Vũ Động Càn Khôn
Chương 57: Dương Nguyên Thạch
Dịch: Đổng Lam Phương (A Phương)
"Lâm Động ca ca, chuyện gì vậy?"
Nhìn cử chỉ có chút kỳ quái của Lâm Động, Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm không khỏi nghi ngờ, liền hỏi.
Lâm Động khoát tay áo không trả lời nàng, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ do dựảnh chung quanh, sau đó từng nơi một ở Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, đều bốc lên một ít đất đen, dò xét mức độ mạnh yếu của Dương Cương Khí trong đống bùn đất đó. khi nhìn hoàn c
"Đất bùn ở phía Bắc ẩn chứa Dương Cương Khí mạnh hơn hết"
Lâm Động đem nắm đất đen trong tay vứt bỏ đi, quay sang Thanh Đàn vẫy tay gọi, sau đó liền hướng về khu rừng sâu ở phương Bắc chạy vào. Ở phía sau, Thanh Đàn thấy vậy liền vội vàng thúc dục Tiểu Viêm đuổi theo.
Hai người một thú chạy thật nhanh vào trong khu rừng rậm rạp. Ánh sáng chan hòa êm dịu xuyên qua cành lá, chiếu sáng khu rừng.
Trong Thiết Mộc trang, phần lớn đều là rừng rậm, nhưng cái rừng rậm có vẻ còn nguyên thủy chưa khai thác. Xem ra Lôi gia chỉ đem tất cả chú ý đặt vào trong Thiết Mộc, vì vậy đối với khu rừng rậm rạp này cũng không có kỹ càng tỉ mỉ thăm dò.
Chạy được một khoảng đường, Lâm Động dừng lại để bốc lấy một nắm bùn đất, sau đó nhận định phương hướng rõ ràng, rồi tiếp tục đi sâu vào.
Sau khi đi sâu vào ước chừng gần nửa canh giờ, Lâm Động mới đột nhiên dừng chân lại. Bùn đất nơi này vẫn hiện lên màu thâm đen, nhưng lúc Lâm Động bốc lên một nắm thì có thể cảm giác được trong đống đất bùn này ẩn chứa Dương Cương Khí còn nặng hơn so với bên ngoài bìa rừng.
"Lâm Động ca ca, nơi này nóng quá!"
Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm, mồ hồi toát ra đầm đìa trên gương mặt tinh xảo như tranh kia. Vào đến nơi này, nàng cơ hồ cảm giác như mình đang tiến vào một cái lò lửa, nếu như không phải Lâm Động khăng khăng đi vào, chỉ sợ nàng sớm đã nhịn không được, quay ngược trở ra.
"Nhẫn nại một chút, sắp được rồi."
Lâm Động cười nhẹ một tiếng an ủi, ánh mắt nhìn về phía xa thì phát hiện ở cách đó không xa là nơi tận cùng của khu rừng. Trong lúc mơ hồ, hắn ngửi được một mùi của thú vật, lập tức trong lòng đề cao cảnh giác, đối với Thanh Đàn đánh cái dấu hiệu, sau đó cúi người tiến tới. Một lát sau, trước mắt của Lâm Động xuất hiện một cái thung lũng có chút bị lõm xuống.
Ánh mắt lướt qua mảnh đất trong thung lũng, đồng tử của Lâm Động đột nhiên co rụt lại dừng ở phía trên đáy cốc nơi có hai hình bóng màu đen.
Hai hình bóng kia giống như hai cái đầu hắc báo, cả vật thể đen nhánh, tựa nhưể được che kín bởi một loại tinh luyện màu đen, nơi ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra quang trạch chói mắt, con ngươi xanh mượt kia lộ ra nét hung tàn cùng xảo trá. trên thân th
"Hắc Thiết Yêu Báo!" (Yêu báo màu đen)
Nhìn hai cái đầu như kim loại của Hắc Báo kia, Lâm Động không kềm chế được khẽột hơi lãnh khí. Hắc Thiết Yêu Báo này thuộc loại yêu thú, danh tiếng không kém so với Hỏa Mãng Hổ vì sau khi yêu báo trưởng thành, chúng có thể so sánh với thực lực của một cao thủ Thiên Nguyên Cảnh. Xem hình thể hiện tại của hai đầu yêu báo này, hiển nhiên chúng đang ở trong thời khắc cường tráng nhất.
Nói cách khác, hai con hắc báo này tương đương với hai cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, Lâm Động thật không ngờ tới, ở trong chỗ sâu thẳm của Thiết Mộc trang còn có loại hung hãn này tồn tại.
"Khó trách người của Lôi gia không dám xâm nhập vào trong rừng sâu, bởi vì những chỗ này rất là nguy hiểm" Lâm Động nhếch mép, trong lúc hắn tính lặng lẽề phía sau thì dấu ấn bên trên tay phải đột nhiên truyền ra một luồng dao động kỳ lạ.
Loại dao động này làm cho Lâm Đổng ngẩn người, rồi cẩn thận bò xuống vì nếu Thạch Phù truyền ra dao động, tất nhiên ở xung quanh đây phải có đồ vật gì đó hấp dẫn nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Lâm Động đặt bàn tay phải trên mặt đất, sau đó yên lặng cảm ứng loại dao động này, và thân thể hắn cũng từ từ di động, sau một lúc thật lâu, thì ngừng lại tại mảnh đất bị lõm xuống.
Nhìn mảnh đất bên cạnh hơi lõm xuống, Lâm Động có chút kinh ngạc, chợt dốc sức đấm xuống một đấm làm bùn đất bắn ra bốn phía, lộ ra một cái động khẩu cỡột thước. Động khẩu này đã sớm tồn tại, bất quá chỉ bị lớp đất bùn vùi lấp ởề mặt mà thôi. m trên b
Khi động khẩu xuất hiện ra thì từ Thạch Phù lại truyền ra dao động liên hồi. Lâm Động chần chờ một lát, rồi luồn cánh tay vào bên trong cái hầm kia, sau đó đào bới một hồi.
Ở cách đó không xa, Thanh Đàn nhìn Lâm Động phủ phục trên mặt đất, hai tay giống như con xuyên sơn giáp (con tê tê) không ngừng lôi ra một ít loạn thạch từầm này. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên thần sắc kỳ quái, hiển nhiên là không biết rõ Lâm Động rốt cuộc là đang làm cái gì. bên trong cái h
Dưới ánh mắt cổ quái đang soi mói của Thanh Đàn, hai bắp tay của Lâm Động tiếp tục đào bới trong cái hầm đến nửa ngày, bất quá những thứ đào ra chỉ có một ít loạn thạch, không có bất kỳ vật gì kỳ quái.
Sau một thời gian đào bới vẫn không có thu hoạch gì, mà Lâm Động vì không đạt được thứ mình cần vừa muốn chuẩn bị dừng tay, bàn tay đang luồn ở trong động khẩu đột nhiên bắt trúng một khối thạch đầu ấm áp, mà khi khối thạch đầu này vào tay, thì Thạch Phù trong lòng bàn tay của Lâm Động mới ngừng phát ra dao động.
"Tìm được rồi…"
Nhận thấy được biến hóa của Thạch Phù, Lâm Động trong lòng sung sướng, vội vàng rút cánh tay về, bỗng nhiên một khối đá màu đỏ nhạt liền xuất hiện trước mắt của hắn.
Thạch khối hình lăng giác cũng không sắc nét lắm, cả vật thể màu hồng, nhìn qua có một tia trong suốt giống như một loại tinh thạch, độấm và ánh sáng từ trong tinh thạch phát ra, giống như nắm giữ một khối lượng ánh sáng mặt trời.
"Đây là … là Dương Nguyên Thạch…"
Lâm Động sững sờ nhìn khối tinh thạch màu đỏ nhạt ỏ trên bàn tay, đột nhiên ra sức hít một hơi lương khí, trong hai mắt hiện lên một vẻ khiếp sợ và kinh hoàng.
Dương Nguyên Thạch là một loại tinh thạch đặc biệt, nghe nói chỉ có ở chỗ sâu trong núi lửa mới có thể sinh ra. Loại tinh thạch này không chỉ có hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, còn phải trải qua nung nấu cho chảy ra trong một thời gian dài, sau đó dung nhập một tia dương cương lực ở trong đó. Loại Dương Nguyên Thạch này đối với cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh mà nói, quả thực là một trang bị phù hợp để rèn luyện.
Lâm Động đi theo Lâm Khiếu đến một nơi, tình cờ nghe nói, trong Đại Viêm Vương Triều, không ít cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh trong người mang theo mấy mảnh Dương Nguyên Thạch tùy thân. Ngược lại, sở dĩ hiếm khi thấy xuất hiện tại Thanh Dương Trấn vì giá cả của vật đó không rẻ chút nào.
Lâm Động từ trước đến giờ đều không hề nghĩ tới là tại chỗ này lại đào ra Dương Nguyên Thạch. Phải biết rằng Dương Nguyên Thạch là ít khi xuất hiện một mình, bởi vì nguyên nhân của nó, thường thường gần nơi chỗ Duyên Nguyên Thạch xuất hiện sẽ có thêm một mỏ khoáng, có thể lớn, có thể nhỏ. Nhưng nếu thật là như vậy, thì chỉ cần là một cái mỏ khoáng nho nhỏ đối với Lâm gia mà nói, cũng sẽ trở thành một tài sản kếch sù.
"Nơi này lúc trước từng là núi lửa, nên nói ở đây tìm được mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, cũng không phải không có khả năng…"
Lâm Động không kềm chế được khóe miệng run rẩy một chút, sau đó nắm chặt khối Dương Nguyên Thạch trong tay, rồi đột nhiên đứng dậy.
"Grrrrào!"
Ngay lúc Lâm Động đứng dậy, trong sơn cốc ở phía trước, hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo đột nhiên gầm gừ một tiếng, thanh âm kia truyền lại đúng nơi phương vị của hắn.
"Bị phát hiện…"
Lâm Động biến sắc, vội vàng quay trở ra, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Đàn, rồi trầm giọng ra lệnh: "Đi mau!"
Nghe được tiếng quát của hắn, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, bốn vó di chuyển giống như một cơn lốc lao ra khỏi khu rừng.
***
"Aizz, trước tiên triệu tập nhân thủ lưu lại tại Thiết Mộc trang, dùng hết khả năng tẩy xạch dược thủy (nước thuốc) ở trong đất. Phần còn lại của Thiết Mộc, trước tiên là phải chặc bỏ, sau đó quan sát xem nơi này có thể tiếp tục gieo trồng Thiết Mộc không. Nếu như không thì không cần lưu lại nhiều người ở chỗ này." Trong đại sảnh, gầm thét một hồi sau giờ ngọ, Lâm Chấn Thiên rốt cuộc giằng cơn lửa giận vô ích kia, ngồi vào vị trí thủ lĩnh, sắc mặc ảm đạm nói.
"Vâng."
Nghe vậy, đám người Lâm Khiếu gật đầu cười khổ, vẻ mặt uể oải không nói nên lời. Còn tưởng rằng lần này có thể chiếm được tiện nghi nhưng không ngờ, kết quả lại là một cái điền trang bị phế đi phân nửa.
"Rầm!"
Khi Lâm Khiếu bọn họ gật đầu thì cửa lớn nơi đại sảnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, thân ảnh Lâm Động xông thẳng vào. Nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác lại thêm cả người dính đầy bùn đất của hắn, mọi người ngẩn ra, vừa muốn hỏi chuyện thì Lâm Động từ trong người lấy ra một quả tinh thạch màu đỏ nhạt, đặt mạnh ở mặt bàn trước mặt Lâm Chiến Thiên.
"Gia gia, Lâm gia chúng ta lần này nhặt được bảo vật rồi!"
"Lâm Động ca ca, chuyện gì vậy?"
Nhìn cử chỉ có chút kỳ quái của Lâm Động, Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm không khỏi nghi ngờ, liền hỏi.
Lâm Động khoát tay áo không trả lời nàng, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ do dựảnh chung quanh, sau đó từng nơi một ở Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, đều bốc lên một ít đất đen, dò xét mức độ mạnh yếu của Dương Cương Khí trong đống bùn đất đó. khi nhìn hoàn c
"Đất bùn ở phía Bắc ẩn chứa Dương Cương Khí mạnh hơn hết"
Lâm Động đem nắm đất đen trong tay vứt bỏ đi, quay sang Thanh Đàn vẫy tay gọi, sau đó liền hướng về khu rừng sâu ở phương Bắc chạy vào. Ở phía sau, Thanh Đàn thấy vậy liền vội vàng thúc dục Tiểu Viêm đuổi theo.
Hai người một thú chạy thật nhanh vào trong khu rừng rậm rạp. Ánh sáng chan hòa êm dịu xuyên qua cành lá, chiếu sáng khu rừng.
Trong Thiết Mộc trang, phần lớn đều là rừng rậm, nhưng cái rừng rậm có vẻ còn nguyên thủy chưa khai thác. Xem ra Lôi gia chỉ đem tất cả chú ý đặt vào trong Thiết Mộc, vì vậy đối với khu rừng rậm rạp này cũng không có kỹ càng tỉ mỉ thăm dò.
Chạy được một khoảng đường, Lâm Động dừng lại để bốc lấy một nắm bùn đất, sau đó nhận định phương hướng rõ ràng, rồi tiếp tục đi sâu vào.
Sau khi đi sâu vào ước chừng gần nửa canh giờ, Lâm Động mới đột nhiên dừng chân lại. Bùn đất nơi này vẫn hiện lên màu thâm đen, nhưng lúc Lâm Động bốc lên một nắm thì có thể cảm giác được trong đống đất bùn này ẩn chứa Dương Cương Khí còn nặng hơn so với bên ngoài bìa rừng.
"Lâm Động ca ca, nơi này nóng quá!"
Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm, mồ hồi toát ra đầm đìa trên gương mặt tinh xảo như tranh kia. Vào đến nơi này, nàng cơ hồ cảm giác như mình đang tiến vào một cái lò lửa, nếu như không phải Lâm Động khăng khăng đi vào, chỉ sợ nàng sớm đã nhịn không được, quay ngược trở ra.
"Nhẫn nại một chút, sắp được rồi."
Lâm Động cười nhẹ một tiếng an ủi, ánh mắt nhìn về phía xa thì phát hiện ở cách đó không xa là nơi tận cùng của khu rừng. Trong lúc mơ hồ, hắn ngửi được một mùi của thú vật, lập tức trong lòng đề cao cảnh giác, đối với Thanh Đàn đánh cái dấu hiệu, sau đó cúi người tiến tới. Một lát sau, trước mắt của Lâm Động xuất hiện một cái thung lũng có chút bị lõm xuống.
Ánh mắt lướt qua mảnh đất trong thung lũng, đồng tử của Lâm Động đột nhiên co rụt lại dừng ở phía trên đáy cốc nơi có hai hình bóng màu đen.
Hai hình bóng kia giống như hai cái đầu hắc báo, cả vật thể đen nhánh, tựa nhưể được che kín bởi một loại tinh luyện màu đen, nơi ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra quang trạch chói mắt, con ngươi xanh mượt kia lộ ra nét hung tàn cùng xảo trá. trên thân th
"Hắc Thiết Yêu Báo!" (Yêu báo màu đen)
Nhìn hai cái đầu như kim loại của Hắc Báo kia, Lâm Động không kềm chế được khẽột hơi lãnh khí. Hắc Thiết Yêu Báo này thuộc loại yêu thú, danh tiếng không kém so với Hỏa Mãng Hổ vì sau khi yêu báo trưởng thành, chúng có thể so sánh với thực lực của một cao thủ Thiên Nguyên Cảnh. Xem hình thể hiện tại của hai đầu yêu báo này, hiển nhiên chúng đang ở trong thời khắc cường tráng nhất.
Nói cách khác, hai con hắc báo này tương đương với hai cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, Lâm Động thật không ngờ tới, ở trong chỗ sâu thẳm của Thiết Mộc trang còn có loại hung hãn này tồn tại.
"Khó trách người của Lôi gia không dám xâm nhập vào trong rừng sâu, bởi vì những chỗ này rất là nguy hiểm" Lâm Động nhếch mép, trong lúc hắn tính lặng lẽề phía sau thì dấu ấn bên trên tay phải đột nhiên truyền ra một luồng dao động kỳ lạ.
Loại dao động này làm cho Lâm Đổng ngẩn người, rồi cẩn thận bò xuống vì nếu Thạch Phù truyền ra dao động, tất nhiên ở xung quanh đây phải có đồ vật gì đó hấp dẫn nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Lâm Động đặt bàn tay phải trên mặt đất, sau đó yên lặng cảm ứng loại dao động này, và thân thể hắn cũng từ từ di động, sau một lúc thật lâu, thì ngừng lại tại mảnh đất bị lõm xuống.
Nhìn mảnh đất bên cạnh hơi lõm xuống, Lâm Động có chút kinh ngạc, chợt dốc sức đấm xuống một đấm làm bùn đất bắn ra bốn phía, lộ ra một cái động khẩu cỡột thước. Động khẩu này đã sớm tồn tại, bất quá chỉ bị lớp đất bùn vùi lấp ởề mặt mà thôi. m trên b
Khi động khẩu xuất hiện ra thì từ Thạch Phù lại truyền ra dao động liên hồi. Lâm Động chần chờ một lát, rồi luồn cánh tay vào bên trong cái hầm kia, sau đó đào bới một hồi.
Ở cách đó không xa, Thanh Đàn nhìn Lâm Động phủ phục trên mặt đất, hai tay giống như con xuyên sơn giáp (con tê tê) không ngừng lôi ra một ít loạn thạch từầm này. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên thần sắc kỳ quái, hiển nhiên là không biết rõ Lâm Động rốt cuộc là đang làm cái gì. bên trong cái h
Dưới ánh mắt cổ quái đang soi mói của Thanh Đàn, hai bắp tay của Lâm Động tiếp tục đào bới trong cái hầm đến nửa ngày, bất quá những thứ đào ra chỉ có một ít loạn thạch, không có bất kỳ vật gì kỳ quái.
Sau một thời gian đào bới vẫn không có thu hoạch gì, mà Lâm Động vì không đạt được thứ mình cần vừa muốn chuẩn bị dừng tay, bàn tay đang luồn ở trong động khẩu đột nhiên bắt trúng một khối thạch đầu ấm áp, mà khi khối thạch đầu này vào tay, thì Thạch Phù trong lòng bàn tay của Lâm Động mới ngừng phát ra dao động.
"Tìm được rồi…"
Nhận thấy được biến hóa của Thạch Phù, Lâm Động trong lòng sung sướng, vội vàng rút cánh tay về, bỗng nhiên một khối đá màu đỏ nhạt liền xuất hiện trước mắt của hắn.
Thạch khối hình lăng giác cũng không sắc nét lắm, cả vật thể màu hồng, nhìn qua có một tia trong suốt giống như một loại tinh thạch, độấm và ánh sáng từ trong tinh thạch phát ra, giống như nắm giữ một khối lượng ánh sáng mặt trời.
"Đây là … là Dương Nguyên Thạch…"
Lâm Động sững sờ nhìn khối tinh thạch màu đỏ nhạt ỏ trên bàn tay, đột nhiên ra sức hít một hơi lương khí, trong hai mắt hiện lên một vẻ khiếp sợ và kinh hoàng.
Dương Nguyên Thạch là một loại tinh thạch đặc biệt, nghe nói chỉ có ở chỗ sâu trong núi lửa mới có thể sinh ra. Loại tinh thạch này không chỉ có hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, còn phải trải qua nung nấu cho chảy ra trong một thời gian dài, sau đó dung nhập một tia dương cương lực ở trong đó. Loại Dương Nguyên Thạch này đối với cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh mà nói, quả thực là một trang bị phù hợp để rèn luyện.
Lâm Động đi theo Lâm Khiếu đến một nơi, tình cờ nghe nói, trong Đại Viêm Vương Triều, không ít cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh trong người mang theo mấy mảnh Dương Nguyên Thạch tùy thân. Ngược lại, sở dĩ hiếm khi thấy xuất hiện tại Thanh Dương Trấn vì giá cả của vật đó không rẻ chút nào.
Lâm Động từ trước đến giờ đều không hề nghĩ tới là tại chỗ này lại đào ra Dương Nguyên Thạch. Phải biết rằng Dương Nguyên Thạch là ít khi xuất hiện một mình, bởi vì nguyên nhân của nó, thường thường gần nơi chỗ Duyên Nguyên Thạch xuất hiện sẽ có thêm một mỏ khoáng, có thể lớn, có thể nhỏ. Nhưng nếu thật là như vậy, thì chỉ cần là một cái mỏ khoáng nho nhỏ đối với Lâm gia mà nói, cũng sẽ trở thành một tài sản kếch sù.
"Nơi này lúc trước từng là núi lửa, nên nói ở đây tìm được mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, cũng không phải không có khả năng…"
Lâm Động không kềm chế được khóe miệng run rẩy một chút, sau đó nắm chặt khối Dương Nguyên Thạch trong tay, rồi đột nhiên đứng dậy.
"Grrrrào!"
Ngay lúc Lâm Động đứng dậy, trong sơn cốc ở phía trước, hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo đột nhiên gầm gừ một tiếng, thanh âm kia truyền lại đúng nơi phương vị của hắn.
"Bị phát hiện…"
Lâm Động biến sắc, vội vàng quay trở ra, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Đàn, rồi trầm giọng ra lệnh: "Đi mau!"
Nghe được tiếng quát của hắn, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, bốn vó di chuyển giống như một cơn lốc lao ra khỏi khu rừng.
***
"Aizz, trước tiên triệu tập nhân thủ lưu lại tại Thiết Mộc trang, dùng hết khả năng tẩy xạch dược thủy (nước thuốc) ở trong đất. Phần còn lại của Thiết Mộc, trước tiên là phải chặc bỏ, sau đó quan sát xem nơi này có thể tiếp tục gieo trồng Thiết Mộc không. Nếu như không thì không cần lưu lại nhiều người ở chỗ này." Trong đại sảnh, gầm thét một hồi sau giờ ngọ, Lâm Chấn Thiên rốt cuộc giằng cơn lửa giận vô ích kia, ngồi vào vị trí thủ lĩnh, sắc mặc ảm đạm nói.
"Vâng."
Nghe vậy, đám người Lâm Khiếu gật đầu cười khổ, vẻ mặt uể oải không nói nên lời. Còn tưởng rằng lần này có thể chiếm được tiện nghi nhưng không ngờ, kết quả lại là một cái điền trang bị phế đi phân nửa.
"Rầm!"
Khi Lâm Khiếu bọn họ gật đầu thì cửa lớn nơi đại sảnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, thân ảnh Lâm Động xông thẳng vào. Nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác lại thêm cả người dính đầy bùn đất của hắn, mọi người ngẩn ra, vừa muốn hỏi chuyện thì Lâm Động từ trong người lấy ra một quả tinh thạch màu đỏ nhạt, đặt mạnh ở mặt bàn trước mặt Lâm Chiến Thiên.
"Gia gia, Lâm gia chúng ta lần này nhặt được bảo vật rồi!"
Bình luận truyện