Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt
Chương 2: “trộm!”
- Coi chừng! Peter la lên.
Lời cảnh cáo vang lên quá trễ. Kẻ chạy trốn, đang quay đầu lại xem có ai đuổi theo không đụng vào Hannibal. Cả hai ngã lăn xuống đất.
- Úi da! Babal kêu, bị tên trộm đè lên người.
Hai công an đang bước nhanh đến.
- Ê! Tên kia! Đứng lại!
Tên trộm đứng phóc dậy, lượm con mèo lên, nhét dưới cánh tay, rồi tóm lấy cổ áo Hannibal.
- Không được đến gần! Hắn nói với công an. Nếu không...
Nói không hết câu, hắn lôi Hannibal theo cùng ra cổng. Bob và Peter chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hai công an tách ra, thử bao vây tên trộm. Nhưng hắn thấy thao tác của công an và nhìn xung quanh để ước tính khoảng cách... Hannibal, nãy giờ đứng yên, chụp lấy cơ hội... Lợi dụng giây phút lơ đãng của tên trộm, Hannibal đột ngột vùng ra và bỏ chạy. Tên trộm kêu lên một tiếng, đưa tay ra, như để cố bắt lại con tin. Khi làm như thế, con thú bông dưới cánh tay rơi xuống đất. Hắn chửi rủa, lượm con mèo lên, rồi từ bỏ ý định bắt Hannibal về. Sau đó, hắn chạy thật nhanh ra cổng.
- Bắt lại! Hannibal la lên cho bảo vệ.
Đội bảo vệ lao ra phía trước, ba thám tử trẻ theo sau. Gã đàn ông đeo kính đen chạy thẳng xuống bãi biển. Hắn biến mất ngay gốc hàng rào gỗ bọc quanh khu giải trí cũ. Đội bảo vệ chậm bước lại.
- Hay quá! Một bảo vệ nói. Chắc chắn tóm được hắn rồi!
- Chắc chắn! Peter hổn hển nói thêm. Đường này là ngõ cụt. Hàng rào chạy xuống tận biển. Hết đường chạy rồi.
- Các cậu chờ đây đi! Công an ra lệnh cho ba thám tử.
Rút súng ra, hai công an đi vòng qua hàng rào. Ba cậu thấy hai công an biến mất sau hàng rào, và ngoan ngoãn chờ cả hai về. Nhưng hai công an không về. Hannibal nóng lòng giậm chân tại chỗ.
- Không bình thường, cuối cùng Hannibal nói khẽ. Ra xem đi!
Ba thám tử trẻ thận trọng quẹo ở góc hàng rào gỗ cao. Ba bạn ngạc nhiên đứng lại ngay. Chỉ có hai chú công an. Tên trộm có râu đã mất tích!
- Chúng tôi không thấy hắn đâu hết - Một chú càu nhàu - Như thể hắn bay mất sau khi quẹo chỗ này.
Ba thám tử trẻ chưng hửng nhìn xung quanh. Ba bạn đang ở trên một dải đất cỏ. Một bên là hàng rào cao. Bên kia là biển! Đầu mút của hàng rào tận cùng bằng song sắt đến nước. Nói cách khác, đó là một lô đất hình chữ nhật chỉ có một lối vào: chính ngả mà tên trộm và nhóm đuổi theo hắn đã vào!
- Lạ thật! Công an thứ nhì lầm bầm. Hay là mọi người đều bị hoa mắt! Tên trộm không thể qua ngả này nổi!
- Có thể hắn bơi để trốn đi! Bob gợi ý.
- Hắn không đủ thời gian, cậu à. Ta đã thấy hắn giữa sóng biển.
- Nhưng đúng là hắn quẹo ở đây. Cháu đã thấy rõ mà! Hannibal khẳng định. Đêm đủ sáng trăng.
Trong khi đó, Peter đã bắt đầu lục lạo xung quanh. Peter đột ngột đứng dậy và đưa cho hai bạn một vật vừa mới lượm được:
- Xem này!
Peter đắc thắng huơ con thú nhồi bông mà người đàn ông đeo kính đen toan lấy cắp:
- Tuyệt quá! Peter nói thêm. Lấy lại được rồi.
- Chắc là tên trộm đánh mất trong khi chạy trốn, Bob nói. Nhưng mình rất muốn biết hắn chuồn ngả nào?
Từ nãy giờ, Bob hoài công khám xét khu đất xung quanh.
Một chú cảnh sát thử đưa ra giả thiết:
- Chắc là có chỗ hở trong hàng rào này.
- Phải, chú thứ nhì đồng tình. Một cánh cửa hay một khoảng trống nào đó.
- Hay một đường hầm chui ở phía dưới, Peter gợi ý.
Tất cả xúm nhau khám xét hàng rào suốt chiều dài, cho đến song sắt. Không có gì hết.
- Không có khe hở nhỏ nào, Hannihal thông báo. Hàng rào này còn rất tốt. Không có ai đào đường hầm gì phía dưới.
Chú cảnh sát lẩm bẩm:
- Không tin nổi! Tên trộm này chắc là có cánh quá! Nếu không, làm sao hắn thoát được.
- Hàng rào này, chú kia nhận xét, cao hơn ba mét rưỡi... không có chỗ bám nào. Làm sao ai trèo nổi !
Trong khi tất cả dán mắt vào hàng rào, Hannibal nhíu mày suy nghĩ.
- Nếu tên trộm không nhào xuống nước, nếu hắn không đào đường hầm và nếu hắn không bay đi mất - Hannibal nói khẽ - thì chỉ còn một cách: hắn đã vượt qua chướng ngại vật!
- Không thể được! Công an nói.
- Kìa Babal! Peter nói. Làm sao một người có thể trèo qua hàng rào này, mà không có sự giúp đỡ nào. Chính cậu cũng thấy là không có chỗ nào để bám vào mà!
- Peter nói đúng, Bob nói thêm. Tên trộm không thể nào nhảy qua bên kia nổi!
- Đúng, điều này có vẻ hiển nhiên, Hannibal thừa nhận. Tuy nhiên, do không có cách giải thích logic nào khác, mình vẫn nghĩ rằng hắn đã trốn bằng cách đó. Khi ta đã loại bỏ mọi giả thiết và chỉ còn lại có một, thì đương nhiên giả thiết cuối cùng là đúng, dù nó có vô lý đến mấy đi nữa.
- Ôi! Dù bằng cách này hay cách khác, tên trộm đã biến mất. Ta phải về đồn thôi. Chúng tôi sẽ trả lại món quà thưởng cho thằng bé ở quầy bắn súng.
Chú công an vừa nói vừa đưa tay vế hướng con mèo mà Peter đang cầm. Hannibal như hoàn hồn lại. Hannibal mỉm cười với chú:
- Nếu không phiền chú, tụi cháu thích tự mình mang đi trả. Dù sao, tụi cháu cũng định thử tài bắn súng ở quầy đó.
- Tùy các cậu, chú công an nhượng bộ. Các cậu cứ mang về quầy. Chúng tôi sẽ đỡ bị mất thời gian.
Hai chú công an ra về nhanh, để cho ba thám tử trẻ từ từ bước trở về hội chợ.
- Babal ơi, bọn mình chưa hề có ý định thử tài bắn súng. Peter nhận xét, ngạc nhiên trước quyết định của sếp.
- Có thể ta sẽ không thử tài bắn súng, Peter à. - Hannibal đáp, nhưng mình muốn hỏi thăm chút đỉnh anh bạn bị tên trộm giật mất con mèo?
Hannibal chỉ vào món đồ chơi trong tay Peter. Bây giờ ba bạn mới thực sự nhìn con mèo. Cái thấy được khiến cả ba không nói nên lời một hồi. Rồi Peter mỉa mai thốt lên:
- Đúng là một phần thưởng: Một món quà hay quá! Xem kìa!
Chú mèo bông xấu xí không tả nổi! Đó là một chú mèo nhồi bông, cao khoảng ba mươi centimét, màu đen, có nơ đeo cổ màu đỏ. Bốn cái chân xoắn như cái mở nút chai. Thân hình cong queo như chữ Z. Mồm há rộng để lộ những chiếc răng trắng và nhọn. Y như một con quái vật nhỏ xíu sắp khè! Một cái tai bị xệ xuống thảm thương. Chú mèo có cặp mắt bằng sành; nhờ bộ phận cơ học nhỏ, nó nháy mắt phải được. Đó là con mèo kỳ quặc nhất chưa từng thấy!
- Phải công nhận rằng nó khá độc đáo - Hannibal tuyên bố. Không hiểu tại sao lại có người muốn chiếm đoạt chú mèo đến như thế!
- Có thể hắn sưu tập thú nhồi bông! Bob gợi ý. Ba mình nói rằng một người sưu tập chính cống không lùi bước trước bất cứ điều gì để chiếm được món đồ mong muốn!
- Bộ cậu tưởng tên trộm này sưu tập mèo à? Peter trêu chọc. Thật là buồn cười. Chú mèo này có giá từ gì đâu!
- Rõ ràng là có vẻ hơi nực cười. Nhưng đôi khi các nhà sưu tập lại là những con người kỳ cục. Mình không nghĩ kẻ trộm của ta là một nhà sưu tập. Có nhiều khả năng đó là một kẻ bị xung động ăn cắp, không thể tự kiềm chế mình không ăn trộm. Mà cũng có thể hắn đúng, khi đòi hỏi một phần thưởng mà hắn nghĩ hắn xứng đáng giành được. Và thấy mình bị từ chối, hắn đã trở nên hung dữ.
- Nhưng, trong trường hợp như vậy, Peter nhận xét, dường như không ai trong bọn mình trở nên hung bạo như thế!
Khi bộ ba đến quầy bắn súng, anh bạn tóc vàng mỉm cười vui vẻ.
- Hay quá! Anh chàng reo lên. Các bạn mang về con mèo cho mình. Có tóm được tên trộm chưa?
- Hắn chạy trốn được, Peter giải thích, nhưng bọn mình đã lấy lại được tài sản của cậu.
Peter đưa con thú bông trả lại cho chủ nhân. Anh chàng cám ơn Peter rồi tức giận lắc đầu:
- Đúng là một người không biết thua! Ông ấy chỉ bắn trúng có ba con vịt trong số năm con. Vậy mà cũng đòi thưởng! Các bạn thật tử tế chịu khó đuổi theo hắn.
Anh chàng lại mỉm cười, rồi tự giới thiệu:
- Mình tên là Ronny Carson. Ba mình giao cho mình đứng quầy bắn súng này. Các bạn cũng thuộc giới du mục à?
Peter mở to mắt:
- Giới gì? Peter hỏi.
- Ronny nói là dân xiếc ấy... những người đi đây đi đó buôn bán từng phiên chợ, Hannibal giải thích... Không, Ronny à, chúng tôi sống tại đây, ở Rocky. Mình tên là Hannibal Jones, còn đây là Bob Andy và Peter Crentch.
- Rất vui được làm quen các cậu! Ronny nói. Mình là dân du mục thứ thiệt; chứ không phải đang tập nghề. Mình mười sáu tuổi, nhưng làm việc như một người lớn... và mình rất thích như vậy.
- Công việc thích thật, Bob thừa nhận.
- Phải nói rằng ba mình là chủ nhân hội chợ - Ronny thành thật nói thêm. Nhưng mình không hề được ưu đãi gì! Ba nói mình phải lao động cật lực và mình đã bằng một người lớn rồi... Này! Các bạn có thích thử tài bắn xem có trúng giải nào không?
- Mình nhắm giải độc đắc! Peter kêu. Mình rất muốn có chú mèo lạ lùng này.
- Phải, bọn mình có thể mang về nhà để lấy hên! Bob gợi ý.
- Sao lại không thể? Hannibal nói. Nào Peter, thử đi!
Nụ cười Ronny Carson nở rộng thêm:
- Bạn chỉ được bắn năm lần và phải trúng năm đích, Ronny giải thích cho Peter. Nếu thành công, con mèo nháy mắt sẽ thuộc về cậu. Đó là giải thưởng đẹp nhất quầy. Nếu bắn khéo, thì có thể trúng được. Bốn chú mèo đã đi khỏi quầy rồi.
- Mình sẽ trúng chú mèo thứ năm! Peter tự tin tuyên bố.
Peter đang đưa tay lấy súng, thì tiếng la của Ronny khiến Peter dừng tay lại.
- Ê! Khoan đã! Ronny nói!
Lời cảnh cáo vang lên quá trễ. Kẻ chạy trốn, đang quay đầu lại xem có ai đuổi theo không đụng vào Hannibal. Cả hai ngã lăn xuống đất.
- Úi da! Babal kêu, bị tên trộm đè lên người.
Hai công an đang bước nhanh đến.
- Ê! Tên kia! Đứng lại!
Tên trộm đứng phóc dậy, lượm con mèo lên, nhét dưới cánh tay, rồi tóm lấy cổ áo Hannibal.
- Không được đến gần! Hắn nói với công an. Nếu không...
Nói không hết câu, hắn lôi Hannibal theo cùng ra cổng. Bob và Peter chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hai công an tách ra, thử bao vây tên trộm. Nhưng hắn thấy thao tác của công an và nhìn xung quanh để ước tính khoảng cách... Hannibal, nãy giờ đứng yên, chụp lấy cơ hội... Lợi dụng giây phút lơ đãng của tên trộm, Hannibal đột ngột vùng ra và bỏ chạy. Tên trộm kêu lên một tiếng, đưa tay ra, như để cố bắt lại con tin. Khi làm như thế, con thú bông dưới cánh tay rơi xuống đất. Hắn chửi rủa, lượm con mèo lên, rồi từ bỏ ý định bắt Hannibal về. Sau đó, hắn chạy thật nhanh ra cổng.
- Bắt lại! Hannibal la lên cho bảo vệ.
Đội bảo vệ lao ra phía trước, ba thám tử trẻ theo sau. Gã đàn ông đeo kính đen chạy thẳng xuống bãi biển. Hắn biến mất ngay gốc hàng rào gỗ bọc quanh khu giải trí cũ. Đội bảo vệ chậm bước lại.
- Hay quá! Một bảo vệ nói. Chắc chắn tóm được hắn rồi!
- Chắc chắn! Peter hổn hển nói thêm. Đường này là ngõ cụt. Hàng rào chạy xuống tận biển. Hết đường chạy rồi.
- Các cậu chờ đây đi! Công an ra lệnh cho ba thám tử.
Rút súng ra, hai công an đi vòng qua hàng rào. Ba cậu thấy hai công an biến mất sau hàng rào, và ngoan ngoãn chờ cả hai về. Nhưng hai công an không về. Hannibal nóng lòng giậm chân tại chỗ.
- Không bình thường, cuối cùng Hannibal nói khẽ. Ra xem đi!
Ba thám tử trẻ thận trọng quẹo ở góc hàng rào gỗ cao. Ba bạn ngạc nhiên đứng lại ngay. Chỉ có hai chú công an. Tên trộm có râu đã mất tích!
- Chúng tôi không thấy hắn đâu hết - Một chú càu nhàu - Như thể hắn bay mất sau khi quẹo chỗ này.
Ba thám tử trẻ chưng hửng nhìn xung quanh. Ba bạn đang ở trên một dải đất cỏ. Một bên là hàng rào cao. Bên kia là biển! Đầu mút của hàng rào tận cùng bằng song sắt đến nước. Nói cách khác, đó là một lô đất hình chữ nhật chỉ có một lối vào: chính ngả mà tên trộm và nhóm đuổi theo hắn đã vào!
- Lạ thật! Công an thứ nhì lầm bầm. Hay là mọi người đều bị hoa mắt! Tên trộm không thể qua ngả này nổi!
- Có thể hắn bơi để trốn đi! Bob gợi ý.
- Hắn không đủ thời gian, cậu à. Ta đã thấy hắn giữa sóng biển.
- Nhưng đúng là hắn quẹo ở đây. Cháu đã thấy rõ mà! Hannibal khẳng định. Đêm đủ sáng trăng.
Trong khi đó, Peter đã bắt đầu lục lạo xung quanh. Peter đột ngột đứng dậy và đưa cho hai bạn một vật vừa mới lượm được:
- Xem này!
Peter đắc thắng huơ con thú nhồi bông mà người đàn ông đeo kính đen toan lấy cắp:
- Tuyệt quá! Peter nói thêm. Lấy lại được rồi.
- Chắc là tên trộm đánh mất trong khi chạy trốn, Bob nói. Nhưng mình rất muốn biết hắn chuồn ngả nào?
Từ nãy giờ, Bob hoài công khám xét khu đất xung quanh.
Một chú cảnh sát thử đưa ra giả thiết:
- Chắc là có chỗ hở trong hàng rào này.
- Phải, chú thứ nhì đồng tình. Một cánh cửa hay một khoảng trống nào đó.
- Hay một đường hầm chui ở phía dưới, Peter gợi ý.
Tất cả xúm nhau khám xét hàng rào suốt chiều dài, cho đến song sắt. Không có gì hết.
- Không có khe hở nhỏ nào, Hannihal thông báo. Hàng rào này còn rất tốt. Không có ai đào đường hầm gì phía dưới.
Chú cảnh sát lẩm bẩm:
- Không tin nổi! Tên trộm này chắc là có cánh quá! Nếu không, làm sao hắn thoát được.
- Hàng rào này, chú kia nhận xét, cao hơn ba mét rưỡi... không có chỗ bám nào. Làm sao ai trèo nổi !
Trong khi tất cả dán mắt vào hàng rào, Hannibal nhíu mày suy nghĩ.
- Nếu tên trộm không nhào xuống nước, nếu hắn không đào đường hầm và nếu hắn không bay đi mất - Hannibal nói khẽ - thì chỉ còn một cách: hắn đã vượt qua chướng ngại vật!
- Không thể được! Công an nói.
- Kìa Babal! Peter nói. Làm sao một người có thể trèo qua hàng rào này, mà không có sự giúp đỡ nào. Chính cậu cũng thấy là không có chỗ nào để bám vào mà!
- Peter nói đúng, Bob nói thêm. Tên trộm không thể nào nhảy qua bên kia nổi!
- Đúng, điều này có vẻ hiển nhiên, Hannibal thừa nhận. Tuy nhiên, do không có cách giải thích logic nào khác, mình vẫn nghĩ rằng hắn đã trốn bằng cách đó. Khi ta đã loại bỏ mọi giả thiết và chỉ còn lại có một, thì đương nhiên giả thiết cuối cùng là đúng, dù nó có vô lý đến mấy đi nữa.
- Ôi! Dù bằng cách này hay cách khác, tên trộm đã biến mất. Ta phải về đồn thôi. Chúng tôi sẽ trả lại món quà thưởng cho thằng bé ở quầy bắn súng.
Chú công an vừa nói vừa đưa tay vế hướng con mèo mà Peter đang cầm. Hannibal như hoàn hồn lại. Hannibal mỉm cười với chú:
- Nếu không phiền chú, tụi cháu thích tự mình mang đi trả. Dù sao, tụi cháu cũng định thử tài bắn súng ở quầy đó.
- Tùy các cậu, chú công an nhượng bộ. Các cậu cứ mang về quầy. Chúng tôi sẽ đỡ bị mất thời gian.
Hai chú công an ra về nhanh, để cho ba thám tử trẻ từ từ bước trở về hội chợ.
- Babal ơi, bọn mình chưa hề có ý định thử tài bắn súng. Peter nhận xét, ngạc nhiên trước quyết định của sếp.
- Có thể ta sẽ không thử tài bắn súng, Peter à. - Hannibal đáp, nhưng mình muốn hỏi thăm chút đỉnh anh bạn bị tên trộm giật mất con mèo?
Hannibal chỉ vào món đồ chơi trong tay Peter. Bây giờ ba bạn mới thực sự nhìn con mèo. Cái thấy được khiến cả ba không nói nên lời một hồi. Rồi Peter mỉa mai thốt lên:
- Đúng là một phần thưởng: Một món quà hay quá! Xem kìa!
Chú mèo bông xấu xí không tả nổi! Đó là một chú mèo nhồi bông, cao khoảng ba mươi centimét, màu đen, có nơ đeo cổ màu đỏ. Bốn cái chân xoắn như cái mở nút chai. Thân hình cong queo như chữ Z. Mồm há rộng để lộ những chiếc răng trắng và nhọn. Y như một con quái vật nhỏ xíu sắp khè! Một cái tai bị xệ xuống thảm thương. Chú mèo có cặp mắt bằng sành; nhờ bộ phận cơ học nhỏ, nó nháy mắt phải được. Đó là con mèo kỳ quặc nhất chưa từng thấy!
- Phải công nhận rằng nó khá độc đáo - Hannibal tuyên bố. Không hiểu tại sao lại có người muốn chiếm đoạt chú mèo đến như thế!
- Có thể hắn sưu tập thú nhồi bông! Bob gợi ý. Ba mình nói rằng một người sưu tập chính cống không lùi bước trước bất cứ điều gì để chiếm được món đồ mong muốn!
- Bộ cậu tưởng tên trộm này sưu tập mèo à? Peter trêu chọc. Thật là buồn cười. Chú mèo này có giá từ gì đâu!
- Rõ ràng là có vẻ hơi nực cười. Nhưng đôi khi các nhà sưu tập lại là những con người kỳ cục. Mình không nghĩ kẻ trộm của ta là một nhà sưu tập. Có nhiều khả năng đó là một kẻ bị xung động ăn cắp, không thể tự kiềm chế mình không ăn trộm. Mà cũng có thể hắn đúng, khi đòi hỏi một phần thưởng mà hắn nghĩ hắn xứng đáng giành được. Và thấy mình bị từ chối, hắn đã trở nên hung dữ.
- Nhưng, trong trường hợp như vậy, Peter nhận xét, dường như không ai trong bọn mình trở nên hung bạo như thế!
Khi bộ ba đến quầy bắn súng, anh bạn tóc vàng mỉm cười vui vẻ.
- Hay quá! Anh chàng reo lên. Các bạn mang về con mèo cho mình. Có tóm được tên trộm chưa?
- Hắn chạy trốn được, Peter giải thích, nhưng bọn mình đã lấy lại được tài sản của cậu.
Peter đưa con thú bông trả lại cho chủ nhân. Anh chàng cám ơn Peter rồi tức giận lắc đầu:
- Đúng là một người không biết thua! Ông ấy chỉ bắn trúng có ba con vịt trong số năm con. Vậy mà cũng đòi thưởng! Các bạn thật tử tế chịu khó đuổi theo hắn.
Anh chàng lại mỉm cười, rồi tự giới thiệu:
- Mình tên là Ronny Carson. Ba mình giao cho mình đứng quầy bắn súng này. Các bạn cũng thuộc giới du mục à?
Peter mở to mắt:
- Giới gì? Peter hỏi.
- Ronny nói là dân xiếc ấy... những người đi đây đi đó buôn bán từng phiên chợ, Hannibal giải thích... Không, Ronny à, chúng tôi sống tại đây, ở Rocky. Mình tên là Hannibal Jones, còn đây là Bob Andy và Peter Crentch.
- Rất vui được làm quen các cậu! Ronny nói. Mình là dân du mục thứ thiệt; chứ không phải đang tập nghề. Mình mười sáu tuổi, nhưng làm việc như một người lớn... và mình rất thích như vậy.
- Công việc thích thật, Bob thừa nhận.
- Phải nói rằng ba mình là chủ nhân hội chợ - Ronny thành thật nói thêm. Nhưng mình không hề được ưu đãi gì! Ba nói mình phải lao động cật lực và mình đã bằng một người lớn rồi... Này! Các bạn có thích thử tài bắn xem có trúng giải nào không?
- Mình nhắm giải độc đắc! Peter kêu. Mình rất muốn có chú mèo lạ lùng này.
- Phải, bọn mình có thể mang về nhà để lấy hên! Bob gợi ý.
- Sao lại không thể? Hannibal nói. Nào Peter, thử đi!
Nụ cười Ronny Carson nở rộng thêm:
- Bạn chỉ được bắn năm lần và phải trúng năm đích, Ronny giải thích cho Peter. Nếu thành công, con mèo nháy mắt sẽ thuộc về cậu. Đó là giải thưởng đẹp nhất quầy. Nếu bắn khéo, thì có thể trúng được. Bốn chú mèo đã đi khỏi quầy rồi.
- Mình sẽ trúng chú mèo thứ năm! Peter tự tin tuyên bố.
Peter đang đưa tay lấy súng, thì tiếng la của Ronny khiến Peter dừng tay lại.
- Ê! Khoan đã! Ronny nói!
Bình luận truyện