Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 9: Dòng máu tội lỗi



“Anh không nhớ ở đây có hầm rượu,” Jace nói, nhìn qua Clary vào cái lỗ hổng trên tường. Anh giơ cao ngọn đèn phù thủy, và ánh sáng từ nó nảy lên những bức tường của đường hầm dẫn sâu xuống dưới. Những bức tường đen sì và ẩm ướt, tạo ra từ loại đá đen mượt Clary không biết là đá gì. Những bậc thang sáng lên như thể sũng nước. Một thứ mùi kỳ dị bốc lên qua cửa: ẩm ướt, mốc meo, với mùi hương kim loại lạ lùng thoang thoảng rất khó chịu…

“Anh nghĩ dưới đó có gì?”

“Anh không biết.” Jace bước tới cầu thang; anh đặt một chân lên bậc thang trên cùng, thăm dò, rồi nhún vai như đã quyết định. Anh bắt đầu lựa bước xuống cầu thang. Đi được một đoạn anh quay lại và ngước nhìn Clary. “Em đi không? Em có thể đợi trên đó nếu muốn.”

Cô liếc nhìn quanh thư viện không người, rồi rùng mình và vội chạy theo. Cầu thang xoắn ốc xuống theo từng vòng từng vòng mỗi lúc một chật chội hơn, như thể họ đang đi xuống trong một vỏ ốc xà cừ cỡ đại. Cái mùi càng lúc càng nặng khi họ tới chân cầu thang, và những bậc thang mở rộng thành một căn phòng vuông vức rộng rãi với những bức tường đá lấm tấm những vết ẩm – và những vết khác, những vết ố tối màu hơn. Sàn nhà rải rác những dấu ấn: đống hỗn độn những ngôi sao năm cánh và chữ rune, với những viên đá trắng rải rác đây đó.

Jace bước một bước và cái gì đó kêu răng rắc dưới chân anh. Anh và Clary đồng thời nhìn xuống. “Xương,” Clary thì thào. Không phải đá trắng gì hết, mà là xương đủ kích thước và hình dạng đầy khắp nền nhà. “Ông ta làm gì ở dưới này nhỉ?”

Ngọn đèn phù thủy sáng lên trên tay Jace, tỏa ánh sáng chói lọi khắp căn phòng. “Thí nghiệm,” Jace nói bằng giọng khô khốc, căng thẳng. “Nữ hoàng Seelie nói-”

“Đây là xương gì vậy nhỉ?” Clary lên cao giọng. “Xương động vật chăng?”

“Không." Jace dùng chân đá tung một đống xương ra. “Sai bét.”

Lồng ngực Clary quặn lại. “Em nghĩ chúng ta nên trở lên.”

Nhưng Jace lại giơ cao ngọn đèn phù thủy hơn. Nó tỏa sáng, rực rỡ và rồi sáng rực hơn, chiếu sáng không gian bằng ánh sáng trắng chói mắt. Những góc phòng hiện rõ tầm mắt. Ba trong số đó trống không. Góc thứ tư bị che bởi một tấm vải. Có gì đó sau tấm vải, có một dáng người gù gù – “Jace,” Clary thì thầm. “Cái gì thế?”

Anh không trả lời. Và đột ngột, con dao thiên thần đã nằm gọn trong lòng bàn tay kia của anh; Clary không biết anh rút dao lúc nào, nhưng nó tỏa sáng dưới ánh sáng của ngọn đèn phù thủy như một lưỡi dao bằng băng. “Jace, đừng,” Clary nói, nhưng đã quá muộn - anh bước tới, dùng mũi dao gạt mảnh vải, rồi cầm lấy và kéo nó xuống. Nó rơi xuống cùng một trận mưa bụi lả tả đổ xuống.

Jace chuệnh choạng lùi lại, ngọn đèn phù thủy rơi khỏi tay. Khi ánh sáng trắng rơi xuống, Clary chỉ thoáng thấy một chút gương mặt anh: một chiếc mặt nạ trắng bệch của sự kinh hãi. Clary chụp ngọn đèn phù thủy trước khi nó tắt lịm và giơ lên cao, cực kỳ muốn biết cái gì có thể làm Jace choáng - một Jace chưa từng biết tới choáng là gì - đến mức đó.

Lúc đầu cô chỉ thấy một người đàn ông - một người đàn ông bị quấn trong giẻ trắng, nằm co quắp trên nền nhà. Cùm đeo quanh cổ tay và cổ chân, gắn với sợi xích sắt to tướng ghim sâu vào sàn đá. Sao anh ta sống nổi chứ? Clary hoảng sợ nghĩ, và dịch mật dâng lên tận cổ họng. Viên đá-rune rung lên trong tay, và ánh sáng nhảy nhót trên người tù nhân: Cô thấy cánh tay và cẳng chân gầy guộc, đầy những vết sẹo - bằng chứng của không biết bao lần bị tra tấn. Cái đầu quay về phía cô có hai hốc mắt đen sì trống rỗng ở nơi từng là mắt - và rồi là những vết máu khô, và cô thấy cái cô tưởng là giẻ hóa ra là cánh, đôi cánh trắng vươn lên sau lưng tạo thành hai hình bán nguyệt trắng tinh khiết, thứ tinh khiết duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu này.

Cô thở dổc. “Jace. Anh có thấy-“

“Anh thấy.” Jace, đứng bên cạnh cô, nói bằng giọng nghe vỡ như kính vỡ.

“Anh nói rằng không có thiên thần - rằng chưa từng có ai thấy một-“

Jace đang thì thầm gì đó, một tràng hình như là tiếng rủa xả trong hoảng loạn. Anh loạng choạng tiến lên, tiến về phía sinh vật đang co quắp trên sàn nhà - rồi lùi lại, như thể bị nảy ra khỏi bức tường vô hình. Nhìn xuống, Clary thấy thiên thần nằm co ro trong ngôi sao năm cánh được tạo nên từ những chữ rune nối với nhau được khắc sâu vào sàn nhà; chúng đang tỏa ra thứ ánh sáng phốt pho xanh nhàn nhạt. “Những chữ rune,” cô thì thào. “Chúng ta không thể vượt qua...”

“Nhưng phải có gì đó...” Jace nói, giọng gần như bể vỡ, “có gì đó chúng ta có thể làm.”

Thiên thần ngẩng đầu. Clary tự nhiên thấy thương hại khi nhận ra nó có mái tóc vàng xoăn như tóc Jace và đang hơi sáng lên dưới luồng sáng. Những lọn tóc bám sát vào những hốc sọ. Mắt nó chỉ là hai hố đen, gương mặt nó đầy sẹo, như một bức tranh đẹp bị hủy hoại bởi những kẻ phá hoại. Và cô nhìn, miệng nó mở ra và một âm thanh tràn ra khỏi cổ họng nó - không phải từ ngữ mà là âm nhạc vàng chói lọi, một nốt nhạc duy nhất, cứ cao cao mãi và ngọt ngào như một cơn đau...

Hàng loạt những hình ảnh ùa tới trước mặt Clary. Cô vẫn nắm lấy viên đá rune, nhưng ánh sáng của nó đã biến mất; cô đã biến mất, đã tới một nơi khác, nơi những bức tranh của quá khứ trôi trước mắt cô như một giấc mơ trong hiện thực - những mảnh vụn, màu sắc và âm thanh.

Cô đang ở trong một hầm rượu, trống trải và sạch sẽ, một chữ rune khổng lồ duy nhất vẽ trên sàn nhà. Một người đàn ông đứng cạnh đó; hắn cầm cuốn sách mở bằng một tay và ngọn đuốc tỏa ánh sáng trắng rực rỡ trên tay kia. Khi hắn ngẩng đầu, Clary nhận thấy đó là Valentine: trẻ hơn nhiều, gương mặt không có một nếp nhăn và đẹp trai, đôi mắt đen trong sáng. Khi hắn lầm rầm đọc, chữ rune trên sàn nhà bốc cháy, và khi ngọn lửa tàn lụi dần, một thân hình nằm co quắp giữa đống tro bụi: một thiên thần, đôi cánh giang rộng và nhuộm đỏ máu, trông giống một chú chim bị bắn rơi khỏi bầu trời...

Cảnh thay đổi. Valentine đứng bên cửa sổ, cạnh người phụ nữ tóc đỏ rực. Hắn choàng tay ôm cô, chiếc nhẫn bạc quen thuộc lấp lánh trên tay. Clary giật mình đau lòng nhận ra mẹ Jocelyn - nhưng mẹ còn trẻ, vẻ mặt thật hiền lành và yếu đuối. Mẹ mặc váy dạ hội trắng và rõ ràng là đang có bầu.

“Hiệp Định,” Valentine đang giận dữ nói, “Không chỉ là ý tưởng tồi tệ nhất của Clave, mà còn là điều xấu nhất có thể xảy tới với Nephilim. Rằng chúng ta nên ràng buộc với cư dân Thế giới Ngầm, ràng buộc với những sinh vật đó…”

“Valentine,” Jocelyn vừa nói vừa cười, “Em nghe đủ về những chính sách rồi, làm ơn đi mà.” Mẹ vươn tay và ôm choàng cổ Valentine, yêu thương ngập tràn gương mặt- và gương mặt hắn cũng thế, nhưng còn có cảm xúc gì khác, cái gì đó khiến Clary lạnh xương sống.

Valentine quỳ xuống giữa vòng tròn cây. Mặt trăng tròn vằng vặc tỏa sáng trên cao, soi rọi ngôi sao năm cánh đen tuyền được vẽ trên trảng trống. Những cành cây đan ken trên đầu; nơi chúng mọc dài sát viền ngôi sao, lá cong lại và héo úa. Ở giữa ngôi sao năm cánh là một người phụ nữ tóc dài óng ả; ả ta gầy và đẹp, gương mặt khuất trong bóng tối, cánh tay trần trắng bóc. Tay trái ả đang giơ ra, và ả mở tay, Clary có thể thấy một vết rạch dài trên lòng bàn tay, máu từ đó chầm chậm chảy xuống chiếc cốc bạc đặt ở rìa ngôi sao năm cánh. Máu trông đen kịt dưới ánh trăng, hoặc có lẽ nó đen thật.

“Đứa trẻ sinh ra với dòng máu này trong người,” ả ta nói, giọng mềm mại và đáng yêu, “sẽ mang sức mạnh lớn hơn cả những Đại quỷ của địa ngục giữa các thế giới. Nó sẽ dũng mãnh hơn Asmodai[7], mạnh hơn các shedim[8] của bão. Nếu nó được huấn luyện bài bản, chẳng có gì là nó không làm được. Dù ta phải cảnh báo ngươi trước, điều này sẽ thiêu rụi tính người của hắn, như thuốc độc thiêu rụi cuộc sống khỏi máu.”

[7] Vua quỷ của địa ngục.

[8] Shedim là quỷ trong tiếng Hebrew. Chúng có móng và chân như gà, thường đi theo người chết và bay lượn ở các nghĩa địa.

“Cám ơn người, Tiểu Thư Edom[9],” Valentine nói, và khi hắn vươn tay cầm cái cốc máu, người phụ nữ ngẩng đầu, và Clary thấy dù bà ta xinh đẹp, nhưng đôi mắt đen kịt của bà ta đang bốc ra những cuộn khói đen, như xúc tu dò dẫm trong không khí. Clary kiềm chế tiếng hét-

[9] Edom trong tiếng Hebrew có nghĩa là máu, ý chỉ Lilith là nữ hoàng hút máu.

Màn đêm, khu rừng biến mất. Jocelyn đứng đối diện với ai đó Clary không nhìn ra. Bụng mẹ không còn to nữa, và mái tóc sáng rực của mẹ ôm lấy khuôn mặt nhuốm màu tuyệt vọng và đau khổ. “Tôi không thể ở với hắn nữa, Ragnor,” mẹ nói. “Không thêm một ngày nào hết. Tôi đã đọc nhật ký của hắn. Anh có biết hắn làm gì Jonathan không? Tôi không nghĩ là đến Valentìne có thể làm điều đó.” Vai mẹ run rẩy. “Hắn dùng máu quỷ - Jonathan không còn là một đứa bé nữa. Thằng bé còn chẳng là người; nó là một con quái vật-”

Mẹ biến mất. Valentine đang bồn chồn đi lại quanh vòng tròn chữ rune, con dao thiên thần sáng loáng lên trên tay. “Sao ngươi không nói?” hắn lầm rầm. “Sao ngươi không cho ta cái ta muốn?” Hắn đâm, và thiên thần rít lên khi chất lỏng màu vàng như những tia nắng ứa ra từ vết thương. “Nếu ngươi không cho ta câu trả lời,” Valentine rít lên, “ngươi có thể cho ta máu của ngươi. Nó có ích với ta và con ta hơn với ngươi.”

Giờ họ đang ở thư viện nhà Wayland. Ánh nắng ùa qua khung cửa sổ bát giác, đổ toàn màu xanh lam và xanh lá vào căn phòng. Những giọng nói vang tới từ một căn phòng khác: tiếng cười nói, một bữa tiệc đang diễn ra. Jocelyn quỳ bên giá sách, mắt nhìn láo liên. Mẹ rút một cuốn sách dày khỏi túi và nhét vào giá—

Rồi mẹ biến mất. Cảnh tượng hiện lên là một hầm rượu, chính hầm rượu mà Clary biết lúc này cô đang đứng. Cũng ngôi sao năm cánh khắc trên nền nhà, và ở trung tâm ngôi sao là thiên thần đang nằm. Valentine đứng cạnh, một lần nữa với con dao thiên thần cháy rực trên tay. Giờ trông hắn già đi vài tuổi, không còn là một thanh niên nữa. “Ithruriel,” hắn nói. “Giờ chúng ta là bạn già với nhau rồi, phải không? Ta có thể mặc ngươi bị chôn sống dưới đống đổ nát đó, nhưng không, ta mang ngươi đi cùng. Bao nhiêu năm qua ta đã giữ ngươi sát bên mình, mong một ngày nào đó ngươi sẽ cho ta cái ta muốn – cần - biết.” Hắn tới gần hơn, giơ con dao ra, ánh sáng từ nó tỏa sáng lên hàng rào chữ rune thành gợn sóng. “Khi ta triệu hồi ngươi, ta mơ rằng ngươi có thể nói cho ta lý do. Vì sao Raziel tạo ra chúng ta, giống nòi Thợ Săn Bóng Tối của ngài, nhưng lại không cho chúng ta quyền năng mà bọn mọi của Thế Giới Ngầm có - tốc độ của sói, sự bất tử của thần tiên, pháp thuật của pháp sư, thậm chí là khả năng chịu đựng của ma cà rồng. Ngài bỏ chúng ta trần trụi trước những kẻ tới từ địa ngục, chẳng có gì ngoài những nét vẽ trên da. Vì sao lũ mọi đó mạnh hơn chúng ta? Vì sao chúng ta không có được cái chúng có? Thế mà là công bằng à?”

Trong ngôi sao ngục, thiên thần ngồi im như một bức tượng cẩm thạch, không nhúc nhích, đôi cánh khép lại. Mắt nó chẳng biểu đạt gì ngoài sự đau thương im lặng ghê sợ. Miệng Valentine giật giật.

“Tốt thôi. Cứ việc giữ im lặng. Ta sẽ có cơ hội của ta.” Valentine giơ cao con dao. “Ta có Cốc Thánh, Ithruriel, và rồi ta sẽ sớm có Thanh Kiếm - nhưng không có Gương, ta không thể triệu hồi. Gương là tất cả ta cần. Nói cho ta xem nó ở đâu. Nói cho ta nó ở đâu, Ithruriel, và ta sẽ cho ngươi chết.”

Quang cảnh vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, và khi những hình ảnh dần biến mất, Clary thoáng thấy những hình ảnh quen thuộc với cô từ trong những cơn ác mộng – thiên thần với đôi cánh đen và trắng, những vùng nước trong vắt, vàng và đỏ máu – và Jace, quay lưng rời bỏ cô, luôn luôn quay lưng với cô. Clary vươn tay với lấy anh, và lần đầu tiên giọng thiên thần nói trong óc cô bằng những từ cô hiểu được. Đây không phải những giấc mơ đầu tiên ta cho con xem.

Hình chữ rune bật ra sau mắt cô, giống như pháo hoa – không phải chữ rune cô từng thấy trước đó; nó bền chắc, nhưng đơn giản như một nút thắt. Nó biến mất chỉ trong một hơi thở, và khi nó biết mất, giọng hát của thiên thần cũng biết mất theo. Clary trở về với cơ thể của mình, đứng trong căn phòng bẩn thỉu và ẩm thấm. Thiên thần im lặng, bất động, đôi cánh khép lại, một bức tượng thảm thương.

Clary thở ra trong tiếng khóc tức tưởi. “Ithruriel.” Cô vươn tay về phía thiên thần, biết rằng không thể vượt qua chữ rune khiến trái tim cô đau nhói. Nhiều năm trời thiên thần đã ở dưới đây, ngồi im lặng và đơn độc trong bóng tối, bị xích và bỏ đói mà chẳng thể chết...

Jace đang ở bên cô. Nhìn gương mặt buồn bã của anh, cô biết anh cũng thấy những điều cô thấy. Anh nhìn con dao thiên thần trong tay và lại nhìn thiên thần. Đôi mắt mù lòa của nó hướng về phía họ trong sự khẩn nài câm lặng.

Jace bước một bước, rồi bước nữa. Mắt ánh dán vào thiên thần và như thể, Clary nghĩ, một sự giao tiếp câm lặng giữa hai người, một đoạn đối thoại cô không nghe được. Đôi mắt Jace sáng như hai chiếc đĩa vàng, tràn đầy ánh sáng phản chiếu.

“Ithruriel,” anh thì thào.

Lưỡi dao trên tay anh lóe sáng như đuốc. Nó sáng tới lóa mắt. Thiên thần ngước mắt, như thể ánh sáng đó có thể chạm tới đôi mắt đui mù. Nó vươn tay, sợi xích ở cổ tay kêu lanh canh như một thứ nhạc tàn nhẫn.

Jace quay sang cô. “Clary,” anh nói. “Những chữ rune.”

Những chữ rune. Trong một giây phút, cô nhìn anh chằm chằm, bối rối, nhưng ánh mắt anh đang van vỉ cô. Cô đưa Jace ngọn đèn phù thủy, rút lấy thanh stele khỏi túi anh và quỳ xuống bên những chữ rune khắc sâu vào đất. Chúng có vẻ như được khắc xuống đá bằng thứ gì đó sắc cạnh.

Cô ngước nhìn Jace. Nét mặt anh, ngọn lửa trong mắt anh khiến cô giật mình - chúng tràn đầy sự tin tưởng vào cô, vào với khả năng của cô. Bằng đầu mũi stele, cô vẽ vài đường trên sàn nhà, thay đổi chữ rune trói thành thả, cầm tù thành tự do. Chúng lóe lên khi cô vẽ, như thể cô đang kéo đầu diêm qua lưu huỳnh.

Xong xuôi, cô đứng dậy. Những chữ rune rung động trước cô. Đột ngột, Jace tiến tới đứng bên cô. Viên đá phù thủy biến mất, ánh sáng duy nhất tới từ lưỡi dao thiên thần anh đặt tên theo vị thiên thần kia, sáng loáng trên tay anh. Anh vươn tay tới, và lần này tay anh vượt qua rào chắn chữ rune như chẳng có gì ngăn cách giữa họ.

Thiên thần vươn tay nắm lấy con dao. Nó nhắm đôi mắt mù, và Clary thoáng nghĩ rằng nó đang cười. Nó cầm lấy chuôi dao và lần tới khi đầu nhọn nằm ngay trên xương ức. Clary thở khẽ và tiến lên, nhưng Jace giữ cô lại, bàn tay chắc như gọng kìm và kéo cô lùi lại - ngay khi thiên thần cắm dao về trúng đích.

Đầu thiên thần ngửa ra sau, tay rời khỏi chuôi dao, hiện đã chuồi ra từ nơi trái tim nằm đó – nếu thiên thần có tim; Clary không biết nữa. Những ngọn lửa bùng lên từ vết thương, trải khắp con dao. Thi thể thiên thần sóng sánh trong ngọn lửa trắng, những sợi xích trên cổ tay bị nung đổ sậm, giống như sắt nung quá lâu trong lửa. Clary nghĩ tới bức tranh thời trung cổ về những vị thánh hạnh phúc đượcc tử vì đạo - và đôi cánh thiên thần giang rộng trắng tinh trước mặt họ bắt đầu bắt lửa và cháy rực, tạo nên một tấm lưới lửa bập bùng.

Clary không dám nhìn tiếp. Cô quay mặt và vùi vào vai Jace. Anh ôm lấy cô, vòng tay vững vàng và mạnh mẽ. “Ổn rồi,” anh nói vào tóc cô, “ổn rồi,” nhưng không khí sặc khói và mặt đất như rung chuyển dưới chân cô. Chỉ tới khi Jace chuệnh choạng cô mới biết không phải rung: mặt đất đang chuyển động. Cô thả Jace và loạng choạng; những phiến đá dưới chân đang mài vào nhau, và một cơn mưa bụi lất phất đổ xuống từ trần nhà. Thiên thần là một cột khối; những chữ rune xung quanh nó sáng lên tới đau mắt. Clary nhìn chúng, dịch nghĩa và rồi hoảng loạn nhìn Jace: “Trang viên - nó bị ràng buộc với Ithruriel. Nếu thiên thần chết, trang viên-”

Cô không nói hết câu. Anh đã nắm lấy tay cô và kéo cô chạy lên cầu thang. Cầu thang đang rung và oằn mình; Clary ngã, đập mạnh đầu gối vào bậc thang, nhưng Jace không hề thả lỏng tay cô ra. Cô chạy tiếp, mặc kệ vết thương trên chân, phổi hít đầu khói.

Cô tới đầu cầu thang và lao ra khỏi thư viện. Đằng sau họ Clary có thể nghe thấy tiếng rống nho nhỏ của phần còn lại của cầu thang đang sụp đổ. Ở đây cũng chẳng tốt hơn: căn phòng đang rung lên, những cuốn sách loạt soạt rơi khỏi giá. Một bức tượng trên giá đổ kềnh, nằm lăn lóc trong đống đổ nát. Jace thả tay Clary, giơ cái ghế, và trước khi cô kịp hỏi anh xem anh định làm gì, anh đã ném vào ô cửa mạ.

Nó bay qua cơn thác kính vỡ. Jace quay lại và giơ tay cho cô. Đằng sau anh, qua ngọn lửa còn đó, cô có thể thấy những vệt cỏ nhuộm ánh trăng và những hàng cây xa xa. Có vẻ là một đoạn rơi dài. Mình không thể nhảy xa vậy, cô nghĩ, và định lắc đầu với Jace thì cô thấy mắt anh mở to, miệng há ra thành một lời cảnh báo. Một trong những tượng bán thân bằng cẩm thạch nặng trịch đặt dọc theo những giá sách cao hơn đã rơi ra và rơi về phía cô; cô nhảy tránh và nó chạm đất chỉ cách nơi cô vừa đứng có vài inch, để lại một hố trũng to tướng trên sàn.

Một giây sau, đôi tay Jace đã ôm lấy cô và anh nhấc bổng cô. Cô quá ngạc nhiên quên cả cựa quậy khi anh bế cô qua ô cửa sổ vỡ và không khách sáo đẩy cô ra ngoài.

Cô rơi xuống sườn đồi cỏ mọc rậm ri ngay dưới cửa sổ và lăn lộn vài vòng trên sườn dốc, chỉ dừng lại khi đâm vào một ngọn đồi nhỏ với lực đủ tống hết khí thở ra khỏi cô. Cô ngồi dậy, rũ cỏ khỏi tóc. Một giây sau, Jace dừng khựng bên cô; không giống cô, anh ngay lập tức vào tư thế ngồi co người, nhìn lên ngọn đồi về phía trang viên.

Clary quay sang nhìn nơi anh nhìn, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, đẩy cô vào trong khe giữa hai quả đồi. Sau đó, cô thấy những vết bầm tím trên cẳng tay nơi anh nắm cô; giờ cô chỉ hơi thở dốc vì ngạc nhiên khi anh làm cô ngã ngửa ra sau và đè lên người cô, che chắn cho cô bằng toàn bộ cơ thể anh khỏi tiếng gầm rú đang tới. Nó vang lên như đất nứt ra, như núi lửa phun trào. Một luồng bụi trắng tung lên trời. Clary nghe có tiếng chói tai vang quanh cô. Trong khoảnh khắc bối rối cô nghĩ trời sắp mưa — rồi cô nhận ra đó là đá cuội và đất và kính vỡ: những mảnh vụn của tòa nhà rơi ào xuống quanh họ như một trận mưa đá nguy hiểm chết người.

Toàn bộ cơ thể Jace ép Clary xuống đất, cô có cảm giác tiếng tim đập và tiếng căn nhà sụp đổ không chênh nhau là mấy.

Tiếng ầm ầm sụp đổ dần dần nhỏ đi, tựa như khói tan trong không khí. Thay vào đó là tiếng lũ chim giật mình kêu ríu rít; qua vai Jace, Clary có thể thấy chúng đang xáo xác lượn vòng trên bầu trời tối om.

“Jace,” cô nhẹ nhàng nói. “Em nghĩ em đã làm rơi thanh stele của anh ở đâu đó rồi.”

Anh hơi tách người ra, chống khuỷu tay và cúi nhìn cô. Thậm chí trong bóng tối, cô cũng thấy hình ảnh mình trong mắt anh. Gương mặt anh dính bụi và bồ hóng, cổ áo rách toạc. “Không sao. Miễn là em không bị thương.”

“Em ổn.” Không suy nghĩ, cô vươn tay, ngón tay nhẹ lướt qua tóc anh. Cô thấy anh căng thẳng, đôi mắt anh đen lại. “Có cỏ trên tóc anh này,” cô nói. Miệng cô khô rang; adrenaline đang chạy rần rần trong mạch máu. Mọi thứ vừa xảy ra - thiên thần, tòa nhà sụp đổ - dường như không thật bằng điều lúc này, ở đây, cô thấy trong mắt Jace.

“Em không nên chạm vào anh,” anh nói.

Tay cô dừng khựng lại, lòng bàn tay áp lên má anh. “Vì sao không?”

“Em biết vì sao,” anh nói và tránh khỏi cô và nằm ngửa ra đất. “Em thấy cái anh thấy, đúng không? Quá khứ, thiên thần. Bố mẹ chúng ta.”

Cô nhận thấy, đây là lần đầu tiên anh gọi họ như vậy. Bố mẹ chúng ta. Cô nghiêng người, muốn vươn tay về phía anh nhưng do dự, không biết nên hay không. Anh đang chú mục nhìn bầu trơi đêm. “Anh đã thấy.”

“Anh biết anh là ai.”. Anh giận giữ thì thào nói. “Anh là một á quỷ, Clary. Một á quỷ. Em hiểu điều đó, đúng không?” Đôi mắt anh đang xoáy vào cô như mũi khoan. “Em thấy điều Valentine cố làm. Hắn dùng máu quỷ - sử dụng trên anh trước khi anh ra đời. Anh là một á quỷ. Một phần lớn trong anh luôn muốn phá hoại, hủy diệt.”

Clary nhớ lại những lời Valentine đã nói: Mẹ con bỏ bố vì bố đã biến người con đầu lòng thành quái vật. “Nhưng pháp sư cũng là một á quỷ. Giống Magnus. Không vì vậy mà họ biến thành một quỷ dữ-”

“Nhưng họ không nhận máu từ một Đại Quỷ. Em nghe người phụ nữ đó nói gì rồi đấy.” Nó sẽ thiêu rụi tính người của thằng bé, như chất độc đốt cháy sinh mệnh trong máu.

Clary run run nói. “Không đúng. Không thể nào. Chẳng có nghĩa lý gì cả-”

“Có chứ.” Có sự giận dữ cao độ trong giọng nói của Jace. Cô thấy sợi dây xích bạc lóe lên quanh cổ anh, sáng lấp lánh dưới ánh sao. “Nó giải thích mọi điều.”

“Anh muốn nói nó giải thích vì sao anh lại là một Thợ Săn Bóng Tối tuyệt vời ư? Vì sao anh trung thành, can trường, thành thật và có mọi thứ mà quỷ không có?”

“Nó giải thích,” anh đều đều nói, “vì sao anh có cảm xúc đó với em.”

“Anh muốn nói gì?”

Anh im lặng một hồi, đắm đuối vào cô qua khoảng không nhỏ xíu ngăn cách họ. Cô có thể cảm nhận anh, dù anh không chạm vào cô, như thể anh vẫn ép người lên người cô. “Em là em anh,” cuối cùng anh nói. “Em gái anh, máu mủ của anh, gia đình của anh. Anh nên muốn bảo vệ em.” Anh cười không thành tiếng và không có chút vui vẻ - “bảo vệ em khỏi loại con trai muốn làm chính xác điều anh muốn làm với em.”

Clary nghẹt thở. “Anh nói từ giờ anh chỉ muốn làm anh trai em.”

“Anh đã nói dối,” anh nói. “Lũ quỷ sống dối trá, Clary ạ. Em biết đó, có một vài loại vết thương em có thể nhận lấy khi trở lại Thợ Săn Bóng Tối - những nỗi thương do độc quỷ. Em không biết có chuyện gì với em, nhưng em từ từ chảy máu trong đến chết. Chỉ là anh trai em, làm anh có cảm giác đó.”

“Nhưng Aline...”

“Anh phải thử. Và anh đã làm.” Giọng anh không có sức sống, “Nhưng có Chúa biết, anh thậm chí còn chẳng cần ai ngoài em.” Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, những đầu ngón tay chạm lên má cô. “Giờ ít nhất anh cũng hiểu lý do.”

Giọng Clary nhỏ lại thành tiếng thì thào. “Em cũng chẳng cần ai ngoài anh.”

Đáp lại lời cô vừa nói, anh dường như quên cả thở. Chậm rãi, anh chống người trên khuỷu tay. Giờ anh đang cúi nhìn cô, và biểu cảm đã thay đổi - có gì đó ở anh cô chưa từng thấy, vẻ mơ màng, gần như tang thương trong đôi mắt anh. Anh để ngón tay trượt từ má xuống, đầu ngón tay phớt nhẹ theo đường môi cô. “Có lẽ,” anh nói, “em không nên nói với anh câu đó.”

Cô chẳng nói gì. Cô không muốn bảo anh dừng lại. Cô đã chán nói không với Jace rồi - chán việc ngăn bản thân cảm nhận điều trái tim muốn cô cảm nhận. Dù phải đánh đổi gì đi chăng nữa.

Anh cúi xuống, môi chạm lên má cô, hôn nhẹ - chỉ thế thôi đã khiến từng giây thần kinh trong cô rung lên, làm toàn bộ cơ thể cô run rẩy. “Nếu em muốn anh dừng lại, hãy nói ngay đi,” anh khẽ nói. Khi cô không nói gì, anh hôn lên thái dương cô. “Hoặc giờ.” Anh lần theo xương gò má. “Hoặc giờ.” Môi anh đang áp lên đôi môi cô. “Hoặc...”

Nhưng cô đã với tay và kéo anh xuống, và phần còn lại của lời anh nói chìm trong miệng cô. Anh hôn cô nhẹ nhàng, dè dặt, nhưng cô không muốn một nụ hôn nhẹ nhàng, không phải lúc này, không phải sau toàn bộ sự việc, và cô xoắn lấy áo anh, kéo anh mạnh hơn về phía cô. Anh rên lên khe khẽ, trầm khàn trong cổ họng, và rồi anh ôm lấy cô, kéo sát cô lại bên mình và họ lăn trên cỏ, rối vào nhau, vẫn hôn nhau. Có những viên đá chọc vào lưng Clary, và dù vai đau sau cú rơi từ trên cửa sổ xuống, cô chẳng quan tâm. Chẳng quan tâm tới gì ngoài Jace đang ở đây, ở bên cô; tất cả những gì cô cảm nhận, hy vọng, hít thở, muốn và thấy là Jace. Những thứ khác chẳng có nghĩa lý gì.

Dù mặc áo khoác, cô vẫn cảm thấy hơi ấm nơi anh qua lớp quần áo của anh và của cô. Cô cởi áo khoác của anh, rồi bằng cách nào đó cả áo sơ mi nữa. Những ngón tay cô vuốt ve cơ thể anh trong khi môi anh khám phá đôi môi cô: làn da mềm mại trên cơ bắp săn chắc, những vết sẹo như những dây thép nhỏ. Cô chạm vào vết sẹo hình ngôi sao trên vai anh - nó trơn láng và phẳng, như thể nó là một phần da anh, không nổi lên như những vết sẹo khác. Cô luôn cho rằng những vết sẹo là những thứ không hoàn mỹ, nhưng giờ cô không còn nghĩ vậy; chúng là lịch sử, được khắc vào cơ thể anh: bản đồ về cuộc sống với cuộc chiến không có hồi kết.

Tay anh run rẩy lần mở những cúc áo khoác của cô. Cô không nghĩ đã từng thấy Jace run tay. “Em sẽ làm,” cô nói và đưa tay xuống nút áo cuối cùng; khi cô đứng dậy, có gì đó lành lạnh bằng kim loại chạm vào xương quai xanh, và cô há hốc miệng vì hít một hơi trong ngạc nhiên.

“Cái gì thế?” Jace nằm im. “Anh làm em đau sao?”

“Không. Là cái này.” Cô chạm vào sợi dây chuyền bạc quanh cổ anh. Trên đó treo một vật tròn nhỏ bằng bạc. Nó chạm vào cô khi cô nhoài người lên. Giờ cô đang nhìn nó.

Chiếc nhẫn đó – chiếc nhẫn nhuốm tư vị thời gian mang họa tiết hình sao – cô biết chiếc nhẫn này. Chiếc nhẫn nhà Morgenstern. Nó là chiếc nhẫn đã sáng lên trên tay Valentine trong giấc mơ mà thiên thần cho họ thấy. Nó từng thuộc về hắn, và hắn trao nó cho Jace, như nó vẫn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ bố sang con trai.

“Anh xin lỗi,” Jace nói. Những đầu ngón tay của anh vuốt ve má cô, trong đôi mắt anh gợn nét căng thẳng. “Anh quên là mình đang đeo thứ khốn kiếp này.”

Cảm giác lạnh đột ngột chảy trong mạch máu Clary. “Jace,” cô khẽ nói. “Jace, đừng.”

“Đừng gì? Đừng đeo chiếc nhẫn?”

“Không, đừng - đừng chạm vào em. Dừng lại một giây đi.”

Gương mặt anh cứng đờ. Những câu hỏi đang đuổi sự bối rối mơ màng trong mắt anh, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ rụt tay lại.

“Jace,” cô lại nói. “Vì sao? Vì sao lại là bây giờ?”

Đôi môi anh hơi hé mở vì ngạc nhiên. Cô thấy vết hằn sậm màu ở môi dưới, do anh hoặc cô bập phải. “Vì sao cái gì bây giờ?”

“Anh nói giữa chúng ta chẳng có gì. Rằng nếu chúng ta- nếu chúng ta để bản thân cảm nhận điều có lẽ chúng ta muốn cảm nhận, chúng ta sẽ làm tổn thương những người chúng ta quan tâm đến.”

“Anh đã nói với em. Anh nói dối.” Ánh mắt anh mềm đi. “Em nghĩ anh không muốn-”

“Không,” cô nói. “Không, em không ngốc, em biết anh làm gì. Nhưng khi anh nói cuối cùng anh đã hiểu vì sao anh cảm nhận thế này về em, anh muốn nói gì? Cô nghĩ, không phải cô không biết, nhưng cô phải hỏi, phải nghe anh nói.

Jace nắm lấy cổ tay cô và đặt tay cô lên mặt anh, đan tay vào tay cô. “Em có nhớ điều anh đã nói với em tại nhà Penhallow không?” anh hỏi. “Rằng em chưa bao giờ nghĩ trước khi làm, và vì sao em phá hủy mọi thứ em chạm tới?”

“Không, em quên câu đó rồi. Cám ơn vì đã nhắc em nhớ.”

Anh gần như chẳng nhận thấy sự mỉa mai trong giọng nói của cô. “Anh không nói về em, Clary ạ. Anh đang nói về anh. Anh là thế đấy.” Anh hơi ngoảnh mặt và những ngón tay cô trượt trên má anh. “Nhưng giờ anh đã hiểu vì sao. Anh biết anh có gì sai rồi. Và có lẽ - có lẽ vì thế nên anh muốn em rất nhiều. Vì nếu Valentine biến anh thành quái vật, vậy anh nghĩ ông ta biến em thành thiên thần. Và Lucifer yêu Chúa, đúng không? Ít nhất là Milton bảo thế.”

Clary hít một hơi. “Em không phải thiên thần. Và anh còn chẳng biết Valentine dùng máu Ithruriel làm gì - có lẽ Valentine muốn nó cho chính ông ta-”

“Ông ấy nói máu này dành cho ‘ta và con ta,’” Jace thản nhiên nói. “Nó giải thích vì sao em có khả năng đó, Clary. Nữ Hoàng Seelie nói chúng ta đều là những thí nghiệm. Không phải chỉ mình anh.”

“Em không phải thiên thần, Jace,” cô nhắc lại. “Em không trả sách thư viện. Em down trộm nhạc từ Internet. Em nói dối mẹ. Em hoàn toàn bình thường.”

“Với anh thì không.” Anh cúi nhìn cô. Gương mặt anh nổi bật với nền trời sao. Ở anh chẳng còn sự cao ngạo thường ngày - cô chưa từng thấy anh mất cảnh giác như lúc này, nhưng thậm chí sự thả lỏng này còn hòa lẫn cùng sự thù ghét bản thân đâm sâu như một vết thương. “Clary, anh-”

“Buông em ra,” Clary nói.

“Sao cơ?” Sự ham muốn trong anh vỡ thành hàng ngàn mảnh như những mảnh vụn gương Cổng Vòm ở Renwick's, và trong một giây, anh chỉ còn biết kinh ngạc. Cô gần như không thể nhìn anh và nói không được. Nhìn anh lúc này đây - thậm chí nếu cô không yêu anh, cái phần trong cô là con gái của mẹ, cái phần yêu mọi thứ đẹp đẽ mang vẻ đẹp đơn độc, vẫn muốn có anh.

Nhưng rồi, nhưng vì cô là con gái của mẹ, nên cô không được có cái cô muốn.

“Anh nghe rồi đấy,” cô nói. “Và thả tay em ra.” Cô giật tay lại, nắm chặt để khỏi run.

Anh không nhúc nhích. Môi anh cong lên, và trong một lúc, cô nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt của kẻ săn mồi ở anh, nhưng giờ nó hòa trộn cùng sự giận dữ. “Có lẽ em không muốn cho anh biết lý do?”

“Anh nghĩ anh chỉ muốn em vì anh là ác quỷ, không phải con người. Anh chỉ muốn có thứ gì khác khiến anh có thể căm hận bản thân mình. Em sẽ không để anh dùng em như bằng chứng chứng minh anh vô giá trị thế nào đâu.”

“Anh chưa bao giờ nói vậy. Anh chưa bao giờ nói anh lợi dụng em.”

“Được thôi,” cô nói. “Giờ hãy nói với em rằng anh không phải quái vật đi. Và nói với em rằng anh chẳng làm sao cả. Và nói với em rằng anh muốn em kể cả nếu anh không mang dòng máu quỷ.” Vì em không mang dòng máu quỷ. Mà em vẫn muốn anh.

Ánh mắt họ khóa lấy nhau, sự phẫn nộ nơi anh; trong một lúc chẳng ai hít thở và anh nhảy phắt khỏi cô, chửi thề, và ngồi dậy. Anh cầm phắt áo sơ mi khỏi bãi cỏ, anh giơ cao đầu, vẫn lườm chằm chằm. Anh kéo áo xuống che quần bò và quay đi tìm áo khoác.

Clary đứng dậy, hơi chuệnh choạng một chút. Cơn gió buốt làm cô nổi da gà. Chân cô có cảm giác như sáp tan một nửa. Cô đóng cúc áo khoác bằng những ngón tay gượng gạo, cố dằn khóc. Khóc chẳng giúp được gì.

Trong không gian, bụi vẫn nhảy múa, cỏ dưới chân họ đầy tro tàn: những mảnh nội thất vỡ vụn, những trang sách buồn thương bay trong gió; những mảnh đồ gỗ mạ vàng; một đoạn có lẽ là gần nửa cái cầu thang, không bị mảy may ảnh hưởng gì mới lạ. Clary quay lại nhìn Jace; anh đang đá những mảnh vụn trong sự hài lòng độc ác. “Ờ,” anh nói, “chúng ta tiêu rồi.”

Đó không phải điều cô mong đợi. Cô chớp mắt. “Cái gì?”

“Nhớ không? Em làm mất thanh stele của anh. Giờ em chẳng thể vẽ Cổng Dịch Chuyển được nữa.” Anh nói lời đó với sự hài lòng độc ác, như thể tình huống đó làm anh hài lòng theo một cách khó hiểu. “Chúng ta chẳng còn đường tắt tiếc gì hết. Chúng ta phải đi bộ thôi.”

Trong những hoàn cảnh bình thường, đi bộ đã chẳng thoải mái gì rồi. Vốn đã quen với ánh đèn thành phố, Clary không thể tin nổi buổi tối ở Idris tối tới mức nào. Bóng đen dày đặc hai bên dường như đang che giấu những thứ gần như vô hình, và thậm chí với ánh sáng ngọn đèn phù thủy của Jace, cô chỉ thấy trong khoảng cách độ vài bước chân. Cô nhớ những ngọn đèn đường, đèn pha, âm thanh náo nhiệt của phố xá. Giờ cô chỉ nghe được tiếng gót giày nện đều đều lên đá sỏi và, cứ cách một lúc, cô lại đột ngột thở vội do vấp phải một tảng đá nằm rải rác.

Sau vài giờ, chân cô bắt đầu đau và miệng khô như da dê. Trời càng lúc càng lạnh, cô co ro, tay nhét sâu vào túi. Nhưng Clary có thể chịu được tất cả nếu như Jace chịu nói chuyện. Trừ báo hướng, nói với cô đường nào đi ở ngã ba đường, hoặc ra lệnh cho cô nhảy qua ổ gà, anh chẳng thèm nói gì hết. Clary đang nghĩ, chắc gì anh đã quan tâm nếu cô ngã vào một ổ gà, ngoại trừ việc đó sẽ làm chậm tốc độ di chuyển của họ. Giờ bầu trời phương đông bắt đầu sáng. Clary, chuệnh choạng đi trong trạng thái ngái ngủ, nghển cổ ngạc nhiên. “Sắp bình minh rồi.”

]ace nhìn cô chẳng biểu hiện gì mấy. “Đó là Alicante. Ba giờ nữa mặt trời mới mọc. Đó là đèn thành phố.”

Quá mừng vì sắp được về nhà nên Clary chẳng buồn để ý tới thái độ của anh. Cô rảo bước. Họ rẽ và bước theo một con đường đất rộng chạy xuyên sườn đồi. Nó uốn lượn quanh co, biến mất ở một khúc quanh xa xa. Dù thành phố chưa hiện ra rõ ràng, không gian đã sáng hơn, bầu trời được chiếu sáng với luồng sáng đỏ đặc biệt.

“Chúng ta hẳn gần tới nơi rồi,” Clary nói. “Đây là đường tắt xuống đồi?”

Jace đang nhăn mặt. “Có gì không ổn,” anh đột ngột nói. Anh nửa bước nửa chạy trên đồi, đôi giày làm những hạt bụi li ti bay bay trong không trung sáng lên màu hoàng thổ trong luồng ánh sáng kỳ lạ. Clary đuổi theo, mặc kệ đôi bàn chân sưng phồng đang kêu gào phản đối. Họ quặt ở ngã rẽ tiếp theo và Jace dừng sựng lại, khiến Clary đâm bổ vào anh. Trong một tình huống khác, chắc họ sẽ thấy buồn cười. Nhưng giờ thì không.

Luồng ánh sáng giờ sáng hơn, tỏa quầng sáng màu đỏ sậm lên bầu trời, chiếu sáng ngọn đồi họ đứng rõ như ban ngày. Những cột khói bốc lên từ thung lũng bên dưới như cái đuôi xòe rộng của một chú công đen. Sau cột khói là những ngọn tháp quỷ của Alicante, lớp vỏ pha lê giống như những mũi tên lửa chọc thẳng lên bầu trời ám khói. Qua lớp khói dày, Clary thoáng thấy những lưỡi lửa bập bùng, rải rác khắp thành phố như những viên đá quý lấp lánh trên nền vải đen.

Cảnh tưởng thật khó tin, nhưng nó đang bày ra trước mắt: Họ đang đứng trên một sườn đồi phía trên Alicante, và dưới họ là thành phố đang cháy rực.

Phần 2: Những ngôi sao đen

ANTONIO: Anh không thể ở lâu hơn được sao?

Hay anh muốn em đi cùng?

SEBASTIAN: Vì sự kiên nhẫn của em, không. Những ngôi sao của ta nhuộm đen ta; có thể là sự độc ác của định mệnh của ta, làm em khó chịu; vì thế ta cầu xin em ra đi để ta có thể chịu đựng sự độc ác trong ta một mình. Đó là một tặng vật xấu dành cho tình yêu của em để đặt chúng lên em.

-William Shakespeare, Đêm Thứ Mười Hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện