Vũ Điệu Của Trung Tá
Chương 35: Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được
Nam Thư Mân sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên một tia sợ hãi, áy náy. Mẹ làm con chịu… bà cắn đôi môi đang run run của mình . Những năm gần đây Sơ Vũ đã rất vất vả, bà nợ cô cả một đời này trả cũng không đủ. Nhưng bà có thể làm được gì?
Sơ Vũ cười khẩy, nhìn vào vị phu nhân cao quý trước mắt, lòng vừa chua xót vừa đau nhói. Mặc dù hai người là mẹ con nhưng giờ phút này họ lại như hai kẻ xa lạ không thể xa lạ hơn. Sơ Vũ hít sâu một hơi, đôi mắt mờ mịt một tầng sương mù: “Nếu tôi đã lựa chọn anh ấy, dù có thể nào tôi vẫn sẽ cố gắng kiên trì đến cùng.”
Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.
“Chị” Hàn Thần lo lắng cầm chai nước chạy đến: “Chị không sao chứ?”
Sơ Vũ nhìn thấy trán của em trai mình đã lấm tấm mồ hôi, lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận lấy chai nước trong tay cậu uống một hớp, nuốt trôi đi sự quay cuồng trong ngực.
“Tiểu Thần, chúng ta về thôi.”
Hàn Thần gật đầu, cầm lấy túi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sơ Vũ cũng không nói thêm gì. Cậu nhìn Nam Thư Mân lễ phép nói: “Cô ạ, lúc nãy đã phiền cô rồi .” Nam Thư Mân thản nhiên gật đầu.
Cậu tỉ mỉ đánh giá bà ta, xem ra thân phận của người phụ nữ này cũng không hề đơn giản, rồi bỗng nhớ lại bộ dạng của cậu con trai lúc nãy, không khỏi lắc đầu.
Đi đến cổng, cậu ta theo bản năng nhìn lại, Nam Thư Mân vẫn còn đứng đấy dõi theo bóng lưng hai người. Hàn Thần hờ hững nhìn qua, bỗng dưng sững người lại, người phụ nữ này rất giống chị, chẳng lẽ là… bà ấy. Cậu kinh ngạc vài giấy rồi chạy nhanh đến bên cạnh chị: ”Chị, chị đi chậm một chút.”
Sơ Vũ hít một hơi, cố nén cơn đau trong lồng ngực, cảm giác bức bách đến nghẹt thở.
“Chị!” Hàn Thần kéo cánh tay cô, lo lắng cau mày hỏi: “Chị bị ốm à ?”
Sơ Vũ khựng lại, hơi thở nặng nề, lúc mở miệng mới phát hiện giọng mình nghẹn ngào: ”Có lẽ do trời nóng nên chị bị cảm nắng.”
“Vậy ư? Hôm nay sắc mặt chị tái nhợt, lại còn bị ngất nữa.” Hàn Thần có chút khó chịu, cậu ta dường như cảm giác được Sơ Vũ đang gạt cậu ta chuyện gì đó: “Rốt cục là chị làm sao vậy?”
Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn em trai, cố gắng nở nụ cười: “Phụ nữ luôn có mấy ngày không thoải mái.” Nghe xong Hàn Thần như bừng tỉnh, ấp a ấp úng mãi mới mở miệng được.
“Chị, vậy chị về sớm nghỉ ngơi đi, đồ của em đều đã mua đủ cả rồi .”
Sơ Vũ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang: “Vài ngày nữa đoàn chị sẽ đến tỉnh khác biểu diễn, chị sẽ không thể đưa em đên trường được.” Nói xong cô lấy trong túi một chiếc thẻ đưa cho Hàn Thần.
“Em không cần đâu.” Hàn Thần đẩy lại: “Mẹ đã cho em tiền nộp học phí . Khai giảng xong, em cũng sẽ đi làm thêm.”
“Em định làm gì? Phát tờ rơi ư?” Sơ Vũ cười yếu ớt nói.
“Dù sao em cũng không nhận đâu. Lúc chị đi học cũng không lấy một đồng trong nhà, em là đàn ông, càng phải tự mình kiếm tiền.” Sơ Vũ nhếch miệng, lúc trước khi kết hôn Tịch gia gửi lễ cưới đến mà làm người ta phải choáng ngợp. Khi đó, vì ông Hàn gặp tai nạn nên trong nhà cũng không còn mấy. Cuối cùng ông Hàn cũng chỉ nhận một ít, với ông mà nói, ông gả con gái đi chứ không phải là bán.
Chỉ trong một đêm em trai cô đã thật sự trưởng thành. Hàn Thần vẫn một mực không lấy. Sơ Vũ mỉm cười rút tay lại, thừa dịp em trai mình không để ý lại nhét thẻ vào túi trên tay cậu ta.
Trên đường về, cô ghé qua một cửa hàng bánh ngọt, lúc đang đẩy cửa đi ra thì bỗng dưng nhìn thấy một đôi nam nữ cũng đi ra từ phía đối diện, cả người cô run rẫy, bánh ngọt trong tay rơi xuống .
Là Tôn Hiểu Nhiên và Ôn Húc, hai người đều mang kính bản to che mặt.
Sơ Vũ vô cùng ngạc nhiên vì sao hai người kia có thể quen biết nhau ? Lưng cô đã ướt đẫm mô hôi, đứng nhìn hai người lái xe rời đi.
“Cô gái, bánh ngọt của cô đã rơi rồi.” Cô nhân viên thấy Sơ Vũ đang ngây người ra mới đi đến nhắc nhở.
Sơ Vũ hoàn hồn nhìn thấy bánh ngọt đã dập nát, thở dài một hơi: “Không cần đâu, phiền cô giúp tôi dọn lại.” Đứng một chút, rồi cô lại quay lại mua hai hộp khác.
Buổi tối, cơn mưa lớn ập đến, có vẻ như là nó đã chờ đợi lâu lắm, được dịp trút nước xối xả.
Từng giọt mưa long lanh dọc theo mái hiên rơi xuống, những tán cây cũng đung đưa theo dòng nước. Sơ Vũ đứng trước cửa sổ nhìn sương mù mênh mông bên ngoài. Hôm nay cô về đại viện là muốn nhờ mẹ chồng giúp cô đổi việc. Không chỉ vì cô đang mang thai, mà còn bởi vì Tô Y cũng ở đó. Cô ta như một cây gai từ từ đâm vào lòng cô, từng chút một nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân này thật buồn cười và bất hạnh đến chừng nào.
Cô đột nhiên hiểu được, thì ra cô đã sớm rơi vào bể tình bởi vậy cô đã thua, thất bại một cách thảm hại.
Đối với đề nghị của Sơ Vũ bà Trần cũng không nói gì, chỉ gật đầu, bà Trần dĩ nhiên cũng có ý định riêng của mình.
“Sơ Vũ ” Bà Trần gọi tên cô.
Sơ Vũ lập tức giấunỗi lòng mình lại, thấy bà Trần đang cầm một chiếc đầm dạ hội đi ra: “Con đến đây thử xem?”
“Mẹ, cái này để làm gì vậy?”
Bà Trần khoa chân múa tay một hồi rồi mỉm cười nói: “Hai ngày nữa có một một người bạn mừng thọ sáu mươi tuổi, đến lúc đó con hãy đi cùng mẹ. Nào, con mặc vào để mẹ xem có gì cần sửa không?”
Sơ Vũ gật đầu.
Thay váy xong, đứng trước phòng thử, ánh mắt cô nhìn xuống, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng, một giọt nước mắt lăn tròn trên má.
Bà Trần nhìn thấy Sơ Vũ đi ra, rất vừa lòng gật đầu.
“Bụng có chút chật nhỉ.”
Sơ Vũ nghe vậy cúi đầu: “Mẹ, con…” giọng nói của cô có chút hồi hộp .
“Sao thế?” Bà Trần đang sửa lại các đường gấp.
“Mẹ, Sơ Vũ ” Đúng lúc Tịch Hạo Nguyệt quay lại.
Bà Trần nhìn qua, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Ô, sao hôm nay con lại về?”
“Con nhớ các món ăn của mẹ .” Tịch Hạo Nguyệt âu yếm ôm bà Trần cười nói: “Chị dâu, anh hai em sao không về cùng chị? Mẹ, mẹ muốn chị dâu cùng mẹ tham gia tiệc ư ?”
Bà Trần trừng mắt liếc con gái, lại quay sang Sơ Vũ: “Sơ Vũ lúc nãy con vừa muốn nói gì?”
Sơ Vũ mất tự nhiên mím môi, lắc đầu: “Con thấy váy có hơi chật.”
“Ôn Húc dạo này có việc gì, sao lâu lắm rồi không thấy nó đến ?” Giọng bà Trần có chút không vui.
“Gần đây công ty anh ấy có việc ah.” Tịch Hạo Nguyệt bĩu môi, Sơ Vũ nhíu mày.
“Sơ Vũ, em vừa gọi điện thoại cho anh hai, anh ấy bảo chị có việc không đến được.”
Sơ Vũ rũ mắt nhìn xuống: “Chị thuận đường nên đem bánh ngọt qua cho mẹ.”
Tịch Hạo Nguyệt đi đến thì thầm vào tai Sơ Vũ: “Chị dâu của em ơi, chị thật là, anh hai lâu lắm mới có một ngày nghỉ, sao chị có thể để anh ấy một mình phòng không giường trống như vậy chứ.”
Sơ Vũ cười cười không nói gì.
Ăn xong cơm tối, bên ngoài trời vẫn đang mưa, bà Trần một mực giữ cô ở lại đại viện. Nằm trên giường rộng, cô cứ trăn qua trở lại mãi nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, ánh đèn vàng rọi vào chiếc bàn kéo xuống một chiếc bóng dài. Ngón trỏ cô lướt qua toàn bộ sách trên giá, đột nhiên tay cô dừng lại. Cô nhớ rõ lúc trước tập thơ nằm ở vị trí này nhưng nay đã biến mất.
. Cô chậm rãi rút tay về, trái tim đau nhói. Ngoài cửa sổ mưa to, những giọt nước mắt sâu kín cuối cùng cũng lẳng lặng rơi xuống.
Rốt cuộc là cô đang chờ đợi điều gì?
***
Hiệu suất làm việc của bà Trần rất nhanh, ngày hôm sau Sơ Vũ đã được điều đến nơi khác.
Ba lê ư, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này nữa.
Buổi trưa, lúc đang ăn cơm ở căn tin, Uông Thần từ xa đã nhìn thấy cô liền bưng khay cơm đi đến: “Sơ Vũ, sao cô không nói tiếng nào đã chuyển đến đơn vị khác thế?”
Sơ Vũ nuốt xuống miếng dưa chuột trong miệng, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Y đang ngồi ở bàn trước mặt, có một số việc không nói ra không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.
“Sơ Vũ” Uông Thần vẫy vẫy đôi đũa trong tay.
Sơ Vũ cúi đầu gắp một miếng thịt: “Không có việc gì cả, tôi muốn thi nghiên cứu sinh lại cho nên sẽ không múa nữa .”
Uông Thần gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Đúng rồi, cô Tô sắp phải rời khỏi rồi . Ngày kia chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc để tiễn cô ấy, cô sẽ đến chứ ?”
Sơ Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Rời khỏi?”
“Đúng vậy, đội trưởng đã phê chuẩn . Ngày kia cô có rảnh không?”
Sơ Vũ bình tĩnh lại, nghiêng đầu sang một bên, cười có lỗi: “Hôm đó có lẽ tôi sẽ không đi được.”
“Vậy thì tiếc quá .”
Sơ Vũ lấy khăn lau miệng sau đó đứng lên đem cất khay, đúng lúc Tô Y cũng đến đó, hai người không hẹn mà gặp. Sau vài giây im lặng Tô Y lên tiếng: “Chẳng nhẽ cô không có gì muốn hỏi sao?”
Sơ Vũ thong thả nghiêng mặt nhìn Tô Y mỉm cười rồi thản nhiên trả lời: “Tất cả cũng đã là quá khứ, tôi chỉ biết hiện tại tôi và anh ấy là vợ chồng.”
Sơ Vũ cười khẩy, nhìn vào vị phu nhân cao quý trước mắt, lòng vừa chua xót vừa đau nhói. Mặc dù hai người là mẹ con nhưng giờ phút này họ lại như hai kẻ xa lạ không thể xa lạ hơn. Sơ Vũ hít sâu một hơi, đôi mắt mờ mịt một tầng sương mù: “Nếu tôi đã lựa chọn anh ấy, dù có thể nào tôi vẫn sẽ cố gắng kiên trì đến cùng.”
Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được.
“Chị” Hàn Thần lo lắng cầm chai nước chạy đến: “Chị không sao chứ?”
Sơ Vũ nhìn thấy trán của em trai mình đã lấm tấm mồ hôi, lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận lấy chai nước trong tay cậu uống một hớp, nuốt trôi đi sự quay cuồng trong ngực.
“Tiểu Thần, chúng ta về thôi.”
Hàn Thần gật đầu, cầm lấy túi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sơ Vũ cũng không nói thêm gì. Cậu nhìn Nam Thư Mân lễ phép nói: “Cô ạ, lúc nãy đã phiền cô rồi .” Nam Thư Mân thản nhiên gật đầu.
Cậu tỉ mỉ đánh giá bà ta, xem ra thân phận của người phụ nữ này cũng không hề đơn giản, rồi bỗng nhớ lại bộ dạng của cậu con trai lúc nãy, không khỏi lắc đầu.
Đi đến cổng, cậu ta theo bản năng nhìn lại, Nam Thư Mân vẫn còn đứng đấy dõi theo bóng lưng hai người. Hàn Thần hờ hững nhìn qua, bỗng dưng sững người lại, người phụ nữ này rất giống chị, chẳng lẽ là… bà ấy. Cậu kinh ngạc vài giấy rồi chạy nhanh đến bên cạnh chị: ”Chị, chị đi chậm một chút.”
Sơ Vũ hít một hơi, cố nén cơn đau trong lồng ngực, cảm giác bức bách đến nghẹt thở.
“Chị!” Hàn Thần kéo cánh tay cô, lo lắng cau mày hỏi: “Chị bị ốm à ?”
Sơ Vũ khựng lại, hơi thở nặng nề, lúc mở miệng mới phát hiện giọng mình nghẹn ngào: ”Có lẽ do trời nóng nên chị bị cảm nắng.”
“Vậy ư? Hôm nay sắc mặt chị tái nhợt, lại còn bị ngất nữa.” Hàn Thần có chút khó chịu, cậu ta dường như cảm giác được Sơ Vũ đang gạt cậu ta chuyện gì đó: “Rốt cục là chị làm sao vậy?”
Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn em trai, cố gắng nở nụ cười: “Phụ nữ luôn có mấy ngày không thoải mái.” Nghe xong Hàn Thần như bừng tỉnh, ấp a ấp úng mãi mới mở miệng được.
“Chị, vậy chị về sớm nghỉ ngơi đi, đồ của em đều đã mua đủ cả rồi .”
Sơ Vũ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang: “Vài ngày nữa đoàn chị sẽ đến tỉnh khác biểu diễn, chị sẽ không thể đưa em đên trường được.” Nói xong cô lấy trong túi một chiếc thẻ đưa cho Hàn Thần.
“Em không cần đâu.” Hàn Thần đẩy lại: “Mẹ đã cho em tiền nộp học phí . Khai giảng xong, em cũng sẽ đi làm thêm.”
“Em định làm gì? Phát tờ rơi ư?” Sơ Vũ cười yếu ớt nói.
“Dù sao em cũng không nhận đâu. Lúc chị đi học cũng không lấy một đồng trong nhà, em là đàn ông, càng phải tự mình kiếm tiền.” Sơ Vũ nhếch miệng, lúc trước khi kết hôn Tịch gia gửi lễ cưới đến mà làm người ta phải choáng ngợp. Khi đó, vì ông Hàn gặp tai nạn nên trong nhà cũng không còn mấy. Cuối cùng ông Hàn cũng chỉ nhận một ít, với ông mà nói, ông gả con gái đi chứ không phải là bán.
Chỉ trong một đêm em trai cô đã thật sự trưởng thành. Hàn Thần vẫn một mực không lấy. Sơ Vũ mỉm cười rút tay lại, thừa dịp em trai mình không để ý lại nhét thẻ vào túi trên tay cậu ta.
Trên đường về, cô ghé qua một cửa hàng bánh ngọt, lúc đang đẩy cửa đi ra thì bỗng dưng nhìn thấy một đôi nam nữ cũng đi ra từ phía đối diện, cả người cô run rẫy, bánh ngọt trong tay rơi xuống .
Là Tôn Hiểu Nhiên và Ôn Húc, hai người đều mang kính bản to che mặt.
Sơ Vũ vô cùng ngạc nhiên vì sao hai người kia có thể quen biết nhau ? Lưng cô đã ướt đẫm mô hôi, đứng nhìn hai người lái xe rời đi.
“Cô gái, bánh ngọt của cô đã rơi rồi.” Cô nhân viên thấy Sơ Vũ đang ngây người ra mới đi đến nhắc nhở.
Sơ Vũ hoàn hồn nhìn thấy bánh ngọt đã dập nát, thở dài một hơi: “Không cần đâu, phiền cô giúp tôi dọn lại.” Đứng một chút, rồi cô lại quay lại mua hai hộp khác.
Buổi tối, cơn mưa lớn ập đến, có vẻ như là nó đã chờ đợi lâu lắm, được dịp trút nước xối xả.
Từng giọt mưa long lanh dọc theo mái hiên rơi xuống, những tán cây cũng đung đưa theo dòng nước. Sơ Vũ đứng trước cửa sổ nhìn sương mù mênh mông bên ngoài. Hôm nay cô về đại viện là muốn nhờ mẹ chồng giúp cô đổi việc. Không chỉ vì cô đang mang thai, mà còn bởi vì Tô Y cũng ở đó. Cô ta như một cây gai từ từ đâm vào lòng cô, từng chút một nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân này thật buồn cười và bất hạnh đến chừng nào.
Cô đột nhiên hiểu được, thì ra cô đã sớm rơi vào bể tình bởi vậy cô đã thua, thất bại một cách thảm hại.
Đối với đề nghị của Sơ Vũ bà Trần cũng không nói gì, chỉ gật đầu, bà Trần dĩ nhiên cũng có ý định riêng của mình.
“Sơ Vũ ” Bà Trần gọi tên cô.
Sơ Vũ lập tức giấunỗi lòng mình lại, thấy bà Trần đang cầm một chiếc đầm dạ hội đi ra: “Con đến đây thử xem?”
“Mẹ, cái này để làm gì vậy?”
Bà Trần khoa chân múa tay một hồi rồi mỉm cười nói: “Hai ngày nữa có một một người bạn mừng thọ sáu mươi tuổi, đến lúc đó con hãy đi cùng mẹ. Nào, con mặc vào để mẹ xem có gì cần sửa không?”
Sơ Vũ gật đầu.
Thay váy xong, đứng trước phòng thử, ánh mắt cô nhìn xuống, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng, một giọt nước mắt lăn tròn trên má.
Bà Trần nhìn thấy Sơ Vũ đi ra, rất vừa lòng gật đầu.
“Bụng có chút chật nhỉ.”
Sơ Vũ nghe vậy cúi đầu: “Mẹ, con…” giọng nói của cô có chút hồi hộp .
“Sao thế?” Bà Trần đang sửa lại các đường gấp.
“Mẹ, Sơ Vũ ” Đúng lúc Tịch Hạo Nguyệt quay lại.
Bà Trần nhìn qua, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Ô, sao hôm nay con lại về?”
“Con nhớ các món ăn của mẹ .” Tịch Hạo Nguyệt âu yếm ôm bà Trần cười nói: “Chị dâu, anh hai em sao không về cùng chị? Mẹ, mẹ muốn chị dâu cùng mẹ tham gia tiệc ư ?”
Bà Trần trừng mắt liếc con gái, lại quay sang Sơ Vũ: “Sơ Vũ lúc nãy con vừa muốn nói gì?”
Sơ Vũ mất tự nhiên mím môi, lắc đầu: “Con thấy váy có hơi chật.”
“Ôn Húc dạo này có việc gì, sao lâu lắm rồi không thấy nó đến ?” Giọng bà Trần có chút không vui.
“Gần đây công ty anh ấy có việc ah.” Tịch Hạo Nguyệt bĩu môi, Sơ Vũ nhíu mày.
“Sơ Vũ, em vừa gọi điện thoại cho anh hai, anh ấy bảo chị có việc không đến được.”
Sơ Vũ rũ mắt nhìn xuống: “Chị thuận đường nên đem bánh ngọt qua cho mẹ.”
Tịch Hạo Nguyệt đi đến thì thầm vào tai Sơ Vũ: “Chị dâu của em ơi, chị thật là, anh hai lâu lắm mới có một ngày nghỉ, sao chị có thể để anh ấy một mình phòng không giường trống như vậy chứ.”
Sơ Vũ cười cười không nói gì.
Ăn xong cơm tối, bên ngoài trời vẫn đang mưa, bà Trần một mực giữ cô ở lại đại viện. Nằm trên giường rộng, cô cứ trăn qua trở lại mãi nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, ánh đèn vàng rọi vào chiếc bàn kéo xuống một chiếc bóng dài. Ngón trỏ cô lướt qua toàn bộ sách trên giá, đột nhiên tay cô dừng lại. Cô nhớ rõ lúc trước tập thơ nằm ở vị trí này nhưng nay đã biến mất.
. Cô chậm rãi rút tay về, trái tim đau nhói. Ngoài cửa sổ mưa to, những giọt nước mắt sâu kín cuối cùng cũng lẳng lặng rơi xuống.
Rốt cuộc là cô đang chờ đợi điều gì?
***
Hiệu suất làm việc của bà Trần rất nhanh, ngày hôm sau Sơ Vũ đã được điều đến nơi khác.
Ba lê ư, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này nữa.
Buổi trưa, lúc đang ăn cơm ở căn tin, Uông Thần từ xa đã nhìn thấy cô liền bưng khay cơm đi đến: “Sơ Vũ, sao cô không nói tiếng nào đã chuyển đến đơn vị khác thế?”
Sơ Vũ nuốt xuống miếng dưa chuột trong miệng, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Y đang ngồi ở bàn trước mặt, có một số việc không nói ra không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.
“Sơ Vũ” Uông Thần vẫy vẫy đôi đũa trong tay.
Sơ Vũ cúi đầu gắp một miếng thịt: “Không có việc gì cả, tôi muốn thi nghiên cứu sinh lại cho nên sẽ không múa nữa .”
Uông Thần gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Đúng rồi, cô Tô sắp phải rời khỏi rồi . Ngày kia chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc để tiễn cô ấy, cô sẽ đến chứ ?”
Sơ Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Rời khỏi?”
“Đúng vậy, đội trưởng đã phê chuẩn . Ngày kia cô có rảnh không?”
Sơ Vũ bình tĩnh lại, nghiêng đầu sang một bên, cười có lỗi: “Hôm đó có lẽ tôi sẽ không đi được.”
“Vậy thì tiếc quá .”
Sơ Vũ lấy khăn lau miệng sau đó đứng lên đem cất khay, đúng lúc Tô Y cũng đến đó, hai người không hẹn mà gặp. Sau vài giây im lặng Tô Y lên tiếng: “Chẳng nhẽ cô không có gì muốn hỏi sao?”
Sơ Vũ thong thả nghiêng mặt nhìn Tô Y mỉm cười rồi thản nhiên trả lời: “Tất cả cũng đã là quá khứ, tôi chỉ biết hiện tại tôi và anh ấy là vợ chồng.”
Bình luận truyện