Vụ Bí Ẩn: Quyển Nhật Ký Mất Trang

Chương 11: Nguy hiểm mới



Bob đang ăn sáng thì Hannibal gọi điện thoại đến. Giọng thám tử trưởng để lộ sự kích động lớn. Hannibal khoa trương thông báo:

- Bob à, mình nghĩ mình đã hoàn toàn đi lầm đường trong cách suy luận. Mình đã suy nghĩ và mình đã đi đến một khái niệm hoàn toàn mới về bài toán mà ông Angus đã đề ra.

Bob mỉm cười. Khi Hannibal bắt đầu nói chuyện theo kiểu cầu kỳ này, là chắc chắn đang có một ý nghĩ nào đó trong đầu. Thám tử trưởng không hề tỏ dấu hiệu chán nản.

Rõ ràng Hannibal rất tự tin.

- Hẹn gặp nhau tại bộ tham mưu, Hannibal nói ngắn gọn. Mình có kế hoạch!

Bob gác máy, vội đi lấy xe đạp... Khi đến kho bãi đồ linh tinh, Bob thấy Hannibal và Peter đang đứng chờ mình bên cạnh xe tải nhẹ. Trong khi Hans lên ngồi sau tay lái, Hannibal ra hiệu cho Bob bỏ xe đạp lên xe, giống như Hannibal và Peter. Rồi đến lượt ba thám tử leo lên xe ngồi. Hans khởi động máy.

- Mình nói với chú Titus rằng bà Slunn có khá nhiều đồ cũ cần bán. Thám tử trưởng giải thích và không nói gì thêm.

Peter và Bob không dám hỏi. Hai bạn biết rằng Babal chỉ tiết lộ suy luận và kế hoạch của mình vào lúc do chính Babal chọn.

Xe tải nhẹ đến Hồ Con Ma. Harvey đang đứng trước cửa chờ. Hannibal nói Harvey dẫn ba thám tử đi gặp mẹ. Bà Slunn đang ở phía sau nhà. Hannibal đi thẳng vào vấn đề ngay.

- Thưa cô, khi đọc quyển nhật ký của ông Angus, tất cả tụi cháu đều tưởng rằng tải tàu là một cái gì đó mà ông chở ra đảo. Nhưng cháu đã đọc kỹ quyển nhật ký lại. Theo cô nghĩ, ông có thể đi tìm cái gì trên đảo?

Bà Slunn mỉm cười yếu ớt.

- Trời ơi, Hannibal! Làm sao tôi đoán ra được? Tôi đâu có ở đó lúc ấy! Nhưng tôi nghĩ ông Angus có thể mua một cái gì của chủ nhân đảo Cabrillo.

Hannibal gật đầu, với nét mặt của một người không hề hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời đạt yêu cầu cho câu hỏi của mình. Nhưng Hannibal vẫn hỏi nữa.

- Thưa cô, cháu xin cô hãy thử suy nghĩ nữa đi. Ngoài ra, cháu còn nghĩ đến cái khác nữa. Trong thư để lại cho bà Laura, ông Angus căn dặn: "Hãy đọc những gì ngày tháng của anh đã xây cho em". Ngày tháng! Cháu nghĩ ta phải lần theo dấu vết của ông, khắp những nơi ông đến, và xem ông làm việc gì, từng ngày một. Và chỉ khi nào nắm được mọi yếu tố, thì mới giải được vụ bí ẩn. Giống như trò chơi kiên nhẫn. Phải nắm trong tay tất cả những mảnh của trò chơi ghép hình, thì mới tái tạo lại được.

- Có thể, Peter đồng tình. Có lẽ vì vậy mà thành phố và đảo không cho ta biết được gì.

- Được, vậy ta hãy tiếp tục đọc kỹ quyển nhật ký của ông, Harvey nói. Sau đó là đến gì hả anh Hannibal?

Hannibal rút quyển nhật ký ra khỏi cái túi rộng lớn

- Ngày 21.11.1872, ông Angus viết thế này: "Nhận được thư anh em Ortega báo rằng đơn đặt hàng đã làm xong. Mình sẽ cần đến xe lớn". Ngày 22.11, thì thế này: "Đã về từ Rocky cùng với hàng Ortega. Công việc rất tốt! Bộ phận nào cũng đúng kích thước yêu cầu. Đúng là phép lạ trong một đất nước mới mẻ và còn hoang dã!". Sau đó là những ghi chép thông thường về công việc "tiến triển"... và có hai chi tiết đáng lưu ý... Hannibal ngước mắt lên. Mọi người lắng tai nghe.

Thứ nhất là vào ngày 23.11: "Để ý thấy hai người lạ trong vùng. Thủy thủ". Chi tiết kia là vào ngày 28.11: "Bọn lạ đã ra đi. Chắc là về báo cáo với thuyền trưởng".

- Đúng với thời kỳ ông nghĩ ông bị theo dõi! Bob nhận xét.

Hannibal nghiêm trang gật đầu.

- Phải. Dễ tưởng tượng ông đang ở vùng này một mình, chờ vợ con. Ông đã quyết định lập cư tại vùng này. Có thể ông không muốn ôm kho báu chạy trốn nữa. Rồi ông có linh cảm. Ông đoán được số phận đang chờ ông. Khi đó, ông quyết định giấu kho báu. Do ông có nhiều thời gian, ông dùng cái ông đang xây để làm bức thông điệp - dấu hiệu cho bà Laura.

- Sau đó nhật ký viết thế nào nữa? Harvey nóng lòng hỏi.

Hannibal chúi đầu trở vào nhật ký:

- Ngày 5.12, ông Angus viết: "Đi Santa Barbara để làm nét chấm phá cuối cùng cho món quà của Laura. Đã tìm ra cái mình cần. Một vật rất đẹp, mua rẻ vì cửa hàng vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy". Thường bất hạnh cho người này, ông Angus có nghĩ đến vụ đắm tàu và kho báu không nữa!

Hannibal khép quyển nhật ký lại.

- Tối hôm qua, Hannibal giải thích, mình đã hỏi thăm về anh em Ortega. Họ là nhà buôn đá gạch nổi tiếng ở Rocky. Chắc chắn ông Angus đã mua mấy chiếc xe hàng của họ, nếu ông đang xây một cái gì đó. Xưởng vật liệu xây dựng Ortega vẫn còn. Không biết xưởng còn lưu giữ sổ sách cũ hay không, có thể ta sẽ tìm ra một thông tin có ích nào đó khi xem hồ sơ lưu.

- Hay quá! Harvey hăng hái la lên. Đi ngay đi!

- Chắc chắn là ta sẽ đi rồi, Hannibal cam đoan. Nhưng do ta cũng phải đi Santa Barbara, nên ta sẽ chia làm hai nhóm. Ta biết là chính Stebbin đã chụp lại quyển nhật ký. Nghĩa là thời gian đã rất gấp. Cần phải hành động nhanh. Bob và Peter sẽ đi thăm Công Ty Ortega. Harvey và mình sẽ đi Santa Barbara cùng anh Hans. Nếu biết được vật mà ông Angus đã mua ở đó, Harvey sẽ nhận ra vật ấy.. nếu nó vẫn còn ở đây.

Bob lo lắng hỏi:

- Cậu có chắc chú Titus cho phép anh Hans chở cậu đến đó không?

- Có thể... để làm cho bà Slunn vui lòng! Hannibal mỉm cười nói.

Hannibal quay sang mẹ của Harvey nói:

- Thưa cô, cô có thể bán cho tụi cháu ít đồ cũ, rồi nhờ anh Hans chở Harvey đi Santa Barbara... để làm ơn không ạ!

Bà Slunn cười.

- Cậu khôn quá, Hannibal à! Bà Slunn kêu. Nhưng cậu nói đúng. Đúng là tôi có nhiều thứ mà chú của cậu sẽ thích mua. Bây giờ, đến phiên tôi có việc nhờ các cậu. Các cậu có thể cùng nhau khiêng cái chậu dâm bụt này ra trước nhà không? Khi các cậu đến, tôi định nhờ anh Rory giúp. Nhưng có các cậu đây, khỏi phải phiền anh ấy.

- Dạ được, Hannibal nhanh miệng nói. Tụi cháu sẽ làm xong trong nháy mắt.

Nhưng chậu rất nặng. Bốn cậu phải đặt trên khung gỗ tìm thấy trong góc nhà xe. Mỗi cậu nắm một đầu. Hì hục hì hục, vấp lên vấp xuống, bốn cậu đi vòng qua nhà và đặt chậu dâm bụt trước cửa. Vừa mới xếp chậu xong, thì có tiếng máy xe vang lên. Xe hòm của giáo sư Shay đang chạy nhanh tới.

Chính giáo sư xuống xe, bước nhanh về chỗ bốn cậu.

- Tôi đến báo các cậu! Giáo sư nói. Tôi đã gặp cảnh sát trưởng Reynolds để nói về Stebbin. Tên vô lại này được tạm tha cách đây sáu tháng. Nhưng nếu nó đột nhập vào nhà cậu thì sẽ phải trả giá đấy. Stebbin cũng biết rõ như vậy. Nếu bị bắt lại, có nghĩa là phải ngồi tù!

- Cách đây sáu tháng, Peter nói lại. Là lúc nhà này bắt đầu bị trộm!

- Đúng. Hannibal buồn rầu nói. Không hiểu...

Hannibal đột ngột ngưng nói, nét mặt căng thẳng, mũi khịt khịt.

- Này... Hannibal hỏi. Có ngửi thấy gì không?

Đến lượt Peter cũng khịt mũi theo.

- Khói! Peter la lên. Có cái gì đang cháy!

Harvey la lên:

- Từ phía sau nhà!

Tất cả lao ra sau. Mọi người chạy vòng qua ngôi nhà to. Khi đó, mọi người hiểu ra: khói bay từ nhà xe cũ.

Bà Slunn ló đầu ra cửa sổ.

- Trời ơi! Bà la lên. Cháy!

Hannibal đột ngột dừng lại, luýnh quýnh lục lạo trong túi... Rồi hoang mang nhìn hai bàn tay trống không. Cuối cùng Hannibal hốt hoảng lên.

- Quyển nhật ký! Thám tử trưởng tuyệt vọng la lên. Khi giúp mang chậu dâm bụt, mình bỏ nhật ký trên bàn thợ... trong nhà xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện