Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh
Chương 12: Ông won
Bob và Chang đang ở trong một căn phòng. Bốn bức tường phủ thạch cao. Không có cửa sổ. Một cánh cửa duy nhất đã bị khóa lại.
Hai cậu không bị ngược đãi. Thậm chí, cai tù đã cho phép hai cậu sửa sang lại quần áo, rửa mặt và được dọn cho một bữa ăn Tàu tuyệt ngon, khiến Bob không còn hiểu gì nữa hết.
Trước khi ăn, Bob và Chang quá đói bụng để nghĩ đến chuyện trao đổi vài câu với nhau. Nhưng bây giờ khi đã ăn no, hai bạn quyết định xem xét tình thế.
- Không biết bọn mình đang ở đâu? - Bob hỏi.
Giọng của Bob không hề có chút lo sợ gì. Bụng no, Bob cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.
- Bọn mình đang ở trong một căn phòng dưới đất, ở một nơi nào đó trong một thành phố lớn, có lẽ là San Fracisco. - Chang trả lời.
- Làm sao cậu biết được? Bọn mình bị bịt mắt mà. Bọn mình có thể ở bất cứ nơi đâu.
- Mình có cảm thấy nền đất rung lên, lúc bọn mình ở bên ngoài, y như có những xe tải lớn chạy ngoài đường, chứng tỏ là một thành phố lớn. Gia nhân người Hoa nhốt bọn mình trong đây rồi mang thức ăn đến. Mà San Francisco là thành phố của Hoa Kỳ có khu phố Tàu rộng lớn nhất. Có lẽ bọn mình đang đang ở trong một phòng mật tại nhà của một người Hoa giàu có nào đó, nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi.
- Tại sao giàu có?
- Kìa! Vì thức ăn. Đó là những món ăn Tầu, và do một đầu bếp Tầu tài ba nấu. Và chỉ có người giàu mới có thể thuê được đầu bếp có hạng như vậy.
- Cậu biết không, cậu sẽ rất hợp tính với Hannibal. Cậu cũng giỏi suy luận như Hannibal. Hy vọng có ngày cậu sẽ đến Rocky sống và trở thành thám tử thứ tư trong nhóm Thám Tử Trẻ.
- Mình sẽ thích lắm! - Chang buồn bã trả lời - Ở Greenland, mình cảm thấy rất cô đơn. Còn ở Hồng Công, luôn có nhiều người quanh mình, có bạn bè cùng tuổi để chơi và nói chuyện. Còn bây giờ. Ôi! Khi nào lớn, mình sẽ làm rượu vang và khai thác vườn nho, theo ý muốn cô Lydia.
Chang phân vân một hồi rồi nói thêm :
- Nếu mình sống được đến đó.
Bob hiểu ý Chang muốn nói gì. Hannibal nghĩ đúng, không thể chối cãi được: vụ mà Ba Thám Tử Trẻ đang đảm nhận vượt xa khuôn khổ ma hiện hình, và những, mối nguy hiểm đang đe dọa có thể trở nên rất nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, cửa mở ra. Một ông già người Hoa, mặc đồ kiểu Châu Á, xuất hiện ở ngưỡng cửa.
- Đi! - Ông nói.
- Đi đâu? - Chang bình tĩnh hỏi lại.
- Chuột bị đại bàng mang đi có dám hỏi “Đi đâu?” không? - Người đàn ông trả lời - Đi!
Đầu ngẩng cao, Chang bước ra khỏi phòng.
Bob đi theo, cố gắng tập trung hết lòng dũng cảm có được.
Ông già người Hoa dẫn hai cậu đi dọc theo một hành lan chật hẹp đến thang máy nhỏ. Thang máy chạy lên thật lâu., rồi dừng lại trước một cửa màu đỏ. Người đàn ông mở cửa ra đầy Bob lên phía trước :
- Vào đi các cháu! - Ông ra lệnh - Nhớ nói sự thật nếu không đại bàng sẽ ăn thịt hai cháu.
Bob và Chang ở lại một mình trong một căn phòng rộng lớn hình tròn, có căng những bức thảm treo tường màu đỏ thêu vàng. Bob nhận ra rồng, chùa, liễu như đang đu đưa theo gió...
- Các cháu ngắm thảm treo tường của tôi đó hả?
Giọng một ông già vang lên như tiếng sáo, yếu ớt nhưng rõ ràng. Những bức thảm này năm trăm năm tuổi đấy.
Bob và Chang quay lại. Đúng vậy, hai cậu không chỉ có một mình trong phòng. Ở cuối phòng, có một cụ già ngồi trên chiếc giường bành bằng gỗ đen, chạm trổ và lót nệm bằng lụa đen.
Cụ già mặc chiếc áo dài rộng thùng thình, theo kiểu hoàng đế Tàu thời xưa trên các tranh cũ. Khuôn mặt nhỏ, ốm, vàng, trông cụ giống như một trái lê héo nhăn nhe. Ánh mắt sắc xảo của cụ nhìn hai cậu qua cặp kính gọng vàng.
- Tiến tới và ngồi xuống đi - Cụ nói - hỡi những con người nhỏ bé đã gây cho ta biết bao nhiêu là phiền muộn.
Bob và Chang băng qua căn phòng, bước trên những tấm thảm dày đến nỗi chân lún xuống mỗi khi bước. Có hai chiếc ghế đẩu đặt trước ghế bành, chuẩn bị sẵn sàng cho hai cậu. Hai cậu ngồi xuống, vẫn kinh ngạc nhìn cụ già kỳ lạ.
- Hai cậu có thể gọi ta là ông Won - Cụ già người Hoa nói - Ta đã một trăm lẻ bảy tuổi.
Bob chưa bao giờ thấy người nào trông già như cụ này. Tuy nhiên, vẻ bề ngoài của ông Won không có gì ốm yếu hết.
Cụ già người Hoa nhìn Chang một hồi.
- Đồ sâu bọ, đồ ruồi muỗi - Cụ bình thản nói - cậu mang dòng máu của dân tộc ta. Gia đình cậu và gia đình ta thuộc Trung Hoa cổ đại. Ông kỵ của cậu đã bắt cóc một công chúa của chúng tôi để cưới nàng. Nhưng ông ta đã cướp đoạt một vật quý hơn: xâu chuỗi.
Lần đầu tiên, nét mặt ông Won xúc động lên một chút và có một màu xanh xanh kỳ lạ.
- Một xâu chuỗi thần! - Cụ nói - Suốt năm mươi năm, xâu chuỗi đã biến mất. Bây giờ xâu chuỗi lại xuất hiện. Ta muốn xâu chuỗi đó.
Cụ cúi xuống về phía trước và nói lớn hơn :
- Có nghe không, chuột con! Ta muốn có xâu chuỗi đó!
Bob bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng, cậu biết rõ rằng mình không thể cho ông Won những viên ngọc trai mà ông ấy muốn. Ví một lý do chính đáng: Bob không giữ xâu chuỗi.
“Không biết Chang nghĩ gì về chuyện này?” - Bob thầm nghĩ.
Chang mạnh dạn phát biểu :
- Kính thưa cụ, chúng cháu không giữ xâu chuỗi. Người đang giữ các hạt ngọc trai có một trái tim bạo dạn và đôi chân nhanh nhẹn. Người đó đã thoát khỏi tay bọn làm công cho cụ và sẽ mang xâu chuỗi về trả cho cô cháu. Nếu cụ quý trọng chính xâu chuỗi, chứ không phải giá trị của nó, thì cháu sẽ thuyết phục cô bán lại cho cụ.. Tất nhiên, là trừ phi người bà con của bà kỵ cháu, người đã nhờ luật sư đòi lại xâu chuỗi, lại là thân chủ hợp pháp.
- Hắn không phải là thân chủ hợp pháp! - Ông Won giận dữ la lên - Ta giàu, nhưng hắn còn giàu hơn ta nữa, nên cô của cậu sẽ bán cho hắn, nếu ta không lấy được trước. Hiểu không?
Chang gật đầu.
- Chúng cháu chỉ là hai chú chuột con - Chang nói - Không thể thỏa mãn được ý muốn của cụ. Những kẻ bắt được chúng cháu không bắt được bạn của chúng cháu. Bạn ấy dũng cảm, bạn ấy sẽ thoát được.
- Bọn chúng vụng về quá - Ông Won vừa nói sỗ sàng vừa gõ các ngón tay trên tay cầm chiếc ghế bành bằng gỗ tếch - Bọn chúng sẽ phải trả giá vì đã bất cẩn.
- Chúng xém bắt được bạn - Chang trả lời - Chúng đã hiểu được mưu kế của cháu. Chúng im lặng chờ chúng cháu ra. Cháu và bạn đây đã đi qua một lối quá chật hẹp cho người lớn. Đột nhiên, cháu nghe viên đá lăn. Cháu chĩa đèn về phía đó và thấy bóng người. Cháu đã kịp la lên trước khi Jensen và đồng lõa tóm được hai đứa chúng cháu. Nhờ vậy, bạn còn lại của cháu đã thoát được.
- Chúng vụng về quá - Ông Won nói lại - Tối hôm qua khi Jensen điện báo cho ta biết nó có xâu chuỗi, ta đã cảnh cáo nó không được bất cẩn. Nó đã không đủ cảnh giác. Bây giờ...
Tiếng chuông sang sảng vang lên. Ông Won đút tay giữa các gối nệm ghế bành, và trước ánh mắt ngạc nhiên của Bob, cụ lấy ra một cái điện thoại. Ông nhấc ống nghe lên kê vào tai.
Ông nghe một hồi, không trả lời gì hết, rồi đặt máy trở về chỗ cũ.
- Một sự kiện mới làm cho tình hình hoàn toàn khác đi - Ông Won nói - Ta phải chờ.
Tất cả chờ đợi, trong một bầu im lặng càng lúc càng nặng nề hơn. Bob tự hỏi. Ngày hôm nay đã quá nhiều biến cố đến nỗi không thể nào dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây. Dù sao, Bob thầm nghĩ, sẽ không có gì có thể gây bất ngờ cho cậu được nữa.
Bob lầm. Khi cánh cửa đỏ mở ra và một con người xanh xao, quần áo rách rưới, nét mặt cứng cỏi một cách đáng kinh ngạc, xuất hiện, Bob không tin vào mắt mình.
Người mới đến là Peter Crenthch.
Hai cậu không bị ngược đãi. Thậm chí, cai tù đã cho phép hai cậu sửa sang lại quần áo, rửa mặt và được dọn cho một bữa ăn Tàu tuyệt ngon, khiến Bob không còn hiểu gì nữa hết.
Trước khi ăn, Bob và Chang quá đói bụng để nghĩ đến chuyện trao đổi vài câu với nhau. Nhưng bây giờ khi đã ăn no, hai bạn quyết định xem xét tình thế.
- Không biết bọn mình đang ở đâu? - Bob hỏi.
Giọng của Bob không hề có chút lo sợ gì. Bụng no, Bob cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.
- Bọn mình đang ở trong một căn phòng dưới đất, ở một nơi nào đó trong một thành phố lớn, có lẽ là San Fracisco. - Chang trả lời.
- Làm sao cậu biết được? Bọn mình bị bịt mắt mà. Bọn mình có thể ở bất cứ nơi đâu.
- Mình có cảm thấy nền đất rung lên, lúc bọn mình ở bên ngoài, y như có những xe tải lớn chạy ngoài đường, chứng tỏ là một thành phố lớn. Gia nhân người Hoa nhốt bọn mình trong đây rồi mang thức ăn đến. Mà San Francisco là thành phố của Hoa Kỳ có khu phố Tàu rộng lớn nhất. Có lẽ bọn mình đang đang ở trong một phòng mật tại nhà của một người Hoa giàu có nào đó, nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi.
- Tại sao giàu có?
- Kìa! Vì thức ăn. Đó là những món ăn Tầu, và do một đầu bếp Tầu tài ba nấu. Và chỉ có người giàu mới có thể thuê được đầu bếp có hạng như vậy.
- Cậu biết không, cậu sẽ rất hợp tính với Hannibal. Cậu cũng giỏi suy luận như Hannibal. Hy vọng có ngày cậu sẽ đến Rocky sống và trở thành thám tử thứ tư trong nhóm Thám Tử Trẻ.
- Mình sẽ thích lắm! - Chang buồn bã trả lời - Ở Greenland, mình cảm thấy rất cô đơn. Còn ở Hồng Công, luôn có nhiều người quanh mình, có bạn bè cùng tuổi để chơi và nói chuyện. Còn bây giờ. Ôi! Khi nào lớn, mình sẽ làm rượu vang và khai thác vườn nho, theo ý muốn cô Lydia.
Chang phân vân một hồi rồi nói thêm :
- Nếu mình sống được đến đó.
Bob hiểu ý Chang muốn nói gì. Hannibal nghĩ đúng, không thể chối cãi được: vụ mà Ba Thám Tử Trẻ đang đảm nhận vượt xa khuôn khổ ma hiện hình, và những, mối nguy hiểm đang đe dọa có thể trở nên rất nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, cửa mở ra. Một ông già người Hoa, mặc đồ kiểu Châu Á, xuất hiện ở ngưỡng cửa.
- Đi! - Ông nói.
- Đi đâu? - Chang bình tĩnh hỏi lại.
- Chuột bị đại bàng mang đi có dám hỏi “Đi đâu?” không? - Người đàn ông trả lời - Đi!
Đầu ngẩng cao, Chang bước ra khỏi phòng.
Bob đi theo, cố gắng tập trung hết lòng dũng cảm có được.
Ông già người Hoa dẫn hai cậu đi dọc theo một hành lan chật hẹp đến thang máy nhỏ. Thang máy chạy lên thật lâu., rồi dừng lại trước một cửa màu đỏ. Người đàn ông mở cửa ra đầy Bob lên phía trước :
- Vào đi các cháu! - Ông ra lệnh - Nhớ nói sự thật nếu không đại bàng sẽ ăn thịt hai cháu.
Bob và Chang ở lại một mình trong một căn phòng rộng lớn hình tròn, có căng những bức thảm treo tường màu đỏ thêu vàng. Bob nhận ra rồng, chùa, liễu như đang đu đưa theo gió...
- Các cháu ngắm thảm treo tường của tôi đó hả?
Giọng một ông già vang lên như tiếng sáo, yếu ớt nhưng rõ ràng. Những bức thảm này năm trăm năm tuổi đấy.
Bob và Chang quay lại. Đúng vậy, hai cậu không chỉ có một mình trong phòng. Ở cuối phòng, có một cụ già ngồi trên chiếc giường bành bằng gỗ đen, chạm trổ và lót nệm bằng lụa đen.
Cụ già mặc chiếc áo dài rộng thùng thình, theo kiểu hoàng đế Tàu thời xưa trên các tranh cũ. Khuôn mặt nhỏ, ốm, vàng, trông cụ giống như một trái lê héo nhăn nhe. Ánh mắt sắc xảo của cụ nhìn hai cậu qua cặp kính gọng vàng.
- Tiến tới và ngồi xuống đi - Cụ nói - hỡi những con người nhỏ bé đã gây cho ta biết bao nhiêu là phiền muộn.
Bob và Chang băng qua căn phòng, bước trên những tấm thảm dày đến nỗi chân lún xuống mỗi khi bước. Có hai chiếc ghế đẩu đặt trước ghế bành, chuẩn bị sẵn sàng cho hai cậu. Hai cậu ngồi xuống, vẫn kinh ngạc nhìn cụ già kỳ lạ.
- Hai cậu có thể gọi ta là ông Won - Cụ già người Hoa nói - Ta đã một trăm lẻ bảy tuổi.
Bob chưa bao giờ thấy người nào trông già như cụ này. Tuy nhiên, vẻ bề ngoài của ông Won không có gì ốm yếu hết.
Cụ già người Hoa nhìn Chang một hồi.
- Đồ sâu bọ, đồ ruồi muỗi - Cụ bình thản nói - cậu mang dòng máu của dân tộc ta. Gia đình cậu và gia đình ta thuộc Trung Hoa cổ đại. Ông kỵ của cậu đã bắt cóc một công chúa của chúng tôi để cưới nàng. Nhưng ông ta đã cướp đoạt một vật quý hơn: xâu chuỗi.
Lần đầu tiên, nét mặt ông Won xúc động lên một chút và có một màu xanh xanh kỳ lạ.
- Một xâu chuỗi thần! - Cụ nói - Suốt năm mươi năm, xâu chuỗi đã biến mất. Bây giờ xâu chuỗi lại xuất hiện. Ta muốn xâu chuỗi đó.
Cụ cúi xuống về phía trước và nói lớn hơn :
- Có nghe không, chuột con! Ta muốn có xâu chuỗi đó!
Bob bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng, cậu biết rõ rằng mình không thể cho ông Won những viên ngọc trai mà ông ấy muốn. Ví một lý do chính đáng: Bob không giữ xâu chuỗi.
“Không biết Chang nghĩ gì về chuyện này?” - Bob thầm nghĩ.
Chang mạnh dạn phát biểu :
- Kính thưa cụ, chúng cháu không giữ xâu chuỗi. Người đang giữ các hạt ngọc trai có một trái tim bạo dạn và đôi chân nhanh nhẹn. Người đó đã thoát khỏi tay bọn làm công cho cụ và sẽ mang xâu chuỗi về trả cho cô cháu. Nếu cụ quý trọng chính xâu chuỗi, chứ không phải giá trị của nó, thì cháu sẽ thuyết phục cô bán lại cho cụ.. Tất nhiên, là trừ phi người bà con của bà kỵ cháu, người đã nhờ luật sư đòi lại xâu chuỗi, lại là thân chủ hợp pháp.
- Hắn không phải là thân chủ hợp pháp! - Ông Won giận dữ la lên - Ta giàu, nhưng hắn còn giàu hơn ta nữa, nên cô của cậu sẽ bán cho hắn, nếu ta không lấy được trước. Hiểu không?
Chang gật đầu.
- Chúng cháu chỉ là hai chú chuột con - Chang nói - Không thể thỏa mãn được ý muốn của cụ. Những kẻ bắt được chúng cháu không bắt được bạn của chúng cháu. Bạn ấy dũng cảm, bạn ấy sẽ thoát được.
- Bọn chúng vụng về quá - Ông Won vừa nói sỗ sàng vừa gõ các ngón tay trên tay cầm chiếc ghế bành bằng gỗ tếch - Bọn chúng sẽ phải trả giá vì đã bất cẩn.
- Chúng xém bắt được bạn - Chang trả lời - Chúng đã hiểu được mưu kế của cháu. Chúng im lặng chờ chúng cháu ra. Cháu và bạn đây đã đi qua một lối quá chật hẹp cho người lớn. Đột nhiên, cháu nghe viên đá lăn. Cháu chĩa đèn về phía đó và thấy bóng người. Cháu đã kịp la lên trước khi Jensen và đồng lõa tóm được hai đứa chúng cháu. Nhờ vậy, bạn còn lại của cháu đã thoát được.
- Chúng vụng về quá - Ông Won nói lại - Tối hôm qua khi Jensen điện báo cho ta biết nó có xâu chuỗi, ta đã cảnh cáo nó không được bất cẩn. Nó đã không đủ cảnh giác. Bây giờ...
Tiếng chuông sang sảng vang lên. Ông Won đút tay giữa các gối nệm ghế bành, và trước ánh mắt ngạc nhiên của Bob, cụ lấy ra một cái điện thoại. Ông nhấc ống nghe lên kê vào tai.
Ông nghe một hồi, không trả lời gì hết, rồi đặt máy trở về chỗ cũ.
- Một sự kiện mới làm cho tình hình hoàn toàn khác đi - Ông Won nói - Ta phải chờ.
Tất cả chờ đợi, trong một bầu im lặng càng lúc càng nặng nề hơn. Bob tự hỏi. Ngày hôm nay đã quá nhiều biến cố đến nỗi không thể nào dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây. Dù sao, Bob thầm nghĩ, sẽ không có gì có thể gây bất ngờ cho cậu được nữa.
Bob lầm. Khi cánh cửa đỏ mở ra và một con người xanh xao, quần áo rách rưới, nét mặt cứng cỏi một cách đáng kinh ngạc, xuất hiện, Bob không tin vào mắt mình.
Người mới đến là Peter Crenthch.
Bình luận truyện