Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 158: Đêm mưa bạo sát



Trọng kiếm uống máu.

Trong đầu truyền đến tiếng ong ong….

Tử Mộng Nhân ngược lại không muốn rời đi, muốn cùng Sở Nam sống chết.

Sở Nam quát lớn:

- Đi nhanh! Ta sẽ đuổi kịp! Gấu, đem nàng đi!

Tiếng quát lớn vang lên, bước chân Sở Nam như bay, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai liên tiếp thi triển, đem toàn bộ những Đại Võ Sư xung quanh trảm sát, dọn sạch đường lui của đám người Tử Mộng Nhân.

Chỉ còn lại vài tên Võ Tướng, có Thiết Thương Hùng ở đó, bọn hắn cũng không dám đuổi theo.

Mưa to trút xuống, một huyết nhân vung trọng kiếm không ngừng.

Đột nhiên, trong màn đêm, một tia tinh quang lại lóe lên.

Khí thế giết người sắc bén của Sở Nam nhanh chóng dâng lên đến đỉnh phong, trong mắt bắn ra từng đạo lãnh mang, ngay lập tức đôi mắt bùng cháy chiến ý hừng hực.

- Đến đây, ta cùng ngươi đánh một trận, xem mũi tên của ngươi có thể làm gì được ta!

Sở Nam hào sảng nói, trong lòng hắn lúc này không chút ý niệm, toàn bộ suy nghĩ đều quên mất, chỉ còn lại chiến ý ngập trời.

Âm thanh xuyên thấu màn mưa, truyền vào trong tai người bắn tên, người này khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Đêm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Sở Nam đem nguyên lực trong cơ thể gần như đã bị hao cạn không hề thương tiếc rót vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

Lần này, Sở Nam vung trọng kiếm lên chém về phía tinh quang sáng rực, mặc dù biết là mũi tên sẽ phát nổ.

- Ầm….

Trọng kiếm và mũi tên va vào nhau, tiếp theo đó Mẫu tiễn nổ tung, Tử tiễn lại bắn ra.

Làn sóng khí nổ tung lập tức đem Sở Nam hất văng, mấy ngụm máu tràn lên họng sau đó phun ra ngoài, công kích của Tử tiễn đã đến, Sở Nam liền đem trọng kiếm chắn trước ngực, Tử tiễn nện lên trọng kiếm, tuy nhiên không thể xuyên thủng trọng kiếm được.

Thế nhưng lực lượng khổng lồ cũng đẩy Sở Nam không ngừng lùi về sau, một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên qua kiếm, xuyên qua quang mạc phòng ngự, không chút chậm trễ nện lên ngực Sở Nam.

Máu tươi lại tràn lên, “Phụt” một tiếng phun lên thân trọng kiếm.

Tróng kiếm thấp thoáng lóe lên một tia ánh sáng khó có thể phát giác được, thế nhưng tâm thần Sở Nam và trọng kiếm mơ hồ tương thông cho nên hắn nhìn thấy rõ ràng, lại quát lớn một tiếng:

- Chém rụng nó cho ta!

Tiếng quát vừa dứt, tốc độ của trọng kiếm đột nhiên trở nên nhanh mãnh, quét một cái liền chém lên Tử tiễn, không ngờ đem Tử tiễn chém thành hai nửa, Tử tiễn mất đi phương hướng liền rơi xuống đất.

Xa xa truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:

- Người này là tu vi Võ Tướng sao?

Sau khi Sở Nam chém rụng mũi tên thì vẫn không buông lỏng, cũng không đuổi theo hướng đám người Tử Mộng Nhân rời đi, trái lại đôi mắt tràn đầy chiến ý, trong đó còn có sát ý trần trụi nhìn chằm chằm về phía bắn tên ở xa.

Thân hình khẽ động, nhanh chóng phóng đi.

Sở Nam không còn lựa chọn nào khác, từ đây trở về Hóa Phương tộc chắc chắn không phải là thuận buồm xuôi gió.

Nếu như hắn không đoạt ra tay trước, đem những kẻ kia giết sạch, một khi bọn hắn hồi khí lại thì ngay cả hắn, còn có Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch sẽ rơi vào vòng tập kích ám sát tiếp theo, hơn nữa vòng tập kích ám sát tiếp theo chắc chắn sẽ càng thêm mãnh liệt, thủ đoạn cũng càng nhiều hơn….

- Cái gì? Tên này không ngờ lại giết đến đây, có ý tứ, nếu như hắn muốn chạy thì chúng thật sự không làm gì được hắn, thế nhưng hắn lại muốn xông đến tìm cái chết, vậy thì không thể trách người khác được!

Người nói chuyện chính là người vừa rồi đã xúi dục Sở Nam giết chết Thu Tiểu Mạch, hắn rất tự tin, bên cạnh hắn còn có người bắn ra hai mũi Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn, hai mũi Lưu Tinh Tử Mẫu Tiễn này cho dù có là võ giả cao cấp Võ Quân cũng sẽ bị bắn chết, Sở Nam mặc dù có pháp bảo, thế nhưng hắn tin rằng Sở Nam đã bị trọng thương không nhẹ, hơn nữa khí tức biểu hiện của Sở Nam chỉ là Võ Tướng mà thôi, chỉ có điều không biết tại sao bổn sự lại dữ dội như vậy.

- Bắn Tam Luân Tiễn một lần nữa sau đó cầm đao đem hắn chém thành mảnh vụn!

Âm thanh lạnh như băng vang lên, người bắn tên bên cạnh hắn càng nhíu chặt mày.

Mưa tên như mãn thiên hoa vũ bắn thẳng về phía Sở Nam đều bị trọng kiếm chặt đứt.

Sau khi bắn Tam Luân Tiễn, người bắn tên liền bỏ cung đổi đao.

Đúng lúc này, Sở Nam tung người nhảy lên, một cái nhảu đã xuất hiện trên không trung đám tiễn thủ, một tiếng hét tràn ngập hào tình vạn trượng từ trên trời cao rơi xuống:

- Muốn lấy mạng của ta, ta sẽ giết sạch các ngươi trước!

- Khai Thiên thức thứ tư!

Sở Nam đem toàn bộ nguyên lực trong cơ thể tập trung vào chiêu này, trước hết hét một tiếng dọa người, khiến bọn chúng suy giảm tinh thần, tạo thành tổn thương trầm trọng, ngoài ra còn khiến trong lòng bọn chúng sợ hãi.

Từ đó, việc giết chóc tiếp theo của Sở Nam sẽ gặp ít trở ngại hơn vài phần.

Trọng kiếm bổ về phía đám tiễn thủ dầy đặc nhất, trong đêm mưa, hư ảnh của trọng kiếm vô cùng khủng bố, kinh nhân động phách.

- Ầm….

Dưới uy lực của trọng kiếm, những tiễn thủ vừa mới rút loan đao ra đã bị chém thành mấy mảnh, xung quanh phạm vị trọng kiếm chém xuống chừng bảy xích, toàn bộ võ giả đều thổ huyết mà chết.

Dưới một kiếm này, ít nhất đã có bảy tám chục người dừng thở.

Vốn người kia tràn ngập tự tin lúc này cũng hoảng hồn, lập tức hét lớn:

- Tất cả mọi người vây lấy hắn, giết hắn đi, ai giết được hắn sẽ thưởng một kiện hạ phẩm Linh Khí!

Một kiện hạ phẩm Linh Khí, đây quả thật là một món hời lớn.

Có trọng thưởng tất có dũng phu, đám người kia vốn bị một kiếm vừa rồi dọa vỡ mật, nhưng nghe thấy ban thưởng là hạ phẩm Linh Khí, toàn bộ đều hừng hực khí thế, hung hãn như gà bị châm huyết, không sợ chết mà lao về phía Sở Nam.

Giờ phút này Sở Nam đã rơi xuống đất, ngay lập tức bị lâm vào vòng vây.

Mặc dù kế hoạch của hắn đã bị người kia nhìn thấu, còn dùng trọng thưởng để phá giải, thế nhưng Sở Nam há dễ dàng khuất phục, cam chịu số phận sao?

Nguyên lực gần cạn kiệt…. Thì sao?

Sở Nam còn có lực lượng cường đại không ai địch nổi, trọng kiếm đại khai đại hợp, từ trái chém ngnag, những kẻ kia muốn vung đao ngăn cản, thế nhưng ngay cả chân khí và loan đao đều không thể ngăn cản nổi trọng kiếm sắc bén được.

Trọng kiếm trực tiếp chặt đứt loan đao, tiếp đó trảm đầu, trảm eo, đem đối phương trảm thành hai đoạn.

Ngoại trừ trọng kiếm ra, nắm đấm của Sở Nam cũng không hề rảnh rỗi, hắn một tay chộp được tên tập sát ở bên cạnh liền quát lạnh một tiếng:

- Lực bạo!

Ngay lập tức, tiếng “Răng rắc” kinh khủng vang lên, cổ đứt gãy, âm thanh hô giết vang tận trời xanh, võ giả cao cấp Đại Võ Sư này không chỉ đầu bị lực lượng cường đại đập nát mà thân thể cũng bị xoắn nát bấy…

Động tác chậm như trong phim ảnh, từng mảnh từng khúc văng tứ tung….

Một quyền kinh thiên động địa như vậy, một quyền cương mãnh như thế, lập tức khiến đám võ giả muốn xông lên chém giết nhất thời trì trệ, bước chân chậm lại, ánh mắt kinh hãi sững sờ, trong lòng tràn ngập sợ hãi….

Bọn hắn sửng sốt, thế nhưng Sở Nam lại không sững sốt, hắn hiểu rằng những kẻ trước mặt này không phải là uy hiếp lớn nhất, uy hiếp lớn nhất chính là người vừa lên tiếng, hắn chính là thủ lĩnh của những người này.

Cho nên, thừa lúc bọn chúng ngây người thì trọng kiếm của Sở Nam cũng bắt đầu tàn sát bừa bãi, không trung bắn đầy máu tươi, cùng với mưa hòa thành một thể.

Người kia chau mày hỏi:

- Ngươi còn có thể bắn được một tiễn nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện