Vũ Động Càn Khôn
Chương 63: Phù Sư
"Túi Càn Khôn cấp thấp là dùng tài liệu Càn Khôn mộc làm thành, sau đó do một vị nhị ấn Phù Sư khắc phù văn vào. Đừng thấy nó thể tích nhỏ, nhưng bên trong đủ để chứa những vật lớn cỡ một cái quầy, mang theo bên mình có thể tránh được rất nhiều phiền phức." Nhìn thấy Lâm Động tựa hồ đối với túi Càn Khôn kia cảm thấy hứng thú, gã tạp dịch áo xanh kia cười, vồn vã giới thiệu.
Lâm Động kinh ngạc một phen, không ngờ rằng lại có vật thần kỳ như vậy, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói qua. Quả nhiên Thanh Dương Trấn không thể so sánh được với Viêm Thành này.
"Nhị ấn Phù Sư?"
Trong lúc kinh hãi vì tác dụng đặc dị của túi Càn Khôn này, Lâm Động cũng vì một câu nói của gã tạp dịch kia mà trong lòng run rẩy. Tại Đại Viêm vương triều có một loại nghề nghiệp đặc thù mà mọi người gọi bọn họ là Phù Sư, nghe nói bọn họ có thể đem Nguyên Lực thiên địa ngưng tụ thành phù văn đặc dị.
Mà những phù văn này bởi vì mỗi cái đều có cấu tạo khác nhau, nên có năng lực khác nhau. Chẳng hạn như chuôi Hắc Thiết Kiếm kia, phía trên được khắc lên một cái phù văn, làm cho vũ khí bất luận là mức độ cứng cỏi hay sắc bén, đều gia tăng lên một cấp bậc.
Con đường võ đạo, từng sinh sản ra không ít môn phái, mà Phù Sư là một trong đó số đó. Bất quá, nghề nghiệp này không những cần phải có thực lực nhất định của bản thân để chống đở, mà đối với Tinh Thần Lực, yêu cầu cũng vô cùng khắc nghiệt, do đó được xem là một nghề nghiệp khan hiếm.
Mà phù sư cũng có hệ thống cấp bậc của bọn họ, theo Lâm Động được biết, bọn họ dựa vào "Ấn" mà phân chia. Phù Sư tổng cộng chia thành Ngũ Ấn, nhất ấn Phù Sư thấp nhất, ngũ ấn Phù Sư là cao nhất, đương nhiên, sau Ngũ Ấn có lẽ vẫn còn cấp mạnh hơn nữa, chẳng qua là Lâm Động không biết mà thôi.
Bình thường mà nói, chỉ nhất ấn Phù Sư thôi mà điều kiện thấp nhất là cần phải đạt đến Địa Nguyên Cảnh, còn nếu có thể đạt tới nhị ấn Phù Sư mà nói, cũng đủ để các đại thế lực tại Viêm Thành lấy lễ khách quý mà đối đãi.
Vì vậy, khi Lâm Động nghe đến túi Càn Khôn này được một vị nhị ấn Phù Sư khắc ghi ký hiệu thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà đối với cái túi Càn Khôn này, Lâm Động rất có hứng thú, có điều với giá cả này làm hắn nhíu mày suy tư. Lâm gia bọn họ trong thời gian hai tháng mới khai thác ra hơn bốn trăm khối Dương Nguyên Thạch, mà đây chỉ là một cái túi Càn Khôn cấp thấp thôi, vậy mà cũng cần dùng đến mười phân trăm của số lượng đó.
Bốn mươi tám khối Dương Nguyên Thạch, Lâm Động nhất định là lấy không ra. Cho nên sau khi trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn móc ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, trong đó chứa đựng mười miếng đan dược có màu sắc khác nhau, và đương nhiên, mấy thứ này là do Lâm Động từ trong linh dược Tam phẩm tinh luyện ra.
"Ngươi đi tìm người nhìn xem, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?" Lâm Động đem cái chai đặt ở trên quầy, cười nói.
Nghe vậy, gã tạp dịch áo xanh kia đánh giá viên đan dược trong bình một chút, có thể ở trong này làm tạp dịch thì nhãn lực hiển nhiên là phải có, lập tức trên khuôn mặt của hắn thoáng có chút kinh ngạc, sau đó khẽ lay nhẹ một cái chuông nhỏ phía sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Sau khi tiếng rung chuông vang lên không bao lâu, liền có một người trung niên nhìn giống quản sự đi nhanh tới, cười híp mắt nói: "Vị tiểu huynh đệ này là muốn giao dịch món vật này à?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn đã liếc nhìn cái chai ở trên quầy, sau đó đưa tay đem một viên đan dược lấy ra, đặt ở dưới mũi khẽ hít hai cái, chân mày nhíu lại, nói: "Tiểu huynh đệ, những viên đan dược này hẳn là từ bên trong linh dược tinh luyện ra? Dược lực ngược lại ôn hòa tinh thuần, cực kỳ thích hợp để người ở Thối Thể Cảnh hoặc là Địa Nguyên Cảnh phục dùng"
"Chắc là vậy..."
Lâm Động gãi gãi đầu, thần sắc nhìn qua có chút ngu ngơ, bộ dáng hắn giống như đối hắn cũng không hiểu rõ về loại đan hoàn mà hắn lấy ra.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, người trung niên kia liền cười ha hả, trong lòng ngầm cho rằng là may mắn mới có được những viên đan dược này.
"Tiểu huynh đệ, như vậy đi, những viên đan dược này, ta lấy một đổi năm Dương Nguyên Thạch, ngươi thấy thế nào?" Người trung niên kia, ánh mặt chợt lóe lên, nói.
"Vậy rốt cuộc như không, mua xong cái túi Càn Khôn này ta sẽ chỉ còn hai khối Dương Nguyên thạch sao? Vậy thôi không bán." Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, một tay quơ lấy cái chai.
"Ha hả, đừng vội đừng vội, vậy tiểu huynh đệ muốn bao nhiêu?" Thấy thế, người trung niên kia vội vàng nói.
"Một đổi mười."
Đối với kiểu giống như con nít này, người trung niên kia ngược lại không biết làm sao, lắc đầu hỏi: "Một đổi bảy a, giá cả này xem như công bằng, sao hả?"
"Tốt"
Lúc này đây, Lâm Động ngược lại không chút chần chờ, một lời đồng ý ngay. Nhìn thấy hắn bộ dạng dứt khoát như vậy, người trung niên kia cũng không khỏi phải cười khổ một tiếng, sau đó phân phó gã sai vặt sát bên đem ra túi Càn Khôn lấy ra để trước mặt Lâm Động, khấu trừ đi giá cả của túi Càn Khôn, Dương Nguyên Thạch còn thừa lại, đều là bỏ vào bên trong túi Càn Khôn.
Lâm Động vội vã tiếp nhận túi Càn Khôn kia vào trong tay, rồi có chút thô bạo thò bàn tay vào bên trong lấy một ít Dương Nguyên Thạch vẫn còn hơi âm ấm.
Tuy nói diện tích bên trong túi Càn Khôn không lớn lắm, nhưng đây đối với Lâm Động mà nói, đã là rất hài lòng.
"Ha hả, tiểu huynh đệ, viên đan dược này nếu như ngươi còn thì có thể tiếp tục bán cho chúng ta, giá cả vẫn là như vậy" Nhìn thấy Lâm Động vuốt ve túi Càn Khôn, người trung niên kia cười nói.
"Ân, chờ ta lần sau trở lại nơi đã nhặt được những thứ này để xem có thể tìm thấy thêm một ít nữa hay không a" Đối với lời nói của người trung niên, Lâm Động lại là nghiêm túc gật đầu đáp.
"..."
Người trung niên mặt chợt cứng lại, cuối cùng gật đầu gượng cười.
Trong lòng Lâm Động cười thầm một tiếng, sau đó cũng không để ý đến hắn nữa, tập trung kiểm soát túi Càn Khôn ở trong tay. Cuối cùng ánh mắt của hắn vô thức dừng lại ở bên trái của túi Càn Khôn, nơi đó mờ mờ ảo ảo như có một cái ký hiệu kỳ lạ như ẩn như hiện.
Ánh mắt Lâm Động chăm chú dán vào cái ký hiệu kỳ lạ đó, không tự chủ được tinh thần hắn tập trung lại, cái bộ dáng này giống như là đã nhìn thấy cái gì đó mà hắn cực kỳ hứng thú.
Trong thời gian Lâm Động như một con rối ngu ngơ nhìn chăm chú, đôi mắt của hắn dường như đột ngột mờ đi, trong khi thị giác chung quanh mờ nhạt, ký hiệu ẩn tàng ở trên túi Càn Khôn lại mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn.
Trong trạng thái quỷ dị này, bên trong đại não của Lâm Động đột nhiên truyền ra một cổ dao động đặc thù, đó là Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực vô hình từng luồng một theo não bộ mà thẩm thấu ra, cuối cùng ở trước mặt Lâm Động từ từ phác họa, mà hình phác họa kia, tuy nói rất là thô ráp lại không rõ, nhưng cùng với cái ký hiệu phức tạp trên túi Càn Khôn kia, lại là cực kỳ giống nhau!
Phác họa vẫn chưa có hoàn thành, làm cho ký hiệu vô hình ở trước mặt Lâm Động ngưng tụ được một nửa, lúc đó trong đầu hắn liền là truyền ra một trận đau nhức. Hắn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đầu đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh hãi, hiển nhiên là không rõ rốt cuộc chuyện gì đã vừa xảy ra.
Nơi một góc khuất ẩn ở trong đại sảnh của Kỳ Vật Lâu, một vị lão nhân áo xám ngồi đó có vẻ buồn ngủ, chung quanh hắn trông rất hỗn độn, có vẻ không thích hợp với Kỳ Vật Lâu sạch sẽ này. Nhưng từ đầu đến cuối không một ai lên tiếng quấy rầy hắn, một vài người đi ngang qua hắn, bất luận là khách hàng hay là quản sự, đều bước đi nhẹ nhàng, không dám lớn tiếng làm phiền.
Mà đối với mọi chuyện xung quanh, lão nhân giống như không có bất kỳ cảm giác gì, hai mắt khép kín, ngồi ngủ say sưa như sắp ngã. Có điều trạng thái mê man này ở trong khoảnh khắc đột nhiên bị phá vỡ, đôi mắt nhắm chặt kia bất chợt mở ra, ánh mắt vừa chuyển liền đọng lại ở trên người một cậu thiếu niên đang đứng trong đại sảnh cách đó không xa. Từ trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi, thanh âm thều thào, chậm rãi vang lên.
"Tinh thần thiên phú thật mạnh a!"
Lâm Động kinh ngạc một phen, không ngờ rằng lại có vật thần kỳ như vậy, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói qua. Quả nhiên Thanh Dương Trấn không thể so sánh được với Viêm Thành này.
"Nhị ấn Phù Sư?"
Trong lúc kinh hãi vì tác dụng đặc dị của túi Càn Khôn này, Lâm Động cũng vì một câu nói của gã tạp dịch kia mà trong lòng run rẩy. Tại Đại Viêm vương triều có một loại nghề nghiệp đặc thù mà mọi người gọi bọn họ là Phù Sư, nghe nói bọn họ có thể đem Nguyên Lực thiên địa ngưng tụ thành phù văn đặc dị.
Mà những phù văn này bởi vì mỗi cái đều có cấu tạo khác nhau, nên có năng lực khác nhau. Chẳng hạn như chuôi Hắc Thiết Kiếm kia, phía trên được khắc lên một cái phù văn, làm cho vũ khí bất luận là mức độ cứng cỏi hay sắc bén, đều gia tăng lên một cấp bậc.
Con đường võ đạo, từng sinh sản ra không ít môn phái, mà Phù Sư là một trong đó số đó. Bất quá, nghề nghiệp này không những cần phải có thực lực nhất định của bản thân để chống đở, mà đối với Tinh Thần Lực, yêu cầu cũng vô cùng khắc nghiệt, do đó được xem là một nghề nghiệp khan hiếm.
Mà phù sư cũng có hệ thống cấp bậc của bọn họ, theo Lâm Động được biết, bọn họ dựa vào "Ấn" mà phân chia. Phù Sư tổng cộng chia thành Ngũ Ấn, nhất ấn Phù Sư thấp nhất, ngũ ấn Phù Sư là cao nhất, đương nhiên, sau Ngũ Ấn có lẽ vẫn còn cấp mạnh hơn nữa, chẳng qua là Lâm Động không biết mà thôi.
Bình thường mà nói, chỉ nhất ấn Phù Sư thôi mà điều kiện thấp nhất là cần phải đạt đến Địa Nguyên Cảnh, còn nếu có thể đạt tới nhị ấn Phù Sư mà nói, cũng đủ để các đại thế lực tại Viêm Thành lấy lễ khách quý mà đối đãi.
Vì vậy, khi Lâm Động nghe đến túi Càn Khôn này được một vị nhị ấn Phù Sư khắc ghi ký hiệu thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà đối với cái túi Càn Khôn này, Lâm Động rất có hứng thú, có điều với giá cả này làm hắn nhíu mày suy tư. Lâm gia bọn họ trong thời gian hai tháng mới khai thác ra hơn bốn trăm khối Dương Nguyên Thạch, mà đây chỉ là một cái túi Càn Khôn cấp thấp thôi, vậy mà cũng cần dùng đến mười phân trăm của số lượng đó.
Bốn mươi tám khối Dương Nguyên Thạch, Lâm Động nhất định là lấy không ra. Cho nên sau khi trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn móc ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, trong đó chứa đựng mười miếng đan dược có màu sắc khác nhau, và đương nhiên, mấy thứ này là do Lâm Động từ trong linh dược Tam phẩm tinh luyện ra.
"Ngươi đi tìm người nhìn xem, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?" Lâm Động đem cái chai đặt ở trên quầy, cười nói.
Nghe vậy, gã tạp dịch áo xanh kia đánh giá viên đan dược trong bình một chút, có thể ở trong này làm tạp dịch thì nhãn lực hiển nhiên là phải có, lập tức trên khuôn mặt của hắn thoáng có chút kinh ngạc, sau đó khẽ lay nhẹ một cái chuông nhỏ phía sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Sau khi tiếng rung chuông vang lên không bao lâu, liền có một người trung niên nhìn giống quản sự đi nhanh tới, cười híp mắt nói: "Vị tiểu huynh đệ này là muốn giao dịch món vật này à?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn đã liếc nhìn cái chai ở trên quầy, sau đó đưa tay đem một viên đan dược lấy ra, đặt ở dưới mũi khẽ hít hai cái, chân mày nhíu lại, nói: "Tiểu huynh đệ, những viên đan dược này hẳn là từ bên trong linh dược tinh luyện ra? Dược lực ngược lại ôn hòa tinh thuần, cực kỳ thích hợp để người ở Thối Thể Cảnh hoặc là Địa Nguyên Cảnh phục dùng"
"Chắc là vậy..."
Lâm Động gãi gãi đầu, thần sắc nhìn qua có chút ngu ngơ, bộ dáng hắn giống như đối hắn cũng không hiểu rõ về loại đan hoàn mà hắn lấy ra.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, người trung niên kia liền cười ha hả, trong lòng ngầm cho rằng là may mắn mới có được những viên đan dược này.
"Tiểu huynh đệ, như vậy đi, những viên đan dược này, ta lấy một đổi năm Dương Nguyên Thạch, ngươi thấy thế nào?" Người trung niên kia, ánh mặt chợt lóe lên, nói.
"Vậy rốt cuộc như không, mua xong cái túi Càn Khôn này ta sẽ chỉ còn hai khối Dương Nguyên thạch sao? Vậy thôi không bán." Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, một tay quơ lấy cái chai.
"Ha hả, đừng vội đừng vội, vậy tiểu huynh đệ muốn bao nhiêu?" Thấy thế, người trung niên kia vội vàng nói.
"Một đổi mười."
Đối với kiểu giống như con nít này, người trung niên kia ngược lại không biết làm sao, lắc đầu hỏi: "Một đổi bảy a, giá cả này xem như công bằng, sao hả?"
"Tốt"
Lúc này đây, Lâm Động ngược lại không chút chần chờ, một lời đồng ý ngay. Nhìn thấy hắn bộ dạng dứt khoát như vậy, người trung niên kia cũng không khỏi phải cười khổ một tiếng, sau đó phân phó gã sai vặt sát bên đem ra túi Càn Khôn lấy ra để trước mặt Lâm Động, khấu trừ đi giá cả của túi Càn Khôn, Dương Nguyên Thạch còn thừa lại, đều là bỏ vào bên trong túi Càn Khôn.
Lâm Động vội vã tiếp nhận túi Càn Khôn kia vào trong tay, rồi có chút thô bạo thò bàn tay vào bên trong lấy một ít Dương Nguyên Thạch vẫn còn hơi âm ấm.
Tuy nói diện tích bên trong túi Càn Khôn không lớn lắm, nhưng đây đối với Lâm Động mà nói, đã là rất hài lòng.
"Ha hả, tiểu huynh đệ, viên đan dược này nếu như ngươi còn thì có thể tiếp tục bán cho chúng ta, giá cả vẫn là như vậy" Nhìn thấy Lâm Động vuốt ve túi Càn Khôn, người trung niên kia cười nói.
"Ân, chờ ta lần sau trở lại nơi đã nhặt được những thứ này để xem có thể tìm thấy thêm một ít nữa hay không a" Đối với lời nói của người trung niên, Lâm Động lại là nghiêm túc gật đầu đáp.
"..."
Người trung niên mặt chợt cứng lại, cuối cùng gật đầu gượng cười.
Trong lòng Lâm Động cười thầm một tiếng, sau đó cũng không để ý đến hắn nữa, tập trung kiểm soát túi Càn Khôn ở trong tay. Cuối cùng ánh mắt của hắn vô thức dừng lại ở bên trái của túi Càn Khôn, nơi đó mờ mờ ảo ảo như có một cái ký hiệu kỳ lạ như ẩn như hiện.
Ánh mắt Lâm Động chăm chú dán vào cái ký hiệu kỳ lạ đó, không tự chủ được tinh thần hắn tập trung lại, cái bộ dáng này giống như là đã nhìn thấy cái gì đó mà hắn cực kỳ hứng thú.
Trong thời gian Lâm Động như một con rối ngu ngơ nhìn chăm chú, đôi mắt của hắn dường như đột ngột mờ đi, trong khi thị giác chung quanh mờ nhạt, ký hiệu ẩn tàng ở trên túi Càn Khôn lại mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn.
Trong trạng thái quỷ dị này, bên trong đại não của Lâm Động đột nhiên truyền ra một cổ dao động đặc thù, đó là Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực vô hình từng luồng một theo não bộ mà thẩm thấu ra, cuối cùng ở trước mặt Lâm Động từ từ phác họa, mà hình phác họa kia, tuy nói rất là thô ráp lại không rõ, nhưng cùng với cái ký hiệu phức tạp trên túi Càn Khôn kia, lại là cực kỳ giống nhau!
Phác họa vẫn chưa có hoàn thành, làm cho ký hiệu vô hình ở trước mặt Lâm Động ngưng tụ được một nửa, lúc đó trong đầu hắn liền là truyền ra một trận đau nhức. Hắn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đầu đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh hãi, hiển nhiên là không rõ rốt cuộc chuyện gì đã vừa xảy ra.
Nơi một góc khuất ẩn ở trong đại sảnh của Kỳ Vật Lâu, một vị lão nhân áo xám ngồi đó có vẻ buồn ngủ, chung quanh hắn trông rất hỗn độn, có vẻ không thích hợp với Kỳ Vật Lâu sạch sẽ này. Nhưng từ đầu đến cuối không một ai lên tiếng quấy rầy hắn, một vài người đi ngang qua hắn, bất luận là khách hàng hay là quản sự, đều bước đi nhẹ nhàng, không dám lớn tiếng làm phiền.
Mà đối với mọi chuyện xung quanh, lão nhân giống như không có bất kỳ cảm giác gì, hai mắt khép kín, ngồi ngủ say sưa như sắp ngã. Có điều trạng thái mê man này ở trong khoảnh khắc đột nhiên bị phá vỡ, đôi mắt nhắm chặt kia bất chợt mở ra, ánh mắt vừa chuyển liền đọng lại ở trên người một cậu thiếu niên đang đứng trong đại sảnh cách đó không xa. Từ trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi, thanh âm thều thào, chậm rãi vang lên.
"Tinh thần thiên phú thật mạnh a!"
Bình luận truyện