Vũ Động Càn Khôn

Chương 1291: Tấn công Tây Huyền Vực



Tây Huyền Vực từng là một trong Tứ đại Huyền Vực, nhưng địa vực rộng lớn này nay đã khác hẳn trước đây. Mặt đất và bầu trời đều là một màu đen kịt, ma khí đặc quánh trong không gian, khi ma khí hội tụ đến một mức độ nhất định sẽ biến thành ma vân, rồi những trận mưa ma đổ xuống mặt đất.

Tận sâu trong khu vực bị ma khí tràn ngập, dường như có những tiếng gào thét đầy hung tàn và ác độc.

Không khí tĩnh mịch của một sơn mạch ở Tây Huyền Vực đã hoàn toàn bị phá vỡ. Vô số yêu thú trong sơn mạch chạy tán loạn, thấp thoáng có thể thấy không ít nhân ảnh ẩn nấp trong núi sâu. Lúc này họ tụ lại với nhau, ánh mắt nhìn về phía sau đầy sợ hãi.

Phụt phụt.

Phía sau họ, ma khí cuồn cuộn trào tới, trong ma khí là vô số những con mắt đỏ ngầu tà ác, chúng nhanh như quỷ mị, phát ra những tiếng cười chói tai. Ma khí lao tới, xuyên qua vô số yêu thú và con người, mùi máu tanh nồng lan toả cùng với những tiếng kêu thảm thiết.

Giống như một cuộc đi săn vậy.

Chỉ có điều những con người này lại trở thành con mồi, còn dị mà trở thành những kẻ thợ săn vô tình.

Tuy Tây Huyền Vực bị Ma Ngục chiếm cứ rất lâu rồi nhưng dù sao nơi đây cũng vô cùng rộng lớn, rất nhiều con người và những sinh linh khác đều không kịp chạy thoát và bị phong toả. Đối mặt với đám dị ma cường đại này, họ chỉ còn cách lẩn trốn như chuột, một khi bị phát hiện thì kết cục tàn khốc đang đợi họ.

Nơi đây đã rất gần với biên giới Tây Huyền Vực, chỉ cần thoát ra ngoài là sẽ tới nơi an toàn, ở đó so với nơi này giống như thiên đường với địa ngục vậy.

Tất cả đều ôm hy vọng, liều mạng kìm chế sự sợ hãi trong lòng, nhưng khi thấy vô số dị ma đang ngày một tới gần, trong lòng vẫn không kìm được trào lên cảm giác bất lực, nói cho cùng vẫn không thoát được sao…

Huyết vụ bay tới từ phía sau, nhuộm đỏ gương mặt của không ít người. Họ quệt đi vết máu, nhưng khi ánh mắt họ lên tới đỉnh điểm của sự tuyệt vọng thì đột nhiên có người dừng lại sững sờ nhìn lên bầu trời phía xa.

Ở đó đột nhiên có vô số âm thanh xé gió, rồi từng đám mây đen bay tới. Khi tới gần mọi người mới nhận ra đó là một đội quân tập hợp từ vô số cường giả.

Vô số cường giả che khuất cả bầu trời đang bay tới, chiến ý đáng sợ chấn nhiếp và không ngừng đẩy lùi đám ma khí lan tràn trong trời đất.

- Đó là…

Tất cả mọi người đang trốn trong sơn mạch đều dừng lại, họ nhìn lên đội quân kia, ánh mắt đột nhiên dâng tràn sự cuồng nhiệt.

- A a a!

Họ điên cuồng vẫy tay rồi kêu gào, thứ hy vọng xuất hiện trong lúc tuyệt vọng khiến họ gần như muốn bật khóc.

Đội quân dị ma truy sát phía sau cũng dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên đại quân liên minh vừa xuất hiện. Tất cả cùng kêu lên chói tai, ma khí nhanh chóng rút lui.

- Giết!

Nhưng khi chúng rút lui thì một tiếng hét chỉnh tề vang lên khiến cả đất trời rung chuyển. Nguyên lực bùng nổ, vô số luồng năng lượng ập tới đội quân dị ma.

Uỳnh uỳnh!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, quân đội dị ma vốn rất hung hãn, lúc này trước sự công kích ồ ạt kia đã nổ tung, thậm chí ma khí cũng bị đẩy lùi.

- Tam đại liên quan nghe lệnh, kết chiến trận, toàn quân tiến lên, gặp dị ma lập tức ra tay, giết không cần hỏi!

Trên không trung, một giọng nói dễ nghe được nguyên lực bao bọc cùng với sự uy nghiêm vang lên trong không trung.

- Rõ!

Tất cả cùng đồng thanh đáp, âm thanh của nghìn quân vạn mã khiến không khí cũng rung chuyển.

Trong lúc di chuyển hiển nhiên đội quân cũng hình thành trận pháp, một khi gặp bất cứ sự tập kích nào cũng ứng phó được.

Những người được ứng cứu kịp thời trong sơn mạch sững sờ nhìn lên đội quân trên trời, chiến ý kinh người đó cũng khiến thân thể họ nóng rực.

- Mọi người mau chóng rời khỏi Tây Huyền Vực ngay!

Từ trên trời có người bay ra vẫy tay với những người này, hét lớn rồi lập tức trở về đội.

- Đó là quân của tam đại liên minh! Họ muốn quyết chiến với Ma Ngục giành lại Tây Huyền Vực!

Rõ ràng những người này cũng biết không ít việc, có người kêu lên.

- Chúng ta..cũng chạy thôi nhỉ?

Có người đột nhiên mắt trào dâng thù hận, họ nghiến chặt răng, nhìn Tây Huyền Vực bị ma khí bao phủ, bỗng quay lại thét lên rồi lao ra cùng đại quân.

- Sư huynh đệ của chúng ta đã bị dị ma giết chết, còn đi đâu được nữa? Tây Huyền Vực là nhà của chúng ta, có chết cũng phải chết ở đây!

Không biết ai đã hét lên, rồi tất cả mọi người cùng đỏ mắt lên, ngay sau đó, những người vừa rồi còn sợ hãi chạy trốn thì giờ dường như đã có lại dũng khí, cùng quay lại chạy theo đại quân liên minh.

- Đội trưởng?

Trên không trung, một tiểu đội nhìn xuống thấy động tĩnh đó thì nhìn về đội trưởng của họ.

- Cứ để họ theo đi. Họ cũng cần báo thú, có minh chủ chỉ huy đại cục và các nguyên lão toạ trấn sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta chỉ cần giết sạch dị ma là được.

Người đội trưởng lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được thứ thù hận của họ, vì gia tộc của hắn cũng chỉ còn lại một mình hắn

- Rõ!

Đội quân liên minh giống như làn sóng lớn tràn vào từ biên giới Tây Huyền Vực rồi từng bước tiến sâu vào trong với thanh thế kinh người, đi đến đâu dị ma bị tiêu diệt sạch đến đấy.

Nhưng đối mặt với sự áp chế đó của đội quân liên minh, Ma Ngục vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, sự yên tĩnh này khiến người ta có chút bất an.

- Theo tin chúng ta nhận được, sức mạnh thật sự của Ma Ngục đều tập trung ở Tây Huyền Vực. Đây vốn là tổng bộ của Tây Huyền Tông, nhưng nay Tây Huyền Tông đã bị huỷ diệt rồi.

Trong lúc đội quân tiến vê fphía trước, ở giữa đội, Đường Tâm Lăng nhìn về phía xa, gương mặt đầy vẻ nghiêm nghị.

- Thời gian này Ma Ngục không hề có động tĩnh gì, chắc chắn chúng được âm mưu thì đó, mong chư vị cảnh giác.

Ứng Hoan Hoan và Lâm Động bọn họ cũng gật đầu. Với tính cách của ma ngục tuyệt đối chúng sẽ không ngồi chờ chết. Trận đại chiến Viễn Cổ năm đó hai bên không biết đã đánh trong bao nhiêu năm, cũng không thấy chúng có hành động tương tự.

- Chúng không dám chủ động ra tay có lẽ còn dè chừng điều gì. Dù sao giờ cũng không phải như năm xưa, khe nứt Vị Diện bị phong ấn, chúng không còn quân chi viện nữa, càng không có Dị Ma Hoàng. So với chúng ta đúng là chúng có yếu thế hơn.

Viêm Chủ nói.

- Dù thế nào vẫn phải cẩn thận một chút.

Gương mặt non nớt của Sinh Tử Chủ hiện vẻ thâm trầm, lắc đầu nói:

- Sư phụ thiêu đốt luân hồi mới khiến chúng ta chiếm ưu thế, vì thế dù thế nào chúng ta cũng không thể thua trận này được.

Mọi người cũng gật đầu, ở đây tập hợp tất cả sức mạnh của trời đất này, nếu họ thất bại nữa thì e sẽ chẳng ai ngăn được bước tiến của Ma Ngục. Lúc ấy, trời đất này sẽ như Tây Huyền Vực, mọi sinh linh đều là con mồi cho Ma Ngục.

- Với tốc độ tiến quân của chúng ta, hai ngày nữa sẽ đến đại sa mạc Tây Huyền.

Đường Tâm Lăng hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống:

- Chúng ta không còn đường lùi nữa, vì thế, vì mọi sinh linh trong trời đất này, cũng vì nhưng người chúng ta yêu quý. Chúng ta hãy quyết chiến một trận!

Đại sa mạc Tây Huyền.

Đây là địa vực rộng nhất trong Tây Huyền Vực, trước đây sa mạc có màu vàng trải rộng vô cùng tận. Nhưng nay nó đã biến thành một màu đen tối tăm.

Ma khí tà ác bốc lên, vùng đại sa mạc rộng lớn này đã bị ô nhiễm.

Ở trung tâm đại sa mạc có một toà thành nguy nga nhưng đơn độc, đây từng là nơi phồn hoa nhất Tây Huyền Vực, thế nhưng giờ không nhìn thấy chút nhân khí nào, ma khí đặc quánh bao phủ, thấp thoáng còn nhìn thấy những ánh mắt hung tàn, đỏ ngầu hiện ra trong ma vụ.

Ở giữa toà thành có một ngọn tháp đen, cao khoảng mấy nghìn trượng, có thể nhìn xuống khắp toà thành. Nhưng nay trên đỉnh tháp lúc này có một vài hắc ảnh đứng nhìn về phương bắc Chúng có thể cảm nhận được một luồng áp lực kinh người đang dần tiếp cận.

- Cuối cùng cũng tới rồi sao?

Đứng đầu là Thiên Vương Điện, khẽ cười, gương mặt hắn trắng bệch, chỉ có điều, nụ cười thậm chí có vẻ ôn hoà, chỉ là trong đôi mắt thì không tìm được bất cứ cảm xúc gì.

- Nhiều năm như vật rồi, cuối cùng cũng không cần tiền phục nữa, đúng là nôn nóng muốn giết chúng quá.

Một thiếu niên gầy gộc bên cạnh Thiên Vương Điện, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm môi, cười nói.

- Chuẩn bị xong hết chưa?

Thiên Vương Điện cười, nói.

- Ừm.

Những kẻ đứng sau đều gật đầu cười, tiếng cười mang đầy sự hung tàn.

- Vậy thì tốt!

Thiên Vương Điện vươn vai, khoé miện cười càng thêm hiền hoa. Hắn nhìn về phương bắc, sâu trong đáy mắt là sự sắc bén của vũ khí, lẩm nhẩm:

- Đúng là rất mong chờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện