Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 132: Câu đố thứ ba



Quá trình vỡ vụn chính là thống khổ.

Nhưng quá trình trùng sinh lại càng thêm thống khổ hơn.

Chỉ có điều đằng sau thống khổ lại là đại biểu cho lực lượng.

Cho nên cái gọi là thống khổ cũng có thể nói là hạnh phúc.

Một phút sau, Sở Nam mở mắt ra.

Trong đôi mắt chính là một loại nhãn thần trong suốt.

Tựa như núi, trầm trọng, hùng vĩ và uy nghiêm, còn có một loại khí thế đứng trên thiên hạ.

Người thanh niên kinh hãi, lúc nhìn kỹ thì thấy chẳng qua chỉ là một đôi mắt bình thản trong veo đến cực điểm.

Sở Nam cũng không chú ý đến phản ứng của người thanh niên, trong lòng hắn chợt nghĩ:

- Đây là cảnh giới cuối cùng của Mãng Sơn Quyết sao? Không thể phát triển được nữa ư? Mặc dù có lực lượng khổng lồ như núi, nhưng núi cũng chia làm lớn nhỏ.

Sở Nam nhớ lại hình vẽ kinh mạch vận hành của tầng thứ chín, muốn từ trong đó tìm ra một chút quy luận. Để nhìn xem đến tột cùng tòa núi cao Mãng Sơn Quyết này còn có thể leo tiếp hay không.

Mãng Sơn Quyết mang đến cho Sở Nam trợ giúp rất lớn, khó có thể tưởng tượng được, không có Mãng Sơn Quyết thì lúc cùng quyết chiến với nam tử mũi ưng tại động Cương Phong, hắn đã chết không thể nghi ngờ rồi, không có Mãng Sơn Quyết thì lúc tiếp xúc với lực lượng của Thiết Thương Hùng, hắn cũng đã kiệt sức mà chết rồi.

Sở Nam không cho rằng giới hạn của Mãng Sơn Quyết chính là tầng thứ chín.

Thế nhưng, suy nghĩ nửa ngày cũng không có đầu mối, Sở Nam chỉ đành bỏ câu đố về Mãng Sơn Quyết qua một bên.

Cẩn thận cảm nhận lực lượng trong cơ thể, cỗ lực lượng khổng lồ này kích thích hắn, Sở Nam muốn thống khoái đánh một trận, lúc hắn chuyển mắt về phía Thiết Thương Hùng đang bất động thì không khỏi nở nụ cười.

- Mộng Nhân, đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu.

Sở Nam quay sang nói với Tử Mộng Nhân ở một bên đang cảnh giác.

- Đồ ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết.

Lời này của Tử Mộng Nhân quả thật xuất phát từ nội tâm, nàng bây giờ khó mà tưởng tượng nổi nếu không có tên ngốc ở bên cạnh thì sẽ như thế nào, không biết nên làm gì và làm như thế nào, chợt nói:

- Về sau không được làm ta sợ nữa, nha?

Sở Nam gật đầu, lại hỏi:

- Vết thương ổn rồi chứ?

Tử Mộng Nhân bây giờ càng lúc càng quan tâm đến Sở Nam, nghe hắn nói vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười, đáp:

- Ổn rồi.

- Về sau cũng đừng có ngốc nghếch như vậy nữa, Thiết Thương Hùng cũng không phải là tu vi của ngươi có thể đối phó được.

- Ta muốn làm chuyện ngốc nghếch đấy, con gấu kia nếu như đem ngươi…. ta sẽ liều mạng với nó.

Tử Mộng Nhân kiên quyết nói, đột nhiên lại hiếu kỳ hỏi:

- Đồ ngốc, ngươi dùng biện pháp gì mà khiến con gấu kia vẫn đứng yên đằng kia không nhúc nhích vậy?

Sở Nam cười cười, cũng không trả lời, đây chính là bí mật của hắn, đương nhiên Sở Nam không biết rằng Tử Hoàng cũng biết bí mật này.

- Mộng Nhân, ngươi hãy chờ ta một chút, ta phải luyện tay chân một chút, sau đó sẽ nướng thịt cho ngươi ăn.

- Được!

Bộ dạng của Tử Mộng Nhân lúc này quả là một hoa si (mê trai).

Sở Nam nhún người một cái đã đến trước mặt Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng cúi đầu nhìn Sở Nam, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, Sở Nam cười nói:

- Bồi ta đánh một trận.

Thiết Thương Hùng lập tức lắc đầu, nó cũng không muốn nếm trải tư vị khủng bố lúc trước.

- Ta sẽ không hại tính mạng của ngươi, chỉ cần ngươi bồi ta đánh một trận.

Thiết Thương Hùng vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

Sở Nam nhíu mày thầm nghĩ:

- Xem ra vừa rồi quả đã dọa nó sợ hãi mất rồi.

Tròng mắt chợt xoay chuyển, Sở Nam bỗng quát:

- Nếu ngươi không đánh với ta một trận thì ta sẽ cho ngươi nếm trải tư vị như lúc trước.

Thiết Thương Hùng chợt sửng sốt, không biết nên lắc đầu hay gật đầu nữa.

- Đánh hay là không đánh?

Sở Nam quát lên một tiếng liền vung quyền đánh tới, Thiết Thương Hùng lập tức phản ứng, muốn vung bàn chân gấu đập xuống, thế nhưng bỗng dừng lại tại trên không trung, còn một quyền của Sở Nam thì lại nện lên bụng nó, Thiết Thương Hùng lập tức thối lui ba bước.

Thiết Thương Hùng kinh ngạc, bởi vì vừa rồi nó đã cảm nhận được lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong một quyền đó.

- Đánh cho ta!

Sở Nam lại vung quyền đánh tới, Thiết Thương Hùng rống lớn, cùng đối chiến với Sở Nam.

Ba người kia nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm một mình:

- Trong thời gian ngắn như vậy, hắn không ngờ lại trở nên cường đại như thế, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu ba người bất chợt lóe lên hai chữ “Yêu nghiệt”.

Tử Mộng Nhân lập tức vui mừng hò hét:

- Đồ ngốc, đánh con gấu kia một trận, đánh thật mạnh vào!

Sở Nam vừa đánh vừa mừng rỡ, tầng thứ tám và tầng thứ chín đem đến cho người ta một loại cảm giác giống như trời với đất, Sở Nam chỉ leo lên một bậc thang, thế nhưng phong cảnh nhìn thấy được lại hoàn toàn khác nhau.

Lúc này, hắn tùy tiện vung ra một quyền, lực lượng tuyệt đối trên 4000 cân, nếu như sử dụng Song Toàn lực bạo thì cũng đến vạn cân.

Trong lòng Sở Nam sướng khoái, nhưng Thiết Thương Hùng thì lại buồn bực không thôi.

Nó cảm thấy nhân loại này quá mức quái dị, vừa rồi tại phương diện lực lượng nó vẫn còn trên hắn một bậc, thế nhưng bây giờ nó lại bị lực lượng của hắn áp chế, điều này trong trí nhớ của nó chính là chuyện chưa từng có.

Phát tiết hơn nửa canh giờ, Sở Nam cảm giác rất không tệ, liền thu tay, bình thản nói với Thiết Thương Hùng:

- Được rồi, không chơi với ngươi nữa, ngươi đi đi.

Thiết Thương Hùng nghe hiểu được lời của Sở Nam, thế nhưng lại không bỏ đi, trái lại nhìn chằm chằm Sở Nam.

Sở Nam không để ý đến Thiết Thương Hùng, đi đến bên cạnh, nhặt lấy thi thể của một con Hỏa Giác Lang đem về, chuẩn bị nướng chút thịt lấp đầy bao tử.

Thanh niên bước lên trước, bái Sở Nam một cái, sau đó thành khẩn nói:

- Cám ơn ân cứu mạng của ân nhân.

- Từ lúc bắt đầu ta cũng không có ý cứu các ngươi, vì thế cho nên các ngươi không cần phải cám ơn ta.

Sở Nam nhàn nhạt nói, cũng không ngừng lại công việc trong tay, trọng kiếm vừa xuất thì xương thịt của Hỏa Giác Lang lập tức tách rời.

Chiêu thức này khiến cho hai người sau lưng người thanh niên muốn quát mắng Sở Nam lập tức ngưng lại, lời ra đến miệng lại nuốt vào trong bụng, nhìn thấy con Thiết Thương Hùng đứng yên trước mắt thì toàn thân khẽ run một cái.

Mà Sở Nam lại nhặt một vên hạch ở trên mặt đất đưa cho Tử Mộng Nhân, chợt nói:

- Mộng Nhân, Thú hạch này ngươi cầm lấy mà dùng.

- Đồ ngốc, Thú hạch này chính là tinh hoa của Hỏa Giác Lang, rất hữu dụng đấy.

Sở Nam cười nói:

- Phẩm giai của Thú hạch này đối với ta vô dụng, ngươi cầm lấy mà dùng là tốt nhất.

Tử Mộng Nhân nghĩ đến Cực Dương Chân Hỏa của Sở Nam, khẽ gật đầu, thu vào trong như thế nào, khẽ nói:

- Đồ ngốc, ngươi thật tốt.

Khóe miệng Sở Nam hơi nhếch lên một chút, bàn tay liền phát ra hỏa diễm, bắt đầu nướng thịt.

Mà người thanh niên kia cũng không vì những lời của Sở Nam mà phẫn nộ, vẫn chân thành nói:

- Bất kể thế nào đi nữa, nếu không có ân nhân thì ta đã táng mạng với bầy Hỏa Giác Lang này rồi.

Sở Nam quay đầu lại, liếc nhìn người thanh niên một cái.

Người thanh niên tiếp tục nói:

- Ta là Thu Tiểu Mạch, là thiếu tộc trưởng của Hóa Phương tộc, nếu ân nhân không chê, không bằng hãy đến Hóa Phương tộc một chuyến….

Lời của Thu Tiểu Mạch còn chưa dứt thì Tử Mộng Nhân đã ngắt lời:

- Hóa Phương tộc? Nghe rất quen, hình như là một đại tộc của Man Việt.

Lúc nói xong câu dó, Tử Mộng Nhân chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền đứng lên nói:

- Gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, đây là việc mà hiệp nữ phải làm.

Sở Nam nghe xong lời này lập tức đầu đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ:

- Mộng Nhân này đối với việc trở thành hiệp nữ quả là chấp mê bất ngộ mà.

- Mộng Nhân, thịt đã nướng chín rồi, cầm đi!

Tử Mộng Nhân lập tức thu lại tư thế chánh nghĩa, nhận lấy miếng thịt sói thơm ngào ngạt, vui vẻ nói:

- Đồ ngốc, thịt này thật thơm, nếu như có rượu thì tốt quá.

Thu Tiểu Mạch ở bên cạnh lập tức nói:

- Ân nhân, ở đây ta vừa vặn có rượu, hai vị nếu không chê….

- Không phải nói người Man Việt đều rất sảng khoái hay sao? Ngươi đúng là dài dòng, có rượu thì nhanh lấy ra đi!

Tử Mộng Nhân lập tức ngắt lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện