Vũ Động Càn Khôn

Chương 94: Bại lộ



"Phù Sư?"

Đám người Lâm Khiếu vào thời khắc này sắc mặt cũng đã trở nên cực kỳ ngưng trọng, Lôi Báo kia quả nhiên là một tên cáo già, hiển nhiên có chỗ dựa vững chắc, nhìn bộ dáng của vị được gọi là "Cổ Đại Sư" kia, hẳn là đến từ Viêm Thành rồi.

"Phụ thân, chẳng lẻ nói ở đoạn thời gian trước đây người thăm dò Lâm gia ta chính là vị này đây sao?" Lâm Khiếu tiến sát gần Lâm Chấn Thiên, thấp giọng nói.

Ở thời điểm Lâm Chấn Thiên tiến nhập vào tiểu Nguyên Đan Cảnh, thì một vị Phù Sư thần bí chạy đến thử dò xét, hiện tại liền liên tưởng đến vị Phù Sư mà Lôi gia mời tới đây, khiến cho bọn người Lâm Khiếu đem hai người này hợp thành một người.

"Cũng không rõ ràng lắm"

Lâm Chấn Thiên lắc lắc đầu, lúc này đây sắc mặt của hắn cũng không thể thong dong bình thản giống như lúc nãy, Lôi Báo ra chiêu này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn, tuy nói không biết vị Cổ Đại Sư này tột cùng đạt đến mấy ấn Phù Sư, nhưng mà có thể khiến cho Lôi Báo kính cẩn như thế, vậy nhất định đã đạt đến trình độ Nhị ấn Phù Sư rồi, Phù Sư ở cấp bậc này coi như là hắn cũng không dám nói là ứng phó một cách dễ dàng, huống chi đối phương còn có một người mà thực lực cũng tương đương với hắn – tiểu Nguyên Đan Cảnh đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Vốn, cục diện đang cân bằng nhau, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện nghịch chuyển nghiêng trời lỡ đất như thế này.

Biến cố xảy ra khiến cho mọi thế lực hiện diện trong đại sảng đều âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Lôi gia đích xác không hổ là thế lực uy tín lâu năm nhất tại Thanh Dương Trấn, có thể mời được cường giả bực này đến trợ trận.

"Ha ha, không nghĩ tới ở cái Thanh Dương Trấn nho nhỏ này, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy hai vị tiểu Nguyên Đan Cảnh, xem ra ở chỗ này thật đúng là một nơi phong thủy cực tốt a" Vị trung niên nam tử mặc sam y màu vàng khẽ mỉm cười, ánh mắt bắn về phía Lâm Chấn Thiên, nói.

"Không biết đại danh của các hạ là gì? Chuyện hôm nay chính là chuyện riêng giữa Lôi gia và Lâm gia ta, nếu các hạ có thể khoanh tay đứng nhìn thì Lâm gia ta sẽ trả thù lao gấp đôi mà Lôi gia đã trả cho các hạ!" Lâm Chấn Thiên trầm giọng nói.

"Bản nhân là Cổ Ảnh, là Phó môn chủ Huyết Y Môn tại Viêm Thành, Nhị ấn Phù Sư"

Trung niên nam tử kia nhìn Lâm Chấn Thiên, thần sắc hơi có chút cổ quái nói: "Lôi gia trả thù lao cho ta chính là, sáu phần khoáng mạch Dương Nguyên Thạch trong Thiết Mộc trang, nếu như Lâm gia ngươi nguyện ý đem toàn bộ Thiết Mộc trang kia tặng cho ta mà nói… ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, đây là chuyện cũng không phải không thể a"

Nghe được lời như thế, sắc mặt đám người Lâm Chấn Thiên liền trở nên khó coi hơn mấy lần, Huyết Y Môn tại Viêm Thành là thế lực hơi có chút danh tiếng, không nghĩ tới cánh tay của bọn hắn lại vươn tới nơi Thanh Dương Trấn nhỏ nhoi này. Lôi gia kia không sợ dẫn sói vào nhà hay sao …

"Yêu cầu của các hạ chỉ sợ Lâm gia ta không thể đáp ứng được" Lâm Chấn Thiên vung tay lên ý bảo đám người Lâm Khiếu ở phía sau cẩn thận làm việc.

Nghe vậy, Cổ Ảnh kia liền dang tay ra cười híp mắt, bộ dáng này liền làm cho người ta cảm thấy một trận lạnh lẽo, vẻ mặt hung ác đáng sợ, đáng sợ hơn là trong nụ cười này mang theo ánh đao sắc bén.

"Loảng xoảng!"

Ở một bên, Lôi Báo cũng cười lên một tiếng quái dị, bàn tay vung lên lập tức cửa phòng bốn phía chung quanh đại sảnh toàn bộ bị đánh bay tứ tung, nhân mã hai nhà Lôi – Tạ liền đem nơi này vây lại, đến nước chảy cũng không lọt, đao kiếm sáng loáng tỏa t ra hàn khí, trong nháy mắt đem không khí vui vẻ nơi này xua tan đi không còn một mống.

Nhìn thấy Lôi gia xuất ra chiến trận như vậy, lập tức khiến cho thế lực còn lại liền cả kinh, chợt vội vàng lui về phía sau, mơ hồ cùng nhau tụ tập nhau cùng một chỗ, phòng ngừa Lôi – Tạ hai nhà hướng đến bọn họ xuất thủ.

"Hừ!"

Ở thời điểm hai nhà Lôi – Tạ động thủ, một tiếng rít nhanh chóng truyền ra từ trong miệng Lâm Khiếu, ngay sau đó, bên ngoài trang viên liền vang lên tín hiệu ùng ùng.

Sau khi tín hiệu truyền đi không lâu, ở bên ngoài Lôi gia liền vang lên tiếng chém giết nhau rất hỗn loạn, hiển nhiên Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán bố trí nhân mã ở bên ngoài cũng đã bắt đầu vọt vào.

Hiện tại, song phương đã bắt đầu xung đột bằng vũ trang rồi!

"Hôm nay mục tiêu của hai nhà Lôi – Tạ ta chính là Lâm gia cùng Cuồng Đao Võ Quán, những người còn lại mong rằng không nên nhúng tay vào, nếu không ngày sau dĩ nhiên là Lôi Báo ta sẽ tự mình tìm tới cửa!"

Nghe được tiếng chém giết ở bên ngoài truyền vào, sắc mặt Lôi Báo lại càng thêm âm hàn, hắn bước tới một bước, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những thế lực còn lại ở trong đại sảnh, quát lạnh nói.

Nghe được tiếng quát của hắn, đại đa số thế lực kia đều gật đầu lia lịa, bọn họ bất luận là hai nhà Lôi – Tạ hay Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán cũng đều kém hơn nhiều, cho nên bọn họ đều không muốn cuốn vào vào vòng chém giết này.

"Lâm Chấn Thiên, ta và ngươi đã tranh đấu nhiều năm, hôm nay chỉ sợ sẽ đạt được kết quả mong muốn! Muốn dẫm lên đầu Lôi gia ta, ngươi là một tên vô dụng bị Lâm thị gia tộc đuổi đi thì không có tư cách xen vào được!" Nhìn thấy những thế lực khác đã kinh sợ, Lôi Báo liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt quẳng sang Lâm Chấn Thiên, điềm nhiên nói.

"Có tư cách hay không cũng không phải đến lượt ngươi nói, muốn Lâm gia ta cửa nát nhà tan, thì Lôi gia ngươi cũng phải chuẩn bị giao ra thật nhiều huyết tinh!" Lâm Chấn Thiên vào lúc này sắc mặt đã trở nên dị thường băng lãnh. Những năm gần đây, hắn vì sinh tồn của gia tộc mà chịu không nhẫn nhục hai nhà Lôi – Tạ, ngày hôm nay đã đến lúc đem khẩu khí này phun ra rồi!

"Hắc hắc, tốt … tốt, bản thân ta muốn xem một tên nghèo túng phế nhân lưu lạc đến Thanh Dương Trấn có bản lãnh gì mà mạnh miệng lớn tiếng như thế!"

Lôi Báo cười giận một tiếng, Nguyên Lực hùng hồn từ bên trong cơ thể dữ dội tuôn trào ra, cuối cùng rất nhanh ngưng tụ trên hai cánh tay, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một cổ năng lượng bạch sắc cực kỳ bén nhọn, từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.

Cái loại năng lượng bạch sắc này thoạt nhìn như bạc nhược, nhưng mà những người có nhãn lực sắc bén cũng biết, loại này đủ để chấn vỡ kim thạch!

"Thuần nguyên cương khí!"

Lâm Động nhìn thấy một màn này, thì khóe mắt nhịn không được co giật liên hồi, một người sau khi tấn nhập vào Nguyên Đan Cảnh thì Nguyên Lực tại trong đan điền đều bị áp súc thành một loại năng lượng tinh thuần và vô cùng cường hãn, mà cái loại năng lượng này so với Nguyên Lực bình thường kia lại càng hung hiểm hơn, nó được gọi là "Thuần nguyên cương khí", mà cương khí bất luận là lực công kích hay lực phòng ngự cũng đều vượt xa xa Nguyên Lực trước đây.

Có thể nói, Thuần nguyên cương khí chính là sát khí mạnh nhất của cường giả Nguyên Đan Cảnh!

Mà Lôi Báo vừa ra tay chính là thi triển Thuần nguyên cương khí, dĩ nhiên là chân chính động sát thủ rồi, trong lòng hắn rất hiểu, Lâm gia sở dĩ dám đối nghịch với Lôi gia bọn họ, không có gì hơn chính là sự tồn tại của Lâm Chấn Thiên, chỉ cần đem Lâm Chấn Thiên phế bỏ, Lâm gia sẽ là một đàn kiến nhỏ mặc cho hắn tùy ý dẫm đạp!

"Cổ Đại Sư, Lâm gia cùng với Cuồng Đao Võ Quán và những người khác, làm phiền ngài rồi!"

Thuần nguyên cương khí bắt đầu khởi động, Lôi Báo khẽ quát lên một tiếng, chợt lòng bàn chân đạp thật mạnh trên mặt đất, thân hình trực tiếp hướng Lâm Chấn Thiên dữ dội lướt tới, nơi lướt qua bởi vì tốc độ quá cao làm cho tất cả bàn ghế chung quanh đều trong nháy mắt nổ tung, với thanh thế như vậy thật quả tương đối kinh người.

Tuy, đột nhiên xuất hiện một vị Phù Sư Nhị ấn làm cho Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán lâm vào hạ phong một lần nữa, nhưng mà chuyện tình đã đến nước này đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể liều mạng thì còn có đường sống, nhưng nếu buông bỏ vũ khí đầu hàng mà nói … dựa theo tính cách cùng thủ đoạn của Lôi Báo, chỉ sợ hoàn toàn đem Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán triệt triệt để để bại vong.

"Các ngươi hãy cẩn thận!"

Đối mặt với thế công hùng hổ của Lôi Báo, Lâm Chấn Thiên liền bước lùi về sau, hướng đám người Lâm Khiếu quát nhẹ một tiếng, trên hai nắm đấm cũng đã xuất hiện Thuần nguyên cương khí dị thường bén nhọn, chợt dữ dội bắn ra, sau một thoáng va đụng vào thế tới hung ác của Lôi Báo.

"Rầm rầm rầm!"

Giao nhau trong giây lát, quyền chưởng bén nhọn đối oanh sinh ra kình phong làm cho người khác cảm thấy kinh sợ, nó giống như cuồng phong tịch quyển quét qua làm con mắt người ta đau nhức, chưởng phong lướt qua khiến cho cả không khí cũng phát khí bạo trầm thấp!

Cường giả Nguyên Đan Cảnh giao thủ, với thanh thế kia đúng là bỏ xa xa Thiên Nguyên Cảnh không thể sánh bằng được!

Nhìn hai đạo thân ảnh giao nhau cùng một chỗ, không ít người cũng đều âm thầm ách lưỡi, kình phong sắc bén đó, cho dù là Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng bị xoắn nhập vào trong đó, sợ rằng dữ nhiều lành ít. Nguyên Đan Cảnh – quả nhiên danh bất hư truyền. Nguồn: https://truyenbathu.net

"Động thủ!"

Ngay khi Lôi Báo xuất thủ cuốn lấy Lâm Chấn Thiên, khuôn mặt của Tạ Khiêm cũng lộ ra nụ cười lành lạnh, quát nhẹ một tiếng, làm đầu tàu gương mẫu, mang theo cao thủ của hai nhà hướng đám người Lâm Khiếu phóng đi.

"Phải tự mình cẩn thận!"

Nhìn thấy đám người Tạ Khiêm vọt tới, La Thành cùng Lâm Khiếu cùng đồng thời quát lên một tiếng chói tai. Ngay sau đó, cơ hồ hai người không hẹn mà cùng bước nhanh ra, Nguyên Lực hùng hồn bộc phát ra làm cho khí thế của đám người Tạ Khiêm giảm xuống nhiều.

"Hai gã Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ sao?!" Ánh mắt đám người Tạ Khiêm hiện lên vẻ kinh dị khi thoáng nhìn qua Lâm Khiếu, hiển nhiên là không ngờ tới, trong khoảng thời gian này Lâm Khiếu cũng có tinh tiến, trực tiếp bước vào cấp bậc Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ!

"Ha hả, Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, có cái gì kinh ngạc chứ?" Khi mà đám người Tạ Khiêm đang còn kinh dị, một đạo thân ảnh sam y màu vàng phiêu phiêu lướt nhanh tới trước mặt hai người Lâm Khiếu và La Thành, thanh âm nhàn nhạt đó khiến cho đám người Tạ Khiêm vui mừng hẳn lên.

"Hai người này giao cho ta đối phó đi, các ngươi bằng tốc độ nhanh nhất đem đám người còn lại giải quyết triệt để" Cổ Ảnh cười híp mắt nhìn hai người Lâm Khiếu, nghiêng đầu sang đám người Tạ Khiêm phân phó.

"Ha hả, vậy làm phiền Cổ Đại Sư rồi!" Tạ Khiêm cười lên một tiếng, hướng Lâm Khiếu cười lên một tiếng quái dị, sau đó mang theo những người khác vượt qua ở chỗ này.

"Hừ!"

Nhìn thấy đám người Tạ Khiêm chuẩn bị vượt qua, Lâm Khiếu cùng La Thành đều hừ lạnh một tiếng, cùng liếc nhau một cái, thân hình chuyển động, tách ra hướng về phía Tạ Khiêm lao đi.

"Xuy!"

Song, khi thân hình hai người vừa động, một cổ kình phong bén nhọn đột ngột bắn tới, với góc độ khó tin làm cho bước chân hai người vội vàng dừng lại, rồi cấp tốc lùi lại mấy bước mới tránh khỏi.

Hai cánh tay Cổ Ảnh vòng trước ngực, hai thanh kiếm vô hình giống như độc xà vờn quanh xoay tròn thân thể của hắn, mà chân của hắn lại cách mặt đất khoảng nửa tấc, một cổ lực lượng vô hình vô cùng khổng lồ lượn lờ quanh thân, làm cho hai người Lâm Khiếu cùng La Thành cảm nhận được áp lực cực lớn.

"Các ngươi chỉ là mấy tên nhà quê, sợ là chưa từng thấy qua lực lượng Phù Sư bao giờ, được rồi, hôm nay ta khai mở nhãn giới cho các ngươi a" Cổ Ảnh pha trò nhìn hai người, chợt ngón tay điểm ra, hai đạo kiếm vờn quanh hắn trực tiếp hóa thành hai đạo bạch quang, lấy một loại tốc độc đến cực đoan bạo xạ đến hai người Lâm Khiếu.

"Cẩn thận!"

Kiếm phong sắc bén với tốc độ nhanh đến kinh người kia, cho dù là hai người Lâm Khiếu cũng chỉ thấy được ánh sáng lóe lên trong mắt mà thôi, ngay sau đó liền cảm giác được hàn mang đã vọt tới rồi, lập tức hai người vô cùng chật vật lùi lại mấy bước.

"Đông!"

Nhìn thấy hai người tránh né công kích, Cổ Ảnh liền cười nhạt, một đạo sóng tinh thần đột nhiên khuếch tán, hung hăng oanh kích lên thân thể hai người Lâm Khiếu, chợt thần trí hai ngươi vì thế mà hoảng hốt một chút, bước chân tránh né cũng trở nên chậm chạp hơn.

"Cách!"

Ngay khi thần trí của hai người hoảng hốc trong chốc lát đó, kiếm quang sắc bén kia lại lần nữa lướt đến, mà đợi cho hai người lấy lại tinh thần thì kiếm phong đã treo ở trước cổ họng rồi, như là muốn đâm thủng!

"Chiến đấu chẳng có chút thú vị gì cả" Cổ Ảnh liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của hai người cười cười, đầu ngón tay khẽ động, kiếm phong kia liền hung mãnh đâm xuống.

"Đinh!"

Song, ngay khi kiếm quang sắp đâm thủng cổ họng hai người Lâm Khiếu, chợt hai đạo hắc mang đột nhiên bạo xạ tới, cực kỳ tinh chuẩn đụng vào kiếm phong kia, đem đạo kiếm quang trực tiếp bắn bay đi.

"Hả?"

Đột nhiên xuất hiện biến cố làm cho Cổ Ảnh, Lâm Khiếu cùng La Thanh ba người giật cả mình, ánh mắt nhìn hai đạo hắc mang đang xoay tròn trên không trung, cuối cùng hướng sau lưng bọn hắn lướt đi.

Ánh mắt của ba người theo hắc mang mà nhìn lại, liền nhìn thấy một thiếu niên an tĩnh đứng đó, từng từng đạo hắc mang đang chậm rãi xoay quanh thân thể của người thiếu niên kia.

"Động nhi?!"

Nhìn thấy người xuất thủ, Lâm Khiếu ngay lập tức kinh hô lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Lâm Khiếu, trong lòng Lâm Động có chút bất đắc dĩ, vốn hắn cũng không muốn bại lộ, nhưng bất quá Lôi gia mời tới vị Phù Sư này, đã làm cho hắn không xuất thủ cũng không được"

Hai mắt Lâm Động nhìn chằm chằm sắc mặt có chút kinh nghi của Cổ Ảnh, trong con ngươi cũng xẹt qua hàn mang nhàn nhạt, tên kia xuất thủ quá tàn nhẫn hiển nhiên là muốn trực tiếp lấy đi tính mạng của Lâm Khiếu cùng La Thành.

Thiếu niên kia giơ tay chỉ chỉ Cổ Ảnh, nhẹ giọng nói: "
Cha, hắn giao cho ta đi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện