Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế hoạch chạy bộ buổi sáng của Từ Khả Du bị hủy bỏ, nhưng kế hoạch vận động vẫn như cũ, luyện tập thể dục ba lần một tuần vẫn diễn ra đúng hạn.
Thang Chấp cùng cô tập một lần, cô cảm thấy dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của mình không đẹp, không muốn để Thang Chấp tập cùng, Thang Chấp càng có nhiều thời gian rảnh.
Giữa tháng ba, một buổi chiều cách hôn lễ hai tuần, Giang Ngôn đột nhiên thông báo với Thang Chấp, nói tối ngày mốt là sinh nhật mười tám tuổi em gái họ của Từ Thăng, muốn Thang Chấp, Từ Thăng và Từ Khả Du cùng tới tham dự tiệc ở nhà bác của bọn họ, còn gửi cho Thang Chấp một tài liệu rất dày, muốn Thang Chấp học thuộc. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp mở ra xem, nửa đầu của tài liệu là những lễ nghi phiền phức khiến người khác nhức đầu, sau đó là những người sẽ xuất hiện ở bữa tiệc, thân phận và hình ảnh của khách mời, cuối cùng là lý lịch về Thang Chấp mà chính Thang Chấp còn chưa từng thấy.
Cử nhân khoa Luật trường đại học Tân Cảng, từng thực tập cho một văn phòng luật danh tiếng.
Thang Chấp gọi lại cho Giang Ngôn, Giang Ngôn bắt máy, Thang Chấp nói với cậu ta: “Trợ lý Giang, tôi thật sự vẫn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
“Thang tiên sinh, không sao cả.” Giang Ngôn ở đầu bên kia hình như còn có chuyện, khẽ nói với Thang Chấp, “Không cần lo lắng, chỉ cần nhớ những gì ghi trên đó là được.” Rồi lại nói: “Tôi đã lấy kích cỡ lễ phục của cậu, đang lấy cho cậu một bộ may sẵn, buổi tối sẽ đem qua cho cậu thử.”
Lại dặn dò Thang Chấp lần nữa, nhất định phải ghi nhớ tư liệu về chủ lẫn khách, để tránh xảy ra sơ suất. đéo được đọc trueynfull mấy con đầu buồi này
Thang Chấp chưa từng tham dự buổi tiệc nào như thế này, nhớ lại những thân thích của Từ Khả Du gặp hôm chạy bộ, lại lật ảnh chụp ra xem.
Ảnh của Từ Minh Ngô chụp đẹp hơn người thật một chút, cũng giống Từ Thăng hơn một chút, có lẽ tiệm chụp ảnh đã chỉnh sửa rồi.
Còn cô gái mười tám tuổi tổ chức sinh nhật, chính là con nhỏ chanh chua trêu chọc Từ Khả Du là “Chỉ em cưỡi chồng”.
Trí nhớ của Thang Chấp rất tốt, lật xem một lần đã nhớ được gần hết, Từ Khả Du ngủ tới trưa mới dậy, muốn Thang Chấp cùng cô xem một bộ phim điện ảnh.
Hôm nay Từ Thăng về sớm hơn mọi khi, Từ Khả Du còn ở trên lầu tập luyện, Giang Ngôn đi sau anh, trên tay cầm một bộ đồ tây. truyenbathu reup là chó
Giang Ngôn đưa bộ đồ tây cho Thang Chấp, bảo Thang Chấp đi thử, nếu như không vừa thì đổi cái khác. sstruyen reup là chó
Không biết là do đồ tây thường ôm sát, hay là gần đây Thang Chấp ở nhà Từ Khả Du quá sung sướng nên mập lên một chút, áo sơ mi và vest cũng khá vừa người, nhưng quần thì không thoải mái lắm.
Cậu đi xuống lầu, nhìn thấy Từ Thăng ngồi ở sô pha, Giang Ngôn đứng một bên, hai người có lẽ đang bàn công chuyện Thang Chấp nghe không hiểu, bởi vì nghe thấy Thang Chấp xuống lầu, Giang Ngôn lập tức im bặt.
Thang Chấp cũng không để ý, chỉ nói với Giang Ngôn: “Quần hơi nhỏ.”
Giang Ngôn nhìn cậu, ngẩn ra một lúc mới nói: “Nhỏ ư?”
“Nhỏ.” Thang Chấp cởi áo vest ra, vắt ở khuỷu tay, không thoải mái lắm, nói: “Hơi chật, có thể nới rộng ra một chút không?”
“Vậy sao?” Giang Ngôn nhìn cậu, lại ngẩn người rồi hỏi.
“Ừm.” Thang Chấp cúi đầu, đè lên chỗ xương hông, chỉ cho Giang Ngôn, “Anh nhìn ở đây này ——“
Giang Ngôn do dự đi đến bên cạnh Thang Chấp, thấp giọng hỏi cậu: “Ở đâu?”
Thật ra quần chật không rõ lắm, chỉ có thể cởi áo vest, dựa gần lại một chút, mới có thể nhìn thấy xương hông của Thang Chấp lồi lên.
“Mặc không thoải mái lắm…” Có thể là vì giọng Giang Ngôn tự nhiên rất nhỏ, Thang Chấp cũng theo bản năng mà thấp giọng, thì thào hỏi Giang Ngôn, “Có thể mang đi sửa không?”
“Hmm…” Giọng Giang Ngôn càng nhỏ hơn, “Ngày mai bảo người ta mang đi ——”
“—— Không cần sửa, chỉ còn có hai ngày…” Từ Thăng đột nhiên mở miệng, “Cậu có thể ăn ít đi.”
“…” Thang Chấp không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng vẫn đang cúi đầu xem văn kiện, hoàn toàn không nhìn đến cậu, chắc là cũng không rõ cậu mặc có vừa người hay không, lời nói ra cứ như đúng rồi.
Nhưng Thang Chấp không dám phản bác lại anh, vừa nghĩ ra mấy câu lời hay ý đẹp để anh châm chước, Từ Khả Du và người hướng dẫn từ trên lầu đi xuống.
Cô nhìn Thang Chấp, ngẩn ra một lúc, sau đó chầm chậm đi đến bên cạnh cậu.
Ánh mắt Từ Khả Du khiến Thang Chấp thấy không khỏe. Cậu lùi lại một bước, nói với Từ Khả Du: “Anh lên lầu thay đồ trước.”
“Đừng thay mà.” Từ Khả Du nhỏ tiếng nói.
Cô dán lên người Thang Chấp, dịu dàng gọi cậu: “Ông xã.”
Thang Chấp căng thẳng cả người, lại lùi về hai bước, lùi đến tận vách tường kế lò sưởi, không còn lùi được nữa.
Cậu chỉ cần đẩy một cái là cô sẽ đi ra, nhưng lại không dám đẩy, chỉ đành đối mắt với Từ Thăng xa xa đang ngồi trên sô pha, tỏ vẻ cầu cứu.
Nhưng anh trai của Từ Khả Du lặng thinh không nói gì, ánh mắt anh rất điềm tĩnh, giống như đang biểu đạt, Thang Chấp bị Từ Khả Du ép đến vách tường là điều nên xảy ra. đọc truyenbathu cả đời đéo có bồ
Nếu đã nhận tiền của người ta thì phải làm việc, Thang Chấp ở tất cả các tình huống, đều phải dùng ngôn ngữ và cơ thể lấy lòng Từ Khả Du, phản kháng hay vi phạm quy tắc đều không được phép.
Từ Khả Du ôm lấy Thang Chấp, nói: “Anh giống như đang cầu hôn em vậy đấy.”
Cơ thể phụ nữ rất mềm mại, nhưng sức lực ôm Thang Chấp thì mạnh mẽ đến kỳ lạ, dường như muốn siết Thang Chấp không thở nổi.
Trong phòng chỉ mở bóng đèn vòng huỳnh quang (*), trời tối rất nhanh, lưng Thang Chấp dán chặt lên bức tường cẩm thạch lạnh băng, ánh mắt cậu rời khỏi Từ Thăng, nhìn ra bầu trời ngoài tấm rèm mỏng.
(*) bóng đèn vòng huỳnh quang:
Từ Thăng không mở miệng, không ai dám mở đèn trong phòng lên, hơi thở ấm nóng của Từ Khả Du phà vào cổ cậu khiến cậu hiếm khi nhớ lại cái ngày trong khoảng thời gian đau buồn nhất của tuổi thơ.
Thang Chấp nhớ lại chuyện mà cậu tưởng rằng cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại nữa.
Cậu cảm thấy Từ Khả Du ôm ngày càng chặt hơn, khiến ngực cậu rất đau, giống như có một Thang Chấp vừa nhỏ bé vừa sợ hãi đang cố liều mạng gào to kêu cứu.
Nhưng mà không biết tại sao, có thể là bởi vì Thang Chấp đã trưởng thành rồi, bởi vì Thang Chấp là một người lớn rồi, kêu cứu cũng không còn tác dụng nữa, đến phiên cậu đi cứu mẹ của mình, vì thế lí trí của cậu bước ra từ trong vũng bùn, sai khiến Thang Chấp máy móc giơ tay đặt lên vai Từ Khả Du, nhỏ giọng nói với cô: “Vậy sao?”
“Vậy em có đồng ý không?” Rồi cậu cúi đầu, nhìn Từ Khả Du.
Nói xong, cậu hoảng hốt dời tầm mắt lên, nhìn về phía Giang Ngôn, Giang Ngôn dường như đang né tránh cậu, nhanh chóng cúi đầu, Thang Chấp lại nhìn về phía Từ Thăng.
Hình như Từ Thăng khẽ nhíu mày, Thang Chấp cũng không rõ, bởi vì bọn họ đứng cách nhau khá xa.
“Tất nhiên là em đồng ý rồi.” Từ Khả Du đáp.
Cô cuối cùng cũng buông Thang Chấp ra, Từ Thăng cũng mở miệng nói chuyện.
Anh nói: “Giang Ngôn, đưa dây chuyền và vòng tay cho em ấy.”
Giang Ngôn giật mình, nhanh chóng đi về phía huyền quan, xách hai cái gói to tới.
“Đi thử đi.” Từ Thăng nói với Từ Khả Du.
Từ Khả Du thẹn thùng nhận lấy, nói cám ơn với Từ Thăng, rồi cười với Thang Chấp, nói: “Ông xã, đợi em nhé.” Sau đó xoay người lên phòng thay đồ trên lầu một.
Thang Chấp nhìn cô đi vào phòng, các giác quan mới quay về, mạch máu chảy về tứ chi, trí óc và tay chân đều tê dại như mất đi tri giác.
Đã lâu rồi cậu chưa có cảm giác này, cậu trở nên không tài nào suy nghĩ phức tạp được, cúi người nhặt chiếc vest không biết rớt xuống đất từ khi nào, thấp giọng nói: “Tôi lên lầu trước.”
Không ai đáp lại cậu, cậu bước lên lầu. Lúc đi qua ghế sô pha Từ Thăng đang ngồi, Thang Chấp bị vướng chân vào thảm, tay bám vào lưng ghế sô pha mới không ngã.
Cậu đứng vững lại, định tiếp tục đi, Từ Thăng gọi cậu: “Thang Chấp.”
Thang Chấp quay đầu, nhìn Từ Thăng.
Trên mặt Từ Thăng có đường phân cách giữa ánh sáng và bóng tối, Thang Chấp không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy độ cong của lông mi và hình dáng sống mũi.
“Tài liệu Giang Ngôn đưa…” Từ Thăng nói, “…phải học thuộc.”
Thang Chấp nói “Được”, sau đó lên đi lên lầu.
Nửa tiếng sau, nữ giúp việc tới mời Thang Chấp xuống lầu ăn tối.
Thang Chấp xuống lầu, nghĩ đến cảm giác lúc mặc chiếc quần chật, cùng với câu “Ăn ít lại” của Từ Thăng, cậu thật sự không dám ăn nhiều.
Từ Khả Du chú ý thấy Thang Chấp ăn không bao nhiêu, hỏi cậu một câu: “Sao anh ăn ít vậy.”
“Có phải là khó chịu không…” Cô lại nói, “Lúc nãy anh còn chưa đợi đến lúc em thử xong dây chuyền.”
Từ Thăng ngẩng đầu, Thang Chấp lập tức phủ nhận: “Buổi chiều lúc em tập thể dục, anh ăn nhiều đồ ăn nhẹ quá.”
Cô gật gật đầu, không hỏi nữa.
Sau bữa cơm, bác sĩ tâm lý của Từ Khả Du tới, cùng cô lên lầu ba, còn Thang Chấp về phòng mình.
Lúc Thang Chấp không ở cùng Từ Khả Du, chuyện cậu thường làm là ở trong phòng mở tivi, ngồi trên ghế dài ngẩn người.
Nhưng tối nay, cậu chưa ngẩn người được bao lâu, quản gia đột nhiên gõ cửa phòng cậu.
Quản gia truyền lời thay Từ Thăng: “Thang tiên sinh, thiếu gia muốn hỏi cậu, tài liệu thiếu gia bảo cậu học thuộc, cậu học tới đâu rồi.”
Thang Chấp lễ phép trả lời: “Tôi học xong rồi.”
Quản gia dừng một chút, nói: “Tôi có thể hỏi cậu vài câu, cậu đọc tôi nghe thử được không.”
Chắc là cơm tối ăn chưa no, cảm xúc của Thang Chấp có hơi buồn bực, nhưng mà vẫn đồng ý.
Quản gia cúi đầu lấy điện thoại, chọn hình ảnh cho Thang Chấp xem.
Thang Chấp đáp lại vài câu, nói đến khô cả họng, cứ nghĩ là cũng đủ rồi, thấy quản gia không có ý định dừng lại, ngắt lời ông: “Còn phải khảo nữa sao, không phải ông nói chỉ có mấy câu thôi à?”
Quản gia gật đầu nói: “Thiếu gia nói tốt nhất là nên khảo hết.”
“…” Thang Chấp không muốn đứng ở cửa phòng như một tên ngốc ngâm nga gia phả nhà họ Từ nữa, cậu từ chối, “Không phải ngày mốt mới đi à, phần còn lại tôi quên rồi, tối mai khảo tiếp, tôi muốn đi tắm.”
Quản gia khó xử nói “Vâng.”
Không ngờ Thang Chấp tắm xong đi ra, quản gia lại đến gõ cửa.
“Thiếu gia mời anh qua phòng.” Ông nói.
Thang Chấp chỉ đành theo ông đi qua hành lang, lướt qua những lớp kính thủy tinh, đi đến thư phòng của Từ Thăng mà cậu chưa bao giờ đặt chân vào.
Thư phòng của Từ Thăng còn rộng rãi hơn cả phòng ngủ của Thang Chấp.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc bằng gỗ xem tài liệu, Giang Ngôn ngồi ở một cái bàn nhỏ cách anh không xa. Thang Chấp vừa tiến vào, quản gia ở đằng sau cậu liền đóng cửa.
Thang Chấp đi qua, phát hiện trên bàn Từ Thăng đặt dĩa trái cây đã cắt gọn, rất muốn lấy một miếng ăn, vừa vươn tay, Từ Thăng ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Ngồi đi.”
“Từ tổng…” Thang Chấp ngồi xuống, nhịn không được chỉ chỉ trái cây, hỏi: “Tôi ăn được không?”
Từ Thăng nhíu mày, nhìn cậu mấy giây, từ chối: “Không được.”
Thang Chấp rất đói mà cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Mời cậu đọc thuộc tài liệu…” Giang Ngôn ở một bên mở miệng, “Bữa tiệc sinh nhật này có rất nhiều người quan trọng đến tham dự, tất cả thông tin đều không được nhớ sai.”
Thang Chấp buồn bực, cũng thấy phiền chán: “Tôi có thể không đi không?”
“Không thể.” Giang Ngôn nói.
Thang Chấp muốn về phòng, hết cách bèn thẳng thắn với Giang Ngôn: “Trợ lý Giang à, tôi đã nhớ kĩ rồi.”
Giang Ngôn muốn cậu đọc lại từ đầu, cậu đành phải đọc, đọc được hai trang, thấy Giang Ngôn hình như có vẻ kinh ngạc, liền nhân cơ hội hỏi: “Có cần phải tiếp tục không?”
“Tiếp tục.” Từ Thăng dời mắt khỏi tài liệu, chuyển sang Thang Chấp.
“… Nhưng mà tôi hơi khát.” Thang Chấp không còn cách nào, xoay đầu hỏi Giang Ngôn, “Trợ lý Giang, xin hỏi có gì để uống không?”
Giang Ngôn đứng dậy giúp cậu rót một ly nước, Thang Chấp uống hai ngụm, mới tiếp tục trả bài.
Từ Thăng dường như không nhìn cậu, giống như trong phòng chẳng có ai đang nói chuyện cả, cúi đầu nhìn bảng biểu, chỉ khi Thang Chấp nhớ không rõ nội dung, tốc độ nói chậm đi, anh mới ngẩng đầu liếc Thang Chấp một cái.
Thang Chấp cảm thấy bản thân như quay về tiết ngữ văn thời trung học, đọc những bài văn tẻ nhạt, đói đến mức buồn ngủ.
Lúc đọc đến thông tin của Từ Minh Ngô, cậu đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng xôn xao.
Cách âm trong phòng rất tốt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Từ Khả Du và quản gia xen lẫn vào nhau, nhưng không nghe rõ là nói cái gì.
Thang Chấp dừng lại, cậu đói đến mức tụt đường huyết, mắt tối sầm, không cần biết đọc được tới đâu rồi, thừa dịp Từ Thăng và Giang Ngôn cũng chú ý động tĩnh bên ngoài cửa, chạy nhanh tới gần dĩa trái cây bốc một miếng cam nhét vào miệng.
Cậu thấy rõ ràng Từ Thăng đã phát hiện ra rồi, đang quay đầu nhìn mình, nhưng mà vì quá đói, mặt dày cúi đầu giả bộ không chú ý tới sắc mặt anh, lại ăn thêm một miếng.
Qua mấy giây, điện thoại bàn trong thư phòng vang lên, Giang Ngôn bắt máy, Từ Thăng mở miệng: “Loa ngoài.”
Giang Ngôn liền nhấn nút bật loa ngoài, rồi đặt điện thoại không dây trước mặt Từ Thăng.
Quản gia ở đầu bên kia nói: “Trợ lý Giang, tiểu thư mới vừa gõ cửa phòng Thang tiên sinh, Thang tiên sinh không mở, cô ấy muốn hỏi Thang tiên sinh có phải ở trong phòng thiếu gia không.”
Giang Ngôn chưa nói gì, đợi Từ Thăng quyết định.
Miệng Thang Chấp phồng lên, cũng có hơi căng thẳng ngẩng đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng xoay mặt đối mắt với Thang Chấp mấy giây, nói với quản gia: “Không có.”
Kế hoạch chạy bộ buổi sáng của Từ Khả Du bị hủy bỏ, nhưng kế hoạch vận động vẫn như cũ, luyện tập thể dục ba lần một tuần vẫn diễn ra đúng hạn.
Thang Chấp cùng cô tập một lần, cô cảm thấy dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của mình không đẹp, không muốn để Thang Chấp tập cùng, Thang Chấp càng có nhiều thời gian rảnh.
Giữa tháng ba, một buổi chiều cách hôn lễ hai tuần, Giang Ngôn đột nhiên thông báo với Thang Chấp, nói tối ngày mốt là sinh nhật mười tám tuổi em gái họ của Từ Thăng, muốn Thang Chấp, Từ Thăng và Từ Khả Du cùng tới tham dự tiệc ở nhà bác của bọn họ, còn gửi cho Thang Chấp một tài liệu rất dày, muốn Thang Chấp học thuộc. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp mở ra xem, nửa đầu của tài liệu là những lễ nghi phiền phức khiến người khác nhức đầu, sau đó là những người sẽ xuất hiện ở bữa tiệc, thân phận và hình ảnh của khách mời, cuối cùng là lý lịch về Thang Chấp mà chính Thang Chấp còn chưa từng thấy.
Cử nhân khoa Luật trường đại học Tân Cảng, từng thực tập cho một văn phòng luật danh tiếng.
Thang Chấp gọi lại cho Giang Ngôn, Giang Ngôn bắt máy, Thang Chấp nói với cậu ta: “Trợ lý Giang, tôi thật sự vẫn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
“Thang tiên sinh, không sao cả.” Giang Ngôn ở đầu bên kia hình như còn có chuyện, khẽ nói với Thang Chấp, “Không cần lo lắng, chỉ cần nhớ những gì ghi trên đó là được.” Rồi lại nói: “Tôi đã lấy kích cỡ lễ phục của cậu, đang lấy cho cậu một bộ may sẵn, buổi tối sẽ đem qua cho cậu thử.”
Lại dặn dò Thang Chấp lần nữa, nhất định phải ghi nhớ tư liệu về chủ lẫn khách, để tránh xảy ra sơ suất. đéo được đọc trueynfull mấy con đầu buồi này
Thang Chấp chưa từng tham dự buổi tiệc nào như thế này, nhớ lại những thân thích của Từ Khả Du gặp hôm chạy bộ, lại lật ảnh chụp ra xem.
Ảnh của Từ Minh Ngô chụp đẹp hơn người thật một chút, cũng giống Từ Thăng hơn một chút, có lẽ tiệm chụp ảnh đã chỉnh sửa rồi.
Còn cô gái mười tám tuổi tổ chức sinh nhật, chính là con nhỏ chanh chua trêu chọc Từ Khả Du là “Chỉ em cưỡi chồng”.
Trí nhớ của Thang Chấp rất tốt, lật xem một lần đã nhớ được gần hết, Từ Khả Du ngủ tới trưa mới dậy, muốn Thang Chấp cùng cô xem một bộ phim điện ảnh.
Hôm nay Từ Thăng về sớm hơn mọi khi, Từ Khả Du còn ở trên lầu tập luyện, Giang Ngôn đi sau anh, trên tay cầm một bộ đồ tây. truyenbathu reup là chó
Giang Ngôn đưa bộ đồ tây cho Thang Chấp, bảo Thang Chấp đi thử, nếu như không vừa thì đổi cái khác. sstruyen reup là chó
Không biết là do đồ tây thường ôm sát, hay là gần đây Thang Chấp ở nhà Từ Khả Du quá sung sướng nên mập lên một chút, áo sơ mi và vest cũng khá vừa người, nhưng quần thì không thoải mái lắm.
Cậu đi xuống lầu, nhìn thấy Từ Thăng ngồi ở sô pha, Giang Ngôn đứng một bên, hai người có lẽ đang bàn công chuyện Thang Chấp nghe không hiểu, bởi vì nghe thấy Thang Chấp xuống lầu, Giang Ngôn lập tức im bặt.
Thang Chấp cũng không để ý, chỉ nói với Giang Ngôn: “Quần hơi nhỏ.”
Giang Ngôn nhìn cậu, ngẩn ra một lúc mới nói: “Nhỏ ư?”
“Nhỏ.” Thang Chấp cởi áo vest ra, vắt ở khuỷu tay, không thoải mái lắm, nói: “Hơi chật, có thể nới rộng ra một chút không?”
“Vậy sao?” Giang Ngôn nhìn cậu, lại ngẩn người rồi hỏi.
“Ừm.” Thang Chấp cúi đầu, đè lên chỗ xương hông, chỉ cho Giang Ngôn, “Anh nhìn ở đây này ——“
Giang Ngôn do dự đi đến bên cạnh Thang Chấp, thấp giọng hỏi cậu: “Ở đâu?”
Thật ra quần chật không rõ lắm, chỉ có thể cởi áo vest, dựa gần lại một chút, mới có thể nhìn thấy xương hông của Thang Chấp lồi lên.
“Mặc không thoải mái lắm…” Có thể là vì giọng Giang Ngôn tự nhiên rất nhỏ, Thang Chấp cũng theo bản năng mà thấp giọng, thì thào hỏi Giang Ngôn, “Có thể mang đi sửa không?”
“Hmm…” Giọng Giang Ngôn càng nhỏ hơn, “Ngày mai bảo người ta mang đi ——”
“—— Không cần sửa, chỉ còn có hai ngày…” Từ Thăng đột nhiên mở miệng, “Cậu có thể ăn ít đi.”
“…” Thang Chấp không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng vẫn đang cúi đầu xem văn kiện, hoàn toàn không nhìn đến cậu, chắc là cũng không rõ cậu mặc có vừa người hay không, lời nói ra cứ như đúng rồi.
Nhưng Thang Chấp không dám phản bác lại anh, vừa nghĩ ra mấy câu lời hay ý đẹp để anh châm chước, Từ Khả Du và người hướng dẫn từ trên lầu đi xuống.
Cô nhìn Thang Chấp, ngẩn ra một lúc, sau đó chầm chậm đi đến bên cạnh cậu.
Ánh mắt Từ Khả Du khiến Thang Chấp thấy không khỏe. Cậu lùi lại một bước, nói với Từ Khả Du: “Anh lên lầu thay đồ trước.”
“Đừng thay mà.” Từ Khả Du nhỏ tiếng nói.
Cô dán lên người Thang Chấp, dịu dàng gọi cậu: “Ông xã.”
Thang Chấp căng thẳng cả người, lại lùi về hai bước, lùi đến tận vách tường kế lò sưởi, không còn lùi được nữa.
Cậu chỉ cần đẩy một cái là cô sẽ đi ra, nhưng lại không dám đẩy, chỉ đành đối mắt với Từ Thăng xa xa đang ngồi trên sô pha, tỏ vẻ cầu cứu.
Nhưng anh trai của Từ Khả Du lặng thinh không nói gì, ánh mắt anh rất điềm tĩnh, giống như đang biểu đạt, Thang Chấp bị Từ Khả Du ép đến vách tường là điều nên xảy ra. đọc truyenbathu cả đời đéo có bồ
Nếu đã nhận tiền của người ta thì phải làm việc, Thang Chấp ở tất cả các tình huống, đều phải dùng ngôn ngữ và cơ thể lấy lòng Từ Khả Du, phản kháng hay vi phạm quy tắc đều không được phép.
Từ Khả Du ôm lấy Thang Chấp, nói: “Anh giống như đang cầu hôn em vậy đấy.”
Cơ thể phụ nữ rất mềm mại, nhưng sức lực ôm Thang Chấp thì mạnh mẽ đến kỳ lạ, dường như muốn siết Thang Chấp không thở nổi.
Trong phòng chỉ mở bóng đèn vòng huỳnh quang (*), trời tối rất nhanh, lưng Thang Chấp dán chặt lên bức tường cẩm thạch lạnh băng, ánh mắt cậu rời khỏi Từ Thăng, nhìn ra bầu trời ngoài tấm rèm mỏng.
(*) bóng đèn vòng huỳnh quang:
Từ Thăng không mở miệng, không ai dám mở đèn trong phòng lên, hơi thở ấm nóng của Từ Khả Du phà vào cổ cậu khiến cậu hiếm khi nhớ lại cái ngày trong khoảng thời gian đau buồn nhất của tuổi thơ.
Thang Chấp nhớ lại chuyện mà cậu tưởng rằng cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại nữa.
Cậu cảm thấy Từ Khả Du ôm ngày càng chặt hơn, khiến ngực cậu rất đau, giống như có một Thang Chấp vừa nhỏ bé vừa sợ hãi đang cố liều mạng gào to kêu cứu.
Nhưng mà không biết tại sao, có thể là bởi vì Thang Chấp đã trưởng thành rồi, bởi vì Thang Chấp là một người lớn rồi, kêu cứu cũng không còn tác dụng nữa, đến phiên cậu đi cứu mẹ của mình, vì thế lí trí của cậu bước ra từ trong vũng bùn, sai khiến Thang Chấp máy móc giơ tay đặt lên vai Từ Khả Du, nhỏ giọng nói với cô: “Vậy sao?”
“Vậy em có đồng ý không?” Rồi cậu cúi đầu, nhìn Từ Khả Du.
Nói xong, cậu hoảng hốt dời tầm mắt lên, nhìn về phía Giang Ngôn, Giang Ngôn dường như đang né tránh cậu, nhanh chóng cúi đầu, Thang Chấp lại nhìn về phía Từ Thăng.
Hình như Từ Thăng khẽ nhíu mày, Thang Chấp cũng không rõ, bởi vì bọn họ đứng cách nhau khá xa.
“Tất nhiên là em đồng ý rồi.” Từ Khả Du đáp.
Cô cuối cùng cũng buông Thang Chấp ra, Từ Thăng cũng mở miệng nói chuyện.
Anh nói: “Giang Ngôn, đưa dây chuyền và vòng tay cho em ấy.”
Giang Ngôn giật mình, nhanh chóng đi về phía huyền quan, xách hai cái gói to tới.
“Đi thử đi.” Từ Thăng nói với Từ Khả Du.
Từ Khả Du thẹn thùng nhận lấy, nói cám ơn với Từ Thăng, rồi cười với Thang Chấp, nói: “Ông xã, đợi em nhé.” Sau đó xoay người lên phòng thay đồ trên lầu một.
Thang Chấp nhìn cô đi vào phòng, các giác quan mới quay về, mạch máu chảy về tứ chi, trí óc và tay chân đều tê dại như mất đi tri giác.
Đã lâu rồi cậu chưa có cảm giác này, cậu trở nên không tài nào suy nghĩ phức tạp được, cúi người nhặt chiếc vest không biết rớt xuống đất từ khi nào, thấp giọng nói: “Tôi lên lầu trước.”
Không ai đáp lại cậu, cậu bước lên lầu. Lúc đi qua ghế sô pha Từ Thăng đang ngồi, Thang Chấp bị vướng chân vào thảm, tay bám vào lưng ghế sô pha mới không ngã.
Cậu đứng vững lại, định tiếp tục đi, Từ Thăng gọi cậu: “Thang Chấp.”
Thang Chấp quay đầu, nhìn Từ Thăng.
Trên mặt Từ Thăng có đường phân cách giữa ánh sáng và bóng tối, Thang Chấp không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy độ cong của lông mi và hình dáng sống mũi.
“Tài liệu Giang Ngôn đưa…” Từ Thăng nói, “…phải học thuộc.”
Thang Chấp nói “Được”, sau đó lên đi lên lầu.
Nửa tiếng sau, nữ giúp việc tới mời Thang Chấp xuống lầu ăn tối.
Thang Chấp xuống lầu, nghĩ đến cảm giác lúc mặc chiếc quần chật, cùng với câu “Ăn ít lại” của Từ Thăng, cậu thật sự không dám ăn nhiều.
Từ Khả Du chú ý thấy Thang Chấp ăn không bao nhiêu, hỏi cậu một câu: “Sao anh ăn ít vậy.”
“Có phải là khó chịu không…” Cô lại nói, “Lúc nãy anh còn chưa đợi đến lúc em thử xong dây chuyền.”
Từ Thăng ngẩng đầu, Thang Chấp lập tức phủ nhận: “Buổi chiều lúc em tập thể dục, anh ăn nhiều đồ ăn nhẹ quá.”
Cô gật gật đầu, không hỏi nữa.
Sau bữa cơm, bác sĩ tâm lý của Từ Khả Du tới, cùng cô lên lầu ba, còn Thang Chấp về phòng mình.
Lúc Thang Chấp không ở cùng Từ Khả Du, chuyện cậu thường làm là ở trong phòng mở tivi, ngồi trên ghế dài ngẩn người.
Nhưng tối nay, cậu chưa ngẩn người được bao lâu, quản gia đột nhiên gõ cửa phòng cậu.
Quản gia truyền lời thay Từ Thăng: “Thang tiên sinh, thiếu gia muốn hỏi cậu, tài liệu thiếu gia bảo cậu học thuộc, cậu học tới đâu rồi.”
Thang Chấp lễ phép trả lời: “Tôi học xong rồi.”
Quản gia dừng một chút, nói: “Tôi có thể hỏi cậu vài câu, cậu đọc tôi nghe thử được không.”
Chắc là cơm tối ăn chưa no, cảm xúc của Thang Chấp có hơi buồn bực, nhưng mà vẫn đồng ý.
Quản gia cúi đầu lấy điện thoại, chọn hình ảnh cho Thang Chấp xem.
Thang Chấp đáp lại vài câu, nói đến khô cả họng, cứ nghĩ là cũng đủ rồi, thấy quản gia không có ý định dừng lại, ngắt lời ông: “Còn phải khảo nữa sao, không phải ông nói chỉ có mấy câu thôi à?”
Quản gia gật đầu nói: “Thiếu gia nói tốt nhất là nên khảo hết.”
“…” Thang Chấp không muốn đứng ở cửa phòng như một tên ngốc ngâm nga gia phả nhà họ Từ nữa, cậu từ chối, “Không phải ngày mốt mới đi à, phần còn lại tôi quên rồi, tối mai khảo tiếp, tôi muốn đi tắm.”
Quản gia khó xử nói “Vâng.”
Không ngờ Thang Chấp tắm xong đi ra, quản gia lại đến gõ cửa.
“Thiếu gia mời anh qua phòng.” Ông nói.
Thang Chấp chỉ đành theo ông đi qua hành lang, lướt qua những lớp kính thủy tinh, đi đến thư phòng của Từ Thăng mà cậu chưa bao giờ đặt chân vào.
Thư phòng của Từ Thăng còn rộng rãi hơn cả phòng ngủ của Thang Chấp.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc bằng gỗ xem tài liệu, Giang Ngôn ngồi ở một cái bàn nhỏ cách anh không xa. Thang Chấp vừa tiến vào, quản gia ở đằng sau cậu liền đóng cửa.
Thang Chấp đi qua, phát hiện trên bàn Từ Thăng đặt dĩa trái cây đã cắt gọn, rất muốn lấy một miếng ăn, vừa vươn tay, Từ Thăng ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Ngồi đi.”
“Từ tổng…” Thang Chấp ngồi xuống, nhịn không được chỉ chỉ trái cây, hỏi: “Tôi ăn được không?”
Từ Thăng nhíu mày, nhìn cậu mấy giây, từ chối: “Không được.”
Thang Chấp rất đói mà cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Mời cậu đọc thuộc tài liệu…” Giang Ngôn ở một bên mở miệng, “Bữa tiệc sinh nhật này có rất nhiều người quan trọng đến tham dự, tất cả thông tin đều không được nhớ sai.”
Thang Chấp buồn bực, cũng thấy phiền chán: “Tôi có thể không đi không?”
“Không thể.” Giang Ngôn nói.
Thang Chấp muốn về phòng, hết cách bèn thẳng thắn với Giang Ngôn: “Trợ lý Giang à, tôi đã nhớ kĩ rồi.”
Giang Ngôn muốn cậu đọc lại từ đầu, cậu đành phải đọc, đọc được hai trang, thấy Giang Ngôn hình như có vẻ kinh ngạc, liền nhân cơ hội hỏi: “Có cần phải tiếp tục không?”
“Tiếp tục.” Từ Thăng dời mắt khỏi tài liệu, chuyển sang Thang Chấp.
“… Nhưng mà tôi hơi khát.” Thang Chấp không còn cách nào, xoay đầu hỏi Giang Ngôn, “Trợ lý Giang, xin hỏi có gì để uống không?”
Giang Ngôn đứng dậy giúp cậu rót một ly nước, Thang Chấp uống hai ngụm, mới tiếp tục trả bài.
Từ Thăng dường như không nhìn cậu, giống như trong phòng chẳng có ai đang nói chuyện cả, cúi đầu nhìn bảng biểu, chỉ khi Thang Chấp nhớ không rõ nội dung, tốc độ nói chậm đi, anh mới ngẩng đầu liếc Thang Chấp một cái.
Thang Chấp cảm thấy bản thân như quay về tiết ngữ văn thời trung học, đọc những bài văn tẻ nhạt, đói đến mức buồn ngủ.
Lúc đọc đến thông tin của Từ Minh Ngô, cậu đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng xôn xao.
Cách âm trong phòng rất tốt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Từ Khả Du và quản gia xen lẫn vào nhau, nhưng không nghe rõ là nói cái gì.
Thang Chấp dừng lại, cậu đói đến mức tụt đường huyết, mắt tối sầm, không cần biết đọc được tới đâu rồi, thừa dịp Từ Thăng và Giang Ngôn cũng chú ý động tĩnh bên ngoài cửa, chạy nhanh tới gần dĩa trái cây bốc một miếng cam nhét vào miệng.
Cậu thấy rõ ràng Từ Thăng đã phát hiện ra rồi, đang quay đầu nhìn mình, nhưng mà vì quá đói, mặt dày cúi đầu giả bộ không chú ý tới sắc mặt anh, lại ăn thêm một miếng.
Qua mấy giây, điện thoại bàn trong thư phòng vang lên, Giang Ngôn bắt máy, Từ Thăng mở miệng: “Loa ngoài.”
Giang Ngôn liền nhấn nút bật loa ngoài, rồi đặt điện thoại không dây trước mặt Từ Thăng.
Quản gia ở đầu bên kia nói: “Trợ lý Giang, tiểu thư mới vừa gõ cửa phòng Thang tiên sinh, Thang tiên sinh không mở, cô ấy muốn hỏi Thang tiên sinh có phải ở trong phòng thiếu gia không.”
Giang Ngôn chưa nói gì, đợi Từ Thăng quyết định.
Miệng Thang Chấp phồng lên, cũng có hơi căng thẳng ngẩng đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng xoay mặt đối mắt với Thang Chấp mấy giây, nói với quản gia: “Không có.”
Bình luận truyện