Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn
Chương 7: Thanh kiếm thánh
Tiếng xì xào to nhỏ rộn khắp. Những người đang đội mũ trùm liền bỏ mũ xuống, và qua nét mặt Jace, Alec và Isabelle thì cô biết họ có quen khá nhiều Thợ Săn Bóng Tối có mặt trong sân.
“Nhân danh Thiên Thần.” Cái nhìn không tin vào mắt mình của bà Maryse quét từ Alec tới Jace, qua Clary và quay lại với cô con gái. Jace đã rời khỏi Alec ngay khi bà Maryse lên tiếng, anh đứng hơi cách biệt với ba người còn lại, tay nhét túi quần trong khi Isabelle lo lắng lần lần sợi roi trắng - vàng trong tay. Trong khi đó Alec dường như đang nghịch điện thoại, dù Clary không thể nghĩ ra anh ta định gọi cho ai. “Các con đang làm gì ở đây vậy Alec? Isabelle? Có một cuộc gọi báo nguy từ Thành phố Câm Lặng...”
“Chúng con đã nghe điện,” Alec nói. Ánh mắt anh ta bồn chồn quét khắp đám đông đang tụ lại. Clary không thế trách vì anh ta căng thẳng. Clary chưa bao giờ gặp nhiều Thợ Săn Bóng Tối trưởng thành như bây giờ - Thợ Săn Bóng Tối nói chung ấy. Cô cứ nhìn hết khuôn mặt này tới khuôn mặt khác, tìm ra điểm khác biệt giữa họ - nói chung họ khác nhau về lứa tuổi, chủng tộc và vẻ bề ngoài, nhưng tất cả họ đều để lại cho cô ấn tượng về sức mạnh khổng lồ tiềm tàng bên trong. Cô có thể cảm nhận những cái nhìn ý nhị của họ đang ngắm nghía, kiểm tra và đánh giá cô. Một người phụ nữ, tóc trắng gợn sóng, cứ nhìn cô chằm chặp mà chẳng buồn giấu giếm. Clary chớp mắt và nhìn đi chỗ khác trong khi Alec nói tiếp, “Mẹ không có mặt trong Học Viện - và chúng con không thể gọi cho người khác - vì thế chúng con đã tự đi.”
“Alec...”
“Mà cũng chẳng ích lợi gì,” Alec nói. “Họ chết hết cả rồi. Tất cả các Tu Huynh Câm. Chết hết. Họ bị sát hại.”
Lần này thì không một tiếng động nào vọng đến từ đám đông. Những Thợ Săn Bóng Tối chỉ đứng im bất động, theo cách những con sư tử kiêu hãnh đứng im khi thấy một con linh dương.
“Chết ư?” Maryse nhắc lại. “Các con nói, họ đã chết?”
“Tôi nghĩ cậu đây đã nói rõ rồi.” Một người phụ nữ mặc áo khoác xám dài đột nhiên xuất hiện bên cạnh Maryse. Trong ánh sáng lập lòa, Clary thấy bà ta trông như một nhân vật trong tranh biếm họa của Edward Gorey, với gương mặt cực kỳ góc cạnh và mái tóc vuốt ngược ra sau cùng đôi mắt như hai vũng đen lồi ra khỏi mặt vậy. Bà ta cầm một hòn đá phù thủy to tướng đính vào sợi dây bạc dài, quấn qua những ngón tay xương xẩu nhất Clary từng thấy. “Họ chết cả à?” bà ta hỏi thẳng Alec. “Cậu không tìm thấy ai còn sống hết sao?”
Alec lắc đầu. “Chúng tôi không thấy, thưa Điều Tra Viên.”
Ra đó là Điều Tra Viên. Bà ta quả giống người sẵn sàng ném những cậu thiếu niên vào ngục tối chỉ vì bà ta không thích thái độ của họ.
“Đó là cái cậu nhìn thấy,” Điều Tra Viên nhắc lại, đôi mắt bà ta giống như hai hột cườm cứng ngắc, sáng lấp lánh. Bà ta quay sang Maryse. “Có thể còn có những người sống sót. Tôi muốn người của cô vào đó kiểm tra một lượt.”
Môi Maryse mím chặt. Từ những gì rất ít ỏi mà Clary biết về bà Maryse, cô hiểu rằng người mẹ nuôi của Jace không thích bị chỉ đạo. “Tốt thôi.”
Bà quay sang nhìn những Thợ Săn Bóng Tối khác - cũng không nhiều lắm, giờ Clary mới nhận ra, ở đây cũng không có nhiều người như cô nghĩ, chỉ đâu đó khoảng gần hai mươi chứ chưa tới ba mươi; chính sự xuất hiện đột ngột của họ mới tạo cho cô ảo giác là một hội đông đúc đứng chật đất.
Maryse thì thào gì đó với Malik. Chú ta gật đầu. Cầm lấy tay người phụ nữ tóc bạc, Malik dẫn đầu đoàn Thợ Săn Bóng Tối bước đến lối vào Thành phố Xương. Trong khi từng người từng người nối nhau xuống cầu thang, tay cầm ngọn đèn phù thủy, thì ánh sáng trong sân cũng theo đó mà yếu dần. Người cuối cùng trong đoàn là người phụ nữ tóc bạch kim. Đi được nửa đường, bà ta dừng lại nhìn... thẳng vào Clary. Mắt bà ta ngập tràn khao khát, như thể bà ta cực kỳ muốn nói vói Clary gì đó. Nhưng sau một chốc, bà ta đội mũ trùm lên rồi biến mất trong bóng tối.
Maryse phá vỡ sự im lặng. “Sao có người muốn giết các Tu Huynh Câm nhỉ? Họ không phải những chiến binh, họ không mang trên mình Ấn Ký chiến...”
“Đừng ngây thơ thế chứ, Maryse,” Điều Tra Viên cất lời. “Đây không phải một cuộc tấn công không chủ đích đâu. Các Tu Huynh Câm có thể không phải chiến binh, nhưng họ là những người bảo vệ chủ chốt, và họ làm rất tốt việc của mình. Đấy là không kể tới việc họ là những kẻ khó mà bị giết cho chết. Có kẻ muốn gì đó từ Thành phố Xương và sẵn sàng giết các Tu Huynh Câm để đoạt được nó. Chuyện này đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.”
“Sao bà lại chắc chắn đến vậy?”
“Vụ đuổi hình bắt bóng lừa chúng ta ra ngoài Công Viên Trung Tâm ấy? Một tiểu thần tiên bị sát hại ấy?”
“Tôi sẽ không gọi đó là vụ đuổi hình bắt bóng đâu. Tiểu thần tiên đó đã bị hút cạn máu, hệt như tên pháp sư. Những vụ án mạng gần đây có thể dẫn tới xung đột gay gắt giữa Những Đứa Con của Màn Đêm và loài khác của Thế Giới Ngầm...”
“Những đòn đánh lạc hướng,” Điều Tra Viên hách dịch lên tiếng. “Hắn muốn chúng ta rời khỏi Học Viện để không ai kịp tới giúp các Tu Huynh Câm khi họ cần cứu viện. Đúng là đồ cáo già. Mà dù sao hắn ta vẫn luôn cáo vậy.”
“Hắn?” Giờ tới lượt Isabelle lên tiếng, gương mặt trắng bệch tương phản với những lọn tóc đen huyền. “Ý bà là...”
Lời tiếp theo của Jace khiến Clary choáng váng như bị điện giật. “Valentine,” anh nói. “Valentine đã cướp đi Thanh Kiếm Thánh rồi. Đó là lý do ông ta đã giết sạch các Tu Huynh Câm.”
Một nụ cười mỏng quẹt đột ngột cong lên trên đôi môi Điều Tra Viên, như thể Jace đã nói điều gì đó làm bà ta hài lòng lắm vậy.
Alec giật nảy người và quay sang nhìn Jace. “Valentine á? Nhưng cậu không nói hắn ta đã ở đây.”
“Có ai hỏi đâu.”
“Hắn không lẽ nào lại giết sạch các Tu Huynh được. Họ bị xé thành nhiều mảnh. Không một người nào có thể làm được chuyện ấy.”
“Chắc là hắn mượn tay quỷ dữ,” Điều Tra Viên nói. “Hắn đã từng nhờ quỷ dữ giúp sức rồi. Và với sự bảo vệ của Chén Thánh trong tay, hắn có thể triệu hồi những sinh vật cực kỳ nguy hiểm. Còn nguy hiểm hơn lũ Ravener,” bà ta cong môi lên, và dù bà ta không nhìn Clary khi nói ra mấy lời này, nhưng không hiểu sao những lời đó giống như những cú tát vô hình lên mặt cô. Niềm hy vọng nhỏ nhoi của Clary rằng Điều Tra Viên không để ý hay nhận ra cô đã tan thành mây khói. “Hoặc những Kẻ Lầm Đường đáng thương.”
“Chuyện đó tôi không biết.” Mặt Jace rất tái, lại còn lấm tấm nốt ban đỏ trên má như thể bị sốt. “Nhưng đó là Valentine. Tôi đã thấy ông ta. Thật ra, khi xuống xà lim chế nhạo tôi, ông ta đã có Thanh Kiếm trong tay rồi. Nó giống như cảnh trong một bộ phim tồi tệ, trừ việc ông ta không xoắn xoắn râu ra.”
Clary lo lắng nhìn anh. Anh đang nói quá nhanh và trông như đứng không vững.
Điều Tra Viên dường như không để ý. “Vậy cậu đang nói rằng Valentine kể tất cả cho cậu? Hắn nói với cậu rằng hắn giết các Tu Huynh Câm vì hắn muốn có Kiếm Thánh?”
“Hắn còn nói gì với con nữa? Hắn có nói sẽ tới đâu không? Hắn còn âm mưu gì với hai Báu Vật kia không?” Maryse vội hỏi.
Jace lắc đầu.
Điều Tra Viên tiến lên, chiếc áo choàng cuộn quanh như một làn khói quấn. Đôi mắt xám và đôi môi xám ngoét mím lại thành những đường kẻ ngang mỏng dính. “Ta không tin cậu.”
Jace chỉ nhìn bà ta. “Tôi cũng không nghĩ bà sẽ tin tôi.”
“Ta nghĩ Hội đồng Clave cũng không tin cậu.”
Alec nóng nảy nói, “Jace không nói dối...”
“Động não tý đi, Alexander,” Điều Tra Viên nói với Alec nhưng ánh mắt không rời Jace. “Bỏ qua một bên lòng trung thành với bạn bè trong một chốc đi nào. Khả năng Valentine ghé qua xà lim của cậu con trai để hàn huyên tâm sự cha con về Thanh Kiếm Linh Hồn, mà không hề đả động xem hắn có dự định gì với nó, hay hắn ta sẽ đi đâu, là bao nhiêu hử?”
“S’io credesse che mia risposta fosse,” Jace nói bằng thứ ngôn ngữ Clary không hiểu, “a persona che mai tornasse al mondo...”
“Dante[1].” Điều Tra viên có vẻ lạnh nhạt “Inferno[2]. Cậu chưa xuống địa ngục đâu, Jonathan Morgenstern, dù nếu cậu cứ tiếp tục nói dối Clave, cậu sẽ ước cậu được ở đó.” Bà ta quay sang những người khác “Và mọi người không thấy lạ khi Thanh Kiếm biến mất một đêm trước khi Jonathan Morgenstern bị xét xử dưới Thanh Kiếm đó à - và thủ phạm đánh cắp nó lại là cha của cậu ta?”
[1] Dante: tên đầy đủ Dante Alighieri (1265-1321) là một nhà thơ, nhà thần học nguời Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina Commedia (Thần khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới).
[2] Inferno (Địa Ngục) là phần mở đầu của trường ca La Divina Commedia (Thần Khúc). Các phần tiếp theo là Luyện Ngục và Thiên Đường. Mỗi phần có 33 khúc, cộng 1 khúc mở đầu, tất cả là 100 khúc với hơn 14.000 câu thơ. Người ta vẫn thường gọi La Divina Commedia là “Kinh thánh của thời Trung cổ.”
Câu “S’io credesse che mia risposta fosse/ a persona che mai tornasse al mondo...” được trích trong khúc XXVII của chương Địa ngục, nói về tầng thứ 8 của Địa ngục. Bản dịch Việt Ngữ: “Giá tôi biết rằng câu chuyện của mình/ Nghe thấy được người còn quay trở lại…”
Nghe thế Jace có vẻ sốc, miệng hơi há ra vì ngạc nhiên, như thể chính anh cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đó. “Bố tôi không lấy Thanh Kiếm đi vì tôi. Ông ta làm vì ông ta. Tôi không nghĩ ông ấy biết tới vụ xét xử.”
“Nói gì thì nói, thật lợi cho cậu quá. Và cho cả hắn nữa. Hắn sẽ không cần lo cậu sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra.”
“Phải rồi,” Jace nói, “ông ta sợ tôi sẽ đi tuyên truyền với thiên hạ rằng ông ta thực sự muốn trở thành một diễn viên múa ba lê.” Điều Tra Viên chỉ chằm chằm nhìn anh. “Tôi không biết bất cứ một bí mật nào của bố tôi,” anh ôn hòa hơn. “Ông ta chưa bao giờ nói với tôi bất kể điều gì.”
Điều Tra Viên nhìn anh với chút chán chường. “Nếu bố cậu không lấy Thanh Kiếm vì muốn bảo vệ cậu, thì vì gì đây?”
“Đó là một trong những Bảo bối Thiên thần,” Clary nói. “Nó chứa đựng quyền năng to lớn. Giống như Chén Thánh vậy. Valentine thích có quyền năng trong tay.”
“Chén Thánh thì hữu dụng ngay trước mắt,” Điều Tra Viên nói. “Hắn có thể dùng nó để lập ra một đội quân. Nhưng Thanh Kiếm chỉ được dùng trong các phiên xét xử. Ta không thấy nó hấp dẫn hắn ở chỗ nào.”
“Hắn có thể dùng nó để khiến cho Hội dồng Clave mất đoàn kết,” Maryse gợi ý. “Để làm suy sụp nhuệ khí quân ta. Để nhắn nhủ rằng chúng ta không thể ngăn hắn lấy được bất cứ thứ gì hắn muốn.” Lý lẽ này đanh thép lắm chứ, Clary nghĩ, nhưng giọng Maryse lại không có sức thuyết phục. “Sự thật là..”
Nhưng họ không kịp nghe xem sự thật ra sao, vì ngay lúc đó Jace giơ tay như muốn hỏi, rồi trông như giật mình, và bỗng ngồi bệt xuống bãi cỏ, như thể hai chân anh chịu không nổi nữa vậy. Alec quỳ xuống bên, nhưng Jace xua tay trấn an. “Để cho tớ yên. Tớ ổn mà.”
“Anh không ổn đâu.” Clary đến bên Alec trên bãi cỏ, Jace nhìn cô mà đồng tử giãn lớn và đen kịt, dù ánh đèn phù thủy vẫn tỏa ánh sáng xua tàn màn đêm đen. Cô liếc xuống cổ tay, nơi Alec đã vẽ chữ iratze. Ấn Ký đã bay mất, một tí sẹo trắng mờ để lại chứng tỏ chữ rune đã phát huy tác dụng cũng không có. Mắt cô chạm mắt Alec và cô thấy sự căng thẳng của mình phản chiếu trong mắt anh. “Có gì không ổn với anh ấy,” cô nói. “Nghiêm trọng lắm đấy.”
“Có thể cậu ta cần chữ rune trị thương.” Điều Tra Viên trông như thể đang bực điên người vì Jace dám bị thương trong một sự kiện quan trọng nhường ấy. “Chữ iratze, hay...”
“Chúng tôi đã thử rồi,” Alec nói. “Không có hiệu quả. Tôi nghĩ có thứ gì đấy mang nguồn gốc của quỷ đang diễn ra quanh đây.”
“Như là độc quỷ ấy à?” Maryse bước lên một bước như muốn tới bên Jace, nhưng Điều Tra Viên ngăn bà lại.
“Cậu ta đang giả bộ ấy mà,” bà ta nói. “Giờ cậu ta nên ở trong xà lim của Thành phố Câm Lặng rồi đấy.”
Nghe thế Alec đứng bật dậy. “Bà không thể nói vậy được - nhìn cậu ấy xem!” Anh khoa tay về phía Jace, đang nằm một đống trên bãi cỏ, mắt nhắm nghiền. “Cậu ấy đứng dậy còn chẳng nổi. Cậu ấy cần gặp bác sĩ, cậu ấy cần...”
“Các Tu Huynh Câm đã chết hết rồi,” Điều Tra Viên nói. “Cậu tính nhờ đến bệnh viện của người thường sao?”
“Không.” Giọng Alec đanh lại “Tôi nghĩ cậu ấy có thể tới gặp Magnus.”
Isbaelle khụt khịt nghe vừa giống tiếng hắt hơi vừa giống tiếng ho. Cô nàng quay đi khi Điều Tra Viên thờ ơ nhìn Alec. “Magnus?”
“Magnus là pháp sư,” Alec nói. “Thực ra anh ta là Đại pháp sư của Brooklyn.”
“Ý con là Magnus Bane à,” bà Maryse nói. “Anh ta khét tiếng…”
“Magnus đã chữa trị cho con sau khi con chiến đấu với Đại Quỷ,” Alec bảo. “Các Tu Huynh Câm đã bó tay, nhung Magnus…”
“Thật nực cười,” Điều Tra Viên nói. “Cậu chỉ muốn giúp Jonathan trốn mà thôi.”
“Giờ anh ấy làm gì còn đủ sức mà trốn đâu,” Isabelle nói. “Bà không thấy sao?”
“Magnus sẽ không để chuyện đó xảy ra,” Alec nói rồi lườm xéo sang cô em gái. “Anh ta không thích gây thù chuốc oán với Hội đồng Clave.”
‘‘Và anh ta sẽ đề nghị ngăn cậu Jonathan đây bỏ trốn bằng cách nào ấy nhỉ?” Giọng Điều Tra Viên chua như giấm. “Jonathan là Thợ Săn Bóng Tối; chúng ta không thể dễ dàng bị nhốt lại với khóa và chìa đâu.”
“Có lẽ bà hỏi anh ấy đi,” Alec đề nghị.
Điều Tra Viên cười lạnh. “Sẵn sàng ngay. Anh ta đâu rồi?”
Alec liếc nhìn điện thoại trên tay rồi lại nhìn con người gầy nhẳng xám xịt trước mặt. “Anh ta tới rồi,” anh bảo. Anh cao giọng gọi. “Magnus! Magnus, anh ra đây đi.”
Đến Điều Tra Viên cũng phải nhướn mày nhìn Magnus sải bước qua cổng. Đại Pháp sư mặc quần da đen, áo khoác kiểu quân nhân Đức màu xanh cô ban bên ngoài áo sơ mi ren trắng và đeo thắt lưng mặt khóa hình chữ âm bằng đá quý. Magnus lấp la lấp lánh nhờ hàng lớp kim tuyến. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi mặt Alex trong khoảnh khắc với vẻ vui thú và để lộ một thứ cảm xúc gì khác nữa trước khi chuyển sang nhìn Jace, đang nằm xoài trên cỏ. “Cậu ta chết chưa?” anh ta hỏi. “Trông chết ngắc rồi.”
“Chưa,” Maryse gắt “Cậu ta chưa chết.”
“Cô kiểm tra chưa? Tôi có thể đá cậu ta một phát nếu cô muốn.” Magnus tiến tới chỗ Jace.
“Thôi ngay!” Điêu Tra Viên quát, nghe như bà giáo lớp ba của Clary đang bảo cô không được vẽ bậy lên bàn. “Cậu ta chưa chết, nhưng đang bị thương,” bà ta nói thêm, hơi miễn cưỡng. “Y thuật của anh được cần đến. Jonathan cần khỏe lên để tham gia phiên thẩm vấn.”
“Được, nhưng tốn kha khá đấy nhé.”
“Tôi trả,” bà Maryse bảo.
Điều Tra Viên không buồn chớp mắt. “Tốt thôi. Nhưng cậu ta không thể ở lại Học Viện. Chỉ vì Thanh Kiếm biến mất không có nghĩa là phiên thẩm vấn không tiến hành theo đúng kế hoạch. Và trong thời gian đó, cậu Jonathan đây phải bị giám sát chặt chẽ. Cậu ta rõ ràng có nguy cơ bỏ trốn.”
“Nguy cơ bỏ trốn à?” Isabelle cật vấn. “Bà nói như thể anh ấy cố tìm cách trốn khỏi Thành phố Câm Lặng ấy...”
“À” Điều Tra Viên nói. “Giờ cậu ta cũng đâu ở trong xà lim nữa, đúng không?”
“Không công bằng! Bà không thể để anh ấy ở lại một nơi đầy rẫy những xác chết!”
“Không công bằng? Không công bằng ư? Cô thực sự nghĩ tôi tin rằng động cơ anh em cô xuống Thành phố Xương là vì cuộc gọi cầu cứu, chứ không vì muốn giải thoát cho Jonathan khỏi điều mà cô rõ ràng cho là sự giam giữ ‘không cần thiết’ hử? Và cô nghĩ tôi tin cô sẽ không muốn thả cậu ta lần nữa nếu cậu ta được ở lại trong Học Viện à? Cô nghĩ cô có thể lừa tôi dễ như lừa bố mẹ cô hả, Isabelle Lightwood?”
Mặt Isabelle đỏ ửng. Magnus xen ngang trước khi cô kịp trả lời: “Nghe này, không vấn đề gì đâu,” anh ta nói. “Tôi có thể thừa sức giữ Jace ở nhà mình.”
Điều Tra Viên quay sang Alec. “Pháp sư của cậu có ý thức được,” bà nói, “rằng Jonathan là người làm chứng vô cùng quan trọng đối với Clave không?”
“Anh ta không phải là pháp sư của tôi.” Chóp má xương xương của Alec bừng đỏ.
“Tôi đã từng giúp Hội đồng Clave giữ tù nhân,” Magnus nói. Giọng nói đã không còn âm điệu bông đùa. “Tôi nghĩ bà sẽ thấy tôi có tường trình xuất sắc trong khoản này. Thỏa thuận tôi đưa ra là tốt nhất.”
Clary đang tưởng tượng chăng, hay mắt Magnus dường như nhìn Maryse khá lâu khi anh ta nói thế nhỉ? Cô không có thời gian mà nghĩ; Điều Tra Viên khụt khịt không hiểu là vì thích thú hay kinh tởm rồi nói, “Vậy chuyện đã xong. Báo cho ta khi cậu ta đủ sức nói chuyện nhé, pháp sư. Ta có khá nhiều câu hỏi cho cậu ta đấy.”
“Tất nhiên,” Magnus nói, nhưng Clary không nghĩ anh ta thực sự lắng nghe. Đại Pháp Sư duyên dáng sải chân qua bãi cỏ và đến đứng trước mặt Jace; anh ta cao gầy nên khi Clary đưa mắt lên nhìn, cô ngạc nhiên vì không nghĩ Magnus có thể che khuất một khoảng trời sao rộng tới vậy. “Cậu đây còn nói được không nhỉ?” Magnus hỏi Clary, ám chỉ Jace.
Trước khi Clary kịp trả lời, Jace mở choàng mắt. Anh đờ đẫn nhìn vị pháp sư. “Anh làm gì ở đây?”
Magnus cười thật tươi với Jace, hàm răng trắng sáng lấp lánh như kim cương được mài giũa.
“A chào anh bạn cùng phòng,” anh ta nói.
“Nhân danh Thiên Thần.” Cái nhìn không tin vào mắt mình của bà Maryse quét từ Alec tới Jace, qua Clary và quay lại với cô con gái. Jace đã rời khỏi Alec ngay khi bà Maryse lên tiếng, anh đứng hơi cách biệt với ba người còn lại, tay nhét túi quần trong khi Isabelle lo lắng lần lần sợi roi trắng - vàng trong tay. Trong khi đó Alec dường như đang nghịch điện thoại, dù Clary không thể nghĩ ra anh ta định gọi cho ai. “Các con đang làm gì ở đây vậy Alec? Isabelle? Có một cuộc gọi báo nguy từ Thành phố Câm Lặng...”
“Chúng con đã nghe điện,” Alec nói. Ánh mắt anh ta bồn chồn quét khắp đám đông đang tụ lại. Clary không thế trách vì anh ta căng thẳng. Clary chưa bao giờ gặp nhiều Thợ Săn Bóng Tối trưởng thành như bây giờ - Thợ Săn Bóng Tối nói chung ấy. Cô cứ nhìn hết khuôn mặt này tới khuôn mặt khác, tìm ra điểm khác biệt giữa họ - nói chung họ khác nhau về lứa tuổi, chủng tộc và vẻ bề ngoài, nhưng tất cả họ đều để lại cho cô ấn tượng về sức mạnh khổng lồ tiềm tàng bên trong. Cô có thể cảm nhận những cái nhìn ý nhị của họ đang ngắm nghía, kiểm tra và đánh giá cô. Một người phụ nữ, tóc trắng gợn sóng, cứ nhìn cô chằm chặp mà chẳng buồn giấu giếm. Clary chớp mắt và nhìn đi chỗ khác trong khi Alec nói tiếp, “Mẹ không có mặt trong Học Viện - và chúng con không thể gọi cho người khác - vì thế chúng con đã tự đi.”
“Alec...”
“Mà cũng chẳng ích lợi gì,” Alec nói. “Họ chết hết cả rồi. Tất cả các Tu Huynh Câm. Chết hết. Họ bị sát hại.”
Lần này thì không một tiếng động nào vọng đến từ đám đông. Những Thợ Săn Bóng Tối chỉ đứng im bất động, theo cách những con sư tử kiêu hãnh đứng im khi thấy một con linh dương.
“Chết ư?” Maryse nhắc lại. “Các con nói, họ đã chết?”
“Tôi nghĩ cậu đây đã nói rõ rồi.” Một người phụ nữ mặc áo khoác xám dài đột nhiên xuất hiện bên cạnh Maryse. Trong ánh sáng lập lòa, Clary thấy bà ta trông như một nhân vật trong tranh biếm họa của Edward Gorey, với gương mặt cực kỳ góc cạnh và mái tóc vuốt ngược ra sau cùng đôi mắt như hai vũng đen lồi ra khỏi mặt vậy. Bà ta cầm một hòn đá phù thủy to tướng đính vào sợi dây bạc dài, quấn qua những ngón tay xương xẩu nhất Clary từng thấy. “Họ chết cả à?” bà ta hỏi thẳng Alec. “Cậu không tìm thấy ai còn sống hết sao?”
Alec lắc đầu. “Chúng tôi không thấy, thưa Điều Tra Viên.”
Ra đó là Điều Tra Viên. Bà ta quả giống người sẵn sàng ném những cậu thiếu niên vào ngục tối chỉ vì bà ta không thích thái độ của họ.
“Đó là cái cậu nhìn thấy,” Điều Tra Viên nhắc lại, đôi mắt bà ta giống như hai hột cườm cứng ngắc, sáng lấp lánh. Bà ta quay sang Maryse. “Có thể còn có những người sống sót. Tôi muốn người của cô vào đó kiểm tra một lượt.”
Môi Maryse mím chặt. Từ những gì rất ít ỏi mà Clary biết về bà Maryse, cô hiểu rằng người mẹ nuôi của Jace không thích bị chỉ đạo. “Tốt thôi.”
Bà quay sang nhìn những Thợ Săn Bóng Tối khác - cũng không nhiều lắm, giờ Clary mới nhận ra, ở đây cũng không có nhiều người như cô nghĩ, chỉ đâu đó khoảng gần hai mươi chứ chưa tới ba mươi; chính sự xuất hiện đột ngột của họ mới tạo cho cô ảo giác là một hội đông đúc đứng chật đất.
Maryse thì thào gì đó với Malik. Chú ta gật đầu. Cầm lấy tay người phụ nữ tóc bạc, Malik dẫn đầu đoàn Thợ Săn Bóng Tối bước đến lối vào Thành phố Xương. Trong khi từng người từng người nối nhau xuống cầu thang, tay cầm ngọn đèn phù thủy, thì ánh sáng trong sân cũng theo đó mà yếu dần. Người cuối cùng trong đoàn là người phụ nữ tóc bạch kim. Đi được nửa đường, bà ta dừng lại nhìn... thẳng vào Clary. Mắt bà ta ngập tràn khao khát, như thể bà ta cực kỳ muốn nói vói Clary gì đó. Nhưng sau một chốc, bà ta đội mũ trùm lên rồi biến mất trong bóng tối.
Maryse phá vỡ sự im lặng. “Sao có người muốn giết các Tu Huynh Câm nhỉ? Họ không phải những chiến binh, họ không mang trên mình Ấn Ký chiến...”
“Đừng ngây thơ thế chứ, Maryse,” Điều Tra Viên cất lời. “Đây không phải một cuộc tấn công không chủ đích đâu. Các Tu Huynh Câm có thể không phải chiến binh, nhưng họ là những người bảo vệ chủ chốt, và họ làm rất tốt việc của mình. Đấy là không kể tới việc họ là những kẻ khó mà bị giết cho chết. Có kẻ muốn gì đó từ Thành phố Xương và sẵn sàng giết các Tu Huynh Câm để đoạt được nó. Chuyện này đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.”
“Sao bà lại chắc chắn đến vậy?”
“Vụ đuổi hình bắt bóng lừa chúng ta ra ngoài Công Viên Trung Tâm ấy? Một tiểu thần tiên bị sát hại ấy?”
“Tôi sẽ không gọi đó là vụ đuổi hình bắt bóng đâu. Tiểu thần tiên đó đã bị hút cạn máu, hệt như tên pháp sư. Những vụ án mạng gần đây có thể dẫn tới xung đột gay gắt giữa Những Đứa Con của Màn Đêm và loài khác của Thế Giới Ngầm...”
“Những đòn đánh lạc hướng,” Điều Tra Viên hách dịch lên tiếng. “Hắn muốn chúng ta rời khỏi Học Viện để không ai kịp tới giúp các Tu Huynh Câm khi họ cần cứu viện. Đúng là đồ cáo già. Mà dù sao hắn ta vẫn luôn cáo vậy.”
“Hắn?” Giờ tới lượt Isabelle lên tiếng, gương mặt trắng bệch tương phản với những lọn tóc đen huyền. “Ý bà là...”
Lời tiếp theo của Jace khiến Clary choáng váng như bị điện giật. “Valentine,” anh nói. “Valentine đã cướp đi Thanh Kiếm Thánh rồi. Đó là lý do ông ta đã giết sạch các Tu Huynh Câm.”
Một nụ cười mỏng quẹt đột ngột cong lên trên đôi môi Điều Tra Viên, như thể Jace đã nói điều gì đó làm bà ta hài lòng lắm vậy.
Alec giật nảy người và quay sang nhìn Jace. “Valentine á? Nhưng cậu không nói hắn ta đã ở đây.”
“Có ai hỏi đâu.”
“Hắn không lẽ nào lại giết sạch các Tu Huynh được. Họ bị xé thành nhiều mảnh. Không một người nào có thể làm được chuyện ấy.”
“Chắc là hắn mượn tay quỷ dữ,” Điều Tra Viên nói. “Hắn đã từng nhờ quỷ dữ giúp sức rồi. Và với sự bảo vệ của Chén Thánh trong tay, hắn có thể triệu hồi những sinh vật cực kỳ nguy hiểm. Còn nguy hiểm hơn lũ Ravener,” bà ta cong môi lên, và dù bà ta không nhìn Clary khi nói ra mấy lời này, nhưng không hiểu sao những lời đó giống như những cú tát vô hình lên mặt cô. Niềm hy vọng nhỏ nhoi của Clary rằng Điều Tra Viên không để ý hay nhận ra cô đã tan thành mây khói. “Hoặc những Kẻ Lầm Đường đáng thương.”
“Chuyện đó tôi không biết.” Mặt Jace rất tái, lại còn lấm tấm nốt ban đỏ trên má như thể bị sốt. “Nhưng đó là Valentine. Tôi đã thấy ông ta. Thật ra, khi xuống xà lim chế nhạo tôi, ông ta đã có Thanh Kiếm trong tay rồi. Nó giống như cảnh trong một bộ phim tồi tệ, trừ việc ông ta không xoắn xoắn râu ra.”
Clary lo lắng nhìn anh. Anh đang nói quá nhanh và trông như đứng không vững.
Điều Tra Viên dường như không để ý. “Vậy cậu đang nói rằng Valentine kể tất cả cho cậu? Hắn nói với cậu rằng hắn giết các Tu Huynh Câm vì hắn muốn có Kiếm Thánh?”
“Hắn còn nói gì với con nữa? Hắn có nói sẽ tới đâu không? Hắn còn âm mưu gì với hai Báu Vật kia không?” Maryse vội hỏi.
Jace lắc đầu.
Điều Tra Viên tiến lên, chiếc áo choàng cuộn quanh như một làn khói quấn. Đôi mắt xám và đôi môi xám ngoét mím lại thành những đường kẻ ngang mỏng dính. “Ta không tin cậu.”
Jace chỉ nhìn bà ta. “Tôi cũng không nghĩ bà sẽ tin tôi.”
“Ta nghĩ Hội đồng Clave cũng không tin cậu.”
Alec nóng nảy nói, “Jace không nói dối...”
“Động não tý đi, Alexander,” Điều Tra Viên nói với Alec nhưng ánh mắt không rời Jace. “Bỏ qua một bên lòng trung thành với bạn bè trong một chốc đi nào. Khả năng Valentine ghé qua xà lim của cậu con trai để hàn huyên tâm sự cha con về Thanh Kiếm Linh Hồn, mà không hề đả động xem hắn có dự định gì với nó, hay hắn ta sẽ đi đâu, là bao nhiêu hử?”
“S’io credesse che mia risposta fosse,” Jace nói bằng thứ ngôn ngữ Clary không hiểu, “a persona che mai tornasse al mondo...”
“Dante[1].” Điều Tra viên có vẻ lạnh nhạt “Inferno[2]. Cậu chưa xuống địa ngục đâu, Jonathan Morgenstern, dù nếu cậu cứ tiếp tục nói dối Clave, cậu sẽ ước cậu được ở đó.” Bà ta quay sang những người khác “Và mọi người không thấy lạ khi Thanh Kiếm biến mất một đêm trước khi Jonathan Morgenstern bị xét xử dưới Thanh Kiếm đó à - và thủ phạm đánh cắp nó lại là cha của cậu ta?”
[1] Dante: tên đầy đủ Dante Alighieri (1265-1321) là một nhà thơ, nhà thần học nguời Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina Commedia (Thần khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới).
[2] Inferno (Địa Ngục) là phần mở đầu của trường ca La Divina Commedia (Thần Khúc). Các phần tiếp theo là Luyện Ngục và Thiên Đường. Mỗi phần có 33 khúc, cộng 1 khúc mở đầu, tất cả là 100 khúc với hơn 14.000 câu thơ. Người ta vẫn thường gọi La Divina Commedia là “Kinh thánh của thời Trung cổ.”
Câu “S’io credesse che mia risposta fosse/ a persona che mai tornasse al mondo...” được trích trong khúc XXVII của chương Địa ngục, nói về tầng thứ 8 của Địa ngục. Bản dịch Việt Ngữ: “Giá tôi biết rằng câu chuyện của mình/ Nghe thấy được người còn quay trở lại…”
Nghe thế Jace có vẻ sốc, miệng hơi há ra vì ngạc nhiên, như thể chính anh cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đó. “Bố tôi không lấy Thanh Kiếm đi vì tôi. Ông ta làm vì ông ta. Tôi không nghĩ ông ấy biết tới vụ xét xử.”
“Nói gì thì nói, thật lợi cho cậu quá. Và cho cả hắn nữa. Hắn sẽ không cần lo cậu sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra.”
“Phải rồi,” Jace nói, “ông ta sợ tôi sẽ đi tuyên truyền với thiên hạ rằng ông ta thực sự muốn trở thành một diễn viên múa ba lê.” Điều Tra Viên chỉ chằm chằm nhìn anh. “Tôi không biết bất cứ một bí mật nào của bố tôi,” anh ôn hòa hơn. “Ông ta chưa bao giờ nói với tôi bất kể điều gì.”
Điều Tra Viên nhìn anh với chút chán chường. “Nếu bố cậu không lấy Thanh Kiếm vì muốn bảo vệ cậu, thì vì gì đây?”
“Đó là một trong những Bảo bối Thiên thần,” Clary nói. “Nó chứa đựng quyền năng to lớn. Giống như Chén Thánh vậy. Valentine thích có quyền năng trong tay.”
“Chén Thánh thì hữu dụng ngay trước mắt,” Điều Tra Viên nói. “Hắn có thể dùng nó để lập ra một đội quân. Nhưng Thanh Kiếm chỉ được dùng trong các phiên xét xử. Ta không thấy nó hấp dẫn hắn ở chỗ nào.”
“Hắn có thể dùng nó để khiến cho Hội dồng Clave mất đoàn kết,” Maryse gợi ý. “Để làm suy sụp nhuệ khí quân ta. Để nhắn nhủ rằng chúng ta không thể ngăn hắn lấy được bất cứ thứ gì hắn muốn.” Lý lẽ này đanh thép lắm chứ, Clary nghĩ, nhưng giọng Maryse lại không có sức thuyết phục. “Sự thật là..”
Nhưng họ không kịp nghe xem sự thật ra sao, vì ngay lúc đó Jace giơ tay như muốn hỏi, rồi trông như giật mình, và bỗng ngồi bệt xuống bãi cỏ, như thể hai chân anh chịu không nổi nữa vậy. Alec quỳ xuống bên, nhưng Jace xua tay trấn an. “Để cho tớ yên. Tớ ổn mà.”
“Anh không ổn đâu.” Clary đến bên Alec trên bãi cỏ, Jace nhìn cô mà đồng tử giãn lớn và đen kịt, dù ánh đèn phù thủy vẫn tỏa ánh sáng xua tàn màn đêm đen. Cô liếc xuống cổ tay, nơi Alec đã vẽ chữ iratze. Ấn Ký đã bay mất, một tí sẹo trắng mờ để lại chứng tỏ chữ rune đã phát huy tác dụng cũng không có. Mắt cô chạm mắt Alec và cô thấy sự căng thẳng của mình phản chiếu trong mắt anh. “Có gì không ổn với anh ấy,” cô nói. “Nghiêm trọng lắm đấy.”
“Có thể cậu ta cần chữ rune trị thương.” Điều Tra Viên trông như thể đang bực điên người vì Jace dám bị thương trong một sự kiện quan trọng nhường ấy. “Chữ iratze, hay...”
“Chúng tôi đã thử rồi,” Alec nói. “Không có hiệu quả. Tôi nghĩ có thứ gì đấy mang nguồn gốc của quỷ đang diễn ra quanh đây.”
“Như là độc quỷ ấy à?” Maryse bước lên một bước như muốn tới bên Jace, nhưng Điều Tra Viên ngăn bà lại.
“Cậu ta đang giả bộ ấy mà,” bà ta nói. “Giờ cậu ta nên ở trong xà lim của Thành phố Câm Lặng rồi đấy.”
Nghe thế Alec đứng bật dậy. “Bà không thể nói vậy được - nhìn cậu ấy xem!” Anh khoa tay về phía Jace, đang nằm một đống trên bãi cỏ, mắt nhắm nghiền. “Cậu ấy đứng dậy còn chẳng nổi. Cậu ấy cần gặp bác sĩ, cậu ấy cần...”
“Các Tu Huynh Câm đã chết hết rồi,” Điều Tra Viên nói. “Cậu tính nhờ đến bệnh viện của người thường sao?”
“Không.” Giọng Alec đanh lại “Tôi nghĩ cậu ấy có thể tới gặp Magnus.”
Isbaelle khụt khịt nghe vừa giống tiếng hắt hơi vừa giống tiếng ho. Cô nàng quay đi khi Điều Tra Viên thờ ơ nhìn Alec. “Magnus?”
“Magnus là pháp sư,” Alec nói. “Thực ra anh ta là Đại pháp sư của Brooklyn.”
“Ý con là Magnus Bane à,” bà Maryse nói. “Anh ta khét tiếng…”
“Magnus đã chữa trị cho con sau khi con chiến đấu với Đại Quỷ,” Alec bảo. “Các Tu Huynh Câm đã bó tay, nhung Magnus…”
“Thật nực cười,” Điều Tra Viên nói. “Cậu chỉ muốn giúp Jonathan trốn mà thôi.”
“Giờ anh ấy làm gì còn đủ sức mà trốn đâu,” Isabelle nói. “Bà không thấy sao?”
“Magnus sẽ không để chuyện đó xảy ra,” Alec nói rồi lườm xéo sang cô em gái. “Anh ta không thích gây thù chuốc oán với Hội đồng Clave.”
‘‘Và anh ta sẽ đề nghị ngăn cậu Jonathan đây bỏ trốn bằng cách nào ấy nhỉ?” Giọng Điều Tra Viên chua như giấm. “Jonathan là Thợ Săn Bóng Tối; chúng ta không thể dễ dàng bị nhốt lại với khóa và chìa đâu.”
“Có lẽ bà hỏi anh ấy đi,” Alec đề nghị.
Điều Tra Viên cười lạnh. “Sẵn sàng ngay. Anh ta đâu rồi?”
Alec liếc nhìn điện thoại trên tay rồi lại nhìn con người gầy nhẳng xám xịt trước mặt. “Anh ta tới rồi,” anh bảo. Anh cao giọng gọi. “Magnus! Magnus, anh ra đây đi.”
Đến Điều Tra Viên cũng phải nhướn mày nhìn Magnus sải bước qua cổng. Đại Pháp sư mặc quần da đen, áo khoác kiểu quân nhân Đức màu xanh cô ban bên ngoài áo sơ mi ren trắng và đeo thắt lưng mặt khóa hình chữ âm bằng đá quý. Magnus lấp la lấp lánh nhờ hàng lớp kim tuyến. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi mặt Alex trong khoảnh khắc với vẻ vui thú và để lộ một thứ cảm xúc gì khác nữa trước khi chuyển sang nhìn Jace, đang nằm xoài trên cỏ. “Cậu ta chết chưa?” anh ta hỏi. “Trông chết ngắc rồi.”
“Chưa,” Maryse gắt “Cậu ta chưa chết.”
“Cô kiểm tra chưa? Tôi có thể đá cậu ta một phát nếu cô muốn.” Magnus tiến tới chỗ Jace.
“Thôi ngay!” Điêu Tra Viên quát, nghe như bà giáo lớp ba của Clary đang bảo cô không được vẽ bậy lên bàn. “Cậu ta chưa chết, nhưng đang bị thương,” bà ta nói thêm, hơi miễn cưỡng. “Y thuật của anh được cần đến. Jonathan cần khỏe lên để tham gia phiên thẩm vấn.”
“Được, nhưng tốn kha khá đấy nhé.”
“Tôi trả,” bà Maryse bảo.
Điều Tra Viên không buồn chớp mắt. “Tốt thôi. Nhưng cậu ta không thể ở lại Học Viện. Chỉ vì Thanh Kiếm biến mất không có nghĩa là phiên thẩm vấn không tiến hành theo đúng kế hoạch. Và trong thời gian đó, cậu Jonathan đây phải bị giám sát chặt chẽ. Cậu ta rõ ràng có nguy cơ bỏ trốn.”
“Nguy cơ bỏ trốn à?” Isabelle cật vấn. “Bà nói như thể anh ấy cố tìm cách trốn khỏi Thành phố Câm Lặng ấy...”
“À” Điều Tra Viên nói. “Giờ cậu ta cũng đâu ở trong xà lim nữa, đúng không?”
“Không công bằng! Bà không thể để anh ấy ở lại một nơi đầy rẫy những xác chết!”
“Không công bằng? Không công bằng ư? Cô thực sự nghĩ tôi tin rằng động cơ anh em cô xuống Thành phố Xương là vì cuộc gọi cầu cứu, chứ không vì muốn giải thoát cho Jonathan khỏi điều mà cô rõ ràng cho là sự giam giữ ‘không cần thiết’ hử? Và cô nghĩ tôi tin cô sẽ không muốn thả cậu ta lần nữa nếu cậu ta được ở lại trong Học Viện à? Cô nghĩ cô có thể lừa tôi dễ như lừa bố mẹ cô hả, Isabelle Lightwood?”
Mặt Isabelle đỏ ửng. Magnus xen ngang trước khi cô kịp trả lời: “Nghe này, không vấn đề gì đâu,” anh ta nói. “Tôi có thể thừa sức giữ Jace ở nhà mình.”
Điều Tra Viên quay sang Alec. “Pháp sư của cậu có ý thức được,” bà nói, “rằng Jonathan là người làm chứng vô cùng quan trọng đối với Clave không?”
“Anh ta không phải là pháp sư của tôi.” Chóp má xương xương của Alec bừng đỏ.
“Tôi đã từng giúp Hội đồng Clave giữ tù nhân,” Magnus nói. Giọng nói đã không còn âm điệu bông đùa. “Tôi nghĩ bà sẽ thấy tôi có tường trình xuất sắc trong khoản này. Thỏa thuận tôi đưa ra là tốt nhất.”
Clary đang tưởng tượng chăng, hay mắt Magnus dường như nhìn Maryse khá lâu khi anh ta nói thế nhỉ? Cô không có thời gian mà nghĩ; Điều Tra Viên khụt khịt không hiểu là vì thích thú hay kinh tởm rồi nói, “Vậy chuyện đã xong. Báo cho ta khi cậu ta đủ sức nói chuyện nhé, pháp sư. Ta có khá nhiều câu hỏi cho cậu ta đấy.”
“Tất nhiên,” Magnus nói, nhưng Clary không nghĩ anh ta thực sự lắng nghe. Đại Pháp Sư duyên dáng sải chân qua bãi cỏ và đến đứng trước mặt Jace; anh ta cao gầy nên khi Clary đưa mắt lên nhìn, cô ngạc nhiên vì không nghĩ Magnus có thể che khuất một khoảng trời sao rộng tới vậy. “Cậu đây còn nói được không nhỉ?” Magnus hỏi Clary, ám chỉ Jace.
Trước khi Clary kịp trả lời, Jace mở choàng mắt. Anh đờ đẫn nhìn vị pháp sư. “Anh làm gì ở đây?”
Magnus cười thật tươi với Jace, hàm răng trắng sáng lấp lánh như kim cương được mài giũa.
“A chào anh bạn cùng phòng,” anh ta nói.
Bình luận truyện