Chương Nghĩa là đại tướng của Hoả Chu nghe bảo người này anh minh thần dũng, còn được mệnh danh là chiến thần.

Người còn lại là Phó soái Hình Đạt cũng là một tướng sĩ anh dũng phi phàm của Hoả Chu nghe bảo chiến tích của người này cũng có rất nhiều chiến tích lẫy lừng, đa mưu túc trí.

Nghe đến vậy A Tề và Triều Tống đều chau mày suy nghĩ, A Tề hỏi:
- Này là?
Toàn Phong nhìn hai người kia liền nói:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, lần này Chu Hoả cùng lúc cho hai đại tướng ra ứng phó chúng ta xem ra, họ rất coi trọng cái danh xưng thái tử của điện hạ.

Triều Tống nhìn A Tề rồi nói:
- Nếu như vậy chúng càng phải cẩn trọng hơn từng hành động.

A Tề cười rồi nói:
- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần tác chiến theo kế hoạch tin là được.

Sáng mai đệ sẽ mang theo mười vạn binh tạo giả tượng ở phía đông để chúng tin tưởng mà canh phòng cẩn mật hơn, Tống ca và Phong ca hai người dẫn binh tiến thẳng vào trọng địa của địch, như thế địch nhất định sẽ liều chết quay vể bảo vệ thành trì và ta sẽ hội họp với Triều Hàn tướng quân và An đệ sẽ cùng nhau thừa thắng tiến lên ép chúng vào thế vọng kiềng.

Vừa nhắc đến Triều Hàn tướng quân, Triều Tống lập tức thắc mắc hỏi:
- Chúng ta đã đến đây được hai ngày rồi, đáng nhẽ phụ thân và Diệc Vương cũng đã ở ngay sau rồi, vậy mà sao vẫn chưa có tin báo đến vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện