Vũ Động Càn Khôn
Chương 83: Cổ mộc
"Thằng khốn. Ngươi là đồ vô dụng!"
Nơi thâm viện của Lôi gia, đột nhiên có một tiếng gầm gừ tức giận đến tột đỉnh truyền ra. Nghe được tiếng gầm gừ này, thân thể của tất cả mọi người trong Lôi gia đều run lên lẩy bẩy, không một ai ở giờ phút này dám phát ra một âm thanh nào khác, sợ bị tai vạ ập đến bất ngờ.
"Ba, ba!"
Trong một gian phòng nơi thâm viện, sắc mặt Lôi Báo trông dữ tợn đáng sợ, hắn nhìn vào cổ thi thể nằm ngay trước mặt, thân thể không ngừng run lẩy bẩy kịch liệt, cuối cùng hung hăng giáng xuống một cái tát thật mạnh vào trên khuôn mặt Lôi Phích đang đứng cúi thấp đầu ở trước mặt mình. Sau tiếng tát mạnh lanh lảnh vang lên đó, thì thân hình Lôi Phích bay thẳng ra xa đụng mạnh vào vách tường, vốn trên thân thể đã có thương tích, sự va chạm lần này trực tiếp làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, những phần tử quan trọng khác trong Lôi gia đều run lên, miệng khép kín không dám hó hé một tiếng. Bọn họ biết được trong giờ phút này, Lôi Báo đã nổi giận đến độ mất đi một chút lý trí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cộng thêm mười tên hảo thủ Lôi gia ta, thậm chí ngay cả một tiểu súc sinh mười sáu mười bảy tuổi đầu cũng không thu thập được? Nhiều người đi như vậy mà cuối cùng chỉ có một mình ngươi quay trở về? Ngươi còn có mặt mũi trở lại sao hả?" Lôi Báo với sắc mặt hung tợn cùng bộ dáng điên cuồng, gầm hét lên.
Đối mặt với Lôi Báo đang lúc nổi giận, Lôi Phích chỉ biết cúi thấp đầu thôi, hai tay nắm chặt. Hắn biết lần này thảm hại trở về đã mất hết thể diện, lúc đi mang theo đội ngũ hùng hậu nhưng kết quả cuối cùng chỉ còn một mình hắn giống như chó hoang chạy trốn về. Lần này nếu như địa vị của hắn ở Lôi gia không phải cao, e rằng dưới sự nổi giận của Lôi Báo, hắn đã bị một chưởng đánh chết rồi.
Lôi Báo giống như trâu điên tức giận, sắc mặt xanh mét, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Mất một gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, đối với Lôi gia hắn mà nói là tổn thất quá nặng nề, nhớ tới chuyện này thôi thì lý trí của hắn đã bị sự nổi giận che mất hết khuynh hướng.
Cả gian phòng yên lặng nặng nề đến lạ thường, cuối cùng, bước chân của Lôi Bao cũng chậm lại rồi ngừng hẳn, là chủ của một gia tộc, định lực của hắn quả nhiên là không tệ lắm.
Sắc mặt vẫn âm trầm, hắn quay trở lại ghế ngồi, thanh âm khàn đục, hỏi chuyện: "Lần này là trúng mai phục của Lâm gia sao?"
Lôi Phích trên mặt lộ ra vẻ cay đắng, chậm rãi lắc đầu, nói: "Trước khi bọn người Lâm Khiếu đuổi tới, tổn thất đã là như vậy rồi. Lần này, nhân thủ của chúng ta bao gồm Lôi Hình, cũng là chết ở trong tay một mình Lâm Động."
Tuy biết rõ bầu không khí vào giờ phút này bất thường, nhưng khi nghe nói vậy, những người Lôi gia vẫn không kềm chế được sự hoảng sợ liền ngẩng đầu lên. Nhiều người như vậy, tất cả đều chết ở trong tay tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi của Lâm gia?
"Hãy cho ta một giải thích thỏa đáng." Lôi Báo bàn tay run rẩy, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp, run rẩy nói.
"Thực lực Lâm Động bây giờ đã là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, một mình giao chiến, ta không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn tựa hồ am hiểu rành mạch về ám khí, sử dụng nhanh chóng làm chúng ta không kịp đề phòng, Lôi Hình thua chính là bởi ở điểm này" Lôi Phích thấp giọng nói, rồi hắn từ trong ngực móc ra một đoản toa đã nhuốm đầy máu, cung kính đưa về phía Lôi Báo.
Lôi Báo nhận lấy, sắc mặt u ám, ngón tay vuốt nhẹ qua mũi nhọn sắc bén của đoản thoi ngắn, phía trên toàn là răng cưa nhỏ làm cho tiểu hung khí trở nên bén nhọn vô cùng.
"Xét cho cùng cũng là do ngươi quá sơ suất. Cho dù tiểu súc sinh của Lâm gia kia thật có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, với sự liên thủ của ngươi với Lôi Hình cũng đủ giết chết hắn." Lôi Báo thản nhiên nói.
"Đi dưỡng thương trước đi, chuyện này tạm thời ghi nhớ, đợi đến sau này khi giải quyết Lâm gia xong, ngươi sẽ nhận lấy hình phạt của gia tộc."
"Dạ."
Lôi Phích không dám nửa lời dị nghị, ngược lại cung kính đáp.
"Triệu tập nhân thủ của Lôi gia, rồi báo cho Tạ gia biết, trong vòng hai tháng, ta bắt Lâm gia phải cửa nát nhà tan!"
Lôi Báo búng nhẹ đoản toa trong tay ra, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ dữ tợn, cánh tay vung lên, đoản toa kia hóa thành một đạo hắc mang, bắn mạnh xuống xà nhà, cắm sâu đến phần đuôi!
***
"Cái gì? Lôi gia ngang nhiên ra tay với Động nhi như vậy sao?"
Trong Thiết Mộc trang, sau khi Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Khiếu hồi báo, khuôn mặt đang nở nụ cười bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Ha hả, phụ thân không cần lo lắng. Lôi Phích và Lôi Hình không những không đạt được thành quả gì, mà ngược lại Lôi Hình còn bị Động nhi đánh chết, Lôi Phích bị thương bỏ chạy. Lần này lão quỷ Lôi Báo kia chắc bị chọc tức giận đến ói máu đây" Lâm Khiếu cười nói.
Lời nói của Lâm Khiếu khiến cho không khí trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, chợt hắn bất ngờ thấy được trên khuôn mặt của đám người Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Cái tên tiểu tử này, thật làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin được."
Nỗi khiếp sợ chỉ kéo dài trong chốc lát, mọi người cũng từ từ phục hồi lại tinh thần, chép chép miệng, trên mặt hiện ra vẻ thán phục lẫn vui mừng.
"Phụ thân, Lôi gia lần này đã quyết định ra tay với Lâm gia ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lâm Mãng ánh mắt lạnh lẽo, hỏi.
"À." Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, chợt cười một tiếng, rồi nói: "Ăn nhiều như vậy tất sẽ thiệt thòi, với tính tình của Lôi Báo, hắn sẽ không nuốt vào dễ dàng như vậy đâu. Phân phó xuống dưới, Lâm gia sẽ tiến vào trạng thái đề phòng, tùy theo nhất cử nhất động của Lôi gia"
"Phụ thân khi nào có thể tấn nhập Nguyên Đan Cảnh?" Lâm Khiếu hỏi. Nguyên Đan Cảnh mới thật sự tính là lực lượng kinh sợ nhất, nếu Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập, thì Lôi gia kia, sau này sẽ không dám lỗ mãng khinh suất.
"Nhanh thôi, trong vòng một hai tháng, ta tất nhiên có thể đột phá!" Lâm Chấn Thiên, tinh quang trong mắt bắt đầu khởi động, chậm rãi nói.
"Đến lúc đó, bản thân ta muốn coi thử, Lôi gia hắn đến tột cùng là có chỗ nào tốt để mà lớn lối!"
***
Bởi vì sự cố ám sát của Lôi gia, Lâm Động lần này trở lại Thiết Mộc trang vì nơi này, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành chỗ có phòng vệ mạnh nhất của Lâm gia, nên chỗ này mới là chỗ an toàn nhất.
Ở trong phòng, Lâm Động ngồi xếp bằng ngay trên giường, ở trước mặt của hắn có chín mảnh "Toái Nguyên Toa" lơ lửng trên không. Những đoản toa này trôi lơ lửng quanh thân Lâm Động, giống như những con cá bơi lội tán loạn, có vẻ linh hoạt vô cùng.
Trận đấu hôm nay có chút xung đột mãnh liệt, làm cho Lâm Động tận mắt nhìn thấy được uy lực của tinh thần lực, mà ở dưới sự khống chế của tinh thần lực, sự sát hại của những mảnh "Toái Nguyên Toa" hiển nhiên cực mạnh, con người khó mà nắm bắt lấy quỹ đạo. Mạnh như Lôi Phích cũng phải chịu mất mát lớn, còn Lôi Hình thì phải dùng đến tánh mạng để làm học phí.
Lâm Động nhắm mắt lại, cảm ứng tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung, trong lòng hắn hiểu rõ, đối với chưởng khống của tinh thần lực, hắn dù sao vẫn còn yếu. Nếu mà có thể thi triển toàn bộ uy lực của tinh thần lực, hắn tin tưởng, Lôi Phích căn bản là không có cơ hội chạy thoát.
"Trước kia mình đã khinh thường tinh thần lực a …" Lâm Động thở dài, nhẹ giọng nói. Khó trách ngày đó ở Viêm Thành, vị Nham Đại Sư kia nói, Phù Sư không chỉ có khả năng làm vũ khí khôi giáp, khắc chữ vào đồ vật làm ký hiệu, mà thủ đoạn của bọn hắn, đồng dạng có thể nghiên trời lệch đất.
Bất quá những thủ đoạn đó, hiện tại Lâm Động tựa hồ không có cách nào làm được.
Nghĩ tới đây, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chợt đột nhiên làm như nhớ lại cái gì, có chút tò mò, lấy từ trong túi Càn Khôn ra mảnh cổ mộc phủ đầy rêu xanh.
Cố mộc này chính là vật đổi được tại Phường hội dưới lòng đất, ký hiệu mờ nhạt trên mặt của vật này hẳn phải có liên quan đến Phù Sư …
Mà bây giờ, thứ mà Lâm Động cần nhất chính là đồ vật có liên quan đến Phù Sư. Hắn rất muốn biết khi hắn thi triển toàn bộ tinh thần lực, thì sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào?
Nơi thâm viện của Lôi gia, đột nhiên có một tiếng gầm gừ tức giận đến tột đỉnh truyền ra. Nghe được tiếng gầm gừ này, thân thể của tất cả mọi người trong Lôi gia đều run lên lẩy bẩy, không một ai ở giờ phút này dám phát ra một âm thanh nào khác, sợ bị tai vạ ập đến bất ngờ.
"Ba, ba!"
Trong một gian phòng nơi thâm viện, sắc mặt Lôi Báo trông dữ tợn đáng sợ, hắn nhìn vào cổ thi thể nằm ngay trước mặt, thân thể không ngừng run lẩy bẩy kịch liệt, cuối cùng hung hăng giáng xuống một cái tát thật mạnh vào trên khuôn mặt Lôi Phích đang đứng cúi thấp đầu ở trước mặt mình. Sau tiếng tát mạnh lanh lảnh vang lên đó, thì thân hình Lôi Phích bay thẳng ra xa đụng mạnh vào vách tường, vốn trên thân thể đã có thương tích, sự va chạm lần này trực tiếp làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, những phần tử quan trọng khác trong Lôi gia đều run lên, miệng khép kín không dám hó hé một tiếng. Bọn họ biết được trong giờ phút này, Lôi Báo đã nổi giận đến độ mất đi một chút lý trí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cộng thêm mười tên hảo thủ Lôi gia ta, thậm chí ngay cả một tiểu súc sinh mười sáu mười bảy tuổi đầu cũng không thu thập được? Nhiều người đi như vậy mà cuối cùng chỉ có một mình ngươi quay trở về? Ngươi còn có mặt mũi trở lại sao hả?" Lôi Báo với sắc mặt hung tợn cùng bộ dáng điên cuồng, gầm hét lên.
Đối mặt với Lôi Báo đang lúc nổi giận, Lôi Phích chỉ biết cúi thấp đầu thôi, hai tay nắm chặt. Hắn biết lần này thảm hại trở về đã mất hết thể diện, lúc đi mang theo đội ngũ hùng hậu nhưng kết quả cuối cùng chỉ còn một mình hắn giống như chó hoang chạy trốn về. Lần này nếu như địa vị của hắn ở Lôi gia không phải cao, e rằng dưới sự nổi giận của Lôi Báo, hắn đã bị một chưởng đánh chết rồi.
Lôi Báo giống như trâu điên tức giận, sắc mặt xanh mét, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Mất một gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, đối với Lôi gia hắn mà nói là tổn thất quá nặng nề, nhớ tới chuyện này thôi thì lý trí của hắn đã bị sự nổi giận che mất hết khuynh hướng.
Cả gian phòng yên lặng nặng nề đến lạ thường, cuối cùng, bước chân của Lôi Bao cũng chậm lại rồi ngừng hẳn, là chủ của một gia tộc, định lực của hắn quả nhiên là không tệ lắm.
Sắc mặt vẫn âm trầm, hắn quay trở lại ghế ngồi, thanh âm khàn đục, hỏi chuyện: "Lần này là trúng mai phục của Lâm gia sao?"
Lôi Phích trên mặt lộ ra vẻ cay đắng, chậm rãi lắc đầu, nói: "Trước khi bọn người Lâm Khiếu đuổi tới, tổn thất đã là như vậy rồi. Lần này, nhân thủ của chúng ta bao gồm Lôi Hình, cũng là chết ở trong tay một mình Lâm Động."
Tuy biết rõ bầu không khí vào giờ phút này bất thường, nhưng khi nghe nói vậy, những người Lôi gia vẫn không kềm chế được sự hoảng sợ liền ngẩng đầu lên. Nhiều người như vậy, tất cả đều chết ở trong tay tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi của Lâm gia?
"Hãy cho ta một giải thích thỏa đáng." Lôi Báo bàn tay run rẩy, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp, run rẩy nói.
"Thực lực Lâm Động bây giờ đã là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, một mình giao chiến, ta không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn tựa hồ am hiểu rành mạch về ám khí, sử dụng nhanh chóng làm chúng ta không kịp đề phòng, Lôi Hình thua chính là bởi ở điểm này" Lôi Phích thấp giọng nói, rồi hắn từ trong ngực móc ra một đoản toa đã nhuốm đầy máu, cung kính đưa về phía Lôi Báo.
Lôi Báo nhận lấy, sắc mặt u ám, ngón tay vuốt nhẹ qua mũi nhọn sắc bén của đoản thoi ngắn, phía trên toàn là răng cưa nhỏ làm cho tiểu hung khí trở nên bén nhọn vô cùng.
"Xét cho cùng cũng là do ngươi quá sơ suất. Cho dù tiểu súc sinh của Lâm gia kia thật có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, với sự liên thủ của ngươi với Lôi Hình cũng đủ giết chết hắn." Lôi Báo thản nhiên nói.
"Đi dưỡng thương trước đi, chuyện này tạm thời ghi nhớ, đợi đến sau này khi giải quyết Lâm gia xong, ngươi sẽ nhận lấy hình phạt của gia tộc."
"Dạ."
Lôi Phích không dám nửa lời dị nghị, ngược lại cung kính đáp.
"Triệu tập nhân thủ của Lôi gia, rồi báo cho Tạ gia biết, trong vòng hai tháng, ta bắt Lâm gia phải cửa nát nhà tan!"
Lôi Báo búng nhẹ đoản toa trong tay ra, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ dữ tợn, cánh tay vung lên, đoản toa kia hóa thành một đạo hắc mang, bắn mạnh xuống xà nhà, cắm sâu đến phần đuôi!
***
"Cái gì? Lôi gia ngang nhiên ra tay với Động nhi như vậy sao?"
Trong Thiết Mộc trang, sau khi Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Khiếu hồi báo, khuôn mặt đang nở nụ cười bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Ha hả, phụ thân không cần lo lắng. Lôi Phích và Lôi Hình không những không đạt được thành quả gì, mà ngược lại Lôi Hình còn bị Động nhi đánh chết, Lôi Phích bị thương bỏ chạy. Lần này lão quỷ Lôi Báo kia chắc bị chọc tức giận đến ói máu đây" Lâm Khiếu cười nói.
Lời nói của Lâm Khiếu khiến cho không khí trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, chợt hắn bất ngờ thấy được trên khuôn mặt của đám người Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Cái tên tiểu tử này, thật làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin được."
Nỗi khiếp sợ chỉ kéo dài trong chốc lát, mọi người cũng từ từ phục hồi lại tinh thần, chép chép miệng, trên mặt hiện ra vẻ thán phục lẫn vui mừng.
"Phụ thân, Lôi gia lần này đã quyết định ra tay với Lâm gia ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lâm Mãng ánh mắt lạnh lẽo, hỏi.
"À." Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, chợt cười một tiếng, rồi nói: "Ăn nhiều như vậy tất sẽ thiệt thòi, với tính tình của Lôi Báo, hắn sẽ không nuốt vào dễ dàng như vậy đâu. Phân phó xuống dưới, Lâm gia sẽ tiến vào trạng thái đề phòng, tùy theo nhất cử nhất động của Lôi gia"
"Phụ thân khi nào có thể tấn nhập Nguyên Đan Cảnh?" Lâm Khiếu hỏi. Nguyên Đan Cảnh mới thật sự tính là lực lượng kinh sợ nhất, nếu Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập, thì Lôi gia kia, sau này sẽ không dám lỗ mãng khinh suất.
"Nhanh thôi, trong vòng một hai tháng, ta tất nhiên có thể đột phá!" Lâm Chấn Thiên, tinh quang trong mắt bắt đầu khởi động, chậm rãi nói.
"Đến lúc đó, bản thân ta muốn coi thử, Lôi gia hắn đến tột cùng là có chỗ nào tốt để mà lớn lối!"
***
Bởi vì sự cố ám sát của Lôi gia, Lâm Động lần này trở lại Thiết Mộc trang vì nơi này, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành chỗ có phòng vệ mạnh nhất của Lâm gia, nên chỗ này mới là chỗ an toàn nhất.
Ở trong phòng, Lâm Động ngồi xếp bằng ngay trên giường, ở trước mặt của hắn có chín mảnh "Toái Nguyên Toa" lơ lửng trên không. Những đoản toa này trôi lơ lửng quanh thân Lâm Động, giống như những con cá bơi lội tán loạn, có vẻ linh hoạt vô cùng.
Trận đấu hôm nay có chút xung đột mãnh liệt, làm cho Lâm Động tận mắt nhìn thấy được uy lực của tinh thần lực, mà ở dưới sự khống chế của tinh thần lực, sự sát hại của những mảnh "Toái Nguyên Toa" hiển nhiên cực mạnh, con người khó mà nắm bắt lấy quỹ đạo. Mạnh như Lôi Phích cũng phải chịu mất mát lớn, còn Lôi Hình thì phải dùng đến tánh mạng để làm học phí.
Lâm Động nhắm mắt lại, cảm ứng tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung, trong lòng hắn hiểu rõ, đối với chưởng khống của tinh thần lực, hắn dù sao vẫn còn yếu. Nếu mà có thể thi triển toàn bộ uy lực của tinh thần lực, hắn tin tưởng, Lôi Phích căn bản là không có cơ hội chạy thoát.
"Trước kia mình đã khinh thường tinh thần lực a …" Lâm Động thở dài, nhẹ giọng nói. Khó trách ngày đó ở Viêm Thành, vị Nham Đại Sư kia nói, Phù Sư không chỉ có khả năng làm vũ khí khôi giáp, khắc chữ vào đồ vật làm ký hiệu, mà thủ đoạn của bọn hắn, đồng dạng có thể nghiên trời lệch đất.
Bất quá những thủ đoạn đó, hiện tại Lâm Động tựa hồ không có cách nào làm được.
Nghĩ tới đây, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chợt đột nhiên làm như nhớ lại cái gì, có chút tò mò, lấy từ trong túi Càn Khôn ra mảnh cổ mộc phủ đầy rêu xanh.
Cố mộc này chính là vật đổi được tại Phường hội dưới lòng đất, ký hiệu mờ nhạt trên mặt của vật này hẳn phải có liên quan đến Phù Sư …
Mà bây giờ, thứ mà Lâm Động cần nhất chính là đồ vật có liên quan đến Phù Sư. Hắn rất muốn biết khi hắn thi triển toàn bộ tinh thần lực, thì sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào?
Bình luận truyện