Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 166: Thân thế của La Thiên Phách, La Tam
Tràng diện trong lúc nhất thời trở nên quỷ dị.
La Thiên Phách không nói lời nào, La Dật đồng dạng cũng lấy ánh mắt đạm mạc nhìn hắn. Bầu không khí nặng nề và yêu dị, chỉ có tiếng tuyết rơi xuống và thanh âm thảm thiết của La Tam đang lăn lóc điên cuồng trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, vẻ tức giận trong mắt La Thiên Phách dần dần khôi phục, nhưng nhãn thần càng phát ra vẻ lạnh lùng.
- Hiền chất, thủ đoạn thật giỏi.
Thanh âm La Thiên Phách có vẻ khàn khàn âm trầm cực độ. Phảng phất như hắn đã đưa tinh tính bá đạo khắc thật sâu vào trong linh hồn mình. Trong mấy chữ vô cùng đơn giản này, phảng phất như cũng bắt đầu khởi động một cỗ ý chí bá đạo, khiến trong lòng người nghe khẽ run sợ.
- Đại bá khen trật rồi.
La Dật cũng không động, thanh âm của hắn không có khàn trầm như của La Thiên Phách, thanh âm của hắn tự có một cỗ ý tứ hàm xúc, nhẹ nhàng phong đạm. Trong đôi con mắt bình tĩnh không có chút tình tự, lạnh lùng nhìn La Thiên Phách.
Từ sớm, La Thiên Phách đã thực hiện các thủ đoạn thâm độc nhắm về phía La Dật, nhưng tất cả dù sao cũng là âm thầm, không phải trắng trợn.
Cục diện hiện tại rất có ý tứ, hai người đều muốn giết chết đối phương, nhưng cả hai cũng sẽ không đơn giản làm rõ cục diện này, dù là ai phá vỡ một tầng giấy che mỏng trước, người đó sẽ tự đưa mình vào thế kém hơn.
La Thiên Phách không muốn, La Dật cũng không nguyện.
- Cha! Giúp ta giết tiểu súc sinh này! A, giết hắn! Giết hắn!
Nhưng vào lúc này, La Tam vẫn thảm thiết kêu gào không ngớ, đột nhiên ôm lấy hai chân La Thiên Phách, thống khổ kêu lên. Trong thanh âm của hắn nồng nặc cừu hận, oán hận ngợp trời với La Dật.
Ánh mắt La Dật đảo qua thân thể La Tam, biểu tình vẫn không có nửa điểm biến hóa.
La Tam là nhi tử La Thiên Phách sao?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có vô số người La gia phải giật mình. Nhưng đây lại chính là sự thực.
La Tam chính là con tư sinh của La Thiên Phách.
Trong đại gia tộc như La gia, chuyện môn đăng hậu đối là khái niệm vô cùng sâu đậm. La Thiên Phách có một chính thê, hai bình thê, thị thiếp càng có năm sáu người. Dưới gối càng có bốn trai bảy gái.
Nhưng mà những thê thiếp này không ai không phải nữ nhi nhà danh môn vọng tộc trong Thiên Đô phủ, cũng chỉ có thân phận như vậy, con cái các nàng sinh ra mới có tư cách đưa vào trong gia phả La gia.
Nhưng mẫu thân của La Tam lại là một kỹ nữ.
Chuyện cũ tự nhiên có chút không hay, năm đó La Thiên Phách trẻ tuổi phong lưu, gặp được mẫu thân La Tam tại Quần Phương Các của Thiên Đô phủ. Tuy rằng mẫu thân La Tam là kỹ nữ, nhưng thời điểm gặp phải La Thiên Phách, nàng cũng là một trong những hoàng hoa đại khuê nữ. Sự thật cũng không khó tưởng tượng, đại thiếu gia La gia đích thân tới Quần Phương Cách bao người, có ai dám chán sống làm chuyện vùi hoa?
Năm đó La Thiên Phách chỉ là tiểu tử mới ra đời mà thôi, thấy mẫu thân La Tam ôn nhu hiền thục, tự nhiên khiến mao đầu tiểu tử mê luyến không thôi, dẫn đến cuối cùng La Thiên Phách cư nhiên có suy nghĩ kỳ lạ, muốn cưới hỏi đàng hoàn với nàng, quang minh chính đại rước hoa khôi về nhà.
Kết quả có thể nghĩ, La gia vốn là một trong những gia tộc lớn nhất Thiên Đô phủ, làm sao có thể chấp nhận thỉnh cầu hoang đường của La Thiên Phách, dẫn hoa dại ven đường về nhà?
Năm đó La Thiên Phách không có nhiều quyền thế trong gia tộc, toàn bộ quang mang của hắn đều bị nhị đệ La Thiên Phong che mờ, áp lực của gia tộc khiến hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.
Chỉ là, La Thiên Phách ngược lại cũng là một kẻ si tình, thấy không thể cưới hỏi đàng hoàng, hắn bèn bắt đầu sinh ý nghĩ bỏ trốn với nàng kia.
Đáng tiếc, sự tình không phát triển theo chiều hướng hắn dự liệu. Một ngày kia, khi hắn thu thập toàn bộ vàng bạc trang sức, chuẩn bị đi tới Quần Phương Các rồi bỏ trốn với nàng kia, lúc đó hắn mới phát hiện, nàng kia đã tự sát.
Nàng kia chết đi rồi còn để lại một bức thư đẫm lệ, bên trong ghi lại nguyên nhân khiến nàng phải tự sát.
Trong thư có nói nàng là kỹ nữ, không xứng với đệ tử thế gia như La Thiên Phách, nàng vốn tưởng rằng cứ sinh hoạt như trước đây đã là tốt lắm rồi, thế nhưng yêu cầu của La Thiên Phách lại khiến nàng lâm vào thế lưỡng nan.
Nàng có thể nhìn ra địa vị xấu hổ của La Thiên Phách tại trong gia tộc...
Thân là người kế thừa, nhưng toàn bộ quang mang đều bị che mờ bởi nhị đệ sáng như vầng thái dương, hắn định lựa chọn chịu thống khổ, mê man, thậm chí nhu nhược muốn trốn tránh. Lần đầu tiên nàng thấy La Thiên Phách, chỉ cảm giác hắn như một bé trai.
Nhưng thông qua thời gian dài tiếp xúc, nàng phát hiện chính mình sai rồi. Trong cơ thể một đại nam hài nhìn qua có chút nhu nhược kia, trên thực tế còn ẩn chứa một tiềm lực thật lớn. Thiên tư hắn thông tuệ, tâm trí linh mẫn, từ trong xương tủy càng lộ ra một cỗ sắc bén, bá đạo không nói lên lời, chỉ là tự hắn không thấy mà thôi.
Nàng muốn nam nhân của mình phải là một thân ngạo cốt, phách tuyệt thiên hạ, cũng không thể vì nhi tình cảm trai gái rồi bỏ qua chí hướng phách nghiệp một bên.
Nếu như vì sự tồn tại của nàng làm cản trở hùng tâm tráng chí nam nhi của La Thiên Phách, như vậy nàng tình nguyện biến mất.
Đây không thể nghi ngờ là lựa chọn chỉ có một đời kỳ nữ mới làm ra nổi. Nàng yêu La Thiên Phách tới tận tâm tủy, nhưng không muốn La Thiên Phách vì nàng rồi bị người ta khinh bỉ, trào phúng. Thế nên, nàng chỉ đành làm việc duy nhất có thể để hỗ trợ La Thiên Phách.
Trên thực tế, cũng vì nàng mất đi, đoạn sau cuộc đời La Thiên Phách mới si mê quyền thế như vậy! Hắn muốn chấp chưởng quyền thế lớn nhất trong La gia, từ đó mới có thể làm việc dựa theo ý nguyện của mình.
Về phần La Tam, chính là nhi tử duy nhất của nàng và La Thiên Phách, lấy địa vị khi đó của La Thiên Phách, khi đưa La Tam trở về gia tộc liền phải chịu đựng người người xa lánh. Không phải nhiều lời, hắn tự nhiên càng phải chịu khuất nhục nhiều hơn cả tên phế tài “La Dật” kia. Cũng chính vì nguyên nhân này, khiến tâm tính La Tam dần bị bóp méo, lòng dạ trở nên hẹp hòi.
Tới khi La Thiên Phách nắm giữ quyền thế cực kỳ cường đại, cảm thấy La Tam không được nên lúc này mới mặc kệ hắn.
Cao tầng trong gia tộc, đại bộ phận đều biết chuyện này. Thế nên lúc trước La Tam mới dám đả thương La Dật, nhưng rồi cũng không phải chịu một xử phạt nào.
Đơn giản vì hắn là con La Thiên Phách, sau lưng hắn có La Thiên Phách chống lưng cho hắn.
Đương nhiên, về điểm này, từ lúc đầu tiên nhìn thấy La Tam, trong lòng La Dật mờ hồ có một ít suy đoán.
La Tam và La Thiên Phách quá giống nhau.
Vô luận là thân hình, ngũ quan, thậm chí là cỗ khí thế lăng nhân trên người kia, đều không có sai biệt.
Đương nhiên, La Tam tự nhiên không cách nào so sánh được với La Thiên Phách, khí thế lăng nhân trên người hắn, nhìn qua ít nhiều có chút cảm giác cáo mượn oai hùm.
La Thiên Phách không nói lời nào, La Dật đồng dạng cũng lấy ánh mắt đạm mạc nhìn hắn. Bầu không khí nặng nề và yêu dị, chỉ có tiếng tuyết rơi xuống và thanh âm thảm thiết của La Tam đang lăn lóc điên cuồng trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, vẻ tức giận trong mắt La Thiên Phách dần dần khôi phục, nhưng nhãn thần càng phát ra vẻ lạnh lùng.
- Hiền chất, thủ đoạn thật giỏi.
Thanh âm La Thiên Phách có vẻ khàn khàn âm trầm cực độ. Phảng phất như hắn đã đưa tinh tính bá đạo khắc thật sâu vào trong linh hồn mình. Trong mấy chữ vô cùng đơn giản này, phảng phất như cũng bắt đầu khởi động một cỗ ý chí bá đạo, khiến trong lòng người nghe khẽ run sợ.
- Đại bá khen trật rồi.
La Dật cũng không động, thanh âm của hắn không có khàn trầm như của La Thiên Phách, thanh âm của hắn tự có một cỗ ý tứ hàm xúc, nhẹ nhàng phong đạm. Trong đôi con mắt bình tĩnh không có chút tình tự, lạnh lùng nhìn La Thiên Phách.
Từ sớm, La Thiên Phách đã thực hiện các thủ đoạn thâm độc nhắm về phía La Dật, nhưng tất cả dù sao cũng là âm thầm, không phải trắng trợn.
Cục diện hiện tại rất có ý tứ, hai người đều muốn giết chết đối phương, nhưng cả hai cũng sẽ không đơn giản làm rõ cục diện này, dù là ai phá vỡ một tầng giấy che mỏng trước, người đó sẽ tự đưa mình vào thế kém hơn.
La Thiên Phách không muốn, La Dật cũng không nguyện.
- Cha! Giúp ta giết tiểu súc sinh này! A, giết hắn! Giết hắn!
Nhưng vào lúc này, La Tam vẫn thảm thiết kêu gào không ngớ, đột nhiên ôm lấy hai chân La Thiên Phách, thống khổ kêu lên. Trong thanh âm của hắn nồng nặc cừu hận, oán hận ngợp trời với La Dật.
Ánh mắt La Dật đảo qua thân thể La Tam, biểu tình vẫn không có nửa điểm biến hóa.
La Tam là nhi tử La Thiên Phách sao?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có vô số người La gia phải giật mình. Nhưng đây lại chính là sự thực.
La Tam chính là con tư sinh của La Thiên Phách.
Trong đại gia tộc như La gia, chuyện môn đăng hậu đối là khái niệm vô cùng sâu đậm. La Thiên Phách có một chính thê, hai bình thê, thị thiếp càng có năm sáu người. Dưới gối càng có bốn trai bảy gái.
Nhưng mà những thê thiếp này không ai không phải nữ nhi nhà danh môn vọng tộc trong Thiên Đô phủ, cũng chỉ có thân phận như vậy, con cái các nàng sinh ra mới có tư cách đưa vào trong gia phả La gia.
Nhưng mẫu thân của La Tam lại là một kỹ nữ.
Chuyện cũ tự nhiên có chút không hay, năm đó La Thiên Phách trẻ tuổi phong lưu, gặp được mẫu thân La Tam tại Quần Phương Các của Thiên Đô phủ. Tuy rằng mẫu thân La Tam là kỹ nữ, nhưng thời điểm gặp phải La Thiên Phách, nàng cũng là một trong những hoàng hoa đại khuê nữ. Sự thật cũng không khó tưởng tượng, đại thiếu gia La gia đích thân tới Quần Phương Cách bao người, có ai dám chán sống làm chuyện vùi hoa?
Năm đó La Thiên Phách chỉ là tiểu tử mới ra đời mà thôi, thấy mẫu thân La Tam ôn nhu hiền thục, tự nhiên khiến mao đầu tiểu tử mê luyến không thôi, dẫn đến cuối cùng La Thiên Phách cư nhiên có suy nghĩ kỳ lạ, muốn cưới hỏi đàng hoàn với nàng, quang minh chính đại rước hoa khôi về nhà.
Kết quả có thể nghĩ, La gia vốn là một trong những gia tộc lớn nhất Thiên Đô phủ, làm sao có thể chấp nhận thỉnh cầu hoang đường của La Thiên Phách, dẫn hoa dại ven đường về nhà?
Năm đó La Thiên Phách không có nhiều quyền thế trong gia tộc, toàn bộ quang mang của hắn đều bị nhị đệ La Thiên Phong che mờ, áp lực của gia tộc khiến hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.
Chỉ là, La Thiên Phách ngược lại cũng là một kẻ si tình, thấy không thể cưới hỏi đàng hoàng, hắn bèn bắt đầu sinh ý nghĩ bỏ trốn với nàng kia.
Đáng tiếc, sự tình không phát triển theo chiều hướng hắn dự liệu. Một ngày kia, khi hắn thu thập toàn bộ vàng bạc trang sức, chuẩn bị đi tới Quần Phương Các rồi bỏ trốn với nàng kia, lúc đó hắn mới phát hiện, nàng kia đã tự sát.
Nàng kia chết đi rồi còn để lại một bức thư đẫm lệ, bên trong ghi lại nguyên nhân khiến nàng phải tự sát.
Trong thư có nói nàng là kỹ nữ, không xứng với đệ tử thế gia như La Thiên Phách, nàng vốn tưởng rằng cứ sinh hoạt như trước đây đã là tốt lắm rồi, thế nhưng yêu cầu của La Thiên Phách lại khiến nàng lâm vào thế lưỡng nan.
Nàng có thể nhìn ra địa vị xấu hổ của La Thiên Phách tại trong gia tộc...
Thân là người kế thừa, nhưng toàn bộ quang mang đều bị che mờ bởi nhị đệ sáng như vầng thái dương, hắn định lựa chọn chịu thống khổ, mê man, thậm chí nhu nhược muốn trốn tránh. Lần đầu tiên nàng thấy La Thiên Phách, chỉ cảm giác hắn như một bé trai.
Nhưng thông qua thời gian dài tiếp xúc, nàng phát hiện chính mình sai rồi. Trong cơ thể một đại nam hài nhìn qua có chút nhu nhược kia, trên thực tế còn ẩn chứa một tiềm lực thật lớn. Thiên tư hắn thông tuệ, tâm trí linh mẫn, từ trong xương tủy càng lộ ra một cỗ sắc bén, bá đạo không nói lên lời, chỉ là tự hắn không thấy mà thôi.
Nàng muốn nam nhân của mình phải là một thân ngạo cốt, phách tuyệt thiên hạ, cũng không thể vì nhi tình cảm trai gái rồi bỏ qua chí hướng phách nghiệp một bên.
Nếu như vì sự tồn tại của nàng làm cản trở hùng tâm tráng chí nam nhi của La Thiên Phách, như vậy nàng tình nguyện biến mất.
Đây không thể nghi ngờ là lựa chọn chỉ có một đời kỳ nữ mới làm ra nổi. Nàng yêu La Thiên Phách tới tận tâm tủy, nhưng không muốn La Thiên Phách vì nàng rồi bị người ta khinh bỉ, trào phúng. Thế nên, nàng chỉ đành làm việc duy nhất có thể để hỗ trợ La Thiên Phách.
Trên thực tế, cũng vì nàng mất đi, đoạn sau cuộc đời La Thiên Phách mới si mê quyền thế như vậy! Hắn muốn chấp chưởng quyền thế lớn nhất trong La gia, từ đó mới có thể làm việc dựa theo ý nguyện của mình.
Về phần La Tam, chính là nhi tử duy nhất của nàng và La Thiên Phách, lấy địa vị khi đó của La Thiên Phách, khi đưa La Tam trở về gia tộc liền phải chịu đựng người người xa lánh. Không phải nhiều lời, hắn tự nhiên càng phải chịu khuất nhục nhiều hơn cả tên phế tài “La Dật” kia. Cũng chính vì nguyên nhân này, khiến tâm tính La Tam dần bị bóp méo, lòng dạ trở nên hẹp hòi.
Tới khi La Thiên Phách nắm giữ quyền thế cực kỳ cường đại, cảm thấy La Tam không được nên lúc này mới mặc kệ hắn.
Cao tầng trong gia tộc, đại bộ phận đều biết chuyện này. Thế nên lúc trước La Tam mới dám đả thương La Dật, nhưng rồi cũng không phải chịu một xử phạt nào.
Đơn giản vì hắn là con La Thiên Phách, sau lưng hắn có La Thiên Phách chống lưng cho hắn.
Đương nhiên, về điểm này, từ lúc đầu tiên nhìn thấy La Tam, trong lòng La Dật mờ hồ có một ít suy đoán.
La Tam và La Thiên Phách quá giống nhau.
Vô luận là thân hình, ngũ quan, thậm chí là cỗ khí thế lăng nhân trên người kia, đều không có sai biệt.
Đương nhiên, La Tam tự nhiên không cách nào so sánh được với La Thiên Phách, khí thế lăng nhân trên người hắn, nhìn qua ít nhiều có chút cảm giác cáo mượn oai hùm.
Bình luận truyện